Ngoại truyện…
Nha Trang năm nay tiết trời có sự thay đổi hẳn, không còn dịu mát và thoải mái như mọi khi mà thay vào đó là những cơn gió mùa đông vẫn chưa chịu theo mẹ tìm về những chân trời xa xôi để nhường chỗ cho hương vị của mùa xuân sắp cập bến.
Đã 4 năm kể từ khi tôi và em bắt đầu quen biết nhau, từ khi bắt đầu trò chuyện cho đến lúc trao nhau những nụ hôn nồng ấm. Hôm nay tôi đón em về, cái cảm giác chờ đợi một người thân thương từ từ bước xuống từ phía cổng sân bay nó hồi hộp và mang một chút gì đó vui sướng, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy em, cũng 4 tháng rồi chứ ít gì.
Đối với mọi người, có thể 4 tháng chỉ là một quãng thời gian chớp mắt, nhưng đối với một đứa con trai xa người yêu, bạn sẽ biết nó chẳng khác nào 4 thế kỉ. Mặc dù tôi đã đón em không biết mấy lần rồi thế nhưng lần này đặc biệt hơn rất nhiều, vì đây là quãng thời gian dài nhất mà tôi với em không được gặp nhau. Chiều hôm ấy, tôi tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng và bon bon trên con đường Trần Phú dài đằng đẵng để đón em về với tổ ấm đang chờ đợi cũng như một vòng tay thổn thức lâu ngày.
Em đi về bằng đường hàng không vì em nói em ghét sự chờ đợi, em muốn mình có mặt thật nhanh ở nhà, để gặp ba mẹ, gặp bạn bè và gặp … tôi. Tôi cảm ơn em vì điều đó mặc dù tôi biết rằng quãng đường từ nhà tôi đến sân bay là cả một quãng đường rất dài, tuy nhiên thế có là gì khi tôi đi bằng … ô tô.
Thực ra ban đầu tôi đi bằng xe máy, con Wave ghẻ ngày nào đã biến thành một chiếc Air Blade đầy sang trọng, đây là một phần thưởng dành cho sự nỗ lực trong suốt những năm học cấp 3 của tôi, từ một thằng ham chơi tuy không lêu lổng đã có thể đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, một niềm mong ước của ba mẹ cũng như chính tôi nữa.
Có thể mọi người xung quanh thấy đó chẳng có gì gọi là to tát nhưng đối với tôi thì đó là cả một trận chiến thực sự mà nhờ nó, tôi đã giữ được em ở lại bên cạnh mình, ít nhất là cho đến tận hôm nay. Ngày ấy, khi kì thi đại học đã gần kề, tôi vẫn mải mê cắm đầu vào những trò chơi điện tử đầy thú vị mà xao nhãng chuyện học hành.
Em có nhắc tôi, khuyên tôi, rất nhiều, thế nhưng vẫn chứng nào tật nấy, tôi chẳng thể rút ra được một chút bài học nào, bao nhiêu con điểm kém cứ kéo đến nườm nượp khiến tôi chẳng thể nào dám nghĩ tới một ngày như hôm nay.
Sau đó, em chủ động nói lời chia tay, tôi buồn, tôi đau nhưng tôi chẳng thể làm được gì khác ngoài việc tiếp tục cố gắng, cố gắng và cố gắng. Tôi biết mình có lỗi với em rất nhiều, để đền đáp lại tấm chân tình đó, tôi gắng sức học tập, tôi thức khuya dậy sớm một cách miệt mài.
Dù đã mỗi người mỗi lối thế nhưng tôi biết em vẫn đang chờ tôi, chờ đợi một sự thay đổi của tôi và chờ đợi một ngày, tôi có thể đàng hoàng bước tới trước mặt em với tờ giấy báo trúng tuyển và cầu xin lời tha thứ. Và tôi cũng đã làm được, công sức bao nhiêu ngày cuối cùng cũng đã cho quả ngọt, tôi đậu vào trường Đại học khối ngành mà tôi mơ ước, em cũng vậy.
Tôi đã đến trước mặt em, quỳ xuống và “tỏ tình” với em thêm một lần nữa, có thể nó sẽ chưa phải là lần cuối cùng của chúng tôi, bởi vì tôi vẫn còn nợ em một chiếc nhẫn kim cương và nợ mẹ tôi một nàng dâu thảo.
Chiếc taxi Mai Linh màu xanh cũng đã dừng chân tại sân bay Cam Ranh, tôi rảo bước trên con đường tiến đến cổng ra, cũng tại nơi này, tôi và em đã phải quyến luyến rời xa nhau, một kỉ niệm mà tôi mãi mãi không thể nào quên trong cuộc đời.
Nguyên nhân chính khiến em và tôi mỗi đứa một nơi chính là do lực học của em khác xa tôi, em không chọn một ngôi trường tại thành phố này, nó quá thấp so với em mà muốn dấn thân vào Sài Gòn, dù sao thì đó cũng là nơi em sinh ra cũng như lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, giờ trở lại, âu cũng là điều hợp lý.
Ngày em đi, em khóc rất nhiều, nước mắt ướt nhoè cả vai áo tôi, đã lâu lắm rồi tôi không còn thấy em khóc, cô bé mít ướt ngày nào của tôi tưởng như đã mải chơi đâu mất thế nhưng lại đột ngột trở về trong một hoàn cảnh mà tôi không hề muốn nó xảy ra một chút nào. Em khóc nức nở trong vòng tay tôi:
– Em đi đây, H ờ nhà nhớ lo cho bản thân, đừng chơi games nhiều quá, nhớ học bài làm bài đầy đủ đó, huhu …
Tôi mỉm cười xoa đầu cô bé đáng thương của tôi, cảm giác vẫn tinh khôi và mới mẻ như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi không muốn khóc mặc dù trong lòng tôi nỗi buồn có khi nhiều hơn cả em, người ta thường nói kẻ ở lại mới là kẻ buồn, và hôm nay tôi cũng vậy, thế nhưng tôi sẽ không khóc, bởi vì tôi biết, tôi còn phải làm chỗ dựa cho một người khác, là em:
– Hì hì, làm như đi luôn không bằng, khóc lóc miết. Vào đó nhớ gọi điện về cho anh biết chưa?
Vivi nấc nghẹn:
– Hức, em biết rồi! H thỉnh thoảng … vô thăm em được không?
Tôi cười, đưa tay lên lau nước mắt cho em:
– Ừ, anh sẽ vào. Nhớ không được léng phéng với thằng nào à nha!
Em không nói gì, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi lại ôm tôi khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thực sự thấu hiểu được cái gì gọi là sự chia ly, nó thậm chí còn khủng khiếp hơn cả khi chia tay người yêu, nó day dứt và khó tả, nó khiến cho tôi cảm thấy đau rát ở trong tim nhưng không sao thể hiện được ra bên ngoài. Tôi kéo em ra, đưa tay lên nhéo má em như những gì tôi vẫn thường làm, tôi muốn đóng dấu thật chắc chủ quyền rằng em sẽ không thể nào rời xa tôi được nữa:
– Thôi đi đi kìa cô, ba chờ nãy giờ đấy, nghe lời anh, không có khóc nữa, biết chưa? – Tôi ra lệnh
Vivi đôi mắt vẫn đỏ hoe, nghẹn ngào trong tiếng nấc khẽ mặc dù em đã cố gắng giấu đi:
– Hức, em đi đây. H … nhớ không có được theo cô nào đó!
– Ừ biết rồi, nói mãi, ngoan, đi đi – Tôi hối thúc
Em đang khóc có thể em cũng khổ, tôi tuy cười nhưng lệ đổ trong tim. Đối với nhiều người khi chia tay nhau, họ có thể cười nói vui vẻ, thế nhưng em khác xa bọn họ, em nhỏ nhắn, em yếu đuối và mít ướt, em khóc khi phải cách xa tôi, một người có thể đem lại cho em một bờ vai, để em tựa vào mỗi khi cần.
Và như thế em đi, hình bóng nhỏ nhắn ấy thất thểu bước đi, tôi có thể thấy bờ vai em khẽ rung lên và chốc chốc cô bé của tôi lại đưa tay lên dụi mắt, nhìn cảnh tượng ấy, trái tim tôi như muốn vỡ ra từng mảnh. Tạm biệt và hẹn gặp lại, Vivi!
…
“Mather father Gentleman … .” – Tiếng nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, ngước mắt lên, dụi đi dụi lại mấy lần. Có những thứ tưởng như gần mà lại rất xa và có những thứ tưởng như đã xa nay lại trờ về thật gần. Em đứng đó, hồn nhiên và đáng yêu như những ngày đầu, nụ cười tít mắt không thể lẫn vào đâu được. Tôi cũng đứng đó, sững lại những mong thời gian dừng trôi, để tôi giữ lấy những giây phút này, giây phút bên cạnh em.
Khi mà tôi vẫn còn ngơ ngác, đôi chân như tê liệt hoàn toàn, chỉ biết đứng đó, chờ em, chờ giờ phút mà chúng tôi lại được ở bên nhau, thì em, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu của tôi đã chạy tới và ôm tôi thật chặt:
– Huhu, sao mấy tháng nay H không vào thăm em?
Tôi cười khổ, thật lòng tôi muốn thăm em lắm chứ, muốn được ôm lấy em như lúc này, thế nhưng cũng chính vì lời hứa với em mà tôi không thể làm được điều đó:
– Anh bận … học!
Chẳng biết là Vivi có tin được những gì tôi nói hay không, vì cũng chính vì việc học của tôi mà hai đứa xém chút nữa đã mất nhau, thế mà giờ đây tôi lại nói là không thể thăm em vì bận vùi đầu vào sách vở. Thế nhưng nhìn biểu hiện của Vivi thì tôi nghĩ là em không tin rồi, khuôn mặt đang buồn bỗng chuyển sang tươi hơn và khuyến mãi thêm điệu cười khúc khích đáng ghét:
– Hihi, H xạo em, em không có tin đâu!
Bây giờ đến lượt tôi nhăn nhó:
– Anh nói thiệt mà!
Vivi lắc đầu nguây nguẩy, lại chuyển sang mặt mếu:
– H mà chăm học như vậy á? Hay là H có cô nào rồi? Hức
Tôi phì cười trước khả năng tự biên tự diễn quá mức cao siêu của cô nàng, tại sao Vivi luôn lo lắng rằng tôi sẽ quen một người con gái khác khi tôi tự biết mình đã quá may mắn khi có được em mà không biết tôi còn khổ hơn gấp bao nhiêu lần khi muốn giữ được em khỏi bao con mắt soi mói từ những thằng con trai đang trực chờ xông tới và cưa cẩm tình yêu bé nhỏ của tôi. Và như mọi lần, tôi lại đưa hai tay lên nhéo nhéo đôi má bụ bẫm đáng yêu của riêng tôi, đôi má của Vivi chẳng biết có phải tại tôi nhéo nhiều quá hay không mà giờ trông phúng phính hẳn mặc dù Vivi của tôi có thân hình người mẫu chứ chẳng phải mập ú gì:
– Hahaha, ừ anh có cô khác rồi, cô đó không tin anh như Vi hồi xưa nữa, suốt ngày hỏi vớ vẩn thôi!
Vivi thừa biết là đang bị tôi chọc ngoáy, em bĩu môi:
– H không thương em nữa, ghét H luôn cho coi!
Tôi chẳng đợi cho Vivi kịp phản ứng gì cả, vòng tay ôm chặt em vào lòng:
– Muốn cưới luôn rồi, không muốn thương nữa đâu!
Vivi của tôi dù cho có trải qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, thậm chí có khả năng là đến tận lúc hai chúng tôi đã … có cháu chắt thì em vẫn nhõng nhẽo và dễ thương như vậy, cô nàng đỏ mặt gục đầu vào ngực tôi, lí nhí như ngày nào:
– Ghét!
Dù em vẫn đang gục đầu như thế, tôi vẫn biết rằng em đang mỉm cười, nụ cười hồn nhiên mà tôi đã phải chơ rất lâu để được trông thấy nó. Tôi nắm tay em kéo ra ngoài, hôm nay, tôi đưa em về.
Lần đầu tiên đón em cũng vào dịp gần Tết, hôm ấy ba mẹ em cũng có mặt, nói chính xác hơn tôi chỉ là người đi cùng, thế nhưng, giờ đây, tôi được nhạc mẫu giao cho trọng trách vô cùng quan trọng đó là hộ tống cô con gái bé bỏng của bà về tận nhà. Tôi gọi điện chờ taxi rồi cùng em ngồi trên chiếc ghế đá ven đường, bỗng, Vivi níu tay áo tôi, giựt giựt rồi bĩu môi chỉ trỏ vào hàng bánh kẹo trông cực kì … mất máu:
– H ơi em đói!
Tôi đáp, mặt tỉnh rụi, có lẽ tôi đã quá quen với những trò nhõng nhẽo này:
– Lát về ăn cơm giờ mà!
Vivi phùng má rồi lúc lắc mái đầu ra chiều không vừa ý:
– Em không biết đâu, H mua kẹo cho em cơ!
Lâu lâu không gặp, thôi thì chiều chuộng một tí cho em vui. Tôi đứng phắt dậy, chạy ngay sang bên kia đường, sau một hồi thương thảo bàn luận, tôi rước về cho Vivi hai cây kẹo mút, một cái bánh và một chai Trà xanh không độ. Cô nàng thích chí, cười tít, hôn vào má tôi một cái:
– Hihi, em thương H nhất luôn!
Tôi cốc lên trán của Vivi khiến cô nàng đưa tay lên xoa xoa, xị mặt một đống:
– Hức, H đánh em đau quá … lát về em méc mẹ!
Tôi không sợ những lời doạ nạt của Vivi, vì nếu có méc mẹ thật, đến khi tôi gần bị “đánh đòn”, em cũng lại bênh tôi mà thôi, tôi biết thừa điều đó nên chẳng mấy để tâm những gì em vừa nói, nâng cánh tay phải lên, nạt:
– Xích lại đây coi!
Cô bé mặc dù vẫn đang nhăn nhó và giận dỗi nhưng một khi tôi làm một bộ mặt nghiêm trọng, lúc nào Vivi cũng ngoan ngoãn nghe lời, em tiến lại gần, gục đầu vào vai tôi, tay vẫn cầm hai cây kẹo mút để lột vỏ. Sau một hồi hí hoáy tới lui, cuối cùng Vivi bé nhỏ cũng đã bóc vỏ kẹo thành công, em đưa cho tôi một cái, thế nhưng mặt vẫn nhăn nhó. Vivi của tôi đáng yêu ở điểm đấy, giận thì giận, mà thương thì vẫn thương:
– Của mấy người nè!
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy cây kẹo từ tay Vivi. Đôi bàn tay em lạnh cóng khi tôi tình cờ chạm vào. Và sau khi tình cờ, tôi cố tình nắm lấy tay của em, cất vào trong túi áo khoác rồi lại ngồi hát vẩn vơ. Hạnh phúc giản đơn những tôi đã phải chờ đợi quá lâu rồi, thế nhưng phải trải qua chờ đợi, người ta mới hiểu được giá trị của tình yêu và biết trân trọng nó.
Tìm kiếm tình yêu đã khó thế nhưng để giữ lấy nó thì càng khó hơn gấp bội, bạn có thể dễ dàng tìm được người yêu sau vài ngày tán gẫu trên Facebook nhưng bạn không thể có cái nhìn thực tế nhất về người ấy chỉ bằng … webcam, thế nên tình yêu cũng cần được trui rèn để có thể trở nên vững chắc, tình yêu của chúng tôi cũng vậy, sâu nặng và bền chặt, không thể tách rời được.
Một lát sau thì xe taxi cũng tới, tôi và ông tài xé sắp xếp đồ đạc cho em gọn gàng rồi lên xe trở về nhà. Đoạn đường từ sân bay về nhà rất xa, tôi phải đi mât một tiếng đồng hồ bằng taxi mới có thể đến được. Đối với những thành phố khác, 1 tiếng đồng hồ rong ruổi trên đường chẳng phải là một thứ gì đó quá lâu la, thậm chí khi ở Sài Gòn hay Hà Nội, bạn còn ao ước có thể thoát khỏi một buổi kẹt xe trong khoảng thời gian ấy.
Nhưng ở Nha Trang thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác, đường Nha Trang và rộng hơn là tỉnh Khánh Hoà, đường xá luôn luôn thoải mái cho việc giao thông đi lại và việc đi suốt 1 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ là một điều khá mệt mỏi, nói thế để biết rằng vì Vivi tôi có thể làm mọi thứ.
Lên đến xe rồi nhưng tính hiếu kì của Vivi vẫn chưa dừng lại, cô nàng bắt đầu làm phiền tôi, chỉ trỏ đủ thứ trên đường đi mặc dù lần nào về cũng đã làm rồi. Được một lúc không thấy tôi có chút gì phản ứng mà cứ cắm cúi vào cái điện thoại, Vivi đâm ra giận dỗi, tuy vậy vẫn dưa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Vivi lúc ngủ trông cực kì đáng yêu, bờ môi chúm chím đỏ mọng như trái sơ ri, áng chừng chỉ muốn hôn cho một phát, mái tóc dài xoã ra thật quyến rũ. Tôi chợt mỉm cười khi nhận ra, mình quả thực đã quá đỗi sung sướng khi có được một cô người yêu vừa dễ thương mà lại vừa xinh đẹp như thế này.
Chút gió se lạnh về mang theo hơi hướng của một mùa xuân phố biển sắp bắt đầu. Đông còn chần chừ, vấn vương chia tay trong hương vị mặn mà của biển. Đông ngập ngừng với những cơn gió mùa đông bắc cuối cùng, lẫn vào từng cơn mưa, mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lạnh của khoảnh khắc giao mùa, vừa đủ cho những đôi tình nhân tìm hơi ấm tay trong tay bên nhau. Tôi hôn nhẹ lên mái tóc của em, người con gái đã cùng tôi trải qua bao nhiêu khoảnh khắc, bao thằng trầm trong cuộc đời, để ngày hôm nay, tôi lại được cùng em đón Tết, cái Tết ấm áp tiếp theo của tôi bây giờ, thì thầm khẽ:
– Ra giêng anh … cưới em!
Hết ngoại truyện…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127