Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 20

1h chiều, tôi lấy xe máy chở Thương vào bản, thăm nhà thằng Trang. Nhà nó ở tận trong xã Suối Thầu, cách trung tâm thị trấn Sapa gần 4 chục cây số. Cung đường này trước tôi đi suốt. Hay vào trong đấy uống rượu đến tối mịt mới về. Mấy lần lê tê phê đang đi lao mẹ xuống ruộng bậc thang. Kỷ niệm về Sapa thì nhiều, đặc biệt có mấy chuyện tâm linh mà tôi nhớ mãi. Tôi tự nhủ đi vào thăm nhà nó tý rồi về sớm, kẻo chở Thương mà lại gặp ma giữa đường, thì tội cho em ý.

Vẫn căn nhà y như cách đây 4 năm, có chăng trong nhà đã có thêm tý đồ đạc: TV, xe máy…

– Thằng Trọng đi đâu rồi Trang?

– Nó vừa chạy sang Bản Phùng giao rượu. Nhà nấu được ít rượu đem bán.

– Nó lấy vợ chưa?

– Chưa. Còn lâu. Tớ còn đây thì sao nó lấy được.

– Thế thì cậu tìm vợ để cưới đi, cho nó còn theo chứ.

– Tớ định cuối năm đây. Nếu cưới thì mời Tèo và người yêu lên ăn cỗ của người Mông nhé. Trước đã thất hứa một lần ăn Tết người Mông rồi.

– Ừ ừ. Tháng sau chúng tớ cũng cưới đấy. Trang xuống Hà Nội ăn cỗ trước nhé. Haha.

Thương bẹo tôi một cái rồi quay sang Trang bảo anh đừng tin, anh ấy nói đùa đấy.

Tôi ra thăm vườn nhà Trang, vẫn là quả đồi rất rộng trồng toàn đào. Đào đã kêt quả, cũng khá to rồi nhưng chưa chín để ăn được. Thương thích quá chụp ảnh khí thế, bảo chưa bao giờ được vào một vườn đào trồng lấy quả bao giờ.

Chính từ vườn đào này, khi xưa Trang đã chặt cho tôi một cành mang về đón Tết. Và dù cồng kềnh, tôi vẫn chằng sau xe máy, chở về tới tận Hà Nội. Suốt cả Tết đó nó chỉ nở mấy bông hoa nhưng bông nào cũng đẹp tuyệt vời.

Dù đã cáo phải về sớm nhưng Trang nó sống chết giữ chúng tôi ở lại ăn cơm chiều, uống với nó ly rượu. Tôi không chối được, bảo nó ăn đơn giản thôi, và uống ít rượu thôi. Chết hụt mấy lần vì lao xuống ruộng rồi, đoạn Sử Pán, Bản Hồ, Thanh Phú, Lao Chải, Tả Van. Chỗ nào cũng ghi nhận dấu vết anh David Tèo phi thân xuống ruộng, may mà không phải là vực.

Trang gọi cho người yêu sắp cưới nó sang nấu nướng. Tên nàng là Lý Thị Lơ, cũng người Mông luôn, và to gấp rưỡi thằng Trang. Tôi cười tự nhủ: Mỗi ông một gu!

Lý Thị Lơ nói tiếng Kinh không sõi nên hầu như chúng tôi chỉ giao tiếp với thằng Trang, còn hai bọn họ thì cứ xì nố xì nà cái gì đéo hiểu. Tôi sợ là mấy món của người dân tộc ăn thì Thương sẽ hơi khó nuốt trôi nhưng ngờ đâu món cá suối chiên giòn chấm với cái tổ sư gì chế bằng mấy cái hạt kiếm trên rừng, lại hợp khẩu vị Thương thế. Mình cô xơi ngon lành gần hết cả đĩa và khen chưa bao giờ ăn món cá nào ngon đến vậy.

Gần xong bữa rồi thằng Trọng về. Nó cũng reo lên em chào anh Tèo và chị Tèo rồi ép tôi uống cùng nó 3 chén nữa mới cho tôi đứng dậy ra về. Đậu xanh. Cái rượu thóc Sa Pa này nặng quá. Tôi hơi phê.

Sau hai tiếng chạy xe, cuối cùng tôi cũng đưa được Thương về đến Thị trấn an toàn, giữa đường cũng không gặp con ma hay cái thửa ruộng bậc thang nào người ta đắp sai chỗ. Trước kia, người ta cứ đắp ruộng ở giữa đường để tôi phi vào, duy chỉ có khi tôi say.

Hằng và thằng Nam cũng về từ lúc nào, và đã đi ngủ rồi. Chắc chúng nó cũng mệt. Hoặc đang xoạc nhau. Kệ. Chuyện nhà ai nhà đấy lo. Vài cái sự hiểu nhầm hôm qua, tuyệt nhiên không được ai nhắc lại nữa.

Tôi gọi điện hỏi thăm Mẩy Linh xem cô và gia đình đang ở đâu rồi, có đi chơi vui không. Cô bảo lúc khác gọi lại nhé, cả nhà em đang quẩy, xen giữa là những tiếng xập xình của loa công suất lớn. Chịu cái nhà này.

Một giấc ngủ dài, đến tận 9h sáng.

Tôi bảo Thương dọn dẹp lại đồ đạc rồi chuẩn bị trả phòng để về. Cô nằm trên giường ngái ngủ bảo, vậy là anh quyết định không làm gì à, khá khen cho anh, và dạng tè he ra đầy khêu gợi. Lúc tôi ngồi xuống giường, cô cũng bật dậy ôm tôi từ phía sau bảo:

– Em có chuyện này định nói với anh. Nhưng chắc là sau khi về Hà Nội đã. Em đã định nói từ hôm qua nhưng mà anh đang bị đau nên thôi. Về Hà Nội anh nhắc lại kẻo em quên nhé.

Tôi ừ một tiếng và thầm nghĩ, nếu mà quên được chắc cũng chả quan trọng, và bọn con gái thì toàn phóng đại lên ý mà.

10h bắt đầu khởi hành. Về đến HN lúc 7h tối. Đi thuận lợi. Xe không hỏng lần nào. Không phải đổ xăng lần nào. Và hình như cũng chẳng đứa nào đi đái.

Bạn đang đọc truyện Đời checker tại nguồn: http://truyensex68.com/doi-checker/

Lưng buổi sáng hôm sau, tôi gọi điện hỏi.

– Thương yêu quý của anh dậy chưa nè. Có còn mệt không? Hôm nay có đi làm không?

– Em hơi mệt thôi anh ạ. Buổi sáng em nghỉ. Em báo chủ 4h chiều mới đi làm cơ.

– Thế 4h chiều anh mới qua gặp được à. Nhớ em quá.

– Hâm à. Vừa ở với nhau 3 ngày xong nhớ nhớ cái gì. Nhưng mà anh Tèo qua với bé Thương đi. Đừng nhắn qua số đi làm nhé. Ngay bây giờ cũng được lun ý hihi.

– Ở với nhau 3 ngày mà có làm gì đâu mà chả nhớ. Thấy cứ thiếu thiếu. Hẹn bé Thương đầu chiều nhé. Cơm nước xong xuôi anh mới qua được.

– Vâng. Nhớ anh Tèo nhiều nhiều.

Ăn cơm xong tôi qua gặp em luôn. Thương vào phòng với nụ cười tươi tắn như mọi khi. Cả hai đều thơm tho sạch sẽ nên lẽ ra không cần phải tắm rửa gì nữa mà có thể nhập cuộc ngay, nhưng tôi tự nhủ, giờ mới có 1h chiều, mà tới tận 4h em mới phải đi tiếp khách, tôi còn 3 tiếng cho việc xoạc.

Những 3 tiếng. Làm gì cho thật tưng bừng trong suốt 3 tiếng đây. Thế là tôi cõng em vào buồng tắm. Lần đầu tiên tôi cõng. Thấy hai quả vú đồ sộ ép vào lưng. Không biết có bị hai vết thâm tím như trong truyền thuyết hay không.

Ngồi sẵn trong bồn và bắt đầu xả nước từ vòi. Cái bồn này phải gần tiếng mới đầy. Trước mỗi lần hẹn Ngọc hay Thương ở cái phòng VIP1 này, tôi toàn phải đến sớm và xả nước trước cả tiếng đồng hồ, để khi Ngọc hay Thương đến, là có sẵn một bồn nước để chúng tôi tha hồ vùng vẫy.

Vòi sen chảy nhè nhẹ trên đầu chúng tôi. Mát lạnh.

– Cái Hằng hôm nay đã đi làm chưa? Nó có nói gì với em về vụ đi hôm qua, và về thằng Nam không?

– Không. Hôm nay nó nghỉ. Mỗi lần đi chơi về là nó nghỉ liền mấy hôm ý chứ. Nó nhiều tiền mà. Hôm nào nó đi làm nghĩa là cạn sạch tiền. Nó bảo em là “hiểu lầm thôi. Tao không nghĩ mày với lão Tèo lại khăng khít thế, cứ tưởng chỉ là khách”

– Cái thằng Nam, anh thấy nó không được đàng hoàng cho lắm. Sau nếu cái Hằng có rủ đi đâu, mà có thằng Nam, thì em từ chối nhé.

– Vâng. Em cũng thấy ấn tượng không đẹp với ông đấy. Thế mà chả hiểu sao cái Hằng cứ bám lấy.

Tôi định nói ra cái điều này nhưng não chợt nảy số rất nhanh để không phọt ra, vì nếu phọt ra, sợ sẽ rất đụng chạm đến cái ngành nghề nhạy cảm mà cái Hằng và Thương đang làm.

Và sự thiếu tự nhiên và luống cuống của tôi lúc đó bị Thương bắt bài, em đã phần nào hiểu được con người tôi rồi, nếu không muốn nói là hoàn toàn đồng điệu trong tâm hồn.

– À, là tại vì hắn có tiền. Anh cũng định nói thế đúng không? Đúng là như thế mà.

Tôi muốn câu chuyện về cái Hằng và thằng Nam chấm dứt lập tức, không phải vì chuyện có tiền hay không có tiền nữa, mà vì chính thằng Nam, đã nảy lòng với cô gái mà lúc ấy đang trong vòng tay bao bọc của tôi. Và tôi ghét nó. Thôi không muốn nhắc đến nó thêm một lần nào nữa, chứ chưa nói đến chuyện gặp mặt.

Tiện đang ở tư thế ngồi ôm đằng sau lưng, một tay bóp vếu, tôi chuyển chủ đề:

– Sao em lại xăm ở sau lưng nhỉ? Tự em cũng chẳng nhìn thấy, mà bình thường mặc áo thì cũng chẳng khoe cho ai nhìn thấy được. Thế thì xăm chỉ tổ đau à?

– Em xăm cho người yêu em ngắm.

– Đâu? Người yêu đâu?

– Không có. À. Có. Nhưng chia tay lâu rồi.

Một phút im lặng…

– Nhờ có cái hình xăm này mà em có thể biết được ai thực sự là người yêu thương em thực sự.

– Ồ, như nào?

– Người đến với em thì nhiều nhưng người ở lại cùng em thì có mấy ai. Như bây giờ anh thấy đấy. Chẳng có ai cả! Rất nhiều người đã lột áo em ra, nhưng rất ít người chấp nhận cái hình xăm. Họ sẽ nghĩ rằng em là đứa chơi bời lêu lổng. Và sẽ rời bỏ em. Chắc cuộc đời này em sẽ chẳng tìm được ai chấp nhận cái hình xăm, chấp nhận thân phận làm gái của em. Nếu người ấy tồn tại, chắc hẳn phải là mọt người rất bao dung… À, và đẹp trai nữa… Ơ anh Tèo. Sao anh không nói gì?

Mấy cái này tôi nghe sao giống ngôn tình quá, phần lớn tôi chả nhập tâm được chữ nào, chỉ có cái đoạn “họ sẽ nghĩ rằng em là đứa chơi bời lêu lổng” – ờ thì đúng mẹ nó rồi còn gì nữa, tôi thầm nghĩ vậy. Lúc này tôi còn mải té nước lên lưng em, tắm táp cho con chym phượng.

Mẹ chứ. Mấy cái Thương vừa nói tôi thấy suốt trên truyensex68.com, và khi nói đến truyensex68.com, và trong lúc còn tay vừa bóp vú, vừa xoa hình xăm trên lưng Thương, tôi chợt nghĩ đến một truyện sex cũng có nói về hình xăm các kiểu. Tôi bật cười vì sự liên tưởng nhảm nhí và ngô nghê vừa rồi của mình.

– Anh Tèo cười cái gì thế? Anh lại có cái gì trêu em đúng không? Nói mau!

Vừa nói Thương vừa mở tròn mắt lườm tôi trừng trừng nhưng không giấu nổi sự dễ thương, xong lấy tay té té nước lên người tôi và kỳ ghét.

Hơn nửa tiếng trôi qua, lúc bồn nước sắp đầy cũng là lúc chúng tôi tắm xong. Việc tắm đã chiếm ¼ thời gian tôi ở cùng Thương chiều nay rồi. Phải tranh thủ ra xoạc thôi, không để thời gian trôi đi lãng phí một phút nào nữa. Lau khô người, em lại nhảy tót lên lưng tôi đòi cõng ra giường. Hai quả bưởi lại tì vào lưng. Nhột nhột.

– Em!

– Dạ?

– Mấy hôm ở Sa Pa anh đã phải kìm nén quá nhiều rồi. Hôm nay em bù cho anh nhé! Xoạc như trong phim sex đi hề hề.

– Tại anh chứ tại em đâu. Em đã hỏi có ấy không thì lại còn bảo không cơ. Sỹ thế không biết. Làm như trong phim là sao, em không biết đâu.

– Để đấy anh dạy.

Thương. À mà không. Trong khoảnh khắc ưu tiên cho tình dục này, tôi gọi cô là Thúy Anh. Cái tên Thương chỉ gọi khi nào cô là thiên thần mà thôi. Chỉ thiên thần mới dễ thương. Phò thì không!

Thúy Anh bắt đầu khởi động với ba bước bài bản đã đào tạo qua hai năm hành nghề.

Bước 1. Em mân mê khắp ngóc ngách trên thân thể tôi. Hôn môi. Đá lưỡi. Chuyển sảng hôn cổ. Hôn nách. Hôn cánh tay. Hôn ngược. Hôn bụng. Hôn đùi. Mút các ngón chân. Trong lúc đó tôi đưa tay vuốt lên mái tóc em. Mái tóc dài. Hơi xoăn và lơ thơ vài sợi nhuộm vàng ánh tím. Xoăn nghệ thuật. Không phải xoăn theo kiểu “tóc ngành”

Bước 2. Em bắt đầu ngậm chym thổi kèn. Đầu tiên là hôn bìu và xung quanh gốc. Xong dùng lưỡi đá đá đầu khấc trước khi lút cán. Cô chu mỏ ròi thụt ra thụt vào thật điệu nghệ. Nhịp độ thì lúc nhanh lúc chậm khiến tôi nhiều khi tưởng out ngay và luôn, nhưng rồi lại không out được. Phê lòi!

Bước 3. Tương tác. Cô ngồi trên bụng tôi, chủ động cầm tay tay tôi đặt lên hai bầu vú, mắt nhìn tôi như muốn bảo “vò đi anh”. Và tôi vò thật. Mềm mềm. Mịn mịn. Êm êm. Mát mát. Đó là cảm nhận của tôi về cặp vú của Thúy Anh. Rồi cô hẩy mông tiến về phía trước, để lúc này, con bướm lông rậm rạp đã ở ngay trước mồm tôi rồi. Và tôi thè lưỡi liếm láp. Lát sau, cô gần như ngồi lên hẳn mặt tôi, tự day. Tay tôi vòng ra sau mông đủn ra đủn vào hỗ trợ. Hai tay cô thì tự bóp vú mình. Tôi chỉ có thể nhìn loáng thoáng như vậy vì cả mặt mình dã bị bàn tọa đè lên. Thở còn chẳng xong chứ chưa nói gì đến mở mắt ra ngắm xem lúc ấy động tác và nét mặt của cô thế nào. Lâu quá không ổn, thấy ngộp thở quá rồi, tôi ra hiệu cho cô đứng dậy. Tôi trườn hẳn xuống đấy, kéo hai chân cô ra sát thành nệm, cho buông thõng xuống. Đấy. Tư thé này thì vét máng chuẩn bài rồi. Chẳng ai bị mỏi lưng, mỏi cổ. Tôi mút chùn chụt, ngoạm lấy hai mép cửa mình mà mút, như thể trẻ con đang mút một cái hột xoài. Khúc cuối, Thúy Anh không chịu nổi nữa, vòng chân quắp chặt lấy đầu tôi cho sát vào bướm, nhưng lại lấy hai tay túm tóc tôi đẩy đầu ra. Có vẻ màn dạo đầu như vậy là quá sức rồi.

Bước 4. Xoạc. Sự nín nhịn suốt mấy ngày ở Sa Pa khiến tôi tự nhủ phải đâm phầm phập lâu lâu một tí cho bõ ghét. Nhưng thật sự thì tôi không trâu bò như mình tưởng, một phần vì đã khởi động quá thời gian, lấn sang cả phần vượt chướng ngại vật và tăng tốc rồi. Phần Về đích chỉ kéo dài có 5 phút ở một tư thế truyền thống duy nhất: Trai trên, gái dưới. Xong việc rồi, như mọi khi, tôi vẫn để chym trong bướm cô mà chẳng thèm rút ra. Cả hai nằm thở.

Sự yên lặng diễn ra một lúc lâu khiến cô phải cầm tay tôi lay lay:

– Ê. Dậy đi anh.

Không nói gì.

– Dậy đi mà. Ê… Ê… Sao thế? Nhọc quá à anh? Hihi… Ê… Ê… Dậy đi. Hay là thượng mã phong rồi?

Đậu xanh. Đến cái đoạn thượng mã phong thì tôi không chịu được nữa, phọt cười rồi rút chym ra. Tôi luống cuống đưa tay với cái khăn định lót vào dưới bướm cô để dòng trắng trắng nhờn nhờn đỡ rớt từ khe ra nệm, thế thì lát chúng tôi sẽ không có chỗ nằm, nhưng khi với được khăn rồi thì cô đã ngồi tót dậy mà ung dung đi vào nhà tắm.

– Ơ cẩn thận rớt hết ra giường bây giờ. Tý đéo có chỗ nằm đâu.

– Chuyện. Người ta có kỹ thuật cả rồi.

Vãi! Lần đầu tiên tôi nghe đến hai chữ “kỹ thuật” cho cái vụ này. Trước kia toàn thấy Hoàng Ánh phải vừa thò tay bịt bướm vừa lặc là lặc lè chạy vào nhà tắm. Còn Thúy Anh thì áp dụng kỹ thuật và đi vào ung dung như đi dạo. Đúng là ở một đẳng cấp cao hơn thật. 4 trăm đúng là level cao hơn hẳn 2 trăm rưỡi. Tôi há hốc mồm sửng sốt, nhưng cũng cầm chym theo liền vào nhà tắm.

Xoẹt. Xoẹt. Tồ. Tồ. Tồ… Nhoắng phát tắm xong. Gọi là tắm nhưng chỉ là rửa ráy thôi. Thúy Anh thì làm kỹ. Xịt vào trong bướm, xoa xà bông và sửa tắm, còn mang theo cả bàn chải và kem đánh răng, nước súc miệng đầy đủ. Nên khi xong việc ra giường, tôi thấy em lại thơm tho như gái còn trinh.

Thể loại