Một màn sương mù lặng lẽ bao phủ phạm vi ngàn vạn dặm bên trong Tứ Đạo Cổ Lâm…
Sương mù mờ ảo bay lượn trong đêm tối, không có mấy ai chú ý đến sự tồn tại của nó.
Nhưng cũng chính tầng sương mù này lại đang thăm dò, tìm kiếm mọi ngõ ngách…
Chỉ hơn nửa ngày thời gian, cuồn cuộn sương mù tập hợp tại một động phủ hoang vắng, nơi có các ngọn lửa chứa đựng phù văn phong tỏa bốn phía.
Linh Phù Đạo Hoả, ngọn lửa chứa đựng các loại Phù Văn như một vị Phù Sư…
Khi Linh Phù Đạo Hoả thiêu đốt, các Phù Văn hình thành kết giới ngăn cách bốn phía, nếu không tận mắt nhìn thấy… sẽ không tài nào phát hiện tung tích của người trong động.
Chính là Diệm Thương.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Sương mù dày đặc nhanh chóng kéo về, thoáng chốc đã ngưng kết thành thân ảnh của một nam tử trung niên.
Y chính là Yên Vụ Đạo Chủ – Vũ Nhâm.
Hiển nhiên tầng sương mù dày đặc bao phủ trên diện rộng kia chính là do Vũ Nhâm hóa thành.
Yên Vụ Đạo Thống với khả năng chấp chưởng sương mù, khi sương mù buông xuống khu rừng, không ai kịp thời nghĩ đến sương mù chính là do Vũ Nhâm thi triển.
“Diệm Thương các hạ, bổn tọa đã tìm thấy ngươi.” Vũ Nhâm nhìn vào hang động lên tiếng.
“Muốn chết!”
Hắn vừa dứt lời, Vũ Hoả Thương hừng hực Đạo Hoả thiêu đốt bắn ra mãnh liệt, cắm thẳng vào cơ thể Vũ Nhâm.
Nhưng Vũ Nhâm đã sớm đề phòng, toàn thân hóa thành sương mù tan rã…
Diệm Thương đang định bạo phát Đạo Hoả quy mô lớn thiêu đốt toàn bộ lớp sương mù đáng ghét này, lại nghe thanh âm bình thản của Vũ Nhâm vang lên:
“Nếu như động tĩnh gây ra quá lớn, những cường giả khác sẽ phát hiện và tìm đến, lúc đó Diệm Thương ngươi sẽ gặp phiền toái.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Diệm Thương thu hồi ngọn lửa.
“Rất đơn giản.” Vũ Nhâm híp mắt nói:
“Ta biết mình không phải đối thủ của các hạ, càng không đủ khả năng tranh giành cơ duyên… nếu như các hạ tặng cho ta húp một chén canh, ta sẽ lập tức trở về Yên Vụ Đạo Thống, không tiếp tục làm phiền đến ngươi.”
Vũ Nhâm đã chờ cơ hội này rất lâu, chỉ cần Diệm Thương cho hắn một món đồ vật Thần Đạo Hạ Phẩm… hắn cũng đủ hài lòng rồi.
“Tiếc thật.” Diệm Thương cất tiếng cười tà:
“Bổn tọa trốn không có nghĩa là bổn tọa sợ.”
Sắc mặt Vũ Nhâm kịch biến, cơ thể bỗng nhiên hóa thành vô số luồng yên vụ phân tán khắp bốn phương tám hướng, ý đồ bỏ chạy.
Hiển nhiên y chỉ định húp một chén canh, không ngờ đến thái độ của Diệm Thương lại quyết tuyệt đến như vậy, chấp nhận bại lộ hành tung cũng muốn ra tay giết mình.
Mọi thứ đã là quá muộn… chênh lệch thực lực giữa Thần Đạo Trung Kỳ và Sơ Kỳ không hề đơn giản.
Ngũ Đại Đạo Hoả cùng lúc bùng nổ, lấy Linh Phù Đạo Hoả làm trung tâm, hàng vạn Phù Văn kết hợp cùng ngọn lửa thiêu đốt càn khôn, phong tỏa phạm vi vạn dặm, ngăn chặn tất cả sương mù đang đào thoát…
XÈO XÈO XÈO XÈO…
Ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, năm loại Đạo Hoả cấp độ Thần Đạo thôn phệ sương mù, muốn nhấn chìm Vũ Nhâm trong biển lửa.
Nhiệt độ tăng cao, màn đêm âm u bị ánh lửa thắp sáng như một ngọn đuốc khổng lồ dễ dàng thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả.
“Ở nơi đó!”
Hơn chục vị Thần Đạo lập tức hoành không mà đến…
“Diệm Thương, ngươi chết không được an lành.” Vũ Nhâm thê thảm thét gào, sương mù tiêu tán, hiện ra dáng vẻ của hắn cực kỳ chật vật, toàn thân đã bị thiêu đốt máu me đầm đìa, da thịt loang lỗ khắp nơi không còn nguyên vẹn, nhìn qua như một lệ quỷ.
“Một Đạo Chủ của Yên Vụ Đạo Thống nho nhỏ lại dám uy hiếp bổn tọa, ai cho ngươi gan chó?” Diệm Thương hừ lạnh.
Thần Đạo Trung Kỳ Quy Tắc hình thành lồng giam, đem Vũ Nhâm nhốt vào trong đó.
Vũ Hoả Thương sát phạt cắm thẳng vào đầu…
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, Ngũ Đại Đạo Hoả trên thân trường thương cùng lúc bóc lên tàn phá, đem Vũ Nhâm thiêu đốt thành tro tàn.
“Đồ ngu xuẩn.” Diệm Thương nhếch mép rút thương trở về, đoạt lấy Nhẫn Trữ Vật của Vũ Nhâm.
Hư Không Đạo Hoả lại đốt cháy không gian, đốt ra một cánh cửa đen kịch, Diệm Thương dự định đặt chân bước vào chạy trốn.
“Ngươi nằm mơ!” Đoạt Thiên Trưởng Lão gầm lên, Đoạt Thiên Đạo Kinh vận chuyển, một vùng càn khôn do hắn làm chủ mở ra, phong tỏa lấy Diệm Thương.
Bên trong vùng càn khôn của Đoạt Thiên Đạo Kinh, mọi thứ từ Nguyên Khí, Quy Tắc cho đến không gian đều bị Đoạt Thiên Trưởng Lão thao túng.
Hư Không Đạo Hoả vừa mới cháy lên đã bị khu vực làm chủ của Đoạt Thiên Trưởng Lão dập tắt.
“Âm hồn bất tan.” Diệm Thương ánh mắt lóe lên, trực tiếp đạp lấy thân pháp hóa thành sao chổi rực lửa bay đi.
“Đứng lại!”
Vô Tướng Đạo Chủ – Thánh Linh Như thanh lãnh quát lạnh, chỉ thấy nàng trong tà cung trang màu trắng, tóc dài tung bay, phong thái như vô song tiên tử…
Thân là mỹ nhân xếp hạng thứ chín trong số các nữ Thần Đạo ở Đạo Vực, nhan sắc của Thánh Linh Như hiển nhiên cũng đủ khiến đại đa số nam nhân mơ mộng viễn vong.
Vô Tướng Thần Công kích hoạt, Vô Tướng Chi Lực mô phỏng Linh Phù Đạo Hoả, hình thành bốn bức tường lửa khảm nạm Phù Văn chặn đứng đường lui của Diệm Thương…
Những vị Thần Đạo Cảnh khác cũng đã nhân cơ hội đuổi đến… đem Diệm Thương bao vây vào trung tâm.
Lạc Nam cưỡi trên Huyết Dị Yêu Hoàng đã sớm chứng kiến tình cảnh này, nhưng khiến hắn quan tâm là bầy Dị Yêu Sứ vừa phát hiện hành tung của Nhị Trưởng Lão Bách Nhãn Đạo Thống.
Lão già kia còn cách vị trí của Diệm Thương ngàn vạn dặm, cũng đang nhanh chóng đuổi đến đây…
Lạc Nam nhếch mép cười tà, quyết định chặn giết.
Hắn muốn xem thử, ngoại trừ Hư Vô Tam Đồng, lão già này còn sở hữu những loại con mắt nào mà khiến người khác hứng thú treo thưởng.
“Chúng ta đi!” Hắn truyền âm.
GÁY!
Huyết Dị Yêu Hoàng xé rách không gian, mang theo hắn rẽ sang một hướng khác.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59