Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 50

Vậy là tuần học đầu tiên bắt đầu.

Khối tôi vẫn học buổi sáng như mọi khi. Tôi với ku Danh mãi nán lại đá cầu nên vô lớp trễ, mấy đứa đã ngồi kín chỗ, còn mỗi bàn đầu ngay đối diện giáo viên là chừa ra. Lũ gì đâu khôn như quỷ sứ. Hai thằng to con lớn xác lại cao nghều ngồi ngay đầu tiên. Bàn phía sau là Thảo múp và Tuyển còm. Bàn ba chỗ ku Liêm với bé Mây – Mây sự thật.

Nhắc tới con bé này tôi vẫn không tài nào quên được mơ ước nó ấp ủ từ thuở bé, được nâng niu, trân trọng cho tới tận bây giờ. Mỗi người chúng ta ai cũng có quyền được mơ ước. Không đơn giản vì chẳng ai đánh thuế điều đó, mà còn vì mơ ước làm cho trái tim và tâm hồn được nuôi dưỡng theo một định hướng riêng biệt, để từ đó, chúng ta có mục tiêu phấn đấu rõ ràng, dễ dàng đưa ra lựa chọn cho tương lai nhiều trắc trở. Vậy nên đã bỏ công mơ, thì mơ sao cho lớn. Và nó mơ lớn thật, phải nói là cực lớn, mơ được làm Hoa Hậu Thế Giới.

Nhìn xem. Chiều cao 1m69, cân nặng chắc ngót ngét 43. Xét ra trong thế hệ học sinh bọn tôi lúc đó, từ nhỏ cho tới lúc lớn lên chỉ dùng một loại sữa duy nhất là sữa mẹ thì với chiều cao này, trong trường tôi, nó ít gặp đối thủ xứng tầm. Thôi cứ tạm cho là ổn đi. Chỉ có chút không ổn là 43 ký lô đó không bao gồm ngực và mông. Từ trên xuống dưới như một ngôi sao băng xẹt qua. Quay lưng hay đối mặt, phải nhìn phần cổ trở lên mới biết được.

Và con bé này lại là chúa… quên đem sách. Cặp táp gì ôi thôi lắm mấy thứ linh ta linh tinh chứ sách vở chả thấy đâu, toàn xem ké ku Liêm. Gặp ngay Liêm lõm cũng “bà điên”, nó vui thì đẩy sách vô giữa, buồn thì “ta không thích cho xem, làm sao?”. Ấy vậy nó – “Mây sự thật” vẫn là một trong số ít mấy đứa có học lực khá trong lớp tôi. Lý do bởi khả năng photocopy và “dùng công cụ hỗ trợ” bá đạo đến không ngờ.

Dãy bên kia, bàn đầu có Trinh và Tâm, tiếp sau là bé Phương với Bảo Trâm, rồi tới ku Thành, Minh. Thằng Sen cũng tổ tôi nhưng đi sớm nên chọn ngay bàn kề cuối. Còn ku Nhân thì lạc trôi đâu tận ghế sát tường, sau Diệp và Thùy Trang. Thành ra bộ tứ đa tài đã nát nay lại nát hơn.

Nhưng nát vậy lại tốt. Từ khi bộ tứ tan vỡ, đặc biệt là sau đợt cắm trại, rồi tuần học quân sự vừa rồi, tôi nhận ra lớp tôi có nhiều nhóm lẻ tẻ. Như vậy cũng có cái hay riêng. Khi có sự kiện gì đó, chỉ cần nắm bắt năng lực, lựa chọn và bóc nguyên nhóm đó đi, thể nào cũng không thiếu một ai, lại làm việc năng suất, sôi nổi. Nhưng đó không phải mục đích tôi đặt ra ở năm nay, năm mà lớp tôi phải là một cái gì đó. Chỉ biết nói bóng gió “một cái gì đó” vậy thôi chứ cụ thể thì tôi vẫn hơi mơ hồ.

Và tôi bắt đầu công việc đầu tiên về “một cái gì đó” bằng việc thành lập đội bóng lớp. Tên thì đơn giản chả cầu kỳ – “A4 FC”. Áo đấu sau khi lựa chọn cân nhắc kỹ càng, cả nhóm thống nhất sọc xanh thiên thanh và trắng của Argentina. Lập đội hình và lên danh sách các vị trí, tôi trở lại hậu vệ thòng. Thằng King và Sen là hai vị trí thú môn tạm thời trước khi tìm được thằng nào đó bá hơn. Liêm lõm, Tuyển còm và Đông đại gia cũng hậu vệ. Tuyến giữa có Danh máy ủi cắm chốt. Nó sức bền như trâu, khỏi thay cũng chả sao. Tiền đạo thì Nhân ca sĩ và Thành beo đảm nhiệm. Ngoài ra còn có Quân, Hoàng, Phước Hà, Minh chui, Mạnh fat đôi khi cũng tham gia… “giải trí”

Thật ra, nếu xét về đẳng cấp, ku Thành vốn chả thua ku Nhân bao xa. Thuận chân phải bình thường như phần lớn, nhưng nó có khả năng đảo chân và động tác giả cực bá. Điểm khác biệt nữa là tư duy. Không rườm rà rê dắt, không thừa thãi vẽ vời, phải sút là sút cực hiểm, phải chuyền là chuyền như đặt, bí thì rê bóng chắc cú trong chân, khó thì phá ngay ra hay sút bừa rồi lùi về. Và cuối cùng, chạy chỗ, chọn vị trí thuận lợi. Lanh như sóc, tinh như ưng. Nhưng vấn đề lớn về thể lực và chiếc tay trái bị gãy làm nó ít khi vô trận từ đầu. Khả năng tranh chấp bóng thấp do ngại va chạm. Dốc sức tầm 15ph là ngay đơ ra. Nên phần lớn lấy công bù cho phần thủ thiếu thốn nghiêm trọng với 1m75 chiều cao nhưng chỉ có 50kg này.

Lịch du đấu được tôi, vừa là đội trưởng, vừa làm huấn luyện, vừa kiêm luôn ông bầu đứng ra sắp xếp. Và trong tất cả các trận đấu đó, tôi còn kiêm luôn kèo độ một phía. Hiểu đơn giản là nếu đá win, anh em nước mía bánh trái thỏa thê. Còn giả như thua, tôi âm thầm chung độ. Chả giàu đâu, cũng chả ngu ngốc khờ dại gì, chỉ là tất cả luôn nằm trong tính toán. Bước ra đứng mũi chịu sào như vậy cũng vì mong cho anh em tự tin đá đấm, không lăn tăn chuyện tiền nong, không áp lực, cứ thỏa sức mà bung. Tiếp nữa những trận tôi kèo đều là những trận khả năng win phải trên 70%, vậy nên hiếm khi sợ mất tiền túi. Vừa có tiếng, vừa có miếng, ngại gì không đứng ra hô hào.

Một buổi chiều vàng ươm ánh nắng. Bọn tôi học thể dục bên dưới mấy tán phượng lưa thưa lá cạnh trường mầm non Hướng Dương với sân bóng đầy cát quen thuộc. Tụi 12A6 cũng học cùng buổi với lớp tôi nên ra về, thằng Trọng qua gợi ý trận giao lưu rồi hai bên ra sân với cáp độ 20k cho mỗi trái.

Lớp tôi với A6 vốn sát vách nhau nhưng qua lại cực ít. Lý do thì tôi cũng không rõ lắm dù bên đó toàn mấy đứa xóm tôi với học chung cấp hai như thằng Trọng, thằng Tường, Mạnh, Phước… Trận đầu giao hữu, chưa nắm rõ được “nội tình” team bạn thế nào nên tôi sắp xếp 3 hậu vệ, ku Danh đá giữa và Nhân cắm bên trên.

Hai bên sáp lá cà được 10ph tôi mới dần đọc được vị trí đối thủ. Tiền đạo vốn có thằng Trọng nằm trong tuyển những năm cấp hai và thằng An đen đá cặp ăn ý nên lên bóng khá mạch lạc. Tiếc là gặp phải bức tường gồm tôi, Liêm lõm với ku Đông nên tụi nó không tài nào áp sát khung thành được. Tuyến giữa bên nó có thằng Tâm. Thể hình khá mỏng, lại rù rà rù rì nên liên tục bị ku Danh cướp bóng. Bên dưới có thằng Vũ và thằng Tường hậu vệ lóng nga lóng ngóng, thành ra ku Nhân được dịp xả van sút loạn xạ. Thấy trận đấu đã đi vào guồng, tôi thay ku Đông ra cho Thành beo vô đá 2 tiền đạo, tiếp sau thay hết anh em, mỗi người đá một ít cho vui nhưng vẫn giữ ku Danh cầm nhịp tuyến giữa. Mới hết 30ph, tỉ số đã là 5 – 2. Trận đấu kết thúc trong vẻ mặt ỉu xìu của đối phương và niềm hân hoan của bọn tôi khi trận chạy khởi động trước thềm thành lập đội diễn ra quá tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyensex68.com/mua-ha-dau-tien/

Nhắc tới chuyện banh bóng, rồi chuyện bạn bè, tôi cũng không thể nào lơ đi những niềm vui trong tâm hồn khi chiếc xe của Thương gần như bị bác thợ nào đó bỏ hẳn vào kho và quên luôn sửa chữa. Vậy nên tôi được dịp thỏa thê đưa đón em mỗi ngày.

Những buổi sáng thong dong chở niềm vui của mình trên con xe quen thuộc dưới dãy Điệp vàng ươm làm lòng tôi miên man khúc tình ca bất tận. Những nỗi nhớ ngày nào như chút tím mộng mơ, tím đợi chờ, làm bức tranh hiện tại với màu xanh cây cỏ, bên tà áo trắng bâng khuâng, bên đôi mắt nâu dịu dàng, trên con đường xanh thẳm màu biển trở nên lung linh, trở nên sinh động và tràn đầy sắc màu âu yếm.

Tôi chẳng biết mái tóc đuôi gà phía sau tôi đây với đôi tay lúc nào cũng vin hờ vào lưng áo có những cảm nhận giống tôi không. Chỉ biết dưới vòm trời trong xanh đó, trên đám lá bàng khô rụng rơi vương vãi, hòa cùng làn gió thu hiền hòa buổi sớm, ôm chiếc cặp ngang ngực, với đôi guốc mỏng, bờ vai gầy, đôi mắt em vui tươi và quyến rũ, nụ cười em dịu dàng và thanh tao. Những lời nói của em có lẽ cũng bị chi phối bởi điều gì đó, trở nên nhẹ nhàng hơn, trở nên… tình cảm hơn, và đặc biệt đã thôi những vùi dập tơi bời, thôi những bóng gió ngả nghiêng em vẫn hay dành cho tôi thuở trước.

– Hôm qua lớp V lại đá thắng hở?

– Ừ. Thương cập nhật thông tin nhanh quá ha.

– Sắp tới lại làm pa – nô, áp phích, V nhớ giúp Thương nhé.

– Hihi. Chắc chắn rồi.

– Ông thì tui nghi lắm, cũng hứa một lần rồi bỏ người ta… làm một mình.

– Ơ, khi nào đâu? – Buộc miệng tôi mới chợt nhớ đến đợt hội trại, nói ra xong rồi mới gãi đầu gãi tai cười trừ.

– Nghe nói Phượng với V hay nói chuyện lắm hả?

– Ừ, tụi V có… – tôi định nhắc về cuốn nhật ký chuyền tay nhưng chợt nhớ lại hôm đó gửi tôi, Phượng có đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, vừa nãy, Thương lại bắt đầu bằng “nghe nói…”, tôi đâm ra chột dạ, phanh lại, rồi đổi hướng – Tụi V cũng thỉnh thoảng.

– Tụi V luôn?

– Hì hì, V với Phượng cũng thỉnh thoảng gặp nhau vì cùng đường đi học mà. Lúc nói chuyện về Thương, V cũng hay nói V với Thương là “tụi mình” thôi, V thấy bình thường mà.

– Hai người nói gì về Thương đó?

– Nói về đôi mắt như mặt hồ mùa thu. – Tôi vừa nói vừa cười nháy mắt chỉ tay về chiếc lá bàng vàng úa đang rơi nghiêng ngã ngâm nga:

Khi chiếc lá xa cành…

Lá chẳng còn màu xanh…

Rồi như lo lắng về những điềm báo buồn, tôi không đọc nốt hai câu còn lại trong khổ mà đột ngột im lặng.

Sóng bước thêm một đoạn, lên khỏi bậc thềm cuối cùng, lớp tôi rẽ phải còn lớp em rẽ trái. Tôi vẫy chào tiễn em về lớp, em cũng quay qua cười chào tôi, nhưng không vội quay đi mà ánh mắt dừng lại, rồi nhíu mày. Thắc mắc về ánh nhìn này, tôi quay lại theo đúng hướng đó, thấy Phượng đang tựa hai tay lên chấn song lan can phía trước cửa lớp tôi, tà áo dài theo làn gió nhẹ mùa thu đung đưa trong ánh nắng…

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyensex68.com/mua-ha-dau-tien/

Tôi ngập ngừng đôi chút, rồi tiến lại phía cửa lớp. Phượng quay lại mỉm cười gửi tôi cuốn Nhật Ký, thêm cả phong bánh OreO màu xanh xanh. Bỗng nhiên tôi cảm thấy khó xử vô cùng. Dù tôi với Thương hiện tại, trong suy nghĩ của mình, chỉ đơn giản là hai người bạn. Nhưng khi đưa mắt nhìn về phía hành lang, thấy bóng dáng em vừa quay đi, tôi chợt thấy mình có lỗi.

– V đắn đo gì vậy? – Phượng hỏi khi thấy tôi cứ lần khần.

– À… không có gì. Sao Phượng gửi V phong bánh vậy?

– Khi nãy có người tặng Phượng, Phượng không thích ngọt, Phượng nghĩ V thích.

– Ừ, V thích ngọt, nhưng ngọt ít thôi.

– Thôi Phượng về lớp đã. Tuần sau rảnh V về chung với Phượng nghen.

Em quay đi để lại tôi với vệt nắng mỏng manh cuối thềm. Bước vô lớp, cảm giác nóng nóng bên thái dương, tôi đảo mắt nhìn qua trái, thấy Thùy Trang đang nhìn tôi lườm lườm, chạm phải ánh mắt tôi mới vội quay đi. Tôi thấy cả Diệp đang thỏ thẻ ôn bài, hai tay cầm hờ vào quyển sách bên dưới, đôi mắt ra vẻ tập trung lắm nhưng hơi thở có phần gấp gáp. Rõ ràng tim em đang đập nhanh.

Về chỗ ngồi, tôi lật vội quyển nhật ký ra xem. Trong này hẳn phải có gì đó nên Phượng mới nói tuần sau tôi “rảnh”. Và đúng như tôi đoán, Phượng nói xe Thương vừa sửa xong, chiều nay Phượng chở em đi lấy xe. Vậy là tuần sau tôi hết nhiệm vụ chở người đẹp. Nhưng hết chở người đẹp này tôi lại đi cùng với… người đẹp khác. Nên không nhỉ? Về chung thôi mà? Phượng ngỏ ý rủ tôi hẳn có gì đó muốn nói.

– Xe Thương sửa xong rồi hả? – Tôi hỏi khi đi cùng em ra nhà xe.

– Ừ V.

– Tự nhiên lòng tôi chợt chùng xuống, mỉm cười thật nhẹ, dù sao ngày này cũng phải tới mà. – Vậy, thứ hai…

– Thứ hai V qua đi cùng Thương nha. – Em chen lời khi tôi còn chưa kịp hỏi.

– Nghe câu này tâm trạng tôi lại phơi phới ra ngay. Và tôi bỗng muốn điều gì hơn thế nữa – Nếu vậy… Thương để V chở chứ đạp làm gì cho mệt?

– Hi. Đầu tiên Thương cũng định vậy đó, nhưng nghĩ lại thấy không được.

– Sao không được?

– Nói không được là không được. V vô lấy xe đi, Thương đợi đây.

Tiu nghỉu vào bên trong đạp xe ra, chở em qua con đường Lê Đại Hành rộng tít tắp, như không cam chịu, lòng tôi lại bật ra câu hỏi:

– Vậy sao Thương nói V qua đi cùng?

– Thì đằng nào V chả đi cùng ai đó?!

– Ngẩn ngơ trước câu nói này, tôi bâng quơ – Đi cùng ai là cùng ai? – Nói xong tôi chợt nhớ đến Phượng, rồi muôn vàn suy nghĩ chợt cùng lúc hiện ra trong đầu…

– V có thấy Thương không? – Em lại hỏi tiếp.

– Là sao ta?

– Hihi. Nếu Thương ngồi phía sau V sẽ không thấy đâu, nhưng đi bên cạnh sẽ khác, đúng không?!

Đưaem về nhà, quay đầu xe, tôi vẫn rối mù trong đầu bao suy nghĩ. Chuyện này là sao nhỉ? Cách nói chuyện của em xưa giờ vẫn vậy. Có khác đi chút xíu là bớt vùi dập tôi thôi. Còn úp mở bóng gió, tôi mãi chẳng thể nào biết được những gì mình hiểu, nếu có thể, là đúng hay sai, hay rốt cuộc tôi lại lạc vào một mê cung nào khác.

Một buổi chiều trung tuần tháng 9. Tôi ở trong nhà ôm một đống đề toán bấm giờ ngồi giải. Từ dạo tôi qua bên lớp toán nâng cao của cô Bảo Châu, bài tập có phần nhiều hơn, khó hơn, vậy nên tôi cũng bù đầu ghi chép. Đến tầm 4h30, gấp tập lại nghỉ ngơi, xuống bếp kiếm gì đó ăn rồi chuẩn bị học Lý.

Lát sau, đạp xe thong dong trên con đường thơ mộng, tôi lại không ngăn nổi bản thân nhớ về quá khứ huy hoàng năm lớp 11. Nếu có một lời so sánh cho những tình cảm tôi đã trải qua, chắc chắn, tình cảm tôi dành cho Diệp sẽ chễm chệ ở vị thứ cao nhất. Nó khác hẳn với cảm xúc tôi dành cho Trâm hay cho Minh của ngày xưa. Những mến thương khi bên nhau nồng đượm hơn, kỷ niệm cho nhau sâu sắc hơn, nên cuối cùng, nỗi buồn trong tôi cũng day dứt nhất. Và nỗi buồn đó, dù nhiều khi tôi đã cố quên đi, nhưng những lúc đi qua bao khoảng trời ký ức, lăn lên những vết xe kỷ niệm, nỗi buồn vẫn mơn man quanh đâu đây.

Lúc sáng thấy ngực áo em phập phồng dưới hơi thở gấp gáp, tôi nghĩ chắc chẳng phải do tôi đâu. Từ ngày quay lưng bên bờ suối hôm nọ, hai đứa vẫn chưa nói với nhau một lời nào. Và có lẽ sẽ cứ như thế đến hết niên học thôi… Tiếc thật…

Bước vào lớp học Lý, thầy Dũng lại phát một loạt bài tập theo chủ đề. Tôi ôm về rồi ngấu nghiến giải. Đối với tôi khi đó, học lý không hề có chút áp lực nào. Tất cả là mong muốn tìm hiểu, khát khao chinh phục những mảng kiến thức rất thực tế và hay ho, vậy nên Lý tôi am hiểu từ những cái cơ bản nhất, từ những cái gốc gác nhất đi lên. Vững vàng và chắc nịch.

Một ngày chủ nhật xả hơi. Chiều nay lớp tôi lại có trận bóng giao lưu với tụi A6. Chắc nuốt không nổi trận thua 2 – 5 vừa rồi, ngay hôm sau thằng Trọng đã qua rủ tôi 3h chủ nhật tái đấu. Tôi đồng ý luôn chẳng ngại ngần. Có bản lĩnh qua rủ tiếp rõ ràng tụi nó cũng tính kế mai phục gì đó. Nhưng thực lực vẫn là thứ tiên quyết trước khi đi đến quyết định điều gì.

Đúng 2h30, tụi bạn đã tập trung đầy đủ trong quán nước mía bên cạnh trường Hướng Dương. Ku Liêm với Danh máy ủi gọi tôi bảo có chuyện gì đó nên tới sau chút xíu. Nói là đi sớm để tính toán chiến thuật nhưng thật ra bàn về “chiến thuật” chỉ mất đúng 2ph, còn lại ngồi chém gió toàn bé này bé kia. Vui có, buồn có, miên man hồi hộp cũng có… Những thằng chiến hữu bên cạnh tôi đây có lẽ cũng bắt đầu đi vào con đường “toàn băng giá” tôi đang đặt chân.

Đến 3h kém chút xíu ku Liêm với Danh máy ủi mới hội quân. Triển khai đội hình, nhìn qua đội bạn, tôi chợt thấy có thêm 2 đứa nào đó không phải lớp nó, tiến đến chỗ thằng Trọng lên tiếng:

– Đá lớp mà bạn, sao gọi thêm ai đây?

– Mấy đứa bạn của ta thôi, tụi nó ghiền đá bóng nên xin ké chút xíu.

– Ừ, thôi lên rồi thì vô đá cũng được, nhưng chỉ được một đứa thôi, mệt thì thay đứa kia. Chứ hai đứa vô cùng lúc ta thấy không vui.

Suy nghĩ gì đó giây lát, nó đi về phía hai thằng kia thì thầm rồi chỉ tay qua tôi kiểu “thằng này không chịu”, sau đó một thằng hậm hực gườm gườm tôi đi ra.

Ồ, gì thế nhỉ. Người ta đá lớp nên có nguyên tắc hết. Gọi bên ngoài vào cho đá là may rồi. Kênh kênh khiêu khích nhau làm gì?

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng tôi cũng chả muốn gây nhau làm gì với một ánh nhìn. Lảng mắt đi chỗ khác, team tôi vẫn 3 hậu vệ, ku Danh giữa và Nhân ca sĩ cắm, đúng phong cách không thua trước khi thắng theo tư duy cờ tướng của ông bầu.

Bên nó đội hình vẫn như cũ, chỉ thay vị trí thằng Tâm ở giữa bằng thằng ất ơ nào đó tụi nó gọi thêm. Cũng chả quan tâm lắm, ku Danh chắc đủ sức quản lý khu này dù team bạn có là ai.

Triển khai thế trận với cú nhả bóng về tuyến sau của ku Danh, Liêm lõm mớm bóng cho Nhân ca sĩ. Nhận được bóng, ku Nhân làm một loạt động tác giả hòng thoát khỏi sự đeo bám của thằng Lĩnh, nghe tụi nó hét í ới tôi mới biết tên nhân vật mới này. Nhưng giống như có sự chuẩn bị trước, nó không để thằng Nhân tiến thêm một bước nào mà còn lựa thế cướp được bóng ngay trong chân. Dốc lên cánh phải, nó đi vào vị trí ku Liêm trấn giữ. Thằng Trọng với An đen di chuyển nhanh vào cột hai chờ đợi khiến tôi với thằng Đông lui về kèm.

Một loạt pha đảo chân, ku Liêm vẫn bình tĩnh quan sát. Thấy đối thủ có vẻ cứng cựa, thằng Lĩnh lấy trụ chân trái rồi dốc mạnh về biên phải, dùng lực tay và vai đẩy rạt Liêm lõm qua bên, co chân thật cao, nó phát cú sút sấm sét lên góc xa khung thành trong sự sững sờ của thằng Sen thủ môn.

Vào! 1 – 0 Cho đội bạn. Điều đó với tôi không quá quan trọng. Sơ hở trong một trận đấu hoàn toàn có thể có, và bị đối phương dẫn bàn trước cũng chẳng quá đáng lo, đặc biệt khi đối diện với một thằng có thể hình, tốc độ, kỹ thuật cũng như lực sút quá tốt như vậy. Điều đáng lo nhất là ánh mắt của ku Liêm. Thằng này có điểm yếu chết người ở sự tự tin. Khi nó bị đối phương áp đảo hoàn toàn, nó thể hiện không quá 50% khả năng của mình. Giống như người chiến sĩ chưa ra trận đã vội nhận thua, hay vận động viên chưa bắt đầu đường đua đã chùn chân mỏi gối.

Chưa vội động tĩnh sợ làm nó lung lay thêm. Tôi ôm bóng vỗ vai nó động viên “tốt rồi bạn, thằng kia sút kinh quá”, sau đó đưa lên vạch giữa sân nhắc ku Danh “đá hết mình đi friend”, rồi đánh mắt qua ku Nhân “cẩn thận nhé”.

Bóng lại lăn về phía sân nhà. Tôi đập nhẹ qua thằng Đông, thằng Đông đưa lên cho Danh máy ủi. Danh máy ủi hùng hục lao lên đụng ngay phải thằng Lĩnh ở tuyến giữa. Quả là trâu bò húc nhau, hai thằng va chạm chan chát mà không hề nao núng, mặt cũng không hề biến sắc, chỉ càng hăng máu hơn. Thấy không thể lên banh được, An đen cũng lùi về hỗ trợ thằng Lĩnh, tôi hét lên “chuyền đi”, ku Danh đánh gót về phía tôi, tôi đập thẳng theo hướng Nhân ca sĩ đang chạy. Thằng Vũ chạy đến án ngữ ngay trước mặt nó. Nhưng thằng này chưa đủ tầm cản ku Nhân, nó đảo chân 2 nhịp rồi dùng chân trái làm động tác giả đẩy banh ra biên, nhưng cuối cùng lại xỏ banh qua háng. Tiếc cái đường banh hơi dài, thằng Tường kịp ra cướp bóng rồi giao lên cho thằng Lĩnh.

Nhận bóng, nó cũng va chạm lại với Danh máy ủi như khi nãy. Vừa thấy thằng này sút, lại vừa nghe tôi gửi gắm vài lời, ku Danh nghiến răng không cho thằng này tiến thêm dù nửa bước. Thấy gặp phải đối thủ, nó đập bóng cho An đen rồi lao nhanh về biên phải. Nhận lại trái bóng từ pha đập nhả, bỏ ku Danh ở Tuyến giữa, nó lại dốc theo biên phải làm ku Liêm lao theo, sau đó lấy chân phải làm trụ, kéo ngược trái bóng qua chân trái vào trung lộ khiến Liêm lõm lố đà bị qua mặt. Và không thể tin được, tôi chưa kịp bỏ thằng Trọng để lên bọc lót, nó đã tiếp cú sút bằng mu chân trái vào sát cột dọc trong sự bất lực của ku Sen.

Đường bóng đủ lực, lại quá hiểm, và không thể ngờ nó thuận cả hai chân. Nhìn lại sắc mặt ku Liêm, tôi hiểu thằng bạn này bị khớp. Và tôi cũng hiểu luôn ngòi nổ của đội bạn đã được châm ngòi. Đưa mắt nhìn toàn đội. Đông đại gia và Danh máy ủi vẫn giữ được khí chất. Nhân ca sĩ hơi bực mình vì hai lần lừa bóng đều bị mất. Còn thằng Liêm thì đang tự trách bản thân khi hai quả vừa rồi đều lọt lưới từ vị trí của nó – vị trí lâu nay là bất khả xâm phạm.

Tôi gọi cả bọn lại thì thầm: Anh em cứ đá thoải mái. Bây giờ ta đá tự do, cứ coi như không có ta trên sân đi. Ta sẽ bắt chết vị trí thằng Lĩnh, anh em đá đúng phong độ thì ăn lại nhanh thôi.

Mấy đứa gật gật rồi tản ra. Tôi lên giao bóng với ku Danh rồi chạy thẳng đến vị trí thằng Lĩnh, ép nó phải kèm tôi thay vì va chạm với Danh máy ủi. Được thể, ku Danh lại tung hoành một cõi khu vực thằng Tường hậu vệ. Mặc cho An đen về hỗ trợ, nó vẫn dốc bóng vô trung lộ, rồi kéo ra biên, rồi lại đẩy lên sát biên ngang, kéo theo 2 thằng đội bạn áp sát. Thấy có cơ hội, tôi định hét ku Đông lao lên nhưng nhìn qua đã thấy nó chọn được vị trí tuyệt vời, rồi nhận cú trả ngược về, nó bắn thẳng vô khung thành đội bạn rút ngắn tỉ số.

Đứng sát thằng Lĩnh, tôi buông câu khích bác “cố gắng ghi thêm bàn nữa nới rộng ra chứ bạn. Hề hề”. Nghe tôi nói xong, nó nhướn mắt lên theo kiểu “thằng này ngon nhỉ, thách bố à?”. Ừ, chính xác đang khích đó, ngon thì bơi với tao!

Quan sát thấy ku Đông và Liêm lõm đang bám sát Trọng với An đen như sam, ku Danh trấn khu trung lộ, tôi tiến đến áp sát thằng Lĩnh khi nó chưa có bóng. Nhắc riêng về kỹ thuật trong bóng đá, tôi không có đôi chân lắc léo như Nhân ca sĩ hay Thành beo, cũng không có cú sút đầy uy lực của Đông đại gia và Danh máy ủi, tôi chỉ có khả năng theo người khóa chân vô cùng bá đạo cùng với những đường chuyền bổng như đặt, thêm cả khí chất bừng bừng mang tính áp đảo thần hồn đối phương.

Thấy tôi theo sát và luôn trong tư thế ngáng đường chuyền, tụi A6 không dám chuyền bóng cho thằng Lĩnh mà triển khai theo cánh An đen. Ku Danh chỉ đợi cơ hội này, một pha xử lý bước một hơi cồng kềnh, bóng bật ra cả thước, thằng An bị Danh máy ủi cướp lấy trái bóng trong gang tất, rồi để lại chút khói bụi tít mù, nó đẩy thẳng đến mặt thằng Tường. Bạn Tường nhỏ bé này lại không mang tính chất vững vàng như cái tên vốn có, để ku Danh ủi thẳng đến gần khung thành rồi tung cú sút như búa bổ. Bóng trúng tay thủ môn bật ra ngay trước mặt Nhân ca sĩ. Tỉ số lại trở về lúc ban đầu.

Tôi tiếp tục cà khịa “Thấy tui kèm nó không dám chuyền banh cho bạn luôn. Thiếu tin tưởng đồng đội quá. Há há”. Thấy lửa giận bừng lên trong ánh mắt. Vừa giao bóng giữa sân nó đã lui về tận sân nhà hét lớn “chuyền tao, chuyền cho tao.”

Rồi nhận banh, như muốn đập tan nát kẻ vừa thách thức là tôi đây, nó hùng hục lao vào so vai chan chát. Tôi nghiến răng cười hềnh hệch “nặng đấy ông bạn, nhưng tới đây thôi”, chân trụ như cột đình, độ nghiêng theo thế tấn, nó dụng sức bao nhiêu tôi bật lại bấy nhiêu. Rồi nó dốc bóng qua trung lộ, thấy ku Danh đang hăm he chực cướp, nó giật lại biên phải nhưng bị tôi chắn ngang, quay về dậm chân lên trái bóng giữ nhịp tìm đường xuống, tôi lại cười “chuyền đi bro, chuyền đi chứ đi đâu được. Bật tường với An đen như khi nãy đi rồi ghi bàn.”

Càng điên tiết, nó lại lao vào so vai, cố đè người lấy thế kéo banh theo biên phải, tôi thụp thấp xuống xoạc một cú thật lực phá banh ra biên ngăn chặn đường lên. Nó lại quay vào trong gườm ghè. Ném bóng cho đồng đội, thằng Vũ nhận bóng rồi câu bổng lên trên cho thằng Trọng. Nhưng cú chuyền lệch ra đến sát góc, lại bị Liêm lõm cản người, bóng trôi qua biên ngang về lại bên tôi.

Quần nhau thêm 30ph, bên nào bên nấy đều đẫm cả mồ hôi và cát. Thằng Lĩnh bị tôi khóa chân khỏi cụ cựa. Lát sau thay thêm thằng còn lại vô vẫn bị tôi theo như hình với bóng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 4 – 2 nghiêng về đội tôi. Thằng trọng lại buồn bã rút tiền chung độ. An đen cười xởi lởi đúng kiểu giải trí mồ hôi là trên hết. Riêng thằng Lĩnh, lúc tôi lại bắt tay sau trận đấu, nó quay lưng mặt hầm hầm đi ra lấy xe.

Ủa. Thể thao giải trí thôi mà. Trong trận phải có cạnh tranh, phải có khích bác tiểu xảo chứ. Hết rồi thì bắt tay vui vẻ, ai lại nhỏ nhen thế bao giờ.

Tôi lắc đầu quay về phía tụi bạn cười cười. Đâu biết được, đây lại là tiếng sét khởi đầu cho giông bão sắp kéo đến.

Thể loại