Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 54

Vô Kỵ bước lên khoang thì không thấy Triệu Minh đâu cả. Chàng bèn đứng dựa thành tàu mà nhìn ra ngoài biển trời bao la, đang ngả về chiều mà nghĩ ngợi. Một lúc sau, chàng thấy Triệu Minh cũng bước ra thành tàu. Nàng tiến tới đứng gần chàng, bắt chước chàng cũng phóng mắt lên những làn sóng lăn tăn bất tận. Hai người không nhìn nhau mà cũng chẳng nói với nhau một lời. Chàng và nàng nhìn biển một hồi lâu, tới khi trời sẩm tối, trăng rằm sáng ngời trên cao. Mỗi người theo đuổi một hồi cảm riêng tư của mình. Hai nguồn cảm đó chắc là cùng mang chung một ý tưởng: Nàng thì suýt nữa là trao thân, đưa cho chàng cái trinh nguyên quý giá của đời mình, chàng thì suýt nữa là hưởng được một tấm thân trong trắng, lá ngọc cành vàng. Nàng thì tưởng nhớ tới màn thủ dâm của mình vừa rồi, vô tình đã làm thủng màng trinh, mất đi cái quý giá ngàn vàng của đời mình. Chàng thì mơn man nghĩ tới cơ hội làm sao lấy được cái cuộc đời trinh nữ của nàng…

Một lúc sau, Triệu Minh lên tiếng hỏi nhỏ:

– Trương công tử, “con nhỏ” đó nói gì vậy?

Vô Kỵ nhíu mắt lại suy nghĩ. Ừ nhỉ, hồi nãy Tiểu Siêu nói cái gì mà mình không để ý, quên mất rồi. Sau khi bị Tiểu Siêu bắt gặp tại trận cảnh hai người đang ân ái với nhau, Vô Kỵ sượng trân, không còn nhớ tới nàng nói gì nữa. Chàng bặm môi ngẫm nghĩ. Ủa, mà sao môi mình lại có vị ngọt ngào, thơm phức vậy nè? Chẳng lẽ đây là hương vị còn sót lại từ dàn ngực, từ đầu vú Triệu Minh hay sao? Chắc là vậy rồi. Chứ còn gì nữa mà phải thắc mắc?

Vô Kỵ gật gù, chậm rãi trả lời:

– Tiểu Siêu đã nói… Bà bà… lên đảo rồi… chắc Bà bà đang tính kế hại nghĩa phụ tôi…

Triệu Minh quay người lại, kêu lên:

– Bảo đao Đồ Long! Không biết Bà bà đã có trong tay chưa?

Vô Kỵ nói:

– Điều đó quả thật ta chưa biết được. Khi nào gặp nghĩa phụ tôi thì tôi biết ngay.

Nói xong Vô Kỵ xoay người bước xuống gầm tàu. Triệu Minh vội hỏi:

– Công tử đi đâu vậy?

Vô Kỵ nói:

– Trời tối rồi, tôi sửa soạn đi gặp nghĩa phụ tôi đây.

Triệu Minh hỏi:

– Cho tôi đi theo được không?

Vô Kỵ trả lời:

– Cũng được. Khi gặp ông, tôi sẽ hỏi mượn thanh đao Đồ Long cho cô cầm chơi, như tôi đã hứa.

Triệu Minh cả mừng, liền lấy Ỷ Thiên kiếm dắt ngang lưng rồi cùng Vô Kỵ lên đảo.

Hai người mò mẫm, lén lút, nắm tay nhau theo ánh trăng đi dò con đường chính dẫn lên đỉnh. Họ đi một cách rất dè dặt, cẩn thận là vì Vô Kỵ sợ Kim Hoa Bà bà phát giác ra hành tung của hai người. Còn Triệu Minh thì cứ sợ có rắn – đây không phải là Linh Xà đảo hay sao?

Đi một đoạn, bỗng nhiên hai người nghe có tiếng ho khan rồi thấy Bà bà dưới trăng tỏ đang xăm xăm đi đằng trước, chẳng thấy bóng dáng Linh Nhi đâu cả. Vô Kỵ mừng rỡ, bấm tay Triệu Minh, rồi lần mò theo dõi Bà bà ngay. Ba người đi rẽ sang một con đường nhỏ dẫn đến một chỏm đá cao sau hòn đào. Trên chỏm đá là một căn chòi tối om.

Bà bà dừng bước trước căn chòi ho lên một tràng rồi lên tiếng:

– Tạ hiền đệ vẫn còn mạnh giỏi đó chăng?

Vô Kỵ đang núp sau một tảng đá lớn nơi xa, thấy vậy thì hỏi nhỏ với Triệu Minh:

– Trong nhà tối mù, không có ai. Tại sao mụ ta lại kêu hỏi nghĩa phụ tôi như vậy?

Triệu Minh ngạc nhiên đưa mắt nhìn chàng:

– Tạ tiền bối mù lòa, đâu cần phải có đèn đuốc trong nhà làm gì?

Vô Kỵ nghe vậy thì cười thầm cho sự ngu ngơ của mình. Còn Triệu Minh thì lại nghĩ khác. Nàng cho rằng chắc là “con nhỏ” Tiểu Siêu đã bỏ bùa khiến cho nên chàng mới trở nên ngớ ngẩn như vậy. Nàng cò biết đâu là cái lơ mơ đó có thể là vì Vô Kỵ vẫn còn bồi hồi, mê man nên lú lẩn sau cái màn hôn môi, nút lưỡi, bóp ngực, bú vú, sờ chim hồi nãy, có một không hai trong đời chàng.

Lúc đó, một người cao lớn, đầu tóc bờm xờm, trắng xóa, mặc áo bào trắng từ trong căn chòi bước ra. Nhìn thấy là Vô Kỵ mừng rỡ, suýt nữa la lớn lên một tiếng. Người đó chính là Tạ Tốn, nghĩa phụ chàng. Chàng thấy Tạ Tốn không thay đổi gì nhiều, hình dáng vẻ mặt chỉ già dặn hơn một chút. Chỉ có mái tóc trắng xóa và cái áo bào là lạ mắt thôi. Đó là vì chàng đã quen nhìn Tạ Tốn lúc còn trai tráng trong bộ đồ da thú quanh năm.

Tạ Tốn hai tay sửa vành áo bào, ngước mặt về hướng Bà bà nói:

– Hàn phu nhân mới về đấy à? Kỳ đi Trung Nguyên này, phu nhân có tin tức gì không?

Bà bà đáp:

– Kỳ này tôi bận một vài công việc nên không để ý gì tới chuyện quần hùng Trung Nguyên cả. Sau bao nhiêu năm vắng bóng, sao hiền đệ vẫn còn nặng nợ giang hồ?

Tạ Tốn thở dài, không nói gì.

Bà bà ho lên một chập rồi nói tiếp:

– Hiền đệ vẫn còn quyến luyến với các bạn bè tứ chiếng nhiều vậy sao?

Vô Kỵ nghe hai người nói với nhau như vậy thì ngạc nhiên lắm. Rõ ràng là Tạ Tốn và Kim Hoa Bà bà đã thân thiết, quen biết với nhau từ nhiều năm trước rồi.

Tạ Tốn cười lên một tiếng. Bỗng nhiên mặt ông thay đổi, trở thành đau đớn, hơi thở trì trệ. Bà bà liền tiến tới gần Tạ Tấn mà hỏi:

– Tạ hiền đệ khó chịu trong người sao? Tới lúc rồi à?

Tạ Tốn không trả lời mà chỉ nhăn nhó gật đầu. Bà bà nghe vậy thì đưa tay ra đỡ Tạ Tốn rồi dìu ông đi vào trong căn chòi.

Triệu Minh ngạc nhiên nhìn Vô Kỵ thì thấy chàng cũng lộ vẻ hoang mang không biết Tạ Tốn đang bị bệnh gì. Hai người liền gật đầu bảo nhau cùng lò mò đi tới gần căn chòi.

Khi dò tới gần, đứng sau lùm cây, Triệu Minh thấy trong nhà vẫn tối om, không có một tiếng động. Hôm nay trăng sáng, nếu hai người đứng gần nhìn vô thì chắc chắn cũng sẽ thấy rõ những gì đang xảy ra trong đó mà thôi. Nhưng ai mà dám! Nàng đang cố lắng tai nghe thì tự dưng có tiếng bành bạch phát lên. Nghe như là tiếng đấm bóp vậy. Tiếng bành bạch cứ phát lên không ngớt làm Triệu Minh tin chắc là Bà bà đang tẩm quất, đấm bóp cho Tạ Tốn đỡ đau rồi đây. Nàng mỉm cười nhìn qua Vô Kỵ thì thấy chàng mặt mũi sượng sùng thì nàng lấy làm ngạc nhiên. Nàng chưa hiểu tại sao thì đã có tiếng rên khe khẽ vang lên, hòa nhịp với tiếng da thịt chạm vào nhau. Rõ ràng đó là tiếng rên của một người đàn bà, thốt lên trong lúc đê mê, sướng khoái. Và tiếng “đấm bóp” kia chẳng qua chỉ là tiếng dồn dập của hai khối thịt, hậu quả của một cơn dập nắc của một con cặc và một cái lồn. Triệu Minh hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra trong căn chòi tối om đó liền…

Thì ra Vô Kỵ cũng đã biết là Tạ Tốn và Kim Hoa Bà bà đang làm tình với nhau rồi. Từ nhỏ, chàng đã thấy, hầu như mỗi ngày, Tạ Tốn lên cơn điên, phải tìm Tố Tố mà đụ mới lành. Bây giờ thấy ông thay đổi sắc mặt, rồi Bà bà đi theo ông vào trong nhà thì chàng đã đoán ra tám chín mươi phần trăm là Tạ Tốn lên cơn nên Bà bà phải cho ông đụ thôi. Nhưng lúc đó chàng vẫn không chắc chắn lắm là bởi vì Kim Hoa Bà bà già khú đế, làm sao mà chịu nổi với những cú dập nắc của con cu Tạ Tốn mà chàng biết là to lớn dị thường. Cứ cho là Tạ Tốn mù lòa, không nhìn thấy hình dáng xấu xí của Bà bà, chỉ cần một lỗ để đút vô, nhưng mụ ta lụ khụ, ho hen, phải tự biết giữ mình, đời nào lại chịu cho một Tạ Tốn đô con, gân guốc bầm dập như vậy. Làm sao mà mụ ta lại “dám” cho Tạ Tốn đụ cho được? Vì thế mà chàng thấy có một cơ may nhỏ là mình đã đoán sai. Nhưng khi nghe tiếng Bà bà rên siết thì chàng biết là mình không lầm rồi.

Trong lúc đó, tiếng bành bạch cứ vang lên có nhịp, và tiếng rên sướng khoái cứ vang theo không ngừng. Lạ một cái là tiếng rên này nghe rất là thánh thót, thanh tao, không khàn khàn, vẩn đục. Rõ ràng là đang thoát ra từ cái miệng của một nàng con gái thanh xuân, đang mê man dục tình, chứ không phải là một mụ già cóc đế, ho hen lụ khụ. Chẳng lẽ Kim Hoa Bà bà, tuy còm cọm, nhăn nheo, nhưng khi động cỡn lại trở nên trẻ trung, tươi tắn? Nhưng gì thì gì, có một điều chắc chắn là Bà bà đang sung sướng vô cùng nên mới mở miệng rên lên những tiếng đã điếu, đam mê như vậy.

Nghe tiếng rên say sưa của Bà bà, Vô Kỵ và Triệu Minh nhìn nhau mà ngượng chín cả người. Hai tiếng dầm dập và rên siết kia hợp lại thì rất là tượng thanh và cũng rất là tượng hình. Vì thế mà cái tiếng hành dâm đó khiến cho người ta tưởng tượng ra ngay cảnh làm tình mê tơi của Tạ Tốn và Kim Hoa Bà bà. Một là Tạ Tốn đang đè lên Bà bà mà đụ xuống, hai là Bà bà đang chổng mông lên cho Tạ Tốn đâm ngang. Vô Kỵ và Triệu Minh cũng vậy. Vừa nghe tiếng dập, rên là hai người nghĩ tới ngay đến cảnh dập nắc của đôi tình nhân già liền. Rồi cả hai đều nhớ tới cảnh ôm ấp, bú mút vừa rồi giữa chàng và nàng. Bỗng dưng hai người cảm thấy nóng ran cả người. Trời, hỏa nó bốc đây mà…

Vô Kỵ cầm lòng không nổi, đưa tay ra mà nắm lấy tay nàng. Nàng thở mạnh, để mặc cho chàng hôn hít lên cánh tay thơm mát, mềm mại của mình. Chàng nâng tay nàng lên, mắt nhìn chầm chập vào mắt nàng, rồi từ từ hôn lên từng ngón tay búp măng của nàng. Thấy nàng không cưỡng lại, Vô Kỵ làm tới. Chàng nhớ tới bộ ngực khêu gợi thần sầu của nàng nên chàng liền cầm hai vạt áo nàng mà phanh ra. Khi hai gò vú nõn nà, căng tròn hiện ra là chàng úp ngay hai bàn tay của mình lên vú nàng. Đoạn chàng bóp mạnh lại, cảm nhận cái êm ấm, cưng cứng, dai dai của một cặp cú to lớn truyền qua tay mình. Ngay sau đó, chàng dí luôn mặt mình vào cái khe giữa hai bầu vú đó mà say sưa hôn hít, bú mút cái khoảng da thịt thơm tho, mềm mại đó.

Triệu Minh ôm lấy đầu chàng mà siết chặt lại, ghì sát mặt chàng vào lồng ngực mình. Nàng mím chặt môi lại để dằn lại, không dám kêu lên một tiếng sung sướng. Nhưng tai nàng lại nghe lên những tiếng rên không ngớt của Kim Hoa Bà bà khiến nàng có cảm tưởng đó là những tiếng rên của mình vậy. Bà bà đang đê mê sung sướng, đâu có khác gì cảm giác hiện tại của nàng đâu? Cả hai người đều như đang ngụp lặn trong sông ân bể ái, không biết đâu là bờ là bến.

Bỗng nhiên tiếng bành bạch và tiếng rên im bặt đi. Tiếp theo là tiếng sột soạt. Rồi tiếng rên của Bà bà lại tiếp tục vang lên, lớn hơn lần trước, cộng với tiếng dập nắc bình bịch liên hồi. Như vậy là Tạ Tốn đã thay đổi thế làm tình rồi. Tiếng bành bạch được thay bằng tiếng bình bịch, chứng tỏ là bây giờ Tạ Tốn đang bế xốc Bà bà lên mà chơi kiểu đứng, khiến con cu dộng sâu hơn, thẳng tuốt vào lỗ chim nên tiếng vang mới thành tiếng khác thường như vậy.

Triệu Minh, trong cơn đê mê, hình dung rõ ràng ra cảnh cặc lồn đâm thọc vào nhau như thế thì nàng không chịu nổi nữa. Nàng liền đưa tay xuống mà nắm luôn vào con cu của Vô Kỵ. Khi tay của nàng vừa chạm vào cái thân cặc đang cương cứng của chàng thì bỗng dưng nàng mở choàng mắt ra, kinh hãi. Trời ơi, đây có phải là một con cu hay không? Chắc không phải rồi. Vì không thể nào nó có một kích thước to lớn dị thường như vậy. Nàng đâu có biết rằng đây là hậu quả của sự luyện tập Cửu Dương thần công mà thôi.

Vô Kỵ thấy nàng kinh ngạc như vậy thì chàng liền móc luôn con cu của mình mà đưa ra ngoài. Tức thì một lần nữa, nàng phải ngậm chặt môi lại để khỏi phải kêu lên một tiếng hãi hùng. Rồi như cho chắc ăn, nàng liền đưa cả hai tay lên bụm miệng, hai mắt trợn tròn lên, không thể tin được vào cái cớ sự trước mắt mình. Tuy nàng đã từng thấy hai con cu của hai tên dâm thần Tứ tử và Ngũ tử, nổi tiếng là khổng lồ, nhưng so với con cu của Vô Kỵ thì chúng vẫn không sao sánh bằng.

Vô Kỵ mỉm cười, một tay nắm lấy tay nàng, đưa xuống đặt lên con cu mình, một tay nâng cằm nàng lên mà hôn lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn. Chàng thấy rõ ràng bàn tay nàng run rẩy trên con cu của mình. Không hiểu cái cảm xúc triền miên đó phải chăng là bởi vì một môi hôn say đắm của hai cái lưỡi ẩm ướt hay là một đụng chạm nóng hổi của bàn tay mềm mại với con cu sừng cứng. Có lẽ cả hai…

Hôn nàng xong, Vô Kỵ liền cầm lấy con cu to lớn của mình mà đút vào bàn tay nhỏ nhắn của nàng rồi đưa nó nhổng lên cao, đầu cu sừng sững, ngạo nghễ dưới ánh trăng vàng. Cùng một lúc, chàng ấn nhẹ đầu nàng xuống, khiến cho miệng nàng, với cặp môi hồng vẫn còn đang hé mở, ghé xuống sát vào cái đầu cu đỏ ké của chàng. Triệu Minh hiểu ngay là chàng muốn cái gì rồi.

Triệu Minh nhìn thẳng xuống con cu to bản mà thở mạnh. Nàng đã từng nghe nói tới cái vụ làm tình bằng miệng rồi. Nhưng chưa bao giờ nàng thử cả. Ngay cả những lúc hành dâm với bọn Ngũ Nhân Tài Tử nàng cũng chưa hề cầm cặc của chúng mà đút vào miệng. Còn đến cái vụ cho phép chúng đưa cặc vào miệng nàng là một chuyện không tưởng, dầu rằng nhiều lúc nàng nàng nứng dâm quá đỗi. Đối với nàng, cho bọn chúng vần võ “trên” người nàng thì còn được, nhưng để cho bọn chúng đâm thọc vào “trong” người nàng, lỗ lồn hay lỗ miệng, là một điều cấm kỵ. Làm như là một khi nàng cho ai đâm vào trong người thì người đó phải là ý trung nhân độc nhất vô nhị của nàng vậy. Có phải vì vậy mà một nhà văn nữ đã từng viết “Kim chích vào thịt thì đau, thịt chích vào thịt nhớ nhau suốt đời” chăng?

Lúc đó, trong tay nàng, con cu nóng bỏng đang phập phồng, ngọ nguậy. Hơi thở nàng trở nên gấp rút. Cùng một lúc, tiếng bình bịch dập nắc cùng tiếng rên la của Tạ Tốn và Kim Hoa Bà bà bỗng dưng nhanh hơn, vang dôi hơn. Rõ ràng là hai người đó đang lên tuyệt đỉnh của sung sướng rồi. Như bị mê hoặc và quyến rũ bởi những tiếng làm tình dâm dật đó, Triệu Minh ngước mắt nhìn lên khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai của Vô Kỵ. Người mộng của nàng đó. Người con trai tài giỏi, anh phong duy nhất đã từng làm nàng mơ màng, tưởng nhớ mãi đó. Phải rồi, Vô Kỵ chính là người con trai duy nhất mà nàng cam tâm dâng hiến cả cuộc đời trinh nguyên, trong trắng của nàng. Rồi nàng lại nhớ tới cảnh thủ dâm quá sức sung sướng của nàng hồi nãy – màn làm tình bằng tay khiến cho nàng tự làm mất đi cái quý giá ngàn vàng của đời mình… Vậy là nàng còn gì cho chàng đây? Màng trinh kia đã mất thì bây giờ nàng chỉ còn tấm thân hừng hực, đang lên cơn nóng bỏng này mà thôi. Không còn ngần ngại gì nữa mà há lớn miệng ra, cúi đầu xuống, để cho cái đầu cu nóng đỏ, to lớn của Vô Kỵ chui tọt luôn vào miệng.

Vô Kỵ sung sướng quá. Cái môi kia – cái môi lúc nào cũng cong cớn, lúc nào cũng mời mọc, lúc nào cũng nũng nịu – đã từng được chàng say sưa bú mút ban nãy, bây giờ lại bao phủ hết cái đầu khấc của con cu chàng. Cái cảm giác ẩm ướt của cái miệng, cái lưỡi đó, chàng mới vừa tận hưởng trong miệng mình thì bây giờ chàng lại tận hưởng một lần nữa nơi đầu cu, chốn nhạy cảm nhất trong cơ thể người đàn ông con trai. Cảm giác đó khiến Vô Kỵ rướn người ra, như muốn đẩy con cu vào sâu thêm trong miệng Triệu Minh.

Triệu Minh nhắm cặp mắt phượng, hai tay cầm lấy cặc Vô Kỵ tiếp tục há miệng thật lớn để cho con cặc của chàng đi sâu vào họng nàng. Con cặc của chàng từ từ đâm lút vô trong, qua khỏi hàm răng, nằm đầy ắp trong miệng nàng, rồi đi tới cuối họng nàng. Tới đó, Triệu Minh phải ngửa đầu ra sau, nhả cặc chàng ra, nếu không thì nàng sẽ bị hóc hơi, nghẹt thở mất. Nàng mở mắt nhìn tới con cu cương cứng, bóng nhẫy bởi nước miếng của mình, đoạn nàng lại há miệng ra mà đút con cặc của chàng trở lại vào trong miệng để nó từ từ đâm tuốt vào họng nàng một lần nữa. Rồi nàng lại nhả cặc chàng ra, nhìn vào con cặc ướt nhem trong tay mà chép miệng nuốt nước miếng, xong nàng lại bú con cặc đó, bắt đầu lại từ đầu. Cứ như thế, bú, nút, nhả, bú, nút, nhả đến cả chục lần.

Ngay lúc đó, Vô Kỵ chợt nghe văng vẳng tiếng thở rất nhẹ nhàng theo cơn gió mà đưa tới. Tiếng thở rất nhỏ, rất trầm, nhưng thính giác của chàng rất là bén nhạy nên chàng đã nhận ra ngay. Chàng liền đưa tay ra đẩy đầu Triệu Minh ra. Nhưng lúc đó nàng đang như bị thôi miên bởi tiếng đụ và tiếng rên của Tạ Tốn và Kim Hoa Bà bà nên nàng cưỡng lại. Nàng dằn đầu lại, tiếp tục há miệng bú mạnh thêm cho đầu cu chàng đi sâu vào họng nàng. Vô Kỵ thấy vậy thì chàng liền đưa hai tay ra giữ lấy hai bên đầu nàng mà đẩy mạnh ra một lần nữa. Con cu của chàng vuột khỏi cái miệng ướt át của Triệu Minh nghe cái “bóc”.

Vô Kỵ nhìn ngó dáo dác chung quanh, nhưng chàng không còn nghe được thêm gì cả. Chàng cố vểnh tai nghe ngóng, nhưng cảnh vật vẫn im lìm, tuyệt nhiên không có một tiếng khác gì ngoài tiếng dầm dập của Tạ Tốn và tiếng rên rỉ của Kim Hoa Bà bà. Triệu Minh thấy chàng đúng lặng yên, nàng cũng không hiểu vì sao mà chàng lại kéo con cu của chàng ra khỏi miệng mình như vậy. Nhưng rồi nàng lại dùng hai tay cầm lấy con cu to lớn của chàng mà nhìn chằm chằm. Rồi như bị thu hút bởi một miếng gân dài ngoằng, cương cứng, nàng lại há miệng ra mà đút nó vô họng mình một lần nữa. Thấy thế, Vô Kỵ để mặc cho nàng tiếp tục hối hả bú cu mình. Chàng còn ưỡn mông, đẩy mạnh con cặc cho nó đi sâu vào trong miệng nàng. Triệu Minh say sưa hưởng thụ cái thú cầm cu bú cặc mà nàng mới được nhận ra và tận hưởng lần đầu tiên trong đời.

Tới lúc đó nàng đã nghe Tạ Tốn gầm lên một tiếng, căn chòi như rung rinh. Kim Hoa Bà bà cũng la lên một tràng, chói lọi. Thì ra hai người đó đã lên cơn tuyệt đỉnh và đã kết thúc màn làm tình bằng những tiếng kêu đầy hoan lạc. Sau khi thỏa mãn tràn trề, hai người bước ra ngoài. Thấy vậy, Triệu Minh vội vàng nhả cặc chàng ra, đứng thẳng người lên. Vô Kỵ cũng vội vàng kéo quần lại. Chàng và nàng liền núp ngay vào sau khóm cây, cố nhịn thở, như là dằn xuống một cơn mê dâm đang xông lên dữ dội mà lại bị bỏ dở nửa chừng. Thế là xong một màn đụ đéo, hành dâm của cả hai cặp tình nhân trẻ, già. Một cặp thì thỏa mãn tràn trề, một cặp thì tiếc nuối dở dang.

Sau cơn làm tình, Tạ Tốn thoải mái, lên tiếng hỏi Bà bà:

– Thế thì kỳ này, Hàn phu nhân có dò la gì về tin tức của Vô Kỵ, con của tôi hay không?

Bà bà ho lên một cái rồi trả lời:

– Tôi quả thật không biết một tí gì về nó cả.

Tạ Tốn nghe vậy thì hỏi thêm, giọng hơi bực dọc:

– Vậy tại sao phu nhân lại biết tôi ở Băng Hỏa đảo mà tới rước tôi về?

Bà bà nói:

– Tôi tình cờ nghe lén một tài nhân tên Võ Thanh Liệt khoe là đã biết chỗ ở của hiền đệ.

Tạ Tốn nhíu mày:

– Ai đã cho hắn tin tức như vậy?

Bà bà cười khẩy:

– Chuyện đó hắn không chịu nói ra. Tạ hiền đệ có biết là tôi đã dùng “Tuyệt Hộ Thủ” điểm vào người hắn, rồi lại ra tay cứu hắn, làm cho hắn chết đi sống lại cả thảy sáu lần hắn mới khai ra nơi Băng Hỏa đảo của hiền đệ hay không?

Vô Kỵ nghe đến đó thì chàng cúi mặt xuống, xấu hổ vô cùng. Chàng nhớ lại là Chu Trường Linh cùng Võ Thanh Liệt đã lừa dối chàng khiến chàng tiết lộ nơi Băng Hỏa đảo của Tạ Tốn. Rồi Chu Trường Linh còn cho con gái là Chu Cửu Chân dụ dỗ chàng, cho chàng đụ đéo hầu như mỗi ngày, không chừa một chỗ nào trên người để cho chàng lọt vô tròng. Võ Thanh Anh, con của Thanh Liệt cũng bị chàng xơi tái nhiều lần. Đó là thời gian chàng sung sướng nhất trên đời. Lúc đó chàng mới lớn, bị bệnh tật, ốm o gầy mòn, Huyền Minh hàn khí hành hạ chàng mỗi ngày. Vậy mà làm tình khủng khiếp, liên miên. Mới lớn có khác. Đó cũng vì Cửu Chân là gái đẹp mà đa dâm, một mình tên Vệ Bích không thể thỏa mãn đầy đủ cho nàng, mà nàng lại ít khi gặp được hắn ta, nên nàng cứ cho Vô Kỵ tha hồ hưởng sướng trên thân thể nàng. Sau đó may mà chàng lọt hố luyện được Cửu Dương thần công, chứ nếu không thì chàng cũng đã kiệt sức mà chết non vì hoang dâm quá độ – chứ không phải chết vì Huyền Minh hàn khí như lời Điệp Cốc Y tiên đã tiên đoán!

Sau đó chàng nghe Tạ Tốn nói tiếp:

– Kim Mao Sư vương này đã về tới Trung Nguyên thì sau này sẽ tái xuất giang hồ, làm mưa làm gió một lần nữa. Hàn phu nhân có muốn theo tôi về gặp lại Dương, Phạm hai người không?

Kim Hoa Bà bà cười khẩy:

– Tạ hiền đệ muốn làm gì thì làm. Người chị Kim Hoa này không còn là Tía Sam Long vương nữa. Tôi đâu còn tự coi là người của Minh giáo nên ra mặt gặp những người xưa mà làm gì?

Vô Kỵ nghe Bà bà nói thế thì lấy làm kinh hãi. Không ngờ Tía Sam Long vương mà Dương Tiêu mới nhắc đến lại là Kim Hoa Bà bà. Lòng căm ghét Bà bà tự dưng giảm bớt hơn nửa, vì chàng thầm nhủ là phải làm sao thu phục mụ ta để cho Tứ Pháp vương trở nên vui vẻ một nhà. Nhưng rồi chàng lại ngạc nhiên thầm nghĩ là tại sao Dương Tiêu lại nói Tía Sam Long vương là một người đàn bà rất đẹp, đâu có phải già nua xấu xí như Kim Hoa Bà bà đâu?

Rồi chàng lại nghe Tạ Tốn hỏi tiếp:

– Nếu thế thì Hàn phu nhân cất công đón tôi về Linh Xà đảo để làm gì?

Bà bà nói:

– Khi nghe biết được chỗ ở của Tạ hiền đệ, tôi dăng buồm vượt đại dương đi tìm hiền đệ ngay. Nguyên do chính là cũng vì tôi muốn mượn bảo đao Đồ Long của hiền đệ mà thôi. Tôi bị Diệt Tuyệt sư thái đả bại cũng vì Ỷ Thiên kiếm trong tay mụ ta, tôi cần Đồ Long đao để trả mối thù này.

Tạ Tốn lắc đầu:

– Tôi nghĩ là Hàn phu nhân chỉ muốn lấy đao Đồ Long để đối phó với Dương, Phạm hai người mà thôi.

Mắt Kim Hoa Bà bà bỗng long lên sòng sọc:

– Nói trắng ra là hiền đệ không muốn cho ta mượn bảo đao chứ gì?

Tạ Tốn hướng cặp mắt mù về hướng Bà bà mà nói khẳng:

– Nếu để sát hại người Minh giáo thì không bao giờ!

Bà bà giận dữ đưa cây long trượng ra, đập xuống đất một cái:

– Nếu thế thì tôi không thể nương tay với Tạ hiền đệ được nữa.

Tạ Tốn nghe thế thì từ từ rút trong người cây đao Đồ Long ra, lấy tay búng lên lưỡi đao một tiếng “keng” rồi cười gằn mà nói:

– Hàn phu nhân nghĩ là mình có đủ khả năng để đoạt cây đao này trong tay tôi không?

Thấy hai người đối mặt găng sức với nhau như vậy, Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng. Hai ông bà mới làm tình, thỏa mãn tình dục cho nhau xong, tinh trùng chưa kịp khô ráo thì đã lên tiếng cãi vã, sắp đánh lộn với nhau rồi. Đúng là tình già có khác. Càng cay, càng độc.

Chàng định bước ra lên tiếng hòa giải thì bỗng nhiên có tiếng nói vang lên:

– Kim Mao Sư vương cùng Tỷ Sam Long vương hãy ra đây mà nhận lệnh đi!

Tiếng nói vừa dứt là có ba bóng người hiện ra. Cả ba đều mặc áo bào trắng, có thêu hình ngọn lửa đỏ chói phía trước ngực và đằng sau lưng. Một tên đưa tay đẩy một cái là mọi người thấy Linh Nhi bị bắn ra ngoài, nằm rũ trên đất. Hiển nhiên là nàng đã bị bọn người đó bắt giữ, khống chế rồi.

Vô Kỵ thấy ba người lạ đột nhiên xuất hiện, mà trước đó mình không hề hay biết một tí gì, thì lấy làm ngạc nhiên, rồi lại thấy Linh Nhi bị rơi vào tay họ thì chàng kinh hãi vô cùng. Hành động bí mật, âm thầm mà lại bất ngờ của họ khiến chàng ngấm ngầm run sợ, không hiểu họ từ đâu ra, thuộc môn phái nào.

Mọi người nhìn kỹ thì thấy đó là hai người đàn ông, một người con gái. Một người đàn ông hình dáng cao lớn, lực lưỡng, da dẻ đen thui, bóng loáng, đầu trọc lóc, mắt trắng dã, mũi to, miệng rộng, môi dày để hở một hàm răng trắng nhởn. Một người đàn ông thứ nhì thì mặt mũi lông lá, râu ria xồm xoàm, mắt sâu đậm, mũi cao, hình dáng cũng cao lớn. Còn cô con gái thì có tướng mạo rất đẹp, thân hình mảnh khảnh, mắt xanh, mũi cao, môi hồng, da trắng.

Lúc đó Bà bà quắc mắt nhìn ba người đó:

– Các ngươi là ai mà ra lệnh với Bà bà như vậy?

Tên da đen lực lưỡng trừng mắt trắng dã lên:

– Chúng ta là Tam Sứ của Minh giáo bên Ba Tư mới tới. Sao hai ngươi không quỳ xuống ngay đi.

Thì ra ba người đó là ba vị sứ giả của tổng đàn Minh giáo bên Ba Tư. Người trọc đầu da đen đô con là Phi Châu sứ, người râu ria xồm xoàm là Trung Đông sứ, còn cô con gái mắt xanh mũi cao là Bá Đa sứ. Nên nhớ là Minh giáo phát xuất từ nước Ba Tư ở Trung Đông, tuy ảnh hưởng đã lan qua hướng đông tới Trung Hoa, nhưng nó cũng truyền xuống hướng nam tới Phi Châu nữa. Tên Phi Châu sứ, người đen chùi chũi, môi dày mũi bự, đứng đầu Tam sứ, chính là một người mọi da đen từ vùng châu Phi rừng rú, còn tên Trung Đông sứ và nàng Bá Đa sứ là người Ba Tư. Tam sứ được phái sang Trung Hoa vì tổng đàn được tin là Minh giáo Trung Nguyên chia năm sẻ bẩy, không có giáo chủ, như rắn không đầu. Một lý do khác nữa là họ muốn tìm cho ra vị thánh nữ mà họ đã phái sang nhiều năm trước, nay đã mất tích.

Tạ Tốn liền lên tiếng:

– Các ngươi là ai, ta đâu cần biết. Chúng ta chỉ khấu đầu quỳ xuống trước giáo chủ Minh giáo Trung Nguyên mà thôi.

Tam sứ liền móc trong người ra sáu cái thẻ lệnh, mỗi người hai cái trong tay. Tên da đen Phi Châu sứ đưa tấm bài lên, trợn mắt trắng dã, chu môi dày cộm mà trọ trẹ nói lớn:

– Đây là Thánh Hỏa lệnh của Minh giáo Trung Nguyên. Thấy lệnh như là thấy giáo chủ. Hai ngươi mau quỳ xuống ngay!

Núp sau rạng cây, Vô Kỵ thấy Thánh Hỏa lệnh không biết tại sao đã lọt vào tay Minh giáo Ba Tư thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng chợt nhớ tới di ngôn của Thạch Phá Thiên là phải làm sao tìm lại cho được sáu tấm thánh Hỏa lệnh này thì chàng náo nức hết sức.

Bà bà nói:

– Ta đã ra khỏi Minh giáo rồi. Thánh Hỏa lệnh đối với ta không có nghĩa lý gì hết. Các ngươi mau cút khỏi Linh Xà đảo của ta ngay.

Bà bà chưa dứt lời thì tên Phi Châu sứ trọc đầu đã ném luôn một cái thẻ lệnh tới người Bà bà liền. Chiếc Hỏa lệnh bắn trúng chân bà nghe cái “chát” rồi bay vút trở lại nằm ngay trong tay của tên da đen rồi. Y hệt như cái thẻ bài có một sợi dây vô hình dính theo mà kéo nó về vậy.

Bà bà bị một thẻ lệnh trúng chân, hoảng hốt, tập tễnh chạy đi ngay. Không ngờ Bà bà tài nghệ cao siêu như vậy mà sau một đòn đã bỏ chạy. Tên Phi Châu sứ liền ném thêm tới người Bà bà một miếng Thánh Hỏa lệnh nữa. Nghe tiếng gió mãnh liệt, Tạ Tốn biết Bà bà khó tránh được. Ông nhớ tới nghĩa cũ tình xưa nên phóng người tới, đưa đao ra đỡ cho Bà bà luôn. “Keng” một tiếng, cái thẻ bài đã dội trúng Đồ Long đao rồi bắn ngược trở lại trong tay tên Phi Châu da đen rồi. Nhưng cùng một lúc, Tạ Tốn lại bị Trung Đông sứ ném trúng một thẻ lệnh ngay chân khiến ông loạng choạng té xuống ngay. Bá Đa sứ thấy Bà bà đã chạy mất thì nàng tức giận, cầm hai cái Thánh Hỏa lệnh mà bắn luôn thật mạnh vào người Tạ Tốn.

Vô Kỵ thấy hai cái Thánh Hỏa lệnh bắn tới nhanh như vậy, Tạ Tốn mà bị trúng thì sẽ bị thương nặng chứ không sai, nên chàng tung người ra mà bắt luôn hai tấm thẻ đó. Kỳ lạ thay, khi tay chàng sắp sửa nắm được cái thẻ đó thì tự nhiên nó đã chuyển hướng vụt bay trở về nằm trong tay Bá Đa sứ, còn tấm thứ nhì thì tự dưng xoay một cái, tụt ra khỏi tay của chàng rồi đổi chiều bắn trúng ngay vào ngực Tạ Tốn. Bị trúng một thẻ bài, Tạ Tốn thổ ra một búng máu tươi, bỏ rơi đao Đồ Long mà té ngửa xuống đất, hết cục cựa.

Chàng đang vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi thì hai tên Phi Châu sứ và Trung Đông sứ đã cùng ném luôn hai tấm thẻ vào người chàng rồi. Vô Kỵ vội lách mình tránh thoát. Thấy không trúng, hai sứ liền ném luôn hai tấm thẻ vào người nhau chứ không thèm ném vào người chàng nữa. Vô Kỵ ngẩn người ra nhìn, không hiểu hai tên đó đang dở trò quái dị gì, tại sao lại phóng thẻ bài vào người nhau như vậy, thì hai tấm thẻ đã đụng vào nhau thật mạnh trên không trung nghe một tiếng “cảng” lớn. Tức thì hai tấm Thánh Hỏa lệnh đó đổi hướng thật nhanh, vù vù bắn luôn vào bắp đùi Vô Kỵ nghe “bộp, bộp”, rồi chúng lại bay vù trở về trong tay của hai tên sứ giả Ba Tư ngay lập tức. Bị bất ngờ trúng thế võ kỳ lạ đó, Vô Kỵ đau nhói, loạng choạng quỵ luôn xuống.

Linh Nhi thấy chàng bất ngờ xuất hiện thì nàng la lên thất thanh:

– Anh A – Ngưu… Trời ơi, anh A – Ngưu… Sao anh lại có mặt nơi đây?

Kêu lên xong, rồi nàng thấy Vô Kỵ bị trúng thương thì nàng lao người tới. Nhưng tên Trung Đông sứ đã xoay tay nắm lấy vai nàng lại khiến nàng tê tái, không còn sức đứng vững được nữa, ngã người xuống. Tên Trung Đông sứ, râu ria xồm xoàm, liền ôm ngay tấm thân dịu nhiễu của Linh Nhi vào lòng.

Trong khi đó, nàng Bá Đa sứ ném luôn tấm thẻ của mình vào một thân cây gần đó. Trúng thân cây một tiếng “bốp”, tấm thẻ dội lại bắn trúng ngay vào ngực Vô Kỵ nghe một tiếng “binh”, rồi nó lại bay trở về nằm trong tay của nàng một cách lanh lẹ, nhẹ nhàng. Vô Kỵ chưa hề thấy ai sử dụng thế những võ quái dị như vậy bao giờ. Thật là ly kỳ.

Bị trúng hai đòn, ba thẻ của Tam sứ, hai chân tê cứng, ngực thì đau nhức vô cùng, chàng ngã lăn ra, chân khí bế tắc, mình mẩy cứng đơ, không động đậy được nữa. Vô Kỵ vừa tối tăm mặt mũi, vừa kêu “ủa” lên một tiếng. Chàng nhận ra ngay thế võ Tam sứ đã dùng giống hệt như Càn Khôn Đại Nã Di thần công vậy. Nhưng không hiểu sao nó lại khác biệt, biến hóa, quái dị, hết sức là biến ảo đến như thế. Mỗi một chiêu thức của chúng rõ ràng là một thế võ tinh kỳ trong thần công được tính toán chi li cặn kẽ, đem ra sử dụng là không trật đâu một li, đúng là thoát thế từ Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp chứ không sai. Vì vậy mà ngay như chàng đây cũng không sao chống cự nổi. Như vậy là Tam sứ đã học qua Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp, môn võ bí truyền của Minh giáo bên Ba Tư rồi. Thảo nào mà họ mới ra tay có bốn năm đòn, sử dụng võ công kỳ dị của nước Ba Tư, là ba tay cao thủ Trung Nguyên bị chế ngự, đả bại ngay lập tức.

Tên da đen Phi Châu sứ cười ha hả, bước tới đánh ngay vào đầu Vô Kỵ. Triệu Minh đứng sau khóm cây, thấy tình trạng quá sức ngặt nghèo thì nàng vội vàng rút Ỷ Thiên kiếm, từ đằng sau phóng tới hớt ngang cái đầu trọc lóc của tên da đen. Hắn nghe tiếng gió, cúi đầu xuống tránh, rồi không quay lại, hắn đưa tay ra sau chộp luôn vào ngực của nàng. Ngay lúc đó, Trung Đông sứ thấy Triệu Minh xuất hiện, cũng liệng tấm bài trúng ngay lưng nàng khiến nàng ngã xuống. Nhờ vậy mà nàng tránh khỏi cái chộp của tên Phi Châu sứ. Nhưng rồi áo nàng cũng bị ngón tay của hắn móc trúng, bị sổ tung ra, phơi bày ra một bộ ngực trắng toát, thật to, thật tròn. Người nàng chưa kịp ngã xuống đất thì ngực nàng lại bị thêm một đòn Thánh Hỏa lệnh của nàng Bá Đa sứ bắn tới nữa.

Bị hai thẻ bài, một ngay sau lưng, và sau đó một ngay trên bộ ngực trần, Triệu Minh mềm người, buông kiếm, ngã lăn ra đất, không còn sức nữa. Nàng nằm đó, tay chân tê liệt, không thể kéo áo lại, phơi hết cả ngực với cặp vú trần trước mặt mọi người. Tên da đen lúc đó mới quay lại, thấy thế thì hắn há hốc miệng ra. Hắn dương cặp mắt thao láo, trắng dã nhìn thẳng vào bộ ngực nõn nà của nàng mà không nói được một lời nào, như bị thôi miên vậy. Cặp môi dày, thâm đen, rung lên liên hồi – chưa bao giờ hắn thấy một bộ ngực đẹp đẽ, trắng phau, tròn quay, phồng lớn và khêu gợi đến như vậy!

Tên Phi Châu sứ nhếch môi cười, để lộ một hàm răng trắng ởn:

– Hà… Hà… Hà…

Hắn đưa hai tay lên xoa lấy cái đầu trọc lóc, hai mắt trợn to, láo liên, cặp môi dày há lớn như muốn thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc, không ngờ.

Rồi như là không dằn được cơn nứng trước thân hình tuyệt mỹ đó nữa, hắn từ từ đưa tay xuống lần vào nếp áo. Tức thì cái áo bào trắng tuột ra khỏi người, rơi xuống dưới chân hắn. Tên Phi Châu da đen đứng ngạo nghễ, thân hình trần truồng, lực lưỡng to lớn, đen thui chùi chũi, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Con cặc dài ngoằng, to bự của hắn – đen mun như người hắn vậy – dương ra, nhổng lên trời, hùng dũng cương cứng trông đến khiếp đảm.

Vô Kỵ thấy hắn vứt bỏ quần áo trần truồng, mà mắt hắn thì cứ nhìn vào hai gò bồng đảo của Triệu Minh một cách xuất thần như vậy làm chàng nhớ tới một điều làm chàng nóng bừng cả người. Lúc trước, khi chàng luyện tập Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp, chàng đã lên cơn dâm mà hành hạ Tiểu Siêu tơi bời. Môn võ đó tà đạo, càng học thì càng có máu dâm đãng, con người trở nên đạo tặc, lúc nào cũng cương nứng, chỉ muốn làm tình. Ba tên sứ giả Ba Tư này hiển nhiên là đã học qua thần công này rồi, thì dĩ nhiên chúng là những tên dâm thần, luôn luôn nghĩ tới chuyện đụ đéo. Vì thế mà khi Triệu Minh phơi vú hấp dẫn như vậy là tên Phi Châu sứ liền lên cơn dâm ngay, không kềm hãm lòng dục được là vậy. Chàng lại biết là một khi nhìn thấy bộ ngực trần của Triệu Minh, bất cứ ai đó trên cõi đời này, đều phải động dâm, không kềm hãm được. Tên Phi Châu sứ dâm đãng cũng đang ở trong tình trạng này, làm sao mà khác được?

Sau khi trút bỏ áo bào, tên Phi Châu da đen thấy Triệu Minh nằm vật dưới đất, không cục cựa được, khuôn mặt sắc sảo, xinh đẹp, nằm ngửa người hai tay dang ra, áo cánh bứt tung, hai vú nàng căng phồng, ngà ngọc, dưới ánh trăng sáng ngời, nổi bật, lung linh huyền ảo trông gợi dục đến độ không thể tưởng tượng cho được thì hắn nhếch cặp môi thâm dày mà cười khì, dương con mắt trắng dã nhìn thân thể nàng chăm chăm. Con cu của hắn đã cương cứng đến mức tối đa rồi.

Hắn đưa bàn tay to tướng đen thui xuống mà nắm chặt lấy con cặc khổng lồ, cũng đen thui không kém gì con người hắn, rồi từ từ khệnh khạng tiến tới chỗ Triệu Minh đang nằm rũ, phơi ngực trần trắng bóc. Nàng nằm ngửa tênh hênh, lồ lộ, như thách thức, như mời mọc, như dâng hiến, như đón nhận. Tên da đen Phi Châu sứ nhe răng cười một cách dâm dục, khoái chí…

Triệu Minh nhìn lên thân hình vừa trần truồng, cao lớn, vừa đen thui, bóng lưỡng, vừa đô con, sừng sững của tên da đen đi tới gần mà cứng người… kinh hãi…

Thể loại