Thời gian ngắn sau đó, đúng như đã hứa với thầy Bona, bé Huê mang hết những kinh nghiệm tình dục mình biết, những gì đã được Cường chỉ sang dạy hết cho thầy Bona. Thầy cũng dày công nghiên cứu, thay đổi bản thân lắm. Gần đây thầy hay lén để ý Cường, cử chỉ, hành động của cậu để bắt chước, để mạnh dạng hơn trong việc cua gái. Ai từng biết thầy Bona trước đây thì giờ đã thay đổi hết 180 độ. Thầy đổi từ cách ăn mặc, không khoác những cái áo khoác rộng, che hết thân hình như trước kia mà giờ thầy mặc áo thun thể thao nhiều. Vóc dáng của thầy được tôn lên nhiều hơn. Mái tóc xoan của thầy giờ đã được trét gel nhiều hơn, giờ lúc nào nó cũng bóng mượt hết. Mới đầu thầy còn chưa quen vì mấy áo thun này bó quá, làm nhiều khi hai đầu ty của ngực thầy lòi cả ra. Bé Huê có nói cái đó càng tốt hơn, càng quyến rũ hơn nên khuyến khích thầy cứ để như thế.
Về phần bé Huê, cô bé dạo gần đây vẫn gần gũi với Cường, nhưng nhịp độ ít hơn, cả tuần lễ mới làm một lần. Cường còn ái ngại, sợ không quan tâm nhiều đến cô bé sẽ hờn tủi, nhưng cậu thấy mỗi lần gặp nhau Huê vẫn vui, nên lúc sau không nghĩ ngợi gì nữa. Huê giờ hay gặp thầy Bona cùng học tình dục, nên cũng không cần Cường nhiều nữa. Cô bé thay vào đó lại âm thầm đi theo Cường, theo dõi và kiểm tra lịch sinh hoạt của Cường với cô Thu… cô Phương nhiều hơn. Cường tỏ ra rất khéo phân chia. Nay đi với cô Phương thì mai đi với cô Thu. Cậu vẫn chịch cô Phương ở nhà mình, hoặc ở phòng tập thể của cô. Có khi cuối tuần, mới đưa cô đi chơi xa, chịch cô ở chỗ khác thôi. Cô Thu thì Cường manh động hơn, Cường chịch cô ngay trên trường. Giờ không còn kêu Huê nữa mà chỉ chịch với cô. Huê và thầy Bona theo dõi, nhìn thấy hết. Thi thoảng Cường còn ghé nhà cô Thu ban đêm, chịch cô ở đó nhưng không bao giờ ngủ lại hết. Cường suốt ngày chỉ lo chịch… nhưng học hành thì không tệ, do giờ có cả hai cô Phương và cô Thu giúp sức. Cô Phương kèm Cường buổi trưa. Cô Thu không dạy nhưng lại tiết lộ đề cho Cường như năm ngoái khi học với cô Phương, thành thử ra, Cường dù chẳng khá gì mấy nhưng thành tích học tập dạo này tiến bộ thấy rõ.
Một buổi trưa nọ, cô Phương không dạy học trên trường nên tranh thủ về nhà. Cô thay đồ bình thường, mặc váy khá trang nhã. Cô đội cái mũ rộng vành, còn mang khẩu trang che mặt nữa. Cô xuống nhà, lấy xe máy chạy ra chợ đến nhà Cường. Bình thường Phương cũng hay hoá trang vậy, theo ý Cường để người ta không chú ý cô nữa. Phương chạy xe đến ngay cửa nhà Cường thì đột nhiên không biết từ đâu, thầy Bona nhảy ra, chào cô:
– Chào Phương? Cô đi chợ hả?
Cô Phương hết sức ngạc nhiên khi Bona nhận ra mình. Bị gọi bất tử, cô lúng túng:
– Ơ thầy… dạ không… tôi…
Phương tìm cớ nói dối, vì cô không thể nói là đang đến nhà Cường được. Dù là ở ngay trước ngõ nhà cậu ta thôi. Cô nói:
– Dạ không… em… em đi công chuyện thôi thầy…
Hổm rày trong trường, Phương luôn tránh ánh mắt của thầy Bona. Mấy bữa nay đều vậy hết, nên hôm nay khi thầy ở đâu chạy ra chào bất tử, làm cô cũng hoảng hồn. Bona nói trước:
– Mình thiệt có duyên… cô Phương… rãnh không… đi café với tôi chút nha…
– Ơ… sao vậy thầy… có chuyện gì hả?
– Không… đâu có gì… mình đi café nói chuyện tý thôi…
Bona đang đứng ngay chỗ hiểm, ở nhà của Cường. Phương và thầy mà đứng đây lâu cũng không ổn, mà cô từ chối thầy thì tìm cớ cũng mệt nên cuối cùng đành đồng ý đi café với thầy để tạm thời rời khỏi nhà Cường. Phương chạy xe máy, thầy đi xe đạp, ghé quán café thân thuộc ở gần trường mà lúc trước cả hai từng ngồi với nhau. Mấy bữa nay không dòm, hôm nay ngó lại, Phương thấy thầy Bona khác quá. Thầy vẫn đén đúa, nhưng nhìn có vẻ thời trang hơn, không còn quê mùa như trước nữa. Nhất là giờ thầy mặc áo thun, khoe hết body lực lưỡng, làm cô không sao rời mắt khỏi đó được. Vô quán xong, Phương ái ngại hỏi Bona:
– Thầy… hẹn tôi café có chuyện gì không?
Bona ngập ngừng nhìn quanh rồi nói:
– Thì… thì cái chuyện hôm bữa… trong phòng dụng cụ…
Phương trợn mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy sợ hãi, vội can Bona:
– Thầy ơi… sao nói là đừng nhắc chuyện đó nữa mà… bữa đó… tại tai nạn thôi…
– Ờ thì… cũng tai nạn… nhưng sao sau bữa đó… cô Phương không nói chuyện với tôi nữa… bộ… tôi có làm gì phật lòng cô hả?
Phương mắc cỡ, nhìn quanh, tay đan vào nhau nói:
– Dạ không có… em tránh anh… vì… vì ngại thôi…
Đột nhiên cô lại chuyển cách xưng hô anh – em như trước kia, Bona nghe vậy thấy mừng rỡ hơn. Bona giả bộ thắc mắc hỏi:
– Em… em ngại chuyện gì hả?
– Dạ… thì… anh biết đó… tụi mình lúc trước là bạn bè, là anh em không sao… nhưng làm chuyện đó với nhau xong rồi… nhìn mặt nhau… khó lắm…
– Ơ… anh biết… anh cũng ngại… nhưng Phương nè… anh cũng có cảm tình với em… sao em không cho anh một cơ hội…
Nghe thầy Bona nói vậy, cô Phương giật mình, nói:
– Đừng anh ơi… mình… mình đến với nhau không được đâu… kỳ… kỳ lắm…
– Có gì đâu mà kỳ… anh chưa vợ… em chưa chồng… tụi mình đều là giáo viên… mình quen nhau có sao đâu… hay là… em chê anh… giống Thu…
– Không… anh hiền lành… dễ mến… em đâu có chê em… chỉ là…
– … chỉ sao… em nói đi… hay là chê anh thiệt…
Bona hỏi dồn, làm Phương lâm vào thế bí, cô đành thừa nhận:
– Em nói thiệt… em có bạn trai rồi… nên…
Bona thấy cô nói vậy, bèn giả bộ dỗi:
– Hèn chi… ở trường người ta đồn em cặp với đại gia nào đó… phải không em…?
– Ơ… không phải… nhưng mà… phải… mà thôi… anh đừng hỏi chuyện em nữa… tóm lại là em có người yêu rồi… anh biết không?
– Ờ… vậy thì anh hiểu rồi… em từ chối anh cũng được… nhưng… em cho phép anh… vẫn giữ tình cảm mến của mình cho em nha…
– Anh… anh đừng làm vậy… mất thì giờ anh thôi… anh là người tốt… anh hãy tìm cô gái khác hơn đi… đừng vì em lại phí thì giờ nữa…
– Không được Phương ơi… anh yêu em mất rồi… anh…
Phương nghe vậy thì đứng lên nói:
– Anh đừng nói vậy nữa… nói vậy là em đi đó nha…
Bona hoảng hồn vội kéo tay cô, cho cô ngồi xuống, thầy ôn tồn nói:
– Thôi được rồi… anh không nói nữa… nhưng… mai mốt… em đừng lánh mặt anh nghen… không cho anh yêu em… nhưng cũng cho anh làm bạn em chứ?
Phương ngập ngừng rồi đáp:
– Dạ vậy cũng được. Em thấy cứ tránh mặt anh hoài thì làm mình mất tự nhiên. Mình tiếp tục làm bạn như trước cũng được. Nhưng mà…
– Nhưng sao em…
– Anh… anh đừng nói mấy câu như lúc nãy nữa nhé… em sợ đó…
– Ừ… em… em không thích thì thôi…
Phương nhìn đồng hồ rồi nói:
– Thôi giờ em có việc bận thiệt… em đi đây… anh ngồi chơi nhé!
– Vậy thôi cũng được… tạm biệt em… mai gặp ở trường nhé…
– Dạ… chào anh… em đi đây!
Nói xong Phương vội vàng lấy xe, tất tả chạy về hướng chợ.
Phương vừa đi khuất thì từ phía sâu trong quán, bé Huê đi ra, ngồi xuống cạnh thầy Bona. Thầy Bona nhìn quanh, run run hỏi cô bé:
– Thầy… thầy làm vậy được chưa em… ổn không?
– Thầy giỏi lắm… nhìn thầy tự tin… đĩnh đạc lắm…
– Nhưng liệu có kết quá gì không em? Phương… vẫn còn yêu thằng Cường lắm…
– Nhưng cổ đã chịu nói chuyện với thầy… vậy còn hơn là gặp nhau làm ngơ như hổm rày… mới bước đầu như vậy là thầy đã giỏi lắm rồi…
– Vậy hả em… tất cả thầy nhờ em hết đó…
Bé Huê nhìn hướng Phương chạy xe. Cái điệu này là chạy đến chỗ Cường, rồi cả hai lại vui vẻ với nhau đây mà, tự dưng Huê thấy nhói nhói trong lòng. Cô bé nhìn thầy Bona rồi hỏi:
– À… giờ thầy có làm gì không?
– Không em… sao vậy?
– Nếu thầy rãnh thì… tụi mình kiếm chổ nào… ôn lại cho chắc… mấy kỹ thuật nha…
Vừa nói đến đó, Bona thấy mặt cô học trò đỏ lựng. Thầy cũng hào hứng lắm không rụt rè như trước kia nữa. Thầy ngẫm nghĩ rồi nói:
– Hay là… mình vào trường… nha em…
– Lại kho hả thầy… cũng được… nhưng… giờ em vào được không?
– Đi theo thầy… em cầm mấy dụng cụ đi sau thầy… gặp ai thì nói mang đồ giúp thầy… à… nhưng em… không bận đi làm hả…
– Dạ… tranh thủ chút cũng không sao… lẹ lẹ… em còn chạy đi làm…
– Hihi… nhưng thầy sợ… sẽ lâu đó…
– Uhm… lâu lâu em nghĩ một bữa… chắc bà chủ không la đâu…
Mới đây thôi mà Bona đã biết đùa khá duyên dáng rồi. Thầy chạy xe đạp vô trường, bé Huê cầm dụng cụ lẽo đẽo theo sau, rồi cả hai lại mất hút ở cuối hành lang… chỗ phòng dụng cụ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98