6h15 sáng…
Âm thanh máy sấy tóc ồ ồ lọt vào tai làm Minh Tùng tỉnh giấc. Anh ngồi dậy trên giường, kéo chăn ra khỏi người. Cơ thể trần truồng tồng ngồng đi về phía âm thanh đó… Trong góc tủ áo hình chữ U ba mặt cửa tủ đều là gương, Thùy Trang đang đứng sấy mái tóc đen óng ả còn ươn ướt. Minh Tùng bước lại, mỉm cười kéo chiếc khăn tắm nàng rơi xuống chân. Anh gối cằm lên bờ vai nàng, ánh mắt say mê nhìn thân hình tuyệt đẹp lõa lồ của nàng phản chiếu qua tấm gương trước mặt.
– Hi hi… Anh nhìn em hoài không chán sao? – Thùy Trang quay ngang lại hôn lên má anh, rồi tiếp tục nghiêng đầu sấy tóc.
– Không chán được… Vợ anh đẹp nhất trên đời…
– Hi hi…
Minh Tùng say mê nhìn ngắm, tay vuốt ve vòng eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon nhỏ ấm áp của nàng. Đã về bên nhau hơn chín tháng, Minh Tùng càng ngày càng mê mẩn Thùy Trang đến không thể rời được. Ngoài trừ thời gian hai đứa đi làm, về đến nhà, cùng nhau nấu cơm, còn lại anh và nàng đều quấn lấy nhau đến rã rời. Phòng ngủ, phòng tắm, bàn bếp, ban công… bất cứ góc nào trong căn hộ này đều để lại dấu tích tình ái của hai người. Minh Tùng không nhịn được, tay lại vòng dưới cánh tay Thùy Trang, mân mê hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của nàng. Nàng mỉm cười hơi cúi người, lựa chọn những món đồ lót trong ngăn tủ.
– Còn sớm mà… tranh thủ một chút được không? – Minh Tùng mím môi áp dương vật mình vào khe mông mát rượi của Thùy Trang, thì thầm.
– Không được đâu. Em phải đến trường… – Nàng thoáng đỏ mặt, rụt cổ lại né tránh nụ hôn của anh.
– Mà… đó là cái gì?
Minh Tùng chợt chú ý đến một mảnh vải ren trong tay Thùy Trang, anh cầm lấy giơ lên xem. Trước mắt anh là một bộ đồ lót nữ, nhưng cũng không hẳn là đồ lót. Chất liệu ren mỏng tanh, lại còn trống trải vài chỗ nhạy cảm… Đây là đồ ngủ khêu gợi mới đúng. Một góc của bộ đồ có một cái nhãn nhỏ “Soft & Gentle”.
– Cái đó là quà cưới của ai đó… Em cũng không nhớ. – Thùy Trang nhìn Minh Tùng cười. – Hai đứa mình đâu cần mấy thứ hỗ trợ như này chứ… Hi hi…
– Em… mặc thử cho anh xem đi…
– Thôi. Kỳ cục lắm… – Thùy Trang mặt đỏ ửng.
– Thử đi mà… – Minh Tùng nài nỉ.
– Ừ… mà em giao hẹn… em mặc cho anh xem thôi… không cho anh hư đâu… em không có thời gian tắm lại đâu…
– Ok. Anh hứa…
Minh Tùng háo hức nhìn Thùy Trang mặc vào bộ đồ lót ren kia. Khi nàng hoàn tất kéo dây qua bờ vai, mặt đỏ ửng ngẩng lên, Minh Tùng thấy hơi thở mình tắc nghẽn. Bộ đồ ren đen ôm sát cơ thể tuyệt đẹp của Thùy Trang làm nổi bật làn da trắng ngần nõn nà của nàng. Bộ đồ cơ bản ôm sát người như một bộ áo tắm một mảnh, nhưng độ mỏng manh và những lỗ thủng trên đó lại không hề có ý che đậy, càng làm người đối diện muốn phun máu mũi. Trên hai bầu vú căng tròn của nàng khoét thủng hai lỗ hình trái tim phô ra hai đầu nhũ hoa đỏ hồng tuyệt đẹp. Giữa hai chân nàng lại khoét thành một trái tim khác phơi bày bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ. Bộ đồ này đúng là một dụng cụ trợ hứng tình dục, không cần cởi ra vẫn có thể làm tình thoải mái.
– Anh muốn làm gì? – Thùy Trang thấy Minh Tùng bước lại đầu giường lấy điện thoại, mặt liền đỏ ửng gắt lên.
– Anh chụp vài tấm thôi…
– Không được… – Thùy Trang mặt đỏ ửng, quay đi.
– Sao kỳ chứ? Anh chụp hình em cũng đâu ít…
– Anh chụp em khoả thân cũng không sao… còn thứ này… kỳ cục lắm…
– Vậy… lấy cái này đi…
Minh Tùng với tay lên đầu tấm gương lấy xuống một cái mặt nạ giấy nửa mặt có tai mèo màu hồng Kitty. Đây vốn là đồ chơi của đứa học trò nào đó để quên ở lớp, Thùy Trang đem về nhà chưa trả lại.
– Trời ơi… anh thật là… – Thùy Trang nén cười đến đỏ mặt, vẫn để cho Minh Tùng đeo lên cái mặt nạ.
– Ha ha… Thú vị lắm… Ra đây với anh…
Minh Tùng nắm tay Thùy Trang, mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài. Phòng khách buổi sáng ngập tràn ánh nắng từ ban công hắt vào. Đối diện ban công tầng 32 của căn hộ cũng không có căn hộ khác cùng tầm cao, vì thế có thể nói dù Minh Tùng và Thùy Trang làm gì ở ban công cũng không có ai nhìn thấy.
– Ừ… đứng đó… đẹp lắm… ha ha…
Minh Tùng cả người tồng ngồng, dương vật đã hơi dựng lên, vừa thích thú chụp hình vừa hướng dẫn. Thùy Trang đã quen với những trò hư hỏng của anh. Một nửa gương mặt nàng lộ ra bên dưới cái mặt nạ đã ửng đỏ. Nàng đứng tựa vào tấm rèm cửa, hai bầu vú căng tròn dương cao kiêu hãnh, cặp đùi thon dài nhẹ nhàng mở ra đón lấy ống kính điện thoại của Minh Tùng.
Minh Tùng đã thích thú đến mặt đỏ ửng lên. Anh chợt bỏ điện thoại xuống, nhào đến…
– Không được… em phải đi làm… – Thùy Trang mặt đỏ ửng, cố giãy ra khỏi vòng tay anh.
– Một chút thôi… – Minh Tùng nghiến răng, vò nặn hai bầu vú căng tròn của nàng.
– Ư… Không thích một chút… Tối nay em cho anh hư cả đêm được không? Em hứa… – Nàng che ngang ngực, nài nỉ.
– Ừ… nhớ hứa đấy…
“Chát…” – Minh Tùng không nhịn được phát một cái vào cặp mông tròn trịa của nàng.
– Đáng ghét…
Thùy Trang tay xoa bờ mông đỏ ửng, lườm nguýt anh rồi đi vào phòng ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensex68.com/co-dai-ven-duong/
8h30 Minh Tùng vào đến công ty. Ngồi xuống bàn làm việc mà đầu óc anh còn lâng lâng nghĩ đến hình ảnh Thùy Trang trong bộ đồ đó. Dương vật vẫn ở trạng thái hưng phấn nổi cộm trong quần. Đúng là thứ hại người ah. Minh Tùng ngẫm nghĩ một chút, anh chợt lóe lên ý tưởng mua cho Thùy Trang thêm vài món đồ chơi như vậy.
– Soft & Gentle… Soft and… Gentle…
Nghĩ là làm, Minh Tùng mở laptop lên, mở Google tra cứu, miệng vừa lẩm nhẩm cái tên nhãn hiệu mà anh nhớ được. Kết quả Google ra khá nhiều website bán quần áo lót, đồ ngủ thương hiệu này, nhưng gần như tất cả đều ở nước ngoài. Minh Tùng hơi nhíu mày ngạc nhiên… Anh tìm kiếm tiếp qua trang thứ hai.
– Đây rồi… Ha ha…
Minh Tùng tìm thấy một cửa hàng bán thương hiệu này trên sàn thương mại điện tử. Anh bấm vào tìm số liên lạc của shop. Anh không muốn đặt qua sàn, yêu cầu shop giao thẳng sẽ đỡ mất thời gian hơn. Như ý nguyện, Minh Tùng tìm thấy đường dẫn vào số Fanpage của shop cũng mang tên thương hiệu Soft & Gentle.
– “Xin chào Quý khách hàng, chúng tôi có thể giúp gì cho anh/ chị ạ?” – Khung chat của shop hiện lên câu chào.
– Tôi muốn mua đồ Soft & Gentle cho vợ… – Minh Tùng gõ bàn phím trả lời.
– “Vâng, Soft & Gentle shop có rất nhiều sản phẩm từ áo ngủ, đồ lót, trang phục phòng the… Anh muốn mua mặt hàng cụ thể nào ạ?”
Minh Tùng hơi trầm ngâm, hai mắt chợt lóe lên tia phấn khích nhàn nhạt. Anh cầm điện thoại lên chọn một tấm hình gửi đi. Khi tấm hình của Thùy Trang hiện lên khung chat… Trái tim Minh Tùng đập thình thịch thật mạnh. Trên màn hình hiện lên hình ảnh cơ thể tuyệt mỹ của nàng trong bộ lót ren. Nàng đeo mặt nạ, lộ ra đôi môi đỏ hồng cười mỉm và hàm răng trắng đều như ngọc. Nàng đứng tựa vào tấm rèm, hai bầu vú căng tròn bó sát trong lớp vải khoét lỗ hai trái tim lộ ra hai đầu nhũ hoa đỏ hồng tròn xoe xinh xắn. Bên dưới chiếc bụng phẳng lì của nàng là một cửa sổ hình trái tim khác bơi bày trọn vẹn bờ mu mũm mĩm hồng hào phơn phớt lông tơ.
Minh Tùng nén nhịn cười đến đỏ mặt. Dòng chat bên kia cứ nhảy lên rồi ngưng lại, lại nhảy lên… Kẻ bên kia không biết là đàn ông hay phụ nữ, có lẽ đã xốn xang với tấm hình anh gửi. Phải vài chục giây sau, bên kia mới hiện lên một dòng chat. Nhưng nội dung của nó làm Minh Tùng chết điếng, suýt tự cắn vào lưỡi…
– “Minh Tùng… Tao là Lân đây…”
Đầu óc Minh Tùng lúc này có chút không đủ dùng. Anh nhíu mày nhìn hàng chữ mà đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được điều gì… Facebook của anh cũng không mang tên thật của mình. Vậy làm cách nào người bên kia biết tên anh? Hắn còn tự xưng mình là Lân… Lân nào nhỉ?
“Reng…” – Điện thoại Minh Tùng chợt reo vang.
Anh nhìn vào màn hình điện thoại… Hai mắt Minh Tùng chợt trợn trừng nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên đó. “Lân – 12A7”. Anh cuống cuồng bấm xóa tấm hình trên khung chat, dù biết điều đó là vô nghĩa. Chỉ có tấm hình phía bên anh được xóa đi, còn bên kia vẫn không thu hồi được.
– “Reng…”
Minh Tùng nhăn mặt cười khổ, cầm điện thoại lên bấm nhận cuộc gọi.
– “Ha ha… Hào ơi… Hào ơi…”
Giọng cười ha hả quen thuộc của Lân vang lên trong điện thoại làm Minh Tùng đỏ mặt bối rối. Anh hít sâu một hơi lấy giọng bình tĩnh hỏi:
– Có chuyện gì mà gọi tao cười đây? Mới trúng số sao?
– “Ha ha… Tao mới trúng số thật. Mà tờ vé số đó là mày cho tao… Ha ha…”
Lân vẫn cười ha hả sảng khoái vào tai Minh Tùng thật làm anh hận muốn giết người. Trong ba thằng bạn thân cấp 3 của Minh Tùng, Lân là thằng lăng nhăng cặp bồ nhiều nhất, đến giờ vẫn chưa lập gia đình. Đến bây giờ Minh Tùng mới nhớ đêm đám cưới, Lân nhét vào tay Thùy Trang một món quà nhỏ còn nháy mắt bảo: “Tối nay em dùng cái này thuốc chết nó cho anh…”. Vậy mà Minh Tùng và Thùy Trang sau đó lại không nhớ món quà đó là của ai. Để hôm nay Minh Tùng tự nộp mạng dâng lên cho thằng bạn mình một tấm hình “gợi dục” của Thùy Trang. Không được, đánh chết cũng không nhận.
– Mày nói gì tao không hiểu? Tao mua vé số cho mày lúc nào? – Minh Tùng ra vẻ mất kiên nhẫn hỏi lại.
– “Cái hình của Thùy Trang đó… Tao vẫn đang nhìn trên máy tính đây… Ôi vợ mày đẹp thật. Tao ghen tị quá đi mất…”
– Này… Mày đang nói hình nào của Thùy Trang? Tao gửi cho mày lúc nào? – Minh Tùng kiên quyết chết không khai.
– “Ha ha… Còn chơi trò trốn tìm với anh em à? Nick Facebook này của mày dù kết bạn rất ít người, nhưng trong đó có tao… Còn chối nữa không?”
– Lâu lắm rồi không dùng Facebook… Cái nick cũ có khi bị hack mất rồi không biết chừng… – Minh Tùng vẫn cù nhầy không nhận.
– “Ây da… Xem ra tao không giải thích thì mày không cam tâm nha… Ha ha…” – Giọng Lân vui vẻ nói.
– “Được… Nghe đây. Mẫu trang phục phòng the mà Thùy Trang mặc là hãng mẹ bên Pháp gửi các đại lý uỷ quyền lấy ý kiến trước khi sản xuất hàng loạt. Và tao là đại lý uỷ quyền duy nhất của Soft & Gentle tại Việt Nam… Nên tao có thể khẳng định với mày mẫu tao tặng Thùy Trang vợ mày là hàng độc cả nước chỉ có một cái…”
– Tao vẫn chưa hiểu mày nói gì… – Minh Tùng gãi đầu nhăn nhó, vẫn cố chống chế.
– “Mẹ ơi. Còn cái rèm cửa nhà mày trong tấm hình… Không phải là tụi tao ba đứa mua tặng mày dịp tân gia ba năm trước sao? Còn cứng đầu không?”
Minh Tùng có chút sững sờ, nín lặng. Sau vài giây anh thở dài, cười nói:
– Haizz… Ha ha… Thôi được rồi. Coi như tao chịu thiệt… Mày xem cũng đã xem, bây giờ xóa đi được rồi đó…
– “Anh em đừng nói chữ chịu thiệt… Mày muốn tao gửi liền cho mày vài chục tấm hình khoả thân của mấy con bồ tao… Đều là gái nhà lành và không dùng mặt nạ đâu…”
– Ặc… không cần. Tao không có hứng thú… – Minh Tùng nhăn mặt nói gấp.
– “Cũng phải. Thùy Trang vợ mày thật sự là…” – Lân chậc chậc lưỡi xuýt xoa.
– Này… vừa phải thôi nha… – Minh Tùng mặt nóng rang lên.
– “Minh Tùng…” – Chợt giọng Lân trở nên nghiêm túc. – “Tao chợt có đề nghị thế này. Rất nghiêm túc đấy. Soft & Gentle tao đem về nước hơn năm nay mà hiệu quả quảng cáo kém quá… Tốn chi phí kinh khủng… Mày thử nghĩ xem… Có thể nào nhờ Thùy Trang làm người mẫu cho bên tao…”
– Quên đi… – Minh Tùng từ chối thẳng thừng không thương lượng.
– “Này… từ từ… Tao đã nói xong đâu. Dĩ nhiên tao biết vợ chồng mày không thiếu tiền… Coi như vợ chồng mày giúp đỡ bạn được không? Chuyện thù lao tao không muốn nói tới nhưng cam đoan không để Thùy Trang chịu thiệt…”
Minh Tùng hơi nhíu mày. Anh nghe ra được giọng nói nghiêm túc của Lân. Minh Tùng biết tính hắn từ ba năm học cấp ba. Lân hay cười đùa cà rỡn, nhưng khi hắn học tập hay làm việc đều vô cùng chuyên chú. Minh Tùng cũng không tiện gạt phăng đi đề nghị nghiêm túc của thằng bạn thân, chỉ ậm ừ cho qua chuyện:
– Mày biết Thùy Trang là giáo viên mà. Làm sao có thể làm mẫu đồ lót hay kiểu quần áo như vậy?!
– “Thì đeo mặt nạ… y như tấm hình này vậy. Người mẫu đồ lót cũng không mấy ai đưa mặt ra đâu. Vả lại che mặt đôi khi càng làm đàn ông tăng sự tò mò, thích thú hơn…” – Lân như đã sắp xếp hết tất cả suy nghĩ, liền nói.
– Tao không trả lời được đâu. Để về hỏi Thùy Trang đã…
– “Bây giờ thế này… Cuối tuần này, thứ Bảy tao có hẹn thằng Bình và Khánh lên nhà nghỉ dưỡng của ông già tao trên Bình Châu chơi… Anh em đã lâu không tụ hội ăn nhậu, ngủ lại một đêm mai về. Nếu mày và Thùy Trang rảnh rỗi thì tham gia… Mình nói chuyện cụ thể hơn, được không?”
– Để tao báo lại sau nhé. – Minh Tùng hơi chần chừ rồi nói. – Mà tao nói lại… Tấm hình kia…
– “Yên tâm… Tao xóa ngay đây… Cam đoan với mày đấy…”
– Ok. Vậy nhé. Đi được tao sẽ báo.
Minh Tùng tắt điện thoại. Anh ngồi thừ trên ghế, nhìn tấm hình của Thùy Trang trên điện thoại mình…
“Tin… tin…” – Chợt điện thoại anh rung lên.
Minh Tùng bấm chuyển trang, chợt phì cười. Trên màn hình trong tin nhắn Messenger của anh, Lân vừa gửi một loạt hơn bốn mươi tấm hình khoả thân của phụ nữ. Minh Tùng phì cười, hơi chần chừ, cũng bấm vào xem… Chỉ xem hơn mười hình ảnh khác nhau, mặt Minh Tùng cũng thoáng đỏ lên, hạ bộ căng thẳng. Lân đã nói thật, đây toàn bộ là bạn gái hắn. Minh Tùng thậm chí còn nhận ra ít nhất hai người trong đó.
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensex68.com/co-dai-ven-duong/
11h00, thứ Bảy, Bình Châu…
Chiếc Mazda xanh dương của Minh Tùng từ từ tiến vào cánh cổng rào mở rộng. Anh nhìn sang Thùy Trang, gương mặt nàng còn đang ửng đỏ cúi gằm xuống. Dĩ nhiên để đến buổi hội ngộ hôm nay Minh Tùng cũng không giấu diếm Thùy Trang những chuyện đã xảy ra. Ban đầu nàng còn giận một hồi làm anh mất ba bò chín trâu mới làm hòa được.
Minh Tùng mở cửa xe cho Thùy Trang. Nàng hôm nay ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng nhưng hấp dẫn không kém. Một chiếc áo thun cá sấu tay ngắn ôm sát cơ thể, một chiếc váy chữ A vải nỉ ngắn vừa đủ khoe cặp đùi thon dài ngút ngàn. Minh Tùng mỉm cười, lấy trong xe ra một chiếc vali quần áo nhỏ của hai người.
Căn nhà nghỉ dưỡng của ba Lân là một căn nhà vườn rộng mênh mông nằm cách QL55 hai kilomet. Bao quanh cả khuôn viên hơn hai hécta là một bức tường rào cao hơn hai mét. Xung quanh vườn cây cối cao xanh um tươi mát làm Minh Tùng hít sâu một hơi dễ chịu. Anh nắm tay Thùy Trang dắt nàng bước đến bậc tam cấp của căn villa trệt to lớn được dựng lên hoàn toàn bằng gỗ. Từ trong nhà một cô gái xinh đẹp vội vàng bước ra mỉm cười niềm nở:
– Xin chào, anh chị là anh Minh Tùng và chị Thùy Trang phải không ạ? Thật xin lỗi. Em vừa ở phía sau nhà không thấy để đón tiếp anh chị.
Minh Tùng vừa nhìn cô gái lòng liền có chút giật thót. Anh nhận ra cô gái có dáng người cao ráo gương mặt xinh xắn trước mặt mình. Trong loạt hình Lân gửi cho anh, có không ít hình khoả thân của cô ta… “Thằng mắc dịch…” Minh Tùng thầm nghiến răng. Thùy Trang thấy anh ngần ngừ, ngạc nhiên nhìn sang anh.
– Đúng vậy. Chào em. Anh Lân đâu rồi em? – Minh Tùng vội nói.
– Dạ, anh Lân và hai anh Bình Khánh phía sau vườn ạ. Để em đưa anh chị cất đồ vào phòng đã…
Cô gái tươi cười nhanh nhẹn quay người dẫn Minh Tùng và Thùy Trang đi vào khu nhà phía sau. Đi qua gian phòng khách rộng rãi, đập vào mắt hai người là một bộ ghế salon gỗ nguyên khối khổng lồ… Hai người được dẫn vào một căn phòng nhỏ lại đầy đủ tiện nghi.
– Anh chị đi đường xa hay là nghỉ ngơi một chút trước… – Cô gái lên tiếng nói.
– À. Cũng không cần đâu… Em tên gì nhỉ? – Minh Tùng đặt vali xuống, hỏi.
– Dạ, em là Nhã Phương. – Cô gái tươi cười nói.
– Vậy phiền Phương dẫn hai đứa này đi xuống vườn nhé…
– Vâng, em mời anh chị…
Nhã Phương dáng người yểu điệu đi trước dẫn đường cho Minh Tùng và Thùy Trang. Ánh mắt Minh Tùng không nhịn được phải ngắm nghía cặp mông tròn trịa phía trước ngúng nguẩy qua lại, trong đầu phải không không khỏi hiện lên hình ảnh của cặp mông đó trần trụi cưỡi trên dương vật dựng đứng của Lân. Chợt cánh tay Minh Tùng truyền đến cảm giác đau nhói… Nhìn sang bắt gặp ánh mắt đe dọa của Thùy Trang, anh nhe răng cười.
– Tới rồi sao? Ha ha…
Bước trên lối đi nhỏ lót bằng đá xanh, vừa xuyên một vườn cây ăn trái xanh um rậm rạp, trước mặt hai người hiện ra một thảm cỏ tươi mát và một căn chòi gỗ dưới tán cây mát rượi. Minh Tùng chợt nghe được tiếng cười ha hả sảng khoái của Lân. Không những Lân, còn có Bình và Khánh cũng bước đến nghênh đón hai người. Minh Tùng nằm tay Thùy Trang dắt nàng lên cây cầu gỗ nhỏ bắt qua một dòng suối nhỏ trong vắt bên dưới.
– Chào… xin chào người đẹp…
– Chào Thùy Trang… mấy tháng không gặp em càng ngày càng đẹp hơn…
– Ừ… Nhưng mà… thằng bạn anh là hao mòn thấy rõ…
– Ha ha… Hi hi…
Ba cái miệng của Lân, Bình và Khánh huyên thuyên làm Minh Tùng cười ha hả. Thùy Trang mặt đỏ ửng, che miệng cười.
– Đây là Nhã Phương, chắc hai người đã biết tên rồi… là bạn gái tao. – Lân rất tự nhiên choàng qua eo Nhã Phương, giới thiệu.
– Anh nên giới thiệu là bạn gái hiện tại của anh thôi… – Nhã Phương bĩu môi nói.
– Ha ha… Thì đúng là hiện tại mà…
– Ha ha…
Bốn người đàn ông, bao gồm cả Minh Tùng đều cười lớn. Ai không biết Lân lăng nhăng phong lưu như thế nào chứ? Giới thiệu hôm nay là vậy, không chừng lần sau gặp lại đã là một người khác.
– Vào đây đi… vào đây…
Lân nắm tay Minh Tùng và Thùy Trang dắt vào chòi gỗ. Cả sáu người đều lần lượt ngồi xuống vây quanh một cái bàn gỗ. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn đều tươi mới nguyên… như chỉ chờ Minh Tùng và Thùy Trang đến là có thể khai tiệc.
– Wah… Thật không ngờ mày biết sống hưởng thụ như vậy… – Minh Tùng hâm mộ không hết, nói với Lân.
– Ha ha… Nó hưởng soái của ông già thôi… – Bình lên tiếng nói.
Lân ngồi xuống ghế bên cạnh đặt khay tôm lên bếp than bắt đầu nướng, không nhìn lại bàn chỉ cười nói:
– Ông già tao qua Mỹ mà suốt ngày cứ lo cái vườn này bị tao bỏ hoang… Ha ha… Thế là hai tuần một lần phải kéo anh em về đây… Kể ra tao đâu có phụ lòng ổng phải không?!
– Ha ha…
Lân nói không sai. Hắn rất biết hưởng thụ công sức chăm chút cả chục năm của ba hắn. Ăn uống nhậu nhẹt trong một vườn cây xanh mát quả thật là thiên đàng chốn nhân gian. Minh Tùng đảo mắt nhìn quanh, anh chú ý đến con suối nhỏ trong vắt chạy quanh căn chòi, chợt hỏi:
– Này… tại sao con suối này mày không nuôi cá?
– Ha ha… Đó là điểm giá trị nhất của miếng đất Bình Châu này đấy… – Khánh cười vang lên tiếng nói. – Ở dưới miếng đất có một mạch suối nóng tự nhiên… Không quá nóng, không đủ luộc trứng nhưng cũng không có con cá nào sống nổi.
Lân hứng khởi quay lại nhìn Minh Tùng và Thùy Trang nói:
– Nước suối tự nhiên này ba tao làm đường ống dẫn đến từng phòng… Lát mày và Thùy Trang về phòng phải nhất định thưởng thức nha… Tao cam đoan thích thú… Không tin hỏi Nhã Phương là biết… Ha ha…
– Anh vô duyên quá… – Nhã Phương mặt đỏ ửng nhéo Lân một cái.
– Ha ha…
Chiếc bàn gỗ giữa chòi với ê hề hải sản đủ loại, rượu tây cả thùng bên dưới… Sáu người vây quanh vừa ăn uống cười nói vô cùng vui vẻ. Đến hết chai Macallan thứ ba, mọi người cũng no bụng, men rượu ngấm vào ngà ngà say, nói chuyện càng hưng phấn.
– Bốn thằng mình uống với nhau, xuống ly đồng đều… Còn hai chị em phụ nữ tự uống với nhau là được. – Khánh nâng ly nói.
– Phải… – Lân ôm eo Nhã Phương chỉ sang Thùy Trang nói. – Anh giao chị Thùy Trang cho em chăm sóc.
– Em không uống được nhiều đâu… – Thùy Trang mỉm cười nói.
– Ha ha… Em lừa ai chứ… Hôm đám cưới anh có đi dự nha… Em còn rước cho Minh Tùng mấy lượt ngon lành… – Bình cười đùa nói.
– Vâng, em mời chị… – Nhã Phương nâng ly rượu mời.
– Trang nhỏ hơn anh Tùng, anh Lân bốn tuổi, chắc cũng không lớn hơn Nhã Phương đâu… Gọi tên được rồi… – Thùy Trang vui vẻ nâng ly.
– Dạ… Hì hì…
Minh Tùng có chút lo lắng nhìn Thùy Trang cười thản nhiên chạm ly với Nhã Phương, rồi đưa lên môi nốc cạn. Anh đặt tay lên đùi nàng gãi gãi làm tính hiệu. Thùy Trang nhìn sang anh nhoẻn miệng cười.
– Bây giờ như thế này… sẵn có rượu trong người. – Lân nhìn sang Minh Tùng và Thùy Trang nói. – Mình nên bàn đến đề nghị của tao hôm bữa đi… Tao muốn mời Thùy Trang làm người mẫu độc quyền cho Soft & Gentle.
Nghe lời Lân nói, Thùy Trang chợt ngượng ngùng mặt đỏ ửng lên.
– Này… mày không thấy ở đây… không phù hợp sao? – Minh Tùng sững người nhìn Lân.
– Sao không phù hợp? À… – Lân vỗ vỗ trán chỉ sang Bình và Khánh nói. – Hai đứa nó cũng là cổ đông của công ty. Dĩ nhiên tao đề nghị chia 1% cổ phần không góp vốn cho vợ chồng mày… là chuyện phải được cổ đông thống nhất đồng ý rồi.
Minh Tùng có chút không biết nói gì. Sau lần nói chuyện qua điện thoại tuần trước, hai ngày sau bất ngờ Lân gọi lại với một đề nghị rất khó từ chối. Dùng 1% cổ phần không góp vốn để mời Thùy Trang làm người mẫu độc quyền cho Soft & Gentle trong 2 năm. Minh Tùng nhìn sang thấy Bình và Khánh cũng đang háo hức chờ mình trả lời. Nhã Phương bên cạnh Lân lại nhìn Thùy Trang với ánh mắt vừa hâm mộ vừa có chút đố kị. Phụ nữ dường như luôn có sự đố kỵ so sánh, nhất là phụ nữ đẹp.
– Tao có chút không hiểu. Tại sao hãng mẹ của Soft & Gentle bán hàng không cung cấp hình ảnh người mẫu sao? – Minh Tùng hỏi.
– Có chứ. Nhưng do ban đầu họ tập trung vào thị trường các nước Phương Tây, nên hình mẫu hầu như toàn dùng phụ nữ da trắng, còn có da màu… Cái đó rất khó bán hàng.
– Hãng mẹ Soft & Gentle hiểu được khó khăn đó khi mở rộng thị trường Châu Á… tổ chức một cuộc thi hình mẫu sản phẩm đẹp dành cho các Đại lý Châu Á. Tổng cộng 14 đại lý cấp một, cụ thể là… 3 ở Nhật, 3 ở Hàn Quốc, 2 ở Thái Lan, 2 Singapore, 2 Malaysia, 1 Philippines, 1 Việt Nam. Việt Nam dĩ nhiên là công ty tao.
– Đại lý dành chiến thắng sẽ được hãng cam kết mức chiết khấu ưu đãi trong 5 năm. Ngoài ra, hình ảnh trong cuộc thi đạt yêu cầu nếu được các đại lý khác trong khu vực sử dụng, họ phải trả tiền bản quyền cho bên cung cấp…
– Tao nói thật, cũng đã thử qua vài cô người mẫu… Vẫn không đạt yêu cầu…
– Vì sao không đạt yêu cầu ạ? – Thùy Trang tò mò buột miệng hỏi.
Lân nhìn sang Thùy Trang mỉm cười, có chút ấp úng nói:
– Là như thế này… người mẫu trong nước tình hình chung là dáng gầy gò, cao lêu nghêu… ngực nhỏ. Nếu tìm cô ngực lớn thì phần lớn là ngực bơm, nhìn rất không tự nhiên. Nên nhớ Soft & Gentle là thương hiệu cao cấp thiết kế cho người phương Tây. Các chỉ số cơ thể họ rất chuẩn… Đùi phải thon dài, ngực tròn trịa cân xứng lên hình mới đẹp… như em vậy.
– Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có người đạt yêu cầu nhưng mức giá họ đưa ra quá không hợp lý… Với mức chi phí đó, bên này thà rằng không tham gia cuộc thi, chỉ chờ lấy hình của những nước Châu Á, trả phí sử dụng hình ảnh còn rẻ hơn nhiều.
Thùy Trang mặt đỏ ửng nóng rang ngượng ngùng nhìn sang Nhã Phương, nói với Lân:
– Vậy nhờ em chụp hình các anh cũng mất cổ phần đó thôi… Em thấy anh đang bỏ gần tìm xa đấy…
– Ý em nói là Nhã Phương hả? Ha ha… – Lân vui vẻ choàng tay ôm ngang người Nhã Phương cười vui vẻ.
– Thật ra Nhã Phương cũng đã chụp thử rồi… – Hắn nhìn Thùy Trang và Minh Tùng nói. – Nói thật, nếu Thùy Trang không xuất hiện có lẽ ba đứa này chỉ có cách dùng hình của Nhã Phương để gửi đi thôi. Nhưng như vậy cơ hội thắng hầu như không có…
Minh Tùng nhận ra trong mắt Nhã Phương lóe lên một tia bất mãn không vui. Dù chỉ thoáng qua nhưng anh vẫn nhận thấy.
– Em đừng ngại. Đây là cơ hội cho em và Minh Tùng, dĩ nhiên cũng là cơ hội cho công ty bọn anh… Tốt cho cả hai bên. – Khánh nói thêm vào.
– Ha ha… Được rồi. – Minh Tùng xua xua tay nói. – Hôm nay tao mới biết đến chuyện cuộc thi và bản quyền hình ảnh đó… Cái này nên bàn thêm về điều khoản nha…
– Nè… Mày đừng thấy 1% là ít. Dựa theo tỷ lệ góp vốn hiện nay là tương đương với 1, 7 tỷ đồng đó. – Bình nói với Minh Tùng, giọng còn mang chút không cam lòng.
Minh Tùng cười nhìn ba thằng bạn trước mặt. Bốn đứa chơi thân với nhau từ ngày còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Thời trước gia đình Minh Tùng khá giả nhất trong bốn đứa, sau mới đến Lân. Tính Minh Tùng lại chơi bạn không cần so đo nhiều, rộng rãi phóng khoáng nên bạn bè rất quý. Từ ngày Minh Tùng đi du học bốn đứa chỉ liên lạc nhau qua Facebook là chính. Điều anh không ngờ là bản thân anh đi du học về làm sếp cho một công ty lớn, vẫn không bằng ba thằng bạn ru rú trong nước. Một phần trăm cổ phần không nhiều, nhưng đúng là không ít đối với người không bỏ một đồng vốn.
– Mà này… – Minh Tùng chợt nhìn qua Bình và Khánh hỏi. – Làm sao hai đứa mày cũng tin tưởng Thùy Trang làm được chuyện này… Tin vào cái miệng của thằng Lân sao?
– À… Thật ra… – Lân gãi gãi đầu áy náy nói. – Tao phải lấy ý kiến cổ đông… nên không thể không đưa cái hình của Thùy Trang ra… Xin lỗi mày và Thùy Trang nha.
Minh Tùng căng thẳng nhìn qua Thùy Trang, nàng mím môi mặt đỏ ửng nhéo anh một cái đau điếng.
– Tao biết tao làm vậy là thất hứa với mày. Nhưng tao cũng đền bù cho mày rồi mà…
– Ah hem…
Lân vừa lên tiếng thì Minh Tùng đằng hắng một cái. Nhưng Thùy Trang đã quay sang anh, tò mò hỏi:
– Anh Lân đền bù cái gì nha?
– Không có gì… Không có gì…
Minh Tùng thấy cả người ớn lạnh liền xua xua tay nói. Anh lại nhận ra gương mặt xinh đẹp của Nhã Phương lúc này lại hơi ửng đỏ cúi đầu. Cô ta biết chuyện đó sao? Minh Tùng hít sâu một hơi quay sang Lân nói lảng sang chuyện khác:
– Được rồi. Thế này… Thứ nhất, tao cần xem qua các mặt hàng mày đang bán.
– Tốt… – Lân cười tươi nói.
– Cả sổ sách kinh doanh của sáu tháng gần đây…
– Được… sang đầu tuần tao cho mày xem luôn… Nhưng nói trước hiện giờ mới ra thị trường doanh số vẫn chưa ổn định lắm… – Lân hơi ngượng nói.
– Không vấn đề gì. Tao biết mà.
– Còn gì nữa không?
– Tao không muốn 1% mà là 2%…
– Này… cái này…
Lân ấp úng khó xử nhìn qua Bình và Khánh. Hai người kia sửng sốt muốn lên tiếng. Thùy Trang cũng thấy Minh Tùng yêu cầu quá đáng, lén lút nhéo anh một cái… Nhưng không đợi nàng lên tiếng, Minh Tùng đã giơ tay ngăn lại nói:
– Đừng nóng, bình tĩnh… 2% mà tao nói… chỉ có 1% là không góp vốn, xem như thù lao cho Thùy Trang làm người mẫu độc quyền cho Soft & Gentle trong 2 năm. Còn 1% còn lại tao mua lại của ba đứa mày theo giá trị góp vốn ban đầu… tất cả đứng tên Thùy Trang. Và tiền bản quyền sử dụng hình ảnh nếu các đại lý khác mua lại… cũng là của Thùy Trang. Thế nào?
– Anh…
Thùy Trang siết chặt tay anh muốn nói, nhưng Minh Tùng chỉ mỉm cười lắc đầu. Chuyện nàng đồng ý chụp mẫu, hai người đã thương lượng với nhau. Nghiêm túc mà nói cũng không có gì quá lo lắng nếu nàng không lộ mặt. Điều quan trọng là Minh Tùng muốn Thùy Trang có một chỗ đứng kinh tế vững chắc khác vì mức lương giáo viên rất thấp. Nhất là sau khi chính anh chứng kiến những vấn đề tiêu cực bên trong trường Hưng Đạo.
Lân, Bình và Khánh nhìn nhau rồi cùng mỉm cười gật đầu.
– Tốt… Cứ thế mà làm… – Lân đứng lên bắt tay Minh Tùng khí thế bừng bừng. – Bây giờ cũng ăn no rồi… Chúng ta đi xem sản phẩm luôn…
– Đi thôi… – Bình, Khánh cũng hứng chí.
– Ở đây sao? – Minh Tùng và Thùy Trang có chút ngơ ngác.
– Ở đây chứ sao! – Lân đắc ý nói. – Trong nhà tao có dành một phòng làm nhà kho… Sản phẩm nào showroom có thì ở đây cũng có đủ hết…
Lân dẫn mọi người đi thẳng vào trong nhà, bước vào một căn phòng lớn. Nơi đây như là phòng làm việc của Lân. Một bên là bàn làm việc, một bên là bộ sofa nệm rất lớn.
– Mời ngồi…
Minh Tùng, Thùy Trang ngồi xuống bàn theo mọi người, ngạc nhiên nhướng mày hơi tò mò nhìn quanh. Nhưng không đợi hai người đợi lâu, cánh cửa trong góc phòng đã bật mở. Nhã Phương xuất hiện làm cả bốn người đàn ông trong phòng cứng đờ. Cô ta vốn rất xinh đẹp, bây giờ lại càng làm người ta ngột ngạt khó thở. Nhã Phương khoác trên người một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng, không thắt dây khép lại mà để mặc hai vạt áo phất phơ lộ ra bộ đồ lót ren trắng phơi bày gần trọn vẹn cơ thể uốn lượn đẹp mắt.
Nhã Phương ánh mắt thoáng ngượng ngùng nhìn bốn người đàn ông nhưng khi nhìn sang Thùy Trang lại mỉm cười cái cằm nhỏ cũng hơi ngẩng lên. Minh Tùng nhận ra điều đó nhưng Thùy Trang chỉ chú ý bộ đồ lót trắng ngọc trai mà Nhã Phương đang mặc.
– Bộ này mẫu đồ lót công sở bán chạy nhất của công ty. – Lân đứng lên giới thiệu, ngón tay còn luồn vào mép quần lót của Nhã Phương miết miết, nói.
– Chất liệu chính dùng sợi vải Modal có nguồn gốc từ gỗ sồi với ưu điểm vượt trội: Mềm mại, mát mịn, thấm hút mồ hôi tốt và độ sáng bóng tự nhiên. Để tăng độ co giãn của sản phẩm, sợi Modal được kết hợp cùng 1 số loại sợi tổng hợp… tạo cảm giác thoải mái, mát mịn khi tiếp xúc với da, phù hợp sử dụng trong môi trường làm việc năng động.
– Thùy Trang em đến đây đánh giá thử xem…
Minh Tùng nhìn sang Thùy Trang. Anh ngạc nhiên vì không cần mình hối thúc nàng đã đứng lên. Nhìn nét mặt nghiêm túc của Thùy Trang bước lại bên cạnh Nhã Phương, Minh Tùng có chút thú vị mỉm cười quan sát. Dù không mang giày cao gót nhưng chiều cao Thùy Trang đã ngang với Nhã Phương. Trong bộ váy chữ A ngắn, ôm sát cơ thể, dáng người nàng dong dỏng cao, không cần phô bày nhiều vẫn hiện rõ những đường cong uốn lượn tuyệt đẹp.
– Trang xin phép chút nhé… – Thùy Trang nhìn Nhã Phương mỉm cười.
– Không sao ạ. Trang chạm thử đi… – Nhã Phương vui vẻ nói, ngực còn hơi ưỡn ra.
Thùy Trang đưa tay chạm nhẹ vào áo lót của Nhã Phương, lại luồn tay vào trong sờ sờ. Hai mắt nàng ánh lên vui vẻ nhìn lại Minh Tùng.
– Chất liệu rất mềm mại. Thật khác những thứ em thường mặc…
– Vậy sẵn đây em mua vài bộ đi… – Minh Tùng nói.
– Ha ha… Không cần mua… Lát anh tặng luôn… Muốn mấy bộ có mấy bộ… – Lân cười ha hả nói.
– Không được. Làm sao để mày tặng đồ lót cho vợ tao chứ? – Minh Tùng xua xua tay.
– Mày nên nhớ Thùy Trang là người mẫu đại diện Soft & Gentle nha… phải sử dụng đồ nhà chứ.
– Ha ha…
Bốn người đàn ông trong phòng đều cười lớn, chỉ có hai người phụ nữ là không cười. Thùy Trang cứ chăm chú cảm nhận chất liệu vải của bộ đồ lót trên người Nhã Phương. Còn Nhã Phương ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt tuyệt đẹp của nàng, còn nhìn khắp hình thể như muốn so sánh.
– Mình thấy… hay là Trang mặc thử đi… – Nhã Phương nói. – Em lấy cho chị một bộ mới thử nhé.
– À thôi… không cần đâu. – Nghe Nhã Phương gợi ý Thùy Trang ngượng ngùng lắc đầu.
Nhã Phương môi mấp máy muốn nói lại thôi. Minh Tùng lại thấy rõ sự đố kị muốn so sánh trong mắt cô ta. Anh mỉm cười lên tiếng:
– Em không thử làm sao biết được nó sẽ hợp với em chứ? Chưa nói em sắp trở thành người mẫu độc quyền của Soft & Gentle đấy… không ngượng ngùng mãi được đâu…
Thùy Trang không nói lời nào quay lại nhìn anh. Hai gò má nàng ửng đỏ, ánh mắt nàng lóe lên tia tinh nghịch, gật đầu:
– Vậy… làm phiền Phương rồi…
– Không hề gì… Vào đây với mình nha…
Thùy Trang đi theo Nhã Phương vào phòng thay đồ. Nàng lướt qua Minh Tùng hai mắt tuyệt đẹp liếc anh một cái sắc lẹm làm anh có chút chột dạ.
Trong lúc chờ đợi Thùy Trang thay đồ thì từ bên ngoài một người phụ nữ trung niên đem lên vài chai rượu và mấy món nhắm đặt lên bàn. Lân đúng phận chủ nhà hăng hái khui rượu rót ra ly đưa cho bốn người:
– Nâng ly lên nào…
– Nâng ly…
Bốn người vui vẻ nâng ly uống cạn. Minh Tùng nhìn gương mặt hớn hở của ba thằng bạn cũng có chút nghi hoặc. Tình huống này giống như Lân Bình Khánh đang hâm nóng người chờ đợi màn trình diễn đồ lót nóng bỏng của Thùy Trang vậy? Trái tim anh có chút đập nhanh.
Hai phút sau, khi mọi người đều sốt ruột thì cánh cửa phòng bật mở. Bốn người đàn ông đều quay lại nhìn… Nhã Phương nét mặt hơi thiếu tự nhiên bước ra trước. Thùy Trang xuất hiện phía sau. Nàng cắn nhẹ bờ môi, hai gò má ửng đỏ từng bước đi ra phía trước sofa. Nàng khoác trên người một chiếc áo choàng ngủ mỏng mang bên trong thấp thoáng lộ ra bộ đồ lót màu đen.
– Em cảm thấy thế nào? Có thoải mái không? – Lân đứng bật dậy bước lại trước Thùy Trang hỏi.
Minh Tùng chợt chú ý thấy Lân nhìn lướt qua hai bầu vú căng phồng mịn màng bên dưới lớp voan mỏng của Thùy Trang. Dù trong ánh mắt của Lân, anh không thấy được vẻ hừng hực khao khát như Bình và Khánh, nhưng cũng đủ làm cả người anh nhộn nhạo.
– Vâng, rất dễ chịu ạ. – Thùy Trang hơi ngượng gật đầu nói. – Bộ này thì giá bán lẻ là bao nhiêu vậy anh?
– À… Hình như là… – Lân nhíu mày nhìn qua Nhã Phương.
– Một triệu hai trăm ba mươi ngàn ạ… – Nhã Phương nói.
– Oh… Giá khá cao. Thảo nào chất liệu cao cấp như vậy… – Thùy Trang gật gù, suy nghĩ.
– Em có thể… – Lân hơi ngượng ấp úng chỉ chỉ cái áo choàng của Thùy Trang.
– Vâng…
Thùy Trang khẽ gật đầu, cởi dây choàng áo quanh eo để nó tuột xuống khỏi bờ vai. Khuôn mặt tuyệt đẹp nàng đã đỏ ửng lan đến mang tai. Minh Tùng lúc này cả người căng thẳng. Anh nhìn sang Lân Bình Khánh cả ba cặp mắt đều mở lớn.
Thùy Trang mặc bên trong một bộ đồ lót cùng mẫu với Nhã Phương, nhưng lại màu đen. Những mảnh vải ren đen mỏng manh ôm sát cơ thể của nàng tôn lên làn da trắng ngần mịn màng và những đường cong ngút ngàn tuyệt đẹp. Hai bầu vú nàng căng tròn phập phồng như muốn nhảy ra khỏi hai chiếc cúp nhỏ bé. Chiếc quần lót nhỏ lại ôm khít khối u mũm mĩm qua lớp vải lưới mỏng còn thấp thoáng màu da thịt hồng hào và mảng lông tơ phơn phớt… Thùy Trang ngượng ngùng trước ánh mắt hau háu nóng bỏng của ba người đàn ông trước mặt. Hai bàn tay nàng đan lại che hờ vị trí tam giác giữa hai chân.
Hai mắt Minh Tùng như muốn rách toạc ra. Anh vừa nhận ra bộ đồ của Thùy Trang và Nhã Phương không những khác về màu sắc mà còn có điểm khác biệt không nhỏ. Loại Nhã Phương đang mặc có miếng lót dày hơn, vừa đủ che đậy những vị trí mẫn cảm, còn loại mà Thùy Trang mặc trên người lại không… Lớp vải áo lót chỉ hơi dày hơn một chút nhưng không đủ che hai đầu nhũ hoa hồng hồng nổi cộm lên.
Minh Tùng im lặng không lên tiếng. Anh khẳng định mình không ghen hay ít ra là chưa ghen. Nhưng nhìn Thùy Trang mặc trên người chỉ một bộ đồ lót mỏng manh đứng trước mặt ba thằng bạn học cấp ba của mình. Ánh mắt của chúng vừa hân hưởng vừa mê say nhìn ngắm cơ thể nàng. Cả người Minh Tùng như có kiến bò, nhột nhạt.
Chợt thấy Thùy Trang nhìn mình, đôi môi đỏ mọng của nàng chợt mỉm cười, tim anh đập thình thịch thấp thỏm. Ánh mắt của nàng như thách thức còn pha chút trêu đùa đắc ý…
– Mình ngồi xuống đi…
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Minh Tùng và cả bốn người còn lại, Thùy Trang khoác chiếc áo khoác mỏng lên người, cũng không thắt dây lại mà để thõng thoải mái rồi quay người ngồi xuống ghế. Nhưng nàng không ngồi bên cạnh Minh Tùng mà ngồi vào chỗ trống ngay giữa Bình và Khánh. Minh Tùng thấy rõ ràng hai tên bạn học khốn kiếp cả người cứng đờ vừa nuốt nước bọt đánh ực một cái. Bình và Khánh tính cách xưa nay hiền lành ngoan ngoãn không chơi bời đàn đúm như Lân. Cũng vì thế hai tên này dường như miễn dịch với phụ nữ xinh đẹp rất kém. Minh Tùng có thể hiểu hai đứa nó ngồi bên cạnh Thùy Trang lúc này tình hình trung khu căng thẳng đến thế nào.
– Ha ha… phải phải… ngồi xuống nói chuyện như vậy mới vui ha… – Lân sảng khoái ngồi xuống ghế bên cạnh Minh Tùng.
Minh Tùng nhìn Thùy Trang cười khổ. Nàng cũng mỉm cười thật tươi đón ánh mắt anh. Nhã Phương lúng túng tìm chỗ ngồi thì Lân đã vỗ vỗ mặt ghế giữa mình và Minh Tùng nói:
– Em ngồi ở đây…
Nhã Phương hơi ngượng ngùng nhưng khi thấy Thùy Trang đang nhìn sang liền mỉm cười thoải mái ngồi xuống, còn cố ý hơi ghé sát vào Minh Tùng.
– Nâng ly nào… nâng ly…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37