Ba tháng sau, sáng 7h30…
– Đừng nhìn em như vậy?
Ngồi trong chiếc taxi trên đường ra sân bay, Thùy Trang mặt thoáng đỏ ửng níu tay Minh Tùng. Anh không ngừng trêu chọc nàng từ hôm qua đến giờ, cứ như thể chỉ có nàng là háo hức chờ đợi chuyến du lịch hôm nay. Trong khi bản thân anh cũng chuẩn bị mọi thứ từ rất sớm…
– Được đổi chồng ba ngày em có thích không? – Minh Tùng vui vẻ ghé sát vào Thùy Trang hỏi nhỏ.
– Suỵt… vô duyên quá… – Thùy Trang che miệng anh, mặt đỏ ửng lên.
Minh Trọng và Nhật Vi cũng tham gia chuyến du lịch này. Và ‘couples swing’ là giao kèo giữa bốn người. Chỉ nghĩ đến vài phút nữa đây khi đặt chân đến sân bay là mình chính thức phải trao Thùy Trang qua tay Minh Trọng, lòng Minh Tùng có chút gai gai ngứa ngáy. Nhưng ngược lại, nghĩ đến cơ thể hừng hực cháy bỏng của Nhật Vi, anh cũng rất mong chờ.
– Ba ngày tới, nếu anh nhớ em… – Thùy Trang choàng tay qua cổ Minh Tùng nói nhỏ vào tai anh. – Rủ em ra ngoài… hai đứa mình ngoại tình… Hi hi…
– Ha ha… Đúng đúng… Nghe là thấy vui rồi.
Minh Tùng cười lớn, hôn lên gò má mịn màng của nàng. Thật không nghĩ trong ba ngày sắp tới muốn gần vợ mình lại phải vụng trộm lén lút né tránh Minh Trọng, anh thấy vui vẻ thích thú.
Chiếc taxi đỗ lại trước cột thứ 10 trước nhà ga quốc tế, Minh Tùng trả tiền xe, vừa bước xuống kéo hành lý thì bất chợt một thân hình mềm mại lao vào lòng anh.
– Ông xã… Em nhớ anh chết mất… – Nhật Vi ôm cứng quanh người Minh Tùng, giọng nỉ non õng ẹo.
– Ha ha… Trời ơi… như thật luôn hả? – Minh Tùng lúng túng cười vang.
– Ha ha… Xem ra anh làm chồng thật thất bại rồi hả? – Minh Trọng đứng phía sau bật cười.
– Hi hi… – Thùy Trang vui vẻ cười, cũng khoác tay Minh Trọng giả giọng nũng nịu nói. – Còn có em… Anh không thất bại đâu…
– Ha ha… Phải… Phải nha…
Bốn người vui vẻ tay trong tay đi vào trong sân bay để lại người tài xế taxi mặt cứ nghệt ra khó hiểu.
Từ Sài Gòn không có chuyến bay thẳng đến đảo Boracay mà phải trung chuyển tại sân bay Manila – Philippines. Vừa bay vừa chờ đợi hai chuyến bay cũng ngốn mất 7 tiếng đồng hồ thì bốn người mới đặt chân xuống sân bay Caticlan. Bốn người Minh Tùng vừa bước ra ngoài liền thấy một người thanh niên ngoại quốc cao lớn hồ hởi bước tới.
– David… Welcome to Philippines.
– Mike…
Minh Tùng và Mike vui vẻ ôm choàng lấy nhau. Nhưng khi ánh mắt anh ta đảo qua Nhật Vi cười tủm tỉm bên cạnh liền sững sờ ngạc nhiên hỏi nhỏ:
– David, anh… không đi với vợ sao?
– Hi hi… Em ở đây mà…
Nghe giọng cười vui vẻ của Thùy Trang, Mike quay lại. Thấy nàng khoác tay một người đàn ông lạ mặt còn cười tủm tỉm, Mike như hiểu ra vỗ vỗ trán phá ra cười:
– David… Tôi hiểu rồi… Tôi hiểu rồi…
Nhìn nụ cười của Mike, Minh Tùng có chút ngượng ngùng cũng không biết giải thích thế nào. Thùy Trang cũng không khác gì anh, xấu hổ đến cả gương mặt đỏ ửng.
– Ha ha… Xin chào. Tôi là John, bạn của David. – Minh Trọng bước đến bắt tay Mike giới thiệu.
– Còn đây là Vivian, vợ tôi. – Minh Trọng giới thiệu Nhật Vi. – À… ba ngày này, cô ấy là vợ của David.
– Hi hi… Rất vui được gặp anh… – Nhật Vi cười vui vẻ.
– Các bạn thật thú vị… Ha ha… Đi thôi.
Mike dẫn đường mọi người đi ra xe. Người cầm lái chiếc Toyota 7 chỗ lại là một cô gái rất đẹp có nét lai Tây. Mike giới thiệu với mọi người cô ấy là bạn gái mình, tên Jessie. Jessie rất hòa nhã vui vẻ, còn không ngớt lời khen Thùy Trang và Nhật Vi xinh đẹp. Còn Minh Tùng và Minh Trọng lại trầm trồ vì nhan sắc mang hai dòng máu Philippines và Tây Ban Nha của Jessie. Một nhóm sáu người vui vẻ một đường ra cảng tàu để đón phà lên đảo Boracay.
Một tiếng đồng hồ sau…
– Wah… Nơi này đẹp quá.
– Thật không ngờ Đông Nam Á lại có một nơi đẹp như vậy…
Đứng trên ban công lộng gió nhìn ra bãi biển xanh trong và hàng dừa thẳng tắp, Nhật Vi và Minh Trọng không ngừng xuýt xoa. Nghe hai người thích thú khen ngợi, Mike và Jessie cũng vui vẻ nhìn nhau cười. Minh Tùng ôm vòng eo nhỏ của Thùy Trang, nhìn xuống bãi biển quen thuộc trước mặt mà cùng nhớ lại những kỷ niệm ấm áp của kỳ trăng mật của hai người.
Nơi đây là căn villa 2 phòng ngủ tại Seven Seas Resort do Mike sắp xếp cho bốn người. Căn villa này không có hồ bơi riêng, vị trí ngay sát bãi biển như lần trước Minh Tùng và Thùy Trang ở. Nhưng ngược lại nơi này có một ban công rộng tầm nhìn riêng tư, còn có cả bể jacuzzi, buồng xông hơi.
– Các bạn nghỉ ngơi một chút… 5h00 tôi sẽ đến đón mọi người. Tranh thủ đúng giờ thì chúng ta có thể ngắm hoàng hôn. – Mike vui vẻ vỗ vai Minh Tùng, rồi nắm tay Jessie rời đi.
Mike vốn là ngỏ ý muốn đài thọ toàn bộ chi phí khách sạn cho bốn người nhưng Minh Tùng và Minh Trọng nhất quyết từ chối. Thế là anh ta thay đổi chủ ý, mời mọi người đêm nay ăn tối. Chuyện này thì cả bốn người đều thoải mái nhận lời.
– Chồng đi đâu vậy? Phòng anh bên đây mà… – Nhật Vi thấy Minh Tùng kéo hành lý đi vào phòng Thùy Trang liền gọi theo.
– Ặc… Quên mất… Ha ha…
Minh Tùng cười khổ nhìn Thùy Trang rồi lui về bên kia. Thùy Trang mỉm cười nhìn theo anh, hai gò má có chút ửng đỏ. Nàng vốn chỉ nghĩ bốn người giao hẹn như vậy là trêu chọc nhau cho vui mà thôi. Dù chuyện couple swing có xảy ra thì cũng là trao đổi bạn tình, rồi ai về với chồng người nấy. Lúc này Thùy Trang mới ý thức rằng nàng thật sự sẽ sinh hoạt như vợ chồng với Minh Trọng cả ba ngày. Nàng chưa bao giờ ngủ đêm với người đàn ông khác ngoài anh. Điều này làm trái tim nàng đập nhanh, nửa hồi hộp nửa chờ mong.
– Vợ ơi… Em có muốn tắm với anh không? – Minh Trọng vui vẻ cúi xuống hôn lên gò má mịn màng ửng đỏ của Thùy Trang thì thầm.
– Dạ, có. – Thùy Trang ngượng ngùng đứng lên để Minh Trọng nhẹ nhàng cởi váy áo cho mình.
Phòng bên cạnh…
Những mảnh quần áo vung vãi trên sàn nhà, bên trong phòng tắm vang lên âm thanh hổn hển thích thú. Hai cơ thể trần truồng một nam cao lớn rắn chắc, một nữ ngồn ngộn khêu gợi dán chặt vào nhau. Nhật Vi choàng tay qua cổ Minh Tùng hôn rít lấy môi anh. Bàn tay nhỏ của nàng say mê vuốt ve dương vật to lớn dựng đứng của anh.
– Ư…
Minh Tùng vừa đáp trả nụ hôn của nàng, vừa xoa nắn bầu vú căng tròn. Nhưng trong đầu anh lúc này vẫn mông lung không thể thả lỏng. Nhật Vi rất hấp dẫn, lại nhiệt tình như lửa. Nhưng nàng chỉ làm cho cơ thể của Minh Tùng phản ứng lại mà không thể tháo gỡ gút mắc trong tâm trí anh. Minh Tùng muốn nhìn thấy Thùy Trang. Anh thật chật vật khổ sở với những tưởng tượng về nàng. Thùy Trang đang làm gì với Minh Trọng? Dù chỉ được nhìn hai người đang làm tình, Minh Tùng cũng thấy thoải mái hơn là bây giờ.
– Ư… Ngực em đẹp không?
Trong buồng tắm kính, phòng bên cạnh Thùy Trang gương mặt đỏ ửng nhìn xuống Minh Trọng say mê vùi mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn của nàng.
– Đẹp… chỗ nào trên người em cũng đẹp…
Nhìn Minh Trọng thì thầm thích thú đưa đầu lưỡi liếm quanh núm vú của mình, Thùy Trang rạo rực ưỡn ngực lên. Anh vuốt dọc bên trong cặp đùi non mơn mởn của nàng tiến dần lên cao làm cả người nàng căng cứng thở dốc hai chân hé mở.
– Ư…
Bàn tay Minh Trọng rất mềm mại lại ấm áp. Những ngón tay anh điêu luyện nhẹ nhàng mơn trớn mẩu thịt mồng đốc ẩm ướt làm cơ thể nàng thổn thức rên rỉ. Thùy Trang chợt nhận ra đây là lần thứ hai mình toàn thân trần truồng trong vòng tay một người đàn ông khác mà không có anh bên cạnh. Cảm giác này thật khác lạ, như có gì đó hư hỏng tội lỗi làm nàng phấn khích.
– Ah… Làm phiền rồi… Ha ha…
– Bắt quả tang nha… Hi hi…
Chợt cánh cửa hé mở, Minh Tùng và Nhật Vi xuất hiện làm hai người đang mê mẩn giật thót. Minh Tùng hơi ái ngại dắt tay Nhật Vi, hai người toàn thân lõa lồ đi vào phòng. Ánh mắt anh lại nhìn gương mặt đỏ ửng bối rối của Thùy Trang. Anh quả thật không chịu nổi những suy nghĩ giày vò mình mà phải kéo Khoảnh khắc vừa nhìn vào đây chứng kiến vợ mình toàn thân trần truồng há hốc ôm chặt lấy Minh Trọng, lòng anh chợt dâng lên cảm giác chua chua kỳ lạ. Điều này đã không xảy ra khi anh lần đầu nhìn Thùy Trang ân ái với Minh Trọng. Nhưng dường như khi anh nhận ra nàng vẫn có thể sung sướng với người đàn ông khác sau lưng mình, lòng Minh Tùng liền day dứt khó chịu.
– Ha ha… Vào đây đi… Phòng tắm này rất rộng nha… – Minh Trọng vui vẻ kéo tay Nhật Vi.
– Ừm… Tắm bốn sẽ vui hơn đó… – Nhật Vi vui vẻ ép mình vào người chồng.
Thùy Trang cắn môi, gương mặt ửng đỏ ánh mắt ngượng ngùng nhìn Minh Tùng. Nàng nhận ra trong mắt anh có một tia gì đó không bình thường. Nàng không hiểu nổi anh. Khoảnh khắc anh xuất hiện lòng nàng liền dâng lên cảm giác hụt hẫng mất mát. Thùy Trang cũng không hiểu được bản thân mình. Nàng vẫn yêu Minh Tùng nhưng sự có mặt của anh mọi lúc dường như làm nàng không thoải mái. Anh một mặt giải phóng cho nàng khỏi ràng buộc về luân lý đạo đức, một mặt anh lại tự biến thành một gọng kìm cứng rắn hơn. Thùy Trang thấy mình như một con chim non phá tan lồng giam vừa tung cánh bay lên lại nhận ra bầu trời trên kia chẳng qua là một lồng giam khác còn kiên cố hơn.
– Em sao vậy? – Minh Tùng kéo Thùy Trang vào lòng hỏi nhỏ.
– Em không sao… Hi hi… Muốn nhìn em hư hỏng sao? – Thùy Trang ép hai bầu ngực căng phồng vào người anh mỉm cười trêu đùa.
– Ha ha… Do anh sợ anh Trọng ăn hiếp em thôi… – Minh Tùng cười giả lả nói.
– Phải không vậy? Tôi rất nhẹ nhàng với phụ nữ nha. – Minh Trọng phản đối.
– Hi hi… Chứ không phải anh sợ… em ăn mất anh Trọng sao?
Thùy Trang mỉm cười tủm tỉm rồi nhẹ nhàng quỳ gối xuống trước người Minh Trọng. Gương mặt thoáng đỏ ửng trước ánh mắt ba người, nàng cầm lấy dương vật căng bóng của anh, vừa vuốt ve vừa dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo nó.
– Ah…
Tiếng hít hà của Minh Trọng làm Minh Tùng căng cứng người. Anh bước lại cùng phía với anh ta, dương vật dựng đứng ngông nghênh đưa vào bờ môi hé mở chờ sẵn của Nhật Vi.
– Ah…
Hai người đàn ông cùng lúc xuýt xoa sung sướng nhìn xuống hai người phụ nữ trần truồng tuyệt đẹp đang say mê ngậm mút dương vật mình. Minh Tùng rất thích cái lưỡi nóng điêu luyện hư hỏng của Nhật Vi. Nàng ngậm lấy dương vật của anh, cũng không vội nuốt vào mà dùng đầu lưỡi liên tục đánh đánh lên đầu nấm to lớn của anh. Cảm giác vừa thôn thốn lại tê tê làm anh sướng không thể tả. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng lại liếm quanh đầu dương vật anh rồi nuốt sâu vào miệng.
– Ah…
Nhưng điều làm Minh Tùng còn sướng hơn đó là nhìn Thùy Trang mê mẩn ngậm nuốt dương vật của Minh Trọng. Nàng chốc chốc lại nhìn lên anh với ánh mắt hờn dỗi, bờ môi vẫn căng phồng nuốt lấy khúc thịt to lớn của người đàn ông khác. Ánh mắt như ma quỷ yêu tinh đó làm máu Minh Tùng chạy rần rật khắp cả người.
– Hi hi… Say mê thế… Chia sẻ cho chị chút đi… – Nhật Vi vọc vọc dương vật căng tức của Minh Tùng, ghé sát vào Thùy Trang cười vui vẻ.
Nghe Nhật Vi trêu chọc, Thùy Trang ngượng đỏ mặt lùi lại. Nhưng dương vật Minh Trọng vừa rời khỏi miệng nàng thì đôi môi nàng liền bị trám kín. Nàng sững sờ, cả người căng cứng đón nhận nụ hôn của Nhật Vi. Chiếc lưỡi nhỏ của chị mang theo hương vị của Minh Tùng len qua kẽ răng nàng tiến vào trong. Thùy Trang gượng cứng gương mặt nóng rang lên rồi rụt rè đáp trả. Hai chiếc lưỡi nhỏ ướt át cuốn vào nhau đem đến một cảm giác hoang dại kỳ lạ thích thú làm cơ thể Thùy Trang nóng hừng hực như thiêu đốt. Bàn tay nàng càng vọc vọc dương vật Minh Trọng nhanh hơn, miệng ư ử dâng chiếc lưỡi nhỏ cho Nhật Vi ngậm mút…
– Ư…
Minh Tùng và Minh Trọng nhìn hai người phụ nữ hôn nhau mà nhộn nhạo không yên. Hai người háo hức quỳ gối xuống sau lưng Thùy Trang và Nhật Vi… Hai cánh tay mạnh mẽ vòng ôm cơ thể trần truồng hừng hực mềm mại không ngừng vuốt ve mơn trớn. Hai cái dương vật căng cứng dò tìm vào giữa hai bờ mông tròn trịa…
– Ư…
Thùy Trang mặt đỏ ửng chống tay xuống sàn nhà, há hốc thở dốc cảm nhận dương vật Minh Trọng từng chút đi sâu vào người. Âm hộ đã sớm ướt đẫm căng phồng lên ôm trọn lấy vật đàn ông cứng rắn của anh. Hai bàn tay anh nắm giữ bờ eo nhỏ của nàng, hạ thể bắt đầu thúc đẩy dương vật ra vào… Cảm giác mê ly thích thú này làm nàng há hốc rên rỉ.
– Ưmmm… ôi…
Minh Tùng quỳ một chân, một chân mở rộng phía sau Nhật Vi. Anh hít hà hưng phấn đẩy dương vật lấp kín âm hộ nàng. Ánh mắt anh lại nhìn sang Thùy Trang bên cạnh. Nhìn nàng rên rỉ sung sướng đón nhận những cú thúc sâu của Minh Trọng, anh như tìm thấy nguồn sức mạnh vô tận của mình. Minh Tùng bắt đầu tăng tốc như vũ bão làm Nhật Vi há hốc rên lớn.
– Ưm… Tùng ơi… ôi…
Gian phòng tắm tràn ngập hơi thở cuồng nhiệt và âm thanh rên rỉ hối hả. Hai người hai nam hai nữ cuốn vào nhau đến rã rời.
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensex68.com/co-dai-ven-duong/
5h45 chiều…
– Wah… đẹp quá…
Trên một chiếc du thuyền trắng neo đậu ngoài vịnh Manoc, ba cô gái xoắn xít vui vẻ cùng nhau tạo dáng cho ba người đàn ông trổ tài chụp hình. Thùy Trang và Nhật Vi trong hai bộ váy trắng mỏng manh ôm sát cơ thể phô bày dáng người tuyệt đẹp. Jessie cũng không kém cạnh với một chiếc áo crop top ôm sát hai bầu ngực sung mãn và một chiếc quần short khoe trọn đôi chân dài màu da bánh mật mê người.
Địa điểm chiêu đãi bữa tối của James không ngờ là trên một chiếc du thuyền sang trọng. Kích thước của nó còn lớn hơn chiếc mà Mark dùng để khoe mẽ trong bữa tiệc tối đêm nào. Trên boong tàu rộng thênh thang sáu người cùng nhâm nhi rượu vang ngắm hoàng hôn vừa chờ đợi những đầu bếp tất bật chuẩn bị bữa tối.
Mặt trời lặn xuống, bóng tối bao trùm cả vùng biển. Gợn sóng ì oạp vỗ vào mạn thuyền như một thứ âm thanh yên bình lặng lẽ.
Trên tầng hai của chiếc du thuyền, tám người năm đàn ông ba phụ nữ vây quanh một chiếc bàn rộng rãi vừa nói chuyện vừa đùa nghịch vui vẻ. Minh Tùng vẫn ngồi bên Nhật Vi như giao ước. Thùy Trang ngồi với Minh Trọng. Bên cạnh Mike và Jessie còn có Marc và Henry. Hai người họ là bạn thân của Mike, cũng là hai đầu bếp chính của Seven Seas Resort.
Vậy mới thấy Mike đã chú tâm cho bữa ăn tối hôm nay thế nào. Anh mang theo cả hai đầu bếp món Âu chuyên hải sản để chế biến trực tiếp trên du thuyền. Trên bàn là đủ các loại hải sản địa phương và các loại rượu hảo hạng. Bữa ăn tối hoàn mỹ đến mức không ai có thể chê, dù là loại thực khách kén chọn như Minh Trọng và Nhật Vi. Cả tám người đều ăn uống vui vẻ, người nào cũng uống không ít đến mặt cũng ửng đỏ càng nói cười vui hơn.
– Ra đây là cô gái đã dùng thân mình cứu mạng cậu sao?
Marc là người Pháp, nói tiếng Anh giọng hơi cứng nhắc. Dáng người anh ta gầy không quá cao so với người Phương Tây, còn thấp hơn Minh Tùng một chút. Anh ta thích thú gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng của Thùy Trang, vui vẻ nâng ly với nàng.
– Mời em… Cảm ơn em vì đã cứu bạn anh.
– Anh cũng mời em… Cảm ơn em, không có em anh đã thất nghiệp. Ha ha…
Henry quốc tịch Mỹ, sinh ra tại Florida. Anh ta dáng người vạm vỡ hơn cả Mike. Bộ râu quai nón và mái tóc ánh sắc nâu đỏ của anh ta như mang trong người dòng máu Ireland. Henry có lối nói chuyện hài hước làm mọi người không thể nhịn cười.
– Không có gì ạ… Hi hi. – Thùy Trang vui vẻ chạm ly với hai người.
– Dùng thân mình sao? – Nhật Vi nhíu nhíu mày lẩm bẩm hỏi.
Minh Tùng nhìn gương mặt xấu hổ của Thùy Trang nhe răng cười. Anh quay sang giải thích với Nhật Vi và Minh Trọng nghe. Nhật Vi hai mắt nàng liền sáng lên.
– Chuyện như vậy em cũng rất sẵn lòng nha… Hi hi…
– Ha ha…
– Đừng cười nữa được không? – Thùy Trang xoa xoa hai gò má nóng rang.
– Không sao… Vì hành động hy sinh cao cả của em nên anh hôm nay mới còn ngồi ở đây. Cảm ơn em. – Mike quay sang nắm tay Thùy Trang, mỉm cười.
– Hy sinh gì chứ? Đêm đó dù không có em thì còn có anh Tùng mà… Phải không anh? – Thùy Trang nhìn Minh Tùng ánh mắt tinh nghịch hỏi.
– Ặc… Anh mà làm vậy với Mike sợ rằng đến giờ vẫn chưa hết ác mộng đâu… – Minh Tùng uống một ngụm rượu suýt phun ra.
– Ha ha… – Mọi người trên bàn phá ra cười nghiêng ngả.
– Phải cảm ơn bạn còn có tôi nữa đó… – Jessie chồm qua nắm tay Thùy Trang nói.
– Đừng nhắc chuyện đó nữa mà… – Thùy Trang lắc đầu ngượng ngùng nói.
Như nghĩ đến chuyện gì ánh mắt Jessie lóe lên tia vui vẻ nhìn Thùy Trang nói:
– Mấy tháng trước sau khi từ Việt Nam trở về Mike có kể cho Jessie nghe rất nhiều chuyện…
– Anh ấy kể cái gì? – Thùy Trang lúng túng mặt ửng đỏ.
– Thì chuyện đã xảy ra ở nhà anh David và bạn… Một ngày làm bạn gái Mike.
“Chuyện đó anh ta cũng kể với bạn gái mình sao?” Thùy Trang xấu hổ nhìn sang Minh Tùng. Anh mỉm cười cũng không lên tiếng.
– Thật ra chúng tôi biết nhau lâu rồi nhưng mới xác định quan hệ mấy tháng trước thôi. – Mike thấy vẻ lúng túng của hai người, mỉm cười giải thích.
– Đừng ngại. – Jessie nói. – Cuộc sống hai người rất vui vẻ mà… Mình rất hâm mộ đó…
– Bạn thật hâm mộ sao? – Nhật Vi nhìn Jessie hỏi.
– Hâm mộ thật mà… Anh Mike còn nói… Nếu mình muốn thử threesome, anh ấy sẽ mời David… – Jessie nhìn sang Mike trêu chọc.
– Ặc…
Mike và Minh Tùng ngồi đối diện nhau vừa nâng ly uống vừa nghe Jessie nói liền cùng lúc ho sặc sụa.
– Ha ha…
Tiếng cười giòn tan vui vẻ như hòa vào bóng đêm. Buổi ăn tối kéo dài đến hơn 10 giờ đêm, Mike đưa mọi người về nghỉ ngơi.
– Anh ngủ ngon nha… Em sẽ ngoan mà…
Thùy Trang đi vào phòng với Minh Trọng, còn quay lại cười híp mắt vẫy vẫy tay với Minh Tùng. Nhìn vẻ mặt anh có chút ngơ ngẩn thất lạc nàng thấy vừa áy náy vừa thích thú. Hôm nay ai cũng uống không ít rượu, tối có lẽ chỉ ngủ mà thôi. Thùy Trang tắm lại một mình. Khi nàng trở lại giường thì Minh Trọng đã thiêm thiếp muốn ngủ.
Thùy Trang cởi bỏ khăn tắm toàn thân trần truồng chui vào trong chăn. Nằm trong cánh tay Minh Trọng mà trái tim nàng đập nhanh hồi hộp. Dù hiểu rằng anh đã rất buồn ngủ, cả người cũng mệt mỏi sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng đêm nay là đêm đầu tiên nàng ngủ cùng một người đàn ông khác mà không có anh bên cạnh. Lòng nàng vẫn không ngăn được dâng lên cảm giác chờ mong.
Nhưng Thùy Trang chờ đợi hai phút trôi qua vẫn không có chuyện gì xảy ra. Có chăng là bàn tay Minh Trọng đặt trên vai nàng buông lỏng dần rồi rũ xuống. Hơi thở anh đều đều, chìm vào giấc ngủ. Thùy Trang thở dài nín lặng. Nàng tự hỏi mình không phải là một người phụ nữ có nhu cầu cao. Nàng chỉ muốn thử một chút cảm giác buông thả ngoài vòng kiểm soát của Minh Tùng. Chỉ một chút thôi… lại như rất khó.
Hai phút sau, cửa kính lùa mở ra thật khẽ. Thùy Trang khoác trên người váy ngủ mỏng manh bước ra ban công. Nàng hít sâu một hơi gió biển giải tỏa men rượu nóng bức trong người. Nàng đứng đó tựa vào ban công nhìn xuống vùng biển tối rì rào bên dưới lòng chợt dâng lên cảm giác lạc lõng. Đèn phòng bên đã tắt, Minh Tùng có lẽ đang ôm chặt Nhật Vi chìm vào giấc ngủ êm đềm. Vòng tay ấm áp đó lẽ ra thuộc về nàng. Nhưng kỳ lạ, Thùy Trang lại không cảm thấy ghen với Nhật Vi.
– “Oh… Em gái… Em chưa ngủ sao?”
Đang mông lung suy nghĩ chợt Thùy Trang nghe tiếng ai đó gọi. Nàng nhìn xuống dưới ban công chợt tròn mắt thấy hai người đàn ông vừa xuất hiện. Họ lại chính là Marc và Henry.
– Hi… Trời hơi nóng. Em chưa ngủ được… – Thùy Trang mỉm cười trả lời.
– Vậy có muốn ra biển uống bia với bọn anh không? – Henry vui vẻ cười, tay giơ cao một thùng đá.
– Em… – Thùy Trang hơi lúng túng mặt ửng đỏ nhìn xuống váy áo của mình.
– Ha ha… Không sao anh hiểu mà… Vậy Good night nhé.
Nhìn Marc và Henry quay người đi, chợt trái tim Thùy Trang đập nhanh thình thịch. Nàng cắn môi chợt buột miệng nói với theo:
– Khoan đã…
Hai người quay lại vẻ mặt rạng rỡ nhìn lên Thùy Trang. Nàng ấp úng nói:
– Em… em không thể dùng cửa phòng lớn. Mọi người đang ngủ…
– Dễ mà… nhảy xuống đây đi. Hai anh sẽ không để em ngã đâu… – Henry và Marc đặt thùng đá xuống bước tới.
Thùy Trang mím môi trái tim đập thật nhanh. Nàng vén váy lên giơ chân leo qua ban công. Thật ra ban công xuống dưới lối đi nhỏ cũng chỉ hơn hai mét, nàng nhìn xuống liền thấy Henry và Marc giơ hai tay đón sẵn sàng. Thùy Trang thật không hiểu mình đang làm gì, chỉ thấy mình như tham gia vào một cuộc chạy trốn vĩ đại của cuộc đời. Phải là chạy trốn…
Thùy Trang hít sâu một hơi buông tay nhảy xuống, gần như lập tức hai bàn tay to lớn của Henry đón lấy cơ thể nàng. Cả người nàng tiếp tục rơi xuống, hai tay của Marc cũng đón tới. Chiếc váy ngủ rộng thùng thình của nàng bị kéo tuột lên thật cao. Đến khi Thùy Trang hai chân chạm đất cả trái tim liền muốn ngừng đập. Hai bàn tay Henry và Marc chui hẳn vào trong váy ôm chặt quanh cơ thể mềm mại không một mảnh nội y của nàng. Thấy ánh mắt thích thú trong mắt hai người, Thùy Trang mặt nóng rang lên cúi gằm xuống.
– Ha ha… An toàn rồi chứ. – Henry và Marc cười vui vẻ đều rụt tay về, còn nhẹ nhàng kéo váy xuống cho nàng.
Marc nhìn hai bàn chân trần ngượng nghịu của Thùy Trang, phì cười. Anh nhường cho nàng đôi dép kẹp của mình, nói:
– Em mang cái này vào đi… không lại trầy xước chân.
– Vâng.
Thùy Trang tay túm gấu váy thùng thình, cúi đầu líu ríu đi theo Marc và Henry mà nghe trái tim đập nhanh hồi hộp. Hai người dẫn nàng đi dọc theo lối đi nhỏ giữa hàng dừa mát rượi đi xuống bãi biển. Điểm tập kết của họ là một chòi lá khuất phía trong gần sát bãi biển. Nơi này khá tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng phía trên… Thùy Trang nhìn lại những chòi lá trên quãng đường mình đã đi qua, nơi được soi sáng của đèn cao áp lại không được Marc và Henry lựa chọn. Rõ ràng là hai người họ có ý đồ với nàng. Nhưng không hiểu sao Thùy Trang không hề cảm thấy sợ hãi, có chăng là hồi hộp phấn khích.
– Em ngồi vào đây đi…
Marc Henry lau dọn ba chiếc ghế nằm, đặt sát vào nhau, rồi mời Thùy Trang ngồi xuống trước. Nàng bỏ đôi dép dưới cát, ngoan ngoãn lồm cồm bò lên chiếc ghế giữa. Hai người vui vẻ ngồi xuống hai bên, đặt thùng đá lên, mở ra. Bên trong là những lon bia ướp lạnh sẵn sàng.
– Chọn nơi này còn mong em đừng hiểu lầm. Nơi này là địa điểm thường ngày Mike và hai người anh uống bia vào buổi tối… – Henry mở một lon bia, đưa cho Thùy Trang nói. – Sở dĩ chọn chỗ tối tăm này là vì trong resort có tai mắt của Ba Mike… Ông ta rất nghiêm khắc giám sát cậu ấy…
– À… Vâng…
Thùy Trang uống một ngụm bia hơi cúi đầu giấu hai gò má nóng rang ngượng ngùng. Ra là nàng hiểu lầm họ. Cả bãi biển ở đây hàng trăm cái chòi lá, mỗi cái chỉ có hai ghế nằm. Chỉ có cái cuối cùng này là xếp sẵn ba cái… Vậy mà Thùy Trang lại suy diễn rằng họ có mưu đồ với mình. Nàng có chút xấu hổ im lặng không biết nói gì.
– Từ ngày hắn có Jessie, còn mỗi hai đứa anh ra đây thôi… Ha ha… – Marc mở lon bia uống một ngụm cười nhẹ.
– Đêm nay không phải còn có… em sao? – Thùy Trang buột miệng nói.
– Đúng nha… Vậy mới vui… Nâng ly nào… – Marc cười phá lên.
– Ha ha…
Ba người nâng ba lon bia chạm vào nhau rồi cười phá lên vui vẻ. Marc và Henry nói chuyện rất hài hước làm Thùy Trang cười nắc nẻ không ngừng. Nàng bình thường dù rất ít uống bia nhưng đêm nay thật vui. Thùy Trang uống nhiệt tình làm Marc và Henry càng vui vẻ pha trò.
Những ngụm bia mát lạnh làm ngọn lửa nóng trong cơ thể Thùy Trang dịu mát. Nhưng không phải vì vậy mà sự ham muốn trong cơ thể nàng nguội lạnh mà chuyển sang một trạng thái mới. Mơ màng thoải mái. Thùy Trang cũng không biết từ lúc nào nàng đã nghiêng người một bên tựa lưng lên người của Marc. Anh ta rất vui vẻ còn choàng tay lên bờ vai trống trải lạnh lẽo của nàng. Cảm giác ấm áp đó làm Thùy Trang thích thú. Còn có cả mùi nước hoa nồng nồng hương gỗ sồi trên cổ áo anh cũng làm nàng mê mẩn.
– Anh muốn hỏi em hơi tế nhị một chút… – Marc hỏi.
– Vâng. Anh nói đi.
– Dường như là David mới là chồng em… Nhưng em lại đi chung với John là sao?
– À… Cái này… – Thùy Trang xoa xoa hai gò má mặt nóng rang lên. – Bọn em… Bọn em là bạn… rất thân.
– Rất thân? – Henry như hiểu ra chuyện gì, ánh mắt lấp lánh nhìn Thùy Trang, mỉm cười. – Anh hiểu rồi…
– Ha ha… Ôi… Từ khi nào mà người Châu Á lại cởi mở như vậy nhỉ? – Marc ôm đầu cười lớn. – Anh còn nghĩ là nước Pháp của mình là cội nguồn của tình yêu đấy.
– Ha ha… Cậu lạc hậu rồi… – Henry cười.
– Vậy… em có xem anh là bạn không?
Nghe Marc hỏi, Thùy Trang nhìn lên anh. Gương mặt Marc không quá điển trai nhưng đôi mắt xanh lơ đó trong bóng đêm vẫn phát sáng thật đẹp. Thùy Trang cắn môi gương mặt thoáng ửng đỏ nhìn lên anh thì thầm:
– Không những anh, mà Henry cũng là bạn của em…
Marc cả người hơi sượng cứng ngửi được hơi thở thơm mát quyến rũ của Thùy Trang. Anh ta không kìm cúi xuống hôn lên bờ môi hé mở mời gọi của nàng. Thùy Trang cả người chấn động, hơi thở như tắc nghẽn. Nàng lại không né tránh nụ hôn đó. Lưỡi của Marc thật ấm áp, hơi thở mang theo mùi bia thoang thoảng làm cả người nàng lâng lâng thoải mái. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng đón lấy cuốn lấy lưỡi anh.
– Em gái… em đừng phân biệt đối xử như vậy chứ… – Henry háo hức ghé sát tới, cánh tay ôm quanh bờ eo nhỏ của Thùy Trang.
Thùy Trang mỉm cười gương mặt nóng rang ngượng ngùng rời khỏi Marc quay sang đón lấy nụ hôn của anh. Hôn môi Henry cảm giác thật khác lạ. Bộ râu quai nón của anh nham nhám cọ xát vào làn da mịn màng của nàng làm cơ thể nàng nhột nhạt hưng phấn. Thùy Trang mê mẩn dâng chiếc lưỡi nhỏ của mình cho anh ngậm mút. Cả người nàng như chìm xuống giữa vòng tay ấm áp của hai người đàn ông. Những bàn tay lạ lẫm lướt trên người nàng. Lớp vải váy ngủ mỏng manh không đủ ngăn hơi ấm từ những bàn tay đó truyền vào cơ thể nàng.
Thùy Trang dở hai cánh tay lên cho chiếc váy ngủ được kéo qua đầu… Nàng nằm xuống ghế toàn thân trần truồng tuyệt đẹp phơi bày trước ánh mắt si mê của Marc và Henry. Hai người đứng dậy, vội vàng cởi quần áo. Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn hai cơ thể đàn ông mới lạ từ từ lộ ra và hai cái dương vật to lớn đung đưa trái tim Thùy Trang gõ nhịp nhanh đến mức không thể đếm nổi. Hai bầu vú nàng căng tròn phập phồng hồi hộp chờ đợi. Trong lòng nàng bắt đầu dâng lên một cảm giác tội lỗi lại thích thú đến kỳ lạ. Thùy Trang muốn thử cảm giác phiêu lưu hồi hộp của ngoại tình. Như lần cùng vào phòng với ba người Lân Bình Khánh mà không có Minh Tùng bên cạnh, nàng cũng từng rạo rực ham muốn. Nhưng ngàn vạn lần nàng không thể tưởng tượng lần đầu mình làm chuyện tội lỗi đó lại trên bãi biển kỷ niệm trăng mật của mình, với hai người đàn ông ngoại quốc chỉ gặp vài tiếng trước. Nàng thấy mình như bước đi trên mặt băng mỏng. Mỗi bước chân đều để lại những vết rạn nứt làm trái tim nàng co thắt hồi hộp. Nhưng sự sợ hãi phiêu lưu đó lại làm cơ thể nàng rạo rực ham muốn hơn bao giờ hết.
– Ư…
Hai cơ thể đàn ông nặng trĩu đè nặng xuống người làm Thùy Trang ngột ngạt há hốc kêu khẽ. Nhưng dường như sự ngột ngạt đó lại không liên quan đến sức nặng đè ép nàng, mà là cảm giác choáng ngợp bởi những nụ hôn và bàn tay hừng hực vuốt ve cơ thể nàng. Marc nằm bên phải hôn rít lấy bờ môi mềm mại của Thùy Trang, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng đến mê mẩn. Tay anh đặt lên bầu vú nàng vuốt ve nhào nặn. Henry nằm bên trái cúi xuống thèm thuồng vùi mặt vào bầu vú còn lại. Miệng anh với hàm râu quai nón rậm rịt cọ xát vào đầu núm vú đỏ hồng làm cơ thể nàng nhột nhạt căng cứng.
– Ư… hôn ngực em đi…
Nghe Thùy Trang hổn hển nài nỉ, Marc cúi người thấp xuống hôn lên ngực nàng. Bàn tay anh vuốt dọc theo vùng bụng phẳng lì rồi đặt lên bờ mu mềm mại phơn phớt lông tơ mà mân mê.
– Ưm… ôi…
Thùy Trang há hốc thở dốc hai bầu vú căng tròn ưỡn cong lên cho hai người đàn ông hôn hít. Hai đầu vú xinh xắn đỏ hồng của nàng lúc này nằm trong miệng hai người không ngừng truyền đến cảm giác nhột nhạt sung sướng kỳ lạ. Hai chân nàng co lên, hé mở đón lấy hai bàn tay ấm nóng chen chúc cùng vào. Thùy Trang không không biết đó là tay ai, đang day day vừa vuốt dọc theo hai mép môi âm hộ làm cơ thể nàng cồn cào ham muốn không chịu nổi.
– Ư…
Henry lùi người thấp xuống, quỳ gối trên mặt cát. Thùy Trang thở gấp gáp ánh mắt mơ màng nhìn anh thích thú ghé sát vào giữa hai chân mở rộng của nàng. Hơi thở của anh, còn có bộ râu quai nón kia làm cơ thể nàng căng cứng nhộn nhạo. Rồi miệng anh hé mở để chiếc lưỡi to bè nhẹ nhàng liếm dọc theo hai mép âm hộ ẩm ướt đỏ hồng làm cơ thể nàng giật nảy lên. Nhìn Henry chép chép miệng như thích thú hương vị phụ nữ của mình, Thùy Trang cả người nóng rang rạo rực. Anh cúi thấp xuống há miệng ngậm kín lấy âm hộ nàng để chiếc lưỡi liếm liếm say mê…
– Ưm… ôi…
Thùy Trang há hốc bật rên lớn. Hai bàn tay to lớn của Henry bợ đỡ bên dưới cặp mông tròn trịa của nàng, nâng hạ thể nàng lên miệng như muốn thưởng thức trọn vẹn món ngon nhất trần đời. Chiếc lưỡi của anh thật lớn lại nóng hừng hực không ngừng vét sâu vào làm âm hộ nàng nức nở tuôn trào. Thùy Trang rên lớn, hai bầu vú nàng ưỡn căng lên cho Marc vò nắn ngậm mút. Bàn tay nàng tìm đến dương vật căng phồng to lớn của Marc, không ngừng tuốt tuốt lên xuống…
– Ah…
Marc rít lên thật khẽ. Anh quỳ gối lên đưa dương vật to lớn dựng đứng ngạo nghễ lên trước mặt Thùy Trang. Nàng cắn môi gương mặt đỏ ửng nóng rang lên nhìn nó mà cổ họng như khô khan cháy bỏng. Thùy Trang cúi đầu xuống thấp đưa đầu lưỡi liếm quanh quanh nó, rồi há miệng ngậm kín lấy…
– Ahhh… em tuyệt quá…
– Ưm…
Thùy Trang nấc khẽ ư ử trong miệng bị lấp kín. Hai gò má nàng nóng rực như ngậm một khối than bốc lửa trong miệng. Nàng nuốt dương vật Marc vào thật sâu. Hương vị đàn ông nồng nàn của anh làm cơ thể nàng hừng hực thiêu đốt. Miệng nàng ư ử thật khẽ hai chân mở rộng hạ thể không ngừng ưỡn cong lên đón lấy cái lưỡi của Henry. Thùy Trang như quên đi tất cả. Nàng quên đi mình đang ở bên một bãi biển rộng thênh thang không vách ngăn che chắn. Nàng quên đi cũng chính tại nơi này vài tháng trước nàng đã cùng Minh Tùng hưởng những ngày trăng mật khó quên. Nàng cũng quên đi bản thân mình đang là một cô giáo, một người phụ nữ đã có chồng. Thùy Trang chỉ muốn hoàn toàn chìm đắm trong cơn sung sướng hoan lạc này…
– Ưm… ôi…
Thùy Trang nhắm mắt mê mẩn ngậm nuốt dương vật Marc, cổ họng còn phát ra từng tiếng ư ử khe khẽ. Chợt mí mắt nàng như có gì đó lóe lên xanh xanh hơi khó chịu. Thứ ánh sáng đó lia qua lia lại gấp rút như muốn cảnh báo gì đó nguy hiểm. Thùy Trang mở choàng hai mắt quay lại… Nàng chợt thấy từ xa xa có một bóng người đang thả bộ thong thả về hướng này. Dáng người đàn ông đó dù khá xa nàng vẫn nhận ra, không ai khác lại chính là Minh Tùng. Trái tim Thùy Trang như ngừng đập, một nỗi sợ hãi kinh khủng dâng lên làm cơ thể nàng run rẩy không thể kiểm soát.
– Marc Henry… rất xin lỗi… em… em phải về rồi… xin lỗi…
– Em… thật sự về… – Marc nuối tiếc hỏi lại.
– Em xin lỗi…
Trước ánh mắt ngơ ngác hụt hẫng của hai người, Thùy Trang lập tức mặc lại áo ngủ. Đứng lên hối hả bước vội theo lối đi nhỏ trở về. Nàng cũng quên không mang dép theo, hai chân đau nhói vẫn cố bước đi thật nhanh. Nhưng đến lúc về dưới ban công của căn villa, Thùy Trang mới khổ sở nhận ra nàng không thể tự mình trèo lên.
– TRANG… em…
Một tiếng gọi sau lưng làm cả người Thùy Trang lạnh toát. Nàng bối rối quay lại, còn cố giả vờ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
– Em làm gì ở đây? Em chưa ngủ sao? – Minh Tùng bước đến, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chiếc váy ngủ mỏng manh nàng đang mặc.
– Em… em hơi khó ngủ… nên… – Thùy Trang ấp úng, mặt hơi tái đi vì không tìm ra được lý do nào hợp lý hơn.
– Minh Trọng đâu? Em lại không mang dép đi xuống đây sao?
Minh Tùng thoáng nhíu mày nhìn hai bàn chân trắng nõn trần trụi của Thùy Trang. Anh quả thật cũng khó ngủ nên mới xuống đây. Không ngừng nghĩ về nàng, làm anh không tìm được giấc ngủ của mình. Nhưng bắt gặp Thùy Trang ở đây, lại thấy vẻ bối rối của nàng, lòng anh liền dâng lên suy nghĩ nghi ngờ.
– Anh Trọng…
Thùy Trang hơi cúi đầu khổ sở dằn vặt. Nàng không muốn nói dối Minh Tùng, nhưng nàng có thể nói gì đây?! Rằng nàng cảm thấy hụt hẫng khó chịu khi anh cứ theo sát nàng sao? Rằng nàng muốn được một lần hoàn toàn buông thả tận hưởng bầu trời cao vời vợi ngoài kia. Rằng nàng dù vẫn yêu anh, nhưng lại muốn thử cảm giác lén lút ngoại tình sau lưng anh? Rằng không có sự xuất hiện của anh, giây phút này nàng đã sung sướng toại nguyện bên dưới hai người đàn ông khác… Không, không có lời nào trong đó nàng có thể nói.
– Tay em lạnh như vậy? Em không nên ăn mặc phong phanh như vậy… – Minh Tùng nắm lấy tay nàng, đau xót nói.
Bàn tay ấm áp và ánh mắt lo lắng của anh chợt làm lòng Thùy Trang mềm nhũn. Trái tim nàng dâng lên một cảm giác day dứt khó chịu. Nàng đã làm chuyện có lỗi với anh. Dù cuối cùng vì sự xuất hiện của anh mà Thùy Trang ngừng lại nhưng trong suy nghĩ của mình, nàng đã phản bội anh cả trăm lần. Thùy Trang chợt nhớ mình từng bắt anh phải hứa không bao giờ buông tay mình. Anh phải là ngọn hải đăng trong đêm dẫn dắt con tàu phiêu lưu của nàng trở về bến đỗ. Thùy Trang nhìn Minh Tùng thật sâu, bờ môi hơi mím lại run rẩy…
– Em không sao… Thật ra em…
Khoảnh khắc Thùy Trang muốn nói ra hết tất cả, bất chợt một người từ lối đi nhỏ xuất hiện. Minh Trọng tươi cười bước đến, tay anh còn cầm theo một đôi dép khách sạn đặt xuống đất cho nàng.
– Vợ à… mang dép vào đi…
Anh còn quay sang nhìn Minh Tùng cười toe toét trêu đùa nói:
– Đấy… vừa đi lên lấy dép cho vợ hai phút là có người gạ gẫm ngay. Nguy hiểm thật.
– Ha ha… Đêm khuya hai người còn đi dạo sao? – Minh Tùng cười ngượng hỏi.
– Ừ… Đi cùng không?
– Thôi. Tôi vừa dạo một vòng bãi biển xong. Hơi buồn ngủ rồi. Tôi về ôm vợ mình ngủ đây… Good night nhé.
Nhìn Minh Tùng quay người đi về bằng lối cầu thang, lòng Thùy Trang có chút buông lỏng. Nàng siết chặt hai nắm tay nhìn theo bóng lưng anh chìm vào bóng tối mà tự thấy mình thật hèn nhát. Như một cô bé đến tuổi thay răng lại cứ mong kéo dài thêm một hai ngày mà không biết trước sau gì cũng đi đến một kết quả như vậy. “Thà rằng cứ nói với anh… Anh là người gieo hạt những suy nghĩ lệch lạc vào đầu nàng. Anh sẽ hiểu. Anh sẽ hiểu mà”.
– Em nên cân nhắc thật kỹ trước khi nói ra…
Đang mải suy nghĩ chợt bên tai Thùy Trang vang lên giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của Minh Trọng làm cả người nàng chấn động quay phắt sang anh.
– Anh… anh biết… Em đang suy nghĩ gì sao? – Thùy Trang ấp úng hỏi.
Minh Trọng mỉm cười, kéo lọn tóc bị gió thổi lòa xòa trên gương mặt nàng choàng qua vành tai. Anh dắt tay nàng rảo bộ xuống biển. Lối đi của anh lại chính là hướng khi nãy nàng vừa lên.
– Anh biết chứ. Buổi chiều khi làm tình với em anh đã cảm nhận được. Cảm xúc của em ban đầu và sau khi Minh Tùng xuất hiện khác nhau rất nhiều…
– Cảm giác của sự công khai cho phép và lén lút khác nhau rất rõ ràng. Dù là chiều nay nếu hai chúng ta làm tình không có Minh Tùng bên cạnh… thì nói đúng ra nó cũng được xem là công khai được sự cho phép của cậu ấy… Lén lút ngoại tình còn cho em cảm giác thích thú hơn nhiều… Em biết mà…
Thùy Trang cúi đầu giấu đi ánh mắt bối rối và gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của mình. Minh Trọng như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng. Thậm chí đến dòng suy nghĩ cuối cùng vừa diễn biến ra cũng bị anh nhìn thấy và nói ra. Thùy Trang nhìn lên anh, gương mặt hơi mất tự nhiên xấu hổ… Không đợi nàng lên tiếng anh đã mỉm cười nói:
– Anh đứng trên ban công là thấy được hướng em đi cùng Marc và Henry. Dù không thấy rõ như anh vẫn xác định được nơi em ngồi với hai người họ… Anh vốn không muốn can thiệp chuyện của em, nhưng Minh Tùng đi xuống… nên anh dùng thứ này đánh động em…
Thùy Trang cắn môi mặt đỏ ửng nhìn một cây viết laser trong tay Minh Trọng. Nàng lại ngạc nhiên đối với anh, nàng không cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng nhiều. Dù bị bắt quả tang làm chuyện vụng trộm xấu hổ như vậy… Thùy Trang ôm cánh tay Minh Trọng, ngã đầu lên bờ vai rắn rỏi của anh, hỏi nhỏ:
– Anh làm sao anh hiểu cảm xúc của em rõ ràng như vậy?
– Vì Nhật Vi từng trải qua những gì đang làm em dằn vặt khổ sở… – Giọng anh ấm áp lại bình thản lạ kỳ.
– Chị Nhật Vi? – Thùy Trang thì thào.
– Nhật Vi từng lạc lối rời khỏi anh. Nhưng anh rất may mắn, cô ấy đã tỉnh ngộ và trở về… – Minh Trọng trầm ngâm nói.
– Nhưng… Minh Tùng khác với anh… Cậu ấy không thuộc về thế giới này…
Thùy Trang vừa có chút thả lỏng thì lời nói cuối của Minh Trọng làm nàng như bàng hoàng tỉnh giấc. Đúng như vậy. Hai người dù là bạn thân nhưng tính cách khác nhau rất nhiều. Trải qua thời gian sinh sống cùng nhau, cùng chia sẻ một người bạn gái, suy nghĩ từ hai thế giới tách biệt vô tình được kéo gần lại… Minh Trọng nói đúng. Minh Tùng không thuộc về thế giới của hai người họ. Anh chỉ là một người bị ảnh hưởng lệch lạc suy nghĩ và lầm tưởng mình ham thích sự hoang đàng đó. Và Minh Tùng đã dẫn Thùy Trang bước lên một con đường mà không hề hay biết bản thân mình không có khả năng đi đến điểm cuối cùng.
– Vậy tại sao anh… anh ngăn cản em nói ra suy nghĩ của mình với anh ấy? – Thùy Trang nhìn Minh Trọng, hỏi nhỏ.
– Vì… anh sợ cậu ấy sẽ thay đổi. Một lần nữa thay đổi… – Minh Trọng thở dài nói. – Anh cũng không muốn nhìn em bị Minh Tùng giam vào lồng kính. Một người đã biết được thế giới bên ngoài như em, một lần nữa bị ép buộc trở về cuộc sống nhàm chán trước kia… Anh sợ hôn nhân của em và Minh Tùng sẽ… tan vỡ.
Lời nói của Minh Trọng làm cả người Thùy Trang chấn động, co rút lại lạnh lẽo. Bàn tay nàng vô thức siết chặt bàn tay anh như tìm kiếm một điểm tựa cho chính mình. Không, nàng không thể mất Minh Tùng. Chỉ nghĩ đến phải xa anh vĩnh viễn trái tim nàng liền đau xót như bị trăm ngàn mũi dao cắt xé.
Minh Trọng không lên tiếng, chỉ dìu dắt Thùy Trang thả bộ dọc theo bãi biển về hướng cũ. Đến lúc Thùy Trang thấy được cái chòi lá quen thuộc kia và ba chiếc ghế xếp cạnh nhau trống rỗng không một bóng người, lòng nàng dâng lên cảm giác hụt hẫng mất mát.
– Mình ngồi xuống đây đi…
Thùy Trang ngồi xuống ghế ngay bên cạnh Minh Trọng. Nàng nhìn xuống bãi biển tối đen ì oạp bên dưới kia, lòng trống rỗng thất lạc. Ngay trên chiếc ghế này chỉ vài phút trước Thùy Trang đã suýt phạm phải một lỗi lầm to lớn. Vết nhơ đó sẽ đeo bám cả một đời hoặc có thể lây lan như một vết mực loang từ từ nhuộm đen tờ giấy trắng của nàng. Không hiểu sao Thùy Trang không cảm thấy mình may mắn… Tất cả cảm giác trong nàng lúc này là mất mát và hụt hẫng.
– Em… em thuộc về thế giới của anh và chị Vi sao? – Thùy Trang thì thào hỏi cũng không quay sang nhìn Minh Trọng.
– Ừ. Anh nhận ra điều này từ ngày đầu tiên gặp em. Em và Minh Tùng là hai dạng người. Nói cụ thể hơn là ánh mắt hai người khi nhìn bạn tình của mình bên người khác, không giống nhau.
– Em là bình thản tò mò. Còn Minh Tùng là day dứt ghen tuông rồi cưỡng ép chuyển nó thành sự hưng phấn muốn phát tiết.
– Nếu em không thức tỉnh, em sẽ mãi u mê như vậy đến cuối đời… Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho em…
Nghe từng lời Minh Trọng nói mà Thùy Trang nín lặng thật lâu. Nàng hiểu từng câu từng chữ anh đánh giá đều chính xác không chút sai lệch về nàng và Minh Tùng. Đó là kết quả cuối cùng sao? Anh sẽ buông tay để nàng bơ vơ một mình trên con đường lạ lẫm này. Nhưng Thùy Trang có thể làm gì? Nàng cũng không thể trách anh. Nàng là tự nguyện chìm đắm. Như Minh Trọng nói, nàng vốn thuộc về nơi này. Minh Tùng chỉ là một kẻ dẫn đường ngớ ngẩn lại vô tình khơi mở thế giới bí ẩn bên trong nàng. Nàng không có cơ hội hối hận, cũng không muốn mình phải hối hận…
– Anh Trọng…
– Ừ…
– Anh có thể làm tình với em không?
– Ở đây sao?
– Ừ… Ở đây…
Thùy Trang đứng lên vén váy ngủ cao lên, một chân gác qua người Minh Trọng. Anh cũng kéo quần xuống để dương vật lộ ra. Thùy Trang cầm lấy nó vuốt ve vừa cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của mình. Theo hơi thở gấp gáp của anh, nó cứng lên rất nhanh. Nàng chèn nó vào cửa mình, chậm chậm ngồi xuống.
– Ôi…
Thùy Trang hôn rít lấy môi Minh Trọng, hạ thể nhún nhảy lên xuống. Dương vật ấm nóng của anh làm ngọn lửa âm ỉ bên trong nàng bùng cháy mãnh liệt. Nàng kéo chiếc áo ngủ qua đầu để toàn thân trần truồng cho Minh Trọng vuốt ve xoa nắn. Thùy Trang hổn hển thở dốc cúi xuống dâng chiếc lưỡi nhỏ ướt át vào miệng anh.
– Ưm… ôi… anh ơi…
Sau một gốc dừa xa xa, một cặp mắt hừng hực nóng nảy nhìn chằm chằm về phía hai người. Minh Tùng siết chặt hai nắm tay, cơ thể căng cứng kìm nén. Anh biết mình đang tức giận vô lý khi chứng kiến Minh Trọng và Thùy Trang ân ái với nhau vì trò Swing couples này do anh chấp thuận. Vả lại Minh Trọng làm tình với Thùy Trang lần đầu tiên còn có anh chứng kiến… Vậy thì chuyện gì làm anh khó chịu đến như vậy? Minh Tùng cũng không hiểu nổi bản thân mình. Anh chỉ có thể đổ lỗi cho tình yêu mình dành cho Thùy Trang ngày càng nhiều, dẫn đến cảm giác muốn độc chiếm nàng nhiều hơn. Nhưng bản thân anh cũng cảm thấy điều đó không thuyết phục.
– Ưm… Ôi… em sướng…
Minh Tùng nghiến răng nín lặng nhìn về hướng đó. Thùy Trang toàn thân trần truồng tuyệt đẹp uốn éo rên xiết trên người Minh Trọng. Bờ mông tròn trịa của nàng không ngừng cong lên nhồi xuống đón lấy dương vật anh ta. Minh Tùng nhắm mắt lại, thở hắt ra kìm nén cảm giác đau xót, quay người bước đi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37