Chiều Chủ nhật tôi lên Hà Nội trả xe cho thằng bạn. Nó bảo đi đâu cứ lấy mà đi, nhưng tôi sợ há miệng mắc quai, chắc éo gì đã mua Ford, sau lại ngại với nó ra. Xe thì ổn mà mỗi cái trần thì cảm giác hơi thấp. Mà chuyến đi sắp tới này, tôi thích đi xe máy hơn…
Vẫn chạy lại cung đường hôm trước đi Sa Pa, đi đường 70 rồi rẽ vào Thị trấn Lục Yên. Theo địa chỉ mà Ngọc đã gửi, tôi tìm đến thôn X và hỏi một người bán tạp hóa bên đường, chị ơi quanh đây có ai tên là Ngọc, có hai con nhỏ, mà nhà mới xây không.
– À, nhà chị Ngọc Chè chứ gì, anh đi vào ngõ này, rẽ trái, quẹo phải, đến ngã 3 thì rẽ phải, đi đến gốc đa to thì nhìn sang tay trái, có cái nhà mới xây đấy.
– Vâng cảm ơn chị với một pha chỉ đường hết sức loằng ngoằng.
Lượn lờ hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy. Đúng là cái nhà trong ảnh đăng trên Zalo rồi. Tôi ngược trở lại phố, tìm một quán café, không phải để uống mà chủ yếu là để chải chuốt rửa mặt rửa mũi cho sạch sẽ sau một chuyến đi dài.
– Có ai ở nhà không ạ? – Tôi phi xe vào tận trong sân, cất cao giọng hỏi.
– Ôi! Anh Tèoooooooooooo! Hí hí.
Ngọc vừa reo lên vửa chạy ra sân ôm lấy tôi, quên xỏ cả dép.
– Sao anh lại biết lối mà lên đây. Hí hí. Bất ngờ quá!
– Chào chị. Tôi là nhân viên ship đồ chơi. Hehe.
– Đểu thế. Đi vào nhà đi.
Ngọc cầm tay tôi dẫn lên bậc tam cấp, vào nhà.
– Con chào bác ạ.
– Vâng. Chào anh – Bà cụ già ngồi trên giường vừa nói vừa nhíu nhíu đôi mắt để xem khách nào, nhưng chắc là đôi mắt đã quá mờ để nhìn.
– U ơi. Đây là anh Tèo bạn con dưới Hà Nội. Anh Tèo lên thăm bà và thăm cháu Cún.
– Ôi quý hóa quá. Anh Tèo ngồi uống nước đi.
– Bà ơi, chân bà đỡ đau chưa? Con nghe Ngọc kể bà bị đau chân đi lại khó ạ? Con có cân đường biếu bà uống nước ạ. – Tôi hẩy hẩy cái túi trên bàn, trong đó có ít hoa quả với hộp bánh.
– Bệnh tuổi già ý mà anh. Cứ trở trời là nó đau thôi. Còn bình thường tôi cũng vẫn đi loanh quanh được trong nhà mà.
– Vâng ạ. Con mời bà mời nước. – Tôi bưng chén trà Ngọc vừa rót lên, nhấp môi.
Đảo mắt một lượt quanh ngôi nhà, tôi nhếch mắt và giơ ngón cái lên, ý bảo “Nhà đẹp đó Ngọc Nhi”. Cô cũng ngửa cổ lên nhìn, theo ánh mắt của tôi.
Ngôi nhà không quá hoành tráng nhưng có thiết kế đẹp kiểu biệt thự với các mái ngói gấp khúc. Vẫn còn nguyên như rôi xem ảnh hồi Tết, chưa sơn nên nhìn tối om. Giữa phòng khách kê bộ bàn ghế gỗ tiếp khách, loại cũ từ thời xưa nhưng mới quét lại vecni, trông không ăn nhập với không gian lắm.
Phía gian bên kia có cái giường nơi bà cụ đang ngồi. Bên trong kia thì có gian buồng nữa. Gian buồng thì lại có cầu thang lên tầng 2. Phía hông nhà có cửa dẫn xuống nhà bếp, kết cấu riêng nhưng lại xây liền với nhà ở, rất rộng rãi. Cái lần mà Ngọc bỏ tôi lại với cái kẹp tóc xinh xinh, là về để xây cái bếp này đây.
– Cún đâu rồi em? Anh mang đồ chơi cho cháu này.
– Nó đang ngủ ở tầng trên, để em lên gọi dậy.
Ngọc tất tưởi chạy lên. Nhìn cái dáng đi của em nó, kể cả khi đi làm, đã toát lên vẻ “nông thôn” rồi. Khi ở nhà thế này, phong cách ấy càng thể hiện rõ. Tôi để ý thấy em đã thon thả hơn chút. Ở góc nhà đúng là có cái con lăn cầm tay thật. Chắc vẫn chăm chỉ tập đều đặn.
– Chào chú Tèo đi con.
Thằng bé khép nép đứng sát vào chân mẹ, vừa khoanh tay, cháu chào chú Tèo ạ. Tôi đưa tay kéo nó lại gần, bảo ra đây chú có cái này cho Cún nhé. Tôi dẫn nó ra góc sân, gỡ bọc đồ chơi ra rồi cầm vào nhà, một tay vẫn nắm tay nó.
Ngồi phệt xuống hiên, tôi lấy từng món từng món ra đưa cho nó. Thằng bé không còn e dè nữa mà tươi cười rồi mắt dán vào đống đồ chơi.
– Cái này cái gì đây chú?
– Đây là rô bốt biến hình. Chiu chiuuuuuu! Ô tô này. Bùm bùm! Xe tăng này… – Tôi vừa vặn vặn lại trên con đồ chơi lắp ghép mô hình, vừa diễn tả lại hoạt động của mấy loại xe.
Thằng bé thích quá mắt cứ đưa qua đưa lại theo đường chạy của cái ô tô mô hình đang nằm trong tay tôi. Tôi đưa nó tự vận hành rồi chỉ cho nó mấy món nữa, xong lên ghế ngồi uống nước với Ngọc, kệ nó ngồi đấy tự khám phá.
Ngọc nhìn tôi cười tươi bảo, từ giờ đến tối thể nào cái xe kia đầu một chỗ đuôi mọt nẻo cho mà xem, nó phá như giặc vậy.
Thỉnh thoảng cu cậu lại mang một món đồ đến chỗ tôi hỏi chú ơi cái này mở làm sao, cái kia vặn làm sao, làm sao để còi nó kêu… lúc thì ôm cổ, lúc thì chui mẹ vào lòng ngồi. Hai mẹ con nhà này, được cái toàn thích ngồi trong lòng chú Tèo haha.
Một lúc sau, thằng cu lớn về. Nó đạp xe như bay từ ngoài ngõ vào trong sân, bóp phanh kêu cái kéttttt! Nó còn đứng ngắm cái xe của tôi mà chưa vào nhà ngay.
– Cháu chào bà. Con chào mẹ con đi học về… Ơ… Em… Chào… Anh…
– Anh cái thằng bố mày. Chú Tèo chứ anh à.
– Cháu chào chú. – Có gãi đầu cười hề hề để chữa ngượng cho pha chào lỗi vừa giờ. Tôi cũng cười thật tươi. Á đù! Hóa ra trông mình cũng trẻ chứ đâu đến nỗi trông già quá.
Nó lập tức ngồi xuống ngay cạnh thằng em và ngắm nghía các thứ đồ chơi. Quên mất. Không có gì cho nó rồi. Thằng này lớn, học lớp 6 rồi. Chắc không chơi mấy món kia nữa.
– Tay làm sao thế kia? Bẩn thế mà cứ cầm vào đồ chơi thế à? – Ngọc quát.
– Xe con bị tuột xích. – Nó chỉ tay ra cái xe đạp ở góc sân. Đó là loại xe khung lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy. Loại này là chuyên dùng phanh bằng tông lào gắn ở cạnh bánh xe trước. Mỗi lần muốn phanh là thì chân lên nhấn cái tông áp sát bánh xe. Tôi nhớ nhà mình xưa cũng có một cái, nhưng từ thời… ông nội!
– Thế ra rửa tay đi rồi mới vào chơi chứ. Lớn tướng rồi mà còn ở bẩn. – Xong quay sang tôi – Anh Tèo trưa nay ở lại ăn cơm với bà và mẹ con em nhé.
Tôi nhìn đồng hồ cũng 10 rưỡi rồi. Bảo ok, có cần mua thêm gì không để anh ra chợ mua. Ngọc bảo thôi. Nhà có sao thì đãi khách vậy, đoạn cười hô hố.
– Thằng anh ra vườn hái rau muống. Thằng em cất gọn đồ chơi vào. – Ngọc đứng chống tay quát. Cô gái dịu dàng của tôi hồi nào, giờ dữ quá.
– Bao nhiêu ngọn ạ?
– Một trăm năm mươi ngọn.
Tôi không thể không tức cười mẹ con nhà này, nhưng chợt nhìn thấy hình ảnh của mình 15 năm về trước. Mẹ tôi sai ra vườn hái rau, cũng đúng chuẩn chỉ số ngọn, dẫu vậy vẫn thỉnh thoảng ăn gian.
Nó đội nón ra vườn. Tôi thấy cái nón lá nhấp nhô giữa những tán rau đay, rau bí và giàn mông tơi. Một con bướm hoa rập rờn đâu trên bông hoa mướp. Khi thằng bé đứng đậy thì con bướm vỗ cánh bay đi, vợt qua tường rào, sang nhà hàng xóm. Bình yên đến lạ!
Tôi theo Ngọc xuống bếp, bảo có cần anh giúp gì không. Cô đáp, thế anh giúp em chặt xương đi.
Tôi rọc từng rẻ thịt ra rồi chặt bùm bụp mấy nhát. Xong. Chả biết làm gì nữa, ngồi trên cái ghế con nhìn Ngọc đang bận rộn. Ngọc mặc một cái áo hoa, quần lửng. Cái áo ngắn tay, lộ một nửa hình xăm bông hoa trên cánh tay trái, nếu tinh mắt để ý kỹ, vẫn lờ mờ thấy vết sẹo. Tóc có vẻ dài hơn trước chút, không còn vàng lắm, và cũng chẳng xoăn, nhìn giống kiểu tóc mấy em showbiz hàn Quốc tõa xõa ngang vai.
– Em về tính ra phải gần tháng rồi đấy nhỉ. Anh thấy lâu phết rồi ý.
– Xem nào. 24 ngày. – Ngọc vừa đưa ngón tay vừa lẩm nhẩm đếm.
– Về có nhớ anh không?
– Không. Nhớ làm gì. Người ta có nhớ mình đâu mà mình phải nhớ họ.
– Ế hê hê. Xoáy quá.
– Xoáy giề. Chả không đúng à. Người ta giờ có Thúy Anh rồi.
– Thúy Anh tuổi gì đòi so với Ngọc.
– Vậy mà còn dắt nhau đi Sapa chơi, còn thơ thẩn em yêu anh, anh yêu em cơ mà…
– Trời! Ảo lòi thế mà em cũng tin à. Từ hôm em về anh xoạc Thúy Anh có 3 lần thôi. Điêu làm chó. Hôm đi Sa Pa còn chẳng xoạc. – Vừa nói tôi vừa phải nhẩm lại xem có đúng 3 lần không. Đúng mà. 1 lần trước hôm đi Sa Pa, 1 lần ngay hôm sau khi cô ấy rủ về nhà, và 1 lần ở trong xe.
– Thật luôn? Tèo dạo này yếu thế à hihi.
– Chứ sao? Mà Thúy Anh là em giới thiệu chứ còn nói anh à. Cái Lan thì anh chẳng gặp lần nào cơ. Mà cũng không yếu mấy đâu nhé. Thử tý không? Hehe.
Ngọc tay vẫn xé măng, quay sang lườm tôi. Yếu khó tả. Cái ánh mắt ấy. Nó không to tròn, không ngây thơ như của Thúy Anh mà toát lên vẻ đằm thắm, hiền lành, dễ gần.
Tôi đứng lên, đứng sát em, và ngửi lên tóc, nhưng không thò tay ôm vì còn đang dính đầy những mỡ sau pha chặt xương vừa rồi. Một mùi thơm hương đồng gió nội. Mùi thơm kiểu… phụ nữ!
– Nhớ em quá!
– Em cũng nhớ anh. – Ngọc nói thật khẽ và đẩy tôi ra xa.
Thằng lớn hái rau xong rau vào bếp, vặn vòi rửa.
– Đủ 150 ngọn chưa đấy, sao tao trông ít thế?
– Hư. Con hái đủ rồi.
– Xong ra gốc bưởi đào cho mẹ củ gừng và hái 10 lá mùi tàu.
Nó đứng dậy chạy loắng ngoắng ra vườn, rồi trở vào rất nhanh, lén lút ném thêm một chịt rau nữa vào chậu, nhưng tôi đã bắt gặp được. Nó gãi đầu cười khẽ khẽ rồi giơ tay lên suỵt, ý bảo tôi đừng nói gì, kẻo mẹ nó lại mắng chết.
Việc bếp núc có vẻ đã xong xuôi rồi, Ngọc bảo tôi lên nhà uống nước đi, đợi chút là em xong, rồi lại sai thằng lớn quét nhà, thằng bé, lau bàn và sắp gọn chén lại.
Thằng lớn tò mò hỏi tôi xe chú là xe gì thế.
– Xe Suzuki EN 150a.
– Xe này đắt không ạ?
– Đắt. Nhưng mà cứ học giỏi xong đi làm là mua được.
– Cho cháu ngồi thử cái nhé.
Tôi gật đầu và nhấc nó lên ngồi. Chân cu cậu còn ngắn cứ chới với không chạm được đất. Mới chỉ ngồi được xe Cub thôi, nhưng mẹ nó không cho đi nhiều, dù nó lái cũng sõi rồi.
Tôi cầm tay lái, nghiêng nghiêng ngả ngả mô phỏng lại động tác ôm của của mấy VĐV lái xe phân khối lớn, đoạn vặn gương, bóp côn bóp phanh, bấm còi… Nhưng trong tình trạng xe chưa mở khóa và vẫn dựng chân chống.
– Đi xe này có giống xe máy bình thường không ạ?
– Cũng gần giống. Lái được xe kia thì học tý là lái được xe này. Nhưng phải lúc nào có bằng thì mới được đi.
Nó vẫn chưa hết tò mò, ngắm công tơ mét và cậy cậy nắp bình xăng…
Bữa cơm có vẻ lâu lắm rồi mới có mặt đàn ông. Bà cụ già cũng không ăn được nhiều. Hai thằng bé vì có người lạ nên ăn uống từ tốn hơn và không có chảnh chọe nhau như mọi hôm, Ngọc bảo thế.
Em nó thì cứ giục tôi ăn đi, ăn nhiều vào cho béo, cơm em nấu ngon lắm. Bữa cơm bình thường nhưng ngon miệng: Có canh măng rừng hầm xương, rau muống xào, thịt ba chỉ rang cháy cạnh.
Cơm nước dọn dẹp xong xuôi, thằng lớn lại đạp xe đi học. Nó không quên dừng lại ngắm và vuốt ve sờ xoạng cái xe của tôi một lúc rồi mới vội vã đạp đi khi thấy chúng bạn đạp xe qua trước ngõ, gọi “Tuấn Cứt Chó ơi đi học”
– U ơi, tiện anh Tèo có xe đây con nhờ anh ý chở ra phố mua cái nồi điện. U ở nhà để ý thằng Cún giúp con với nhé.
– Ừ, đi nhanh rồi về.
Thằng Cún thấy tôi và mẹ nó chuẩn bị đi đâu thì ngơ ngác hỏi, chú về à. Tôi ngồi xuống cạnh nó bên đống đồ chơi, nhặt lên một cái ô tô, đưa vào tay nó, bảo chú chở mẹ ra chợ, tý chú về chơi với Cún nhé.
Ngọc khoác áo chống nắng kín mít. Và tôi chở em đi…
Từ nhà Ngọc ra đến Trung tâm Thị trấn Lục Yên chừng 40 cây số. Dù là đường đèo dốc, tôi đi với tốc độ bàn thờ. Bấn quá mà…
Chọn một cái Nhà nghỉ đẹp nhất trên đường Nguyễn Tất Thành, tôi phi vào. Khu này tập trung nhiều cửa hàng buôn bán đá quý, cả bán buôn bán lẻ, khách tứ xứ đến xem hàng, mua lẻ mua buôn nên dịch vụ ăn ở, tôi thấy cũng tạm được, so với vị thế ở một miền quê. Ít ra nó còn sạch đẹp hơn nhiều cái ổ lợn XXX trên Hà Nội vốn chỉ chuyên dành cho “khách nghỉ giờ”.
Khóa cửa phòng lại, tôi ôm ghì lấy Ngọc đun ngã xuống giường. Và tôi như con hổ đói vừa tóm được con mồi, vần vò một lúc cho thịt mềm ra, rồi nhai ngấu nghiến!
Quần nhau chừng nửa tiếng thì xong, tôi lại bế Ngọc vào buồng tắm như những ngày ở Hà Nội. Con hổ đã bị che đi chút đỉnh, vì lông Ngọc đã mọc lên thật rậm rạp. Tôi ưng.
Quả thật kể từ khi Ngọc nghỉ, tần suất làm tình của tôi đã giảm đáng kể. Trước đó tuần phải 2 – 3 lần, còn đâu trong 24 ngày Ngọc nghỉ, tôi chỉ gặp Thúy Anh có 3 lần. Cả Ngọc và Thúy Anh đều mang lại cho tôi những cảm giác khác nhau, mà nếu thiếu, sẽ bứt rứt trong người vô cùng.
– Bao giờ em đi làm lại thế? Với em vẫn là thích nhất.
– Em chưa biết đâu. Có thể là nghỉ hẳn. – Ngọc đang nằm gọn trong nách tôi, nói.
– Vậy mỗi lần anh muốn gặp là anh lại phải phi từ Hà Nội lên à. Tuần 2 lần vậy có mà chết.
– Không. Em không cho anh nữa đâu. Nếu em nghỉ, tức là nghỉ hẳn luôn.
– Đừng mà. Anh nhớ chết đấy. – Tôi kéo em vào gần hơn và thơm lên má. – Ông kia với em sao rồi? 4h chiều có còn gọi không?
– Không. Giờ ít gọi rồi. Hôm em về nhà cũng chẳng cho lão biết. Mãi mấy hôm sau em mới cho biết. Lão cứ đòi về nhà chơi mà em không cho.
– Khó tính thế. Người ta có thiện chí vậy thì mình cũng nên mở lòng chứ.
– Kệ đi. Em chưa muốn có gì xa hơn.
– Sáng đi anh quên mất, nhớ mỗi đồ chơi của thằng cu nhỏ. Có gì cho thằng cu lớn bây giờ nhỉ?
– Thôi anh. Anh cứ cho thế hư chúng nó ra.
– Thằng em có nhiều đồ chơi mà thằng anh lại không có gì sợ nó lại tủi ý.
– Kệ đi. Anh cứ chiều nó hư em bắt đền anh đấy.
– Bắt đền gì?
– Bắt đền làm 2 nháy. Sợ chưa? Hihi.
– Có. Sợ. Sợ lắm. – Tôi ôm chặt em hơn, luồn tay vào rừng rậm Amazone mân mê đám lông, và đưa mũi lướt trên lưng em. Một mùi thơm thật dễ chịu.
Ở nhà nghỉ hơn một tiếng, tôi chở Ngọc về. Đi mất gần tiếng, về gần tiếng nữa. Xoạc 1 tiếng. 4 tiếng của tôi đã đi đứt. Phải nhanh lên, kẻo về đến Hà Nội lại tối mịt bây giờ. Về đến nhà Ngọc rồi, cả hai mới ngớ ra. Thôi chết cha, quên mua nồi điện rồi. Thật ra cái cớ ấy chỉ là để ra phố, nhưng thế quái nào lại quên mất chả có đồ gì mang về.
Cũng may bà cụ đã quá già để lưu tâm chuyện đó, thằng cu con thì còn đang mải mê với các thứ đồ chơi. Nhìn ánh mắt ngây thơ của nó, tôi tự thấy mình đã vừa làm một chuyện tội lỗi quá! Nếu Ngọc có nghỉ thật. Tôi cũng không bao giờ lên để làm chuyện thậm thụt kiểu vừa giờ nữa. Nhưng nếu em vãn đi làm, thì ok, điều đó là chính đáng.
Tôi quỳ xuống bên thằng bé, để tôi ngang tầm mặt nó, hai tay béo má nó bảo:
– Tít chơi ngoan chú Tèo về đây.
Nó ném cái đầu xe lửa đang cầm trên tay xuống, quay ra nhìn tôi, có gì đó lưu luyến, hỏi bằng giọng ngập ngừng, giật cục như thể còn chưa nói sõi:
– Chúu Tèo… Tèo… giờ về Hà… Hà Nội à?
– Ừ. Chú về Hà Nội. Cún khỏi ốm rồi chú cho xuống Hà Nội chơi nhé.
Tôi dắt xe ra cổng. Hai mẹ con đứng ở hiên. Thằng Cún ôm chân mẹ nó. Nhìn qua gương, tôi biết họ vẫn đứng đó nhìn theo tôi mãi tới khi ra hẳn ngoài đường làng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49