Tôi về Nha Trang cũng chả nghỉ ngơi rồi lên dọn nốt đồ.
– Hai làm gì đấy?
– Xếp đồ, không thấy à?
– Hai không ở đây nữa à?
– Không làm phiền mọi người nữa, dù gì mẹ anh cũng có mua một chỗ khá gần đây cho mấy người kia mà.
– Ở đâu vậy hai?
– Cách quán coffee khoảng 500m.
– Sao hai biết mọi chuyện mà chả nói gì vậy?
– Thì biết nhưng không dám chắc mà, vừa rồi về kiểm chứng thôi.
– Mai hai hãng đi, vừa đi đường xa về cứ nghỉ đã hai.
– Không phải lo, hai còn đợi cô chú về chào rồi mới đi hẳn mà.
– Ly sang dọn giúp hai nha?
– Chỗ đó hai tới rồi, mấy người kia ăn ở cũng sạch sẽ lắm.
– Rồi hai vẫn học ở kia chứ?
– Chắc rồi, chỉ là muốn tự do chút thôi mà.
Dọn dẹp xong đánh xe sang nhà kia.
Gọi cho mẹ.
– Chắc mày vào tới đấy rồi chứ con?
– Con dọn dẹp cũng xong rồi. Giờ sang căn nhà ấy rồi.
– Chỗ đó tao thuê thôi, có gì tự lo liệu nốt đấy.
– Mong mẹ nhớ những gì con nói.
– Biết rồi, nhưng gặp bất cứ chuyện gì cần thì phải gọi tao.
– Còn tuỳ, nếu con vẫn còn cách sử lý.
– Vậy thực sự mọi việc mày đã biết hết từ trước?
– Con đã nói rõ rồi mà.
– Thôi, sống tốt vào con nhé.
Vào nhà thì dòng số điện thoại chủ nhà vẫn kèm dán cho thuê. Gọi rồi nhận nhà thủ tục qua loa sắp xếp rồi lằm nghỉ luôn.
Ngủ dậy thì cũng khá muộn, chả buồn làm gì nên chạy sang quán coffee.
– Về rồi hả cậu em? Sao sớm hơn dự kiến à?
– Có một ngày. Giải quyết mọi việc hơi nhanh hơn thật. Nhưng lại hình như vướng chuyện khác.
– Chuyện gì?
– Thời gian.
-….
– Để quên đi lỗi lầm của người ta trong quá khứ và chấp nhận được một lần nữa.
– Cậu nói cái đéo gì thế?
– Vẫn yêu anh ạ, nhưng chưa chấp nhận được.
– Nặng tình. Haizzz
– Mà anh chuẩn bị cỗ bàn đến đâu rồi?
– Mấy hôm nữa mà…. Nhưng anh xong hết cmnr.
– Vậy thì chắc cũng cho mọi người nghỉ làm chứ?
– Sao được, mai bắt đi làm hết.
– WTF
– Mai anh mời mọi người một bữa tại quán luôn.
– Vậy chắc đám cưới không bị mời rồi. Hé hé
– Có cái qq. Hôm đó thằng nào thử trốn xem.
– Vcl ông anh.
– Hôm dẫn đám anh cũng tính rồi, cậu với Ly cả Linh hốt cho anh một đám bưng lễ. Mà thôi cậu không cần hốt. Một rồi này… @@
– Cc. Hãy đợi đấy.
– Tới hôm cưới thì chắc chắn là tổ chức ở bờ biển rồi, hôm đó cậu làm rể phụ. Nhưng đéo cho nhàn hạ đâu nhớ. Cho ngồi thuyền thúng kết hoa quăng ra biển. Đến lúc bọn anh thề non hẹn biển xong thì bắt đầu lôi vào bờ. Mà cái tài đàn của cậu cũng phải bỏ ra đàn cho anh từ ngoài đấy vào. Rồi vào đến nơi sách nhẫn lên cho bọn anh.
– Đéo, đi ăn cỗ gì mệt thế?
– Xong rồi lại đầu đoàn đưa về ăn tiệc.
– Vãi lol.
– Mà cậu biết đi ô tô không?
– Biết, sao?
– Vậy thôi không phải dãn nữa, lái xe chở hai đứa bọn anh.
– Nhưng em đã nhận lời cái đéo gì đâu.
– Mai đến đây ăn liên hoan cùng quán, ba hôm sau thì chỉ cần làm xế chở bọn anh đi sắm đồ với chụp ảnh thôi.
– Có cái…
– Giờ chỉ có cậu giúp được anh thôi.
– Được rồi. Em sẽ đòi dần.
– Thôi tươi lên, nay anh mời. @@
– Dizz, tự nhiên làm thằng culi, tươi tươi cái cc.
– Láo bây, anh nhờ mà.
– Ờ, mà cưới anh mà. Sao chỉ thấy việc em vậy?
– Việc của anh nhiều lắm, quan trọng lắm.
– Cc
– Anh phải làm người mẫu để chụp nhá. Mất giá quá.
– Rồi anh phải thử đồ cưới nhá. Lộ hết vẻ đẹp tiềm ẩn nhá.
– Rồi anh phải làm chú rể nhá.
– Thôi thôi. Mai chứ gì?
– Vậy chứ, giúp anh đấy.
– Giờ mang ngay một đen một ba số ra đây.
– Được thôi, anh phục vụ cậu.
Mà quên mất, thêm như vậy thì chuyện học của mình.
– Ơ nhưng em nghỉ học cả tuần cmnr.
– Ừ nhờ, mà thôi kệ đi. Chuyện hệ trọng của anh đã.
– Mai anh làm buổi nào?
– Thì làm tối, khi ấy mọi người rảnh.
– Vậy mai đi học một hôm đã.
– Vậy cũng được. Còn đâu sắp xếp mà giúp anh.
– Ừ.
– Thôi anh đi chuẩn bị tiếp đây.
– Lại để quán cho em chứ gì?
– Cậu hiểu anh đó.
– Thôi đi đi.
Nhồi lại tiếp tục nhâm nhi.
Nhưng có yên đâu, cả đám còn lại bâu ra chỗ mình.
– Quà của anh(chị, em) đâu?
– Ờ nhỉ, quên mất rồi. @@. Thôi hôm nay em cam chịu một mình cho mọi người về sớm được không?
– Vậy còn được chứ.
– Em không. Linh
– Gì nữa cô?
– Em muốn quà cơ.
Lục túi xem còn gì không, thì lại thấy sợi dây chuyền. Đau chứ
– Sợi dây đẹo quá, cho em ha?
– Cái này thì không được, thôi cho anh nợ đi.
– Gì mà không được chứ, anh keo kiệt.
– Của người yêu anh mà.
– Em tưởng.
– Giữ một chút kỉ vật.
– Anh có gặp chị ấy?
– Có chứ, nhưng anh không đủ can đảm để nhìn vào mắt cô ấy mà nói chuyện thẳng thắn. Lúc ấy anh nhận ra tình yêu của anh với cô ấy còn rất nhiều nhưng cái sự hèn nhát của anh vẫn to lớn hơn tình yêu.
– Vậy giờ anh sẽ làm gì tiếp theo?
– Anh cần thêm một thời gian, để thắng được cái nỗi sợ mơ hồ kia.
– Vậy nếu có ngày anh gặp chị ấy mà chưa chuẩn bị xong?
– Thì sẽ cố gắng dùng vài phép thử.
– Phép thử?
– Ừ.
– Nhưng em đang đòi quà mà, anh lái chuyện đi tận đâu vậy?
– 19 Điếu thuốc. Nhiều chưa?@@
– Quà cơ…. Quà cơ.
– Ax, mai đi học mời chị đi căngtin một bữa được chưa?
– Anh nhớ đó. Hì
– Tiền của tôi…..
– Hứ, anh giữ lời đó.
– Thôi ra làm việc cho tôi nhờ.
Cuối cùng cũng được yên ổn một mình.
Nhẹ nhõm. Ừ có phần nhẹ nhõm khi đã rõ ràng mọi vấn đề.
Lo lắng. Có chứ, sợ em không chờ được tôi như lời em đã nói.
Sợ. Vẫn sợ nên không dám về bên em ngay. Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng mà.
Và cả việc ban đầu chỉ là một phần của trò chơi của Nhi, điều ấy làm tôi đau nhất và cũng là điều tôi sợ nhất.
Quán cũng vắng khách nên Linh toàn tự làm hết, chắc cũng muốn cho tôi chút thời gian riêng tư.
Đến tối rời quán về thì có một tin nhắn đến. Số của Nhi.
“Em biết anh không muốn gặp hay thấy bất cứ gì từ em, nhưng xin anh cho em một chút để chỉ nhắn tin cho anh thôi, em không cần anh đọc mà cũng chẳng cần anh trả lời, nhưng xin anh cho em làm như vậy.
Mỗi ngày em chỉ nhắn một tin thôi, em muốn như vậy, ngu ngốc lắm phải không ạ?
Mình yêu nhau sắp tròn một năm anh nhỉ?”
Tôi muốn nhắn lại lắm chứ, nhưng đâu có đủ dũng khí.
Nhưng có thể như vậy sẽ giúp tôi có thêm động lực để vượt qua nỗi sợ hay thời gian và cả cái tôi quá lớn để về bên em chứ.
Anh cũng rất yêu em mà…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167