Con đường mòn tối thui nên hai xe máy tách ra, xe anh Đen chạy trước dẫn đường, xe anh Nhàn đi cuối chốt đoàn, 3 xe đạp đi giữa đều bật đèn LED lên mà chạy.
Cả nhóm rồng rắn theo anh Đen ra tới đường nhựa. Đến chỗ trường học mà cả đám đứng đợi bữa trước thì trời cũng hừng lên một chút. Tới đây anh Đen vẫn không dừng lại, chỉ chạy chậm lại và nói…
– Để tao dẫn mọi người đi qua quốc lộ 27 tới Ninh Sơn luôn nha Khanh, từ đó cứ một đường thẳng về Phan Rang luôn cho dễ. Tối thui như vầy tụi bây tự đi dễ lạc lắm.
– Ok. Làm phiền mày nha.
– Có gì đâu. Khách sáo quá!
Nói xong anh Đen tăng ga chạy trước, cả đám lại chạy theo anh. Ánh đèn xe của anh Đen phá tan màn sương thoang thoảng, đèn xe của anh Nhàn thì “trải đường” cho 3 chiếc xe đạp, nên đội hình như vậy dù có xe đạp xen giữa nhưng vẫn phóng đi rất nhanh. Mùi rơm, mùi phân chuồng, mùi cỏ cây, mùi đất như hòa quyện vào mùi của màn sương lãng đãng, trắng mờ mờ khắp cả núi đồi, đường sá. Đường đèo dốc nhưng không nhiều cua gắt như đoạn đi vào trước đó nên cả nhóm chạy cũng dễ dàng hơn hôm kia rất nhiều.
Chạy được một lúc sau cả đám ra tới một con đường chính khá lớn.
Anh Đen dừng ngay ngã ba, chỉ tay trái theo hướng con đường rồi nói…
– Đây là quốc lộ 27 nè mấy đứa. Từ đây về khách sạn cũng đúng 27 cây số luôn, theo bản đồ á. Thôi bái bai ở đây nha.
– Bye bye anh!
– Hẹn mấy đứa qua tết gặp lại ha!
– Dạ.
Con Loan hào hứng chào anh Đen, con bé vô tư không biết mấy anh lớn cũng chào nhưng không có reo vui cười giỡn như thường thấy. Cộng với bình minh lành lạnh và màn sương lãng đãng vẫn đang bao phủ cảnh vật, và cũng buồn ngủ trở lại nên con nhỏ lại càng không biết chuyện đã xảy ra.
Suốt cả tiếng đồng hồ sau đó, cho tới khi trời sáng và cả đám về tới Phan Rang, tấp vô chợ ăn sáng với món bún chả thịt nướng, con Loan cứ thấy ngờ ngợ khi ba anh Khanh và Bi – Bo bỗng trở nên trầm hẳn xuống. Chỉ có anh Nhàn giỡn với nó thôi, nhưng cũng không có “bung lụa” như mọi khi. Con nhỏ thầm đoán chắc mấy anh không muốn đi về sớm như vầy nên buồn. Nghĩ vậy nên nó còn kề vai, bá cổ hai anh Bi – Bo, tìm cách chọc, giỡn cho hai anh cười mà chỉ thấy hai anh cười méo xệch, và nói là tối qua ngủ không được bao nhiêu nên giờ mệt quá. Con nhỏ nghe vậy thì cười khì khì, nháy mắt nói…
– Em cũng vậy đó. Hí hí… Vậy mà em còn cười được nè, còn mấy anh thì dỏm quá.
– Ừa. Em của anh mà. Giỏi quá!
Thằng Bo trả lời con em mà như mếu, giả bộ ngáp một cái thật dài để “hợp thức hóa” hai dòng nước mắt đã chảy tràn, rồi nói…
– Giờ mà lên xe chắc ngủ thẳng cẳng luôn quá.
– Trời ơi anh ngáp chảy nước mắt luôn kìa. Hihi… Em cũng vậy quá, ăn xong lại buồn ngủ nữa rồi.
Ăn sáng xong, cả đám cũng không mua đồ mang về như dự tính trước đó. Chẳng mua hành tỏi tươi mới nhổ, không mua đặc sản gì hết, bỏ qua khu chợ tết đông lao xao mà chạy luôn về khách sạn. Anh Khanh giải thích là anh cũng buồn ngủ quá, chỉ muốn lên xe ngủ thôi chứ không mở mắt nổi để đi dạo chợ nữa. Để dành lại cho chuyến sau rồi tính.
Con Loan mới đầu cũng hơi ngờ ngợ mà nghĩ chắc mấy anh làm biếng xách đồ về, hình như dân đi phượt đều như vậy cả. Vì hai chuyến phượt trước nó cũng không thấy mấy anh mua gì về hết. Khác xa với mấy lần du lịch với cả nhà, ba mẹ rồi cô Ba lần nào cũng mua này mua kia, tay xách tay mang lỉnh kỉnh, chất cả cốp xe. Yên chí với những suy đoán đó xong, con nhỏ cũng không thấy còn gút mắc gì nữa.
Trả xe đạp cho khách sạn xong, cả đám mượn xe anh Nhàn tống 3 trong hai đợt, chở hết cả đám và hành lý ra ngoài quốc lộ.
Tới đó cả đám mới chia tay anh Nhàn, nhìn anh chạy xe máy hướng vô Phan Thiết “để vòng lên đèo về lại Bảo Lộc”, như lời anh Khanh giải thích cho 3 đứa nhỏ.
Chuyến xe giường nằm từ Nha Trang đi ngang địa phận Phan Rang thì dừng lại đón khách. Cả nhóm bỏ hành lý vô cốp rồi lên xe.
Con Loan mặc quần dài nằm trên xe mà thấy ngồ ngộ. Lâu lắm rồi không mặc quần, kể cả đi học cũng mặc váy, nên giờ nó cảm giác chỗ bướm rất bí, có chút không quen, nhưng khi đưa tay sờ sờ cái quần thì lại nhớ má. Hồi lúc soạn đồ má cứ dúi cho nó cả xấp quần, hầu hết còn mới toanh do con nhỏ rất ít đụng tới, cuối cùng con nhỏ cũng phải miễn cưỡng nhón trong đó ra cái quần này cho má vui, một cái thôi chứ không nhiều hơn được, nhưng má thấy vậy đã cười với nó rồi. Cứ tưởng là mang đi thế nào thì mang về sạch bong như thế đó, không có dịp mặc tới, ai ngờ khuya nay mấy anh lui cui lục đồ trong ba lô nó ra như nào, lại lấy trúng ngay cái quần má chọn cho nó, nên con nhỏ cứ đưa tay kéo kéo đáy quần cho không quá bó sát cái bướm, “thông gió” chỗ tam giác tí xíu, rồi mỉm cười nhắm mắt ngủ tiếp.
Xe chạy ban ngày nên chậm hơn nhiều so với ban đêm, lại dừng ăn trưa hơn 40 phút, nên mãi đến 4 giờ chiều hôm đó mới về tới bến xe. Cả đám bắt một chiếc taxi 7 chỗ đi thẳng về chùa, nơi tổ chức tang lễ.
Mãi đến khi ngồi trên taxi, anh Khanh mới nói cho con nhỏ biết ba mẹ nó vừa mất tối qua.
Con nhỏ mới đầu ngỡ ngàng, còn tưởng anh Khanh troll nó. Sau nó nhìn cả 3 anh đều đã nếu máo, nước mắt nước mũi đã tràn ra không hề kiềm chế, nó mới biết đây là sự thật.
Ngay trên taxi nó khóc một trời nước mắt, làm chú tài xế cũng phải nhìn nhìn tụi nó qua kính chiếu hậu trong xe mấy lần.
Lúc này hai thằng Bi – Bo cũng khóc, anh Khanh cũng khóc như mưa. Khi được buông lỏng, không phải kìm nén như suốt từ sáng tới giờ, ba đứa con trai càng khóc dữ hơn con Loan nữa.
Lễ động quan diễn ra lúc 5 giờ sáng hôm sau, có cậu mợ con Loan, và toàn bộ gia đình các cô của anh Khanh từ Tây Ninh xuống rất đông. Ngay sau khi hỏa táng, hai hũ tro cốt ba mẹ con Loan được cả nhà thuê xe đi thẳng xuống mũi Nhà Bè, thuê một chiếc thuyền ra giữa sông lớn và rải xuống sông.
Giây phút cát bụi trở về với cát bụi, cả gia đình hai bên đều không kìm được mà ôm nhau khóc, khiến người lái thuyền và phụ ghe cũng trầm mặc theo.
Ba ngày trước tết là 3 ngày đau buồn của cả gia đình nhà hai thằng Bi – Bo. Con Loan cứ khóc suốt, nên tối nó được kêu qua ngủ chung với hai thằng anh.
Anh Khanh ngay sau đám tang cũng về lại Tây Ninh nghỉ tết với gia đình luôn.
Mấy ngày tết rồi cũng đến, dù má và nhà hai thằng Bi – Bo cũng đã đi chợ hoa mua mai, tắc, bông cúc chưng đầy hai nhà hai bên, nhưng không khí trong nhà vẫn không vui vẻ nổi.
Con Loan không muốn bước qua bên nhà kia luôn, cứ bước tới cửa là nó khóc, nên cuối cùng hai thằng Bi – Bo phải dọn hết đồ đạc của nó qua bên đây cho ở tạm.
Vì nhà có tang chế nên mấy ngày tết chẳng ai tới thăm hỏi cả, người ta đều kiêng cữ như vậy. Má cũng khóc suốt, nhưng cố nhịn trước mặt đám nhỏ. Mấy bữa tết má dắt mấy đứa nhỏ hết đi đường hoa, rồi lại đi Đầm Sen, Suối Tiên, đi coi phim trong rạp…
Tết dù kéo dài, nhưng cuối cùng rồi cũng hết.
Má đi làm lại từ mùng 6, nhưng khi hai thằng Bi – Bo mở cửa cho má đi làm, và cũng chỉ có mình má lên xe đưa đón, sẽ không bao giờ có cậu và mợ đi cùng má như trước nữa. Hai thằng quay vô nhà thì gặp con Loan, mấy anh em bỗng ôm nhau khóc ô ô ngay trước thềm nhà.
Tối hôm đó, khi con Loan nghe tiếng xe dừng trước cửa, nhưng chỉ có cô Ba bước xuống mà không bao giờ có ba mẹ nó nữa, nó cũng ôm hai anh khóc một trận còn lớn hơn hồi sáng.
Mấy ngày sau, tụi nhỏ bắt đầu đi học lại. Hai thằng Bi – Bo lại sáng chở em đi học, chiều về rước con nhỏ chạy thẳng ra hồ bơi, tối về 3 anh em “phang nhau” trên giường rồi ôm nhau ngủ. Sáng sớm hôm sau hai thằng lại rủ con nhỏ chạy bộ khi trời còn tối đen.
Ngày nào cũng là lịch trình tập luyện như thế, kể cả mấy bữa weekend cũng không nghỉ gì hết. Ngày nào sáng sớm mà con nhỏ uể oải dậy không nổi thì tụi nó bế ngay vào nhà tắm, xối nước lạnh từ đầu tới chân là con nhỏ tỉnh lại ngay.
Hai thằng ku lỗ lực tối đa để khiến con nhỏ bận rộn liên tục, tạm quên mất mát to lớn đó, và nhờ tập thể dục liên tục mà bớt ỉu xìu đi.
Hình như nỗ lực của hai thằng cuối cùng đã thành công, chỉ sau một tuần tập luyện chăm chỉ cả sáng sớm lẫn chiều – tối, con nhỏ đã hoạt bát trở lại như con em mà tụi nó biết, dù chưa hoàn toàn và chắc chắn không thể như cũ được, nhưng cũng gần lắm rồi.
Cùng thời gian đó, anh Khanh cũng lên Sài Gòn đi học lại. Sinh viên nghỉ sớm và học trễ hơn học sinh, “để các sinh viên mua được vé tàu xe về quê và vô lại thành phố với giá rẻ hơn dịp cao điểm trước và sau tết”, nhe anh Khanh nói. Cũng từ lúc anh Khanh lên đây đi học, con Loan mới dọn trở về nhà mình bên kia, lần đầu tiên kể từ chuyến phượt dài ngày ở Phan Rang trước tết.
Dù đã dọn về nhà, nhưng mỗi khi nó ở nhà một mình mà không có anh Khanh ở cùng là nó lại chạy qua phòng hai thằng Bi – Bo. Tuổi của nó còn quá nhỏ, tâm hồn non nớt của nó không chịu đựng nổi mất mát lớn như thế, nhất là nó vẫn chưa quen được sự cô đơn và trống rỗng của căn nhà khi chỉ có một mình. Hai thằng Bi – Bo thì càng giang tay chào đón con em hơn, cũng như con nhỏ giang… chân chào đón tụi nó, và cả anh Khanh nữa. Ngoài chuyện sex chung với 3 anh em thằng Bi – Bo và con Loan, thì anh Khanh vẫn ăn riêng, và hầu hết là ăn ngoài, vì lịch trình kín mít của anh vừa đi học, lại đi làm thêm, tập gym. Chỉ có ăn riêng anh mới phân bổ ăn 6 bữa chính và hai bữa phụ một ngày, cung cấp năng lượng cho những cơ bắp ngày một cuồn cuộn như một lực sĩ thể hình của anh. Hình như anh cũng bị ảnh hưởng bởi tinh thần thể thao đang bừng bừng của tụi nhóc, cũng đang ép mình vào khuôn khổ để tạm quên đi mất mát.
Tụi nhỏ đi học được tầm một tháng thì tối hôm đó, cả nhà vừa ăn tối xong, anh Khanh bỗng về tới, bước qua nhà bên này. Với vẻ trịnh trọng pha chút lưỡng lự rất khác thường, anh nói với má…
– Cô ơi, con giành được học bổng du học rồi.
Má nghe vậy thì hơi lo lắng nhìn ngay qua con Loan, mà cũng mừng cho anh Khanh, kèm theo sự thông cảm với tình cảnh khó xử của anh đối với con em lúc này. Má nói…
– Oh! Chúc mừng con nha. Cuối cùng ước mơ du học ở trường top cũng thành hiện thực ha. Nhưng mà… con tranh thủ thời gian này bù đắp tình cảm cho em nó đi. Bây giờ ngoài hai thằng Bi – Bo ra, nó chỉ có con là người gần gũi nhất nữa thôi.
– Dạ. Nên vừa qua tết là con đã có kết quả rồi, nhưng để tới giờ mới báo đó. Cũng vì ráng đợi cho em nó nguôi ngoai, nhưng cũng sát ngày đi lắm rồi nên con không thể đợi thêm nữa.
Hai thằng Bi – Bo chỉ thấy hơi shock, kèm với buồn vì một người anh sắp đi xa, không còn ở nhà bên cạnh, lâu lâu dẫn tụi nó đi bơi, đi phượt như trước được nữa. Tụi nó còn đang chờ cho mình đủ 18 tuổi để má cho phép đi tập gym, lúc đó sẽ nhờ anh Khanh hướng dẫn tập luôn, mà giờ thì…
Nếu như hai thằng sinh đôi chỉ có cảm giác tiếc nuối, quyến luyến với một người anh, thì con Loan lại như bị hạ knock – out. Mặt nó trắng bệt, người run rẩy như vừa bị nhúng xuống hầm nước đá.
Ba mẹ nó mới mất chỉ hơn tháng, trong lòng nó hầu như chỉ còn anh Khanh và hai anh Bi – Bo là những người thân nhất, gần gũi nó nhất, còn cô Ba thì đi làm cả ngày trên Bình Dương, cậu mợ với dì lại ở tuốt trên Tây Ninh mà từ đám tang tới nay chưa gặp lại lần nào. Giờ anh Khanh lại báo tin sắp đi xa, con nhỏ thấy chới với, choáng, mất thăng bằng. Nó cảm giác nội tâm vẫn còn dang chịu tổn thương nặng nề, chưa kịp lành lại của mình như vừa bị ai đó rứt ra thêm một mảnh to khác, khoét sâu vào vết thương mất cả cha lẫn mẹ của nó.
Hai thằng Bi – Bo nhìn nhìn con em đang tái xanh đứng như trời trồng.
Thằng Bo hắng giọng…
– Chừng nào bay vậy anh?
– Nửa tháng nữa. Từ giờ anh cũng phải đi đi – về về trên Tây Ninh với ở đây để chuẩn bị đủ thứ nữa.
– Qua đó nhập học ngay hả anh?
– Không em. Tháng 9 mới nhập học chính thức, nhưng qua đó phải thuê nhà, thuê hay mua xe, rồi học ngoại ngữ chuyên ngành, bổ túc cho chắc. Chuẩn bị nhiều thứ lắm nên anh mới quyết định càng đi sớm càng tốt.
– À. Tháng 9 khai giảng vậy cũng giống Việt Nam ha anh.
– Ờ. Giống đó.
– Mà anh đi rồi thì còn ai dắt tụi em đi phượt nữa.
– Anh Nhàn đó. Tụi em có số điện thoại, rồi facebook của nó nữa mà. Có đi thì xin đi chung với nó. Nó là dân phượt pro luôn rồi, sư phụ phượt của anh đó, nên đi với nó yên tâm.
Anh Khanh ngồi nói chuyện với má và hai thằng Bi – Bo về mọi thứ, gửi gấm con Loan lại cho 3 má con.
Con Loan nãy giờ đang lau dọn bàn ăn, nghe tin là đứng như trời trồng luôn, bây giờ bỗng buông cái giẻ xuống đất, bụm miệng chạy một mạch về nhà bên kia, vừa chạy vừa nấc lên, không muốn ở lại nghe gì thêm nữa.
Má, hai thằng Bi – Bo và cả anh Khanh đều nhìn theo con nhỏ đầy tội nghiệp. Anh Khanh cảm thấy không khí lúng túng này quá khó chịu, nên chào má và hai thằng sinh đôi, rồi đứng lên đi về nhà bên kia.
Vừa bước tới thềm nhà, anh Khanh đứng nhìn căn nhà mà mình đã ở đây hơn nửa năm, với biết bao kỷ niệm với cô, dượng, và nhất là con em họ, chẳng mấy chốc mình sẽ đi khỏi đây, gần như không có cơ hội quay lại ở đây nữa, dù là sau này học xong có về Việt Nam.
Bỗng anh Khanh thấy mắt hơi cay cay, khiến cho bước chân anh sải bước vào nhà, rồi đi lên lầu chậm hơn rất nhiều so với bình thường.
Đi ngang phòng con Loan, anh mở cửa ngó vô, thì thấy trống rỗng.
Ngạc nhiên, theo quán tính anh ngước nhìn lên tầng trên, rồi nhanh chân chạy lên cầu thang về phòng mình, mỗi bước anh đều gần như nhảy 3 – 4 bậc.
Tới cửa phòng, chưa cần bước vô anh đã nghe tiếng con nhỏ khóc hu hu từ bên trong, cửa thì đang mở hé.
Sải liền mấy bước dài, anh vào phòng mình và thấy con em đang úp mặt xuống giường khóc như mưa. Hai vai nó rung rung, thân hình mảnh khảnh của nó cũng rung rung theo từng cơn nấc nghẹn.
Anh Khanh cũng không kìm được mà chảy nước mắt, liền đi tới ngồi xuống giường cạnh con bé, nhưng chỉ ngồi cạnh chứ chưa chạm vào nó.
Con nhỏ chẳng thèm để ý cái nệm lún xuống rất sâu ngay cạnh bên. Chỉ với cách ngồi này nó cũng biết đó là ai rồi. Nó đang dỗi và rất buồn, nên khi thấy có anh Khanh ngồi kế bên lại càng khóc to hơn.
Anh Khanh để cho con em khóc miết, cho tới khi con nhỏ có vẻ nguôi nguôi, và đó cũng là hơn mười phút sau.
Anh biết lúc này mình có vẻ đang phải chịu đựng tiếng khóc của con em, nhưng từ nửa tháng sau trở đi, có muốn “chịu đựng” như vầy cũng không còn cơ hội nữa, nên nãy giờ anh cứ yên lặng để con em xả hết những tâm trạng dồn nén trong lòng, ngắm nhìn cơ thể nhỏ bé mảnh khảnh của con em côi cút của mình, mà sắp tới càng cô đơn hơn khi mình không còn ở đây. Mắt anh bỗng càng cay hơn.
Hai anh em không nói với nhau câu nào, trong phòng dần chỉ còn lại tiếng thút thít của con Loan. Đến lúc này thấy con nhỏ có vẻ nguôi bớt, anh Khanh mới đưa tay ra vuốt nhẹ trên lưng nó.
Con Loan ngóc mặt lên nhìn anh như một con chó con mới vài tháng tuổi khao khát từng cái vuốt ve, quan tâm của người nuôi. Gương mặt nó còn đẫm nước mắt, cặp mắt đẹp của nó càng đẫm nước, hàng lông mi dài của con nhỏ dính bết lại, nặng trĩu xuống, cổ ửng đỏ. Ngay cả lúc thê thảm nhất như vầy trông con bé vẫn “căng mọng” như một trái dâu Tây còn đọng sương sớm, vừa đáng thương, mỏng manh, yếu đuối, lại cực kỳ… khêu gợi, dư sức “đốn tim” bất kỳ người đàn ông nào ở bên cạnh. Nhìn con bé như vầy, không ai là không muốn ôm ấp lấy nó, và nếu gặp điều kiện “thuận lợi” như anh Khanh bây giờ, thì chắc chắn mọi đàn ông thậm chí sẽ có những ý định “khác” dư sức làm xã hội ngoài kia “dậy sóng” nếu tiết lộ.
Bàn tay anh Khanh đang vuốt ve trên lưng con em, trong vô thức ngày càng dịch xuống dưới, xuống cái thắt lưng ong lõm vào của con nhỏ, và vòng lên cặp mông đã căng tròn thêm rất nhiều của con nhỏ kể từ chuyến phượt Phan Rang về. Không biết gần đây con nhỏ được hai thằng Bi – Bo lôi đi chạy, đi bơi mỗi ngày, cả sáng lẫn chiều đều không ngừng nghỉ, hay con nhóc cũng lớn thêm một chút, mà cặp mông càng ngày càng tròn, càng căng mọng và diêu hết ra sau. Chính anh Khanh mới đầu thấy cách làm của hai thằng Bi – Bo, anh còn định ý kiến nói tụi nó đừng ép em gái tập nhiều quá, nó vẫn còn nhỏ lắm. Nhưng sau khi anh thấy tinh thần con nhỏ khá hẳn lên, và quan trọng là body con nhỏ ngày một nóng bỏng, mỗi lần cởi ra là những chỗ lồi lõm trên mình con nhỏ lại khiến anh chỉ muốn bỏ hết mọi thứ để ở lại Việt Nam với nó. Đã nhất là cái mông mà anh đang sờ lúc này, chỉ mới có vài động tác động chạm lên đó mà anh đã cương cứng ngắc, phải nhúc nhích đổi tư thế ngồi để mạch máu chính chạy từ dưới xương chậu lên nuôi dương vật không bị đè ép quá chặt trong khi đang quá tải như lúc này.
Con Loan cảm nhận được những động chạm của anh Khanh dưới vòng 3, và đặc biệt cảm thấy được những ngón tay anh đã theo kẽ mông nó trượt vào giữa, chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể người con gái. Dù cách một lần vải thun mềm nhưng chỗ đó bị con trai động chạm vào thì làm sao con nhỏ có thể lầm được. Nó nhìn anh Khanh qua làn nước mắt, rồi nước mắt lần nữa trào ra rớt lã chã xuống giường, hình ảnh của anh càng thêm mờ nhòa trong mắt nó. Trong lòng đứa con gái 10 tuổi cảm thấy đau như bị ai cầm dao cắt mất một miếng thịt, nó nghẹn ngào nói…
– Ôm em đi anh! Hu hu…
Anh Khanh chẳng cần nói gì thêm, mà dùng hành động để đáp lại. Hai tay anh nhẹ nhàng xốc nách con nhỏ bế lên, ngực hai người áp vào nhau, để con nhỏ ngồi trong lòng anh với hai chân nó choàng qua eo anh và quặp lại, rồi anh ôm siết lấy con em trong tư thế này, cái mu của nó cũng ép vào con ku đang dựng đứng sát thành bụng của anh.
Ôm con nhỏ vào lòng, anh tham lam ngửi mùi dầu gội baby thoang thoảng trên tóc con nhỏ, mùi cơ thể của con nhỏ, mùi mồ hôi mới toanh mà con nhỏ vừa tuôn ra ướt áo sau một chập khóc ngất ở trên giường. Tất cả như hòa quyện lại thành một “mùi trẻ con” mà anh thấy rất kích thích, còn mạnh hơn mùi mỹ phẩm và nước hoa của bạn gái cũ mà một lần anh thử quen và hẹn hò nữa. Ai đã từng thử qua dưa nụ, sấu bao tử, rau mầm và nhiều rau củ “baby” khác thì sẽ hiểu anh bị kích thích mạnh như thế nào bởi con em họ trẻ con này. Gần như suy nghĩ quay lại hẹn hò với “cái bướm già lông lá” của bất kỳ bạn gái nào cũng trở thành “phản cảm” đối với anh. Đã ăn “khôn mồm” được những món đỉnh nhất rồi, làm sao anh “ăn” nổi những món “kém” hơn được nữa.
Trong khi anh Khanh đang ôm siết lấy con nhỏ, say sưa để cho mùi cơ thể nó kích thích toàn hộ những tế bào khứu giác trong hai cánh mũi, anh bỗng nhận thấy ngực áo mình bỗng ướt át, ngày một nhiều, nơi gương mặt con em đang dụi vào. Và anh không cần tìm hiểu tại sao, bởi vì ngay lúc này cin nhỏ lại khóc to thêm một đợt.
Anh Khanh cứ để nó mít ướt tùy thích, hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể con nhỏ, vuốt trên lưng, kéo xuống eo, rồi xuống mông. Cái váy thun ngắn của con nhỏ anh vẫn để yên đó, cũng không vội vén lên, mà vuốt nhẹ, vuốt nhẹ cặp mông căng tròn cách một lớp vải thun mềm mại, cảm nhận thêm lần nữa, và sẽ có những lần thêm nữa khác về những đường cong nóng bỏng chỗ này.
Trong lòng anh như thắt lại, vì nụ hoa đang chớm nở, bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu hé ra cánh hoa đầu tiên, thì anh… lại sắp phải đi xa. Nghĩ đến những ngày sắp tới, khi mình đã cách đây nửa vòng trái đất, vật vã quay tay, hoặc có bồ là những cô bạn 18+ mà mu, bướm đã tè le phát triển, lông lá lùm xùm dù có cạo hay wax vẫn không có cửa so với cái bướm non này, trong khi ở đây sẽ có bao thằng được “hưởng” nụ hoa đang trong quá trình bung nở này, từng cánh hoa nở ra sẽ bị một thằng nào đó vùi dập ra sao, sướng khoái thế nào, càng nghĩ anh càng… ứa gan. Nếu có thể bỏ con nhỏ vô ba lô và vác đi qua Mỹ được thì chắc chắn một trăm phần trăm tốn bao nhiêu tiền cước hàng không anh cũng vác.
Càng nghĩ vẩn vơ anh càng tiếc nuối. Nhìn kỹ con em mà vài tháng trước vẫn còn “con nít con nôi”, lúc này lại như phổng phao trông thấy. Ngoài mông ra, nó cũng bắt đầu có những đường cong ở những chỗ khác nữa. Một ít mỡ dưới da đã xuất hiện, dù rất ít vì những đợt tập luyện thể lực dồn dập gần đây của hai thằng Bi – Bo, nhưng chỉ một chút đắp nặn lên cơ thể như điểm xuyết vậy thôi lại khiến con nhỏ như lột xác hoàn toàn, càng thêm nữ tính, chứ không còn như một thằng nhóc tomboy thẳng tuột hai tháng trở về trước. Những đường cong như vầy thực ra chẳng xa lạ gì, mà trong mấy ngày ngoài Phan Rang anh Khanh với mấy đứa con trai đã bị con bé thiểu năng kia làm cho mê mẩn.
Bẵng đi một thời gian từ tết đến giờ, với đủ chuyện xảy ra, từ tang lễ đột ngột đến thông báo trúng tuyển, chuẩn bị du học khiến anh có quá nhiều thứ để bận tâm. Tối nay nhìn lại con em, anh mới thấy rốt cục nó cũng đã lớn rồi.
Cảm giác trong anh cực kỳ lẫn lộn, tiếc rẻ, ghen tuông khi nghĩ đến cái giá của sự đánh đổi sẽ to lớn nhường nào sau cái ngày mình bước lên máy bay đi nửa vòng trái đất. Nơi anh đến sẽ không có con nhỏ!
Càng nghĩ anh càng siết chặt lấy con em hơn, cảm nhận người nó run run nấc lên từng cơn.
Con Loan áp mặt vô ngực anh Khanh hu hu thêm một hồi, rồi mệt quá tạm nghỉ giải lao. Mũi nó nghẹt nghẹt, cứ sụt sùi, nhưng nó không quan tâm, mà vẫn muốn áp mặt mình vô người anh, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người anh to cao này, và thấy rất dễ chịu với những cái vuốt ve của anh, nhất là đôi khi anh vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó, nửa như an ủi, nửa lại như đang mát xa vậy, khiến con nhỏ hai mắt muốn díu hết cả lại, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, thả trôi hết sự mệt mỏi này.
Nhưng lý trí nó lại không muốn ngủ chút nào, không muốn lãng phí chút thời gian nào, vì nó sợ chỉ cần nó ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì anh Khanh cũng vụt tan biến vào hư vô như cha mẹ nó đã dắt tay nhau ra đi đột ngột hồi trước tết vậy.
Con Loan lần nữa lại ngước lên nhìn anh Khanh, hướng đôi mắt đẫm nước nhìn những góc cạnh rất rắn rỏi trên gương mặt anh, nhìn đường viền môi rõ ràng trên đôi môi rất đẹp của anh.
Anh Khanh vuốt vuốt đầu nó, rồi bỗng hắng giọng làm bộ mặt nghiêm nghị, nói chầm chậm với giọng giả như già nua…
– Vì sao con khóc?
Con nhỏ vừa khóc ngon lành xong, nghe vậy thì không nhịn được phì cười văng cả nước miếng lên mặt anh. Trong chuyến đi vừa rồi, lúc đang ở khách sạn, mấy anh từng kể cho nó truyện Sự Tích Hoa Dâm Bụt bậy bạ. Bây giờ anh lại giở giọng này ra khiến nó không kìm được mà bật cười khúc khích mấy tiếng, bỗng nó nhớ ra mình vừa khóc xong nên nó vừa bực vừa mắc cười, miệng mếu máo nhưng lại cười mà không nhịn được.
Nhìn biểu cảm vừa khóc vừa không nhịn được cười của con nhỏ rất đáng yêu, anh Khanh cười khà khà, càng nhìn nó chăm chăm.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109