Sáng ra, không khí trên núi công nhận lạnh thật, nhưng trước lúc cảm nhận được cái khí lạnh ấy là hơi ấm của Nhi vẫn bên cạnh tôi.
– Vk hấp.
– Ck hấp thì có. Cho vk ngủ đi mà. Nhìn mặt ngái ngủ, yêu thế.
– Dậy đi. Xem cái này cùng ck. Vk sẽ thích cho mà xem
– Đừng có dụ vk.
– Dậy không hôn chết giờ?
– Cho vk ngủ, lạnh lắm.
– Dậy ck ôm là hết lạnh.
– Thật nhá.
– Nhanh đi….
Và con heo này lồm cồm bò dậy, chưa để kịp vệ sinh cá nhân tôi lôi em ra ngoài, không thể có mặt trời lúc bình minh được (tháng 12) cơ mà. Nhưng khung cảnh cả TP dưới chân mờ mờ ảo ảo trong màn sương, em đứng im lặng nhìn, tôi từ phía sau vòng tay ôm em. Hạnh phúc lắm, chỉ từ những điều giản đơn nhưng là bên em.
– Đẹp quá ck.
– Vẫn không đẹp bằng…
– Đâu nữa ck?
– Người con gái bên cạnh tôi.
Em cười, không thể nhìn hết toàn bộ gương mặt nhưng chắc chắn bây giờ là vừa cười vừa đỏ mặt, tựa luôn về ngực tôi.
Tôi và em ở lại thêm chút, đồ ăn đã chuẩn bị, đớt thêm đống củi và ngồi nướng. Xong dọn dẹp và giải tán.
Đưa nàng về đến nhà cũng đã trưa rồi.
– Chiều lại đi với ck nhá.
– Dạ.
– Dạ nhanh vậy? Không lo ông bà à?
– Ông bà hôm nay không có nhà. Tối mới về.
– Bảo sao….
– Gì? Hử?
– Không không có gì, bye vk. Chiều nha
11H30 phải chuẩn bị trước đã, không ngờ mất công nhì nhằng thêm thời gian thành ra 16h23 mới sang đón nàng được. Và vẫn như mọi khi, em đã đứng dợi từ khi nào. Nhưng lần này là mắt giận. Nhìn càng yêu @@
– Xe ôm không cô.
– Có cho đấm không?
– Đám chết cũng được, nhưng phải đền bố mẹ tôi cô con dâu.
– Ck hấp. Sao đến muộn vậy? Vk chờ nãy giờ.
– Ck… Ngủ quên. (Phải giữ bí mật)
– Heo.
– Kệ tui, thế có đi không?
– Không…. Đi sao được. Hì
Một buổi tối giáng sinh muộn. Phải thôi đúng ngày thì còn bận lên núi mà.
Không hẳn đông đúc nhộn nhịp nhưng vẫn vương cái không khí giáng sinh. Cứ như vậy tôi trở em hoà trong dòng người.
– Ăn kem đi ck.
– Hâm à? Trời lạnh vậy.
– Nhưng vk thích.
Và lại phải hầu nàng ăn kem.
– Ck cũng ăn à?
– Sao không?
– Tại trước….
– Quá khứ mà. Còn bây giờ cạnh ck là hiện tại và tương lai.
Và tôi với em, hai đứa hâm đang ngồi ăn kem giữa trời rét và ngắm nhà thờ. Ngắm trong im lặng.
Đồng hồ đã 18h30, lên đường thôi.
– Đi thôi vk.
– Dạ.
– Không hỏi đi đâu hả?
– Đi với ck mà, đâu cũng được.
Đưa Nhi đến xa mãi, một khoảng đất hoang rộng từng là cánh đồng được san lấp. Khi đồng hồ vừa chuẩn bị sang 20h00 thì tôi nhẹ cần tay nói với Nhi.
– Ck muốn tặng vk thêm một món quà.
– Quà gì vậy?
Và ngay sau câu hỏi của Nhi là một loạt pháo hoa vút lên bừng toả trên trời. (Lần này cám ơn hai thằng Q, H), hết pháo hoa là pháo bông, tôi lấy hai que đã thủ sẵn ra, tôi 1 em 1, không được lâu, không có nhiều nhưng đủ để nụ cười hạnh phúc lại xuất hiện trên môi em. Và tôi lại ôm em.
Hì, rồi lại cứ như vậy như hai đứa hâm giữa trời rét ngồi ôm nhau. Chỉ cứ ôm như vậy, im lặng.
– Thôi về thôi. Đêm lạnh rồi.
– Dạ.
Vừa ngồi lại lên xe Nhi nói bâng quơ.
– Đêm Giáng sinh muộn. Muộn nhưng vẫn còn hơn là không bao giờ ck nhỉ. Tôi im lặng, biết nói sao giờ.
Cái cổng ấy lại hiện ngay trước mặt tôi rồi. Sao có lúc muốn nhìn thấy nó nhường nào lúc lại chả muốn nhìn thấy nó nhường ấy. Dừng xe lại, em vẫn ngồi sau lưng tôi, vẫn lán lại đến cả phút.
– Tới rồi. Em nhẹ thốt lên, luyến tiếc. Tôi cũng vậy mà.
– Ừ.
– Có cần ck vào xin phép không?
– Sao ạ?
– Đi hai ngày giờ về muộn vậy.
– Vk xin phép ông bà rồi.
– Xin gì?
– Vk bảo đi với lớp.
– Hư nhỉ, trốn nhà theo trai lại còn nói dối ông bà.
– Tại ai hả?
– Vì ai?
– Thôi…… Vk vào nha.
– Bye vk.
– Về đến nhà gọi ngay cho vk đấy.
– Ừm.
– Ck.
– Hả….. Em nhón chân hôn nhẹ tôi rồi chạy thẳng.
Nhìn theo dáng Nhi đi vào nhà mà muốn chạy lại ôm quá. Nhưng không được, bắt mất hai ngày rồi giờ phải chả lại cho ông bà thôi.
Về đến nhà lại gọi ngay cho em, thông báo tình hình. Và rồi lại từ đó mà ngồi tâm sự thêm cả tiếng.
Vừa cúp máy chỉ tầm 15′ thì có tin nhắn đến.
“Cảm ơn ck vì tất cả” tin nhắn từ Nhi, tôi lại gọi lại cho nàng ngay.
– Ck mới là người nên nói câu đó. Vì với ck có vk là có tất cả rồi.
– Với vk cũng vậy.
– Nhưng khoan, không được.
– Sao vậy?
– Không cảm ơn vk đk. Phải cảm ơn bố mẹ vk đã sinh ra và nuôi nấng cô vk này cho ck.
– Hì. Thôi ck ngủ đi. Yêu ck nhất
– Đừng cúp máy, cứ để vậy ngủ đi. Lát ck sẽ tắt sau.
– Làm gì vậy ck?
– Ck thích vậy, ck muốn nghe tiếng vk ngủ.
– Vk ngủ có tiếng gì???
– Vk á? Vk ngáy to như sấm, hay nói nhảm.. Bla… Bla
– Á hông phải.
– Ck ghi âm cho nha.
– Vk làm gì có.
– Không phải ngại đâu. Ck giữ bí mật cho.
– Hông phải, hông phải, hông phải. Ck hâm
– Thế có để đấy cho ck không.
– Hông, dỗi rồi.
– Chạy sang trèo tường vào hôn chết giờ.
– Sang ông bà vk uýnh cho.
– Ck xin phép, giống vk xin phép mẹ ý.
– Ck hâm thật rồi.
– Ừ, nhưng ck muốn vậy, vì vk hâm như thế nào cũng được.
– Hì, vậy vk ngủ nha.
– Ừ, ngủ ngon và mơ về ck nhé.
– Dạ.
Chắc hâm thật, cứ ngồi vậy nghe sự im lặng từ đầu dây bên kia.
Và tôi đã đợi cho đến khi đồng hồ vừa chuẩn bị điểm ngày mới, nhắn cho em một tin.
“Còn 33 ngày nữa thì ck phải xa vk rồi, không biết sẽ sao nữa, nhưng đừng lo chỉ cần ta luôn hướng về nhau thôi. Cố gắng nha vk”.
Hết event cầu hôn rồi, hai ngày trọn vẹn bên em, sao thời gian lúc này không ngừng lại rồi nhảy cách luôn tới ngày em về làm cô vợ hiền của tôi cô con dâu thảo của mẹ. Nhưng đâu thể viển vông mãi được. Chỉ một tháng nữa thôi em sẽ về Đà Lạt bên bố mẹ em, cách xa 1. 455 Km. Bây giờ với tôi, xa em có gần 2km trong nội thành HN thôi cũng đã là quá khó rồi, để xa như vậy thì có quá không?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167