Một tuần sau.
Và rồi ngày nhập học cũng đến. Hôm nay tôi còn khổ sở hơn bị dựng đầu dậy lúc 5h30 sáng. Áo trắng, quần xanh đen đã được chị Vi ủi tươm tất treo sẵn từ đêm qua. Tôi ăn sáng nhẹ ở nhà, rồi chễm chệ leo lên chiếc Sh Ý trắng tinh biển số 83 vừa được Ba chuyển lên. Có lại chiếc xe thân yêu của mình, tôi sẽ không bao giờ phải cưỡi mèo Kitty đi dạo phố nữa.
– Tuấn Phong xong chưa con?! Xách vở đủ chưa? – Bác Dũng đi một chiếc xe máy khác, cẩn thận nhắc nhở tôi.
– Dạ xong rồi.
Bác Dũng chạc 60 tuổi, mái tóc hoa râm. Giọng nói ông nửa Nam, nửa Bắc như kiểu một người Sài Gòn ở lâu năm ngoài ấy. Mấy ngày qua Bác Dũng chăm sóc giúp đỡ tôi rất nhiều. Nghe Ba nói khi xưa Bác cũng có một người con trai, lớn hơn chị Vi vài tuổi. Anh ấy bị tai nạn xe mất đi khi vừa 14 tuổi. Vì thế Bác Dũng và vợ dường như rất thích khi tôi dọn lên ở chung nhà.
Sáng nay bác Dũng sẽ đi đến trường thay mặt phụ huynh ghi danh cho tôi. Dĩ nhiên, sáng nay chỉ là thủ tục, tất cả hồ sơ của tôi đã được trường nhận từ vài tuần trước.
Ngôi trường tôi học không quá danh tiếng, tuy cũng thuộc loại trường điểm của Quận 10, nhưng nhìn từ ngoài tôi thấy khá nhỏ. Có lẽ do tôi quen với những ngôi trường có cả sân bóng đá bên trong như ở Sóc Trăng. Đập vào mắt tôi đầu tiên là màu trắng… Màu trắng đồng phục áo sơmi nam, áo dài nữ đông nghìn nghịt hòa vào nhau đến loá mắt. Từng đám từng đám học sinh đứng ngồi treo từng hàng hai như sắp sẵn theo lớp, dọc dọc phủ kín sân trường. Tiếng cười đùa, la hét chí choé ồn ào như phố chợ… Gửi xe vào bãi học sinh, khá nhiều ánh mắt ngạc nhiên tò mò nhìn tôi dò xét. Có lẽ vì tôi lạ mặt, so với đám học sinh 12 đã học chung 2 năm.
“Alo alo… 1… 2… 3… 4…”
“Im lặng… Đề nghị các em giữ im lặng… Ít phút nữa đây buổi Lễ Khai giảng năm học 2018 sẽ bắt đầu… Đề nghị các bạn phụ trách trật tự nhắc nhở các bạn giữ im lặng…”
Một người đàn ông có lẽ là giám thị đứng trên sân khấu không ngừng hô hào qua microphone. Đám học sinh ùn ùn dãn ra, ngồi xuống sân trường, nhưng tiếng ồn ào bị lắng xuống được vài giây lại đâu vào đấy. Tôi vừa quan sát xung quanh vừa lầm lũi đi theo Bác Dũng vào phòng Ban Giám hiệu. Lưng bác Dũng vừa khuất sau cánh cửa gỗ, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện lao thẳng vào tôi.
– Coi chừng…
Tôi chỉ kịp che tay trước người và hô lên một tiếng. Nhưng không kịp ngăn vật thể không định hướng kia đâm sầm vào tôi.
– Á…
Thanh âm con gái la khẽ vang bên tai. Tôi sực tỉnh. Đập vào mắt tôi là một đôi mắt đen láy to tròn thảng thốt ngay sát mặt. Một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi và cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay làm tôi ngất ngây.
– Anh này…
Cô bé la khẽ, đẩy tôi ra. Gương mặt xinh xắn như búp bê đã đỏ ửng lên. Nàng nhìn tôi, rồi liếc xuống gò ngực căng tròn của mình… đôi môi mấp máy như muốn nói, rồi mím môi nín nhịn, cúi đầu chạy đi vội vã. Nhìn cô bé không biết tên kia, nhìn theo tà áo dài phất phơ qua lại lộ ra một góc bờ mông căng tròn, tôi chợt thấy lòng xao xuyến.
– Tuấn Phong…
Nghe tiếng bác Dũng gọi tôi quay phắt lại. Đi bên cạnh bác là một người đàn ông chạc 40 tuổi, nụ cười hiền lành trên môi làm tôi khá có thiện cảm.
– Đây là thầy Đạt, cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp con… 12a7. – Bác Dũng nói.
– Dạ, con chào thầy. – Tôi lễ phép cúi đầu chào.
– Tốt. – Thầy Đạt gật đầu, rồi quay qua nói với bác Dũng. – Anh có thể về. Cháu Phong giao cho tôi dẫn qua lớp giới thiệu với các bạn.
Bác Dũng sau khi dặn dò tôi vài câu liền đi về. Tôi lẽo đẽo đi theo thầy Đạt tiến về phía đám học sinh xếp hàng đông nghịt giữa sân. Từ những gương mặt lướt qua trên đường đi, tôi nhận ra những lớp học này được xếp theo từng khối. Khối lớp 10 phía trước, khối 11 bên trái và khối 12 bên phải sân khấu. Đây có lẽ là thứ tự vị trí cố định cho tất cả sự kiện họp mặt của trường.
Buổi lễ khai giảng còn chưa bắt đầu. Thầy Đạt dẫn tôi đến trước một hàng dọc có bảng tên 12A7 với khoảng 40 đứa học sinh. Thầy huơ huơ tay cho cả đám ngưng nói chuyện cùng quay lên…
– Hôm nay tôi giới thiệu với các em… Bạn Tuấn Phong mới chuyển về trường ta…
– Ồ…
– Cũng đẹp trai nha…
– Đẹp trai mà da đen dữ…
– Đen mới khỏe…
– Bậy bạ vừa thôi con kia…
Tôi thấy hơi thấp thỏm trước tám mươi con mắt nhìn chằm chằm vào mình. Trước những lời bàn tán về mình, tôi chợt nhận ra quân số 12A7 chiếm 70% là con gái. Mẹ ơi, số còn lại không đủ để lập một đội bóng. Nên biết dưới Sóc Trăng tôi là đội trưởng đội tuyển của trường. Còn giờ đây… Còn đang than thở số phận hẩm hiu của mình, tôi chợt rùng mình bắt gặp một ánh mắt quen thuộc. Đôi mắt to tròn đen láy đó thuộc về chính cô gái đã đâm sầm vào tôi ngay trước phòng Giám hiệu. Cô bé đó vậy mà cũng là học sinh 12A7… Tôi thấy đầu óc không đủ dùng rồi. Không biết đây nên gọi là “duyên nợ trời ban” hay là “oan gia ngõ hẹp” nữa.
– Vô hàng ngồi đi em… Sắp bắt đầu Lễ rồi. – Thầy Đạt vỗ vai tôi một cái, rồi quay đầu đi về phía sân khấu.
Túm lấy cái túi đeo bên hông, giơ lên, tôi đi len lỏi vào đám bạn cùng lớp. Mang theo một nụ cười xã giao không đổi, tôi đi đến cuối hàng. Ngang qua cô bé mắt tròn, nàng giả vờ lơ đễnh không nhìn tôi.
Đến cuối hàng, nhìn tới nhìn lui tìm chỗ trống, tôi ngồi xuống bên cạnh một đứa bạn học khá to béo. Chưa kịp ấm chỗ, tôi nhận ngay một cái huých cùi chỏ của thằng béo bên cạnh.
– Này, mày chuyển từ đâu tới thế?!
Dù không quay lại, nhưng tôi biết tám thằng con trai khác xung quanh đang dựng lỗ tai lên nghe.
– Trần Hưng Đạo… – Tôi cộc lốc.
– Trần Hưng Đạo… Ủa, đó là trường cấp hai mà. – Thằng béo gãi gãi đầu thắc mắc.
– Trần Hưng Đạo… của Thành phố Sóc Trăng. – Tôi trả lời.
– Hả…
– Tao có nghe nhầm không vậy?
– Dưới quê lên thiệt bây ơi… Hèn gì đen thui như cột nhà cháy.
– Quê cái gì?! Mày không nghe nó nói là thành phố à?
– Mịa, thành phố là gọi cho kêu thôi… Trâu đi đầy đường…
Tôi hơi nhíu mày khó chịu trước những lời bàn tán miệt thị của đám con trai cùng lớp. Tôi không hiểu mình đã làm gì đụng chạm đến chúng nó hay chúng cho rằng dân Sài Gòn mặc nhiên có quyền xem thường người tỉnh lẻ. Thằng mập bên cạnh lại huých tôi một cái, nói nhỏ:
– Kệ mẹ tụi nó… Đám con nhà giàu đều bố láo như vậy đó…
– Mày tên Phong đúng không?! Tao tên Quyền. Gặp nhau là anh em… – Thằng mập chìa bàn tay núng nính về phía tôi.
– Ờ… – Tôi gật gật, bắt tay nó.
Buổi lễ bắt đầu. Đúng như tôi nghĩ. Lễ khai giảng ở tỉnh hay thành phố đều hao hao giống nhau. Vài tiết mục văn nghệ của học sinh, rồi tiếp theo là bài phát biểu dài lê thê của thầy Hiệu trưởng. Nào là kết quả năm trước, định hướng cho năm nay… Tôi nhìn quanh quẩn chợt ánh mắt dừng lại trên tấm lưng thon điệu xinh xắn phía trước. Cô bé mắt tròn kia tôi còn chưa biết tên… nhưng nhìn dáng người nàng đang ngồi tôi có thể tưởng tượng ra cơ thể nàng rất đẹp.
Bờ mông cong vểnh, vòng eo thắt nhỏ, còn hai bầu vú thì… Tôi vô thức đưa tay lên mũi… dường như mùi hương thơm ngát đó còn quanh quẩn. Đang lim dim hít hà, chợt sững người, tôi phát hiện cô bé đó đang quay lại nhìn tôi. Đôi mắt to đẹp kia nhìn chằm chằm vào điệu bộ kỳ lạ hít hít bàn tay của tôi, rồi mặt con bé đỏ lên quay phắt đi.
– Này… – Thằng Mập bên cạnh gọi kèm theo một cái huých chỏ.
– Gì?! – Tôi sững người quay lại.
– Mày quen Vân Nhu à?!
– Vân Nhu?! Vân Nhu nào? – Tôi ngơ ngác, chợt hiểu chỉ chỉ về phía trước. – Cô bé mắt tròn kia tên là Vân Nhu?
– Ừ. Thì ra mày không biết… Không quen thì tốt… – Quyền Mập gật gù.
– Sao tốt?
Quyền Mập nhìn dáo dác hai bên, tay che miệng nói nhỏ:
– Vân Nhu là người yêu trong mơ của rất nhiều thằng… Trong đó có Đại ca Phương.
Như nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu của tôi, nó giải thích tiếp:
– Đại ca Phương là đầu gấu của trường. Nó có rất nhiều tiền, bao tiêu rất nhiều đàn em… Nó đang học lớp 11A5.
– Phì… Từ khi nào một thằng nhóc lớp 11 lên làm Đại ca của cả trường vậy?! – Tôi phì cười.
– Không phải. – Quyền Mập xua xua bàn tay béo ụ. – Nó bị ở lại lớp 2 năm liên tục… vì đánh nhau. Mà mấy thằng nó đánh đều lởn vởn quanh Vân Nhu.
– Chà… Ra vậy. – Tôi gật gù.
– Bởi vậy… – Thằng mập thở dài cảm thán.
– Lớp mình là nhiều gái nhất trường, đều xinh xắn cả… Mà mỗi Vân Nhu là chưa có bạn trai… Chỉ vì con bé bị một thằng điên điên khùng khùng nhắm trúng. – Nói đến đây có vẻ rất sợ hãi, Quyền mập lại nhìn quanh xem có ai nghe thấy.
Tôi lắc đầu cười khổ, lại nhìn lên dáng người yểu điệu ngay trước mình. Mái tóc dài của Vân Nhu thắt thành hai bím dài, lộ ra phần gáy trắng nõn thon dài.
– Này… Phong. – Lại một cái huých từ bên cạnh làm tôi bừng tỉnh.
– Cái gì? – Tôi hơi nóng lên vì cái kiểu thúc chỏ vô duyên của thằng bạn học mới quen.
Quyền mập không quan tâm giọng nói khó chịu của tôi, nó hất hất cái cằm ngấn mỡ, hai mắt sáng rỡ nhìn về phía sân khấu.
– Nhìn lên kia… Thấy cô Ngọc Nhi không?! Đẹp quá sức… Ôi cái vòng ba kia…
Tôi không khỏi nhìn Quyền mập một cái. Nó thay đổi chủ đề xoành xoạch, mà dường như cái nào cũng liên quan đến đàn bà con gái. Tôi nhìn theo hướng nó. Dù không hỏi rõ cô Ngọc Nhi là ai, nhưng gần như ngay lập tức tôi nhận ra đối tượng đang làm Quyền mập xuýt xoa. Cô Ngọc Nhi dường như vừa ngồi vào hàng ghế giáo viên xếp trên sân khấu. Nếu cô đã ở đó từ đầu, có lẽ tôi cũng đã như nó, nhìn không rời mắt.
Đẹp. Chỉ một từ để mô tả cảm giác đầu tiên của tôi về cô. Từ vị trí tôi ngồi khá xa sân khấu, nhưng từng đường nét của khuôn mặt tuyệt mỹ kia cứ hiện lên rõ mồn một như ngay trước mặt. Cô mặc một chiếc áo dài xanh dương nhạt, điểm xuyết những hạt cườm óng ánh như tôn lên từng đường cong mềm mại trên cơ thể. Cô lắng nghe mọi người phát biểu, khi họ pha trò, cô che miệng cười làm cả đám nam sinh bên dưới chết lặng.
Tôi có thể nói hơi quá. Nhưng quay lại nhìn thằng mập bên cạnh, tôi khẳng định mình nói cũng không sai biệt nhiều với sự thật. Quyền mập mặt mỡ cứ nghệt ra, khóe miệng hờ hững ươn ướt như sắp chảy nước miếng. Thật quá sức…
Cá nhân tôi không lạ lẫm gì đề tài này. Những cô giáo trẻ xinh đẹp, đem cơ thể thành thục phụ nữ bóp chẹt trong bộ áo dài mỏng dính… tối ngày đi qua đi lại trước đám nam học sinh đang tuổi bẻ gãy sừng trâu… Vậy đừng trách chúng có những suy nghĩ lệch lạc dơ bẩn. Trước đây khi tôi còn học trường tỉnh, hầu hết cô giáo biên chế tại trường đều đứng tuổi. Đúng một lần từ Sài Gòn về một cô thực tập sinh môn tiếng Anh. Nhan sắc cô chỉ trên trung bình, nhưng ngay lập tức trở thành hoa khôi trong mắt đám học sinh, không bao gồm tôi.
Tôi cũng không thiếu thốn quá mức để nhìn cô giáo mình mà thèm chảy nước miếng như vậy. Tôi vô thức ngồi nhích ra xa Quyền mập một chút.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130