Triệu Minh đứng giữa khoảng sân chùa rộng rãi, chống hai tay lên hông, dàn ngực căng phồng đưa ra, nhìn chung quanh mà mỉm cười tự mãn. Cặp mắt nàng long lanh, tươi rói. Đôi môi hồng xinh đẹp – mềm mỏng, ướt át – hơi mím lại, hai mép hơi cong lên trông rất gợi cảm, trữ tình, làm bất cứ ai nhìn tới là chỉ muốn hôn lên, rồi bú mút, rồi liếm láp, rồi nhằn cắn, rồi… Cuộc di chuyển đám tù binh danh môn chính phái tới chùa Vạn Pháp đã được tiến hành một cách nhanh chóng, quy củ, đâu ra đó, đúng như sự dự định…
Công việc điều hành đầu tiên này – sau khi Bảo Bảo nhường lại cho nàng quyền nắm giữ tù nhân của chính phái – diễn ra răm rắp, không trở ngại khiến nàng hết sức vừa lòng. Tâm hồn lâng lâng vui sướng, Triệu Minh cảm thấy kể từ nay, mọi công việc rồi cũng sẽ trôi chảy, dễ dàng. Dưới sự chỉ huy của mình, tất cả kế hoạch rồi cũng sẽ thành công mà thôi. Nghĩ tới đó, mặt nàng rạng rỡ lên, hai má tự dưng đỏ hồng, như là con gái tới tuổi cặp kê mỗi lần tưởng nhớ tới chuyện trăng gió, dâm tình là nổi hứng, động cỡn, rậm rật. Nàng ngẩng cổ, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại, hít vào một hơi dài cho không khí chứa đầy trong lồng ngực. Ngực nàng vốn đã to lớn, bây giờ nó còn phồng hơn, căng cứng. Hai con mắt phượng lim dim, hai cánh mũi nhỏ bé phập phồng, hai gò má đào tơ ửng đỏ: Trông nàng như là đang hưởng thụ một cuộc làm tình mê man, như là đang nhận đón một màn bú chim độc đáo… chỉ thiếu có một vài tiếng rên nho nhỏ, day dứt.
Mà quả thật gần như là vậy. Trong cơn hân hoan sung sướng, Triệu Minh lại tưởng nhớ tới hình ảnh một người con trai anh tuấn, tài ba, mà người con trai hào hùng đó đã có lần ôm trọn tấm thân trần truồng của nàng vào trong lòng. Và nàng nữa, lúc đó, dù không có đến một mảnh vải che thân, lõa lồ, nàng cũng đã chạm vai bá cổ, ôm riết lấy thân hình rắn chắc của chàng. Vậy mà rồi thôi, không còn gì thêm nữa… Sau cơn đụng chạm nóng hổi và đầy kích thích đó, cả hai đều rung động đến cả từng sợi cơ, phiến não, nhưng không ai muốn bước thêm một bước nào nữa. Vì hoàn cảnh không thuận tiện hay vì “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”?
Để bây giờ chỉ có bồi hồi tiếc nuối, nhớ nhung… Triệu Minh thở vào nhè nhẹ, hai mắt vẫn nhắm liền, miên man. Sau làn mi lim dim, làn môi hé mở là cả một bầu trời kỷ niệm và tưởng nhớ… Vô Kỵ… Vô Kỵ…
– Thưa quận chúa…
Triệu Minh giật mình, mở choàng mắt ra. Huyền Minh nhị lão đang đứng lum khum kế bên, chờ đợi. Nàng quay mặt đi, nửa như tức giận vì hai lão già đã cắt đứt nguồn hồi tưởng tới người mơ trong tâm tư thầm kín, nửa như ngượng ngùng vì mình đã hoài mộng tới người tình ngay giữa nơi quảng đình trước chốn ba quân.
Nhị lão thưa:
– Thưa quận chúa, mọi việc đã làm xong xuôi. Đám quần hùng giáo phái đã được giam vào từng khu, từng lầu riêng biệt trên Bảo Tự Tháp như lời quận chúa dạy bảo.
Khi thấy Triệu Minh vẫn quay mặt đi, không trả lời thì hai lão thưa tiếp:
– Xin quận chúa cho lệnh kế tiếp.
Lúc đó, Triệu Minh mới nhìn lại, mỉm cười, làm như không có chuyện gì xảy ra:
– Tôi rất hài lòng về công việc của hai vị. Mọi người ai ai chắc cũng mệt mỏi sau một chuyến di hành từ sa mạc tới kinh đô. Thôi, tôi đã ra lệnh để mọi người nghỉ mệt hôm nay rồi. Vậy thì hai tiên sinh cũng nên lui về phòng yên nghỉ đi.
Nhị lão cúi người xuống:
– Xin tuân lời quận chúa.
Triệu Minh lại nói thêm:
– Sở dĩ ta nắm được đám quần hùng này là cũng vì chúng đang bị ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán trộn trong thức ăn mỗi ngày mà thôi. Xin hai vị cẩn thận giữ kỹ thuốc giải. Đừng thờ ơ mà thất cơ đấy nhé.
Nhị lão vòng tay thưa:
– Xin quận chúa chớ lo âu. Được quận chúa tin dùng, giao trọng trách, chúng tôi không dám phụ ơn. Hiện giờ, chúng tôi thay phiên nhau giữ thuốc, không ai khác có thể đụng tay vào đâu.
Triệu Minh nghe vậy thì lấy làm hoan hỉ. Nàng gật đầu, cười tươi, hai mắt nhung huyền híp lại như hai lá liễu, đôi môi cong lên như đang làm nũng, trông xinh đẹp và khêu gợi vô cùng.
Triệu Minh, mặt mũi rạng rỡ, tự tin, quay người bước đi. Hai lão già, tuy đang cúi đầu mà cũng lén đưa mắt nhìn theo không chớp mắt. Tướng nàng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, thoăn thoắt mà không như chạy, nhanh nhẹn mà lại có vẻ khoan thai, đài các. Tất cả những thứ đó cũng không che dấu được một bộ ngực căng tròn, to lớn, dội lên dưới làn áo, tương phản hẳn với thân hình thon nhỏ của nàng. Mặt của Hạt Bút Ông còn có vẻ thờ ơ chứ còn hai con mắt của Lộc Trượng Khách thì nheo lại, phát ra những tia lửa kỳ dị, chứa đầy vẻ nhục dục, ham muốn. Con mắt của lão như là mắt con dã thú, chỉ chực chồm tới vồ mồi ngon. Lộc Trượng Khách từ từ đứng thẳng người lên, rồi từ từ hít vào mũi cái mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người Triêu Minh, vẫn còn vấn vương trong làn gió.
Lão vừa le lưỡi liếm môi, vừa lẩm bẩm:
– Trời… người ngợm thế kia… đẹp đẽ thế này… hèn chi mà thơm quá… bao giờ ta mới hưởng được cái thân hình đó?
Rồi lão nuốt nước miếng một cái ực, nhìn theo hình dáng nhỏ nhắn mềm mại của Triệu Minh, vừa vuốt chùm râu bạc vừa nói như đủ cho mình nghe:
– Ta mà có cơ hội, ta sẽ giày vò, tận hưởng con nhỏ này cho đến hoa tàn nhụy rữa, chán chê mê đời… cho đến khi nào ta kiệt sức, hết nứng, không còn hơi mà chơi nữa mới thôi.
Thì ra Lộc Trượng Khách tuy đã già lão nhưng lại rất là dâm dục. Đã gần sáu mươi nhưng lão lại mê gái đến độ kinh khủng, ngang hàng với mức độ mê rượu của sư huynh lão là Hạt Bút Ông. Cả hai lão này là biểu tượng của con người xấu xa trên cõi trần gian này – một con hươu dâm và một con sâu rượu. Nói đúng ra, Lộc Trượng Khách là một lão già dâm thần cũng như tên dê xồm Dương Nông, đệ tử của lão, người đã ra tay làm trò dâm đãng với Tiểu Siêu nên bị nàng mổ vào trán một cú “Nhất Điểm Đoạt Hồn” mà vong mạng. Dương Nông chỉ khoái làm tình với con nít, còn Lộc Trượng Khách thì lại khoái hành hạ con gái đương thì. Mức độ bạo dâm của hai thầy trò ngang nhau. Quả thật là thầy nào trò nấy. Cá mè một lứa cả.
Lúc trước, ở dưới trướng của Vương Bảo Bảo, Lộc Trượng Khách đã có vài lần trông thấy Triệu Minh rồi. Thấy nàng là lão đã mê vì sắc đẹp của nàng ngay. Nhưng lúc đó vì sợ oai của Bảo Bảo và Nhữ Dương Vương – cha của Bảo Bảo và Triệu Minh – nên lão không dám vọng động, chỉ mơ mộng là được đè nàng xuống mà dộng cặc vào tất cả các lỗ trên người nàng, bầm dập nàng cho đến khi nào lão không còn hơi sức mới xong. Nhưng lão chỉ mơ mộng vẽ vời vậy thôi, không dám biểu lộ một hành động thất thố nào. Cho ngàn vàng cũng không dám. Bây giờ, Bảo Bảo sắp xuống Trung Châu, lão lại nằm trực tiếp dưới quyền của Triệu Minh, được nàng tin dùng, nên mỗi ngày trông thấy người đẹp, lão sung sướng lắm. Lại còn bộ ngực kia nữa, tuy bị đè nén sau làn áo, nó cứ muốn sổ tung, vung ra. Qua con mắt sành điệu của lão, lão biết là nàng có một đôi vú căng phồng, đầy cứng, chắc chắn là tròn trịa, thơm tho đến độ mê hồn. Cứ mỗi lần dòm tới Triệu Minh, với vẻ đầy sắc sảo và dáng thật xinh đẹp, là lão lên cơn nứng, lão lại càng tơ tưởng tới cái ngày được ôm nàng vào lòng mà dập liễu vùi hoa cho đã cơn dâm nứng, bạo dâm, thèm muốn.
Hạt Bút Ông thấy Lộc Trượng Khách nhìn theo Triệu Minh với con mắt thòm thèm đầy dục vọng, như muốn lột truồng nàng ra, thì lão bèn lấy cùi chỏ hích tên sư đệ một cái:
– Này… mi có muốn chết thì cứ làm trò đó đi. Họa tới lúc nào không biết đó.
Lộc Trượng Khách quay lại nhìn sư huynh lão mà cười hề hề:
– Sư huynh không cần phải nhắc. Đệ biết phải làm cái gì và vào lúc nào. Cái ngày đó là ngày đệ được lên chín từng mây xanh, hưởng của ngàn năm một thuở.
Biết tỏng của tên sư đệ rồi nên Hạt Bút Ông gật gù nói:
– Ta mong là ngày đó không bao giờ đến. Còn bây giờ thì mi nên tìm một đứa con gái nào mà thỏa cơn mê đi. Ta cũng đi tìm nơi nào có rượu ngon mà làm một chén.
Lộc Trượng Khách cười lên khanh khách:
– Không có ai mà thay thế nàng ta được. Con người xinh đẹp như thế đâu có dễ tìm. Nhưng sư huynh đã nhắc thì đệ cũng đành phải nhịn thôi. Đệ chỉ sợ là với những nàng khác, đệ không sao đã điếu được.
Rồi lão nheo cặp mắt hí làm rung hàng râu bạc:
– Chỉ có nàng này mới làm đệ thỏa chí mà thôi. Không biết khi lâm trận, đệ không có đủ sức để mà tận hưởng tất cả những lạc thú mà cái thân thể đó ban cho hay không.
Nghe tới đó, bỗng mắt Hạt Bút Ông sáng lên:
– Ủa, bao lâu rồi chúng ta chưa “liên tồn”?
Lộc Trượng Khách nheo mắt lại:
– Sư huynh nhắc làm đệ mới nhớ… cũng hơn một tháng rồi. Vả lại gần đây, ta nhiều phen đụng độ với thằng lõi Trương Vô Kỵ với con tiện tì Lam Y Nữ, tốn hao công sức. Đúng đấy, thật là đến lúc ta phải “liên tồn” rồi.
Thấy Hạt Bút Ông gật đầu đồng ý thì Lộc trượng Khách nói tiếp:
– Đệ biết có nàng Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi vẫn còn trinh nguyên tinh bạch. Hơn nữa nàng ta lại là một đệ tử đắc ý của mụ Diệt Tuyệt sư thái nên công phu bồi dưỡng chắc chắn phải hơn những đứa con gái khác.
Hạt Bút Ông nghe thế thì nói:
– Thế thì tốt lắm. Quận chúa đã cho phép nghỉ ngơi hôm nay. Thật là thuận tiện cho chúng ta.
Hai lão già bèn đi tới nơi giam của phái Nga Mi ở trên Bảo Tự Tháp. Tên cai ngục thấy Huyền Minh nhị lão cùng tới nơi mình canh giữ thì hắn hoảng hốt. Hai lão vốn là hai trong những cận vệ nhất đẳng của Bảo Bảo, rồi sau này danh vọng còn cao hơn nữa khi Triệu Minh nắm quyền. Ai cũng phải kiêng nể và sợ hãi hai lão. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra cho mình nên hắn cum cúp tiếp rước hai lão một cách cung kính nhất đời.
Hạt Bút Ông ra lệnh với hắn:
– Ngươi đem nàng Chu Chỉ Nhược ra đây.
Tên cai nghe vậy thì thở ra, đoán mẫm là hai lão này chắc là muốn tìm gái rồi đây. Hắn cúi gập mình xuống:
– Dạ, dạ… thưa công công… để con đưa cô ta tới trình công cộng.
Hắn xoay người mới đi được ba bước thì Lộc Trượng Khách nắm vai hắn lại, hỏi nhỏ:
– Đã có ai đụng tới nàng ta chưa vậy?
Biết ngay là hai lão già chỉ thích gái tơ, tên cai vội đáp:
– Dạ thưa công công, từ khi bị bắt tới giờ, cô ta chưa bị ai xâm phạm tới hết.
Rồi hắn nhe răng cười, nói thêm để lấy điểm:
– Dạ thưa công công, con đặc biệt để riêng cô ta ra, không cho ai chạm tới để cô ta hầu hạ hai công công cho thêm phần chu đáo đấy.
Thấy mặt mày hai lão già vẫn không thay đổi thì tên cai tắt ngay nụ cười, tất tả đi tới phòng giam đưa Chỉ Nhược tới.
Lộc Trượng Khách vừa thấy Chỉ Nhược là mắt lão sáng lên. Lão chỉ nghe nói tới nàng thôi chứ chưa được trông thấy tận mặt. Bây giờ nàng đứng trước mặt lão, tuy dáng người ủ rũ, mệt mỏi, nhưng không dấu được vẻ thanh tao, thon gọn. Thật ra, tuy nàng bị giam cầm, cam khổ mấy ngày nay, nhưng Chỉ Nhược vẫn còn xinh đẹp, hấp dẫn, ra dáng yểu điệu thục nữ lắm lắm. Sự bần thần của Chỉ Nhược toát ra một sức thu hút mạnh mẽ. Nàng như là một con chim hoàng anh bị sa bẫy, nhốt trong lồng, bị cắt lông tuột móng, nên nàng buông lơi, cam chịu, mặc cho ai muốn làm gì thì làm. Chính vì vậy mà Lộc Trượng Khách, với bản tính bạo dâm của lão, vừa thấy cung cách của nàng là lão mê man ngay. Đúng là người đẹp sa lưới hùm, chịu trận trước mặt, sẵn sàng hiến thân cho lão tùy ý giày vò đây mà! Do đó, lão cảm thấy cơn dâm nổi lên, con cặc bắt đầu cương cứng, tim lão đập thình thịch. Lão thấy, so với sắc đẹp của Triệu Minh, Chỉ Nhược không có thua kém gì cả. Mỗi người một vẻ. Một bên tám lạng, một đằng nửa cân.
“Vậy là trời độ mình rồi!”, Lão sướng rơn, thầm nghĩ. Mình vừa than tiếc không được vui vầy với một người đẹp này thì trời đã ban cho một người đẹp khác, nhan sắc mặn mòi mà lại còn ngây thơ trinh nữ nữa. Trời ơi… coi kìa… nàng đứng kia cúi đầu, hiền lành, chịu trận, như một con dê non ngơ ngác, chẳng biết đi về đâu mà cũng chẳng biết phải làm gì… ai làm sao thì tôi chịu vậy… có dập vùi, có sóng gió thì tôi cũng cam… mặc cho ai đó đẩy đưa…
Trong lúc Lộc Trượng Khách đứng mê mẩn thì Hạt Bút Ông tiến tới nắm tay Chỉ Nhược bước đi. Tên cai nói với theo, lấy lòng:
– Thưa hai công công, hai công công cứ yên chí, con sẽ không nói cho ai biết vụ này đâu.
Dĩ nhiên là với danh vọng cùng với tuổi tác của hai lão mà lại cất công đi mò tìm để xơi tái gái tơ, ai mà biết được thì đó là một điều không hay. Biết thế nhưng Hạt Bút Ông chỉ quay đầu lại, nhìn tên cai mà gật đầu nhẹ một cái, rồi vẫn không nói năng gì, lẳng lặng kéo Chỉ Nhược đi.
Thốt nhiên Chỉ Nhược vùng khỏi tay của Hạt Bút Ông mà chạy ùa tới một cánh cửa song sắt mà la lên:
– Sư phụ! Sư phụ!
Đang nằm thu lu trong góc phòng, sư thái thấy Chỉ Nhươc chạy đến than khóc thì bà ta vội vàng chống người dậy, đưa tay ra ngoài song sắt mà nắm lấy tay của nàng. Trong phút chốc, hai thầy trò nắm tay nhau mà nước mắt tuôn rơi, không nói được lên một tiếng nào.
Lộc Trượng Khách bèn tiến tới, chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy tay của Chỉ Nhược mà kéo ra. Chỉ Nhược và sư thái đồng ghì lại, cố nắm chặt lấy tay của nhau, nhưng vì không còn sức lực nên Chỉ Nhược bị lão già giật phăng ra rồi lôi đi. Nàng nhoài người đưa tay ra mà kêu lên, nói với ra sau, nước mắt ràn rụa:
– Sư phụ ơi! Sư phụ…
Sư thái vươn tay theo, cố nắm Chỉ Nhược lại nhưng rồi cũng đành thúc thủ. Bà đau lòng nhìn theo hình ảnh đứa học trò yêu bị kéo đi, mờ dần trong màn lệ. Trong cơn nấc, bà chỉ có thể thốt lên bằng một giọng yếu đuối, thì thào:
– Chỉ Nhược… Chỉ Nhược… con ơi…
Bà đã đoán ra là nàng bị bọn súc sanh dẫn đi đâu rồi. Chính bà đây, ni cô lớn tuổi mà chúng còn không tha, bị chúng diễn trò hiếp đáp dâm ô, thì Chỉ Nhược kia, măng tơ xinh đẹp, làm sao mà thoát khỏi cảnh bị chúng nó hãm hiếp giày vò cho được? Bà còn sợ là chúng nó sẽ đem nàng ra làm trò chơi thỏa thích, cho đến khi nàng kiệt sức, tan nát mới thôi. Nghĩ tới đó, bà gục đầu trên hai song sắt, nước mắt tuôn rơi, đau xót…
Huyền Minh nhị lão đưa Chỉ Nhược vô phòng mình rồi khóa trái cửa lại cẩn thận. Chỉ Nhược đứng giữa phòng, gạt nước mắt, nhìn quanh, rồi nói với hai lão già:
– Hai cụ đưa cháu tới đây để làm gì? Xin buông tha cho cháu đi.
Thì ra nàng vẫn chưa biết ra manh tâm của hai lão già. Lộc Trượng Khách cười rung hàm râu bạc:
– Ta đem nàng tới đây để mà cùng hưởng sướng mà thôi.
– Vậy thì cháu chỉ mong hai cụ thả cho cháu về với sư phụ cháu. Cháu rất mang ơn.
– Nếu nàng ngoan ngoãn, nghe theo lời ta thì ta sẽ cho nàng gặp lại sư thái ngay.
– Hai cụ đừng bắt cháu phải làm những chuyện trái lý, ngược đạo luật giang hồ là được rồi.
– Ha, ha… Thế nào là đạo lý giang hồ? Trên giang hồ chỉ có một quy luật là “mạnh được, yếu thua”. Phái Nga Mi thua, bị chúng ta giam giữ, như vậy ta muốn gì mà không được.
– Cháu xin hai cụ đừng đánh đập, hãm hại hay ức hiếp các sư tỷ muội của cháu.
– Ta đã nói là ta đem nàng tới đây là để cùng ta vui sướng. Ta có nói là nàng sẽ bị đánh đập hay tra tấn gì đâu?
– Cảm ơn hai cụ, xin hai cụ cho cháu biết, vui sướng như thế nào?
– Hề, hề, hề… nếu nàng muốn biết thì dễ lắm… cởi hết xiêm y ra đi rồi ta sẽ chỉ cho nàng ngay.
– …
– Hề, hề, hề… nếu nàng không muốn tự trút bỏ quần áo ra thì ta sẽ giúp nàng. Không sao đâu.
Chỉ Nhược nghe tới đó và thấy ánh mắt lão già long lên, phát ra những tia dâm dục, miệng thì cười đểu là nàng hiểu ra ngay lập tức. Nàng liền vùng chạy tới cánh cửa mà đẩy ra hòng thoát thân.
Nhưng Hạt Bút Ông đã đưa tay lên, véo, véo, véo mấy tiếng. Lão đã dùng thuật cách không đả huyệt, điểm luôn vào bốn năm đại huyệt trên người Chỉ Nhược khiến nàng té khuỵu xuống, rũ người ra.
Lộc Trượng Khách cười ha hả, bước tới bế xốc nàng đặt lên giường rồi không chần chờ gì nữa, lão bắt đầu một màn thoát y Chỉ Nhược liền.
Khi lão cởi áo nàng ra xong, thấy cặp vú trắng nõn nà, mơn mởn, vun lên là lão đã thở gấp, con cu cương lên. Khi lão tuột quần nàng xuống, để lộ một tòa thiên nhiên, nhung đen, mũm mĩm thì tim lão đã đập loạn lên, con cu đã sừng cứng. Khi Chỉ Nhược đã hoàn toàn khỏa thân, phô bày đường nét như một pho tượng cẩm thạch, trắng bóc với toàn bộ đồi núi sơn lâm thì lão đã thấy trời đất quay cuồng, con cu căng ra hết cỡ, nhức nhối. Trong suốt cuộc đời của lão, chưa bao giờ lão thấy một người con gái trẻ tơ, xinh đẹp với một thân thể trần truồng hấp dẫn và khêu gợi đến như vậy. Lão đứng ngó, mồm há hốc ra, không ngậm lại được. Cũng may là trong cơn mê dâm, cổ họng lão trở nên khô rốc, chứ nếu không thì nước miếng của lão đã ứa ra, rễu xuống đất đọng lại thành vũng rồi.
Thấy lão đứng trân người ra mà ngắm người đẹp, Hạt Bút Ông liền khịt mũi mà nói:
– Thôi, làm ngay cho rồi. Còn chần chờ gì nữa. “Liên tồn” đi.
Thật ra Lộc Trượng Khách muốn kéo dài thời gian, ngắm nghía cho đã cái thân hình lõa lồ, gợi dục của Chỉ Nhược, rồi sau đó mới mở màn cho một cuộc mây mưa tuyệt đỉnh. Nhưng khi nghe sư huynh lão đốc thúc thì lão không dám cãi. Lão bèn lấy một cái khăn bịt mắt nàng lại, cột ra phía sau.
Về phần Chỉ Nhược thì nàng thấy đau đớn ê chề. Nước mắt lại tuôn ra vì tủi cho thân mình bạc phước. Đây là lần thứ hai trong đời nàng bị kềm tỏa huyệt đạo để rồi bị lột trần truồng bởi những tên dâm ô, vô lại. Lần đầu tiên là tên “dâm ma” trong rừng vắng, tuy không biết là ai, nhưng chắc chắn là còn trẻ. Lần này thì là hai lão già dê không nên nết. Nàng lại thấy là cả hai lần, khi bị thoát y lõa thể, nàng đều bị chúng bịt mắt lại. Lần trước thì rõ ràng là tên “dâm ma” không muốn cho nàng biết mặt. Nhưng lần này, nàng đã thấy rõ mặt mày của hai lão già mất nết rồi còn gì? Không hiểu tại sao chúng lại muốn che dấu cái gì, không muốn cho nàng thấy.
Chỉ Nhược còn nhớ, lần đầu tiên, tên dâm ma đã mân mê khắp người nàng, còn liếm lồn nàng và bắt nàng ngậm cặc hắn nữa. Nhưng hắn lại không có dịp bẻ khóa động đào, dú dí vô cung. Nàng thoát nạn, không bị hắn hiếp dâm, vậy mà rồi nàng lại tự ý hiến dâng cuộc đời trinh nữ cho vị “ân nhân đại ca” như là trả ơn cho chàng cứu giúp. Nhưng lần này, tứ cố vô thân trong hang hùm dê sói, nàng biết chắc là nàng sẽ bị hai lão già làm nhục, mặc sức giao hoan trên thân thể ngọc ngà vừa mới mất trinh của nàng mà thôi. Chỉ Nhược thở dài nhè nhẹ. Cuộc đời thật là bất trắc, ân oán triền miên. Oán thì nhiều mà ân thì ít ỏi. Tự dưng nàng lại nhớ tới vị “ân nhân đại ca” – người ơn mà nàng không biết tới tên, không biết tới cả hình dáng, mà chỉ biết tới cái mùi nồng nàn của một người con trai xa lạ – người đã đem tới cho nàng sự đam mê sướng khoái đầu tiên trong đời…
Để mở màn cho cuộc mà hắn gọi là “liên tồn” đó, Lộc Trượng Khách bế Chỉ Nhược đặt nằm lên một cái ghế gỗ dài, hai chân dạng ra hai bên ghế, còn đầu thì rơi xuống, ngửa cổ ra. Sau đó hai lão già bắt đầu cởi hết quần áo, như hai con nhộng. Con cu của Hạt Bút Ông to lớn nhưng xụi lơ, làm như lão không hề bị kích thích bởi thân thể trần truồng của Chỉ Nhược vậy. Trái lại, con cu của Lộc Trượng Khách thì cứng ngắc, chĩa thẳng ra ngoài. Hiển nhiên là lão đã lên cơn nứng dữ dội trước cảnh cái thân hình trần truồng, quá sức khiêu khích của nàng.
Hạt Bút Ông tiến tới, nâng đầu Chỉ Nhược lên, bóp miệng nàng cho nó há ra rối lão nhét luôn con cu mềm xìu vào. Nàng nằm bất động, ngửa mặt ngửa cổ để mặc cho lão hì hà hì hục, cố đút hết cái miếng thịt nhăn nheo, èo uột vô họng. Một lúc sau, miệng nàng đã chật ngất, mũi nàng dính sát vào hai hòn dái của lão, con cu của lão đã trườn tuốt xuống tận cổ họng của nàng rồi. Xong rồi, Hạt Bút Ông buông nàng ra khiến đầu nàng vật xuống, ngửa ra sau, nhưng lão sửa đổi tư thế cho con cu không trật ra ngoài. Rồi sau đó, lão đứng thẳng, không nhúc nhích, cứ để nguyên con cu nằm yên trọn lõm sâu tuốt trong họng nàng. Bỗng nhiên Chỉ Nhược nhíu mặt lại. Phía dưới, Lộc Trượng Khách đã nắm hai cổ chân của nàng mà dạng ra. Nàng cảm thấy đầu cu cương cứng của lão dí vào mép chim nàng và đang bắt đầu đâm sâu vô lỗ. Nhưng rồi từ từ, một cách hết sức chậm rãi, lão ta ấn nhẹ con cặc vào sâu hơn, sâu hơn nữa. Chỉ Nhược không cảm thấy đau đớn (vì lão ta thụt con cu của lão vô một cách hết sức nhẹ nhàng) mà chỉ cảm thấy hơi ran rát vì sự cọ xát của một con cu sừng cứng vào một vách chim khô ráo, không ra nước nhờn. Trong chốc lát, nguyên một con cu của lão đã lún sâu vào tới tận gốc.
Bỗng nhiên nàng nghe Lộc Trượng Khách la lên:
– Ủa, sao không thấy màng trinh của con nhỏ, đệ đi vô một cách suôn sẻ vậy nè?
– Mi có chắc không?
– Đệ cam đoan, chắc chắn mà. Hay là con nhỏ này đã bị mất trinh mà ta không biết?
– Hừ, sao tên cai lại nới là chưa ai đụng tới nó?
– Tên đó không dám nói sàm đâu. Hay là nó đã trao thân cho thằng nào trước đó rồi? Nó trẻ đẹp như vậy, chắc là đã có thằng nào dụ dỗ phá trinh nó rồi.
– Phái Nga Mi toàn là con gái. Hơn nữa con nhỏ Chu này, theo ta biết, chỉ mới hạ sơn lần đầu tiên. Làm sao có chuyện đó.
– Sư huynh nói đúng. Mụ Diệt Tuyệt không đời nào cho phép chuyện đó xảy ra đâu.
– Chắc là con nhỏ này ham tập luyện, bay nhảy, múa may nên màng trinh bị rách trong lúc luyện võ rồi.
– Đệ nghĩ là sư huynh đoán trúng. Như vậy cuộc “liên tồn” hôm nay sẽ không được hòa hảo lắm đâu.
– Ừ, nhưng không sao. Con này có một căn bản nguyên khí vững chắc, nó cũng giúp ta không ít đâu. Còn hơn những con gái khác rất nhiều.
Nằm nghe hai lão già nói qua nói lại về màng trinh và sự trinh trắng của mình làm Chỉ Nhược đâm ngượng. Đúng lắm, nàng đã trao trọn cuộc đời con gái trinh nguyên cho vị “ân nhân đại ca” rồi, làm sao mà tới phiên hai lão già dê này cho được. Cái màng trinh quý giá nhất đời của người con gái đó đã bị chọc thủng bởi một dương vật to lớn dị thường của người con trai đó, cách đây không lâu. Ngay đến như Vô Kỵ, người yêu của nàng, cũng không biết được.
Nhưng rồi “liên tồn” là cái trò trống gì? Tại sao mình lại giúp ích cho lão?
Chỉ Nhược trần truồng nằm ngửa, hai mắt bị bịt kín lại, hai tay buông lơi, đầu ngửa ra, miệng ngậm chặt cu của Hạt Bút Ông, hai chân bị kéo lên cao, dạng ra, lỗ lồn thì bị nút kín bởi con cặc cương cứng của Lộc Trượng Khách. Cả hai lỗ trên dưới đều bị hai con cặc xâm chiếm. Nàng im hơi, nín thở, chịu trận, chờ đợi cái giây phút hai lão già bắt đầu hành hạ, vui chơi trên thân thể bất động của nàng. Nhưng sao hai lão vẫn đứng yên, không động đậy.
Im lặng… chờ đợi…
Thốt nhiên nàng thấy âm đạo của mình nóng bừng lên. Ban đầu còn âm ấm, sau đó nhiệt độ cứ tăng dần, rồi trở nên nóng bỏng. Cái âm ấm ấy lúc đầu còn làm cho nàng dễ chịu, nhưng sau đó cái nóng bỏng làm cho nàng ngứa ngáy, rát đau. Trong khi cơn sốt nhiệt đó cứ tiếp tục âm ỉ trong chim nàng thì nàng nhận ra ngay là cái nguồn hơi nóng đó được phát ra không ngừng từ con cu của lão Lộc Trượng Khách. Tới khi lồn nàng nóng quá, chịu không nổi thì luồng khí nóng hổi đó từ từ chạy ngược lên bụng nàng, qua tới ngực rồi lên tới cổ. Càng di chuyển lên cao thì luồng khí đó càng giảm đi độ nóng, trở nên ấm áp, rồi biến thành mát lạnh, sau đó trở thành lạnh căm. Khi tới cuống họng nàng thì luồng lãnh khí tự dưng tan biến đi mất tiêu. Cuộc hoán chuyển liên tục đó, biến đổi không ngừng trong cơ thể nàng, làm Chỉ Nhược khó chịu, bức xúc, mệt mỏi. Chỉ một lúc sau là nửa thân trên của nàng thì lạnh căm, còn nửa thân dưới thì nóng hổi. Nàng thở hồng hộc, tim đập bình bình, nếu là người con gái khác chắc chắn đã bị ngất xỉu. Cũng may nàng là con người học võ lâu năm nên sức chịu đựng rất là cứng cỏi, dẻo dai. Thật ra, tuy nàng bị Nhuyễn Cân Tán, không tụ hồi được công lực, nhưng chân khí của nàng vẫn tuần lưu khắp người, mà chân khí đó (Nga Mi cửu dương công độc đáo của phái Nga Mi do Diệt Tuyệt sư thái chân truyền) sau bao năm khổ luyện, mạnh mẽ vô cùng, đã giúp nàng chống cự được với sự thay đổi nóng lạnh liên miên trong người.
Đây là bí quyết trong sự tập luyện Huyền Minh chân khí. Nên biết là Huyền Minh chân khí lạnh lẽo vô song, đàn ông con trai, dương khí sung mãnh, làm sao mà luyện cái môn võ âm hàn như vậy cho được? Muốn luyện cho thành thì cần phải có hai người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông thứ nhất truyền dương khí của mình sang cho người đàn bà, nhờ âm khí của người đó hóa giải rồi biến nó thành âm khí mới, sau đó truyền sang người đàn ông thứ hai. Người đàn ông thứ hai sau khi nhận lãnh luồng âm khí từ người đàn bà thì san sẻ với người đàn ông thứ nhất, bồi dưỡng âm khí cho nhau. Rốt cuộc, chỉ có hai người đàn ông là có lợi, khí nguyên không bị mất mà còn tăng lên, chỉ có biến đổi dương khí thành âm khí mà thôi. Còn người đàn bà thì bị tổn thương rất nhiều, tổn hao chân nguyên, tiêu ma âm khí, nhiều khi đi kiệt lực mà chết.
Sự trao đổi này phải bắt đầu từ dương vật người đàn ông (thịnh dương) qua âm vật người đàn bà (thịnh âm) rồi chạy lên cổ truyền qua dương vật người đàn ông thứ hai (thịnh dương). Khi hai người đàn ông chia sẻ với nhau luồng âm khí mới, để cho cuộc luyện công tiến triển tuần hoàn không dứt, họ phải trao đổi với nhau bằng miệng, tức là hai người đàn ông phải úp miệng với nhau, hai lưỡi phải dính vào nhau mà luyện công chuyển khí. Cuộc luyện công càng lâu thì sự thành công càng cao, tùy thuộc vào sức chịu đựng của người đàn bà. Dùng người con gái còn trinh là tốt nhất vì màng trinh có tác dụng ngăn chặn, điều hòa dương khí trút qua từ người đàn ông.
Cái tên “liên tồn” đặt ra là để diễn tả một cách vắn tắt cách thức tập luyện Huyền Minh chân khí như trên. Liên hoàn, thế dương, tồn âm, quán thế: Liên tiếp thay thế dương khí, giữ nhiều âm khí thì sẽ trở thành độc bá trên võ lâm giang hồ. Có vậy thôi, nó không còn có ý nghĩa nào khác nữa… Độc giả, nhất là đàn ông con trai, không nên suy diễn, tưởng tượng thêm nhiều. Có hại.
Vì thế mà Lộc Trượng Khách cẩn thận đút cặc sâu tuốt vào lồn Chỉ Nhược, truyền khí qua khiến nàng cảm thấy nóng hổi. Nhưng khi nó lên tới cổ thì nó trở nên lạnh căm, làm nàng mệt mỏi. Từ đó, nó được hút vô con cu của Hạt Bút Ông, nằm sâu tuốt trong mồm nàng. Theo đúng phép, Hạt Bút Ông phải úp miệng mình lên miệng Lộc Trượng Khách, hai lưỡi xoắn vào nhau để san sẻ luồng âm khí mới. Cái cảnh hai người đàn ông, nhất là hai lão già, áp miệng với nhau trong thời gian luyện công là một cảnh khó coi, không nên cho người khác thấy. Do đó, khi “liên tồn”, hai lão phải bịt mắt Chỉ Nhược lại, không cho ai biết cái bí mật này là vậy.
Còn một bí mật nữa mà không một ai biết, kể cả những người thân hay là đệ tử của hai lão. Đó là hậu quả của sau bao năm tập luyện Huyền Minh thần công. Trong suốt mấy chục năm trần truồng kề môi áp miệng, Huyền Minh nhị lão dần dần phát sinh ra tình yêu thương lẫn nhau (tình dục thì đúng hơn), vượt qua khỏi tình sư huynh, sư đệ. Sự chung đụng miệng mồm đó, chỉ xảy ra ở những cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết, đã biến hai lão thành một cặp tình nhân thật sự. Nói trắng ra, bên ngoài hai lão là sư huynh sư đệ, nhưng bên trong hai lão là đượm thắm tình nồng, đồng tình luyến ái.
Huyền Minh nhị lão đứng yên úp miệng vào nhau mà luyện công. Còn Chỉ Nhược thì mệt mỏi, rã rượi. Nàng cảm thấy chân khí trong người tiêu tán gần hết. Cũng may là càng về sau, sức nóng dưới âm đạo và sức lạnh trên ngực cổ càng giảm, không làm nàng khó chịu như trước nữa. Một lúc sau, hơi ấm nơi hạ bộ khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, tê tê. Rồi từ từ, cái ngứa ngáy trở thành cái nhột nhạt, cái nhột nhạt trở thành cái mơn man, cái mơn man trở thành cái sung sướng. Trong chốc lát, nàng thấy cơn sung sướng bắt đầu dâng lên, khởi nguyên từ cái hột le trên âm đạo. Tuy Lộc Trượng Khách đứng yên, không dập nắc, nhưng hơi ấm cứ dồn dập truyền sang lồn nàng khiến nàng có cảm tưởng như là ai đó đang xoa bóp liên miên trên vùng cấm địa vậy.
Cơn sướng khoái cứ dần dần tăng lên. Lồn Chỉ Nhược đã bắt đầu rỉ nước. Nàng nằm yên đó mà hưởng thụ. Tự dưng nàng lại lơn man tưởng nhớ tới “ân nhân đại ca”, người vô danh vô tướng, đã đem đến cho nàng một thú vui xác thịt đầu tiên, và cả Trương Vô Kỵ nữa, người đẹp trai tài giỏi, đã ban cho nàng một cuộc tình thiết tha đầu tiên trong đời. Trong lúc hứng tình, nàng đã gợi lên trong tâm não hai người tượng trưng cho hai khối tình – tình yêu và tình dục – mà trong lúc này, nàng không thể phân biệt được ai ra ai, tình yêu hay tình dục, trộn lẫn cả hai làm một. Đây là lần thứ nhì lồn nàng được một con cặc cương cứng đút vào. Lần trước với “ân nhân đại ca” thì ào ào, dồn dập, lần này với Lộc Trượng Khách thì yên lặng, bất động. Vậy mà cả hai lần nàng đều thấy bồi hồi, rung động. Tuy bị bịt mắt không thấy gì, nhưng nàng cũng cứ nhắm nghiền mắt lại, tận hưởng cái sướng khoái đang lan ra trên khắp cơ thể nàng. Nếu không bị điểm huyệt chắc nàng đã quằn quại hay là hẩy mông lên để tìm một sự cọ xát mạnh bạo hơn ở lỗ lồn.
Nhưng rồi cơn sướng cứ tăng lên, mà nàng thì cứ phải nằm im mà chịu trận. Trong lúc đê mê sung sướng, có người hung hăng, ứng đáp lại bằng những hành động ào ào, có người trầm tính, chỉ lặng im mà hưởng thụ. Chỉ Nhược bản tính thuần nhu, chỉ muốn nằm yên mà tiếp thu nỗi sướng. Nhưng những người như Chỉ Nhược chẳng hạn, trong lúc nằm yên trong cơn sung sướng mà bị gò bó thì lại muốn làm một hành động hồi đáp nào đó để chứng tỏ là mình đang ngụp lặn trong cơn mê say hoan lạc. Bây giờ, huyệt đạo bị bế tắc, tay chân bị kiềm chế, hoàn toàn bất động, nàng đâu thể làm gì được. Mà cơn sung sướng thì cứ lan ra, bắt đầu từ âm đạo, khắp cả châu thân. Rốt cuộc sau đó, như không cưỡng lại được cơn nứng, nàng đã làm một hành động duy nhất mà nàng có thể làm được: Tự dưng nàng chúm môi, cong lưỡi, hút chặt lấy cái khối thịt trong miệng mà nút thật mạnh…
Đang tịnh tâm luyện công, Hạt Bút Ông tự dưng được bú cu chùn chụt, lão khoái quá. Nhưng lão chợt rùng mình một cái, nhảy lui về sau, kéo con cu ra khỏi miệng Chỉ Nhược. Được bú cu thì sướng lắm đấy, nhưng người bú cu là một nàng con gái thì lão chê, dầu rằng đó là một nàng con gái rất là xinh đẹp như là Chỉ Nhược. Vì đồng tình luyến ái, lão chỉ thích khi đàn ông con trai bú cu lão thôi. Dính díu tình dục với con gái là một điều tối kỵ. Chỉ có một trường hợp duy nhất mà lão đút cu vào miệng con gái (nhưng không cho bú mút) là lúc lão “liên tồn” mà thôi.
Đang kề môi áp miệng truyền công mà tự dưng bị bỏ ngang, Lộc Trượng Khách ngạc nhiên nhìn sư huynh lão. Hạt Bút Ông thấy thế liến nói:
– Thôi, hôm nay “liên tồn” như vậy là đủ rồi.
Nghe thế, Lộc Trượng Khách gật đầu, rút cặc ra khỏi lồn Chỉ Nhược, lui ra. Lão nhìn xuống thấy con cặc của mình bóng nhẫy bởi nước nhờn. Còn lồn Chỉ Nhược thì ướt đẫm khí dâm. Lão mỉm cười thích chí, nói với Chỉ Nhược:
– Thấy chưa, ta đã nói với nàng là ta sẽ làm nàng sung sướng mà. Đúng chưa?
Lão đã biết là trong lúc “liên tồn”, người con gái sẽ bị kích thích ghê gớm bởi những luồng dương khí tuôn ta từ cu người đàn ông qua chim người đàn bà. Rất nhiều cô gái, nhất là dâm nữ có tiếng, sau khi bị lão hành công rồi, dầu còn hơi sức hay không, vẫn chịu không nổi còn bắt lão làm tình thêm một chập nữa cho đã cơn thèm. Nhiều cô còn đi quá trớn, trong cơn dâm nứng còn muốn bị hành hạ nữa. Đó chính là nguồn gốc căn nguyên của bản tính bạo dâm của lão. Nghe lão nói thế, Chỉ Nhược quay mặt đi, thở dài, mệt mỏi, không trả lời. Nuối tiếc cho cơn dâm ngắn ngủi hay chán chường cho phận bạc, hoa tan? Bây giờ, chừng như nàng thấy hổ thẹn cho hành động của mình, chỉ muốn yên thân.
Nhưng khi lão nhìn xuống thấy nàng nằm lõa thể trắng bóc, dạng tay dạng chân, lồ lộ, phơi bày vú ngực nõn nà, lồn chim tươi mát, khiêu dâm quá sức thì lão lại nổi cơn nứng bạo. Nãy giờ lão có được hưởng sướng một tí nào đâu? Bây giờ người đẹp nằm đó, mồi ngon đưa tới tận miệng, sẵn sàng, mời mọc, lão không thể không vui vầy được. Lão thấy Chỉ Nhược không đòi hỏi thêm thì lão phải ra tay mà thôi. Lão nói với sư huynh lão:
– Sư huynh chờ đệ, cho đệ làm con nhỏ này một chốc… không chịu nổi rồi.
Biết là sau khi luyện công, khí lực tràn trề, tức là dâm tình cao độ, nên Hạt Bút Ông đưa mắt nhìn người sư đệ mà gật gù. Chính lão cũng đang sảng khoái nên cũng thấy nổi hứng. Lộc Trượng Khách thấy lão kia gật gù bằng lòng, nhưng trong ánh mắt có xen lẫn vẻ ghen tương lẫn khiêu khích thì lão biết lão phải làm gì rồi.
Lộc Trượng Khách bèn đặt Chỉ Nhược nằm xuống sàn nhà, kê dưới mông nàng một cái gối cho lồn nàng được nâng lên cao. Sau đó lão quỳ xuống, dạng hai chân nàng ra rồi dộng con cặc một cái thật mạnh vào lồn nàng – chỉ một cú thôi là nó đã lút tới gốc. Chỉ Nhược rên lên một tiếng “Hự!”. Thế là hết cái nhẹ nhàng, im rơ rồi. Đã đến lúc lão dở trò bạo dâm rồi đó. Cũng may là lồn nàng còn ướt đẫm nước nhờn tiết ra từ hồi nãy, chứ không thì nàng còn đau đớn gấp mấy lần hơn nữa kìa.
Làm xong một cú xuyên tới tử cung, Lộc Trượng Khách liền nhìn sư huynh lão mà gật đầu một cái. Biết ý, Hạt Bút Ông bước tới trước mặt lão sư đệ, chĩa ngay con cu trước mặt lão. Lộc Trượng Khách há mồm, ngậm luôn con cu đó mà bú. Cùng một lúc, lão bắt đầu đụ cặc lão vào lồn Chỉ Nhược một cách mạnh bạo, liên tiếp, dập dồn. Hai tay lão nắm chặt lấy hai bầu vú nàng mà nhồi bóp, xoắn xít, đay nghiến. Lão dở trò bạo dâm thật là kinh khiếp, in hệt như tên Dương Nông đã làm với Tiểu Siêu vậy.
Nằm ở dưới, bị bịt mắt nên Chỉ Nhược đâu có biết cảnh làm tình bằng miệng của hai lão già bên trên. Nàng chỉ cảm thấy là lồn mình bị cặc Lộc trượng Khách bầm dập liên hồi, đâm thọc dữ dội. Hai cái vú bị lão dằn vặt, bóp nghiến không thương tiếc. Toàn thân nàng như tê dại. Mất đi rồi cái sung sướng vừa qua. Hồi nãy không bị dập nắc thì nàng mong muốn có một sự cọ xát ra vô, bây giờ bị đâm thọc dã man thì nàng chỉ mong cho nó chóng xong, cho mau qua cơn hành hạ.
Hạt Bút Ông đê mê đứng ưỡn mông cho tên sư đệ bú cu. Lão sư đệ cứ nhấp nhổm, nhiều khi cu của lão cứ trật ra ngoài khiến lão phải cầm con cu mà đút trở vào miệng lão kia. Sau một lúc, lão nắm luôn đầu của Lộc Trượng Khách mà kéo ra kéo vô, hầu như cho con cu của lão không còn bị trật ra ngoài mà còn vô sâu trong họng tên sư đệ nữa. Lộc Trượng Khách thấy thế càng gia tăng tốc độ bú mút. Lão say mê liếm láp, vừa dập cặc loạn cuồng, vừa bóp vú tàn cơn. Còn Chỉ Nhược thì nằm im bất động, đau đớn ê chề, mệt mỏi rã rượi. Sau màn “liên tồn”, nàng đã mất hết năng khí, bây giờ còn bị quần vợt tơi bời khiến nàng ngất ngư. Người sung sướng nhất là Lộc Trượng Khách. Lão đã được thỏa mãn tất cả những gì lão mong ước và muốn làm. Vậy mà người ra đầu tiên là Hạt Bút Ông. Lão xịt hết vào trong miệng của lão kia, không cho rớt ra một giọt nào. Sau đó lão đi ra mặc quần áo vô mà đứng thở, thỏa mãn tràn trề.
Sau khi làm sư huynh lão phè phỡn xong, Lộc Trượng Khách bắt đầu dồn hết năng lực vào người Chỉ Nhược. Lão vắt hai chân nàng lên vai khến cho đít nàng chổng lên cao hơn nữa, rồi sau đó lão ra sức đụ vào lồn nàng, mạnh mẽ, liên tu bất tận. Háng của lão dập vào mông của nàng mạnh bạo phát ra tiếng bình bịch như người ta phát quyền đánh vào bị gạo vậy. Nhưng đâu đã hết, lão đưa hai tay ra, bóp thật chặt lấy hai vú nàng rồi không thả ra nữa. Mỗi lần lão đụ cặc vô lồn nàng là lão kéo hai cái vú tới, khiến cho con cặc đâm sâu thêm vào lồn nàng. Mà hai bầu vú bị siết chặt, trì kéo, trắng bệt ra. Lão vừa húc vừa kéo, vừa đã cu vừa đã tay, trông ào ào, khiếp đảm…
Lão định hoàn thành ước mơ của lão là chơi Chỉ Nhược cho đến khi lão không còn sức lực mới thôi, nhưng khi thấy sư huynh lão cứ dòm lom lom thì lão quyết định làm một cú cho xong. Thật ra Hạt Bút Ông không hề ghen ghét trước cảnh hiếp dâm kinh hồn của Lộc Trượng Khách. Sau bao nhiêu năm, lão dư biết tính tình tệ tật của tên sư đệ như thế nào rồi. Kệ nó, miễn nó vẫn “yêu” mình, tình yêu không bị sứt mẻ là được rồi. Để dứt điểm, Lộc Trượng Khách gầm lên một tiếng, cặc đụ nhanh hơn, tay bóp mạnh hơn, ào ào, vũ bão. Tuy đang bầm dập cái thân thể tuyệt mỹ của Chỉ Nhược, nhưng để tăng thêm phần sướng khoái, lão liên tưởng tới Triệu Minh cũng đang trần truồng, với khuôn mặt kiều diễm, đôi vú to tròn, lồn chim thơm phức, nằm hớ hênh mặc tình cho lão đụ đéo. Ý nghĩ đó khiến lão nổi cơn dâm nứng đến độ tuyệt đỉnh, tính bạo dâm lại tăng lên gấp mấy lần. Lão hành hạ, đục khoáy, giày vò dữ dội trên thân thể Chỉ Nhược, một cách không thương tiếc. Cơn cuồng dâm này là một trong những cuộc hãm hiếp mạnh bạo, hứng tình nhất trong cuộc đời lão. Sao mà không được? Lão ta tuy dập nắc Chỉ Nhược mà lại liên tưởng tới cả Triệu Minh, làm như là lão đang đụ cả hai nàng vậy. Rồi trong vòng năm phút, lão phóng tinh đầy vô lồn Chỉ Nhược. Xong, lão đứng lên, cười hỉ hả, không có vẻ gì là mệt nhọc. Đúng là lão già gân. Trong khi đó thì Chỉ Nhược thở dốc, đau đớn, vật vã, người ướt đẫm mồ hôi sau một cuộc hành lạc tơi bời. Khủng khiếp nhất là trong năm phút cuối cùng…
Không đợi cho Lộc Trượng Khách mặc quần áo, Hạt Bút Ông tiến tới, nhìn lão ta mà mỉm cười. Như thói thường tình, ai cũng vậy, sau khi thỏa mãn cho nhau rồi thì phần lớn những cặp tình nhân lại hân hoan, yêu nhau thắm thiết hơn. Vì thế mà sau khi được bú cu đã điếu, được Lộc Trượng Khách uống hết tinh khí trong cu lão bắn ra, Hạt Bút Ông thấy thương yêu người sư đệ vô cùng. Còn Lộc Trượng Khách cũng vậy, sau khi làm tình với sư huynh lão và cả với Chỉ Nhược nữa, lão thấy vui sướng, nhìn sư huynh lão với một con mắt tình tứ, thiết tha. Lộc Trượng Khách đưa tay ra kéo lão sư huynh tới gần. Hạt Bút Ông giang tay xiết cái thân thể trần truồng của tên sư đệ vào lòng. Hai lão ôm nhau, rồi môi lại kề môi, lưỡi lại mút lưỡi, hai lão trao đổi với nhau một cái hôn nồng nàn, da diết…
Lộc Trượng Khách vừa mặc áo vừa nói với Hạt Bút Ông:
– Đệ muốn bắt con nhỏ này ở đây vài ngày nữa. Sư huynh nghĩ sao?
Hạt Bút Ông lắc đầu:
– Không được đâu. Con nhỏ Chỉ Nhược này là đệ tử số một của mụ Diệt Tuyệt. Mi giữ nó ở đây lâu ngày thế nào quận chúa cũng biết. Không nên.
Lộc Trượng Khách liếm môi:
– Con nhỏ này xinh đẹp quá. Đệ không thể bỏ qua hay để người khác hưởng thụ được.
Hạt Bút Ông nói:
– Vậy sao mi không đưa nó về, dặn tên cai coi chừng nó. Khi nào mi muốn, mi cứ nói hắn đem nàng đến. Như thế không vẹn toàn hay sao?
Lộc Trượng Khách cho là phải. Sau đó hai lão giải huyệt cho Chỉ Nhược, tháo khăn bịt mắt ra, bắt nàng mặc lại quần áo, rồi đưa nàng trở lại nơi giam. Chỉ Nhược uể oải làm theo lời hai lão già.
Hai lão dẫn Chỉ Nhược trả về nơi Bảo Tự Tháp, nhưng lại không thấy bóng dáng của một ai. Hai lão ngạc nhiên. Hay là tụi cai lại xúm xít tụ họp vui vầy nơi nào rồi? Nếu có thì chắc chắn chỉ ở một nơi mà thôi. Hai lão bèn đem Chỉ Nhược tới phòng cung hình tìm tên cai.
Khi lão đẩy cửa phòng ra, quang cảnh trong phòng cung hình khiến hai lão sững sờ…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88