Cơn mưa hè cuối cùng rồi cũng ngớt, dù chưa dứt hẵng nhưng cũng đã dịu dần. Phương không thể chờ lâu hơn được nữa, dù sao cô cũng phải về để bảo vệ còn tắt đèn đóng cửa nữa. Sân trường vắng lặng, ẩm ướt, cô đi từ từ ra bãi gữ xe. Giờ cả bãi xe chỉ còn vài chiếc thôi, không khó để nhận ra xe cô ở đâu. Khi Phương đi đến nơi thì hơi ngạc nhiên, chỗ xe của cô để có ai đó đang ngồi. Người này ngồi xoay lưng với cô nên nhất thời Phương nhận không ra, chỉ thấy đang hí hoáy gì đó ở xe cô. Phương nghĩ sợ người ta lấy trộm đồ gì trên xe nên cô chạy lại nói:
– Này… ai đó… làm gì vậy?
Cô lại gần thì nhận ra ngay:
– Đạt… em… em đang làm gì vậy?
Đạt mặt mày lấm lem… đầu ướt nhem ướt nhẹp, cả thân mình quần áo ướt đẫm, chắc là dính mưa rất nặng. Hoặc giả là đã ngồi nãy giờ dưới mưa sửa xe cho cô. Đạt nhoẽn miệng cười:
– Em kiểm tra rồi… xe cô bị xì chỗ cái vòi… không phải cán đinh gì đâu… em bơm lại là đi được rồi… cô yên tâm…
– Nãy giờ… em… em chưa về nữa hả?
– Hihi… dạ có… em về nhà… lấy đồ nghề rồi quay lại sửa cho cô nè…
– Trời đất ơi… sao phải cực dữ vậy?
– Không sao đâu cô… ở nhà ba em làm sửa xe máy… nên em rành lắm… Giờ này ai cũng nghĩ hết rồi… phải sửa cho cô chứ không thôi sao cô về…
Nghe giọng cậu học trò hồn hậu nói, Phương cảm động hết sức. Cậu nhóc tuy còn nhỏ tuổi mà ga lăng quá chừng, làm trái tim bé bỏng của cô giáo phải rung động luôn.
Phương ú ớ không nên lời: – Cô… cô cảm ơn em nhiều nha…
– Không có gì đâu cô… xong rồi nè… giờ cô về được rồi…
Phương chưa kịp nói gì thì cậu học trò đã xếp hộp đồ nghề lại, rồi xác lên đi. Phương dắt xe, cất cặp vào baga xe rồi đi theo cậu ta ra khỏi cổng. Cô hơi ngạc nhiên:
– Ủa… xe em đâu? Sao đi bộ?
Đạt gãi gãi đầu, nói:
– Dạ… em đi xe đạp. Nãy em chạy xe về lấy đồ nghề, sợ quay lại trễ nên mượn thằng bạn nhà bên cạnh có xe máy chở dùm em đến đây. Nó bận việc nên về rồi. Không sao đâu cô, cô cứ về trước kẻo khuya… em đi bộ tý xíu là đến nhà hà…
Phương không cần suy nghĩ, nói ngay:
– Thôi… em đang ướt như vậy… đi bộ về khuya kẻo bệnh đó… lên xe cô chở về luôn…
Thấy thằng bé có vẻ hơi ngần ngừ, Phương hỏi:
– Trời đất… giúp cô đến vậy… giờ cô chở một đoạn mà còn ngại hả?
– Dạ không phải. Cô là con gái… chở em ngại lắm…
– Ý trời… ghê dữ ha… em biết chạy xe không… vậy chở cô đi…
Cậu ta gật gật đầu, ra vẻ cũng biết chạy xe máy, vậy là Phương để luôn cái hộp đồ nghề của cậu ta lên trên baga rồi ra sau xe cho cậu nhóc chở đi. Cả hai nhanh chóng rời khỏi trường, leo chiếc xe vào đường đêm. Trời không còn mưa lớn nữa, chỉ còn chút dư âm, những hạt mưa nhỏ li ty cứ thi nhau tạt vào mặt hai cô trò. Cậu nhóc lái xe cũng khá vững, lại rành đường. Nhà cậu ta có vẻ cũng cùng hướng Phương đi về. Trời đã tối lắm, cơn mưa nhỏ kèm theo gió từ đồng trống hai bên thôi vào càng làm cho da thịt của Phương thấy lành lạnh. Phương mặc áo dài dù kín đáo, nhưng cũng khá mỏng manh. Người cô không ướt nhiều nhưng vẫn thấy lạnh lắm. Cậu nhóc đang chở cô thì khỏi nói, người đã thấm mưa nãy giờ nên nhiều khi Phương thấy cả người cậu ta cứ muốn run lên thôi. Cô ngồi phía sau, thấy vậy nên cố nép vào cậu ta, không ngồi xa cách như lúc mới lên xe. Cô hỏi cậu ta:
– Lạnh lắm không em?
– Dạ… không sao… chút mưa gió này nhằm nhò gì cô…
Bất giác, do không để ý, Phương vô tình ép người mình vào lưng cậu ta lúc nào chả hay. Người cậu ta ướt nhẹp, Phương áp vào một cái là nhận ra ngay. Nước từ người cậu ta làm Phương ướt cả một khoản trước của áo dài, làm cả cái nịt vú cũng ướt thấm theo. Phương mới đầu thấy kỳ kỳ, nhưng sau đó cô tự trấn tĩnh những ý nghĩ đen tối của mình lại.
Cô là giáo viên, cậu ta là học trò, có sát vào nhau tý thì có sao đâu mà Phương cứ ngại này ngại nọ, làm như đen tối lắm. Bởi thế lúc sau, cô mạnh dạng ôm nhẹ cậu ta, nấp vào sau lưng, vừa giúp cậu ta đỡ lạnh, vừa tránh mưa luôn. Cô không có ý nghĩ đó, nhưng cậu học trò kia dù sao cũng là con trai nên nhanh chóng cảm nhận ngay sự cọ xát từ hai bầu vú của cô giáo trên lưng mình.
Cậu học trò bỗng quên đi cơn lạnh thật nhanh, thay thế vào đó chính là cái cảm giác sung sướng khó tả khi hai trái nhũ hoa của một người con gái đang đè sát trên lưng. Cảm giác là lạ, khoan khoái biết mấy. Cô Phương rất tự nhiên, chắc là cũng nghĩ giúp cho cậu ta đỡ lạnh nên chẳng ngại choàng hai tay ôm thật chặt thắt lưng và ngồi sát lại, thành ra lúc này cả hai trái đào tiên của cứ ép chặt lấy lưng cậu ta. Phương vừa ôm vừa hỏi thăm cậu ta liên tục rằng có lạnh không.
Trời mưa, đường khuya nên ngoài lộ chẳng có ai. Đạt chở cô đến một ngã ba, rồi dừng xe lại:
– Dạ đến nhà em rồi. Cô về nha…
Phương nhìn quanh thấy ngay ngã ba tối thui, có nhà cửa chi đâu:
– Ủa… nhà em đâu sao không thấy?
Đạt chỉ vào con đường ruộng rồi nói:
– Dạ… nhà em ở trong này nè cô… đi một hồi là tới à…
– Thì sẵn xe cô, em cứ chạy vào đi… còn ngại gì nữa…
– Em… em sợ lát tối… cô khó chạy ra…
– Hổng sao đâu… cô đi được mà…
Vậy là Đạt rẽ bóng đêm, tiếp tục đưa cô giáo đi xuyên đường ruộng về nhà mình. Nhà cậu nhóc cũng xa, vậy mà hồi nãy Đạt nói gần. Cậu ta tất tả vậy cũng chỉ để sửa xe cho Phương nghĩ thật tội nghiệp. Đường ruộng tối tăm. Đã ít nhà mà còn khuya thế này nên ai cũng tắt đèn ngủ rồi, làm không khí thêm vắng lặng. Trời tối làm cho Phương khi ôm cậu ta cũng đỡ ngại ngùng hơn. Đạt dừng lại trước một căn nhà nhỏ ở giữa đồng và báo rằng đã tới. Phương cục cựa, hơi xích ra tí. Nói gì thì nói chứ Đạt dù không muốn nhưng vẫn luyến tiếc vì cặp vú cô giáo đã rời khỏi lưng mình. Thấy nhà cửa tối thui, Phương hỏi khi Đạt xuống xe:
– Ủa… nhà không có ai hả em?
– Dạ… nhà này em ở với ba mẹ. Ba em có căn tiệm sửa xe ở gần trường đó cô. Nhiều khi ba mẹ không về ngủ, em ngủ mình như bữa nay nè. Lúc nãy… em chạy đến tiệm… mượn ba em bộ đồ nghề rồi ba mẹ đóng cửa ngủ rồi. Em về đây luôn rồi sáng đi ra… mắc công làm phiền ba mẹ…
Cậu nhóc giải thích Phương cũng hiểu. Lúc cậu ta mở cửa vào nhà, Phương định tạm biệt đi ngay thì Đạt tự dưng nói:
– Cô à… hay là cô vào nhà chơi… đợi em chút… em tìm cái áo mưa cho cô mượn. Trời ngớt mưa rồi nhưng cô ở xa… mang theo áo mưa cho chắc… rủi lát lại ào ào nữa…
Ngẫm thấy Đạt nói cũng đúng, cô gật đầu. Thế là cậu ta mau chóng mở cửa và mời Phương vào bên trong. Nhà cửa tối thui, đèn đuốc chẳng ai bật lên cả. Vẫn để cửa mở, Đạt mời Phương ngồi nghĩ chút trên tấm ván ở một bên nhà. Cậu ta đưa tay bật công tắc làm căn nhà sáng lên trở lại. Cậu ta quay sang nhìn, thấy Phương đang run rẩy vì chắc vì lạnh. Người cô cũng ướt ướt rồi, nhất là chỗ hai bầu vú vì nơi đó là nơi tiếp giáp với lưng của Đạt. Chỗ đó bị ướt một khoản làm hai bầu vú căng cứng hiện lên, gói trong cái nịt vú dưới lớp áo dài. Nhìn cô Đạt thấy hấp dẫn vô cùng, chẳng biết nói sao nữa. Cậu ta trở nên lóng ngóng, quên mất mình đang dự định làm gì. Thấy cậu ta nhìn mình, Phương cũng thèn thùng, cô run cầm cập nhìn xuống mặt đất như xoi mói như muốn kiếm xem có tiền bên dưới hay không. Ngẩn ngơ một chút, Đạt mới nhớ ra, cậu ta nhanh chóng đi ra nhà sau tìm đồ cho Phương.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98