“Thân thể nữ nhân Tô gia đặc biệt, trong khí huyết mang theo dục vọng, nếu muốn khắc chế điểm này, bọn họ chỉ có thể thay đổi thân thể. Mẹ của Tô Huyên trời sinh thể hư, nên không bị ảnh hưởng… từ chuyện này, Tô Huyên liền suy luận ra được một phương pháp… năm hai người chia tay, con bé ấy lén rút đi gần 1,3l máu trong người, phải ở lại trong bệnh viện rất lâu… Cho tới nay, bất luận là chúng ta nói cái gì, đều không thay đổi được quyết định của nàng…”
Từ trong miệng bà ngoại Tô biết được những chuyện này, suốt ba ngày liền, Cố Quân Diệc không cách nào ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, liền có thể nhìn thấy hình ảnh Tô Huyên đứng ở trong vũng máu, máu trên người nàng từng chút từng chút trôi đi, nàng trở nên vô cùng suy yếu, tựa hồ tùy thời sẽ ngã xuống, tùy tiện hạ nhiệt cũng sẽ bị bệnh mấy ngày, thế nhưng còn cười nói với anh: “Kiềm chế nghiện tính, không có tác dụng phụ”.
Cố Quân Diệc cho rằng Tô Huyên không đủ yêu anh, luôn lo lắng nàng sẽ thích người khác, nhưng bây giờ anh mới biết được, người anh yêu, cũng yêu anh như thế. Nhưng bây giờ, anh thật tâm hy vọng, nàng có thể yêu chính bản thân mình nhiều hơn một chút.
Ngày thứ ba sau khi ngất xỉu, Cố Quân Diệc mơ thấy một giấc mơ, giấc mộng đó phi thường chân thật, thay vì nói là nằm mơ, Cố Quân Diệc cảm thấy đây cũng có thể chính là tương lai.
Trong giấc mơ, anh vẫn không phát hiện ra chuyện này, mắt thấy thân thể Tô Huyên càng ngày càng suy yếu, sau đó ngã vào trong ngực anh, rốt cuộc không bao giờ tỉnh lại được nữa, một khắc kia, cảm giác tuyệt vọng đó, chính là tuyệt vọng khi mất đi toàn bộ thế giới cùng nhân sinh.
Cuộc sống không có Tô Huyên, phải trôi qua như thế nào, Cố Quân Diệc đều có thể nhìn thấy trong mộng.
Vốn anh cho rằng, năm năm chia tay kia, đã là năm năm hành xác nhất trong cuộc đời anh, nhưng khi nàng thật sự rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, anh mới biết được, cái gì là cái xác không hồn chân chính.
Năm năm đó, tuy rằng anh hận nàng, nhưng lại biết nàng vẫn còn sống ở đâu đó trên thế giới này, anh cũng thường xuyên oán hận nghĩ, bên cạnh nàng nhất định không thiếu nam nhân, nhất định sống rất tốt.
Khi đó, anh sẽ vì thế mà đố kỵ oán hận, nhưng hiện tại, lại vô cùng hâm mộ.
Khi nàng hoàn toàn rời đi, tất cả hận ý cùng tình yêu đều không còn chỗ nào để dựa vào, bất luận anh cố gắng hay không cố gắng, hết kiếp này qua kiếp khác, anh vẫn không thể tìm gặp lại được nàng, trái tim giống như bị người ta đào ra một cái lỗ lớn, có đôi khi, Cố Quân Diệc không thể xác định được mình có còn sống hay không.
Cũng may, anh cũng không chìm sâu trong giấc mơ kia quá lâu.
Khi một lần nữa tỉnh lại, cả người Cố Quân Diệc đều rét run.
Gió đêm thổi qua, chiếu rọi lên trên đôi mắt đỏ tươi của anh, sợ hãi cùng khủng hoảng dần dần bị đè xuống, lại nhiều thêm vài phần thống khổ cùng kiên định.
Nguy cơ mất đi kia, anh dù chỉ một chút cũng không thể gánh vác, nếu đã như vậy, vậy tất cả những chuyện khác, anh đều có thể chịu đựng được.
Ngay cả khi đó là sự phản bội.
Cố Trạch là người thích hợp nhất.
Cố Quân Diệc ở trong lòng thầm niệm ba lần, mới miễn cưỡng đè nén được cảm giác đố kỵ đang cuộn trào trong lòng, sâu trong đầu giống như có thứ gì đó không ngừng gõ, giống như có thần chú vòng kim cô (trong Tây Du Ký), khiến người ta khó chịu muốn phát điên.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191