– Ăn từ từ thôi… Nghẹn bây giờ…
Về đến nhà mới phát hiện ra bụng mình đã đói meo. Ở nhà đã ăn trước. Hai bác đi nghỉ. Chị Vy liền dọn cơm cho tôi ăn. Chị thì ngồi kế bên chống cằm nhìn, thỉnh thoảng chị lại dùng ngón tay gạt hạt cơm nào đó dính trên khóe miệng tôi.
“Reng… Reng…” – Chợt có tiếng chuông cửa reo vang.
– Ai mà đến giữa trưa thật là… – Chị càu nhàu đứng dậy ra mở cửa.
Tôi vẫn tiếp tục ăn, ngẩng đầu lên cũng không một lần. “Chỉ có khách của bác Dũng, bạn chị Vi hoặc ai đó nhìn nhầm nhà… Còn khách của tôi thì tuyệt đối không có. Ở đây thì có ai tìm tôi chứ?!”
– Tuấn Phong… Có người tìm… – Chị Vi gọi từ ngoài vào, giọng chị cộc lốc lạ lùng.
– Ai chứ?! – Tôi không cho là đúng, còn gắp miếng sườn kho bỏ vào miệng nhai rau ráu.
– Là… Bạn… gái… Yến… Trâm.
Giọng chị Vi chua loét kéo dài, lọt vào tai tôi lại như sấm rền xé ngang bầu trời. Suýt chút nữa nuốt luôn miếng xương sườn, tôi vội nhổ ra. Không thể sai được. Tôi chưa hề nói cho chị Vi về Yến Trâm. Tôi vội vàng lau tay, chạy vội ra ngoài.
– Yến Trâm…
Không tin được vào mắt mình. Yến Trâm bằng xương bằng thịt thật sự đứng bên cạnh chị Thuỳ Vi. Nàng vẫn xinh đẹp rạng rỡ như vậy. Quần jean, áo thun gọn gàng, chiếc ba lô nhỏ đeo trên vai… Đôi mắt nàng đỏ hoe nhìn tôi kìm nén.
– Sao lên đây không báo anh đi đón? Em vô nhà đi…
Tôi bước đến, tháo chiếc ba lô cho nàng, đưa Yến Trâm vào nhà. Chị Vi tần ngần nhìn theo. Mười giây sau, tôi lại lao ra, đóng cửa. Rồi xoa xoa lưng chị Vi, giả lả nói:
– Em mời chị vào nhà… Vào nhà nha…
– Xì… Nhà của tôi, không cần mời. – Thuỳ Vi gạt tay tôi, ưỡn ngực đi thẳng.
Bữa cơm của tôi lại thêm một chén một đũa, nhưng người ngồi xem vẫn là một. Yến Trâm vừa xuống bến xe liền ngồi taxi vào thẳng đây, cũng chưa kịp ăn gì.
– Em ăn đi… tự nhiên tự nhiên đi! – Tôi gắp cho Yến Trâm ít đồ ăn, nói.
Yến Trâm có vẻ thiếu tự nhiên, cứ bẽn lẽn gắp từng nhúm cơm nhỏ mà ăn. Thấy vậy mấy lần nhìn qua Thuỳ Vi nháy nháy mắt rồi nhìn lên lầu mà chị cứ trơ trơ như không hiểu, tôi đành bỏ cuộc.
– Em ở Sài Gòn được mấy ngày?! Chắc thứ Hai em phải đi học phải không? – Tôi hỏi.
– Em… Em…
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyensex68.com/so-do/
Yến Trâm ấp úng, ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi rồi cúi đầu, nước mắt bắt đầu rơi vào chén cơm.
– Sao vậy?! Đừng khóc mà… – Tôi sốt sắng nắm tay Yến Trâm. – Có gì cứ nói… Chị Vi như chị ruột anh vậy mà…
– Hừ… Chị ruột gì hả?! – Thuỳ Vi làu bàu.
Bộ dạng ấp úng của Yến Trâm làm lòng tôi thấy nao nao lo lắng. Tôi chợt nghĩ đến lần cuối cùng tôi và Yến Trâm ân ái với nhau. Mấy lượt liên tục tôi đều xuất tinh trong nàng… Hôm nay nhẩm tính cũng được hơn hai tháng. Không phải chứ?! Mồ hôi bắt đầu rịn ướt trán tôi.
– Em… không đi học nữa… – Yến Trâm gạt nước mắt, hai tay rụt về lại như vô ý đặt ngang bụng.
Tim tôi như ngừng đập. Thôi rồi… Kiếp chim lợn của mình đúng thật gian nan ah. Vừa xuất sư xuống núi, huơ ngang một kiếm đầu tiên, kiếm gãy ngang… Còn Vân Nhu của tôi phải làm sao? Còn chị Vi của tôi phải làm sao?! Còn cô Ngọc Nhi tôi…
Như bắt đúng đài, Thuỳ Vi nhấc ghế ngồi xuống bên cạnh Yến Trâm, hỏi:
– Sao… vậy? Sao em nghỉ học?
– Em… tại em… – Yến Trâm ấp úng.
– Không cần nói nữa. Chị biết rồi. Đi lấy chồng, đúng không?! Thời buổi này còn có kiểu ép con gái nghỉ học lấy chồng sớm sao? – Thuỳ Vi nghiến răng bất bình.
– Ah không… Thật ra… tại… – Yến Trâm phân bua.
– Không phải lấy chồng sao? Vậy… Oh. Đừng nói là… – Thuỳ Vi chợt đưa tay sờ bụng Yến Trâm.
– Chị sao vậy?! – Yến Trâm ngượng ngùng che bụng.
– Là thằng nào?! – Thuỳ Vi túm tay Yến Trâm hỏi, chợt bừng tỉnh quay qua nhìn tôi, miệng há hốc…
Tôi sắp điên với bà chị bất đắc dĩ này thì ánh mắt thẩm phán của chị ta lại chuyển qua khiến tôi rùng mình. Tôi muốn phủ nhận nhưng cổ họng cứ cứng lại, đắng chát. Dù lên Sài Gòn đã hai tháng, nhưng tôi hiểu Yến Trâm, trong lòng nàng vẫn chỉ có tôi. Vậy thì… Tôi gần như sắp khóc, khó khăn gật đầu nói:
– Đúng… là…
– Mai em phải về… tuần sau em đi Mỹ. – Yến Trâm bật thốt.
Không biết nên diễn tả bộ dạng của chúng tôi lúc đó thế nào. Thuỳ Vi che mặt, lầm bầm gì đó một mình. Còn tôi thì sững người, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra ướt đẫm như đái dầm. Câu trả lời của Yến Trâm là lý do ít cơ sở suy đoán nhất mà chúng tôi có thể nghĩ tới… Hú hồn. Kiếp chim lợn của tôi vẫn có thể tiêu dao khoái hoạt ah.
– Mẹ nói để ba em bảo lãnh em qua đó học… sẽ tốt hơn. – Yến Trâm cúi thấp đầu nói.
Thuỳ Vi có hiểu có không. Nhưng tôi là người hiểu trọn vẹn câu chuyện gia đình của Yến Trâm. Ba Yến Trâm là thuỷ thủ tàu viễn dương. Hơn 10 năm trước, trên một chuyến tàu ông không quay về nữa. Ba Yến Trâm tìm được một người phụ nữ kết hôn và định cư ở Mỹ. Nhưng sau nhiều năm sinh sống ở nước ngoài, ba Trâm và người phụ nữ kia không sinh được con.
Hai năm trước ông quay về Việt Nam, bắt đầu nối lại quan hệ với vợ cũ và con. Tôi không muốn bình luận về trách nhiệm một người chồng, người cha của ba Yến Trâm, nhưng đây quả thật là một cơ hội tốt cho nàng. Du học là ước mơ của bao nhiêu người, tôi cũng không ngoại lệ. Dù nhà tôi điều kiện dư giả, nhưng ba tôi đã có chí hướng khác cho tôi.
– Không sao. Như vậy rất tốt… Sau học hành rảnh rỗi thì về thăm anh. – Tôi trấn an Yến Trâm.
Nhìn Yến Trâm tôi chợt nhớ mình phải sắp xếp chỗ ở cho nàng. Dù có muốn trăm ngàn lần, tôi cũng không thể để nàng ngủ trong phòng mình, như vậy rất không phải phép với hai Bác.
– Em ăn đi. Rồi anh chở em tìm một khách sạn ở tạm mấy ngày… – Tôi nói.
– Em no rồi. Đi liền cũng được. – Yến Trâm ngoan ngoãn nói.
– Khách sạn?! – Chị Vi sau giây phút ngỡ ngàng, liền bừng tỉnh. – Ah… Không cần Khách sạn đâu… Phòng chị rộng lắm. Cứ ở đây ngủ với chị cho vui…
Tôi chưng hửng nhìn chị Vi niềm nở một cách lạ thường. Chợt hiểu ra, tôi giở khóc giở cười. Làm gì có loại lòng tốt nào để tình địch ngủ chung giường chứ?! Chẳng qua chị ngăn ngừa khả năng tôi đi vào khách sạn rồi ngủ lại với Yến Trâm. Phải biết rằng bác Dũng, ngoài chuyện học hành, còn lại đều khá dễ dãi với tôi.
– Không cần đâu… Mắc công làm phiền chị học bài. – Dù biết khó thay đổi tình thế, tôi vẫn cố vớt vát.
– Không phiền. Chị không học một ngày cũng không rớt được. – Chị xua xua tay nói gấp.
– Em thấy… nếu chị Vi nói vậy… có khi em ở đây còn tốt hơn. – Yến Trâm nhìn tôi nói. – Em sợ ngủ khách sạn một mình lắm…
“Con nhỏ khờ này… Ai để em ngủ một mình chứ?!” Mặt tôi đen lại, rất muốn bóp cổ một ai đó… bóp… bóp cho nó lè lưỡi ra.
– Em đi xe chắc mệt rồi… Đi… lên phòng chị tắm rồi nghỉ ngơi nha…
Thuỳ Vi khoát tay Yến Trâm kéo đi, bước lên cầu thang còn không quên quay lại làm mặt quỷ trêu chọc tôi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130