Một ngày đẹp trời, Chiến vừa dắt Vân đi ra từ bệnh viện. Hắn đèo nàng đến quán phở gà nơi Kiều và Tuấn đang làm việc.
Thấy Chiến dẫn Vân đi ăn, Tuấn chạy ra hồ hởi chào hỏi: “Anh chị dùng gì ạ?”
Chiến trợn mắt dọa: “Biết rồi còn hỏi.”
Tuấn cười hì hì nói với Kiều làm hai bát đặc biệt nhiều thịt đùi. Sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Trong lúc Vân và Chiến đang ăn đột nhiên Vân cảm thấy buồn nôn rồi chạy vào nhà vệ sinh. Kiều nhìn bộ dạng của Vân thì đoán ra điều gì đó.
Tuấn thì không hiểu, tưởng Vân khó ăn nên vậy. Đang lau bàn thì Tuấn bị Chiến gọi ra hỏi: “Mấy hôm nay tao không thấy thằng Hưng mắt lé tới phá, mày xử nó rồi hả?”
Tuấn gật đầu.
Chiến tròn mắt: “Nhanh vậy? Mày xử nó kiểu gì? Có dính líu tới mạng người không?”
Tuấn lắc đầu: “Không… em tới nói chuyện với gã đó thôi.”
Chiến càng kinh ngạc: “Mày nói gì mà nó không tới? Kể nhanh.”
Tuấn đang định kể thì Vân quay trở lại, Chiến lập tức ho khan còn Tuấn thì lại tiếp tục công việc của mình.
Để xử lý Hưng mắt lé, Tuấn đã tìm tới nhà hắn theo sự chỉ đường của Kiều. Tại đây Hắn biết Hưng mắt lé có một gia đình nhỏ, có một cô con gái cũng ngang tuổi bé Trang.
“Nhóc… nhìn mày quen lắm hình như làm ở quán phở gà của Chiến xoài, tới đây làm gì?” Hưng mắt lé phát hiện có người thập thò ngoài cổng thì ra và hỏi.
Tuấn hít lấy một hơi can đảm, sau đó nói: “Em tới theo lời của anh Chiến, tới để giúp anh giải quyết vài vấn đề.”
Hưng mắt lé bật cười: “Vấn đề gì? Nó mới là người sẽ gặp vấn đề nếu như không giao cái quán ấy lại cho tao.”
Những lúc rảnh rỗi sau giờ nghỉ ngơi của buổi tập luyện, Tuấn thường được thầy Ba dạy về cách sống, những mẹo hay có thể giúp hắn sinh tồn đấu tranh trong cái xã hội phức tạp này. Một trong số đó là cách xử lý kẻ thù, có nhiều cách để xử lý kẻ thù. Dạng đầu tiên là kẻ không độ trời trung, kẻ này cứ trực tiếp giết là được. Dạng thứ 2 là kẻ thù có thể lợi dụng làm con cờ để đối phó một kẻ thù khác. Dạng cuối cùng là dạng kẻ thù có thể thu phục, kẻ có thể vì một lý do bắt buộc mà phải chịu khuất phục trước mình.
Hưng mắt lé tuy là một gã giang hồ cộm cán, đàn em cũng không dưới 30 thằng. Nhưng hắn cũng là một người bố tốt, hắn yêu thương con gái của mình. Cô bé mắc một căn bệnh lạ rất khó chữa triệt để, chỉ có thể uống thuốc cầm cự được ngày nào hay ngày đó.
Tuy vậy mỗi lần nhìn con gái lên cơn đau đớn là Hưng mắt lé lại không chịu nổi, hắn đã đưa con đi nhiều bệnh viện nhưng đều bị trả về.
Vừa hay, Tuấn có một loại thuốc có thể kéo dài thời gian không phát bệnh của cô bé. Đó là một loại thuốc mà thầy Ba đưa cho hắn uống để nhanh hồi phục vết sẹo sau lưng, Tuấn uống được 2 lần thì vết sẹo biến mất như chưa từng xuất hiện, theo lời thầy Ba thì loại thuốc này có thể chữa lành những vết thương, nó còn có thể tái tạo tế bào đã chết, phục hồi chức năng các bộ phận suy yếu trong cơ thể. Tuấn có hỏi đó là thuốc gì mà thần kỳ như vậy thì thầy Ba không nói, chỉ nói là đừng tiết lộ loại thuốc này ra cho ai.
Tuấn đứng bình thản nói: “Anh chắc không muốn em giúp sao? Khi con gái anh vẫn đang bị bệnh giày vò?”
Hưng mắt lé tóm cổ áo Tuấn nhấc lên lủng lẳng rồi trợn mắt đáng sợ: “Ranh con… đừng lôi con gái tao vào bằng không tao xiên chết cả lũ đấy.”
Tuấn bị nhấc lên thì hơi hoảng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Anh Hưng bình tĩnh, em có cách cứu được con gái anh… có gì vào nhà nói chuyện.”
Hưng nghe được rằng Tuấn có cách cứu con gái hắn, hắn trợn mắt: “Sao mày biết con gái tao bệnh? Sao mày biết cách chữa… mày khôn hồn nói ra không tao bóp vỡ dái.”
Tuấn bị lắc cho choáng váng, cuối cùng Hưng cũng chịu cho Tuấn vào nhà. Sau khi ngồi xuống ghế Tuấn mới lên tiếng đáp: “Việc em biết chuyện của con gái anh cũng không có gì to tát đâu, cái chính là em tới vì muốn giúp cô bé khỏi bệnh.”
“Vòng vo nhiều, nói thẳng ra đi. Gia đình mày có người làm bác sĩ sao?” Hưng trầm giọng hỏi, dù sao thì liên quan đến bệnh của con gái hắn nên hắn rất quan tâm, cho dù là một tia hy vọng mong manh.
Tuấn lắc đầu: “Không có.”
“Thằng ranh, mày muốn ăn đòn à?”
“Ấy khoan… em có thuốc… có thuốc cứu được con gái anh.”
“Thằng cụ mày… mày nghĩ tao là đứa lên 3 à, đến các bệnh viện lớn còn đéo chữa được thì thuốc của mày chữa kiểu gì.”
Tự dưng thằng đàn em của kẻ mình đối xử không ra gì lại tới giúp mình, chỉ có ngu mới đi tin. Hưng không tin vì thế tưởng Tuấn tới đây để giở trò.
Tuấn không biết giải thích thế nào, hắn bèn nói: “Em cũng không biết giải thích thế nào, nhưng đại khái là em muốn anh và anh Chiến làm hòa… anh có đàn em, anh Chiến có đầu óc… cả hai kết hợp sẽ làm trùm khu này.”
“Ý mày là tao ngu hơn thằng Chiến chứ gì?” Hưng gầm lên.
“Ờ thì ngu hơn mới không đớp được vị trí đẹp để kinh doanh đó.” Tuấn thầm mắng, nhưng không dám nói ra thành tiếng.
“Túm lại… anh Chiến đang trong quá trình gầy dựng thế lực và quán phở gà là nơi trọng yếu. Vậy nên anh đừng mong cướp được nó, tuy nhiên nó vẫn sẽ có một phần là của anh nếu anh chịu hợp tác… đó là đề nghị anh Chiến đưa ra… còn em tới đây vì một lý do cao cả hơn đó là cứu con gái của anh.” Tuấn chợt nói chuyện như nhà giao dịch chuyên nghiệp, còn chốt câu cuối như là hảo tâm.
Hưng không thể ngờ Chiến lại móc đâu ra được thằng nhóc miệng lưỡi trôi chảy như vậy, mới nhỏ tuổi đã như vậy không biết lớn nên sẽ thế nào. Hưng tự biết nếu hợp tác với Chiến mình có lợi thế nào, tuy nhiên cả hai ghét nhau nên không muốn hợp tác mặc dù năm xưa là bạn thân.
Còn về việc của con gái mình, Hưng cũng khá tò mò Tuấn lấy đâu ra tự tin mà nói có thuốc chữa cho con gái hắn.
“Mày có thuốc chữa cho con gái tao thật à?”
“Đúng rồi.”
“Không chữa được thì sao? Tao xin mày cánh tay nhé.”
“Em cho anh luôn cái đầu của em nè.”
Tuấn muốn giúp vì phát hiện con gái của Hưng là bạn cùng lớp với em gái mình vì từng gặp qua, bé Trang từng kể rằng bạn mình có bệnh và lúc nào cũng phải đem thuốc theo để uống. Thường xuyên lên cơn đau và được đưa lên phòng y tế, Tuấn muốn làm gì đó để giúp cô bạn của em gái mình… để vơi đi nỗi nhớ em gái trong lòng.
Tuấn thuật lại sơ sài cho Chiến nghe khi hai thằng đang ngồi ở hiên nhà, Chiến gõ đầu Tuấn rồi mắng: “Tao ghét nó sẵn rồi mày còn bảo tao hợp tác… báo hại.”
Tuấn ôm đầu giải thích: “Anh phải nghe em, anh muốn lớn mạnh thì phải tạo quan hệ rộng. Tuy anh và anh Hưng có ghét nhau nhưng hai người chẳng phải từng là bạn hay sao… dù gì cũng hơn là anh đi làm quen với mấy gã không biết rõ thân thế.”
Chiến gật gù, điếu thuốc phì phèo trên môi: “Mày nói cũng phải… ngày mai nếu nó giữ lời đến thì tao sẽ hợp tác.”
Theo như thỏa thuận, 9h sáng hôm sau Hưng dẫn gần mười đàn em tới nhà của Chiến. Hắn còn dắt thêm con gái của mình nữa.
“Ấy… trời thì âm u… rồng lại tới nhà tôm thế này.” Chiến nằm trên võng phì phèo điếu thuốc trào phúng nói.
Hưng nhìn bản mặt của Chiến là muốn đấm, nhưng kiềm chế rồi nói: “Ê, khách tới không đón tiếp còn nằm đó.”
Sau khi để đàn em ở ngoài sân, Hưng dắt con gái vào nhà Chiến. Bên trong cũng chỉ có Chiến Tuấn và Thảo còn mấy cô đào khác bị đuổi ra ngoài hết.
Bích đi ra gạ gẫm mấy tay đàn em của Hưng: “Các anh, có muốn vui vẻ với bọn em không?”
“Có mất tiền không?”
“Anh hỏi lạ nhỉ, đương nhiên là mất rồi nhưng đổi lại là sung sướng đó nha.” Bích ưỡn ngực để lộ ra bộ ngực tròn với cái khe sâu bên trong chiếc áo hai dây trễ cổ làm mấy thanh niên kia thèm nhỏ dãi.
“300 Nhé!”
“Anh này… nhìn em như này mà 300, ít cũng phải 500 nha.”
“Đắt thế, giảm giá đi em.”
“Lần sau anh tới em giảm giá cho.”
“Thôi thì… cũng được.”
Bích đã lôi kéo được một tên để gia tăng thu nhập cho Động Vườn Xoài, đúng là nhân viêm có tâm huyết. Động gái nào cũng có tầm 20 em đào kiểu này thì lo gì mà không phất.
Trong nhà, Hưng mắt lé đưa con gái vào trong phòng mà Tuấn chỉ, sau đó Tuấn đi vào đóng cửa lại. Chiến ở ngoài canh chừng Hưng tò mò nhìn lén, mặc dù đã thỏa thuận từ trước.
“Con mẹ nó, nếu tao mà phát hiện thằng ranh kia đụng đến 1 cọng tóc của con gái tao… tao đốt cái nhà này.” Hưng trợn mắt đe dọa Chiến.
Về thể hình Hưng có thể to đôi Chiến, nhưng Chiến có cái đầu. Hắn không tỏ ra sợ hãi gì mà nhún vai: “Im mồm đi để thằng em tao nó làm việc.”
Nói vậy chứ trong lòng Chiến cũng lo lắm, sợ Tuấn làm không xong rồi báo hại.
Khoảng 30 phút sau, Tuấn mở cửa bước ra dẫn theo cô bé. Cô bé sắc mặt đã tươi tỉnh hơn, vừa đi ra ngoài đã tiến về phía Hưng rồi bám lấy áo bố mình.
Hưng nâng mặt con gái lên, nhìn có sức sống hẳn ra thì mừng rỡ hỏi cô bé có cảm thấy đau không, cô bé lắc đầu nói không còn bảo mình cảm thấy rất khỏe.
Hưng ôm chặt lấy con gái, sau đó đưa cô bé ra cho mấy tên đàn em trông chừng. Sau đó hắn quay lại lấy trong túi ra một cọc tiền toàn tờ 500 nghìn đưa cho Chiến.
“Tiền.” Hưng chỉ nói một câu, sau đó dẫn con gái và đàn em ra về. Bích cũng đã húp được 500 nghìn từ thanh niên kia chỉ sau 1 pha thổi kèn điêu luyện, thanh niên kia cay nhưng sợ Hưng giao dịch xong về trước nên cũng xách quần mà chạy về.
Tối đó, trong khi các cô gái đang chuẩn bị bữa tối thì Chiến và Tuấn ngồi phòng khách uống nước, Chiến móc tiền ra đưa cho Tuấn: “Cầm lấy… 20 triệu đó.”
Tuấn ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: “Anh cứ giữ lấy mà dùng. Em biết anh cần nó hơn em.”
Chiến nói: “Không, tao sẽ không có nó nếu không có mày… giữ lấy đi. Giờ mày cũng cần phải có tiền để ăn tiêu.”
Tuấn không thể từ chối bèn cầm tiền cất đi, theo thỏa thuận thì Hưng phải đưa 70 triệu. Chỉ cần một cuộc gặp, một chút lòng tốt và tính toán là đã kiếm được khoản tiền khá lớn. Lại có thêm một đồng minh để hợp tác, Chiến cũng phải nể phục Tuấn.
“À mà này…” Chiến chợt nói.
“Gì ạ?”
“Thảo đang có ý định hoàn lương… tao nghĩ mày cũng biết!” Chiến trầm giọng.
Tuấn đáp: “Em… cũng mới đoán già đoán non thôi.”
Chiến nhíu mày: “Thảo thích mày… tao tác thành cho hai người, có mày bên cạnh thì tao yên tâm về Thảo rồi.”
Tuấn còn chưa kịp nói gì thì Chiến đã giao phó trọng trách bảo vệ Thảo cho hắn, thực ra Tuấn chưa thích thảo đến vậy, hắn chỉ xem nàng là một người chị, một người tình, chưa nghĩ tới chuyện yêu đương… thật là khó xử.
Từ chối cũng khó vì Thảo là chị của Chiến, Chiến lại chẳng khác gì anh em của Tuấn lúc này. Tuấn không biết xử lý làm sao cho vẹn cả đôi đường không ai bọ tổn thương.
Bữa cơm tối vẫn diễn ra bình thường, sau đó Tuấn đi ra vườn xoài. Hắn cần không gian yên tĩnh để suy ngẫm.
Đang suy nghĩ đăm chiêu thì Tuấn phát hiện có tiếng bước chân lại gần, quay lại thì thấy Bích và Phương đang đi tới chỗ hắn.
“Ủa… hai chị không ở trong nhà ra đây làm gì cho lạnh?” Tuấn hỏi.
Bích và Phương nhìn nhau cười đầy ẩn ý, sau đó cả hai kéo Tuấn vào lán bên trong vườn xoài, giờ đã mọc thêm 3 cái tổng cộng 6 cái lán cho các chị em tha hồ tiếp khách.
Bị đẩy lên giường, Tuấn biết Bích và Phương muốn làm gì. Hai nàng cũng xịn và đáng yêu nhưng Tuấn có một thắc mắc: “Khoan… em làm gì có… để cho hai chị cắt kéo?”
Bích mỉm cười đầy dâm đãng: “Có sao đâu, chị cũng muốn thử vũ khí trong quần của em.”
Được gái gạ thì thích thật, nhưng nghe tới từ thử thì Tuấn tỏ ra không vui. Hắn nhớ lại lúc Thảo và Bích lườm nguýt nhau thì mơ hồ đoán ra họ đang thách thức nhau. Thảo thách Bích quyến rũ được Tuấn còn Bích thì thách Tuấn thoát khỏi cám dỗ từ nàng.
“Nếu đã như vậy… để xem ai bị ai quyến rũ.” Tuấn thầm nghĩ, sau đó giả vờ ngây thơ.
Thấy Tuấn bỡ ngỡ như vậy, Phương bật cười: “Sao hả, chưa từng một cân hai đúng không? Yên tâm đi em sẽ thích cảm giác này thôi.”
Vừa nói, Bích và Phương vừa cởi bỏ quần áo chỉ để lại quần lót. Nhìn hai cặp vú non tuổi trăng tròn đang hiện diện trước mặt, Tuấn nuốt nước bọt thèm thuồng.
“À… cho em chiêm ngưỡng thứ này.” Bích vứt quần áo sang một bên rồi kéo Phương vào lòng ôm chặt sau đó cả hai hôn nhau.
Hai đôi môi mềm mại quấn lấy nhau, hai thân thể quyến rũ mơn mởn dính chặt vào nhau mà không ngừng uốn éo.
Nhìn hai cô gái hôn nhau say đắm khiến Tuấn nứng cực độ, hắn từ trước đến giờ vẫn cứ nghĩ con trai chỉ yêu con gái và ngược lại… ai ngờ.
“Ưm… um…” Bích và Phương vừa hôn nhau vừa liếc mắt nhìn Tuấn xem phản ứng của hắn thế nào.
Cặc trong quần Tuấn phồng lên, hắn nhìn hai đôi môi quấn lấy nhau kia một cách đầy say mê.
“Con gái hôn nhau… thích thật!” Tuấn thầm cảm thán.
Hai cô gái hôn nhau hơn một phút sau đó rời môi nhau ra, ánh mắt hướng về Tuấn rồi nói: “Thế nào? Kích thích không?”
Tuấn gật đầu: “Có… kích thích lắm.”
Bích và Phương tiến gần về phía Tuấn, đem hai cặp vú non tròn vừa trắng trẻo khiêu khích trước mặt khiến Tuấn nóng mắt lập tức đưa tay chụp lấy mỗi người một bên mà nắn bóp.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44