Đêm hôm ấy Ngố về trễ, nhà chỉ còn tôi và Sami.
Trong giờ ăn, lợi dụng lúc chị ta đang xì xụp nhai nuốt món mì ý, tôi bèn lên tiếng dò hỏi:
“Giờ này không biết Thắm đang làm gì nhỉ? Có được ăn ngon lành như chị em mình không? Mà chắc là không đâu, ở ngoài đó điều kiện đâu có tốt, tội nghiệp quá, chắc chắn là đang chịu khổ.”
“Gì?” – Bà hoàng vẫn khua đôi đũa đều đều, mắt trợn lên.
“Mày giỡn à, con quỷ đó sướng như tiên. Điều kiện tốt hơn tao với mày nhiều. Bây giờ không khéo nó đang đi hết nhà hàng này đến nhà hàng kia đấy”.
Bà chị này trong lúc ăn thường chỉ sử dụng 25% khả năng của bộ não.
Thấy cá đang tới gần mồi câu, tôi tiếp tục nhử:
“Điều kiện tốt thật sao? Tốt thế nào hả chị? Nghi ngờ quá, sao em lại nghe chỗ đó là vùng sâu vùng xa mà”.
“Xa chứ đâu có sâu, mày nghe đứa nào nói đấy? Rõ vớ vẩn! Ở đó điều kiện không tốt thì chỗ nào tốt nữa”.
‘Xì xụp’ ‘xì xụp’ – “khà khà mì ngon quá”.
Nữ hoàng đang lên cơn sướng.
“Ở đó là ở đâu ta, cái chỗ đó gọi là cái gì mà…” – tôi chớp lấy thời cơ giả vờ ấp úng dụ cho Sami lanh chanh tự điền vào chỗ trống.
“Thì… ơ… ực” – bà chị cắn nhầm cả đôi đũa. Mắt nhìn tôi thao láo.
“Thì ở Non Nước đó chứ đâu, mày hỏi tao làm gì? Này này, đừng có mà lợi dụng hoàn cảnh nhé, tao không phải loại dễ dãi đâu”.
Quả nhiên vừa hỏi xoắn mấy câu, Sami đã ấp úng.
Tôi đứng bật dậy:
“Ban nãy chị tính nói đến địa điểm khác, không phải là Non Nước. Chị không qua mắt được em đâu, mau mau nói đi!”
“Đang ở Đà Nẵng, đang ở Non Nước, tao đã nói rồi”.
“Chỗ đó là khu du lịch, tại sao điện thoại không liên lạc được?”
“Tao không biết, mày hỏi nó ấy”.
“Làm sao mà hỏi được”.
“Thì… đợi nó về rồi hỏi nó ấy”.
“Khi nào Thắm về”.
“Không biết”.
“Thắm đang ở đâu?”
“Ở đó”.
“Đó là đâu?”
“Đừng có hỏi tao nữa”.
Sami gào to 1 tiếng, những sợi mì đổ ra vương vãi.
Chị ta ôm dĩa chạy tới bồn rửa bát, xả nước ào ào.
Vẫn không chịu thua, tôi tiếp tục hỏi dồn dập:
“Tình cảm em với Thắm thế nào chị hiểu rõ nhất, sao bây giờ lại nỡ lừa dối em? Mấy tháng nay em sống trong dằn vặt, bộ chị muốn em cứ tiếp tục đau khổ sao? Chị là đồ nhẫn tâm!”
“Tao không phải người nhẫn tâm, tao vô can trong chuyện này”.
“Vậy chỉ cần nói Thắm đang ở đâu thôi”.
“Không biết”.
Tôi gắt giọng:
“Địa điểm? Địa điểm? Địa điểm? Em cần 1 cái tên”.
Sami bịt kín hai tai nhắm hướng cầu thang phóng thẳng.
“Chị đứng lại đây, mau dừng lại đi”.
“Tao xin mày, tao lạy mày, con Thắm nó mà biết tao nói với mày nó giết tao mất”.
“Chuyện chỉ có em và chị biết, không thể có người thứ 3 đâu, em cam đoan!”
“Tao không nghe lời mày đâu, hu hu”.
Bà hoàng toan xô cửa chạy vào phòng, nhưng tôi đã nhanh chóng chụp lấy tay nắm.
Chúng tôi giằng co 1 trận ầm ĩ trên lầu 2.
“Em điên lắm rồi chị có biết không?”
“Tao cũng đang nổi khùng mày không thấy à?”
“Khốn nạn”.
“Chết tiệt!”
Cả hai quay sang quạu nhau ầm ĩ.
Cái mỏ Sami to không kém Linh DJ, chị ta hét vào tai tôi muốn bể màng nhĩ.
Dường như điên tiết quá, tôi ghì chặt lấy hai cánh tay chị, gào thật to:
“Mẹ kiếp, đêm nay nhất định em phải biết sự thật. Chị phải nói! Phải nói!”
“Á ái… đau tay tao, bỏ ra mau.”
Tôi sôi máu dộng từng cú thật mạnh vào cánh cửa, nắm tay đỏ rần rần.
Sami la lên khiếp đảm “thằng nhóc này, mày điên rồi à? Chuyện chẳng có gì hệ trọng sao mày cứ thích làm căng lên thế!?”
“Không, có đấy! Mọi người đều lừa dối em, coi em là trò hề, chị tưởng em không biết à?”
Giờ phút này, nỗi bi phẫn, nỗi tuyệt vọng dồn nén trong lòng mấy tháng qua cứ thế tuôn trào xối xả, tôi gục xuống sàn nhà, vò đầu bứt tai.
“Em thấy bản thân không khác gì thằng đần! Chị có hiểu không? Không! Chị đâu có biết cái mả mẹ gì! Suốt ngày chỉ ăn với ngủ là giỏi thôi. Con người chị vô tư lự đâu có giống như em”.
Phát tiết nỗi đau chán chê, tôi lại đưa tay đấm vào tường rầm rầm.
Cánh cửa sổ lớn đối diện chúng tôi, nhìn ra ngoài trời, mưa lâm râm.
Haizzzz, “tao mệt cho bọn mày lắm rồi đấy” – Sami bỗng thả người, ngồi phịch xuống cạnh tôi.
“Con Thắm có rất nhiều bí mật. Những bí mật trong đầu nó không ai có thể đoán được” – chị thở dài sườn sượt – “đến tao đây cũng không biết gì đâu, thật đấy! Chuyện nó đang ở đâu hay làm gì, tao cũng không dại nhắc đến để mang vạ, cho nên…”
Sami khoác vai tôi thân thiện “cho nên mày buông tha tao đi có được không? Cứ im lặng mà sống rồi đến trường đi học như bình thường. Khi nào con Thắm trở về, tự nó sẽ giải thích với mày. Ok?”
Lời nữ hoàng nửa như an ủi, nửa như cầu xin tôi tha mạng cho chị ta.
Chợt nghĩ đến Thắm biến mất không lý do, máu lửa tôi sục sôi.
“Chị nhất định không nói đúng không?”
“Không nói được”.
Nhìn bóng đêm ngự trị bên ngoài khung cửa, trong đầu tôi vụt lên 1 suy nghĩ, cả người đứng bật dậy.
“Ê này, mày đang làm cái trò gì đấy?”
“Em quẫn lắm rồi, khốn nạn lắm rồi chị ạ”.
Dứt lời, đôi chân tôi lao thẳng tới cửa sổ.
“Ê ê ê… cái thằng này, mày điên rồi, điên thật rồi, dừng lại, dừng lại mau!”
Hai tay tôi đã túm chặt lấy bậu cửa, hai mắt long lên giận dữ, máu toàn thân đã dồn hết lên đỉnh đầu.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110