Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 22: Sóng ngầm trường học (2)

Buổi tiệc Gala Dinner của Trường Hưng Đạo do resort tổ chức tại khu vườn trước bãi biển. Hai bên là hai dãy bàn bày biện thức ăn theo hình thức buffet, ở giữa là những chiếc bàn tròn ngồi. Phía trước là một sân khấu nhỏ với backdrop chào mừng khá bài bản.

Minh Tùng, Thùy Trang và Hạ Vi ngồi xuống một chiếc bàn cuối dãy, cách xa hai dàn loa đang phát nhạc ầm ĩ. Dường như cũng vì lý do đó, thầy Tín Hiệu trưởng và thầy Trung Hiệu phó cũng ngồi xuống bàn của ba người Minh Tùng. Thầy Tín dáng người cao ráo, ăn mặc chỉnh chu, ánh mắt sáng rõ hiền hòa so với thầy Trung bên cạnh khác biệt một trời một vực. Dù thầy Trung là cấp dưới nhưng dáng người lại già lão hơn, tóc hoa râm, lưng hơi còng, đặc biệt ánh mắt và nụ cười trên môi làm cho Minh Tùng cảm thấy như thuộc về hai người khác nhau. Miệng cười mà mắt không cười… Theo kinh nghiệm bao năm đi làm tiếp xúc nhiều dạng người của mình, Minh Tùng có thể nhận xét… Đây là một người nham hiểm.

“Xin chào Quý Thầy Cô và gia đình…”

Đúng sáu giờ ba mươi chương trình bắt đầu. Người dẫn chương trình làm Minh Tùng ngạc nhiên lại chính là tên Phát đáng ghét kia. Nhìn hắn dáng người dong dỏng cao, trong bộ vest đen thắt caravat màu xanh nhạt với gọng kính mạ vàng đạo mạo, Minh Tùng thấy cả người khó chịu. Anh chưa bao giờ ghét bỏ một người qua hình thức bên ngoài, nhưng tên đàn ông trước mặt này đã làm anh không nhịn được.

– Gì nữa đây? Còn ghen sao? – Thùy Trang níu tay Minh Tùng hỏi nhỏ vào tai anh.
– Hừ… Không có… – Minh Tùng quay đi hậm hực nói.

“Và sau đây tôi xin được hân hạnh mời thầy Trần Hữu Tín, Hiệu trưởng đáng mến của chúng ta có đôi lời chia sẻ… Xin mời ông…”

Khoảnh khắc Minh Tùng quay ngang qua vô tình nhìn lướt sang bên cạnh, anh thấy ánh mắt lạnh lẽo của thầy Trung đang nhìn dõi theo thầy Tín bước về phía sân khấu. Anh hơi nhíu mày tự suy ngẫm một mình.

Thầy Tín bước lên, chỉnh lại gọng kính mỉm cười với mọi người. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ông cầm một tờ giấy dầy đặc chữ đưa lên.

“Đây là bài phát biểu của tôi… Tôi nhờ cô Thùy Trang soạn… Cô ấy soạn rất tốt, đảm bảo tôi đọc xong sẽ có người ở đây muốn ký hợp đồng lao động mười năm với nhà trường…”

– Ồ… – Mọi người ồ lên nhìn sang làm Thùy Trang mặt đỏ ửng cúi gằm xuống.

Thầy Tín nhìn về phía Thùy Trang mỉm cười, rồi gấp tờ giấy lại bỏ vào túi áo. Ông rút microphone ra khỏi bục phát biểu, bước ra gần phía trước bắt đầu dõng dạc nói:

“Trường Hưng Đạo chúng ta hai năm liền đạt bình chọn đơn vị giáo dục xuất sắc… Phải, tôi cũng rất tự hào như quý vị. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh và nhắc nhở quý thầy cô rằng… Không phải vì chúng ta xuất sắc như thế nào, mà các trường tiểu học bạn trong thành phố chưa phát huy hết khả năng của họ mà thôi…”

Minh Tùng gật gù lắng nghe. Anh phải thừa nhận từ lời nói, tác phong đến giọng phát biểu và cả ánh mắt của thầy Tín vô cùng thu hút mình. Thật không hổ là Hiệu trưởng một trưởng điểm tại trung tâm Sài Gòn. Bao nhiêu năm đi làm doanh nghiệp nước ngoài Minh Tùng không ít lần trình bày trước cả Hội trường vài trăm người. Nhưng anh không có được chất giọng mạnh mẽ lôi cuốn lại xen lẫn hài hước như thầy Tín.

“Tôi không đọc hết bài phát biểu của cô Thùy Trang soạn cho tôi, mà chỉ xin phép cô ấy lấy vài ý ngắn gọn ra như vậy để mọi người còn được… ăn…” – Ông cười tủm tỉm chỉ tay qua đám con nít đang ngồi trong lòng ba mẹ. – “Tôi cũng từng là con nít… Tôi hiểu cảm giác ngồi nhìn những đĩa thức ăn mà phải chờ một ông già lải nhải cả buổi… khó chịu đến thế nào… Chúc mọi người có một đêm vui vẻ…”

– Ha ha… – Mọi người phá ra cười nghiêng ngả, tiếng vỗ tay vang vọng cả bầu trời đêm.

Minh Tùng, Thùy Trang và Hạ Vi cũng vỗ tay nhiệt tình. Nhưng khi Minh Tùng đảo mắt nhìn qua anh thấy được vẻ bất thường trên nét mặt của thầy Trung. Ông ta cũng vỗ tay như mọi người, nhưng ánh mắt cau có rất khó chịu.

Bữa tiệc bắt đầu. Dù mang hình thức buffet nhưng bàn của Minh Tùng, Thùy Trang và Hạ Vi là hai phụ nữ duy nhất được phân công đi lấy thức ăn mang về bàn. Hai người họ cũng rất vui vẻ không có ý kiến gì. Dù sao bàn họ ngồi đám đàn ông uống bia rượu là chính không ăn bao nhiêu. Mỗi người đi hai lượt đã đem về một bàn đầy các món phù hợp với một bữa nhậu.

Thế là một trận sát phạt lại bắt đầu… Lần này thầy Tuấn giám thị ngồi bàn khác nên Phát nắm chủ xị. Mỗi người một lon bia lên xuống đều, trên bàn còn hai ly rượu Macallan xoay chừng đuổi nhau sát đít. Dĩ nhiên lần này Minh Tùng kiên quyết không để Thùy Trang ngồi bên cạnh hắn. Ngay cả Hạ Vi cũng né tránh tên đàn ông âm thầm làm chuyện mờ ám như hắn. Như hiểu được sự dè chừng của Thùy Trang và Hạ Vi, Phát khó chịu ra mặt liên tục ép hai người uống.

– Phụ nữ sợ bia làm to bụng thì uống rượu nha… Nâng ly đi…

Thùy Trang và Hạ Vi không tiện từ chối, cũng nâng ly uống. Minh Tùng ngồi bên cạnh chỉ cười tủm tỉm không nói gì. Có anh ở đây Phát đừng mong có thể được lợi gì từ việc chuốc say hai người họ. Tối nay có mặt thầy Tín trong bàn, Phát không tiện ép Minh Tùng uống một cách thiếu công bằng như buổi trưa.

– Ăn cái này đi…

Minh Tùng lần lượt gắp cho Thùy Trang và Hạ Vi hai miếng bò cuộn phô mai nướng. Thấy hai người nhăn mặt, anh nói nhỏ vào tai Thùy Trang:

– Phô mai lót dạ dày đỡ say hơn…

Thùy Trang hai mắt sáng lên liền quay sang nói với Hạ Vi. Thế là đĩa bò nướng phô mai trên bàn quay qua quay lại đã hết nhẵn.

– Em mời Thầy uống một ly này nữa thôi…

Lúc này, Phát và thầy Trung đang nâng ly mời thầy Tín. Ông cũng tham gia nhưng qua ba vòng ông đã thấm mệt mặt đỏ ửng từ chối. Hai người cứ mãi nài ép ông đành mỉm cười nhận lấy ly rượu uống cạn. Minh Tùng thấy ông đặt ly rượu xuống, lại nhìn qua phía đối diện vẫn có hai ly rượu đầy ắp có chút suy ngẫm. Vừa rồi anh lo nói chuyện với Thùy Trang và Hạ Vi không chú ý… Không biết từ lúc nào trên bàn đã xuất hiện ly rượu thứ ba? Phát chồm qua bàn, cầm lấy ly rượu thu về cứ như sợ người khác sẽ uống nhầm nó vậy.

– Tôi thấy người hơi mệt… Chắc phải về nghỉ thôi…

Ba phút sau thầy Tín chợt lên tiếng làm mọi người ngạc nhiên. Gương mặt ông đỏ ửng bất thường trán lấm tấm mồ hôi, phải dùng khăn lau liên tục.

– Để em đưa thầy về…

Phát nhanh nhảu đứng lên, ông Tín muốn từ chối nhưng cả người vừa đứng lên hơi lảo đảo nên đành nắm tay hắn. Nhìn Phát ân cần đỡ thầy Tín đi, khi quay về bàn lại bắt gặp ánh mắt hả hê lạnh lẽo của thầy Trung, Minh Tùng thoáng nhíu mày suy nghĩ. Dù không có bất cứ cơ sở nào cho suy đoán của mình nhưng anh có linh cảm đêm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Khi mọi người vẫn tiếp tục uống thì năm phút sau Phát quay lại nét mặt hơi khó coi bước sang cạnh Hạ Vi nói nhỏ:

– Em có thể giúp thầy Tín một chút không?
– Có chuyện gì ạ? – Hạ Vi ngạc nhiên hỏi.
– Thầy… say nên nôn mửa trong phòng… – Phát đặt tay lên vai Hạ Vi nói giọng áy náy. – Chuyện này lẽ ra anh có thể nhờ phục vụ, nhưng quản lý chỗ này biết thầy Tín… Anh sợ ảnh hưởng uy tín của thầy…

Thùy Trang mặt tái nhợt rùng mình, gương mặt nhăn nhó khổ sở. Nàng ấp úng nói:

– Em… xin lỗi… em rất sợ nhìn người khác nôn mửa. Ở nhà… mẹ em bệnh nôn ra… em cũng không dọn nổi…
– Để mình đi cho… Chuyện này không có gì đâu… – Thùy Trang đứng lên nói.
– Ờ… vậy cũng được…

Phát thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu mừng rỡ. Thùy Trang quay lại nhìn anh mỉm cười rồi rời khỏi bàn đi về phía phòng thầy Tín. Minh Tùng nhìn theo bóng lưng nàng, lại nhìn qua Phát, anh thoáng thấy ánh mắt hắn đảo qua phía mình mang chút gì đó hả hê kỳ lạ. Điều làm Minh Tùng càng khó hiểu khi thấy hắn an nhiên ngồi xuống bắt đầu uống rượu tiếp… Vậy thì ánh mắt hả hê đó của Phát có ý nghĩa gì?

– Uống đi… uống…

Bàn nhậu tiếp tục rầm rộ sôi động. Minh Tùng mãi suy nghĩ trầm tư, ai đưa đến cũng uống. Hạ Vi mấy lần phải khều khều nhắc nhở vì chính anh không nhận ra mình đang bị chèn ép. Anh uống hai vòng nữa rồi xin phép mọi người đứng lên, đi về phía toilet.

“Thầy Trung nhắn năm phút sau tập trung đến trước phòng 312…”

Khi Minh Tùng từ trong toilet bước ra anh vô tình nghe được âm thanh xì xầm bàn tán từ vách bên hông nhà vệ sinh. Anh thoáng nhíu mày suy nghĩ. “Phòng của anh và Thùy Trang là 311, vậy phòng 312 không phải là phòng thầy Tín sao?”

“Đó hình như là số phòng thầy Tín mà… Có chuyện gì? Cậu biết không?”

“Hình như vậy. Chắc chỉ là mấy trò đấu đá phe phái thôi. Thầy Trung đang vận động để nhiệm kỳ tới leo lên vị trí Hiệu trưởng mà…”

“Cậu có đi không?”

“Đi chứ? Không đi thì không yên với ông Trung đâu…”

Lúc này một âm mưu to lớn kéo đến che phủ trên đầu làm cơn men trong đầu Minh Tùng bay biến mất. Anh không còn bụng dạ nào nghe ngóng nửa. Anh gần như biết chuyện gì đang xảy ra. Minh Tùng lao nhanh ra khỏi nhà vệ sinh suýt đâm thẳng vào cô gái vừa đến. Hạ Vi sửng sốt nhìn anh, hỏi:

– Anh đi đâu vậy?
– Đi theo anh. Nhanh… – Minh Tùng không có thời gian giải thích, nắm tay Hạ Vi kéo nàng chạy nhanh về phòng.

Một phút sau hai người đến trước cửa phòng thầy Tín. Cửa phòng đóng chặt. Rèm cửa bên ngoài xô lệch một chút nhưng không thể nhìn thấy bên trong. Minh Tùng gõ cửa, gọi khẽ:

– Thầy Tín… Thùy Trang…
– Anh ơi… cứu em…

Giọng kêu cứu yếu ớt của Thùy Trang làm cả lòng Minh Tùng nóng rang như lửa đốt. Anh xoay nắm cửa, cửa lại khóa từ bên trong.

– Đừng mà… thầy… không được… ưm…

Tiếng kêu cứu chống cự mệt mỏi của Thùy Trang cũng làm Hạ Vi bên cạnh sửng sốt. Minh Tùng nhớ đến cánh cửa thông giữa hai phòng, anh lập tức lấy chìa khóa mở cửa phòng mình. Anh xoay mạnh tay nắm cửa thông phòng, cửa lập tức mở ra. Minh Tùng lao vào liền chết sững, trái tim cũng muốn ngừng đập.

– Á… – Hạ Vi lao đến sau lưng anh, liền kêu ré lên, che mặt quay đi.

Trên giường là hai cơ thể trần trần truồng dính chặt vào nhau. Thùy Trang mặt đỏ ửng hổn hển mệt mỏi bị thầy Tín đè sấp trên giường, hai chân nàng bị hạ thể ông chèn mở rộng sang hai bên. Ông ta ngờ nghệch hai mắt dại ra cũng không quan tâm hai người Minh Tùng và Hạ Vi mới xuất hiện, tiếp tục không ngừng thúc đẩy hạ thể vừa không ngừng vừa gầm gừ. Minh Tùng siết chặt hai nắm tay, trái tim đau xót như ngâm vào acid.

Minh Tùng nghiến răng bước tới, mạnh mẽ kéo thầy Tín lên rời khỏi cơ thể Thùy Trang. Ông mặt đỏ ửng hổn hển giãy giụa nhưng không thoát ra khỏi hai cánh tay mạnh mẽ của anh. Lúc này Minh Tùng mới nhận ra thầy Tín không thực sự thành công xâm phạm vợ mình. Thùy Trang dù không đủ sức chống cự ông, nhưng nàng đã dùng một bàn tay che chắn âm hộ mình. Thầy Tín lúc này đầu óc không rõ ràng chỉ hành động theo bản năng, miệng liên tục gầm gừ thúc đẩy thậm chí không ý thức được vì sao dương vật mình không vào được nơi cần đến.

– Thầy Tín… ông ta làm sao… không thể nào… – Hạ Vi vội lao đến phủ một chiếc khăn tắm lên cơ thể trần truồng rã rời của Thùy Trang.
– Trang có sao không?

Thùy Trang lắc đầu mặt đỏ ửng mệt mỏi. Nàng nhìn lên Minh Tùng đang giữ chặt quanh người thầy Tín, giọng run run nói:

– Em nghĩ thầy không tỉnh táo… Không phải lỗi thầy đâu… Anh đừng…
– Anh biết. Thầy Tín bị bỏ thuốc. Đây là một âm mưu huỷ hoại uy tín của ông.
– Hả? – Thùy Trang và Hạ Vi hoảng hốt kêu lên thất thanh.

Minh Tùng không có thời gian giải thích anh kềm chặt người thầy Tín, kéo ông đến nhà vệ sinh. Anh chợt suy nghĩ một chút, lại đổi ý mang ông qua nhà vệ sinh bên phòng mình. Đưa ông vào trong đóng chặt cửa lại. Khi Minh Tùng quay trở lại phòng thì Thùy Trang đã được Hạ Vi giúp mặc vào một chiếc váy dài. Minh Tùng ôm nàng vào lòng trấn an. Gương mặt nàng vẫn đỏ ửng, trán rịn ướt mồ hôi.

– Là âm mưu của ai? Thầy Trung sao? – Thùy Trang giọng nghẹn ngào hỏi.
– Có lẽ vậy…

Minh Tùng hơi nhíu mày nghĩ đến lời nói ngoài toilet. Nếu mục tiêu của thầy Trung là huỷ hoại uy tín của thầy Tín, vậy thì khi mọi người tập trung lại đây họ sẽ phải làm gì? Phá cửa vào sao? Không đúng lắm… Minh Tùng đảo mắt nhìn quanh. Ánh mắt anh chợt nhìn thấy gì đó kỳ lạ trên góc của bức tranh đối diện giường ngủ. Minh Tùng rời khỏi Thùy Trang bước lại gần nhìn lên, rồi với tay lấy nó xuống… Thùy Trang và Hạ Vi cùng bước lại xem. Cả ba người sửng sốt nhìn vật nhỏ màu đen vuông vức như một cục xí ngầu, một mặt có con mắt camera.

– Khốn kiếp… – Thùy Trang mặt tái nhợt rít lên.

Minh Tùng vội mở cái hộp nhỏ, rút ra một cái thẻ nhớ. Anh bẻ nát nó rồi cầm tất cả đi vào toilet dội xuống.

– Không sao. Loại này không truyền phát đi chỉ có thể kết nối ở cự ly gần.
– Hai người về bên kia trước. Đừng mở cửa toilet ra.

Sau khi Thùy Trang và Hạ Vi trở về phòng mình. Minh Tùng khóa trái cửa thông phòng từ phía bên này. Thùy Trang dọn vài mảnh vải quần áo của Thùy Trang bị xé nát trên sàn nhà, cả đồ lót của nàng trên giường, rồi phủ chăn lại tạo thành một dáng người đang nằm. Anh kéo rèm cửa hở ra một ít để bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong. Minh Tùng đảo mắt nhìn thêm một vòng tìm kiếm cái camera thứ hai nhưng không tìm thấy. Anh bước cửa tắt đèn đi. Nhưng khi tay Minh Tùng vừa chạm đến tay nắm cửa, đáy mắt như bắt được một tia sáng đỏ chớp lóe thật nhanh rồi biến mất. Minh Tùng quay ngoắt sang hướng đó… Anh đứng chìm trong bóng tối nín thở chờ đợi. Năm giây sau, tia sáng kia lại lóe lên lần nữa. Lần này Minh Tùng đã xác định được phương hướng anh đi đến trước cái bàn. Tay lần mò theo lọ hoa đặt trên bàn, anh dễ dàng tìm thấy một cái camera khác y như cái trước đó. Minh Tùng có chút lạnh sống lưng vì âm mưu của thầy Trung và Phát. Nếu những hình ảnh trong này được phát tán trên mạng, không những thầy Tín mà ngay cả Thùy Trang cũng không có mặt mũi bước ra đường. Minh Tùng lập tức bẻ nát cái thẻ nhớ, lại đi vào toilet dội nước tiêu huỷ nó.

Khi Minh Tùng trở về phòng bằng cửa trước thì Hạ Vi đang ngồi trên giường thấp thỏm.

– Thùy Trang đâu?
– Trang… đang dùng nước lạnh giúp thầy Tín tỉnh lại…

Minh Tùng thoáng nhíu mày, anh bước đến phòng tắm chưa kịp mở cửa bước vào thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Trong phòng tắm…

Thùy Trang lúc này rất khó xử. Thầy Tín sau khi tắm qua nước lạnh, tự nôn mửa một lần tỉnh táo lại một chút. Nhưng nhìn ông toàn thân trần truồng đứng lạnh run dưới vòi sen lạnh lẽo, Thùy Trang vừa thương cảm lại vừa xấu hổ không biết làm gì. Nàng mím môi quyết định, nàng cởi váy áo treo lên, bước lại.

– Trang… em… em ra ngoài đi… – Giọng thầy khàn đặc khổ sở, đến ánh mắt cũng không dám nhìn lại Thùy Trang.
– Em… em có thể giúp thầy… – Thùy Trang ấp úng mặt đỏ ửng bước lại sau lưng thầy.
– Không được… Em…

Tiếng nói của thầy Tín tắt nghẽn khi bàn tay thon dài mềm mại của Thùy Trang đã đặt lên dương vật ông. Trái tim Thùy Trang lúc này đập rất nhanh… Nàng cũng không nghĩ mình có một ngày mình làm việc này cho thầy Tín, người mà nàng tôn trọng ngưỡng mộ như cha chú. Vừa nãy, khi Thùy Trang bị ông tinh thần không rõ ràng suýt bị cưỡng bức trong bóng tối, nàng chỉ thấy sợ hãi mà không có chút cảm xúc nào. Nhưng giây phút này cầm dương vật căng cứng bóng lưỡng của ông trong tay, trái tim nàng đập nhanh dồn dập, cơ thể bắt đầu âm ỉ một cơn rạo rực ham muốn.

– Ah…

Thùy Trang mặt đỏ ửng tay liên tục sục sục dương vật thầy Tín thật nhanh. Ông xuýt xoa thở dốc, hai mắt cũng nhắm chặt lại không dám nhìn ngắm cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng gần ngay bên cạnh. Thùy Trang tựa sát vào người ông, hai gò má ửng đỏ, bờ môi cắn nhẹ nhìn lên gương mặt điển trai tuổi trung niên của ông. Không hiểu sao nhìn hai mắt nhắm chặt kia, lòng Thùy Trang có chút hụt hẫng. Ông thật không muốn nhìn nàng lần nào sao? Dù lúc này thầy Tín có muốn sờ soạng vuốt ve cơ thể trần truồng của nàng, nàng vẫn chấp nhận. Thùy Trang mím chặt môi, hai gò ngực căng tròn vô thức ép sát vào cánh tay ông. Nhìn hai núm vú hồng hào của mình đè ép lên da thịt thầy Tín, cơ thể nàng căng cứng rạo rực, tay nàng sục dương vật ông thật nhanh. Cả gian phòng tắm lúc này chìm vào tĩnh lặng chỉ có hai hơi thở dồn dập hổn hển.

Bên ngoài phòng 312…

“Hình như thầy Tín ngủ rồi…”

“Sao như vậy được?”

“Cộc cộc…”

Ai đó gõ cửa phòng Minh Tùng rất hung hăng. Minh Tùng nhíu mày bước ra, mở cửa. Gương mặt đáng ghét của Phát lập tức thò vào như muốn nhìn quan cảnh bên trong phòng anh.

– Thầy Phát có chuyện gì? – Minh Tùng hậm hực đứng ngang ra chặn đứng tầm nhìn của hắn.
– À… không… Thầy Tín ngủ rồi sao?
– Làm sao tôi biết được. Đèn tắt chắc là ngủ rồi. – Minh Tùng nói.
– À… Thế này. Tôi lo thầy say quá. Ngủ một mình sợ có vấn đề không ai biết. Tôi muốn tối nay sang đó ngủ với thầy… Không biết cửa thông phòng của cậu có vào bên đó được không?
– Tôi không biết. Anh có thể thử.

Minh Tùng lùi người lại tránh sang một bên cho Phát bước vào. Bên ngoài thầy Trung tay cầm điện thoại nhìn vào màn hình, nét mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ điều gì. Vòng ngoài còn hơn hai mươi người đứng ngóng chuyện ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Phát vào trong phòng liếc qua Hạ Vi ngồi yên trên giường, liền bước lại cánh cửa thông phòng. Nhưng đáng tiếc dù hắn vặn vẹo thế nào cánh cửa vẫn đóng chặt không rung động. Phát hơi nhíu mày nhìn qua Minh Tùng hỏi:

– Vậy Thùy Trang sao rồi?
– Vợ tôi đang tắm… Anh có cần kiểm tra không? – Minh Tùng thản nhiên chỉ tay vào phòng tắm.
– Ha ha… Cậu Tùng cứ thích đùa… Vậy… được rồi…

“Cạch…”

Lúc Phát vừa quay đi thì cửa phòng tắm bật mở làm Minh Tùng và Hạ Vi cũng giật thót căng thẳng. Thùy Trang thản nhiên bước ra, nàng vẫn mặc cái váy thun dài, mái tóc dài ẩm ướt che phủ trước ngực. Nàng nhìn Phát, lại có rất nhiều ánh mắt bên ngoài đang nhìn liền ngơ ngác hỏi:

– Mọi người có chuyện gì vậy?

Phát nhìn qua thấy vẻ mặt Thùy Trang rất bình thường, tay che ngang ngực… Không có vẻ hoảng loạn thất thần như một nạn nhân vừa bị cưỡng hiếp. Hắn xua xua tay, vẻ mặt nhăn nhó khó coi:

– Không có gì… Xin lỗi đã làm phiền.

Phát vừa đi ra ngoài, Minh Tùng liền đóng cửa lại. Anh áp tai vào cửa nghe ngóng. Tiếng bước chân của hơn hai mươi người lục tục từ từ xa dần. Lúc này giọng nói khẽ của Phát lại vang lên:

“Để em gọi phục vụ mở cửa…”

“Không cần…” – Giọng thầy Trung nói khẽ. – “Dù không bắt tại trận, nhưng chúng ta còn… ba cái camera…”

Minh Tùng bên trong giật thót mình chút nữa đã mở cửa lao ra. Nhưng rất may mắn anh kịp bình tĩnh lại. Nếu ông ta còn camera trong phòng thì đã âm thầm kết nối và sao chép video. Việc gì phải nói ra như vậy làm gì? Nói đúng hơn là thầy Trung đã phát hiện điện thoại mình không dò tìm được hai cái camera duy nhất trong phòng. Nên dùng kế để bản thân Minh Tùng xuất hiện lộ ra chân tướng là kẻ phá huỷ kế hoạch của họ.

Lúc này Phát và cả thầy Trung đều không lên tiếng. Bao gồm cả Minh Tùng bên trong, cả ba người như lọt vào một trận giằng co tâm lý cách nhau một cánh cửa đóng kín. Sau hai phút, hai người kia như đã âm thầm trao đổi hội ý với nhau, rồi chấp nhận bỏ cuộc rời đi.

– Minh Tùng…

Nghe tiếng Thùy Trang gọi, Minh Tùng quay lại. Hạ Vi cũng chạy lăng xăng đi kiểm tra kéo kín rèm cửa sổ. Thùy Trang lúc này mới dìu thầy Tín từ trong nhà tắm ra. Ông khoác trên người áo choàng tắm, mái tóc ướt đã được lau khô. Ông đã khá tỉnh táo nhưng gương mặt ông còn đỏ ửng bất thường. Thùy Trang nhìn lên Minh Tùng nói:

– Thầy muốn về phòng.
– E rằng không được… – Minh Tùng hơi nhăn mặt khó xử nói. – Cửa thông phòng đã bị khóa phía bên kia. Lúc đó tình huống gấp quá anh lại không biết chìa khóa phòng thầy để đâu… đành khóa trái cửa. Bây giờ chỉ có thể nhờ nhân viên resort mở, nhưng hiện giờ có chút không tiện…
– Anh sợ ngoài kia vẫn còn người rình xem sao? – Thùy Trang hỏi.

Minh Tùng không trả lời chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn sang thầy Tín nói tiếp:

– Thầy Tín có thể ngủ tạm ở giường ngoài. Ba chúng ta… ngủ giường trong.

Hạ Vi cũng gật đầu. Tình huống này không có chỗ cho sự ngượng ngùng hay giải thích những điều không cần thiết.

– Vậy được… làm phiền mọi người rồi. – Thầy Tín gật gật đầu, giọng khàn đục.

Minh Tùng nhìn Thùy Trang dìu ông đến bên chiếc giường. Anh có cảm giác ông hơi cúi đầu vì né tránh ánh mắt mình. Có lẽ ông cảm thấy xấu hổ vì nhớ ra những việc mình đã làm với Thùy Trang. Theo Minh Tùng biết về thầy Tín, vợ ông qua đời vì ung thư hơn năm năm trước. Con trai ông đã lớn đang du học Mỹ. Nhưng đến nay ông vẫn không cưới vợ khác chỉ tập trung vào công việc. Từ trước đến giờ thầy Tín rất nghiêm túc có nguyên tắc sống rõ ràng, chưa bao giờ bị điều tiếng gì liên quan đến phụ nữ. Vậy mà hôm nay ông lại bị đồng nghiệp hãm hại suýt mang tiếng dơ muôn đời không thể gột rửa.

Thùy Trang đỡ ông nằm xuống giường, đắp chăn cho ông rồi bật đèn ngủ, tắt đèn phòng. Khi nàng trở lại thì Minh Tùng cũng đã nằm xuống giường. Hạ Vi còn hơi ngượng ngùng chờ Thùy Trang trở về mới dám lên giường nằm chung với anh.

Thùy Trang mặc nguyên chiếc váy thun dài chui vào trong chăn gối đầu lên cánh tay Minh Tùng. Hạ Vi cũng chui vào, gương mặt nóng rang áp lên ngực anh. Vì bên ngoài sau bức bình phong còn có thầy Tín, lúc này không ai dám nghĩ đến chuyện nam nữ gì. Minh Tùng kéo chăn trùm kín qua đầu ba người, hỏi thật khẽ:

– Khi nãy trong phòng tắm… em làm thế nào?

Thùy Trang hơi chần chừ rồi ngẩng lên rúc gương mặt nóng rang vào cổ Minh Tùng nói nhỏ bên tai anh:

– Em tắm nước lạnh cho thầy… Sau đó…
– Sau đó thế nào?
– Em… dùng tay… để giúp thầy…
– Trời ơi… – Hạ Vi kêu khẽ mặt đỏ ửng.

Minh Tùng im lặng không nói gì chỉ ôm bờ vai mềm mại của Thùy Trang. Anh gần như đoán nàng đã làm việc đó. Nó là cần thiết. Nhưng lời Thùy Trang nói kế tiếp lại làm anh ngạc nhiên…

– Nhưng… thầy không… ra được…
– Tại sao? Hay là… không cứng? – Minh Tùng sửng sốt hỏi nhỏ.
– Em không biết… Của thầy… vẫn… rất cứng… nhưng em mỏi rã rời… vẫn trơ ra…

Hạ Vi lúc này không dám lên tiếng, úp gương mặt nóng rang xấu hổ vào ngực Minh Tùng im thin thít lắng nghe. Minh Tùng nhíu mày không biết làm gì hơn. Anh chỉ nhớ mình từng đọc trong sách báo hay xem phim những người đàn ông vô tình hay cố ý uống thuốc cường dương quá liều nếu không giải quyết thì sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng. Đàn ông khác với phụ nữ… Đàn ông khi uống thuốc kích thích là bắt buộc trái tim phải hoạt động cường độ cao dồn ép máu xuống dương vật để duy trì sự cương cứng. Vấn đề là thầy Tín không còn trẻ trung để chịu đựng sự giày vò này. Minh Tùng chợt nhớ đến gương mặt đỏ ửng bất thường của ông, cả người anh lạnh toát.

– Không ổn… – Minh Tùng chợt nhỏm dậy kêu khẽ.
– Có chuyện gì? – Thùy Trang và Hạ Vi ngạc nhiên hỏi.

Minh Tùng nét mặt nhăn nhó khó xem, tay che miệng giữ giọng vừa đủ cho hai người nghe:

– Một trong những tác dụng của thuốc kích thích hay thuốc cường dương nói chung là tăng cường tốc độ lưu thông máu từ tim xuống dương vật… Nếu thầy Tín không… anh sợ đến sáng sẽ nguy hiểm.

Thùy Trang thảng thốt che miệng ngồi bật dậy. Hạ Vi cũng nao núng ngồi dậy theo, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bức bình phong kia. Cả ba người như nghe được hơi thở nặng nề mệt mỏi của thầy Tín.

– Để em qua giúp thầy…

Hạ Vi mím môi gương mặt ửng đỏ gay gắt chợt lên tiếng. Nàng rón rén bước xuống giường, hai tay nắm chặt đi về phía tấm bình phong. Nhưng một bàn tay đã kéo Hạ Vi lại, Thùy Trang hít sâu một hơi đứng lên, nói:

– Để chị đi cho… Em mới vào trường… Thầy rất khó chấp nhận em…
– Nhưng… – Hạ Vi ái ngại nhìn lại Minh Tùng.

Thùy Trang gương mặt ửng đỏ, cũng nhìn sang Minh Tùng nhưng không nói lời nào. Đón ánh mắt nàng mà anh nghe tim mình đập nhanh dồn dập. “Nàng không thể không làm chuyện này…”. Minh Tùng mím môi, gật đầu.

Minh Tùng nhìn Thùy Trang bước qua mà lòng trống rỗng không gợi lên được suy nghĩ gì. Dù anh với nàng từng trải qua rất nhiều cuộc phiêu lưu. Anh từng hưng phấn quan sát Thùy Trang làm tình với Minh Trọng, với Mike… Nhưng tình huống hôm nay lại khác. Nhìn Thùy Trang không tự nguyện, không vì ham muốn mà lên giường với một người đàn ông chỉ nhỏ hơn bố nàng vài tuổi, lòng anh ray rức khó chịu. Nó như thứ cảm giác mâu thuẫn tim đập nhanh, nhộn nhạo mà đêm đó Thùy Trang trần truồng nằm trên người Mike để giữ ấm cho cậu ta. Phải, ngoài sự ghen tuông nho nhỏ, trong lòng anh lúc này lại thêm hai thứ cảm xúc khác giằng xé, đó là bất cam và… phấn khích.

Mái tóc đen óng của Thùy Trang lộ ra khỏi bức bình phong. Nàng kéo chiếc váy qua đầu, treo lên đó như muốn có thêm một rào cản che chắn tầm mắt của Minh Tùng. Hơi thở nặng nề của thầy Tín như tắc nghẽn, ngưng lại. Âm thanh của tấm chăn được giở lên, chiếc giường trĩu nặng cót két thật khẽ. Minh Tùng không nghe hai người nói câu nào… Không gian như chìm vào trong tĩnh lặng tuyệt đối. Năm giây, mười giây, hai mươi giây. Và rồi bên tai Minh Tùng nghe thoang thoảng được hơi thở nặng nề gấp gáp của hai người. Còn có tiếng nhóp nhép ẩm ướt như một đôi môi, một cái lưỡi khao khát lướt trên da thịt.

– Ư…

Một tiếng rên khẽ của Thùy Trang đã làm máu nóng Minh Tùng như sục sôi, hạ thể anh phình to không thể kiểm soát nổi. Anh nghiến răng mặt đỏ ửng ngượng ngùng đứng lên, từng bước đi lại gần bức bình phong. Bàn tay mát lạnh của Hạ Vi nhẹ nhàng choàng qua cánh tay anh, như để trấn an hơn là ngăn cản. Bức bình phong khá thấp, Minh Tùng chỉ đứng bên cạnh đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên kia.

Tấm chăn bị kéo xuống một đoạn, lộ nửa cơ thể trần truồng của Thùy Trang và thầy Tín. Ông nằm trên cơ thể nàng vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn, vừa mơn trớn xoa nắn vừa ngậm kín lấy hai đầu nhũ hoa nàng mà mút mút thèm thuồng.

Thùy Trang nhắm chặt hai mắt, gương mặt ửng đỏ gay gắt, một tay che kín miệng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ nỉ non thật khẽ… Hai mắt nàng nhìn về phía bức bình phong bắt gặp ánh mắt háo hức của anh. Thùy Trang cũng không biết Minh Tùng đang nghĩ gì, nhưng nàng thật sự muốn được làm chuyện này với thầy Tín. Từ lúc còn trong phòng tắm, cơ thể nàng đã rạo rực mong muốn, âm hộ nàng đã sớm ướt át cồn cào. Được sự cho phép của Minh Tùng, nàng như được giải thoát khỏi ràng buộc. Thùy Trang rên rỉ thật khẽ, ánh mắt dõi theo miệng thầy Tín say mê hôn hít hai bầu vú nàng.

– Ư…

Minh Tùng cả người cứng đờ nhìn Thùy Trang. Bên dưới anh, Hạ Vi quỳ gối xuống sàn nhà, bàn tay nâng niu dương vật căng cứng to lớn của anh để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo nó, rồi đôi môi đỏ mọng từ từ mở lớn đón lấy dương vật anh vào trong. Minh Tùng rùng mình sung sướng nhìn xuống làm hai gò má bầu bĩnh của Hạ Vi ửng đỏ, nhưng ánh mắt ngượng ngùng vẫn nhìn lên không né tránh anh.

Lúc này thầy Tín quỳ gối thẳng người lên, hạ thể ép cặp đùi thon dài nõn nà của Thùy Trang mở rộng ra hai bên. Ông nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của Thùy Trang, lại nhìn hai bầu vú căng tròn phập phồng hồi hộp của nàng như có chút lưỡng lự. Như cảm nhận được sự đắn đo của ông, hai mắt Thùy Trang hé mở. Người đầu tiên nàng nhìn thấy lại là Minh Tùng đang đứng nép mình sau bức bình phong. Gương mặt Thùy Trang đỏ ửng lên ngượng ngùng, vẫn đón lấy ánh mắt anh. Bàn tay nàng đưa xuống cầm lấy dương vật căng cứng của ông Tín đưa vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng. Ông Tín thở hắt ra một hơi, hạ thể đẩy tới…

– Ưmmm… – Thùy Trang hai bờ môi mím chặt vẫn không ngăn được tiếng rên khẽ.

Hai mắt Minh Tùng căng tròn như muốn nứt toác ra. Anh ghì chặt mái tóc của Hạ Vi, dương vật đẩy sâu vào miệng nàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi khúc thịt căng cứng già cỗi của thầy Tín lấp kín âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của Thùy Trang. Tiếng hít thở khoan khoái của ông như vang lên bên tai anh. Ông từ từ chuyển động, hạ thể lùi lại để kéo dương vật ra, rồi từ tốn đẩy vào. Từng cử động của ông đều chậm chạp, nhưng trong mắt Minh Tùng lại như một người lớn tuổi đang nghiền ngẫm thưởng thức một tách trà thơm ngon bốc khói. Thùy Trang đôi môi hé mở hơi thở thơm ngát phả vào mặt ông. Ánh mắt nàng nhìn lên thầy Tín đã bớt đi sự ngượng ngùng, bàn tay nàng đặt lên ngực ông như giúp đỡ ông chuyển động tăng tốc lên từ từ.

– Ưm…

Minh Tùng hối hả cởi phăng áo váy của Hạ Vi ép cơ thể nàng cúi thấp xuống. Hai tay nàng bám chặt vào tấm bình phong, bờ mông tròn trịa cong vểnh đưa về phía anh. Minh Tùng cầm dương vật căng cứng bóng lưỡng đưa vào hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng, thúc mạnh.

– Ư…

Thầy Tín hai tay đặt lên hai bầu vú căng tròn của Thùy Trang xoa nắn. Hạ thể ông như đã quen nhịp tăng tốc… Thùy Trang giữ bàn tay ông trên ngực nàng, miệng há hốc hổn hển. Cả chiếc giường rung động đều đều phát ra âm thanh kẽo kẹt. Hạ thể ông Tín dập vào giữa hai chân mở rộng của Thùy Trang phát ra âm thanh phình phịch liên miên không dứt.

– Ưm… ôi… – Thùy Trang hai mắt nhắm nghiền, răng cắn góc gối vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ lớn.
– Ư… ưm…

Minh Tùng nhìn Thùy Trang rên rỉ sung sướng bên dưới thầy Tín mà đỏ cả hai mắt. Máu cơ thể anh chạy rần rần khắp cơ thể như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Sức lực của anh cuồn cuộn lan tỏa ra từng múi cơ. Mỗi tế bào biến thành một nguồn năng lượng dồi dào không dứt. Minh Tùng nghiến răng bóp chặt bờ eo nhỏ của Hạ Vi, dương vật căng tức của anh như biến thành một công cụ phát tiết điên cuồng trút vào âm hộ Hạ Vi làm nàng rên xiết mãnh liệt.

Giờ phút này làm gì còn thứ gì lén lút, rình mò. Thầy Tín cũng không còn đầu óc quan tâm ai đang nhìn. Thứ thuốc quái ác kia như làm thứ đàn ông của ông trẻ lại hai mươi tuổi… Nhưng sự phấn khích bên trong ông lại không thể dùng cơ thể già cỗi này để phát ra hết. Ông bắt đầu thở dốc mệt mỏi, rã rời chậm dần.

– Thầy để em…

Thùy Trang nhìn trán thầy Tín rịn ướt mồ hôi mà thương xót lên tiếng. Gương mặt ông ửng đỏ ngượng ngùng, ngã người nằm xuống giường. Thùy Trang gương mặt ửng đỏ quỳ gối qua người ông, cầm dương vật cứng rắn của ông đưa vào âm hộ đẫm nước của nàng, chậm rãi ngồi xuống.

– Ưm… ôi… anh ơi…

Tiếng rên rỉ ngất ngây của Hạ Vi lúc này làm Thùy Trang và cả thầy Tín đều nghe rõ mồn một. Thầy Tín ngượng ngùng nhắm mắt lại như không nghe không thấy. Nhưng Thùy Trang gương mặt ửng đỏ, bờ môi mím lại nhìn về phía Minh Tùng. Thấy gương mặt đỏ bừng phấn khích không ngừng rung động sau bức bình phong của anh, Thùy Trang thu ánh mắt lại. Nàng nhìn xuống thầy Tín, kéo hai tay ông đặt lên hai bầu vú mình, hạ thể bắt đầu nhấp nhổm lên xuống.

– Ư…

Minh Tùng thở hắt một hơi dừng lại, dương vật anh vẫn giữ sâu bên trong âm hộ Hạ Vi. Âm hộ nàng đang co thắt tuôn trào liên tục, hai chân nàng như muốn nhũng ra, nhưng dương vật anh vẫn kiên cường trụ vững không chút dấu hiệu đầu hàng. Minh Tùng nhìn sang Thùy Trang. Mái tóc dài đen óng của nàng phủ kín bờ lưng cong ỏng không ngừng đung đưa qua lại. Bờ mông nàng liên tục cong vểnh lên nhồi xuống nuốt trọn dương vật căng cứng của thầy Tín. Đầu nàng hơi ngửa lên, đôi môi há hốc rên rỉ. Tấm lưng thon thả ưỡn cong ra dâng trọn hai bầu vú cho hai bàn tay già cỗi của ông ta xoa nắn.

– Ưm… ôi… thầy ơi… em sướng quá…
– Ah…

Nghe tiếng rên xiết mãnh liệt của Thùy Trang, Minh Tùng suýt phun máu mũi. Anh nắm lấy mái tóc dài đen óng của Hạ Vi kéo ngược ra sau, nghiến răng thúc mạnh dương vật vào âm hộ bắt đầu một cuộc chinh phạt mới.

– Ưm… ôi… anh Tùng ơi…

Cả gian phòng tràn ngập âm thanh rên rỉ sung sướng của hai cô gái xen lẫn với tiếng da thịt va chạm phành phạch liên miên. Ngay cả tấm bình phong gỗ cũng run lên bần bật rồi đổ sụp sang một bên. Hạ Vi toàn thân bại lộ xấu hổ che kín gương mặt đỏ ửng nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ sung sướng.

– Ưm… Anh ơi… ôi…
– Ưmmmmm…
– Ahhhh…

Tiếng rên lớn ngất ngây của Hạ Vi và Thùy Trang gần như vang lên cùng một lúc. Hạ Vi hai chân khuỵu xuống, cơ thể run lẩy bẩy. Gương mặt đỏ ửng của nàng ghé sát tới, đôi môi đỏ mọng ngậm kín lấy dương vật căng cứng của Minh Tùng. Anh rùng mình liên tục, từng đợt tinh dịch phun tràn lấp kín miệng nàng.

Minh Tùng dìu Hạ Vi về giường, đắp chăn lên cơ thể nàng. Anh lại nhẹ nhàng bước qua phía giường bên ngoài. Thùy Trang toàn thân trần truồng rũ rượi nằm trên người thầy Tín. Như cảm nhận được ánh mắt của Minh Tùng, ông ngượng ngùng nhìn lên anh. Ông không nói lời nào nhưng Minh Tùng thấy được trong ánh mắt đó tràn ngập sự cảm kích không diễn tả hết bằng lời.

Minh Tùng mỉm cười gật đầu với ông. Anh cúi người bế bổng cơ thể lõa lồ mềm oặt của Thùy Trang lên hai cánh tay. Hai mắt nàng đang lim dim thiêm thiếp hé mở nhìn lên anh mỉm cười. Minh Tùng đem nàng trở về giường, đặt xuống. Khi anh ngã lưng nằm xuống, hai cơ thể trần truồng mát rượi liền chui rúc ôm chặt lấy cơ thể anh. Hai mắt Minh Tùng nặng trĩu khép lại…

Trời tờ mờ sáng…

Một góc tấm chăn giở lên hơi lạnh lùa vào Minh Tùng từ trong cơn mơ màng tỉnh lại. Anh dụi dụi hai mắt ngẩng đầu lên nhìn thấy Thùy Trang khoác trên người chiếc áo choàng tắm rón rén bước qua cánh cửa thông phòng. Cánh cửa khép lại. Minh Tùng dụi dụi hai mí mắt kèm nhèm, anh nhìn sang Hạ Vi đang ngủ vùi, khóe miệng còn hơi nhếch lên như mỉm cười.

Minh Tùng nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi người mình, lấy quần lót mặc vào rồi nhẹ nhàng bước đến sát cánh cửa. Anh không thật sự không hiểu sao mình lại làm chuyện rình rập này… Đêm qua Thùy Trang còn làm tình với thầy Tín trước mặt anh, thì bây giờ nàng sang phòng ông một lúc có chuyện gì quan trọng chứ? Nhưng chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình. Trái tim anh như càng ngày càng mềm yếu như không chịu đựng nổi cảm giác bị lừa dối sau lưng.

Minh Tùng ghé đầu qua khe cửa để hở nhìn sang phòng thầy Tín. Anh thấy Thùy Trang đang ngồi trên giường bên cạnh ông ta. Ông đã mặc quần áo chỉnh tề như chuẩn bị đi ra ngoài.

– Khi thầy báo trả phòng ngoài reception có người của trường không? – Thùy Trang hỏi khẽ.
– Không có ai cả. Sớm mà… – Ông Tín nói. – Tôi nghĩ em, Minh Tùng và cả Hạ Vi nên về chung với tôi…
– Tại sao thầy nghĩ hai người họ sẽ tìm em và anh Tùng gây phiền toái chứ? – Thùy Trang nhíu mày hỏi.
– Tôi không có ở đây sẽ không ai kiềm chế hai kẻ đó. Thầy Trung dù tính tình nham hiểm, tôi nghĩ Minh Tùng vẫn có thể đối phó. Còn Phát… cậu ta rất thâm độc… Đừng nên đánh giá thấp hắn… Bộ đôi đó không như người ngoài đánh giá đâu… Phát mới là đầu tàu, tên Trung già kia chỉ là kẻ đi theo thôi…
– Chuyện này sao có thể? – Thùy Trang che miệng thảng thốt.
– Ba Phát ông ta làm lớn trong ngành… – Thầy Tín nói khẽ giọng đầy ức chế.
– Vâng, em biết rồi. Bọn em sẽ về bằng xe nhà trường và đề phòng hai người họ… thầy yên tâm…

Minh Tùng nghe đến đây đã cảm thấy mặt mình ê ê như bị ai đó tát bạt tai. Đúng là tự sỉ nhục mình khi nghi ngờ nghe lén vợ mình nói chuyện với người khác. Thầy Tín có lẽ sau sự cố hôm qua vừa chán nản vừa ngượng với anh và Hạ Vi nên quyết định đi về… Minh Tùng hít sâu một hơi, chân khẽ nhổm lên để trở về giường. Nhưng lúc này một câu nói của ông Tín làm anh hơi sững người đứng lại…

– Tối hôm qua… thật sự rất cảm ơn em và Minh Tùng. – Thầy Tín chợt nắm bàn tay nhỏ của Thùy Trang.
– Dạ, không có gì… – Thùy Trang hơi đỏ mặt cúi đầu.
– Tôi muốn sau ngày hôm nay… Mọi chuyện trở lại như trước kia…
– Vâng… Em hiểu mà. – Thùy Trang vén mái tóc qua vành tai lộ ra bên gò má đỏ ửng mịn màng, gật gật đầu.
– Nhưng… hôm nay… trước khi tôi về… em có thể nào… cho tôi…

Nghe thầy Tín ấp úng nói mà hai lỗ tai Minh Tùng muốn lùng bùng không tin nổi. Anh căng mắt nhìn vào trong gương mặt Thùy Trang lúc này cũng đỏ ửng gay gắt nhìn lên ông. Nhưng không đợi nàng trả lời ông đã xua xua tay, nói:

– Tôi không dám xin em việc đó… Nhất là không có mặt Minh Tùng ở đây. Tôi chỉ mong muốn… được ngắm… cơ thể em… một lần cuối cùng thôi… được không?

Thấy Thùy Trang mặt đỏ ửng như sắp chảy nước, cúi gằm xuống, ông Tín vội nói:

– Thôi… Xin lỗi. Xem như tôi chưa nói gì… Xin lỗi cô Thùy Trang.
– Dạ… Em có trách thầy đâu… – Thùy Trang mặt đỏ ửng đặt tay lên miệng ông, ngăn ông nói.

Minh Tùng tim đập nhanh nhìn Thùy Trang nhẹ nhàng đứng lên đối diện với ông Tín. Nàng cắn môi tay kéo mở hai sợi dây cột áo. Gương mặt nàng đỏ ửng gay gắt nhìn thầy Tín, từ từ kéo mở vạt áo sang hai bên phơi bày cơ thể trần truồng tuyệt đẹp bên trong. Thầy Tín ngồi trên giường, ánh mắt như mê như say nhìn ngắm khắp cơ thể Thùy Trang.

Gương mặt Thùy Trang nóng rang… Ánh mắt thầy Tín như biến thành bàn tay có thể vuốt ve khắp cơ thể nàng từ hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp đến vùng mu mũm mĩm hồng hào phơn phớt lông tơ của nàng. Thầy Tín nuốt nước miếng dù cổ họng khô khốc. Bàn tay ông chậm chậm đưa lên, rồi kìm nén nắm chặt lại rụt về… Thùy Trang mím môi mặt nóng rang nhìn ông, chợt bước tới. Nàng nắm hai tay ông kéo vòng qua cơ thể mềm mại của nàng. Ngực nàng áp sát vào mặt ông… Trái tim Thùy Trang lúc này đập rất nhanh. Hai gò má nàng đỏ ửng nhìn xuống gương mặt ông áp lên ngực hít hà mùi hương cơ thể nàng. Nhìn thầy Tín hai mắt thầy Tín lim dim mê đắm tận hưởng sự êm nhu mịn màng của hai bầu vú làm cơ thể nàng rạo rực ham muốn.

– Em đã cho một lão già như tôi sống lại một lần tuổi trẻ. – Thầy Tín hôn lên đầu nhũ hoa đỏ hồng của Thùy Trang, thì thầm.
– Thầy chưa gọi là già đâu…

Thùy Trang vuốt mái tóc ông mỉm cười, tay nàng chợt đưa lên kéo áo choàng trượt khỏi hai bờ vai, rơi rũ xuống sàn… Toàn bộ cơ thể nàng lõa lồ phơi bày trước ánh mắt của thầy Tín. Thùy Trang cũng không hiểu được chính mình. Nàng biết mình đang bước vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, nếu thất bại cái giá phải trả có thể là tình yêu của Minh Tùng hoặc cả cuộc hôn nhân mỹ mãn của mình. Nhưng giây phút này Thùy Trang thật muốn được một lần nuông chiều bản thân mình. Nàng phát hiện ra toàn thân mình trần truồng trong vòng tay của một người đàn ông khác mà không có anh giám sát bên cạnh lại mang đến hương vị khác. Cảm giác lén lút này làm nàng hồi hộp, trái tim đập nhanh không ngừng lại phấn khích đến mức âm hộ nàng bắt đầu rỉ nước… Thùy Trang gương mặt đỏ ửng lên, thở dốc, hai bầu vú nàng ưỡn ra đưa vào miệng thầy Tín ngậm mút.

Lúc này, Minh Tùng như nghe được cả hơi thở nặng nề tắc nghẽn của ông. Ánh mắt ông nhìn xuống bờ mu mũm mĩm hồng hào phơn phớt lông tơ của Thùy Trang làm gương mặt đỏ ửng gay gắt. Nàng cắn môi nhìn ông từ từ cúi xuống thấp, hơi thở của ông như chạm vào da thịt làm cả người nàng nhộn nhạo. Khi mặt ông gần sát hạ thể Thùy Trang, Minh Tùng nghiến răng căng thẳng tột độ. Anh như nghe được cả âm thanh hít thở thật sâu của thầy Tín như muốn lấp đầy lồng ngực mùi hương phụ nữ thơm ngát của nàng… Tay ông chợt với xuống nhặt cái áo choàng rồi đứng lên khoác lên bờ vai nàng. Ông khép hai vạt áo nàng lại, nhìn Thùy Trang mỉm cười nói:

– Đối với tôi bao nhiêu đó đã là quá đủ. Nhiều hơn thì trái tim già cỗi này sẽ chịu không nổi… Cảm ơn em.
– Dạ… – Thùy Trang gương mặt đỏ ửng cúi gằm xuống che giấu sự hụt hẫng.

Thầy Tín mỉm cười đóng vali lại, kéo ra cửa trước. Chợt như nghĩ đến chuyện gì ông quay lại nhìn Thùy Trang cười tủm tỉm nói:

– Nhà trường vì để đảm bảo chất lượng giáo dục trong mỗi lớp học đều có cài camera bí mật đấy. Dù là chỉ là loại kiểm tra hành vi và lời nói của giáo viên thôi, nhưng hình ảnh cũng rõ ràng lắm…
– Cài camera… từ… khi nào ạ? – Thùy Trang mặt tái nhợt, dáng đứng hơi lảo đảo hỏi.
– Lâu rồi… – Thầy Tín nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ngụ ý. – Mà yên tâm đi… Những gì xảy ra ngoài giờ học tôi đã xóa hết… Ha ha… Nhắn Minh Tùng lần sau mà làm gãy bàn học sinh là tôi bắt đền đấy…
– Ahh… – Thùy Trang bưng kín gương mặt đỏ ửng lan đến cả mang tai.

Hai phút sau khi Thùy Trang trở về phòng thì Minh Tùng vờ như nhắm mắt ngủ yên lành, Hạ Vi nằm xoay người vào trong ngủ say sưa. Thùy Trang rón rén bước lại, cởi áo choàng vắt lên đầu giường, giở tấm chăn chui vào. Cơ thể trần truồng mát rượi của nàng co rút ôm chặt lấy anh. Minh Tùng hơi cựa mình, dụi dụi mắt nhìn xuống nàng, làm như ngạc nhiên hỏi:

– Em mới đi toilet sao?
– Không… – Thùy Trang áp gương mặt nóng rang trên ngực anh, lắc đầu. – Em mới sang phòng thầy Tín. Thầy trả phòng đi về rồi…
– Ừ… Có lẽ thầy còn mệt… – Minh Tùng ậm ừ.
– Thầy bảo anh phải cẩn thận thầy Trung, nhất là Phát… – Thùy Trang thì thầm kể tiếp.

Minh Tùng gật gật đầu, hai mắt vẫn nhắm lại như còn mê ngủ. Anh choàng tay ôm cơ thể Thùy Trang, xoa xoa tấm lưng trần thon thả của nàng.

– Còn gì nữa không?
– Thầy… thầy bảo… chuyện xấu anh và em làm lần trước có camera giám sát quay lại… – Thùy Trang xấu hổ mặt đỏ ửng dụi vào ngực anh. – Nhưng thầy đã xóa đi hết rồi…
– Vậy hả? Thật may quá…

Minh Tùng vẫn nhắm mắt như mê ngủ, miệng thì thào. Thấy Thùy Trang im lặng không nói gì nữa, anh hơi nhíu mày, mở miệng hỏi tiếp:

– Còn gì nữa không?
– Không… chỉ vậy thôi…

Thùy Trang lúc này áp mặt trên ngực anh im lặng đắm chìm trong suy nghĩ. Nàng cũng không hiểu tại sao mình không nói cho anh nghe. Minh Tùng còn có thể nhìn nàng ân ái triền miên với Mike, anh không lý nào không chịu đựng nàng xảy ra một ít va chạm cơ thể với thầy Tín. Nhất là đêm qua anh còn chứng kiến nàng vừa làm tình với ông. Thùy Trang thật sự không hiểu được bản thân mình. Nhưng che giấu anh một chút bí mật nho nhỏ lại đem cho nàng vừa tội lỗi vừa có gì đó thích thú.

Minh Tùng thấy lòng mình hơi trầm xuống. Ngay cả bàn tay anh ôm lấy bờ vai nàng cũng trở nên lạnh lẽo khác thường. Tại sao nàng muốn giấu anh chứ? Đó chẳng qua là vài cái ôm ấp vuốt ve, anh không phải không thể chịu đựng được. Anh im lặng thật lâu như cố chờ đợi Thùy Trang nói ra, nhưng hơi thở nàng đã đều đều trên ngực anh như chìm vào giấc ngủ. Minh Tùng chợt cảm thấy có chút thất lạc hụt hẫng… Lần đầu tiên từ ngày kết hôn với Thùy Trang đến giờ anh mới có cảm giác buồn bã này.

“Không phải như vậy đâu. Có thể nàng cảm thấy việc đó thật vặt vãnh nên không muốn nói để mình suy nghĩ thôi…” Minh Tùng tự trấn an mình. Tay anh lại ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng. Khóe môi mỉm cười, ngủ thiếp đi.

Chuyến nghỉ mát với trường Hưng Đạo sau khi thầy Tín vì lý do sức khỏe về trước thì không còn gì sôi nổi xảy ra nữa. Cơn sóng ngầm đã lặn xuống âm ỉ sôi sục chờ đợi ngày nào đó lại bùng phát.

Thể loại