Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 37

Tôi ngã uỵch trên nền đất, liền cố vùng vẫy cởi trói. Nhưng ba bốn gã khác đã nhào đến đè cứng trên người tôi…

– Khà khà… Ngoan cường lắm… Mà chị thích…

– Buông tao ra… Tao sẽ thiến tụi mày… Cứu… Cứu mạng ah… – Tôi la hét trong tuyệt vọng.

– Bịt miệng nó…

Một bàn tay thô kệch to lớn bịt ngang miệng tôi. Tôi ú ớ không ra tiếng nào. Hai cánh tay tôi bị kìm cứng giở qua đầu. Một bàn tay khác mở khóa quần tôi, rồi từ từ kéo xuống… Cơn uất ức sôi trào làm tôi muốn điên lên. Tôi bất ngờ dùng răng cắn mạnh vào lòng bàn tay gã đàn ông đang bịt miệng mình. Gã hét lên, rụt tay lại. Tôi liền dùng hết sức bình sinh gào lên:

– MẸ MÀY PHƯƠNG… CỨU TAOOOO…

Hai bàn tay khác bịt thẳng vào mặt tôi. Cả xương hàm tôi bị bó cứng ú ớ không phát ra được tiếng nào… Quả báo… Trên đời này thật sự có quả báo sao?! Không. Tôi không tin… Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng… Cơn uất nghẹn làm nước mắt tôi ứa ra…

“Rầm”.

Ngay lúc này cánh cửa nhà bật tung. Một bóng người lao vào trước, theo sau là vô số bóng xanh xanh ùa vào. Tiếng đấm đá huỳnh huỵch và âm thanh la hét đau đớn vang lên bên tai. Thằng Phương, anh Tín và một nhóm cảnh sát đã đến kịp lúc. Cả người tôi nhẹ bỗng, vật lộn với bốn thằng đàn ông giờ bắt đầu thoát lực nằm yên tại chỗ.

Thằng Phương bước tới cười tủm tỉm nhìn xuống tôi.

– Lần sau mà còn chửi mẹ tao… Tao sẽ cho cúc hoa mày nở to bằng cái chén…

– Con mẹ mày… tới trễ một chút là lỗ đít tao nhét cái chén cũng vừa ah… Ha ha… – Tôi bật cười sặc sụa.

– Ha ha… – Phương ôm bụng cười ha hả.

– Trời ơi… Phong… Sao không mặc quần vô…

Chị Vi vừa vô thấy tôi phơi quần lót nằm tênh hênh giữa nhà còn cười như điên như dại, liền gắt lên. Chị chạy lại giúp tôi ngồi dậy, kéo quần lên.

– Anh có sao không?! – Thanh Thuỷ vừa được cởi trói, nhào vào lòng tôi hỏi.

– Không sao. Không sao… Suýt nữa… sau này ra đường phải mặc bỉm rồi…

– Ha ha… Hi hi…

Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyensex68.com/so-do/

Đám bê đê bị hốt trọn ổ, ngay cả thằng trai trẻ bị tôi chỉ điểm ban đầu cũng tóm gọn đem về phòng tạm giam của Cảnh sát. Chúng khai nhận tội hiếp dâm Thuận, lại một mực không nhận đã tung video lên mạng. Cùng thời điểm, bất ngờ đồng nghiệp của anh Tín tìm thấy trong điện thoại của ‘chị Bảy’ một đoạn video, do chính chúng quay, cảnh giày vò thân xác thằng Thuận.

Vì thế, mọi lời khai của chúng đều trở thành gian dối, lấp liếm sự thật… Ngay cả lời khai của Tám mèo về việc tôi thuê hắn làm nhục Thuận để quay video đều bị anh Tín mượn cớ gạt bỏ khỏi tờ khai cảnh sát. Trước khi tôi về, anh Tín còn dặn dò thật kỹ là phải huỷ đoạn video kia đi.

Để đền ơn anh Tín, tôi gửi anh một số tiền kha khá dù sao đây là kế hoạch phụ thù cho chị Vi do chính tôi lập ra… Nhưng bất ngờ là thằng Phương lại khăng khăng muốn cưa đôi với tôi khoản tiền đó. Thế là nhẹ nhõm đôi đường.

Chiều tối hôm đó tôi về đến nhà thì đồng hồ đã điểm 21h00. Thân xác mệt lả, nhưng tinh thần nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Đẩy xe vào nhà, tôi chợt thấy ít đất đen vung vãi trên sàn xi măng. Tôi hơi ngạc nhiên vì nhà cô Ngọc Nhi hầu như rất sạch sẽ tươm tất. “Đất sao?! Đất…” Tôi chợt rùng mình kinh sợ. Vội lao đến chậu cây kiểng nhỏ kia, đưa tay vào trong lớp đất, rồi xới tung lên… Không có. “Là ai?! Là ai đã lấy cái thẻ nhớ đó?!” Tôi chợt nhớ đến chị Ngọc Trâm. Hôm nay chị không đi học buổi sáng. Trước khi lên phòng cảnh sát trình diện, tôi đã về lại không vào nhà mà vội vùi cái thẻ nhớ vào đây. Không xong rồi.

Tôi lao ngay vào nhà thì phát hiện một bầu không khí bất thường. Cô Ngọc Nhi nhìn tôi vẻ mặt âm trầm giận dữ. Chị Ngọc Trâm lại khép nép ngồi bên cạnh, bĩu môi nhìn tôi. Ánh mắt tôi chợt lướt qua mặt bàn, rùng mình thấy chiếc thẻ nhớ của mình.

– Phong. Em ngồi xuống đây!

Cô Ngọc Nhi trở lại vẻ uy nghiêm thường ngày, khác xa cô gái khóc thút thít trong lòng tôi đêm qua. Tôi ngồi xuống, đầu óc trống rỗng không biết nói gì.

– Em không có lời nào giải thích về cái thẻ nhớ này sao?!

Thấy tôi không trả lời, cô tức giận run rẩy, gắt gỏng:

– Sao em có thể chứa thứ dơ bẩn này trong nhà chị hả?! Chị thật không ngờ em… em…

Nhìn ánh mắt thất vọng xen chút chán ghét kinh tởm của cô Ngọc Nhi, tôi chỉ biết than khổ trong lòng. Cô hiểu lầm tôi là giới tính kia sao? Cô không biết rằng để quay hoàn tất cảnh đó tôi đã nôn mửa không biết bao nhiêu lượt ah.

Tôi hít sâu một hơi, tựa lưng ra ghế, hai tay thong thả để bên ghế. Tôi dường như đã nắm bắt được nhiều tình tiết mới… Đám bê đê đó bị oan ah. Chúng dù muốn cũng không biết Thuận học trường nào mà đưa video lên Group của trường Eden. Tôi nhìn sang chị Ngọc Trâm, chị liền cúi thấp đầu né tránh ánh mắt tôi. “Thâm nha, phụ nữ thật như rắn độc… Cắn phát chết tươi…”. Dù sao cũng đã có người chùi đít thay mình, tôi gật gù, không trả lời cô Ngọc Nhi mà nhìn sang chị Ngọc Trâm hỏi:

– Chị ghét thằng Thuận như vậy sao?!

– Ai mà không ghét nó… Ah… – Chị Ngọc Trâm buột miệng nói, liền ngưng ngang, lắc đầu. – Không… Chị cũng không có gì… Không ghét…

Cô Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên hết nhìn tôi rồi nhìn chị Ngọc Trâm.

– Không ghét mà dùng nick nặc danh đăng video lên Group trường ah?! – Tôi hỏi.

– Không có… – Chị Ngọc Trâm chối ngay, rồi cúi đầu lí nhí. – Chị… Chị… chỉ đưa lên năm phút rồi… xóa đi rồi…

– Em… Em… – Cô Ngọc Nhi run rẩy tay chân, chỉ em gái. – Em dám đăng thứ đó lên Group trường… Trời ơi… Em điên hả?!

– Em… – Chị Ngọc Trâm cúi gằm mặt, nín lặng.

– Chị đi làm về… bắt gặp em xóa file trên máy tính… Chị hỏi em còn dám nói dối là video của Phong?! Không ngờ là bạn học của em… Em làm sao có thứ dơ bẩn này… Lại còn dám bôi nhọ người ta… – Cô Ngọc Nhi tức giận thở hổn hển.

– Em không có… của Phong thiệt mà… – Chị Ngọc Trâm mếu máo. – Thằng đó xấu tính lắm… Nó suýt hại cả Vi… Bọn em ai cũng ghét nó… Vi nói sẽ nhờ Phong trả thù… Nên em nhìn cái này là biết…

Thấy cô Ngọc Nhi rối tung rối mù mấp máy môi, tôi xua xua tay cắt ngang lời cô:

– Lát em sẽ giải thích cho chị nghe… Bây giờ em muốn hỏi chị Ngọc Trâm một chút.

Chị Ngọc Trâm thút thít, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi.

– Chị đăng bằng nick nặc danh tên Thỏ Ngọc đó… có bảo đảm không bị truy ra?!

– Không truy được… Chị dùng điện thoại quay lại màn hình ảnh trên màn hình máy tính. Rồi đi ra ngoài, lựa một tiệm điện thoại xa nhà, đeo khẩu trang, mua một sim 4G rác không đăng ký tên người sử dụng, cho vào điện thoại… rồi mới tạo một tài khoản email giả, dùng email đó đăng ký Facebook… rồi xin tham gia vào group trường. Sau đó… đăng xong. Năm phút sau chị hối hận… muốn xóa đi thì admin đã xóa, kick nick chị ra khỏi group… Chị bẻ gãy, bỏ sim luôn rồi.

Chị Ngọc Trâm nói xong rồi bẽn lẽn cúi đầu không dám nhìn hai cặp mắt trợn tròn của tôi và cô Ngọc Nhi. “Thông minh ngầm ah…” bên trong vẻ ngoài đần độn là một bộ óc đầy logic sáng tạo. Cô Ngọc Nhi nhìn nhìn lại em gái mấy lượt rồi trầm giọng nói:

– Em không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai… kể cả Vi. Bây giờ lên lầu tắm rửa, học bài đi… Chị muốn nói chuyện với Phong.

– Em biết rồi…

Chị Ngọc Trâm lí nhí trả lời. Chị đi ngang qua bàn, thình lình nhặt cái thẻ nhớ ném vào người tôi, rồi thè lưỡi trêu tức rồi chạy thẳng lên lầu. Tôi nhìn theo chị lắc đầu cười khổ, rồi cầm chiếc thẻ nhớ trong tay, bóp mạnh. Chiếc thẻ gãy ngang.

Cô Ngọc Nhi mím môi nhìn tôi, rồi hạ thấp giọng hỏi:

– Em thật sự làm ra chuyện này sao?! Vì trả thù cho Vi?!

– Phải… – Tôi trả lời đơn giản.

– Em… Em điên rồi. – Cô hậm hực.

Ngồi đối diện chiếc bàn trà nhỏ, lời nói và ánh mắt sâu thẳm của tôi làm cô Ngọc Nhi bối rối. Tôi nói:

– Cô nói em điên cũng được. Nhưng em vẫn sẽ làm tất cả trong khả năng mình để bảo vệ, cũng như dành lại công bằng cho người thân của mình.

Cô mấp máy môi mấy lần vẫn không thốt ra thành lời. Chợt đứng lên, cô nhìn tôi nói nhanh:

– Em lớn rồi, cô không thể khuyên giải em… Cô chỉ mong em suy nghĩ thật kỹ về hậu quả trước khi muốn làm những chuyện như vậy.

Cô Ngọc Nhi vừa dợm chân quay người, thì bàn tay đã bị tôi nắm chặt. Tôi kéo mạnh, cả người cô ngã thẳng vào lòng tôi.

– Buông ra… Em muốn chết hả?! – Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt khẽ, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cầu thang.

Tôi choàng tay ôm ghì lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cảm nhận bờ mông mềm mại ép chặt trên hạ thể mình.

– Cô nợ em một lời xin lỗi nha… – Tôi dúi mặt vào mái tóc đen dày, hít sâu mùi hương của cô.

– Xin lỗi gì chứ?! Cô làm gì em?! – Mặt cô đỏ hây hây thật xinh đẹp làm tôi muốn cắn một cái.

Tôi cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi đưa lên miệng… Cô muốn rút lại, rồi mặt đỏ gay gắt nhìn tôi hôn vào lòng bàn tay e ấp ngượng ngùng của cô.

– Không phải cô nghi ngờ em là pê đê sao?! – Tôi thì thầm như nói cho bàn tay cô nghe.

– Thì… thì do đêm qua… em như vậy. – Cô lí nhí, mặt càng đỏ hơn. – Hôm nay… lại có cái video kinh tởm đó… Em muốn cô phải nghĩ sao?!

– Ah…

Tôi nhìn cô chưng hửng. Ra là mình ngu như vậy ah?! Khổ sở kìm nén cả đêm rồi để người ta ‘oánh giá’ là không được thẳng’ ah. Oan khuất, quá oan khuất rồi. Máu nóng tôi dồn lên mặt… Tôi choàng tay qua cổ cô Ngọc Nhi, đặt lên môi cô một nụ hôn thật mãnh liệt.

– Ư… đừng…

Cô cố giãy ra nhưng khi lưỡi của tôi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, cả người liền yếu ớt vô lực. Hơi thở cô dồn dập gấp gáp, đôi môi đỏ mọng hé mở để tôi hôn rồi hôn đến say mê… Một tay tôi vô thức luồn qua lớp áo thun mỏng, nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực nung núc gò ép căng tròn dưới lớp nịt ngực của cô…

– Phong… Ư…

Cô thở hổn hển không rời khỏi môi tôi. Tay cố chặn lại bàn tay hư hỏng của tôi… “Bựt” một âm thanh nhỏ vang lên, khóa nịt ngực phía trước bị tôi tháo mở. Bàn tay tôi như lọt vào chốn thần tiên của sự ôn nhu mềm mại không thể tả…

– Trời ơi… Phong…

Cô thảng thốt muốn kéo tay tôi ra, nhưng đã muộn. Một tay tôi đón lấy bầu vú căng tròn mềm mại của cô mà mân mê…

– Em… đừng… mà… – Cô thở hổn hển, nài nỉ.

– Cho em âu yếm cô một chút thôi nha… – Tôi thì thào, đón lấy chiếc lưỡi nhỏ ướt át của cô, mút say mê.

– Ư… ở đây không được…

– Vậy về phòng em…

– Không được…

Gợi ý rồi phản đối, gợi ý rồi lại phản đối… nhưng môi tôi và cô vẫn không rời nhau. Dưới lớp áo mỏng, bàn tay tôi vui sướng mân mê mơn trớn hai bầu vú căng tròn làm hơi thở cô gấp gáp hổn hển. Hạ thể tôi u cứng một khối cảm nhận được nơi mềm mại giữa mông cô đang nóng hầm hập. Tôi cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng của cô, ngón tay bên trong áo đón lấy nhuỵ hoa nho nhỏ kia mà se se nhẹ nhẹ…

– Ư… – Cô bật rên khẽ, ngực hơi ưỡn lên, cặp đùi vô thức kẹp cứng lại.

Đột nhiên, trên lầu vang lên một tiếng động lớn. Cô Ngọc Nhi giật bắn người bừng tỉnh. Cô gạt tay tôi ra khỏi người, tức khắc đứng phắt dậy.

Tôi cũng sợ hãi không kém, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Vài giây sau vẫn không có gì xuất hiện… Quay lại thì cô Ngọc Nhi đã cài lại áo, mặt đỏ bừng nhìn tôi như trách móc.

– Không có gì hết… Mình nói chuyện tiếp nha… – Tôi nhe răng cười, chìa tay về phía cô.

– Quên đi… – Cô bĩu môi, đánh vào bàn tay tôi thật đau.

Cô Ngọc Nhi ngồi xuống ghế đối diện, tay xoa xoa hai gò má xinh đẹp còn đỏ bừng vì ngượng. Hít vài hơi thật sâu, cô nhìn tôi nói:

– Cô không muốn em động chạm gì đến… hai cha con tên Tùng… Em hứa với cô được không?!

Tôi hơi bất ngờ nhìn cô. Trong mắt cô tràn ngập sự lo lắng dành cho tôi.

– Hứa với cô đi… Được không? – Cô lập lại một lần nữa.

Tôi thở dài nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại:

– Em muốn biết… cô nhìn nhận mối quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào?!

– Quan hệ gì chứ?! – Cô đỏ mặt bối rối.

– Em là gì trong lòng cô… – Tôi hỏi nhỏ, giọng nghiêm túc. – Là người yêu, người tình, bạn trai hay… vẫn là học sinh của cô?!

– Em không phải học sinh của cô… – Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ gay gắt. – Có thể… có thể là bạn ah… hay trên chút…

– Vậy là bạn trai rồi… em cũng xem cô như bạn gái em nha…

– Cô sao làm bạn gái em được?! – Cô che gương mặt đỏ bừng, gắt lên. – Trời ơi… mà em muốn nói gì chứ?!

Tôi cười tủm tỉm, bước đến trước cô. Nhìn xuống đôi mắt xinh đẹp của cô, tôi nói:

– Em muốn lặp lại câu nói khi nảy… Em sẽ dùng tất cả trong khả năng mình để bảo vệ, cũng như đòi lại công bằng cho người thân của mình…

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô, nói nhỏ:

– Em chỉ có thể hứa với cô… Nếu có hành động gì sau này em sẽ suy nghĩ thật kỹ và… nói cho cô biết trước khi thực hiện.

Cô Ngọc Nhi dúi mặt vào cổ tôi hơi thở ấm áp, khẽ gật gật đầu.

Lúc này, tiếng chị Ngọc Trâm lại kêu vọng từ trên lầu, làm hai đứa tôi lần nữa giật bắn người:

“Chị Hai ơi! Chị lên chưa?! Đem dùm em ly nước…”

– Ừ… Lên đây…

Cô Ngọc Nhi bối rối đẩy tôi ra, còn giả vờ lớn tiếng nói chuyện với tôi:

– Chiều mai họp đội bóng trường lúc 16h00 tập hợp ở sân Hoa Lư… Em nhớ mà đi đó.

“Trời ơi, nhầm rồi…” – Tôi xua xua tay, che miệng thì thào trước ánh mắt hoảng hốt rối tinh rối mù của cô.

“Ủa đội bóng trường chị, Phong tham gia được sao?!” – Chị Ngọc Trâm lững thững vừa đi xuống vừa hỏi.

Cô Ngọc Nhi vội nói chữa cháy, liền đi vào bếp:

– À, chị mới nói đội bóng Hồng Nghĩa đá rất hay ah. Phong có thể ra xem họ tập luyện…

Chị Ngọc Trâm đã đến tầng một, nhìn xuống tôi, rồi quay qua bếp nói:

– Ờ… Nghe nói anh Tùng làm huấn luyện viên bên đó… mà Phong lại…

Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của tôi, chị nín bặt.

Thể loại