Tính ra thì cô Phương cũng khá ngây thơ. Bona dù là thầy giáo rồi, nhưng là trai mới lớn thôi. Tính tình thầy hiền lành, không sôi nổi nên mãi đến giờ vẫn chưa có mối tình vắt vai. Từ hồi biết cô Thu, yêu đơn phương cổ đến giờ mà không được hồi đáp thì Bona đau khổ rất nhiều. Hôm vô tình được tiếp xúc với Phương, Bona quả không cố ý, nhưng thực tình không kềm nổi cái máu dâm ngầm chất chứa trong lòng mình nên mới có hành động sỗ sàng với Phương vậy. Phương đối xử với Bona như người bạn, nhưng trong lòng thầy suy nghĩ khá nhiều, vẫn nuôi hy vọng có một ngày nào đó nếu không thể đến với cô Thu thì sẽ có cơ hội đến với cô Phương.
Trời Phật không phụ lòng Bona, đã cho thầy một duyên may lớn khi được làm chuyện đó với Phương một cách tình cờ. Hai mươi mấy năm sống trên đời, Bona mới biết mùi ‘gái’ thực thụ là ra làm sao. Cái dương vật khủng khiếp của thầy mới có cơ hội làm cái chức trách thực của nó chứ không còn đơn giản là đi tiểu, rồi lâu lâu bắn tinh dịch vô tường nữa. Có thể nói, chính cô Phương đã phá đi cái sự trinh trắng của Bona. Thầy tính nhân cơ hội đó mà tỏ ý với Phương luôn, nhưng sao cô lại phũ phàng từ chối lại bảo thầy quên đi mọi chuyện. Đùa sao, chuyện ấy thì ngàn năm nữa cũng không thể quên được, làm sao Bona có thể dễ dàng quên đi như thế được. Buổi sáng được dịp làm chuyện đó với Phương xong là cả ngày Bona không ăn uống, không làm gì được, đến đêm chỉ thức trắng, mãi nghĩ ngợi đến thân hình gợi cảm, mùi hương rồi cả những giọt mồ hôi lăn dài trên cơ thể của cô Phương mà thôi.
Phương có vẻ làm đúng những gì cô đã nói với Bona, hôm sau lên lớp dạy cô cố tỏ ra bình thường nhất có thể, vẫn vui vẻ, gật đầu chào hỏi mọi người. Chỉ có khi tiếp xúc với thầy Bona, cô mới thấy ngượng nghịu mà thôi. Dù chỉ đi phớt qua nhau, gật đầu chào thôi mà Phương thấy Bona nhìn mình đắm đuối, cái nhìn như muốn xoáy sâu, muốn ăn tươi nuốt sống lấy cô thôi. Trước đây Phương để ý thấy Bona hay nhìn chị Thu như vậy, nay không còn nữa mà chuyển cái ánh mắt đó sang tia về phía cô. Mới có một bữa đầu chắc không ai để ý, Bona mà cứ làm vậy hoài thì thế nào cả trường cũng lại đồn rùm beng là thầy quay sang thích cô nữa. Nếu Phương còn chưa có ai thì chuyện này cũng không thành vấn đề, giờ cô đã có Cường rồi, cả hai đang yêu say đắm nên Phương lại đâm ra sợ lắm. Lỡ có chuyện gì, Cường biết thì lại ghen. Hổng chừng lộ ra chuyện từng lỡ ‘chịch’ thầy Bona nữa, chắc Phương chết với Cường quá.
Miệt Thứ đang vào dịp cuối năm, cả trường ai cũng bận rộn cho kỳ thi học kỳ I. Phương chỉ dạy có lớp 8 thôi nên mọi chuyện còn đơn giản. Cô lo là lo cho bạn trai mình, chẳng biết Cường có vượt qua được hay không nữa. Cường có giả vờ hỏi ý Phương là cậu có nên tiếp tục học ở lớp dạy thêm của cô Thu nữa hay không. Phương thấy Cường học ở chỗ Thu cũng ổn nên khuyến khích cậu học tiếp. Dù sao thì cô Thu vẫn đang trực tiếp dạy Cường nên phụ đạo cậu sẽ tốt hơn. Dẫu vậy, Cường vẫn nằng nặc đòi Phương tiếp tục kèm cặp mình. Cậu ta bảo cô Thu chỉ dạy có một môn thôi, mà Cường thì môn nào cũng yếu, nếu Phương không dạy cậu như lúc trước thì không ổn đâu. Thật ra Cường không yêu cầu thì Phương vẫn thấy việc dạy kèm cho cậu là một ‘trách nhiệm thiêng liêng’, đó cũng là dịp tốt để cả hai hẹn hò, rồi gần gũi nhau. Tuy vậy, mọi chuyện giờ không còn như xưa nữa vì giờ đã có thêm sự xuất hiện của bé Huê. Cả hai phải suy tính rất nhiều vì hai địa điểm hẹn hò thường xuyên của họ là nhà của Cường và phòng của Phương giờ không thực sự an toàn nữa. Dẫu sao đi chăng nữa hiện tại mối quan hệ này phải giữ hoàn toàn bí mật, không thể để ai biết được nên chuyện tính toán để gặp nhau thế nào là một chuyện rất khó, phải nhọc công suy tính rất nhiều.
Đối với Cường, hiện tại cậu có một nỗi lo rất lớn là bé Huê. May cho Cường là cô Phương thấu hiểu và thông cảm cho cậu về chuyện đã bí mật làm tình với cô bé. Cường thì thích duy trì tình trạng ‘bắt cá hai tay’ thế này hơn nhưng xem chừng cô Phương không muốn như vậy. Nếu là trước đây là Cường đã ‘cho de’ cô rồi vì dám đặt điều kiện với cậu, nhưng lần này thì khác, có lẽ Cường thương cô thiệt, muốn tính chuyện lâu dài thiệt chứ không đơn giản là vui chơi qua đường nên lần này cậu rất nghiêm túc với yêu cầu đó của cô. Với trường hợp của bé Huê, Cường cũng đã gặp vài lần trong quá khứ, khi cậu đi ăn chơi cũng gặp nhiều cô gái ‘kết model’ rồi cứ bám víu lấy cậu mãi. Kinh nghiệm giải quyết của Cường thường cũng đơn giản: chủ động giảm nhịp độ liên lạc, lâu dần rồi cắt đứt với ‘đối tượng’. Chuyện đó có thể làm với các cô gái khác nhưng với Huê thì hơi khó bởi Huê và Cường học cùng lớp, ngày ngày ra vào đều gặp nhau, rất khó để ‘làm lơ’ như cách Cường thường làm. Suy đi tính lại mãi chẳng biết phải làm sao, Cường ngẫm nghĩ chỉ còn mỗi cách là phải nói chuyện trực tiếp với cô bé.
Đến ngày thứ bảy, Cường báo trước với cô Phương là sẽ gặp và nói chuyện với bé Huê nên cả hai không hẹn hò nhau. Cường hẹn Huê đi chơi rồi vào nhà nghĩ, mây mưa hoan lạc với nhau suốt từ trưa đến chiều. Sau cơn say tình ái, lúc đang ôm nhau, Cường nói:
– Có lẽ mai mốt mình đừng gặp nhau như vầy nữa, Huê à.
Bé Huê nghe vậy thì giật mình. Đang nằm ôm Cường thì bật dậy hỏi:
– Sao vậy? Anh… bộ có chuyện gì hả… hay là… anh đã chán em rồi…
Cường đang nằm cũng ngồi dậy, cậu vuốt mái tóc của cô bé nói:
– Không phải… không phải là anh chán em… nhưng mà
– … nhưng mà sao… anh… anh cứ nói đi… đừng ngại…
– Vậy anh nói thẳng… em… em đừng ngại nhé. Thực tình thì… anh… anh đã có người yêu rồi… nhưng thời gian trước… anh và cô ấy có chút trục trặc với nhau nên… nên anh mới buồn… rồi mới gặp em hôm đi chơi ở trường…
– … giờ… có phải… hai người đã làm lành với nhau rồi… đúng không?
Cường gật đầu, rồi nói tiếp:
– Cô ấy cũng biết chuyện của anh và em. Lúc đầu cũng trách anh… nhưng sau đó cô ấy thông cảm… không nhắc đến chuyện này nữa… nhưng… cô ấy nói… phải chấm dứt…
Huê là con gái mới lớn, mới 15 tuổi đầu mới biết yêu đã gặp ngay cậu Cường, đã phải gặp tình trạng cay đắng này rồi nên vừa nghe Cường nói là không khỏi chạnh lòng, hai hàng nước mắt ứa ra, dù cô bé không có ý định sẽ khóc. Cường thấy vậy hơi hoảng, vội an ủi:
– Thôi mà… em đừng khóc… mọi chuyện là lỗi tại anh…
Huê ngất lên, cô bé ôm chầm lấy Cường rồi nói:
– Đừng mà… anh đừng bỏ em… đừng bỏ rơi em…
– Huê ơi… đừng làm vậy nữa mà… khó cho anh lắm…
– … là… là cô Phương phải không? Người yêu của anh là cô Phương phải không?
– Ơ… chuyện này…
– Đến giờ anh đừng dấu em nữa. Có phải cô Phương là người yêu của anh không?
Cường gật gật đầu xác nhận:
– Phải… nhưng sao em biết…
– Em đã nói rằng em để ý anh lâu rồi mà… mọi chuyện của anh em đều quan sát hết… cái đó là do em đoán… lúc trước em cũng có nói với anh rồi đó…
– Ừ… em biết vậy thì anh không dấu nữa… Phương… Phương với anh đã làm lành rồi… anh… anh cũng có tình cảm với cô ấy thật… nên… em thông cảm…
Bé Huê lại nài nĩ:
– Đừng mà anh… anh anh đừng bỏ rơi em… lúc trước anh cũng hứa sẽ luôn ở bên em mà…
– Anh… anh nhớ… nhưng mà…
– Anh… anh đừng bỏ rơi em… anh muốn gì em cũng chìu… xin đừng bỏ rơi em…
Huê cứ nài nĩ làm Cường thấy chạnh lòng. Huê mới tháng trước ngây thơ như tờ giấy trắng, thậm chí còn quê mùa, mộc mạc nữa kìa. Giờ quen Cường mới hơn một tháng đã rành rẽ chuyện tình dục. Nhiều khi nghĩ lại cô bé giống nô lệ tình dục cho Cường nhiều hơn, bởi thế nếu một hai bảo cô bé bỏ ngang thì sao cô bé chịu được. Cường ậm ừ:
– Anh thực tình cũng chẳng muốn bỏ em… nhưng ngặt nỗi… Phương không thích…
– … thì… thì nếu cổ không thích… tụi mình… có thể giữ bí mật mà… những lúc anh không gặp cổ… thì tụi mình có thể lén gặp nhau… chuyện gì em cũng chịu hết… chỉ cần anh nói cho em biết thôi… và đừng bỏ rơi em thôi…
Cường nghe vậy thì gật gù, tặc lưỡi. Cậu ngẫm nghĩ: Chắc con nhỏ này mê cậu lắm rồi nên đến vậy mà cũng chịu được. Thiệt là bó tay. Nhưng nghĩ lại thì nếu nhỏ chịu thì… càng tốt…
– Ờ… anh thấy vậy cũng được… nhưng phải giữ bí mật… không được để cho Phương biết đó…
Huê nghe vậy thì hết nấc, cô bé dụi nước mắt rồi nói:
– Như vậy được mà… không sao đâu… em biết anh… anh cũng dâm thấy mồ… một lượt quen cả em lẫn cô Phương thì có sao đâu…
Cường nghe vậy thì cười nói:
– Hi hi… mới quen anh hơn một tháng mà có vẻ hiểu anh quá héng…
– Em biết hết, tại em không nói ra đó thôi. Anh quen thì quen cô Phương, còn lén lút qua lại với em… mà thậm chí… còn đang để ý cô Thu nữa kìa… đúng hông?
Cường tròn xoe mắt, nhìn Huê trân trân:
– Trời… em… em… sao em biết…
– Có cần phải nói ra không. Lúc trước mỗi lần đi học thêm về… anh đều bắt em… rõ ràng là cô Thu cổ làm anh hứng mà… đúng không?
Cường nghe bé Huê ‘bắt bài’ mình vậy thì còn nước gãi gãi đầu thừa nhận:
– Hi hi… ờ… không hiểu sao anh luôn hứng thú với mấy cô giáo của trường mình…
– Có gì đâu không hiểu… tại anh… anh dâm quá mà…
Cường nghe vậy thì chồm lên, đè bé Huê xuống:
– Bữa nay dám nói anh dâm nhé… còn nói nhiều lần nữa… phải phạt mới được…
– Phạt… phạt em thế nào?
Cường cầm dương vật mình, xĩa xĩa vào mặt cô bé nói:
– Phải đánh bằng cây roi này mới được…
– Vậy hả… vậy phạt em đi… đánh em đi anh…
Cường ôm chầm lấy Huê, trút toàn bộ sức lực của mình lên cô bé, từ bạo dâm, đánh đập, hành hạ các kiểu, Huê đều hứng thú tiếp nhận hết. Cô bé hiểu rõ bản thân mình, biết rằng trọn vẹn ngày thứ bảy này, Cường còn là của cô, sau ngày này, phải chia sẽ anh chàng cho người khác mất rồi. Cường mới đầu thấy Huê chịu vậy thì coi như cũng ổn, nhưng đến cuối ngày, trước khi chia tay cô bé, cậu cũng không quên dặn dò:
– Nhưng chuyện của anh với cô Phương… em đừng nói ai nghe nhé…
– Dạ… em biết mà… em chỉ biết có anh thôi… coi như em là người bí mật của anh thôi… anh đừng lo lắng gì hết…
Vậy là kết quả thành công ngoài mong đợi. Chỉ sau ngày thứ bảy, Cường đã giải quyết mối lo về bé Huê. Phương gặn hỏi cậu thế nào, Cường suy nghĩ kỹ rồi mới nói lại với cô rằng khi cậu bảo chia tay, Huê khóc nhiều và không chịu. Cậu nghĩ cần một khoản thời gian để cô bé ‘chán’ mình, nói Phương cho cậu thêm thời gian. Phương tỏ ra thông cảm và đồng ý. Cường khá thông minh, nếu cậu nói đã giải quyết xong hết ngay lúc này thì Phương sẽ nghi ngờ, còn nếu kéo dài một tý thì hợp lý hơn. Coi như cậu sẽ có một khoản thời gian ngắn nữa để thoải mái bắt cá hai tay mà không sợ ai nói hết.
Đến tuần sau nữa thì Phương lại tiếp tục sang nhà Cường dạy thêm cho cậu bình thường. Nhưng rút kinh nghiệm từ chuyện của Huê, Cường yêu cầu mấy lần sau khi sang dạy học Phương cần hoá trang, mặc đồ khác với mọi ngày để người ta không nhận ra. Phương sang nhà dạy thêm cho Cường vào mỗi buổi chiều luôn, ngày nào Cường có học thêm cô Thu thì cô sẽ dạy trễ một chút. Mỗi lần như vậy là mỗi lần Phương phải chuẩn bị trang phục, đầu tóc khá kỹ lưỡng. Cường nhân cơ hội đó bắt cô thử mấy bộ đồ sexy, thời trang mà cậu ta thích. Mấy bộ đồ dị hợm mà ít khi Phương dám mặc, nhưng giờ vì lý do hoá trang nên đành phải làm theo.
Cường sắp xếp thời gian cũng hợp lý. Vì hiện tại cậu không thể qua đêm ở chỗ Phương nữa nên các ngày trong tuần, sau khi học thêm với Phương xong, buổi tối Cường sẽ đi chơi với bé Huê. Cô bé không đòi hỏi nhiều nên Cường cũng chỉ gặp Huê một tuần có một đến hai lần thôi. Các thời gian trống còn lại thì dĩ nhiên đều ưu tiên cho cô Phương hết. Huê khá ngoan, cô bé giữ đúng lời hứa. Lúc gặp Phương trên trường thì chỉ có Phương là ngại thôi chứ cô bé thì tỉnh bơ, vẫn lễ phép chào hỏi cô giáo cũ.
Nhờ Phương kèm cặp, cộng thêm tích cực học thêm với cô Thu mà thành tích thi học kỳ một của Cường khá ấn tượng. Cậu trải qua kỳ thi giữa năm khá nhẹ nhàng, không chút gì gọi là chật vật hết. Những tưởng mọi chuyện đến đây đã chấm dứt hết mọi rắc rối, thì lại có chuyện xảy đến.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98