Cùng thời gian, tại Hiệp hội Tu chân An Nam…
Bên trong không gian rộng lớn hình mái vòm giữa có một giếng trời hình tròn nhìn lên thấy được cả bầu trời. Nơi đây bất kỳ một tu chân giả nào từng đặt chân đến Hiệp hội Tu chân An nam đều biết. Nó là nơi hành quyết ma tu, dị giáo hoặc tu chân giả theo đường ma đạo… Ít nhất mặt ngoài công khai là vậy.
Lúc này trong phòng hành quyết diễn ra một hồi tranh luận căng thẳng. Hơn ba mươi Trúc cơ giả vây quanh một trụ đá đang treo một người phụ nữ toàn thân lõa lồ, đầu gục xuống mái tóc dài đen óng phủ kín gương mặt. Người bị trói hai tay vào trụ đá hành hình đó chính là Khánh Phương. Gương mặt nàng vẫn hồng hào y nguyên như đang ngủ. Nhưng không có ý thức, cơ thể nàng sẽ không duy trì tình trạng này lâu.
– Tôi tán thành ý kiến xử tử cô ta. Không có gì phải tranh luận ở đây hết.
– Hừ… Không nghe lời lão Hạ nói sao? Khánh Phương có một sư phụ cấp Nguyên Anh. Người ta một chưởng chụp nát chúng ta thành tương…
– Tốt nhất là theo đúng kế hoạch… sử dụng Thuần âm chi thể của cô ta làm lô đỉnh cho bốn vị trưởng lão hấp thu Long mạch… Bốn vị trưởng lão mà tấn cấp Nguyên Anh thì cho sư phụ cô ta đến đây cũng không thể quay về…
– Tổ huấn… Long Mạch An Nam không dễ mở ra ah… Nếu có gì tổn hại thì chúng ta là tội nhân thiên cổ ah…
– Hừ… Bao nhiêu người chúng ta ở đây. Còn có bốn vị Kim Đan Hậu kỳ. Long mạch có thể hao tổn gì?
– Đúng… Dùng một chút long mạch rồi lại phong ấn lại. Trăm năm sau là hoàn nguyên như cũ ah…
– Ah hem…
Một tiếng đằng hắng vang lên làm mọi người lập tức im lặng. Từ phía sau một cánh cửa vòng cung cao 4 mét có bốn người đàn ông trung niên dáng người bệ vệ uy mãnh, ánh mắt sáng rực nhìn đảo qua mọi người.
– Trưởng lão…
– Kính chào bốn vị trưởng lão…
Mọi người đều lùi lại mở ra một con đường cho bốn người trung niên sóng vai nhau mà đi vào trung tâm. Bốn người thoạt nhìn là trung niên nhưng ai ở đây cũng biết họ đã sống hơn hai trăm tuổi. Nhưng tu vi càng cao thì công hiệu cải lão hoàn đồng càng rõ ràng. Lúc này mọi người mới chú ý đến sau lưng họ còn xuất hiện thêm một người. Ông chạc hơn năm mươi, nét mặt hiền hòa ánh mắt không ngừng qua lại như chào hỏi với mọi người. Ai cũng hữu hảo gật đầu chào lại… Không ai chú ý sau lưng ông ta còn đeo một thanh đao bọc trong vải đen nhìn cũng không chút bắt mắt.
Duy chỉ có một ông lão tóc bạc trắng nét mặt tái nhợt đứng trong đám người hơi có vẻ nghi hoặc. Người đó là lão Hạ, kẻ vừa đem Khánh Phương về sáng nay. Ông ta nhíu mày quan sát người đàn ông phía sau bốn vị trưởng lão, hơi nghi hoặc. Kẻ này ông rõ ràng là chưa gặp mặt. Tại sao có vẻ gì đó quen mắt nhỉ?!
– Cô ta bị gì? – Một vị trưởng lão hỏi.
– Thưa, tôi nghe đạo lữ của cô ta nói… – Lão Hạ từ trong đám người bước ra thi lễ kính cẩn nói. – Cô ta đang trong thời kỳ lĩnh ngộ gì đó… Vì giữa hai người có tinh thần liên kết nên ý thức của cô ta không ở trong cơ thể hẳn là còn ở trong thức hải của chồng mình. Tôi đã thăm dò mạch đập và đan điền ma tu của cô ta vẫn tự động vận chuyển. Hẳn là không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta…
– Tốt lắm. Ghi một công lớn cho lão Hạ.
– Vâng, cảm tạ trưởng lão ban thưởng.
– Không cần tranh cãi nữa. Bốn chúng tôi đều thống nhất phương án mở long mạch.
Giọng nói của vị Trưởng lão tên Ngọ vang vọng cả gian sảnh rộng lớn. Mọi người đều im lặng không dám có ý kiến nữa.
– Ngay 12h00 trưa nay sẽ tiến hành Lễ khai mở long mạch…
– Vâng…
12h00 trưa cùng ngày…
Sảnh nghị của Hiệp hội Tu Chân An Nam có mái vòm cao 30 mét, có sức chứa 1000 người. Phía trên mái là những bức phù điêu thếp vàng dương danh những chiến tích huy hoàng của các đời cường giả An Nam. Hai bên vách là những cánh cửa gỗ dùng kính lưu ly mang một nét bóng bẩy cổ kính nhuộm màu thời gian.
Lúc này gian sảnh chiếm gần một nửa số chỗ ngồi. Toàn bộ là tu chân giả Trúc cơ ngồi san sát nhau ánh mắt đầy sùng kính nhìn lên bức tượng đồng uy nghiêm khí thế cao 6 mét phía sau một cái lư hương lớn hơn ba người ôm. Bức tượng đó là vị Thủ hộ giả uy mãnh nhất trong lịch sử An Nam trong vòng năm trăm nay, Ninh Định Sơn, Nguyên Anh Đại viên mãn. Đáng tiếc ba năm trước một tin tức làm toàn bộ tu chân giả An Nam rơi nước mắt thương xót… Ninh Định Sơn bị hai tên Nguyên Anh kỳ Hoa Hạ không tiếc mọi giá dùng cách tự bạo thân thể mình mà giết chết ông.
Đã ba năm trôi qua dù tin tức ông tạ thế đã truyền đi cả An Nam nhưng bức tượng của ông vẫn nằm ở vị trí tôn quý nhất của Sảnh nghị sự hương cúng bái vẫn chưa hề ngừng lại. Nhưng mọi người nghe nói bức tượng này cũng sắp được dời đi để thay thế bằng tượng thờ của một cường giả khác, người kế nhiệm ông.
Lúc này từ bên trong sảnh xuất hiện bốn người đàn ông tóc bạc trắng đi ra. Đến trước lư hương lớn… Mỗi người cung kính nâng cao quá đầu năm cây hương lớn.
– “LỄ BÁI TỔ SƯ AN NAM…”
Cùng lúc đó một giọng hô vang vọng cả đại sảnh. Hơn bốn trăm tu chân giả đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt đầy kính ngưỡng hướng lên bốn vị trưởng lão tóc bạc phất phơ phía trên. Họ đều lấy cơ hội được nhìn thấy bốn vị trưởng lão là một vinh dự to lớn.
Lão Hạ quỳ gối nhìn lên bốn người tóc bạc trắng quỳ gối phía trên không ngừng lầm rầm khấn vái mà khóe miệng không khỏi giật giật. Trong nhóm người thành kính quỳ lạy nơi này chỉ có vài người như lão là biết bốn người kia cũng không khác gì bọn họ. Họ chẳng qua là đại diện cho bốn vị trưởng lão thực hiện các lễ bái tương tự như hôm nay. Bốn vị trưởng lão thật sự vì một lý do nào đó không bao giờ quỳ bái trước tượng thờ của cường giả Ninh gia.
Lúc này bên dưới sảnh nghị vài chục mét có năm người đàn ông lặng lẽ đi trong một đường hầm ẩm thấp u tối. Năm người họ đều là cường giả Kim Đan, không cần đèn pin hay bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào vẫn có thể quan sát đường đi rõ như ban ngày. Người phía sau cùng trên vai vác một người phụ nữ quấn trong tấm vải dầy. Hai tay người phụ nữ không ngừng lắc lư theo bước chân của người đàn ông. Bên vai còn lại của hắn đeo một thanh đao quấn vải đen.
Có lẽ rất ít người biết vì sao Tổ sư các đời chọn vị trí tại đây để xây dựng Hiệp hội Tu chân An Nam. Nhiệm vụ mà mọi người đều biết của Hiệp hội là duy trí truyền thừa tu chân của An Nam. Nhưng nhiệm vụ bí mật sau đó chỉ các đời trưởng lão và những kẻ thân tín mới biết là bảo vệ long mạch An Nam.
– Lễ bái bắt đầu rồi… Hắc hắc…
Một người đàn ông trung niên đi phía trước nghe được âm thanh râm ran cúng bái phía trên vọng xuống, quay lại nhìn ba người kia mà cười.
– Đừng cười… Năm sau lên tượng của ông Tổ chúng ta phải đích thân làm việc đó rồi.
– Cái đó thì dĩ nhiên. Ông Tổ Phạm Vũ của chúng ta phải do đích thân chúng ta cúng bái ah…
– Phạm Nghĩa… Ngươi mới mua một thanh đao mới sao? Sao không đem ra cho chúng ta xem? – Vị trưởng lão thứ tư hơi quay về phía sau hỏi.
Người đàn ông đi sau cùng được gọi là Phạm Nghĩa hơi ngẩng người tỏ vẻ lúng túng xấu hổ cười hiền hòa.
– Tứ Lão gia, thanh đao gỉ này thật ngượng ngùng đem ra cho bốn vị lão gia xem ah. Nó là vũ khí tùy thân của thằng Đức trước khi nó chết… Mấy hôm trước tôi mới tìm được ở chợ đồ cũ… Đeo bên người để đỡ nhớ con thôi ah.
– À. Ra là vậy. Haizz. Thằng Đức chết thật oan uổng.
– Vâng…
Bốn người phía trước tiếp tục đi. Không ai để ý người đàn ông phía sau hơi cúi đầu khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt. Người đàn ông có khuôn mặt hiền hòa đó là Phạm Nghĩa, nô bộc năm mươi năm của nhà họ Phạm. Hắn được bán vào làm nô và được vinh dự theo họ của gia chủ. Hiển nhiên bốn người hậu duệ nhà họ Phạm không có lý do gì nghi ngờ một người nô bộc trung thành như Phạm Nghĩa. Nhưng họ không biết rằng Phạm Nghĩa đang đi theo họ hôm nay hoàn toàn không phải là tên Phạm Nghĩa vài ngày trước mà họ quen thuộc vài chục năm.
Hoàng Bá lúc này đang rất kích động. Hắn chỉ sợ bốn tên Phạm gia này hỏi mình thứ gì đó mà mình chưa chuẩn bị trước. Nếu bị lộ tẩy, trước bốn tên Kim Đan Đại viên mãn hắn hầu như không có cơ hội giữ mạng thoát khỏi đường hầm chật hẹp này. Kế hoạch thay thế thân phận Phạm Nghĩa, Hoàng Bá đã chuẩn bị rất lâu.
Tên Phạm Nghĩa kia rất trung thành với Phạm gia không cần bàn cãi. Nhưng hắn có một nhược điểm chí mạng đó là mê rượu như mạng. Hoàng Bá không khó sắp xếp một người phụ nữ lọt vào quán rượu hắn hay lui tới. Mỗi lần hắn đến, bình rượu của hắn đều được thêm vào một loại thuốc gây suy yếu thần kinh có hiệu quả trong 1 giờ đồng hồ. Đó là loại thuốc do các nước phương Tây nghiên cứu dùng để khai thác thông tin các gián điệp cứng đầu. Sau mỗi lần như vậy quay về hắn sẽ say bí tỉ không nhớ gì cả. Mỗi lần một chút thông tin trong vòng 6 tháng góp nhặt Hoàng Bá có thể nói là nắm được rất nhiều thứ về Phạm gia.
Tu chân giới An Nam rất ít người biết về Phạm gia vì họ đang ngấm ngầm chuẩn bị mà chưa xuất thế. Ông Tổ Phạm gia là Phạm Vũ trở thành cường giả Nguyên Anh Hậu kỳ từ hơn hai trăm năm trước là một trong những Thủ hộ giả cường đại nhất trên đất An Nam. Nhưng hai trăm năm nay ông không ngóc đầu lên nổi vì một tên họ Ninh ngông cuồng tự đại. Thật sự mà nói Lão Tổ Ninh gia có cái quyền để không coi ai ra gì… Ông ta là một người cuồng tu luyện. Ông ta hy sinh tất cả cho con đường tu luyện, không gia đình, không đạo lữ, không con nối dõi. Ngay cả dòng họ Ninh bị một con kiến hôi như lão Bắc sai người diệt tộc ông cũng chẳng quan tâm.
Nên biết dù có quy định hạn chế Thủ hộ giả ra tay. Nhưng gia tộc mình bị diệt tộc còn không cho báo thù thì làm Thủ hộ giả nữa mà làm gì… Lão Bắc còn không biết mình đã may mắn đến nhường nào. Gia tộc họ Lê may mắn đến nhường nào. Gặp phải một tên chỉ có tu luyện chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời.
Hoàng Bá lúc này khẽ khịt mũi khó chịu. Để hóa trang thành một tên Phạm Nghĩa chân chính không gì đơn giản hơn lột lấy da mặt của hắn đắp lên cho mình. Nhưng cảm giác không dễ chịu chút nào vì mùi hóa chất xử lý vẫn thoang thoảng trong mũi. Không những vậy… Một người sạch sẽ như Hoàng Bá phải để người mình dơ bẩn nhớp nháp không được tắm quá sạch. Uống vào một chút rượu để thoang thoảng trong hơi thở. Thêm vào một ít trên quần áo. Duy chỉ có thanh Sát Phá đao là không cách gì giấu đi. Hoàng Bá chỉ có cách nương theo câu chuyện cuộc đời của Phạm Nghĩa mà bịa ra một lý do mình đeo đao trên người.
Ngay cả sự kiện tấn công đám Hoài Trung hôm qua cũng là Hoàng Bá bày mưu cho đám tu chân giả Hoa Hạ. Hắn từ Phạm Nghĩa đã sớm biết lão Hạ được Tam Lão gia biệt phái giả danh rời khỏi Hiệp hội Tu chân An Nam. Âm mưu của chúng ban đầu chỉ là tìm cách giết cho được ông Đỗ Trường Vũ và hai đồng bạn. Nhưng từ lúc Khánh Phương vô tình xuất hiện tại Căn cứ Phòng thí Alexa, kế hoạch đã có thay đổi. Khánh Phương có Thuần Âm chi thể là một lô đỉnh hoàn hảo cho bốn vị Trưởng lão hấp thu long mạch tấn cấp Nguyên Anh. Vì thế mục tiêu âm thầm của Hoàng Bá trong đợt tấn công đó là tận dụng tu chân giả Hoa Hạ và An Nam chém giết, tạo điều kiện cho lão Hạ cướp Khánh Phương mang đi. Dĩ nhiên Hoàng Bá sẽ không tự làm điều đó vì thân phận của hắn là Phạm Nghĩa, một lão bộc trung thành và ngu dốt.
– Đến rồi.
Phía trước năm người là một khoảng không gian mở rộng. Từ xa Hoàng Bá đã thấy bốn phía vách đá ẩm ướt đóng đầy rêu xanh. Hang động lại toát lên một loại ánh sáng mờ mờ óng ánh màu vàng kim… Thật kỳ lạ. Đây là Hoàng Bá lần đầu tiên bước chân vào một long mạch của một đất nước. Thân phận như hắn đừng mơ thấy được Long mạch Hoa Hạ. Đừng nói là thấy trước mắt đến gần vài trăm mét cũng không được.
Hoàng Bá không khỏi kích động tim đập dồn dập. Đây là lý do mà hắn tình nguyện nhận nhiệm vụ thập tử vô sinh này. Nhật Vy và Nhật Huy đã chết, trên đời này hắn không còn người thân nữa. Vậy thì lấy cái mạng này ra chơi một ván bài kinh sợ cả quỷ thần. Hoàng Bá hài lòng nhất trong kế hoạch này là dù hắn có chết cũng đem theo kẻ đã giết con gái mình.
– “Gừ…”
Đột nhiên trước mặt vang lên một tiếng gầm gừ làm toàn thân Hoàng Bá run rẩy. Trước ánh mắt hắn hiện ra một phiến đá hình tròn bằng phẳng. Xung quanh phiến đá như chảy quanh một con suối phát ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt. Tiếng gầm gừ vừa rồi là phát ra từ con suối nhỏ đó… Hoàng bá vận linh lực lên hai mắt, miệng không khỏi mở to ra. Hắn thấy được con suối đó thật ra là một cái thân rồng với vô số những cái vảy màu vàng kim lấp lánh đang không ngừng di chuyển theo thân thể nó uốn lượn đi sâu vào lòng đất. Không biết được nó dài bao nhiêu… Nó cứ di chuyển như vậy không hề ngừng lại mà không hề thấy đầu thấy đuôi xuất hiện.
Từ nhỏ Hoàng Bá đã được học… Long mạch là số mệnh gắn liền với một mảnh đất đai và dân tộc được hiển hóa ra hình ảnh của một con rồng năm móng. Khi đó hắn còn cười thầm trong lòng… Hẳn là tên soạn thảo ra những định nghĩa này đã thần thánh hóa làm ra vẻ thần bí. Nhưng hôm nay Hoàng Bá mới biết. Truyền thuyết là thật ah… Là sự thật.
– Được rồi… Bắt đầu thôi.
– Vâng…
Hoàng Bá nhẹ nhàng đặt Khánh Phương xuống mặt đá. Kéo nhẹ tấm vải quấn quanh cơ thể nàng để nàng lăn tròn ra. Thân thể lõa lồ tuyệt đẹp của Khánh Phương như làm cả hang động sáng lên. Ngay cả ánh mắt của bốn lão già Phạm gia cũng trở nên ngây dại một lúc. Trước đây nhìn lướt qua nàng bị treo trên cột đá đầu rũ xuống mái tóc dài che phủ gần hết phía trước bốn lão cũng không lưu ý nhiều. Nhưng bây giờ vưu vật này hoàn toàn phơi bày trước mắt… Từ gương mặt xinh đẹp không chút tì vết, mái tóc đen óng xõa tung ra đến cơ thể hoàn mỹ da thịt trắng ngần sóng sánh co giãn làm cổ họng của bốn lão Phạm Gia không khỏi nuốt khan.
– Xem ra lần này mở long mạch còn có một niềm vui lớn ah… Hắc hắc…
– Lão Đại… Anh trước đi…
– Anh em với nhau cùng lớn lên không cần khách sáo như vậy. Như ngày xưa đi…
– Hắc hắc… Lão Đại mãi mãi là lão Đại ah…
– Ha ha…
Nghe bốn lão già nói chuyện mà Hoàng Bá cơ mặt không khỏi giật giật. Hắn lặng lẽ đứng trong một góc hai tay chắp phía trước chờ đợi… Lúc này chưa phải thời điểm ra tay.
– Hây…
Lão Từ vừa chọn một tảng đá khá bằng phẳng dài hơn hai mét vừa xắn tay áo chuẩn bị nhấc lên thì Hoàng Bá đã xông đến giành lấy.
– Lão gia… Để tôi. Lão gia cứ sai bảo là được…
– Được… Ngươi đặt ngang trên con suối đó…
Hoàng Bá đặt tảng đá xuống gác ngang qua con suối chiều ngang chừng một mét rưỡi như một cây cầu nhỏ. Khánh Phương được lão Đại đặt lên tảng đá đó. Hoàng Bá dĩ nhiên chưa bao giờ thấy người ta làm việc này cũng tò mò quan sát. Hắn nhận ra đó như một cái giường đá nhỏ. Nơi đó cũng là nơi Khánh Phương hấp thu long mạch tốt nhất.
Thế gian chỉ truyền lưu Thuần Âm chi thể có thể làm lô đỉnh hấp thu Thiên Âm thạch mà không hề nói tới long mạch. Đơn giản vì long mạch mỗi quốc gia chỉ có một cái… Còn hiếm hoi hơn Thiên Âm thạch cả vạn vạn lần. Tương tự như một bài thuốc dù hữu hiệu nhất nhưng vị thuốc chính lại không ai có thể tìm ra, bài thuốc đó còn có giá trị lưu truyền hay sao?!
Hoàng Bá lấy một túi đồ đựng trong túi da cẩn thận mở ra, hai tay dâng lên cho lão Đại Phạm Gia. Đó là một con dao được làm bằng Thiên Băng thạch. Loại băng vĩnh cửu cả vạn năm không tan được cẩn thận cắt dũa thành một con dao. Thứ này để dùng trên người ma tu như Khánh Phương. Hoàn toàn tiêu hủy đan điền chứa mầm mống ma tu của nàng tránh để vòng xoáy đan điền nàng tự động vận chuyển gây tổn hại cho người khác. Hiển nhiên, sau lần này dù Khánh Phương không chết vì mất máu, nàng cũng mãi mãi là một người bình thường không thể tu luyện.
– Được rồi. Để chúng ta vui vầy với nàng một chút. Mùi máu tanh rất khó chịu.
– Vâng…
Bốn lão Phạm gia cởi áo choàng trên người vứt xuống đất. Cơ thể vạm vỡ rắn chắc không kém hơn tuổi trung niên 40. Nhìn bốn cái dương vật đã cứng rắn kia Hoàng Bá không khỏi nén cười. Bốn lão già này bên ngoài luôn tỏ ra đạo mạo. Thực tế đều là như vậy…
– Wah… Sao cưng lại thơm như vậy ah…
Lão Đại xuýt xoa hôn lên gương mặt xinh đẹp như tiên nữ mê man của Khánh Phương. Lão dùng đầu lưỡi liếm quanh bờ môi thơm ngát của nàng, ngửi được hơi thở nhẹ nhẹ thơm như lan của nàng làm trái tim già cỗi của lão ngây ngất. Lưỡi của lão chui vào giữa đôi môi ướt át của Khánh Phương, đi qua hai hàm răng ngà ngọc tìm đến chiếc lưỡi ướt át ngọt lịm của nàng.
Lão Tam, lão Nhị thì mê mẩn dụi gương mặt mình vào hai bầu vú căng tròn của Khánh Phương. Hai cái miệng tham lam hớp hớp đùa giỡn trên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh đẹp không sao tả xiết… Lão Tứ quỳ bên dưới mở rộng cặp đùi thon dài của nàng ra hai mắt mê mẩn nhìn hai mép âm hộ đỏ hồng khít khao tuyệt đẹp kia. Lão cúi xuống dùng mũi của mình lướt lên làn da mịn màng trắng như tuyết của hai bên đùi non mềm mại của Khánh Phương. Càng hít gần đến nơi đó trái tim già lão của hắn đập càng nhanh. Thật thơm ah… Lão Tứ mê mẩn hôn lên hai hõm thịt hai bên của âm hộ của Khánh Phương, mũi cọ cọ vào hai mép môi đỏ mọng hồng hào của nàng. Như luyến tiếc một chiếc bánh ngon, lão đưa đầu lưỡi mình liếm nhè nhẹ lên nó. Từng chút từng chút một… Rồi khẽ đỡ cặp mông Khánh Phương lên, lão đưa đầu lưỡi thật sâu xuống dưới chạm đến nhụy hoa chúm chím kia từ từ vét lên trên…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyensex68.com/ke-that-lac/
Nửa ngày trước…
Sâu bên trong thức hải của Trung, Thời gian như hoàn toàn ngừng lại. Khánh Phương vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi bên bàn trà, cúi đầu, hai mắt nhắm chặt.
– “Mới hay cũ, đẹp hay xấu mà nói… đối với ta không quan trọng. Quan trọng là nó phù hợp với bản thân mình… Thứ khoác lên người, hay thậm chí không mặc gì trên người là do bản thân mình quyết định… Không phải để cho người khác đánh giá… Dù kẻ đánh giá mình cao cao tại thượng như chúa tể nhìn xuống chúng sinh cũng là như vậy… Không ai có quyền đánh giá bản thân ta hơn chính ta…”
Trong đầu nàng mỗi câu mỗi chữ của ông Tổ Ninh gia được lặp đi lặp lại đã không biết bao nhiêu lần. Trong đầu Khánh Phương không ngừng phân tích mỗi lời nói của ông, nàng nhận ra chúng đều mang một ý nghĩa thâm sâu… Như thấy ngay trước mắt lại như xa vời không thể chạm tới. Khánh Phương cảm thấy từng lời nói của ông như điểm vào chỗ mấu chốt nhất sẽ quyết định hướng đi của bản thân nàng trong tương lai. Nó có thể là một con đường kéo dài hàng trăm năm, cũng có thể là một ngõ cụt chấm dứt ngay trước mắt.
Đột nhiên thân thể diễn hóa của Khánh Phương khẽ rung động. Nàng nhớ đến lời nói của sư phụ… “Sát nghiệp phải do mỗi người gánh vác”.
Nếu xem nó như một quần áo trên người mình. Thì trong mắt tất cả mọi người, cho dù là Thiên nhãn, nó xấu hay đẹp thì liên quan gì đến mình?
Tất cả chỉ là cảm nhận của cá nhân mình mà thôi. Nàng thấy mình làm đúng. Tức là tất cả những kẻ kia đều đáng chết… Thế gian này ai có quyền đánh giá, phán xét ta?! Con đường ta đi không có rẽ nhánh hay lùi lại… Dù phía trước là Thiên, ta cũng phải nghịch thiên mà đi…
“Ầm…”
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang vọng ầm ầm như phát ra từ trong linh hồn Khánh Phương. Nàng còn nghe được vạn vạn tiếng gào thét không cam lòng. Tiếng dây xích nứt vỡ rơi loảng xoảng không ngừng. Trong đầu nàng như có một nút thắt được tháo mở. Một cảm giác thông suốt nhẹ nhõm đến từ linh hồn như một tia sáng thông đến tận trời cao.
– Các ngươi không cam lòng sao? Chỉ nên trách các ngươi ý chí yếu nhược lại thích lo chuyện bao đồng bị kẻ khác lợi dụng… Dù sao các ngươi cũng không phải là linh hồn, chỉ là một loại khí tức tử vong mà thôi. Nếu đã biết vậy mà ta vẫn để cho các ngươi tiêu tán đi chẳng phải là uổng phí một phen cơ hội… Lại đây hết cho ta…
Khánh Phương vung tay như nắm bắt một thứ gì đó trong hư vô kéo về phía mình. Vô số tiếng gào thét tuyệt vọng làm cả không gian thức hải của ông Tổ Ninh gia rung chuyển.
Ông Tổ Ninh gia đang xếp bằng tĩnh tu phía trên trái cầu chợt mở choàng hai mắt. Hiểu ra điều Khánh Phương đang làm gương mặt ông sượng ngắt rồi nhếch mép cười:
– Lấy sát nghiệp cho mình sử dụng. Con bé này thật cuồng… Nhưng mà ta thích… Hắc hắc…
Khánh Phương không ngừng kéo từng sợi xích một về phía thân thể diễn hóa của mình. Ban đầu nàng còn nghĩ đơn giản như lần đầu tiên mình hút tên Hữu Tâm kia vào bụng. Nhưng sau đó mới nhận ra lúc này mình hoàn toàn không có đan điền, không cơ thể. Vậy sẽ hút chúng vào đâu? Khi câu hỏi của Khánh Phương còn chưa có lời giải đáp thì nàng nhận ra sợi xúc trong tay mình đang mờ nhạt dần rồi lan tới con quỷ hồn đang gào thét trước mặt. Khi con quỷ hồn đó hoàn toàn biến mất… Khánh Phương cảm nhận được bên trong ý thức của mình truyền đến cảm giác thoải mái vì lạ. Nàng tiếp tục thử nghiệm… Một, hai, ba, bốn con quỷ hồn tiêu tán. Khánh Phương nhận ra cảm giác kia thật rõ ràng. Đó hoàn toàn không phải là ảo giác. Nó thật sự đang diễn ra. Nó dường như là một loại cường hóa đến từ linh hồn.
Đã làm ra quyết định. Khánh Phương tiếp tục công việc lôi kéo từng con quỷ hồn đến để nó tự tiêu tán vào trong ý thức diễn hóa của mình. Thật miệt mài… Thật kiên nhẫn… Khánh Phương cũng thầm kinh hãi vì số lượng người mà nàng đã giết ngày hôm đó. Thời gian thật lâu mà phía trước vẫn cứ đông nghìn nghịt không thấy thuyên giảm bao nhiêu.
Trong quãng thời gian này Khánh Phương hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Tình huống của Khánh Phương lúc này là ý thức hoàn toàn rời khỏi cơ thể… Không giống như trước đây bị phong bế bên trong cơ thể. Bao nhiêu người đã ngã xuống nàng không biết. Ngay cả thân thể nàng đã sớm bị lấy đi, đang bị bốn lão già luân phiên giày vò nàng càng không biết.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyensex68.com/ke-that-lac/
Lúc này bên dưới tầng hầm phong ấn Long mạch An Nam…
Lão Đại Phạm gia cầm con dao bằng Thiên Băng thạch bằng hai tay. Ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn xuống thân thể tuyệt đẹp của Khánh Phương. Hắn không kìm được lòng khẽ lẩm bẩm.
– Xin lỗi cô bé. Xem như em hy sinh vì sự nghiệp bảo vệ bờ cõi An Nam vậy…
“Lời buồn nôn như vậy cũng nói ra được. Quá kinh tởm.” Hoàng Bá thầm nghĩ, khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên. Ánh mắt hắn lóe lên tia sung sướng nhìn mũi dao trong tay Lão Đại Phạm gia từng chút đâm sâu vào vùng bụng dưới của Khánh Phương. Một dòng máu đỏ tràn ra trên làn da trắng ngần tạo thành một sự tương phản thê lương. Lão Đại phạm gia nghiến răng kiên quyết đâm mạnh. Khóe miệng Khánh Phương tràn ra máu đỏ. Nhưng gương mặt vẫn y nguyên không có chút biểu hiện gì.
– Được rồi… Phù… Thật khó ra tay ah…
Lão Đại thở phù. Khi lão buông tay ra thì con dao hoàn toàn ngập sâu trong bụng Khánh Phương, xuyên qua đan điền của nàng chỉ lộ ra bên ngoài một phần cán ngắn ngủn. Ngay cả máu của nàng vừa chảy ra cũng đông lại thành một lớp băng mỏng vì lưỡi dao Thiên Băng thạch đó.
– Haizz… Tiến hành thôi.
Lão Đại vẫn mang một chút áy náy. Nâng hai chân Khánh Phương mở rộng ra hai bên. Tay lão cầm dương vật căng cứng của mình chèn vào hai mép âm hộ ướt át của nàng từ từ đẩy sâu vào. Trước ánh mắt hâm mộ của ba người em, dương vật lão đi hết vào trong âm hộ Khánh Phương.
– Ah… Phê lắm…
Lão Đại không ngừng xuýt xoa. Hai tay vò nắn hai bầu vú tròn trịa của nàng. Hạ thể bắt đầu thúc đẩy đều đều… Lão Nhị cũng không chịu nổi chồm tới đưa dương vật căng cứng của mình vào giữa đôi môi hé mở của Khánh Phương, đẩy sâu vào. Lão Tam không lạc hậu hơn hai người anh. Lão gác một chân qua người Khánh Phương. Hai tay đè ép hai bầu vú tròn trịa của nàng bao lấy dương vật cứng rắn của mình, bắt đầu hít hà thúc đẩy. Lão Tứ chạy tới chạy lui không tìm được chỗ nào. Chỉ còn cách lấy bàn tay thon nhỏ của Khánh Phương bọc lên dương vật mình mà sục sục không ngừng… Hang động không ngừng vang lên âm thanh phành phạch của da thịt và tiếng hít hà của bốn lão già.
– Ahhh… Phê quá…
Hoàng Bá bóp bóp trán nhìn lên trần nhà. Nhìn bốn lão già này thật khó mà kiềm chế ah. Hắn vận linh lực lên hai mắt quan sát cơ thể của năm người trước mắt. Hoàng Bá thấy được từ suối long mạch bên dưới bắt đầu xuất hiện những tia vàng óng mảnh hơn cả vạn lần một sợi chỉ may chậm rãi truyền vào cơ thể Khánh Phương. Tuy một sợi như vậy không đáng kể nhưng có rất nhiều rất nhiều cả vạn vạn sợi li ti như vậy không ngừng truyền vào cơ thể nàng một loại linh lực vàng óng như từ vàng thật nấu chảy ra. Nhưng đan điền của nàng đã bị xuyên thủng vòng xoáy ma tu cũng tán loạn không xoay tròn nữa. Dòng chất lỏng kia lại theo đường kinh mạch mà truyền sang cơ thể của lão Đại. Hiển nhiên đối với song tu thì ba gã kia chỉ thỏa mãn thể xác không hấp thu được gì.
Nghe tiếng thở dốc sung sướng của bốn tên Phạm gia, Hoàng Bá khẽ nhếch mép cười… Hắn chậm rãi tháo cây đao trên lưng mình xuống. Sát Phá đao vào trong tay, lòng tự tin của hắn tăng lên nhiều lần. Hoàng Bá hít sâu một hơi… Vận linh lực toàn thân lên hai cánh tay vung đao bổ thẳng xuống đoạn suối long mạch ngay bên cạnh mình…
“ẦM” – Một tiếng nổ lớn làm bốn Lão Phạm gia giật thót sợ hãi.
– NGƯƠI… NGƯƠI LÀM GÌ?
“ẦM” – Hoàng Bá không buồn nhìn bốn lão già đang gào thét kinh hãi kia. Tiếp tục bổ xuống một đao toàn lực.
– GÀO…
Một tiếng gầm rú kinh thiên làm cho cả hang động rung chuyển. Như có một con rồng quẫy mình dưới sâu trong lòng đất, đất đá nứt toác. Trần hang động ầm ầm sụp đổ. Bốn lão Phạm Gia muốn lao qua giết Hoàng Bá nhưng cả hang động rung lắc, đá sụp như núi lở làm bốn lão chống đỡ cực kỳ gian nan.
Hoàng Bá cười ha hả vang vọng. Hắn cởi cái mặt nạ da người xuống vứt đi. Giây phút này là giây phút vinh quang. Phải để cả thế gian này biết được diện mạo thật của ta…
– GIẾT HẮN…
– HA HA… GIẾT TA… GIẾT TA ĐI…
“ẦM” Một tiếng nổ long trời. Đất đá bắn tung tóe. Từ dưới lòng đất xuất hiện một cái trảo rồng năm vuốt đen sắc bén to lớn choán hết cả không gian hang động. Trước ánh mắt kinh hoàng của Hoàng Bá và bốn lão già Phạm gia, nó không chút lưu tình quật thẳng tới…
– KHÔNGGG… CHÚNG TA LÀ…
Lão Đại Phạm gia chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết. Lão và ba người em lập tức hóa thành mưa máu. Hoàng Bá cười ha hả không né không tránh để mặc cái trảo khổng lồ kia xé nát cơ thể mình. Hắn chết nhưng tiếng cười ha hả vẫn vang vọng trong hang động.
“ẦM… ẦM… ẦM…”
Hang động ầm ầm sụp đổ vô số tảng đá lớn đổ xuống hoàn toàn che lấp.
– AAAAA…
Ngay lúc này phía trên mặt đất là một cảnh tượng địa ngục trần gian. Mái vòm lớn tại Sảnh Nghị sự đổ sụp. Những bức phù điêu ghi lại vô số chứng tích huy hoàng của cha ông lại trở thành thứ lấy mạng đám con cháu tu chân giả An Nam. Hơn bốn trăm tu chân giả bị những khối bê tông khổng lồ đổ sập chôn sống. Vô số tiếng gào thét đau đớn… Người sống bê bết máu tháo chạy thục mạng để lại những người bị đè mà gào khóc kêu cứu bên cạnh vô số thi thể không còn hình dáng con người.
Cả sảnh Nghị sự nguy nga bao nhiêu thì lúc này tan hoang như một đống phế tích. Duy chỉ có bức tượng đồng của ông Tổ Ninh gia vẫn sừng sững bất động.
– KHÔNG… KHÔNG…
Từ bên ngoài một đám người hớt hải lao vào. Dẫn đầu là một người thanh niên cao lớn mặt ngăm đen. Hoài Trung không ngừng đào bới đất đá vừa kêu gào tuyệt vọng. Phía sau anh, Thy Thy và vài người của Phòng thí nghiệm Alexa cũng đến cùng lao vào đào bới. Hội còn bị thương chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng nhìn vào. Đan Trung là bị thương nặng nhất hiện vẫn phải ở lại căn cứ trị liệu.
Hôm qua khi quay về căn cứ, Giáo sư Châu mới nói cho Hoài Trung biết ông có cách xác định vị trí của Khánh Phương. Khi xưa ông có cho nàng một cái vòng tay định vị nhưng sau trận chém giết trên bãi đáp trực thăng nó đã hư hỏng nặng. Ông lấy con chip ra khỏi nó. Khi tạo cho nàng mặt dây chuyền đính hai hạt kim cương đen được tạo ra bằng tro cốt cha mẹ nàng ông đã ẩn con chip vào. Ông cũng không có ý theo dõi gì. Nhưng một người như ông tạo ra một vật chỉ có một tác dụng trang trí thì cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Hoài Trung sáng nay ráo riết trị thương. Nhưng không đợi cho thương thế khôi phục tin tức mới của Giáo sư Châu làm anh không yên. Không thấy được tín hiệu định vị của Khánh Phương nữa. Chỉ có thể xác định vị trí cuối cùng của nàng là tại Hiệp hội Tu chân An Nam. Trung lập tức bỏ dở chữa thương lên đường. Hoàng Yên sư phụ Khánh Phương lành dữ không biết. Không thấy quay lại… Chỉ còn vài người đủ sức theo anh. Nhưng cả đám đều quyết một trận sống mái lấy lại cơ thể của Khánh Phương.
Nhưng khi xe còn cách nơi này một đoạn thì bên dưới lòng đất như có tiếng nổ lớn… Cả mặt đất rung chuyển như động đất cấp 10. Khi mọi người còn chưa hết kinh hoàng thì Trung nhận được một tin như sét đánh ngang trời từ ông Tổ. Ông không tìm thấy ý thức của Khánh Phương trong thức hải anh nữa. Hoài Trung gần như phát điên. Vừa lao vào thấy một đống phế tích chất cao như núi liền đào bới điên cuồng.
– PHƯƠNG PHƯƠNG…
– PHƯƠNG PHƯƠNG…
Hoài Trung vừa gọi vang vừa đào bới. Thấy kẻ nào ngắc ngoải kêu cứu anh tiện tay vứt thẳng ra ngoài không khác gì những khối gạch đá.
– LÀ CÁC NGƯƠI… CÁC NGƯƠI DÁM PHÁ HỦY NƠI NÀY… GIẾT CHÚNG…
Vài tên tu chân giả vừa chạy tới chưa hiểu ra chuyện gì thấy Hoài Trung vứt người lung tung thì lập tức chụp tội lên đầu anh. Tiếng la hét của hắn kéo theo vô số tu chân giả ùn ùn kéo tới…
– GIẾT…
Một gã Trúc cơ vừa hét vang đã bị Hoài Trung tóm cổ nhấc lên. Hai mắt anh đỏ ngầu hằn lên tia máu làm hắn sợ hãi tái nhợt.
– Phương Phương đâu?
– Phương Phương nào… Tôi không biết…
– Chết đi…
“Bụp…” – Một cái bóp nhẹ cổ họng gã vỡ ra như một trái cà chua, đầu ngửa ra sau rơi xuống.
Đám Trúc cơ đứng đó không xa ánh mắt tràn ngập kinh hãi. Còn chưa kịp hoàn hồn thì gã đàn ông như sát thần kia đã xuất hiện ngay trước mặt. Cổ họng một gã Trúc cơ bị bóp nghẹt cả người chới với trên không.
– Phương Phương đâu?!
– Phương Phương nào?
– CHẾT ĐI…
Hoài Trung như một kẻ loạn trí không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh liên tục đuổi theo đám Trúc cơ chạy tán loạn khắp nơi. Bắt được liền hỏi vẫn một câu như vậy. Không biết liền giết.
– ANH TRUNG… ĐỪNG NHƯ VẬY MÀ…
Thy Thy vốn rất ghét đám tu chân giả của Hiệp hội Tu chân An Nam nhưng cách giết người của Trung quá vô cớ làm nàng không nhịn nổi mà đuổi theo anh. Tiếng hét của nàng chợt anh dừng phắt lại, hai mắt đỏ ngầu nổi gân máu quay lại nhìn chằm chằm vào nàng. Thy Thy sợ hãi đến run lẩy bẩy, mặt trắng bệch không nói được tiếng nào. Hội từ xa sợ hãi, tay che bụng cố nhịn đau mà chạy tới… Thật may, Trung không ra tay với Thy Thy.
Trung nhìn theo một gã Trúc cơ đang lấm lét bỏ chạy xa xa… Hình bóng anh lập tức biến mất tại chỗ. Gã Trúc cơ đang chạy chợt đâm sầm một cái cột xuất hiện đột ngột trước mặt mình. Hắn nhìn lên, vừa thấy cặp mắt đỏ ngầu kia lập tức nước tiểu tràn ra ướt cả quần… Hắn cố đạp đạp hai chân cho người mình lùi lại phía sau.
– Phương Phương đâu?
– Phương Phương… Phương Phương…
Gã Trúc cơ hoảng loạn nhìn quanh. Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở một tờ báo nhàu nát bên mình. Phía trên mặt báo có một hàng chữ in đậm thật lớn… “Gần hai vạn tu chân giả Hoa Hạ bị thiêu sống vì núi lửa thức tỉnh…”
– PHƯƠNG PHƯƠNG Ở ĐÂU?!
Tiếng gào thét phẫn nộ của Trung làm gã Trúc cơ giật bắn run lẩy bẩy. Hắn lắp bắp nói bừa:
– PHƯƠNG PHƯƠNG… ĐANG Ở HOA HẠ…
– Phương Phương đang ở Hoa Hạ…
– Phương Phương đang ở Hoa Hạ…
Trung nhíu mày lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu như vậy. Anh nhìn lên mặt trời như muốn xác định hướng Bắc. Từng bước bước qua đám phế tích vỡ nát… Hai mắt Trung màu ửng đỏ dần dần nhạt đi như sự si dại vẫn y nguyên như cũ. Bước chân của Trung từ chậm đến nhanh… Rồi bóng dáng hoàn toàn biến mất chỉ để lại một làn khói nóng rực.
Tên Trúc cơ ngã phịch ra đất thở hổn hển. Hắn cảm thấy mình thật nhanh trí. Có như vậy mà bao nhiêu người chết thật oan uổng. Lừa gạt một tên điên mà thôi. Có gì khó chứ?
Gã Trúc cơ đó cũng không nghĩ vì một lời bịa đặt cứu mạng của mình mà đã đẩy Hoa Hạ vào sát kiếp kinh hoàng nhất trong lịch sử mấy ngàn năm.
– Em có sao không? – Hội ôm Thy Thy vào lòng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về hướng Trung vừa lao đi mất dạng.
– Em không sao… Nhưng anh Trung… Hu hu… Anh Trung điên rồi… – Thy Thy gục vào ngực Hội òa khóc.
– Không sao… Tìm được cô Phương. Anh sẽ tỉnh lại thôi…
– Nếu… Nếu… Một lúc nào đó em đột nhiên mất tích như vậy… Anh có phát điên không? – Thy Thy dụi gương mặt đầy nước mắt vào cổ Hội.
– Anh sẽ không.
– Không chịu…
– Nhưng anh sẽ làm tất cả. Dù phải giết cả thiên hạ chỉ để tìm một mình em, anh cũng sẽ làm.
– Tạm tha cho anh.
“Ầm”… Đột nhiên trên trời giáng sấm sét làm Hội và Thy Thy giật thót. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống. Nhìn chiếc váy trắng của Thy Thy lốm đốm màu đỏ loang lổ, Hội hoảng hốt lắp bắp:
– Đó… Đó là mưa máu sao?
– Á… Mau tránh đi…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyensex68.com/ke-that-lac/
Ba mươi phút trước đó…
“ẦM… ẦM… ẦM…”
Khoảnh khắc hang động sụp đổ vì long mạch phẫn nộ vặn mình, bốn lão Phạm gia như phát điên bỏ lại Khánh Phương lao qua muốn giết kẻ phá hoại. Phiến đá bên dưới Khánh Phương không ngừng bị chấn động rung lắc mà đổ sụp. Thân thể lõa lồ của nàng rơi vào trong long mạch từ từ chìm xuống.
Dưới đáy dòng suối của tạo hóa cơ thể Khánh Phương bất động, hai mắt nhắm nghiền không còn chút sinh cơ nào. Giây phút này ngay cả hơi thở để duy trì sự sống của cơ thể nàng cũng hoàn toàn ngừng lại. Làn nước vàng óng trong vắt xung quanh bị một dòng mực đen đầy tử khí quẩn đục lan tràn ra rất nhanh. Làn nước đen đó không bao lâu đã nuốt trọn lấy cơ thể Khánh Phương.
Cơn địa chấn đã hoàn toàn lắng xuống. Tất cả hoàn toàn chìm vào bóng tối như vĩnh hằng. Trong không gian u tối này thỉnh thoảng vang đến âm thanh gầm gừ thống khổ như đến từ một quái vật đang chết dần…
Khoảnh khắc này bên trong thức hải của Trung…
Khánh Phương vẫn đang miệt mài tiêu tán đám quỷ hồn. Không còn lại quá nhiều. Nhưng ngay cả ý thức của nàng cũng cảm thấy chán chường vì lặp đi lặp lại một việc như vậy.
Đột nhiên thân hình do ý thức diễn hóa của nàng khẽ chấn động. Khánh Phương sửng sốt đứng bật dậy. Nàng như nghe được âm thanh gầm gừ nỉ non thống khổ của một con thú phát ra từ đâu đó. Như rất xa lại như cận kề bên tai mình. Trong tai Khánh Phương âm thanh đó như một loại cầu cứu trong tuyệt vọng.
“Triệu hoán…” Một từ không rõ nghĩa xuất hiện trong suy nghĩ của Khánh Phương. Nàng chỉ thấy ý thức của mình lại không gian này như bị một lực hút vô hình kéo đi không thể cưỡng lại được. Nàng nhìn xuống quần áo mình, hai cánh tay của mình đang từng chút mờ nhạt đi.
Khánh Phương chợt sinh ra một cảm giác hoảng sợ tột cùng. Nàng sợ mình cũng sắp tiêu tán vào hư vô như vạn vạn con quỷ hồn kia vậy. Khi ý thức của nàng hoàn toàn rời khỏi thức hải của Trung, Khánh Phương thấy mình bị kéo vào một đường hầm không gian tối đen sâu thẳm kéo dài đến vô tận.
Không biết kéo dài bao lâu. Cơ thể của Khánh Phương dưới đáy nước chợt nhúc nhích. Hai mắt nàng mở choàng ra. Xung quanh hoàn toàn tối đen làm cho nàng hoảng loạn sợ hãi. Khánh Phương lập tức nhận ra mình đã trở về trong cơ thể của chính mình. Nàng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Nhưng Khánh Phương vẫn cảm thấy kỳ lạ là mình không hề bị sặc nước vì thiếu dưỡng khí. Thứ nước mà nàng hít vào mũi mát lạnh dễ chịu. Còn có gì đó rất quen thuộc.
Ngay lúc này Khánh Phương mới thấy dưới bụng mình truyền đến cảm giác đau đớn. Tay nàng mò mẫm chạm phải một vật gì đó lạnh buốt mà cứng rắn cắm sâu vào da thịt mình. Đây là chuyện gì? Kẻ nào muốn giết mình sao? Khánh Phương nén chịu đau nắm chặt lấy vật đó từ từ rút ra khỏi bụng mình. Cảm giác đau đớn làm toàn thân nàng run rẩy muốn hét lên. Nhưng rất nhanh, cơn đau đã biến mất. Dòng nước đen này như có một cách thần kỳ nào đó xoa dịu vết thương của nàng. Bàn tay nàng mò xuống dưới bụng thậm chí không thấy được vết thương đó nữa.
– Nơi đó không phải là đan điền của mình sao?
Khánh Phương lo lắng đưa thần thức của mình thẩm thấu xuống đan điền. Không nhìn thì thôi… Vừa nhìn cơ thể nàng đã lạnh toát sợ hãi. Vòng xoáy đan điền của nàng lúc này hoàn toàn không giống trước đây. Nó rất lớn. Không. Nên nói là khổng lồ. Trước đây nó có hai màu một đen một trắng thì lúc này là một đen và một vàng. Màu vàng này là vàng của kim loại quý. Nó ở đâu ra?
Khánh Phương thử vận chuyển nó thử xem có thể đẩy màu vàng kia ra ngoài hay không. Nhưng khi vòng xoáy bắt đầu xoay nhanh nàng mới sợ hãi nhận ra màu vàng kia không hề mất đi mà càng nồng đậm hơn. Ngay cả phần màu đen cũng là như vậy. Vòng xoáy đan điền của nàng như phát điên bắt đầu xoay tròn thật nhanh bắt đầu cắn nuốt ồ ạt vào trong như không sợ no mà nổ tan thành nhiều mảnh. Khánh Phương thử nhiều cách làm cho nó ngừng lại nhưng không thể. Nàng chỉ biết hồi hộp quan sát nó từng giây trôi qua càng phình to ra đến không thấy nổi điểm cuối.
Đột nhiên ở trung tâm vòng xoáy xuất hiện một tia sáng nho nhỏ. Tia sáng đó dường như cũng xoay tròn từng chút từng chút lớn dần lên. Nó xoay càng nhanh, kích thước càng lớn thì vòng xoáy hai màu bên dưới của nàng cũng thu nhỏ lại. Nó như là một loại kết tinh chuyển hóa từ chất lỏng sang thể rắn vậy.
“Chuyển hóa từ chất lỏng sang thể rắn?!”
Khánh Phương không khỏi tự lẩm bẩm. Mình thành Kim Đan sao? Không lý nào đơn giản như vậy chứ?! Đầu óc Khánh Phương không khỏi mơ hồ khó hiểu.
Quá trình này không biết kéo dài bao lâu như hàng thế kỷ, cũng có thể chỉ trong vài phút. Khi vòng xoáy hai màu của nàng hoàn toàn biến mất thì giữa đan điền của nàng xuất hiện một khối kim đan hai màu kỳ lạ. Đen và vàng. Nó cũng tự động xoay tròn chậm rãi.
Khánh Phương mở choàng hai mắt. Ngạc nhiên nhận ra dòng nước xung quanh mình đã trong veo thấy đáy.
Đột nhiên trong đầu nàng vang lên một giọng nói xa xăm già lão:
“Con có công cứu long mạch An Nam. Ban cho con số mệnh Đệ nhất Thủ hộ giả An Nam…”
Lời nói kia vừa dứt Khánh Phương còn chưa kịp hiểu nó có ý nghĩa gì thì toàn thân nàng như phát sáng. Một luồng lực lượng không biết từ nơi nào xuất hiện trong cơ thể nàng tràn đi khắp toàn thân. Một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có làm hai mắt Khánh Phương rực sáng. Làn da nàng càng sáng lên rực rỡ… Từ từ giảm xuống. Khi nó không còn chói mắt, Khánh Phương sững sờ nhìn thấy toàn thân mình phủ kín một lớp giáp như vảy rồng. Nửa bên vàng, nửa bên đen. Bóng bẩy xinh đẹp… Khánh Phương chợt nhíu mày… Nàng nhận ra những cái vảy kia như mọc ra từ trong da thịt mình vậy.
– Ơ… Bà ơi… Ông ơi… Cái này… Không phải lúc nào cũng vậy chứ?! – Giọng Khánh Phương run run nghẹn ngào.
– Haizz… Thật ngốc. Bảo nó thu vào là được rồi…
– Dạ… Vậy thì may quá…
Khánh Phương nhảy ra khỏi dòng suối. Chợt nhìn sang thấy một thanh đao phát ra khí tức quen thuộc. Nàng vung tay. Nó lập tức bay vào tay…
– Ngươi sẽ theo ta từ hôm nay… kẻ dẫm đạp đất An Nam sẽ phải trả giá…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41