Chiếc xe của Phát rú ga, leo hẳn lên lề đường, trước một nhà hàng món Thành trên đường Tôn Đức Thắng. Hai nhân viên bảo vệ lao ra mở cửa xe.
Một cô gái mặc áo dài bước ra chào đón mời ba người lên lầu. Cô ta dẫn họ vào một căn phòng Vip thật rộng với khung cửa kính từ trần đến sàn nhà, có thể nhìn rõ quan cảnh bên dưới đường.
Hai người đàn ông ngồi xuống bàn, Tâm hơi ngần ngừ thì Phát đã gợi ý:
– Em ngồi bên anh Lượng để rót rượu nhé. – Vẻ mặt anh ta hoàn toàn tự nhiên.
– Dạ… – Tâm nói nhỏ.
Một con chồn hấp vàng bóng lưỡng và rượu rất nhanh được mang lên. Ông Lượng gật gù ra vẻ hài lòng. Tâm bị ông ta ép uống theo hai người đàn ông. Nàng chếch choáng lâng lâng chỉ sau vài tuần rượu.
Tâm chợt cảm nhận bàn tay của ông Lượng đặt lên đùi nàng. Nàng thoáng nhăn mặt khó chịu, nhưng cố chịu đựng. Tâm biết trước sau gì ông ta cũng không buông tha việc sàm sỡ mình, nhưng nàng không nghĩ ông ta dám làm việc này trước mặt Phát. Bàn tay ông ta vuốt ve nhẹ nhàng trên đùi Tâm, nàng lơ đãng nhìn ra cửa sổ, hai chân cố tình bắt chéo lên nhau.
Phát đột nhiên nhận ra sự im lặng bất thường giữa ba người. Hai mắt anh nheo lại, nhìn cánh tay ông Lượng để dưới bàn đang đưa về hướng Tâm. Anh biết chuyện gì đang xảy ra.
– Anh dùng thêm đi anh. Phát cố tình gắp thêm cho ông Lượng hy vọng ông ta bớt tập trung về phía Tâm.
Ông Lượng không nói gì, tay tiếp tục hoạt động nhẹ nhàng dưới khăn trải bàn. Bàn tay ông ta chui hẳn vào váy nàng, cố chen vào giữa hai bắp đùi khép chặt của Tâm. Hàng lông mày Tâm nhíu lại, hai tay nàng nắm chặt với nhau, nhìn ra ngoài như né tránh ánh mắt của Phát.
– Mời anh một ly. – Phát nâng ly rượu của mình bằng hai tay.
Ông Lượng nhìn Phát, đôi môi thâm xì nhếch lên, cười nhẹ.
– Tôi không muốn ăn, uống gì nữa. Cậu khỏi mời. Cậu thanh toán rồi về trước đi. Việc của cậu xong rồi… tôi sẽ cho qua lần này. Còn việc Giấy phép của em Tâm đây phải bàn kỹ thêm. – Ông nói.
Tâm sững sờ, nàng nhìn sang Phát như cầu khẩn.
– Dạ. Em… Em chờ chút vậy. Không sao. – Phát nói.
– Tôi nói cậu đi về đi. – Ông Lượng gằn giọng.
Phát nhấp nhỏm, chần chừ.
– Cậu muốn không được tham gia các show thời trang khác sao? – Ông ta rít qua kẽ răng.
Phát nheo mày khó chịu, anh nghiến răng đang muốn phát tác thì nhìn thấy ánh mắt của Tâm. Ánh mắt của sự cảm thông, chấp nhận và uất ức. Phát rùng mình, anh nắm chặt bàn tay nghe răn rắc.
– Anh Phát về trước đi. Lát em đón xe về sau cũng được!
Đột nhiên Tâm mở lời, giọng nàng thật bình tĩnh. Phát mím môi gật đầu, mắt anh hơi đỏ lên, nhìn nàng rồi đánh nhẹ về phía cửa. Phát đứng lên, khẽ cúi đầu chào ông Lượng trong ánh mắt hả hê của ông ta.
Cánh cửa vừa khép lại, ông Lượng quay qua nhìn Tâm. Nàng quay mặt qua né tránh ánh mắt của ông ta.
Tay ông ta khẽ chạm vào ngực nàng qua lớp vải.
– Ông… – Tâm giật mình, vung tay gạt ông ta ra.
– Tôi nói thẳng như thế này. Em muốn mọi việc suôn sẻ thì em phải biết điều một chút. – Giọng ông ta gằn mạnh.
– Chiều anh một chút, mất gì đâu! – Bàn tay ông ta vuốt dọc đùi Tâm.
Tâm vẫn ngồi im không nói gì, mắt nhìn ra cửa sổ. Nàng ghê tởm nét mặt của ông ta.
– Em đẹp lắm. Đứng lên cho anh xem chút nào!
Tay ông ta xốc dưới tay nàng ép buộc nàng đứng lên. Tâm tựa mông vào mép bàn, hai tay giữ chặt hai mép váy, hai mắt nhắm lại. Nàng cảm nhận bàn tay hắn luồn dưới váy, vuốt ve dọc hai đùi nàng. Bàn tay hắn vuốt vào giữa hai chân chậm chậm vuốt lên, ánh mắt thích thú quan sát nét mặt của nàng. Môi hắn nhếch lên, thấy hàng lông mày của nàng hơi nhíu lại khi bàn tay hắn chạm vào đáy quần lót của nàng. Ngón tay hắn day day vùng thịt mềm mại giữa hai chân nàng. Hai má Tâm thoáng đỏ lên, hai bàn tay bấu chặt vào cạnh bàn.
Hắn chạm vào dây kéo váy của Tâm, nàng hoảng hốt ngăn lại.
– Anh muốn nhìn ngực em chút thôi! Chỉ một chút thôi! Có gì đâu mà em lo chứ! – Hắn nhẹ nhàng gạt tay nàng ra.
Dây kéo chiếc váy bị mở ra, một bên ngực váy của nàng trễ xuống, lộ hẳn một bầu vú căng tròn với núm vú đỏ hồng trước mặt hắn. Hơi thở tanh hôi của hắn gấp gáp phả lên ngực nàng. Bàn tay hắn chậm rãi chạm vào bên vú nàng, hơi thở gã gần sát. Một cảm giác ươn ướt nhột nhạt trên đầu vú. Tâm thoáng rùng mình, hàng lông mày nhíu chặt lại.
– Em đừng sợ. Cho anh vuốt ve chút thôi! Nhé! – Hắn nói khẽ, miệng vẫn không rời núm vú nàng.
Váy nàng bị kéo lên tới eo, bàn tay hắn tham lam chui hẳn vào quần lót nàng. Tâm gồng mình, răng nghiến chặt. Những ngón tay của hắn đang thô bạo dày vò hai mép âm hộ nàng.
Tâm cắn vào cánh tay mình, nước mắt tủi nhục trào ra khóe mắt.
– Hưm Hưm…
Hơi thở hắn gấp gáp, mặt đỏ bừng lên phấn khích. Gã lồng lộn hôn ngấu nghiến hai bầu vú của Tâm, răng gã nghiến với nhau làm nàng đau đớn đến bật khóc.
– Đau quá… Buông tôi ra…
Tâm vùng vẫy, cố đẩy ông ta ra.
– Roẹt…
Chiếc quần lót nàng bị xé tan nát. Hắn ta đè ngữa nàng lên bàn, tay gấp gáp mở khóa quần.
– Không… Buông tôi ra…
– Ngoan đi. Chiều anh một lần thôi… – Mặt hắn ta vùi vào ngực nàng, hơi thở gấp gáp.
– Không… Dừng lại… Buông tôi ra… Ah… Đừng mà…
Tâm cảm nhận một vật to lớn đang cố lách vào hai mép âm hộ của nàng. Hai chân nàng bị ép căng ra hết cỡ, cố vùng vẫy đá loạn sang hai bên. Hai tay nàng bị hắn kềm chặt lại. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhòe lệ của nàng với sự hả hê đắc ý. Người hắn đẩy tới.
– Không… Không… Dừng lại…
Tâm nghẹn ngào nức nở. Đầu nàng cố vùng vẫy, hai mắt nhòe lệ.
– Không… Dừng lại… Khốn nạn… Ahhhh…
– Ha ha… Của em còn khít lắm… Ngon lắm…
– Đừng mà… Ông… Ạhhhh.
Hắn thúc dương vật vào người Tâm mạnh dần. Tiếng da thịt chạm nhau chan chát. Hai mắt Tâm vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy dài sang hai bên. Nàng không có bất cứ cảm xúc gì ngoại trừ đau đớn tủi nhục. Chiếc đèn chùm trên trần nhà cứ dịch chuyển dịch chuyển mãi không dừng trong mắt nàng. Không gian và thời gian mơ hồ như tách ra khỏi thế giới của nàng.
Cánh cửa bật mở, Phát lao vào. Anh thẫn thờ nhìn hình ảnh trước mắt mình làm tim anh đau nhói.
Cặp mông đen xì ghê tởm của ông Lượng hì hục đẩy tới trước, đôi chân trắng muốt của Tâm buông thỏng xuống sàn, đung đưa vô hồn. Người ông ta chợt gồng cứng lại, run rẩy.
– Ahhhh… Hừm Hừm…
Ông ta ngã ngồi xuống ghế, thở hổn hển. Hai chân Tâm chậm rãi khép lại, hai mép âm hộ đỏ hồng của nàng trào ra một dòng tinh trùng trắng đục.
Tâm đứng dậy, hai bàn tay run lẩy bẩy, lặng lẽ kéo váy xuống.
Nàng chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Phát đứng chết trân tại cửa phòng. Nước mắt nàng trào ra, miệng run run mím lại. Ánh mắt nàng chất chứa một nỗi nhục nhã ê chề, sự ray rứt đau đớn. Nàng lao qua anh, chạy ra khỏi phòng.
– Tâm… – Phát bừng tỉnh gọi với theo.
Ông Lượng ngồi bẹp trên ghế, hai mắt lim dim, miệng nhếch lên cười đắc ý.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68