Những ngày sau đó là những ngày tôi bù đầu vào công việc. Tính tuần này gặp em 2 lần, lần vào giữa tuần và cuối tuần lại thêm cái nữa nhưng những dự án khiến tôi phải đi công tác liên miên. Ngắn thì đi mấy tỉnh quanh HN, nào Hải Phòng, Quảng Ninh, Vinh. Dài thì tận Sài Gòn. Được cái mỗi chuyến đi cũng ngắn, nhiều khi chỉ trong ngày, sáng sớm rời HN, quay về đến nhà lúc nửa đêm. Chả còn thời gian mà lo cho cái thân mình chứ nói gì đến việc đi đá phò. Dẫu vậy vẫn giữ liên lạc với em qua zalo khá thường xuyên. Vẫn hỏi thăm ăn cơm chưa, nghỉ làm chưa, nay được bao nhiêu khách…
Bẵng đi mấy hôm, tôi cũng chẳng nhắn tin gì cho em. Phần vì quá bận, phần vì bắt đầu có cảm giác chán chán. Tôi định hình lại mình, tự nhủ không được để tình cảm lấn át lý trí, nhất định chỉ được coi em là một con phò, chỉ để địt chứ không phải để yêu. Xuất tinh, trả tiền. Hết. Không được nhớ nhung, không được quá quan tâm tới mức hơn cả bạn bè, người yêu… Và tôi đã làm được! Tôi đã ngừng gặp em 2 tuần, ngừng nhắn tin 10 ngày, tuy cũng có lúc hơi nhớ thật. Đó là vào những ngày đầu năm 2018…
Một ngày cuối tuần, chính xác là 18 ngày sau lần gặp em kèo đêm, tôi lại hẹn gặp. Để tăng phần bất ngờ, tôi nhắn tin qua số thằng bánh giữ. Vẫn với cái kiểu teencode hãm lìn như xưa. Mỗi thằng bánh nó quản khoảng chục em gái. Và như kiểu nó cài sẵn tin nhắn vào điện thoại rồi, có người nhắn tin hay nháy máy thôi là tự động rep:
– Vag e ranh. A wa nn XXX lay pong roj ntjn e. E di 250k ak.
Thật ra đi đá phò chẳng cần để ý đến nội dung tin nhắn đấy là gì. Chỉ cần bắt tín hiệu (nghe máy, nhắn tin trả lời) có nghĩa là đã chấp nhận kèo. Còn khi không đi khách, nó thường tắt máy hoặc không trả lời tin nhắn.
Vậy là tôi xách chim đến nhà nghỉ XXX. Lâu ngày không xoạc, tôi thấy chim tôi háo hức hơn bình thường. Mới đang đi ngoài đường thôi mà nó đã dựng lên thẳng tắp!
Rút kinh nghiệm lần trước. Lần này tôi giấu giày vào phía sau, cả quần áo nữa. Trần truồng nằm đợi em. Và khi có tiếng gõ cửa, tôi bịt mũi để giọng mình thật ồm ồm, thật khác. Tôi chắc chắn em không thể nhận ra tôi được. Tôi cũng thay đổi thói quen, mấy lần trước đa số đi vào đầu chiều (để được ở với em cả chiều), lần này tôi đi ca sáng, ca đầu luôn. Sáng cứ 10h là em bắt đầu làm. Và đúng là chỉ 5 phút sau khi tôi nhắn số phòng, em đã có mặt.
Đúng bất ngờ thật. Khi em kéo chăn ra để xem ông khách nào mà chơi trò trốn tìm đây ta, thì đã hét lên vô cùng sung sướng. Người mà em thấy và chuẩn bị được xoạc không cần đeo bao cao su chính là anh T đẹp trai manly hơi gầy nhưng bụng 6 múi mà chính em nó cũng hằng đêm nhung nhớ. Em chưa kịp lột đồ đã ôm đầu tôi dí bào bầu vú day day rồi hai tay thì bẹo bẹo má. Đoạn rúc vào nách tôi hít hà. Em nhìn tôi cười tít cả mắt, ý bảo ui đúng anh đây rồi, cái mùi này thì không lẫn đi đâu được!
Tôi cũng thấy có gì đó hồi hộp, xao xuyến, phấn khích. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn, thở gấp gáp hơn. Một phần ngộp thở vì quả vú to tổ chảng vừa úp vào mặt, phần nữa vì tôi phát hiện ra, suốt những ngày qua, cái tôi thiếu chính là nụ cười ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy, mái tóc dài đen mượt ấy, và cả cặp bưởi và đôi giò thon trắng ấy nữa.
Không thể phủ nhận rằng, tôi đã rất nhớ em, nhất là khi cả tuần liền không vào ngắm em, nhắn tin gì với em trên zalo. Nay gặp lại, đúng những thứ mình đã thiếu thốn nhiều ngày qua, lòng tôi vui khó tả, có lẽ tôi đã ít nhiều nảy sinh tình cảm với em rồi. Tim thì cứ đập mạnh, mũi thì cứ thở gấp gáp, chim thì không còn gì để nói nữa, nó vốn đã dựng lên từ khi chưa đến nhà nghỉ, nay gặp em cảm giác như thế nó to dài ra gấp đôi, cứng gấp đôi. Nó đã sẵn sàng nhập cuộc rồi.
Và như để bù đắp cho bao ngày chờ đợi, chúng tôi chơi luôn không cần tắm rửa gì sất. Tôi là khách đầu tiên của em trong ngày, nên em vẫn còn nguyên sạch sẽ. Tôi thì sáng nào cũng chạy bộ và tắm ở nhà rồi. Vậy là bỏ qua rất nhiều công đoạn, nào là tắm, vuốt ve, thổi kèn, vét máng, tôi phập luôn! Thậm chí cô còn chẳng bận cởi cái váy ra, chỉ tụt mỗi quần si lip xuống, vén váy lên để tôi đâm vào mà thôi.
Mãi đến lúc này tôi mới để ý cô lại mặc cái váy màu trắng ấy. Cái váy trắng hôm đầu tôi gặp, và đã khen em thật tinh khôi, thuần khiết. Quả đúng như vậy. Nếu không có những tiếng rên ú ớ theo từng nhịp nhấp của tôi, có lẽ tôi đã nghĩ cô là một thiên thần được thần tiên Bụt hay Ngọc hoàng phái xuống.
Hôm nay tôi chỉ chơi đúng một tư thế truyền thống, trai trên gái dưới. Cứ thế mà phập. Cảm giác cũng out nhanh hơn bình thường. Và lượng tôi xuất ra cũng phải nhiều gấp đôi! Tôi thấy súng bắn ra liên thanh phải đến 2 chục phát chẳng đùa.
Xong việc tôi mệt quá, nằm ra thở hổn hển. Còn em thì phi ngay vào nhà tắm. Một tay bịt lấy bướm kẻo bao nhiêu tinh trùng rơi rớt hết ra giường và ra sàn nhà. Nhìn dáng đi lặc lè lặc lè đó tôi đến tức cười. Bình thường đâu có thế. Tôi thích xuất xong rồi cứ ngâm chim ở trong bướm cơ. Lúc ấy bướm vẫn còn co bóp theo đà với lại nó giật giật nên rất phê.
Đợi em tắm xong tôi mới vào. Lúc ra thấy em đã mặc sẵn quần áo rồi, đang ngồi trước gương chải tóc. Miệng thì hát. Hát chay, không cần beat, cũng chẳng hát theo bài hát bật trên điện thoại:
Mưa trôi cả bầu Trời nắng, trượt theo những nỗi buồn.
Thấm ướt lệ sầu môi đắng vì đánh mất hy vọng.
Lần đầu gặp nhau dưới mưa, trái tim rộn ràng bởi ánh nhìn.
Tình cảm dầm mưa thấm lâu, em nào ngờ…
Mình hợp nhau đến như vậy thế nhưng… không phải là yêu!
Và em muốn hỏi anh rằng “chúng ta là thế nào?”
Rồi… lặng người đến vô tận, trách sao được sự tàn nhẫn.
Anh trót vô tình… thương em như – là – em – gái…
Tôi vẫn trần truồng thế, chui vào chăn nằm cho ấm, vừa ngắm em chải tóc và hát. Bỏ qua lúc xoạc nhau quá đỗi dâm đãng vừa giờ, thì em thật đúng là thiên thần! Trong tà váy trắng tinh khôi, mái tóc dài đen mượt chải chuốt thật gọn gàng, em giống như bông hoa bồ công anh mỏng manh trước gió. Miệng em lại vừa hát thỉnh thoảng quay ra nhìn tôi rồi cười rất nhẹ. Tôi đã phải rất kiềm chế lúc đó để khỏi buột miệng nói ra Ngọc à, anh yêu em nhiều lắm. Mình cưới nhau đi!
Chải tóc xong em còn đứng trước gương, chúm chím miệng xem son tô đã đều chưa, xun xoe tà váy em đã chỉnh tề chưa, lắc lư đầu xem tóc đã vào nếp chưa, đoạn ra giường ngồi ngay cạnh tôi, hếch cằm hỏi:
– Xinh không anh?
Tôi ngồi bật dậy, ôm em từ đăng sau, hai tay trườn trườn lên vú, vừa ngửi tóc em vừa nói rất khẽ vào tai:
– Xinh vãi lồn luôn em ạ
Em nó cười hi hí rồi bạt vào đùi tôi một cái bảo ăn nói bậy bạ, định đưa tay tóm chim tôi tiếp nhưng thấy tôi hừm 1 cái thì lập tức buông tay ra ngay, giả vờ hát tiếp hát bài ban nãy để chữa ngượng:
Đừng lo lắng về em khi mà em… vẫn còn yêu anh.
Càng xa lánh, càng trống vắng… tim cứ đau và nhớ lắm…
Đành phải buông hết tất cả thôi, nụ cười mỉm sau bờ môi.
Ấm áp dịu dàng vai anh, em đã bao lần yên giấc…
Nhìn trên cao khoảng Trời yêu mà em lỡ dành cho anh.
Giờ mây đen quyện thành bão, giông tố đang dần kéo đến.
Chồi non háo hức đang đợi mưa, rất giống em ngày xưa.
Mưa trôi để lại ngây thơ, trong giấc mơ buốt lạnh…
– Hôm nay em của anh có chuyện gì mà vui thế?
– Được gặp lại anh thì em vui chứ sao. – Vừa nói lại vừa rúc vào nách tôi hít hít. Xong rồi trách – Mấy tuần rồi anh đi đâu đấy, đã không gặp em lại còn chẳng thèm nhắn tin hỏi thăm gì cơ, hay là anh đi gặp cái Thúy Anh chứ gì.
Em nó nói bằng giọng nũng nịu nửa đùa nửa thật đáng yêu vãi lìn. Tôi chẳng biết nói sao, chỉ ôm em chặt hơn rồi bảo ngốc lắm, anh bận mà, anh còn chẳng ở Hà Nội mấy thì gặp ai được, về cái rồi em tìm gặp em luôn đây hây. Em nó thích chí lại cười hi hí, vừa hiền mà lại vừa dâm.
Thúy Anh là đồng nghiệp của Hoàng Ánh, chung chủ và chung nhà nghỉ này luôn. Lần trước tôi có khen bảo Hoàng Ánh ơi em là cô gái anh thấy xinh gái đáng yêu nhất trong giới gái gọi, thì em bảo còn lâu, có bạn Thúy Anh còn xinh hơn nhiều, trẻ đẹp và vú to nữa. Tôi mới bảo à thế à, để hôm nào anh gặp thử xem.
Đấy câu chuyện chỉ có vậy mà trong những ngày tôi đi công tác, em nó lại nghĩ ra là tôi đi gặp Thúy Anh. Thế mới tài! Em bảo em chẳng muốn anh đi gặp ai khác ngoài em đâu. Tôi ờ ờ, anh chỉ gặp em thôi. Và quả đúng như vậy. Từ lúc gặp em, tôi chưa gặp em phò nào khác, thậm chí cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi gặp một ai khác. Cứ thấy bấn bấn trong người, tôi nghĩ ngay về Hoàng Ánh. Thậm chí chưa thấy bấn, tôi đã nghĩ về em rồi. Bỏ qua về mặt tình dục, giữa tôi với em vẫn còn đó tình bạn, và có vẻ là một chút tình yêu nữa.
– Anh ơi. Hôm nay em không ở với anh lâu được đâu. Em phải đi làm nữa. – Em nó nói với vẻ mặt đầy thất vọng.
Tôi cũng hơi buồn và hụt hẫng chút vì đã định vào chăn nằm chờ sẵn rồi, đợi em vào nằm cùng. Giờ mới để ý ra là nếu nằm cùng em đã để nguyên bộ dạng trần như nhộng rồi, chứ chẳng quần áo chỉnh tề như thế. Tôi cũng thông cảm, giờ mà em nằm với tôi thì hết cả ngày luôn, còn làm ăn gì nữa. Tôi nhoài người ra lấy cái ví móc tiền trả em.
Không có tiền lẻ, tôi đưa em 300k. Cũng rất nhanh em lấy ví trả tôi 50k. Tôi bảo thôi không cẫn kỹ quá đâu, anh em mình mà cần gì phải vậy. Nhưng em kiên quyết từ chối, bảo ai lại thế, em đi làm anh cũng đi làm, giá bao nhiêu lấy bấy nhiêu, anh cứ qua với em đều đều là được, còn tiền thì em vẫn lấy như vậy. Em còn trách hôm trước bảo anh về đi lại còn kẹp lại 1 triệu. Hôm đấy mình đến với nhau bằng tình cảm, anh cũng làm em vui nữa, tự nhiên dính tý tiền nong vào mất hết quan điểm, bla bla…
Trước lúc em đi, tôi đã hôn em một cái thật lâu. Phải tầm 15 – 20 phút. Còn lâu hơn cả lúc nãy xoạc nhau. Nếu không phải vì tiếng điện thoại của thằng chủ báo có khách đang đợi ở phòng bên dưới, có lẽ nụ hôn sẽ còn kéo dài lâu nữa.
Và em tất tưởi chạy đi…
Tôi cũng bò dậy chỉnh sửa quần áo ra về, chợt bất ngờ thấy cái kẹp tóc của em bỏ sót trên ghế. Tôi cầm lên khẽ cười, đút vào túi áo khoác, tự nhủ lần sau gặp tôi sẽ trả em.
Đó là vào ngày 07 tháng 01 năm 2018. Trời cao trong xanh sương sớm long lanh mặt nước xanh xanh cành lá rung rinh.
Tôi về nhà, lấy cái kẹp tóc ra ngắm khí thế. Cứ thỉnh thoảng bỏ ra ngắm rồi tủm tỉm cười. Tôi cũng không nói gì với em về chiếc kẹp tóc, định khi nào gặp thì trả lại cho bất ngờ, dù vẫn nhắn tin với em zalo đều đều. Tôi nghĩ tôi có thể gặp lại em vào giữa tuần, thay vì lịch trình cuối tuần như đã định.
Nhưng liền những ngày sau đó, em mất tích! Zalo em thấy offline. Số điện thoại làm việc (bánh giữ) và số cá nhân đều không liên lạc được. Tôi như rối bời tâm trí. Hoàng Ánh ơi em đâu rồi?
Tôi có vào bài đăng trên web để hỏi, nhưng phần vì bài đăng động chạm đến thông tin cá nhân của em hàng nên admin không duyệt, phần vì cũng chả ai biết để mà trả lời. Vậy là tôi đã lạc mất em rồi. Từng ngày trôi qua, tôi vẫn ngóng chờ. Tôi nhắn tin zalo, không thấy hồi âm. Tôi nháy máy, thuê bao.
Tôi vào trông chờ từ những bình luận của khách trên web, cũng không có tin tức gì, chỉ toàn thấy những người cùng thắc mắc, trông mong giống tôi. Chỉ mới mấy tháng làm việc, mà em đã có nhiều khách quen quá! Tôi không bất ngờ vì điều đó, chỉ thấy lo lắng cho em mà thôi.
1 ngày. 2 ngày. 3 ngày. 4 ngày. 5 ngày… n ngày. Vẫn không có tin tức gì. Tôi đâm ra mất ăn mất ngủ lo lắng cho em, không biết chuyện gì đã xảy ra. Hằng ngày tôi vẫn lấy chiếc kẹp tóc ra ngắm, nhớ về em, mong được sớm gặp lại em để trả lại. Chiếc kẹp tóc 5 nghìn ngoài chợ sinh viên, mà giờ tôi coi như vật vô giá!
Đến ngày thứ 10. Không thể chịu được nữa. Tôi đi check Thúy Anh.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49