Bà nội nó, không phải trong nguyên tác, Dương khang mình bị cha con Lục Thừa Phong bắt đi rồi nhờ Mục Niệm Từ cầu cứu Mai Siêu Phong mới xuất hiện ở Quy Vân Trang hay sao? Thế đíu nào bây giờ không có Dương Khang, Mai Siêu Phong vẫn xuất hiện ở nơi này?
Tính toán thời gian, so với nguyên tác cũng chẳng khác biệt là bao nhiêu, nếu theo đúng như trong nguyên tác thì Quách Tĩnh lúc này đã học được mười lăm chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công và đang cùng với Hoàng Dung đang ở trên Sơn Trang này.
Vốn ý định là không quá dính dáng đến nguyên tác, thế đíu nào đường nào cũng dẫn đến thành Trone, quay đi quay lại vẫn phải dính vào Quách Tĩnh Hoàng Dung.
– Tên vô lại, ngươi khẳng định là Quách đại ca cũng đang có mặt ở nơi này?
Dương Khang cười cười:
– Bà cô của tôi ơi, tôi lừa cô làm gì? Mà khoan, ta nhớ tên họ Quách cũng từng phi lễ với cô, sao cô gọi hắn ta là Quách đại ca còn gọi ta là tên vô lại? Bất công quá cỡ.
Mục Niệm Từ nở một nụ cười tinh quái:
– Nếu chàng muốn ta có thể gọi chàng hết sức thân thiết mà, Khang… Lang… ơi…
Dương Khang kinh hồn táng đởm theo phản xạ vội vàng nhảy vội về phía sau, thế nhưng lại không để ý phía sau chính là hồ nước, kết quả ngã nhào xuống hồ.
Cũng may nhờ vậy, gã đã thoát khỏi ảnh hưởng của Mục Niệm Từ.
Nhìn DươnG khang bì bõm dưới nước như vịt, Mục Niệm Từ cười khúc khích:
– Nhìn ngươi xem, chỉ nghe ta gọi một tiếng Khang Lang cũng không dám nghe vậy mà còn muốn đòi ta đối xử bình đẳng ư?
Dương Khang lóp ngóp bò lên khỏi mặt nước, trong lòng thầm rủa hồ ly tinh Mục Niệm Từ tơi bời, tiện thể lại lôi cả tông môn Lý Mạc Sầu lên ân cần hỏi han vài ba lượt, dạy gì không dậy lại dậy cho con Hồ Ly Tinh này cách khống chế Huyền Âm Chi Khí, lúc trước đã thảm với cô ả này, bây giờ tình trạng của mình đơn giản chính là thảm x100.
Bà mẹ nó, Mục Niệm Từ này có chút nào giống với Mục niệm Từ đau khổ, bi lụy, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt như trong nguyên tác? Sao nhìn con ả này từ trái sang phải, từ trên xuống dưới cứ giống như một con ả hồ ly tinh thích giày vò nam nhân?
Chợt một giọng cười ha hả vang lên:
– VỊ tiểu cô nương này thật sự rất thú vị đấy nha, từ trước giờ ngoại trừ sư tỷ của ta ta chưa hề gặp một người cá tính như cô.
Ngước về phía giọng nói, một chiếc thuyền đang từ từ trôi tới, trên thuyền, một lão trung niên dung mạo đường đường quắc thước đang ngồi buông cần.
Bà nội nó, tình tiết này sao quen quen.
Mục Niệm Từ khi chỉ có một mình Dương Khang thì tác oai tác quái đủ điều, dù sao gã và nàng cũng có đủ thứ quan hệ mập mờ nên cũng bỏ qua mọi thứ ngại ngùng, thế nhưng trước mặt trưởng bối như vị trung niên này thì không khỏi xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên.
Trung niên thấy Mục Niệm Từ xấu hổ thì vuốt râu cười ha hả:
– Hôm qua vừa gặp một đôi nam tài nữ mạo, hôm nay lại gặp thêm một cặp tình nhân, bất quá hai vị à, gần đây Ngũ Hồ phát sinh nhiều biến cố, không phải là thời điểm thích hợp để du ngoạn.
Dương Khang trợn tròn mắt chỉ tay trung niên lắp bắp:
– Lão… Lục Thừa Phong…
Dương Khang còn đang lắp bắp, trung niên đã quát lớn một tiếng, hai tay vỗ mạnh xuống sàn nhà, cả người lăng không bay vút tới.
Bà mẹ nó, trong nguyên tác, lão ta cũng dùng cách này để bắt sống Dương khang thế nhưng Dương Khang lúc này đâu phải là tên hạng 3 trong nguyên tác, sau khi đại thành cảnh giới Đệ Bát Dương thậm chí tiến vào cảnh giới kỳ quái Cửu Dương mờ nhạt thì trong thế giới này, ngoại trừ cao thủ cấp bậc đại boss như Đông Tà Tây ĐỘc Nam Đế Bắc Cái, Châu Bá Thông, Cừu Thiên Nhận không nghĩ ra kẻ thứ sáu có thể một chiêu tóm gọn hắn, hơn nữa một chưởng đánh thẳng vào người không chút biến chiêu chính là điều gã thích nhất. Gã chẳng né chẳng trách, chỉ để mặc Cửu Dương Chân Khí tự nhiên phản chấn, quả nhiên trung niên nhân chỉ kịp hô lớn một tiếng rồi bay vèo xuống hồ theo một vòng cung tuyệt đẹp.
Trung niên vừa chạm nước, song chưởng đã vỗ mạnh xuống mặt nước rồi cả người lộn lên thẳng về phía Dương khang rồi quát lớn:
– Nói, tại sao ngươi biết tên ta?
Dương Khang cười cười chắp tay:
– Sư thúc. Tiểu điệt có lễ ra mắt người.
Lục Thừa Phong trợn mắt:
– Ngươi gọi ta là gì?
– Tiểu điệt là đệ tử của Mai Siêu Phong, vậy gọi ngươi là sư thúc… bà mẹ lão… có biết nói lý không hả? Ta đang làm lễ hậu bối ra mắt trưởng bối đó nhé hở chút là đánh rồi.
Vừa nói Dương Khang vừa đưa hai tay che mặt, dồn toàn bộ nội công lên tay đỡ những chiêu thức như cuồng phong bão vũ của Lục Thừa Phong đang đánh tới.
– Nói, mau nói cho ta biết, sư tỷ đang ở đâu? Mai Siêu Phong đang ở đâu?
Vẻ mặt hòa nhã của ông ta đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đỏ ngầu, râu tóc dựng ngược, vẻ tức giận điên cuồng không thể che giấu, chiêu tiếp chiêu công kích tới như mưa, ngay cả nội công cao thâm như Dương Khang cũng cảm thấy tê rần.
– Này đủ rồi.
Dương Khang quát lớn một tiếng rồi vận nội công hất văng Lục Thừa Phong ra rồi quát lớn:
– Đừng tưởng ta gọi lão một tiếng sư thúc thì cho rằng lão có quyền dạy dỗ ta. Bà mẹ nó, già mà ngu.
Lục Thừa phong hai lần bị nội công Cửu Dương chấn văng đã sớm kiệt quệ, làm gì còn sức công kích, chỉ dựa vào mạn hồ thở hổn hển:
– NÓi mau, tên phản đồ đó ở đâu?
Dương khang trợn mắt:
– Ủa? Không phải người đang ở trên Quy Vân Trang của lão sao?
Lục Thừa Phong trợn mắt lại:
– Phí lời, nếu ả có trên Quy Vân Trang ta làm gì phải nổi điên với ngươi?
Dương khang chẳng buồn giải thích, đưa mảnh giấy nhận được cho lão:
– Ta nhận được tin báo này thì mới lặn lội tới đây, không cũng chẳng rảnh háng mà đi chơi với lão.
Hai người một già một trẻ mặt đỏ tía tai hết đánh nhau rồi lại tranh cãi như hàng tôm hàng cá ngoài chợ, Mục Niệm Từ bên cạnh cũng không khỏi cười khúc khích…
Lúc này, Lục Thừa Phong mới chậm rãi mở tấm giấy của Dương Khang lên đọc sau đó sắc mặt đại biến, hai tay run rẩy rồi nước mắt lã chã rơi, lão bất chấp hai chân tàn phế, nhào tới túm lấy cổ áo Dương Khang:
– Nói mau, người đưa cho ngươi bức thư này đâu?
Dương Khang ú ớ:
– Nó hả? Giờ chắc đang ở thôn XXX ở YYY.
Lục Thừa Phong ngẩn người:
– Sao người lại ở đó?
Dương Khang nghiến răng trèo trẹo:
– Lừa kẹo hồ lô của ta xong thì giờ đang phè phỡn mà ăn chứ sao? Nghĩ thật đáng giận mà.
Lục Thừa Phong quát lớn:
– Hồ đồ, người là nhân vật cỡ nào sao lại lừa kẹo hồ lô của ngươi?
Dương Khang quát lại:
– Thì là một thằng nhóc lưu manh chứ còn nhân vật bậc nào nữa?
Lục Thừa Phong ngẩn người:
– Thằng nhóc lưu manh? Sao lại là thằng nhóc lưu manh?
Dương khang:
– Thì người đưa thư cho ta là một thằng nhóc lưu manh nó còn lừa ta ba xâu kẹo hồ lô nữa. Bà mẹ nó, nghĩ thật đáng giận mà.
Lục Thừa Phong gầm lên:
– Ta hỏi người thằng nhóc lưu manh làm cái đếch gì?
Dương Khang gầm lại:
– Lão hỏi ta người đưa thư ở đâu thì người đưa thư cho ta là một thằng nhóc lưu manh, tự nhiên ta trả lời là thằng nhóc lưu manh đó thôi.
Mục Niệm Từ nhìn hai người cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười rũ rượi:
– Lục lão anh hùng, người lúc thì đang trang đạo mạo, giờ lại cãi nhau với tên vô lại này như đứa trẻ nít, thật thú vị nha.
Lục Thừa Phong mặt đỏ bừng lên:
– Xin lỗi hai vị, chẳng qua vừa thấy nét chữ này ta nhất thời không kiềm chế được.
Dương khang tinh cơ lóe động:
– Nói như vậy, nét chữ này là sư phụ Đông Tà của lão ư?
Lục Thừa Phong trừng mắt nhìn gã:
– Sư phụ của ta không phải sư công của mi sao? Ngươi nói về người sao lại mang ý bất kính như vậy?
Dương khang chẳng buồn vặn vèo trong lòng không ngừng suy tính: “Nếu người viết mấy chữ này là Đông Tà thì thông tin này tuyệt đối chính xác, cũng có thể đảm bảo rằng tạm thời Siêu Phong không gặp nguy hiểm tính mạng. Thế nhưng nếu Siêu Phong lâm nguy sao lão già Đông Tà này không trực tiếp giải cứu cho nàng đi lại còn bày trò thông tin cho ta làm gì? Mà rõ ràng trong nguyên tác, phải đến khi Dương Khang bị bắt ở Quy Vân Trang, Đông Tà mới xuất hiện, sao lại xuất hiện sớm vậy? Mà khoan, theo nguyên tác… theo nguyên tác… Dương Khang tức là ta bị bắt khi làm sứ thần nước Kim.”
Nghĩ đến đây, DươnG khang giật bắn mình, túm lại Lục Thừa Phong nói như quát:
– Lão già, à nhầm, sư thúc, mau nói cho ta biết, sứ thần nước Kim lần này là ai?
Lục Thừa Phong ngẩn người:
– Sứ thần nước Kim thì liên quan gì đến chuyện này?
Dương Khang tức giận:
– Lão giả vờ cái căng củ cọt. Bà mẹ nó, Quy Vân Trang của lão đang âm mưu bắt sứ giả Kim Quốc còn làm chòe. Mau, nói cho ta biết, đoàn sứ thần lần này của nước Kim có phải là Hoàn Nhan Hồng Liệt hay không?
Lục Thừa Phong giật mình:
– Sao ngươi biết?
Mục Niệm Từ nghe đến bốn chữ Hoàn Nhan Hồng Liệt thì ngạc nhiên:
– Tên vô lại, ngươi nói Hoàn Nhan Hồng Liệt lần này sẽ xuất hiện ở Quy Vân Trang ư?
DươnG khang gật đầu:
– Nhất định là như vậy rồi. Hoàn Nhan Hồng Liệt là kẻ thù của ta, Siêu phong cũng biết như vậy nên mới định hành thích hắn nhưng có lẽ thất thủ chính vì vậy lão Đông, à nhầm, sư công mới bày ra cái trò rảnh ha… à nhầm, bày ra thử thách này để ta đi cứu Siêu Phong. Lại nhầm, đi cứu sư phụ.
Vừa nói vừa thấy ánh mắt như điện của Lục Thừa Phong, DươnG khang vừa nói vừa sửa lời, cuối cùng gầm lên:
– Lão nhìn cái shit, mau đưa ta về nhà tìm Lục Quán Anh thương thuyết làm sao đi bắt tên chết dẫm Hoàn Nhan Hồng Liệt đi cứu sư tỷ của lão đi. Nhìn cái gì? Cứu Siêu Phong là ý của Đông T… à nhầm, của sư công lão nhân gian, ta cũng coi như sứ giả của sư phụ lão rồi, muốn bật cán bộ hả?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31