Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 34

Sáng thứ Tư, tôi gạt phăng tất cả mọi chuyện coin kiếc, chứng chiếc, facebook phây biếc… sang một bên, lại dậy sớm, ăn sáng thật đầy đủ, tắm rửa thơm tho sạch sẽ, và lên đường.

Đến nơi mới 8h, thằng Thọ sứt lễ tân nhìn tôi cười hì hì bảo, ôi chao, anh Tèo bắt sóng nhanh thế. Tối qua mới thấy chị Ngọc xuống đây mà đã hẹn gặp nhau rồi à, nhưng giờ người đẹp chắc còn đang ngủ khì.

– Thôi mày nói lắm vl. Đưa chìa khóa VIP1 đây.

– Anh có đợi được không? Phòng này có khách nghỉ qua đêm vẫn chưa trả. Chắc 9h mới trả.

– Ui địt. Vậy 1 tiếng nữa cơ à? Thế cho tao VIP2 đi.

– Ok. Mời quý khách lên VIP2 – Thằng Thọ cười với tôi một cái, nhe cái răng cửa to tổ bố của nó ra, nhưng bị vỡ một mảnh, nghe đâu bào hồi xưa đi cua nhầm hoa có chậu rồi bị đập.

Tôi lên thang máy mà lòng đầy hồi hộp. Không biết lát nữa sẽ nói chuyện gì đây, sẽ xoạc tư thế gì đây… Cũng phải 1 tháng rồi kể từ khi tôi gặp Ngọc trên Yên Bái – quá lâu so với quy định. Và tôi cũng hồi hộp để xem em đã thay đổi thế nào mà được lên giá 300k/shot.

Tự nhiên tôi nhớ lại đợt Tết, chúc em sự nghiệp tiến tới, và em đã trở nên đông khách hơn, giờ lại đi vé cao hơn nữa, tiến tới quá, chả mấy chốc mà trả hết nợ xây nhà và “khởi nghiệp” thành công, như chương trình Táo quân gọi thế.

Tôi lên phòng và bống thấy có một sự linh cảm rất lạ, bèn để hé cửa nhìn ra. Và quả nhiên bất ngờ, ở phòng VIP1 bên cạnh, gần 9h, một đôi khoác tay nhau bước ra, đi qua cửa phòng tôi để ra hang máy. Nom cũng tình cảm lắm… Đó không phải ai khác, chính là Thương!

Tôi muốn mở cửa lao ngay ra tát cho nó một trận, nhưng thật không tìm được lý do nào để làm cái việc ấy. Chả nhẽ tôi ghen ư? Chả nhẽ tôi yêu Thương ư? Không! Còn lâu! Còn lâu Tèo tao mới thèm yêu một con phò! Nhất lại là con phò rẻ rách!

Mới tuần trước thôi còn tay trong tay, nói đủ mọi chuyện, làm với nhau đủ mọi chuyện trên đời, mà giờ nó khoác tay người khác như đôi tình nhân lượn qua trước mắt. Địt mẹ! Tao thề! Từ giờ tao sẽ đéo bao giờ “nghe cave kể chuyện” nữa. Giả dối! Toàn là giả dối!

Tôi chốt cửa cái rầm, và lên giường nằm vểnh chim đợi Ngọc, tự nhủ, không thêm bận tâm chuyện linh tinh nữa, mình đến đây để gặp Ngọc cơ mà.

9h, gọi. Thuê bao.

9h10, gọi. Thuê bao.

9h20, gọi. Thuê bao.

9h30, đang định gọi thì có tin nhắn:

– Vâg, em rảnh. A qua nn XXX lấy phòg rồi nt em. Em đj 300k ak.

Ôi! Cái tin nhắn này, sao tự dưng tôi thấy đáng yêu quá, dù toàn là phong cách teencode hãm lồn. Phải rất lâu rồi tôi mới lại được đọc nó. Kể từ khi thân quen với Ngọc và con mặt lồn Thương, tôi toàn nhắn tin vào số riêng, và được cái, cả hai đều nhắn lại bằng tiếng Việt, có dấu.

– Anh đang đợi sẵn em ở phòng VIP2 rồi, em qua luôn nhé.

– Vâg ak. A tắm trước đợj e chút em qua ak.

– Ok em.

Đúng 10h có tiếng gõ cửa cạch cạch. Tôi tung chăn chạy ra mở cửa, định rằng, khi Ngọc vào thấy tôi sẽ mừng phát khóc, tôi sẽ bế bổng Ngọc lên, mang vào giường, rồi xé tung cái áo mà cô đang mặc, hiếp luôn! À, mà không biết Ngọc có mặc lại cái váy trắng mỏng và ngắn quyến rũ đến ma mị như hồi nào không…

– Tèn ten! Có nhận ra ai không?

Cô gái trố mắt ra nhìn tôi rồi uể oải bước vào phòng, mồm lóp bóp nhai kẹo cao su. Ơ? Clgt? Đéo phải Ngọc.

– Em là Hoàng Ánh à?

– Ơ? Không. Em là Mai Mai mà. – Cô gái mở tròn mắt.

– Anh hẹn gặp Hoàng Ánh cơ mà.

– Ôi thôi chết. – Mai kéo lại một bên áo vừa lỡ tụt ra, vừa giải thích – Đây là VIP2 nhỉ. Em ở VIP3 bên kia cơ. Em xin lỗi.

– Vậy mà cũng còn nhầm được. Lần sau vào nhầm anh giữ lại làm 1 cái rồi mới cho đi đấy nhé.

– Hihi vâng. Vậy hẹn anh lần sau nhé.

Mai ngượng ngùng ra khỏi phòng, ăn một pha bóp đít của tôi. Cứ thấy em nào dễ thương dễ gần là tôi bóp đít. Hầu như gặp em nào trong thang máy là tôi cũng bóp đít hết rồi. Từ Trâm Anh, Diễm Hằng, Hà My, Thùy Chibi… Mà em Mai này hình như mới đến thì phải, tôi chưa gặp bao giờ, thầm nghĩ, biết đâu đây sẽ là một cái duyên?

5 phút sau, lại có tiếng gõ cửa.

– Tèn ten! Có nhận ra ai không?

– Ơ anh! – Ngọc quá sửng sốt khi thấy tôi.

Tôi ôm luôn em và kéo vào giường ngồi phụp xuống, chim cò đã dựng lên thẳng đứng vung vẩy tứ tung. Hai tay tôi bóp vú, và đưa mũi hít hà lưng em. Ngọc đứng dậy, khuỳnh tay để thoát khỏi cái ôm của tôi, vẻ mặt không thoải mái.

– Anh này! Em xin phép không tiếp anh ạ. Em xin lỗi. – Ngọc vừa nói vừa cúi gằm mặt, bước ra cửa.

Tôi cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng vội phi ra, đứng chặn trước cửa, dang tay tay chắn lối Ngọc đi.

– Có chuyện gì thế?

– Chẳng sao cả. Chỉ là em không muốn tiếp anh. Anh tránh ra cho em đi.

– Kìa em! Sao lại thế?

– Không sao cả. Em thấy không thoải mái khi tiếp anh. Em có quyền… đờ… ấy nhé é é…

Ngọc chưa nói được hết câu đã bị tôi ôm ghì một cái thật chặt.

– Em hét lên đi. Có khách hãm hiếp em này. Hét to vào.

– Anh làm cái gì thế! Buông em ra đi.

– Không buông! Tại sao anh lại phải buông cô gái mà anh hết mực yêu quý?

– Đừng như vậy mà. Buông em ra điiii…

Cũng chẳng cho Ngọc nói hết câu, tôi ghì em hôn khí thế. Ngọc vẫn chống cự nhưng tỏ ra yếu ớt dần, cho đến khi người mềm oặt ra, tôi phải bế lên giường.

Lúc này thì Ngọc bắt đầu giành quyền chủ động. Cô vừa đá lưỡi tôi vừa đưa tay cởi váy, áo ngực và quần lót, và chẳng nói chẳng rằng vật ngược tôi lại để tôi nằm ngửa ra, rúc vào nách hít một cái và ngắm mắt ngẩng lên hít một hơi rõ dài như người phê thuốc, đoạn quay xuống liếm ti, hôn ngực, rồi ngậm lút cán. Động tác đá lưỡi trên đầu khấc và thụt ra thụt vào đầy mạnh mẽ ấy tôi hiếm thấy ở một ả gái dịch vụ nào khác.

Và trong một lần cảm xúc quá dâng trào, tôi đã không trụ được mà bắn thẳng vào trong mồm em ấy. Em có ý thoát ra nhưng hai tay ghì chặt đầu em. Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cái gọi là Cum In Alo – Xuất tinh trong miệng mà giới trong nghề vẫn kháo nhau, chỉ có hàng thuộc loain khủng, full service thì mới có cái dịch vụ có phần bệnh hoạn ấy.

Xong việc rồi, Ngọc chạy tót vào nhà tắm, khạc nhổ toẹt toẹt, tôi ngồi ngoài còn nghe rõ, cũng hơi áy náy về phút bồng bột vừa rồi của mình.

– Sao anh ra nhanh thế? Còn chưa đi được nửa đường so với mọi khi.

– Chắc tại… nhớ em quá!

– Thôi đi! Với ai anh cũng nói thế đúng không?

– Em không tin anh à?

– Vâng. Em tin! – Ngọc nói với vẻ mặt đầy dè bỉu – Em không còn trẻ trung ngây thơ như em Thúy Anh của anh đâu mà tin chuyện ấy.

– Ơ kìa? Em nói gì thế?

– Chả có gì cả. Xong việc rồi chắc em nên đi thôi. – Ngọc đứng nhìn tôi, hiên ngang ngay cuối giường, như thể chủ nợ đòi tiền con nợ.

– Sao đi sớm thế? Còn chưa nói với nhau chuyện gì mà. Thậm chí cũng mới chỉ được nửa thời gian phục vụ cam kết. Anh không cho em về đấy.

Tôi nói rồi vươn tay kéo Ngọc xuống giường, nằm đè lên trên.

– Ở đây chơi với anh chút đã chứ. Chả nhẽ em không nhớ anh hút nào à?

– Nhớ gì? Tại sao phải nhớ một người đã quên mình?

– Em nói anh á? Anh quên em hồi nào? Không thấy là anh đang nhớ em vô cùng đây à?

– Nhớ mà cả tháng trời chả hỏi thăm người ta lấy một câu. Nhớ mà hủy kết bạn cả zalo. Nhớ mà đi chơi khắp nơi với người khác. Nhớ như anh ai chả nhớ được.

Tôi không biết phải phản biện lại sao trong trường hợp này, nhiều khi biểu hiện bên ngoài phản ánh không đúng bản chất bên trong. Đúng là tôi nhớ cô thật, rất nhớ là đằng khác. Nhưng tôi cũng không có lời bào chưa nào cho nhưng điều cô vừa kể.

Tôi đã chẳng hỏi thăm gì cô suốt mọt tháng qua, đã xóa zalo, đã xóa số điện thoại, và đã cùng Thương đi chơi khắp nơi, đi về thăm nhà, như thể chẳng hề có sự tồn tại của bạn xoạc là Ngọc.

– Sao? Anh còn gì để nói không?

– Có. Anh có điều này muốn nói.

– Điều gì? Anh nói xem.

– Cho anh làm thêm cái nữa nhé.

Trước sự “tổ lái” của tôi, Ngọc không thể không bật cười, như thầm trách, anh Tèo ạ, anh lúc nào cũng thế, khiến người ta phát điên lên rồi lại dỗ ngon dỗ ngọt để người ta chẳng giận gì được lâu.

Ngọc cười bảo, chắc tập luyện với Thúy Anh hay sao mà giờ lại làm được cả hai nháy thế này hihi.

Tôi cũng không giải thích được tại sao, nhưng tôi muốn ở bên Ngọc thêm nữa, được mân mê thân thẻ Ngọc thêm nữa, được cho con chim tôi khám phá những góc thầm kín của Ngọc thêm nữa, tôi còn chưa kịp ngắm hổ, ngắm lông, vét máng mà…

Và shot hai diễn ra mà chẳng cần nhiều công đoạn. Tôi móc móc cho nước Ngọc chảy ra ướt nhẹp ngón tay rồi đưa chim vào. Truyền thống. Dogy. Đẽo cày. Xong trận.

– Em giờ lên giá rồi đấy nhé. Vé 300 rồi. Anh mà cứ đi hai cái thế này thì tốn lắm đấy hihi.

– Anh không sợ. Chỉ sợ em đông khách quá anh không gặp được thôi. Em này! Cho anh lại Số điện thoại với, về anh sẽ kết bạn zalo lại ngay với em.

– Không cho. Có không giữ, mất đừng tìm.

– Anh biết giờ em lại phải đi làm ngay, anh không kịp hỏi thêm chuyện gì, em không cho anh số ĐT và zalo thì làm sao anh hỏi được chuyện gì?

– Thế anh không định gặp lại em nữa sao? Mai kia gặp em kể cho không được à? Lần sau gặp thì em cho Số điện thoại nhé. Cho chừa đi.

– Ờ ờ… – Tôi trả lời cho có, cố tỏ vẻ tự nhiên vì tự nhiên thấy mình ngu quá!

Ngọc trả lại tôi 300, cầm 300 nhét vào túi xách rồi tất tưởi chạy đi. Hôm nay với cô hứa hẹn sẽ là một ngày cực đông khách, mà lại toàn là khách quen. Cô bảo, với anh Tèo thì luôn có khuyến mãi, giảm giá tri ân, nên khi thì đi 2 tính tiền 1, khi thì free luôn, nếu tôi set qua số riêng của cô.

Chưa bao giờ tôi gặp Ngọc mà lại chóng vánh như vậy. Hai shot làm trong vòng nửa tiếng. Tôi còn chưa kịp hỏi cô dạo này ra sao, tưởng như đã ngon lành cành đào với lão Jony Nguyễn rồi, sao lại quay lại cái nghiệp buôn phấn bán hương này, rồi thằng Cún thằng Tuấn như nào nữa, tôi muốn ôm em trong vòng tay, và hỏi thật nhiều chuyện. Nhưng em đã đi rồi, đi và không để lại một cách liên lạc nào. Cách duy nhất để tôi giải đáp những thắc mắc kia là set kèo gặp lại em sớm nhất có thể.

Nếu set ngay vào chiều nay, chỉ để gặp nói chuyện thôi, không xoạc, thì có dị quá không nhỉ? Tôi thú thực đã nghĩ đến trường hợp ấy, nhưng thật may là chiều hôm ấy lại có hẹn nói chuyện với mấy đối tác bên Singapore qua Skype, nên chỉ ở nhà, mặc vét, đeo cavat, mặc quần đùi, ngồi trước ống kính camera để nói chuyện xì nố xì nà.

Không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại Ngọc đây, để làm tình, để hỏi han những câu chuyện dài vô tận. Cuộc gặp gỡ chợp nhoáng vừa rồi khiến tôi như lại càng bứt rứt hơn cái cmar giác tối qua, thậm chí, tôi gặp xong cũng chưa mô tả được là Ngọc đã thay đổi thế nào để lên giá 300k, tôi chỉ nhớ em mặc một cái váy màu xanh nước biển và silip hồng đã xỉn màu.

Thể loại