Sau vài vòng bia thì tên Tuấn cũng có chút men trong người, hành động của hắn càng ngày càng lớn mật hơn.
“Nào Trà My, em thật xinh đẹp đó… Nào uống với anh một ly nữa nào…” Hắn đưa đầu sang gương mặt trong trẻo của Trà My, hơi thở đầy mùi cồn phả vào mặt nàng.
Trà My cũng là bạn của Nhi, nàng khi nãy do quá say nên bị người khác dẫn tới chỗ này. Cho tới ban nãy được một người nào đó cho uống một cốc nước giải rượu thì mới dần tỉnh lại.
Chứng kiến cảnh tượng ghê tởm này, đến cả tam quan của nàng hiện giờ vẫn không tin được là nàng lại có thể đặt chân tới chỗ này. Trà My hướng ánh mắt về phía Nhi đang ngồi sát bên nàng.
Đáp lại ánh mắt của nàng cũng chính là ánh mắt bất lực của Nhi, ban nãy rõ ràng là cả đám hẹn nhau đi hát karaoke cùng nhau mà, sao bây giờ lại ra nông nỗi như thế này.
Nàng cố gắng xoa mặt để có thể nhanh chóng tỉnh lại, nhưng cơn đau đầu đang hoành hành bên trong đầu làm nàng vô cùng khó chịu.
Phía kế bên nàng, Nhi đang nửa tỉnh nửa say. Khi nãy nàng nhớ rõ tên kia nói với nàng rằng đám bạn đang đợi nàng ở bên trên, tuy nhiên khi đến nơi liền không thấy đâu nữa, tiếp đón nàng chính là cái đám bẩn thỉu này.
Tuy nhiên sau khi hai cô gái nhân viên bước vào, ban đầu nàng khá đề phòng nhưng khi nãy cô gái kia nói nhỏ vào tai làm Nhi chợt bừng tỉnh, cảm giác ấm áp của sự quan tâm kèm theo đó một sự tự trách lan tỏa trong tâm trí nàng.
Bên ngoài có một tên lính đang canh gác, không thể nào xông ra ngoài một cách dễ dàng như vậy.
Sau khi Tuấn sắp xếp xong xuôi, hắn nhắn một tin nhắn vào số điện thoại của cô đào do hắn điều vào phòng.
Còn Tuấn hít một hơi rồi bước lên phía trên, thằng Đức là thằng em họ của hắn, ăn chơi khá sòng phẳng nên hắn rất ưa thích. Còn Phương là một người hiểu chuyện và ăn chơi rất thoải mái, cả hai tên này đều làm Tuấn đánh giá cao.
“Giúp hai đứa bây một lần này vậy.” Hắn nghĩ thầm, sau đó bước lên cầu thang.
“Ê Nhịn… Mày xuống lấy hai chai rượu lên cho anh Lâm nè. Ông chủ tao có nhắn cho anh Lâm hai chai để bên dưới, mau xuống lấy không thôi quên.” Tuấn bước lên nói với tên canh gác ngoài cửa.
“Đợi một chút rồi xuống lấy sau.” Tên Nhịn này cũng khá đề phòng, vô cùng nghe lời tên Lâm nên không dám lơ là.
“Nhanh đi. Tao sắp xuống ca rồi, một chút không ai canh làm sao lấy được. Không đưa cho anh Lâm chắc ông chủ la tao chết.” Tuấn vẻ mặt nửa giả nửa thật.
“Ừ… Vậy đi nhanh đi…” Tên Nhịn gật nhẹ đầu, chỉ đi xuống lấy hai chai rượu thôi mà. Chắc không có chuyện gì xảy ra đâu, tên Nhịn thầm nghĩ.
Bên trong phòng hát.
“Ọe… Ọe…”
Nhi đưa ngón tay vào cổ họng, giả vờ nôn sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Trà My hướng ánh mắt theo Nhi, ban nãy nàng cũng nghe rõ cô gái kia bàn với nàng trong nhà vệ sinh. Bên ngoài có người canh gác không thể tùy tiện chạy ra ngoài được, chỉ khi nào có tín hiệu thì nàng mới có thể thoát ra.
“Để em vào xem bạn em một lát.” Trà My đứng lên, vội chạy vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm bên ngoài cửa ra vào, cách bên ngoài thêm một cánh cửa nữa. Nên muốn thoát ra ngoài vừa dễ mà vừa khó, khó ở chỗ bên ngoài đang có người canh gác.
Tên Lâm vô cùng chủ quan, hắn cứ nghĩ rằng bên ngoài có tên Nhịn kia trông chừng nên sẽ không để hai cô gái này chạy mất được. Miễn có sự tình gì liền lớn tiếng báo với bên trong ngay.
Nhưng hắn không ngờ rằng tên đàn em lúc này đang loay hoay với hầm rượu cùng với Tuấn.
Cả hai loay hoay hơn năm phút đồng hồ, Tuấn giơ lên hai bình rượu khá to. Mỗi bình chứa mười lít rượu ngâm, rượu này chuyên dùng để tăng cường sinh lực cho phái mạnh. Đây cũng chính là tài sản của hắn bao lâu nay, lần này xuất ra vốn khá lớn nên phải bảo hai thằng đền đáp một chút.
Trà My cùng Nhi sau khi bước ra khỏi phòng hát thì men theo hành lang chạy một mạch xuống bên dưới.
Nghe âm thanh tiếng bước chân dồn dập, thằng Đức ló đầu ra ngó một cái. Sau đó nó đến kệ đồ soạn lên khay vài món.
Bên dưới Tuấn sau khi đã tìm được hai chai rượu liền nhanh chóng đưa cho tên Nhịn. Thời gian trôi qua cũng khá lâu, Tuấn định câu giờ thêm một lát nữa nhưng làm như thế rất có thể sẽ bị để ý tới. Nên hắn liền nhanh chóng thúc giục tên Nhịn mau quay trở lên trên phòng tránh để có chuyện gì bất trắc xảy ra.
Tên Nhịn quay lên trên bằng thang máy, còn Nhi với Trà My lại chạy xuống bằng thang bộ. Hắn hớn hở nhìn hai chai rượu trong tay, đây đúng là thứ mà tên Lâm thích, lần này chắc chắn sẽ được thưởng một cái gì đó.
“Anh Phương…” Nhi chạy nhanh xuống sảnh, thấy bóng dáng quen thuộc kia nàng liền òa khóc nức nở, ôm chầm lấy Phương.
“Nhanh đi thôi… Không phải lúc làm nũng.” Phương khẽ vỗ lên lưng nàng, nhẹ nhàng nói.
Bên ngoài đã có xe đợi sẵn, Tuấn đã chuẩn bị khá chu đáo cho nó, sau lần này nhất định phải trả ơn người ta. Phương thầm nghĩ.
“Em cũng đi luôn đi.” Phương lại quay sang cô gái còn lại, đoán chắc cô nàng là bạn của Nhi nên nó nói luôn.
“Dạ…” Trà My khẽ gật đầu, nếu là người quen của Nhi thì nàng yên tâm rồi.
Ba người nhanh chóng leo lên xe phóng đi. Ở trên xe, Nhi tựa vào bờ vai vững chắc của Phương khẽ khóc thúc thích, nàng chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này bao giờ nên hiện tại cảm xúc rất rối loạn.
Phương biết điều đó, nó khẽ an ủi nàng bằng cách vỗ nhẹ lên lưng và khẽ vuốt ve mái tóc của nàng.
Trà My im lặng nhìn hai người đang tình tứ với nhau qua kính phía trước, nhìn bóng dáng người con trai kia chợt làm nàng thổn thức.
“Hai đứa nó đi đâu…”
Bên trong phòng hát, tên Lâm đợi hơn mười phút không thấy hai cô gái kia bước vào, hắn kêu đàn em ra kiểm tra thì không biết từ lúc nào hai cô gái kia đã rời đi vô thanh vô tức.
“Cái thằng vô dụng… Choang…” Hắn vô cùng bực mình, cầm chiếc ly nện xuống phòng sau đó chửi lớn.
Tên Nhịn lúc này chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đại ca hắn khi nãy bước ra nhìn xung quanh sau đó vẻ mặt vô cùng bực bội. Sau khi gọi hắn vào liền lớn tiếng quát to.
“Mày nói cho tao biết hai đứa nó đi đâu…” Tên Lâm ngồi trên ghế, bực mình cầm điếu thuốc trên tay rít mạnh, sau đó trầm giọng.
“Khi nãy…” Tên Nhịn cặp chân rung rung, kể đầu đuôi câu chuyện từ khi Tuấn kêu hắn xuống dưới lấy hai chai rượu đến khi nãy tên Lâm bước ra. Từ đầu tới cuối hắn không thấy hai cô gái kia ở đâu, nên sự việc này hắn hoàn toàn oan.
“Con mẹ mày… Tao dặn mày như thế nào? Nuôi mày chẳng có ích gì cả…”
Ba tên đàn em im lặng không dám nói lời nào, chứng kiến cơn tức giận của tên Lâm thì bọn hắn im thinh thích. Thà im lặng nghe bị chửi chung còn hơn lên tiếng để bị lôi ra chửi đích danh.
“Sao… Còn chơi tiếp không anh…” Chợt một cô đào giọng õng ẹo nói.
“Chơi con mẹ mày… Đi về…” nghe giọng nói của cô đào, hắn lại càng sung máu lên.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại đám này hắn không nên đụng tới. Ông chủ ở đây không phải ăn chay, đám đào của hắn chính là gà đẻ trứng vàng của hắn, nếu gây sự chắc chắn mình là người chịu thiệt thòi. Nên hắn chỉ dám chửi một tiếng, sau đó dáng vẻ tức tối mà đi về.
Bên dưới một tầng, Tuấn và Đức đang nép trong góc tối xem camera từ điện thoại. Xem đến khi cả đám của tên Lâm bước ra rồi vào thang máy thì cả hai liền thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
“Xem ra tên này còn chưa giận quá mất khôn.” Tuấn khẽ nói, hắn đã suy nghĩ đến mức tên Lâm phát hiện sớm và xông xuống bên dưới tìm người.
Khi đó thằng liều mình cản đường chính là thằng Đức.
Đắc tội với tên Lâm so với đắc tội với mấy tên giang hồ ngoài kia thì như nhau. Chỉ khác mỗi giang hồ thì chơi thẳng mặt còn tên Lâm này chuyên đâm trong bóng tối.
Cái gốc phó công an thành phố quá lớn để che phủ những chuyện xấu mà hắn đã gây ra.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyensex68.com/sinh-vien/
“Ngày mai chị báo có rồi. Không biết sẽ như sao nữa…”
Quyên đang call với Phương, mấy ngày nay thành phố ra chỉ thị mọi người hạn chế ra khỏi nhà.
Nó cũng rất muốn sang thăm nàng, nhưng tình hình bên ngoài quá căng thẳng, vì muốn an toàn cho nàng nên nó đành an ủi và động viên nàng thông qua màn hình điện thoại.
“Cố lên… Ngày mai nữa là xong rồi.”
“Chỉ mong là vậy…”
“Hôm nay ngủ sớm đi để ngày mai có tinh thần.”
“Được rồi… Chị đi ngủ đây.”
“Ngủ ngon…”
Chỉ mới mấy ngày thôi mà mọi chuyện lại diễn ra không thể kiểm soát như thế. Trong thành phố có vài ca nhiễm thôi mà đã ra lệnh khẩn cấp giãn cách toàn thành phố.
Việc ngày mai Quyên có thể báo cáo để hoàn thành bài cũng là sự cố gắng của toàn khoa xin phép mới có thể thực hiện. Nó chỉ mong rằng ngày mai mọi chuyện sẽ diễn ra êm xui.
Chưa thể đóng điện thoại, nó tiếp tục gọi về nhà hỏi thăm tình hình, mấy ngày anh ông anh hai của nó liên tục gọi nó và ba mẹ để trò chuyện.
Với tình hình này rất có khả năng nó sẽ quay trở về nhà cho an toàn, cậu năm nó cũng đã bỏ công việc để quay trở về nhà.
Sau ngày hôm đó, Nhi cũng đã tâm sự với nó rất nhiều. Chuyện ngày hôm đó nó cũng không trách nàng bởi vì nguyên nhân xuất phát từ những thành phần kia nên không thể lường trước được.
Nó cũng đã nói rõ giữa nó và Nhi không thể phát sinh tình cảm được, nhưng nàng một mực không thể ý tới lời nói của nó.
Bởi vì mấy ngày nay ba nàng đang ở nhà nên nàng chẳng thể mò lên tìm Phương được, với tính cách của nàng giận dai và kèm theo đó thể hiện tình cảm khá mãnh liệt chỉ sợ nàng lao lên đòi nó ăn thịt mà thôi.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ, nó quyết định quay trở về quê. Với những lúc nguy khẩn như thế này thì ở bên cạnh gia đình chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Chị ở lại giữ gìn sức khỏe nhé…” nó nhấc điện thoại gọi cho Quyên.
Hôm trước nàng cũng đã hoàn thành báo cáo khá thành công, nàng vô cùng muốn cùng với nó đi ăn một bữa tiệc, uống một ly rượu nhưng không thể thực hiện.
Ngày hôm nay Phương lại gọi cho nàng báo tin nó quay trở về quê càng làm Quyên cảm thấy buồn bã.
Mấy ngày nay nàng vô cùng nhớ những khoảnh khắc hai đứa ở bên nhau, vô cùng thèm khát được cùng nhau ngồi bên ly rượu.
Tự dưng Quyên có cảm giác lần chia ly này sẽ rất lâu để hai người có thể gặp được nhau, chợt một giọt nước mắt hiện trên khóe mi của nàng.
Nhưng đối với quyết định của Phương, nàng cũng không thể ích kỷ nhất quyết giữ Phương lại bên cạnh mình.
“Nhớ giữ sức khỏe nhé.” Quyên khẽ nhắn nhủ.
Ở đây nàng có gia đình, có bố mẹ. Nàng cũng biết suy nghĩ đúng sai, nhưng lần này nàng cảm giác có gì đó vô cùng khó chịu không thể nói thành lời.
“Chị cũng vậy. Nhớ phải thật tốt trong ngày gặp lại em nhé.” Nó lại nói, nó không biết được Quyên có dự cảm xấu về việc rời xa nhau lần này.
“Được… Nhớ giữ liên lạc nhé.” Quyên lại dặn dò nó một lần nữa.
“Biết rồi… Em về đây.”
“Về cẩn thận…”
Sau khi đã chào hỏi nhà cậu năm thì nó lên xe quay trở về nhà.
Mấy ngày nay ranh giới giữa hai tỉnh cũng bắt đầu được canh giữ khá nghiêm ngặt.
Nó phải xuất trình đủ cả giấy tờ chứng minh rằng nó đang ở đâu và sẽ đi tới đâu. Sau khi kiểm tra đến hơn ba mươi phút, lúc này nó mới được thả về.
Nó chạy một mạch quay trở về nhà, mấy ngày nay công ty đóng cửa nên ba nó đang ở nhà.
Sau khi nghe tiếng xe nó chạy vào thì ngay lập tức mừng rỡ:
“Cuối cùng con cũng quay trở về… Về được thì tốt rồi.”
Những ngày này ba nó ở nhà rất lo lắng, bởi vì trên mạng xã hội hay báo đài liên tục đưa những tin tức xấu về dịch bệnh. Ông ta sợ rằng đứa con trai của mình không kịp trở về nhà.
“Mẹ đâu rồi ba…” Nó nhìn vào trong nhà, ngay lập tức hỏi.
“Mẹ con ra ngoài sau trồng mớ rau… Lo mấy ngày nữa không được đi chợ…” Ba Phương chỉ tay ra phía sau rồi cười nói.
Đã từ rất lâu rồi nó ít nhìn thấy được nụ cười trên gương mặt của ba. Tuy rằng công ty đóng cửa, nhưng vì thế cũng giúp ba nó giảm bớt lo lắng.
“Phương về rồi hả con… Mấy ngày nay ba mày than thở rằng không biết con có về được không.” Mẹ Phương nghe hai cha con trò chuyện liền ngay lập tức đi vào.
Ba nó ngoài mặt nghiêm nghị như vậy nhưng cũng là người quan tâm tới con cái còn hơn cả mẹ nó. Có khi ba bốn ngày Phương không gọi về thì ba nó liền bảo mẹ nó gọi, hai cha con chỉ nói chuyện với nhau vài câu, nhưng nhìn thấy Phương ổn thì ông lại an tâm.
“Được rồi… Để mẹ vào chuẩn bị nấu cơm… hai cha con trò chuyện một lúc đi.” Mẹ khẽ cười, sau đó quay vào trong bếp.
Hai cha con lại tiếp tục trò chuyện, cũng về những chuyện ở công ty. Ba nó tâm sự có vài người trong công ty hoàn cảnh khá khó khăn, sau khi công ty đóng cửa thì họ không có việc làm, không biết những ngày này có khó khăn gì không.
Ngoài mặt là ông giám đốc lạnh lùng, nhưng bên trong là người nhiều tình cảm. Vẫn còn rất lo cho những người khổ cực ngoài kia.
“Trong kho còn khá nhiều gạo tồn. Hay là mang một ít đi làm từ thiện…” Phương ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đề nghị.
“Cũng được… Để ba liên hệ bên cơ quan nói với họ về việc đó… Hiện tại chúng ta không thể trực tiếp ra ngoài làm mấy việc đó rồi.” Ba Phương đảo mắt, sau đó gật nhẹ đầu đồng ý.
“Không biết anh hai con như thế nào…” Bỗng ba Phương thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ về cậu con trai cả.
Anh hai Phương suốt ngày ở ngoài giữa biển, công tác có khi thời gian dài đằng đẵng, nửa năm đến một năm mới về nhà một lần.
Lại thêm dịch bệnh đang hoành hành, tuy rằng ngày nào cũng dành thời gian trò chuyện cùng nhau nhưng vẫn khiến ông không yên tâm.
Bên ngoài đó vừa gió to sóng lớn, cơ sở vật chất khá đầy đủ nhưng bên cạnh đó nguy hiểm lúc nào cũng cận kề.
“Lần này nó về nhất định phải bắt nó ở nhà mới được…” ba Phương lại một lần nữa nhíu đôi lông mày.
Phương không dám ý kiến gì với ba nó về chuyện này, nó cũng đồng ý với quan điểm của ba nó.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127