8h05…
Bên ngoài khu đô thị bỏ hoang đã bị cảnh sát lập rào chắn phong tỏa rất nhiều người đang tụ tập bàn tán xôn xao ánh mắt tò mò nhìn vào phía trong. Trong số họ không ít phóng viên săn tin không ngừng dò hỏi nhằm moi được tin tức sớm nhất từ những người dân xung quanh.
– Tôi không thấy thi thể nào… Nhưng trên mặt đất có rất nhiều máu… Còn có ba chiếc xe bị đốt cháy còn mỗi khung sắt thôi.
– Không phải có bốn đống tro đó sao. Hai cái còn thấy được hình dạng người đang nằm nha… Tôi có chụp hình đây…
– Hình đâu ạ? Chú cho con xem với…
– À… Cô phóng viên… Không biết tôi có được tiền gì không?
– Có chứ ạ. Hình của chú mà được tòa báo sử dụng thì chắc chắn chú phải có tiền hoa hồng rồi…
– Vậy được. Hình đây…
Lúc này đám đông ùn ùn dạt sang hai bên nhường đường cho hai chiếc xe cảnh sát đi vào khu vực phong tỏa. Bước xuống từ chiếc xe phía trước là một người đàn ông mặc quân phục, tóc hoa râm dáng người tầm thước, ánh mắt uy nghiêm. Phía sau ông ta còn có ba người đều mặc quân phục.
Một người cảnh sát trẻ quân hàm Trung Úy như đã chờ đợi sẵn bước nhanh đến trước người đàn ông, thẳng người chào.
– Được rồi. Đưa tôi xem hiện trường…
– Vâng, thiếu tá.
Hai người bước nhanh vào con đường khuất phía sau tòa nhà. Vừa đi người cảnh sát trẻ vừa diễn giải:
– Thông tin ban đầu chúng tôi thu thập được thì… Trong ba chiếc xe thể thao bị thiêu rụi thì có hai phương tiện thuộc về Nguyễn Tấn Minh, Trần Minh Hoàng. Chiếc xe thứ ba do một doanh nghiệp cung cấp dịch vụ cho thuê xe đăng ký, do Đỗ Duy Hải ký hợp đồng thuê. Đây là bộ ba thiếu gia ăn chơi lêu lỏng không ít người biết tiếng.
– Tại hiện trường phát hiện rất nhiều vết máu đã được lấy mẫu gửi về lấy so sánh với các gia đình có khả năng là của nạn nhân. Còn tìm thấy bốn phần tro, lẫn hài cốt bị thiêu cháy. Qua trang phục và vật dụng còn lại của nạn nhân. Dự đoán là tổng cộng bốn người thiệt mạng. Ba nam một nữ…
Thấy Thiếu tá Cảnh không có hiểu hiện gì, người Trung úy mới nhắc khẽ:
– Nguyễn Tấn Minh là con trai một của ông Tấn Vương…
– Ừ… Vậy thì sao? – Ông Cảnh nhướng mày lên hỏi. – Ý cậu là… Vì cha cậu ta là quan chức nên tôi phải đặc biệt quan tâm nhiều hơn?
– Dạ. Tôi không có ý đó, thưa Thiếu tá. – Người cảnh sát trẻ nét mặt mất tự nhiên vội trả lời.
– Trách nhiệm của chúng ta là điều tra ra kẻ giết người và trả lại công đạo cho nạn nhân. Bất kể thân phận nạn nhân thế nào chúng ta cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Tượng nữ thần công lý bịt mắt không phải vì lý do đó sao?
– Dạ, tôi đã hiểu.
Khi Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh đi lướt qua ba chiếc xe thể thao cháy đen chỉ còn lại khung xương thì từ xa một người cảnh sát trẻ khác điệu bộ gấp gáp bước nhanh tới. Vừa chào ông, cậu ta liền quay sang nói chuyện với sĩ quan cấp trên của mình.
– Trung Úy… Người của ông Tấn Vương vừa gọi điện yêu cầu chúng ta cung cấp kết quả điều tra.
Người Trung Úy hơi chần chừ ánh mắt nhìn sang Thiếu tá Cảnh như hỏi ý. Dù Thiếu tá Cảnh là lãnh đạo Tổ điều tra đặc biệt không phải cấp trên của anh ta nhưng uy vọng của ông trong ngành không ai dám xem nhẹ.
– Nói với ông ta quy trình điều tra của cảnh sát không cho phép làm như vậy. Chúng ta chỉ có thể cho ông ta biết thông tin sau khi bắt được hung thủ…
– Vâng, Thiếu tá.
Ông Cảnh bước đến trước một vũng máu đã khô đen trên mặt đường nhựa. Ánh mắt sắc bén của ông đảo qua đống tro xám đen hình thù như một người đang nằm đã được cảnh sát vẽ phấn xung quanh.
– Thiếu tá… Tại hiện trường không tìm thấy vật liệu gây cháy… Trên phần tro còn lại của thi thể cũng không có. Chúng tôi thật không hiểu hung thủ đã dùng cách gì để thiêu đốt nạn nhân thành tro như này. Còn triệt để hơn cả lò thiêu ah… – Một người cảnh sát báo cáo.
– Hắn không cần dùng phụ gia bên ngoài mà dùng linh lực của mình…
Ông Cảnh giọng nói đầy nghiêm trọng. Tổ điều tra đặc biệt của ông không tham gia những vụ án thông thường. Khi cảnh sát phát hiện ra điều kỳ lạ khó giải thích tại hiện trường mới gửi yêu cầu đến Tổ điều tra đặc biệt xin hỗ trợ. Đó chính là lý do ông xuất hiện ở đây.
– Thiếu tá nghi ngờ hung thủ là… tu chân giả?
– Không phải là nghi ngờ mà là xác định. Vụ án này chúng tôi sẽ tiếp nhận từ đây… Các anh lập tức bàn giao tất cả mẫu vật chứng đã thu thập được cho người của tôi…
– Vâng, thiếu tá.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyensex68.com/ke-that-lac/
Cùng thời gian…
“Xoảng… Xoảng…”
– KHỐN KIẾP… KẺ NÀO GIẾT CON TAO… TAO SẼ GIẾT CẢ NHÀ NÓ…
Bên trong một căn biệt phủ to lớn không ngừng vang âm thanh đồ vật đổ vỡ và tiếng rít gào giận dữ của một người đàn ông. Kẻ mất con trai đang phát tiết cơn giận dữ của mình là Nguyễn Tấn Vương, một quan chức cao cấp của chính phủ. Ông ta chạc 55, tóc hoa râm, dáng người vạm vỡ. Gương mặt vốn không dễ nhìn lúc này càng vặn vẹo biến dạng nhìn đáng sợ vô cùng.
“Xoảng…”
Thêm một cái bình cổ quý giá bị Tấn Vương ném thẳng vào tường vỡ tan. Một mảnh sứ bắn về phía lối đi được một mũi giày đen bóng bẩy chặn lại. Đó là một người đàn ông chạc 30, dáng người cao gầy, gọng kính mỏng trên sống mũi tạo cho gương mặt anh ta một nét cơ trí thông tuệ. Nếu Khánh Phương ở đây sẽ lập tức nhận ra người đàn ông này là Đan Trung, người giáo viên trẻ đã rời khỏi trường Lạc Hồng sau khi hay tin nàng kết hôn cùng người khác.
– Kết quả thế nào? – Tấn Vương nhìn thấy Đan Trung nét mặt hòa hoãn một chút, ngồi xuống ghế.
– Ông Vương… Người bên cảnh sát không đồng ý cung cấp thông tin về vụ án. Họ nói đó là quy trình điều tra của cảnh sát…
– Hừ… – Tấn Vương bất mãn hừ lạnh.
– Nhưng tôi hay tin vụ án của cậu Minh đã được Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh, Tổ điều tra đặc biệt tiếp nhận… Hung thủ hẳn là người trong tu chân giới…
– Mẹ kiếp… Tu chân giả thì sao? – Tấn Vương vỗ bàn hai mắt đỏ hoe rít gào. – Dám giết con trai của tao thì tu chân giả cũng phải chết…
Đan Trung nhìn ông ta với nét mặt vô cảm. Hắn từ trước đến giờ không thích người ta chen ngang lời của mình. Nhưng lúc này hắn phải đợi cho cơn tức giận của cấp trên nguôi ngoai xuống.
– Ông Vương… Đêm qua trên mạng xuất hiện một đoạn video cậu Minh đã cùng hai người bạn tên Hoàng và Hải đuổi theo một chiếc Lamborghini màu vàng chanh, biển số… Theo điều tra thì chiếc xe mà cậu Minh đuổi theo là của Lê Hoài Nam, con trai ông Lê Hoài Bắc… Lúc 23h05 camera khu vực gần nơi phát hiện xe và thi thể cậu Minh đã ghi được hình ảnh chiếc xe của Lê Hoài Nam đi ngang qua… khoảng 30 phút trước khi xe cậu Minh và hai người bạn đến…
– Và chiếc xe đó lần nữa được ghi hình đi theo hướng ngược lại lúc 00h32. Tại thời điểm đó người dân tại khu vực nghe được ba tiếng nổ khá lớn… Hẳn là ba chiếc xe thể thao của cậu Minh và hai người bạn bị đốt mà phát nổ.
– Cùng lúc sáng sớm hôm nay cảnh sát khu Tây thành phố đã tìm thấy chiếc xe của Lê Hoài Nam bị ai đó dùng xăng đốt, bỏ lại bên bờ sông. Cảnh sát đã liên hệ với dinh thự nhà họ Lê thì được báo rằng chiếc xe trên đã bị đánh cắp từ hai ngày trước.
– Hừ… Đánh cắp sao? Nực cười… Nhưng Lê Hoài Nam… hắn lại không phải là tu chân giả. Dù hắn tu chân thì cũng không dám giết con trai của ta… Tên đó rất nhát gan ah…
Ông Tấn Vương sau khi cơn giận được đè xuống suy nghĩ có phần rõ ràng hơn nhiều, nhíu mày suy nghĩ vừa tự lẩm bẩm.
– Cậu tiếp tục điều tra cho tôi… Moi bằng được tất cả manh mối từ phía Phòng Điều tra Đặc biệt… – Tấn Vương hai mắt long lên sòng sọc nhìn Đan Trung, gằn giọng. – Tôi không muốn kẻ giết con tôi vào tù… Kẻ đó sẽ không có diễm phúc được ngồi tù… Cậu hiểu ý tôi chứ?!
– Vâng, ông Vương.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyensex68.com/ke-that-lac/
9h45 sáng…
Trước tòa cao ốc Sunview giữa trung tâm thành phố, lúc này phía trước sảnh đón tụ tập không ít người. Nhân viên văn phòng lúc này đã bận rộn làm việc. Những kẻ túm tụm cười đùa ở nơi này hiện giờ phần lớn là những cô chiêu cậu ấm. Đồ hiệu đầy người, tay xách cơ mang nào túi shopping đầy nhãn hiệu đắt tiền…
Chợt một chiếc Rolls – Royce trờ tới dừng lại thu hút không ít ánh mắt tò mò. Hoài Nam không đợi người phục vụ, tự mở cửa bước xuống. Anh hôm nay mặc một chiếc quần cộc ngang đầu gối, áo thun trắng mỏng, đeo kính râm… Không thấy món đồ hiệu nào ra trò nhưng nhìn anh vẫn một thân khí chất lịch lãm làm đám con gái cứ há hốc ra nhìn. Hoài Nam nhếch mép cười, bước qua mở cửa… Hành động của anh càng làm người ta tò mò người phụ nữ xuất hiện phía sau.
Khánh Phương gương mặt thoáng ửng hồng đưa tay cho anh, bước xuống xe. Nàng mặc một chiếc váy trắng trơn vải xô dài quá gối, hai cánh tay thon thả trắng ngần để lộ ra, giỏ xách hàng dệt kim thủ công, kết hợp với một chiếc kính râm Gentle Monster. Có thể nói trên người Khánh Phương ngoại trừ cặp kính râm còn đáng giá vài đồng, còn lại cũng không thấy món đồ nào có giá trị.
Nhưng nhìn Khánh Phương khoác cánh tay Hoài Nam không ai nghĩ khí chất của hai người tại đây thua kém bất kỳ ai… À, dĩ nhiên. Nếu hai người xuất hiện ở đây trên một chiếc xe gắn máy thì có lẽ đánh giá của mọi người sẽ ít cảm tính hơn một chút.
– Cậu Hai, mợ Hai… – Chú Đức đã chờ sẵn vội bước ra đón lấy hai chiếc vali du lịch từ người tài xế.
– Chúng ta bây giờ đi thang máy lên tầng 68.
– Được… – Hoài Nam lạnh nhạt nói.
Chú Đức kéo theo phía sau Hoài Nam và Khánh Phương vào thang máy đã chờ sẵn. Khi cửa thang máy đóng lại Khánh Phương mới thả lỏng một chút. Không ai biết được cảm giác của nàng khi nãy trước ánh mắt bao nhiêu người ngượng ngùng đến thế nào. Bên dưới chiếc váy trắng rộng rãi này nàng không mặc một mảnh nội y nào. Mỗi bước chân gió lùa vào trống trải từ trên xuống dưới làm cho nàng có cảm giác như mình đang hoàn toàn khỏa thân đi ra đường vậy. Không cần nói cũng biết đó là ý muốn hư hỏng của Hoài Nam.
Lúc này, Khánh Phương mới bắt đầu nghi hoặc hết nhìn Hoài Nam lại nhìn sang chú Đức, lại không biết phải hỏi ai. Hai người này hôm nay rất lạ. Vào thang máy là im lặng không nói lời nào. Nàng vốn nghĩ mình sẽ ra sân bay. Tại sao lại đến đây còn đón thang máy một đường lên tầng 68.
Khi cửa thang máy tầng 68 mở ra Khánh Phương liền có câu trả lời của mình. Trước mặt nàng là một khoảnh sân hình tròn khá lớn. Phía trên đã chờ sẵn một chiếc trực thăng sơn trắng bóng bẩy phần đuôi có logo của Tập đoàn Bắc Nam. Cánh quạt đang khởi động chậm rãi xoay vòng.
Khánh Phương bắt đầu có chút phấn khích. Nàng chưa bao giờ được đi trực thăng. Kể ra thì có mấy ai trong đời được đi trực thăng chứ? Nhưng âm thanh động cơ lại rất lớn đến mức nàng phải nhăn mặt khó chịu.
– Wah… Thật sự là đỡ ồn hơn nhiều rồi…
Khi cửa khoang máy bay đóng chặt lại Khánh Phương không khỏi ngạc nhiên quay sang nhìn Hoài Nam. Âm thanh động cơ thật sự bị ngăn ở bên ngoài gần hết. Dù vẫn ồn hơn ô tô bình thường không ít nhưng vẫn ở mức chấp nhận được. Ít ra có thể nói chuyện mà không cần gào thét vào tai nhau.
– Ha ha… Dĩ nhiên rồi. Đây là đời mới nhất của Airbus H160 mà. Bắc Nam tiêu tốn hơn 600 tỷ mua về đấy…
Khánh Phương mỉm cười cũng không có ý kiến gì. Đối với nàng một khi tài sản đã vượt qua khả năng chi tiêu của một người thì cũng chẳng qua là một con số mà thôi. Nàng quan sát khoang hành khách khá rộng rãi này. Chỉ có sáu chỗ ngồi mỗi bên ba cái đối diện nhau. Mỗi chỗ ngồi đều rộng thênh thang bọc da trắng mềm mại đồng màu với nội thất và ốp trần. Giữa các chỗ ngồi đều có một mặt bàn nhỏ ốp đá xám nổi vân bóng lộn. Như thấy Khánh Phương quan sát, Hoài Nam cười tủm tỉm bấm vào một nút nhỏ bên ghế.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng mặt bàn đá trượt vào để lộ ra bên trong là một ngăn lạnh đã có sẵn một chai rượu vang và hai cái ly. Hoài Nam lấy rượu, mở nắp, rót ra ly cho Khánh Phương và mình.
– Em không…
– Uống chút đi… Bay hơn ba tiếng. Sẽ rất nhàm chán đấy…
“BN302’s ready to take off…”
Chợt có âm thanh phát ra từ hệ thống loa trên trần. Khánh Phương biết đó là giọng nói của phi công liên lạc với kiểm soát không lưu. Nhưng giọng nói đó dường như nàng đã nghe qua ở đâu đó. Lúc này, Khánh Phương mới lưu ý giữa hàng chỗ ngồi đối diện mình có một bậc thang nhỏ dẫn vào khoang lái phía trước. Nàng còn thấy được tấm lưng của một người phi công ngồi bên phải.
“Confirmed. BN302. Have a safe flight.”
Âm thanh hồi đáp của không lưu vang lên chỉ vài giây sau âm thanh động cơ không ngừng tăng lên. Khánh Phương có chút hồi hộp đón lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
– Mình không phải đeo seatbelt sao?
– Cũng có quy định bắt buộc đấy. Nhưng ở đây ai kiểm soát mình chứ? – Hoài Nam nhún vai.
– Nhưng…
– Không sao…
Hai phút sau…
Khánh Phương thích thú nhìn xuống những chiếc xe nhỏ li ti bên dưới. Còn có cả những tòa nhà chọc trời quen thuộc nay lại như những cây cọc nhọn hoắt dưới chân mình. Nàng rút điện thoại không ngừng chụp hình, còn nghiêng đầu áp sát cửa kính chụp xuống dưới. Khi nàng nhìn sang Hoài Nam liền phát hiện đang nhìn mình cười tủm tỉm. Nụ cười này rất gian ah…
– Anh đang có âm mưu gì? – Khánh Phương chống nạnh giả vờ hung dữ chất vấn.
– Anh không có âm mưu. Chỉ có dương mưu thôi. Qua đây với anh…
Khánh Phương ngoan ngoãn bước sang ngồi vào lòng Hoài Nam. Anh hôn nhẹ lên gò má mịn màng, bàn tay lại bắt đầu sờ nắn bầu vú không nịt ngực của nàng.
– Anh hư quá đi…
Khánh Phương rúc gương mặt nóng ran vào cổ Hoài Nam nỉ non khe khẽ. Bầu vú căng tròn không ngừng thổn thức dưới bàn tay hư hỏng của anh. Đôi môi mềm mại của nàng dâng lên cho anh một nụ hôn nồng nhiệt. Mùi rượu vang thơm mát làm cho đầu óc nàng mê ly thích thú.
– Cái vòng này… – Hoài Nam ngạc nhìn cái vòng màu hồng trên cổ tay Khánh Phương.
– Là một người đàn ông tặng em đó… Hi hi… – Khánh Phương cười híp mắt.
– Đừng nói với anh là lão Châu có ý gì với vợ anh nha…
– Phì… Vô duyên. Cái này Giáo sư Châu đưa cho em để theo dõi huyết áp thôi…
– Ha ha… Được rồi…
Khánh Phương chợt choàng tay qua cổ Hoài Nam rúc gương mặt vào cổ anh hít sâu một hơi. Mùi da thịt anh hôm nay rất lạ… Nàng nhận ra khi không còn gã Lý Được lởn vởn trước mặt thì cảm xúc của mình với Hoài Nam lại quay về. Nó như một loại nghiện đàn ông vậy. Nàng chỉ muốn quanh mình lúc nào cũng có thật nhiều đàn ông… Bầu vú nàng lúc này không ngừng truyền đến cảm giác nhột nhạt thích thú làm cả người nàng nóng dần lên…
– Anh không cho em mặc nội y trong váy chỉ để sờ ngực em như vậy sao? Em hơi ướt rồi đó… Anh có chịu trách nhiệm không vậy? – Khánh Phương cắn nhẹ lên môi anh thì thầm.
– Ha ha… Có chứ. Anh chịu trách nhiệm với em cả đời ah…
Hoài Nam cười ha hả thích thú. Hắn cũng ngạc nhiên vì Khánh Phương hôm nay nói chuyện rất bạo gan không còn vẻ e ấp xấu hổ. Trước đây đừng nói là trên máy bay, dù trong phòng ngủ nàng cũng không có gan dùng giọng điệu đùa nghịch hư hỏng như vậy. Hoài Nam nghĩ có lẽ vì chuyện mà cha nuôi nói làm cho nàng thay đổi mà chính nàng cũng không nhận ra. Nhưng hắn nhận ra mình thích Khánh Phương có chút lẳng lơ như bây giờ hơn nhiều.
– Trước khi anh chịu trách nhiệm… em cho anh chụp mấy tấm hình không nội y đi… – Hoài Nam cười vui vê hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
– Được nha… – Khánh Phương rời khỏi ghế đứng lên trước mặt Hoài Nam.
– Đây. Anh muốn chụp bao nhiêu cũng được… – Nàng giang hai cánh tay ra ưỡn cái cằm nhỏ ương bướng về phía anh nói.
– Ha ha… Không. Ý anh là khỏa thân mà.
– Phì. – Khánh Phương phì cười điểm yêu lên trán anh. – Anh vô duyên vừa thôi… Đang ở trên máy bay nha…
– Ở đây mới thú vị chứ? Những tấm hình này sẽ đáng nhớ vô cùng ah… – Hoài Nam kéo nàng đến trước mình, tay anh luồn vào trong váy nàng muốn kéo nó lên.
– Đừng mà… Ở đây còn có người đó… – Khánh Phương đè chặt tay anh quay đầu nhìn về phía người phi công phía trước.
– Không sao đâu… Phi công trực thăng có quy định chỉ được nhìn phía trước, không được quay lại phía sau…
Hoài Nam vừa nói vừa nhìn lên phía lưng người phi công. Thấy kẻ đó cũng thành thật gật gật đầu làm hắn suýt nữa thì phì cười.
Khánh Phương không ngăn anh cởi nút cài váy của mình nhưng vẫn quay nhìn về phía lưng người phi công phía trước. Nàng như muốn xác định máy bay trực thăng không có gương chiếu hậu vậy.
– Em đứng lên đi…
Khánh Phương cắn môi đứng dậy, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng. Hai cánh tay giơ lên cho anh kéo chiếc váy qua khỏi đầu. Cơ thể nàng thoáng run rẩy vì hồi hộp. Giây phút này Khánh Phương hoàn toàn khỏa thân trên một chiếc trực thăng đang lơ lửng giữa bầu trời.
– Em sang bên đó đi… – Hoài Nam háo hức mở điện thoại lên.
Khánh Phương cắn môi gương mặt đỏ ửng như gấc chín. Nàng rón rén bước đến chỗ ngồi sau lưng người phi công. Ở đây khá an toàn dù anh ta có quay ngang cũng không thấy được nàng. Nàng ngồi xuống. Mặt ghế da êm ái mát lạnh làm nàng thoáng rùng mình. Nhưng trái tim nàng lại đập nhanh hơn bình thường rất nhiều…
Khánh Phương vẫn nhận ra hôm nay mình có gì đó thay đổi rất kỳ lạ. Nàng nhớ mình trước đây không thích xem phim có nhiều cảnh hồi hộp. Nhưng lúc này nàng lại nhận ra mình thích cảm giác phiêu lưu mạo hiểm này một cách kỳ lạ. Trái tim dù đập nhanh, máu toàn thân nóng lên như bị đun sôi nhưng sự kích thích trong đó thật khó diễn tả.
Khánh Phương ngồi thẳng, cặp đùi thon dài khép hờ nghiêng sang một bên, tấm lưng cong ỏng ưỡn hai bầu vú căng tròn về phía Hoài Nam.
– Đẹp lắm… – Hoài Nam kích động đứng lên, bước sang phía nàng.
Khánh Phương lại đổi tư thế. Hai chân vắt vẻo qua ghế bên cạnh, lưng tựa vào tay ghế bên này, đầu hơi ngửa ra sau, ánh mắt mê ly thiêu đốt nhìn lên ống kính điện thoại của anh. Thân thể lõa lồ của nàng tạo nên một hình ảnh phóng đãng, lẳng lơ vô cùng dụ hoặc. Khánh Phương lại đổi tư thế…
Hoài Nam kích động mặt đỏ ửng lên thích thú ghi lại cảnh tượng dụ hoặc mê người trước mắt. Khánh Phương toàn thân lõa lồ trắng nõn đến lóa mắt. Hai chân nàng quỳ trên mặt thảm, mặt áp lên mặt ghế, tấm lưng uốn cong để cặp mông tròn trịa vểnh cao lên… Cặp mông tròn trịa mê người và bờ eo thon nhỏ tạo thành một đường cong mềm mại tuyệt đẹp. Hai cánh tay nàng duỗi thẳng trên mặt ghế, hai bầu vú không điểm tựa buông thả tự do. Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ gối lên cánh tay, ánh mắt đầy mê hoặc thiêu đốt nhìn vào ống kính của hắn.
Hoài Nam có cảm giác hôm nay Khánh Phương như một người hoàn toàn khác. Nàng dường như đẹp hơn, hấp dẫn gợi dục hơn, làn da cũng căng bóng hồng hào đến khác thường. Đối diện với thân thể như vưu vật của nàng lúc này Hoài Nam có cảm giác choáng ngợp mê man còn hơn cả đêm tân đêm tân hôn lần đầu tiên nhìn thấy trọn vẹn thân thể nàng. Thật là hồ ly tinh ah… Hoài Nam thấy sống mũi mình ê ê. Hắn nhận ra thân thể Khánh Phương dường như sau mỗi đêm được cha nuôi tưới tắm càng trở nên lung linh hấp dẫn đến chết người. Xem ra mình không nên khó chịu mà thỉnh thoảng còn phải tạo điều kiện cho cha nuôi vun vén để cơ thể nàng ngày càng mơn mởn tươi xanh hơn…
Nhìn Hoài Nam phấn khích không ngừng chụp hình mà hai gò má Khánh Phương cũng đỏ ửng lên. Nàng cũng không biết do ly rượu vang kia hay thứ gì đó thay đổi trong ý thức của mình mà nàng có thể thoải mái làm ra những tư thế hư hỏng như vậy. Nhưng ánh mắt hừng hực nóng kia của Hoài Nam lại làm cho nàng thích thú.
– Bây giờ em đứng ở giữa… ở đây… Hai tay đặt hai bên. Chân mở ra một chút…
Khánh Phương theo hướng dẫn của Hoài Nam, đứng giữa bậc thang đi lên khoang lái, quay lưng về phía anh. Hai tay nàng đặt lên hai bên ghế, cặp đùi thon dài ngút ngàn mở rộng để cặp mông tròn trịa vểnh cong về phía anh. Gương mặt Khánh Phương đỏ ửng xấu hổ quay lại nhìn Hoài Nam đang phấn khích nằm dưới sàn nhà chụp hình. Lúc này trái tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cơ thể. Nàng toàn thân lõa lồ đứng chỉ cách người phi công một sải tay. Nàng thấy rõ cả khoang lái với đủ thứ màn hình hiển thị thông số và cơ man nào là nút điều khiển. Nàng còn thấy cả quan cảnh bên ngoài đang vùn vụt lướt qua. Nhưng những thứ đó vẫn không làm cho Khánh Phương hết hồi hộp. Lúc này chỉ cần người phi công đó hơi nghiêng đầu sang cũng phát hiện ra tình cảnh xấu hổ của nàng. Cảm giác phiêu lưu cực độ này làm cơ thể nàng hừng hực nóng. Nơi đó của nàng cũng bắt đầu ẩm ướt một cách kỳ lạ.
– Em bước lên bậc thang đi…
– Không… Không mà anh…
Khánh Phương phản đối nhưng vẫn bị Hoài Nam đặt nàng ngồi xuống bậc thang ngay trước khoang lái. Gương mặt nàng đỏ gay như có lửa. Khoảng cách này nàng có thể nhìn thấy một bên mặt của người phi công kia. Thậm chí anh ta chỉ cần quay ngang cũng có thể thấy nàng trong tình huống vô cùng xấu hổ này.
– Thoải mái đi. Anh ta đeo tai nghe… Không biết gì đâu…
Khánh Phương quay lại xác nhận một lần nữa. Đúng như anh nói. Người phi công đeo một loại tai nghe chụp kín một bên có mic đàm mic đàm thoại. Nàng thoáng yên tâm.
Khánh Phương buông thõng hai tay, ánh mắt thiêu đốt nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh của anh. Toàn thân nàng trần truồng không che đậy, làn da trắng nõn ướt át, hai bầu vú căng tròn no nê ưỡn cong ra phía trước, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp hờ hững trên bậc thang không che đậy bờ mu mũm mĩm hồng hào phơn phớt nhúm lông tơ đen nhánh.
Khánh Phương đột nhiên phát hiện mình bắt đầu thích đáp ứng tất cả sở thích kỳ lạ của Hoài Nam. Anh muốn nàng khỏa thân cho anh chụp hình. Vậy thì nàng sẽ trở thành nàng Eva lõa lồ bước chân vào vườn địa đàng. Khánh Phương thấy đầu óc mình sáng nay như thông suốt rất nhiều thứ. Đối với nuông chiều sở thích của Hoài Nam nàng không còn bất kỳ sự miễn cưỡng nào. Chuyện đó như là thú vui phòng the riêng tư của hai vợ chồng. Không có gì phải e ngại hết.
Khánh Phương chợt chống hai tay ra sau, hai bầu vú căng tròn ngạo nghễ vun cao làm hai đầu nhũ hoa đỏ hồng rung rinh gợn sóng. Nàng cắn môi, gò má đỏ ửng nóng ran lên, hai chân mở rộng phơi bày tất cả trước mắt Hoài Nam. Hành động buông thả tùy hứng bất chợt này làm Khánh Phương xấu hổ vô cùng, trái tim nàng bắt đầu đập nhanh, nơi đó dường như đã ướt át rỉ nước…
– Em đẹp không?
– Đẹp… rất đẹp… – Hành động bất ngờ của nàng làm Hoài Nam háo hức gật gật đầu lia lịa, điện thoại không ngừng chụp hình.
Khánh Phương cắn môi, cảm nhận ánh mắt anh và cái điện thoại trên tay anh cứ soi vào hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của mình. Âm hộ Khánh Phương quả thật rất đẹp. Hai mép môi căng mọng, đỏ hồng, lại nhẵn thín sạch sẽ. Chính nàng cũng không biết, lúc này nơi thầm kín nhất của nàng không chỉ phơi bày trước ánh mắt của Hoài Nam còn có một người khác qua hệ thống camera trên máy bay chiêm ngưỡng thân thể nàng.
– Anh có thể nói cho em nghe… Đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao sáng ra em vẫn mặc nguyên chiếc váy từ tiệc cưới em thay ra vậy?
Khánh Phương giọng hờ hững hỏi. Nhìn Hoài Nam háo hức cởi quần áo, ánh mắt nàng dừng lại ở dương vật cứng rắn của anh, bờ môi đỏ mọng cắn nhẹ. Nàng thật sự đang rất muốn biết cảm giác sung sướng đêm qua là gì. Và suy đoán của nàng có phải thật sự đã xảy ra hay không?
– Đêm qua… Có chuyện gì chứ? Em về mệt liền lên giường ngủ thiếp đi… Anh thấy em ngủ ngon quá nên không muốn gọi em dậy thôi… – Hoài Nam vừa nói vừa vắt quần áo lên ghế bên cạnh, bước lại bên Khánh Phương.
– Thật là vậy ah…
Khánh Phương cắn môi gương mặt càng đỏ ửng hơn, hai bầu vú nàng căng tròn phập phồng lên xuống. Một tay nàng chậm rãi lướt qua vùng bụng trắng muốt không chút mỡ thừa của mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ… Từng chút một bàn tay nàng trượt vào giữa cặp đùi mở rộng bắt đầu khẽ mơn trớn hai mép âm hộ ướt át trơn nhẵn của mình… Giây phút này trước mắt nàng chỉ có Hoài Nam, không hề nghĩ đến mình đang ở trên máy bay, phía sau còn một người đàn ông khác.
– Sao em mơ thấy… em nằm giữa ba người đàn ông… Một người không ngừng đẩy cái đó của anh ta vào người em… Hai người khác lại không ngừng… xoa nắn còn mút ti em… Ư…
Khánh Phương cũng bị chính lời kể của mình làm cho mê mẩn rạo rực. Hai mắt Khánh Phương nhìn lên điện thoại của anh nửa ai oái nửa chờ mong vừa dùng hai ngón tay thon nhỏ vạch mở hai mép môi đỏ mọng vừa day day mẩu thịt mồng ướt át nho nhỏ của mình… Khánh Phương chưa bao giờ tự làm việc này. Vậy mà lúc này nàng lại làm nó trước ánh mắt của chồng mình. Nàng lại nhận ra mình thích thú với ánh mắt nóng rực như giận dữ ghen tuông của anh giây phút này. Nếu đó chỉ là một giấc mơ thì tại sao anh phải ghen nhỉ? Còn nếu đó là sự thật…
– Ư…
Tiếng rên rỉ không kìm được thoát ra khỏi miệng mình làm cả gương mặt Khánh Phương đỏ rực như có lửa.
– Em thật sự mơ như vậy? – Hoài Nam nheo mắt hỏi.
– Ừ… Mơ… mà cũng không phải mơ ah… Nó rất thật đó… Anh đang ghen sao?
Khánh Phương thở dốc hai gò má nóng ran như có lửa, ánh mắt mê ly nhìn sâu vào mắt Hoài Nam khi ngón tay nàng chậm rãi trượt sâu vào giữa hai mép môi âm hộ đỏ mọng âm hộ của mình. Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng khó kìm nén của Hoài Nam, cơ thể Khánh Phương như có một ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt.
– Ư… Ôi…
Nhìn Khánh Phương nhắm mắt hơi thở dồn dập hổn hển ư ử rên rỉ vừa dùng hai ngón tay bóng nước liên tục móc sâu vào âm hộ, Hoài Nam vừa phấn khích vừa bực tức chỉ muốn phát điên. Làm sao hắn không hiểu lời nàng vừa nói có ý nghĩa gì chứ? Đêm qua cha nuôi đã đem vợ hắn ra làm món chiêu đãi ít nhất hai người đàn ông khác. Sau đó đêm về ông còn ban thưởng nàng cho lão quản gia già khú đế kia. Hoài Nam vốn nghĩ mình chỉ nhận mỗi cái sừng của cha nuôi. Không ngờ là cả thiên hạ ai cũng có quyền cắm sừng lên đầu hắn.
– Ôi… Anh ơi…
Nhưng nhìn Khánh Phương xuýt xoa rên rỉ hai ngón tay trắng nõn của nàng đã ướt đến bóng loáng không ngừng thò thụt ra vào âm hộ mình, máu trong người Hoài Nam cũng phải sôi sục lên. Dù lòng Hoài Nam không cam tâm bực tức thế nào thì con đực trong người hắn vẫn mê mẩn thích thú với hành động dâm đãng dụ hoặc của Khánh Phương. Sự buông thả lẳng lơ bất ngờ của nàng sáng nay làm cho Hoài Nam chỉ muốn phát điên. Không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa.
Hoài Nam vứt điện thoại mình sang một bên, vội lấy trong túi xách của mình một cái dương vật giả đen bóng. Hắn quỳ gối bên dưới bậc thang giữa hai chân mở rộng của Khánh Phương. Hoài Nam đưa lưỡi liếm dọc theo hai mép âm hộ ẩm ướt trơn nhẫy làm cả người Khánh Phương thổn thức run rẩy. Tay hắn cầm cái dương vật giả to lớn không ngừng rung động cọ cọ lên hai đầu núm vú đỏ hồng săn cứng của nàng.
– Ôi… ưm…
Khánh Phương gương mặt đỏ như gấc chín nhìn cái dương vật đen bóng rung động không ngừng cọ quanh hai núm vú của mình. Nàng ưỡn ngực lên xuýt xoa rên rỉ ánh mắt mê ly nhìn xuống gương mặt hưng phấn của Hoài Nam sát kề giữa cặp đùi mở rộng của mình. Anh nhẹ nhàng hôn lên hai chỗ hũn hai bên cửa động thiên thai của nàng. Cái lưỡi ấm nóng của anh làm âm hộ nàng rỉ nước ướt át không chịu nổi. Anh lại liếm quanh quanh mẩu thịt mồng nho nhỏ làm cả người Khánh Phương sướng ngất ngây.
– Ưm… Anh ơi…
Khánh Phương bật rên lớn, tay nàng đặt lên đầu Hoài Nam như muốn giữ anh mãi ở nơi đó của mình. Cái lưỡi anh không dừng lại càng liếm sâu vào âm hộ nàng sâu hơn khao khát như muốn vét cạn dòng suối bên trong cơ thể nàng. Khánh Phương chưa từng được ai chăm sóc nơi đó như vậy. Cho dù có thì nàng cũng không nhớ được… Nàng cũng từng chụp hình khỏa thân trên máy bay. Thậm chí chưa từng tiếp xúc với bất kỳ thứ đồ chơi dành cho người lớn nào… Nhưng dường như hôm nay những thứ chưa từng đều dồn dập xảy ra làm nàng choáng ngợp vì một cảm giác rạo rực ham muốn hơn bao giờ hết…
– Ưm… Ôi…
Khánh Phương nhắm nghiền hai mắt, hổn hển rên rỉ vô thức đón lấy cái dương vật giả kia từ tay anh đưa lên miệng mình… Trong cơn đê mê sung sướng Khánh Phương cũng không ý thức rõ ràng mình đang làm gì. Nàng chỉ muốn có một vật to lớn chèn kín miệng mình. Đè ép chiếc lưỡi nhỏ của mình vào thật sâu, thật sâu. Như miệng nàng vốn được sinh ra để làm như vậy.
– Ư…
Hoài Nam sững người nhìn Khánh Phương đưa cái dương vật giả to lớn kia vào miệng mút vào thật sâu. Nhìn hai mắt thiêm thiếp đê mê của nàng thật sự làm máu cả người hắn dồn nén làm dương vật căng tức muốn nổ tung. Nhìn cái dương vật đen bóng kia không ngừng trồi sụt ra vào giữa đôi môi mềm mại của Khánh Phương mà trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh đêm qua mà nàng vừa nói rằng mình mơ thấy. Cái quái gì là mơ chứ? Đó rõ ràng là ba lão già tóc bạc trắng như cha nuôi luân phiên quần thảo trên cơ thể nàng.
– Ưm… Ư…
Nhìn Khánh Phương ư ử rên rỉ ngậm kín dương vật bằng cao su trong miệng, Hoài Nam thật khó chịu vô cùng. Chỉ nghĩ đến nàng rên rỉ giữa ba lão già là dương vật hắn càng cứng rắn như chỉ muốn nổ tung. Hoài Nam bước lên bậc thang, đưa dương vật căng tức của mình vào miệng Khánh Phương. Nàng lập tức ngoan ngoãn đón lấy…
Khoảnh khắc này cảnh tượng trong khoang máy bay vô cùng dâm mỹ làm bất kỳ ai cũng phải sôi máu.
Khánh Phương toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp thổn thức hổn hển nằm bên dưới Hoài Nam. Nhiệt độ trên máy bay khá lạnh nhưng cơ thể nàng lúc này đang bị một ngọn lửa ham muốn hừng hực thiêu đốt bên trong. Hai chân nàng mở rộng để cái dương vật giả trong tay Hoài Nam không ngừng chọc sâu vào âm hộ. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng hổn hển áp sát vào hạ thể anh dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm ướt khắp dương vật cứng rắn nóng hổi của anh.
Khánh Phương vẫn ý thức được trước mặt Hoài Nam nàng đã hoàn toàn lột bỏ vẻ kiêu sa hiền thục của mình hiện ra nguyên hình một ả đàn bà dâm đãng rạo rực ham muốn… Nhưng dường như tại giây phút này đối với nàng không có gì trên đời quan trọng hơn được thỏa mãn cơn đói khát không ngừng gào thét trong cơ thể mình. Trước đây một cô gái được giáo dục khắt khe như Khánh Phương vô cùng khó chấp nhận bản thân mình buông thả như vậy. Nhưng hôm nay Khánh Phương nhận ra mình như đã bước qua một cánh cửa luôn đóng chặt. Phía trước thật thoáng đãng thông suốt. Hoàn toàn tự do không có gì ràng buộc…
– Ưm…
– Ah…
Hoài Nam xuýt xoa sung sướng nhìn dương vật mình ép đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Khánh Phương căng phồng lên. Dưới tầm mắt hắn cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng cả làn da cũng ửng đỏ. Hai hàng mi Khánh Phương cong vút thật đẹp khép hờ nổi bật trên hai gò mịn màng. Hơi thở nàng gấp gáp ư ử liên tục cặp đùi thon dài mở rộng như muốn đón cái dương vật giả kia vào sâu hơn.
Gương mặt Hoài Nam đỏ lên gay gắt, dương vật hắn căng phồng cứng rắn như muốn nổ tung. Hắn vội lùi lại rời khỏi đôi môi há hốc của Khánh Phương. Vơ một hộp bao cao su màu bạc đưa lên miệng vội xé. Hoài Nam không thể chờ đợi được nữa đã rất lâu rồi dương vật hắn mới có được sự cứng rắn hừng hực như lúc này. Vội vàng chồng lên dương vật mình cái bao cao su nổi cộm nhiều vòng chấm bi nhỏ, hắn quỳ xuống giữa hai chân mở rộng của Khánh Phương. Chèn nó vào âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng, thúc mạnh.
– Ưm… Ôi…
Khánh Phương bật lên tiếng rên lớn. Một tay nàng vò nắn bầu vú căng tròn của mình, tay kia bấu chặt lấy hông anh như thêm tiếp sức. Nàng không hiểu vì sao Hoài Nam luôn dùng bao cao su khi quan hệ với mình. Trước đây nàng không để ý đến nó. Nhưng hôm nay nàng thật sự rất khao khát cảm giác nóng hổi lụt lội trong âm đạo mình khi anh xuất tinh…
– Ư… Anh…
Lời muốn nói của Khánh Phương ra đến miệng chợt tắc nghẽn vì cái dương vật giả của anh đưa vào miệng. Nàng thoáng sững người nhưng đôi môi vẫn mở ra đón lấy nó. Lần đầu tiên nếm được mùi vị của chính bản thân mình. Nó không kinh tởm như nàng vẫn nghĩ nhưng nhạt nhẽo không có mùi vị gì.
Hoài Nam bắt đầu thúc đẩy thật nhanh. Hai mắt hắn mở lớn nhìn chằm chằm vào vẻ đê mê thỏa mãn trên gương mặt xinh đẹp của vợ mình mà trong đầu lại mường tượng ra một hình ảnh khác làm cả người căng cứng. Hoài Nam như thấy được một gã đàn ông ngay đối diện mình. Hắn quỳ hai gối ngay bên cạnh Khánh Phương, tay đỡ lấy đầu nàng vừa đưa cái dương vật đen bóng to lớn của hắn vào miệng nàng. Nhìn chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của nàng khao khát liếm quanh dương vật của kẻ thứ ba đó mà bên trong Hoài Nam như có một trái bom vừa bị kích nổ cơ thể căng phồng hết mức chỉ muốn nứt toác ra thành nhiều mảnh. Hắn nghiến răng ken két mặt mũi đỏ bừng càng thúc đẩy dương vật mình vào cơ thể nàng như vũ bão.
– Ummm… ưm…
Khánh Phương bật cong người ư ử sung sướng hai chân quặp chặt lấy người Hoài Nam. Đón nhận từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của anh. Đôi môi nàng mở rộng say mê mút cái dương vật giả trong tay anh vào thật sâu, thật sâu.
Hoài Nam hít hà sung sướng. Hắn chưa bao giờ thấy mình sung mãn như lúc này. Hạ thể Hoài Nam hì hục thúc đẩy, hắn ngẩng đầu đón lấy ánh mắt hâm mộ của người phi công mà nhe răng cười đắc ý. Người phi công không biết từ lúc nào đã quay lại, ánh mắt thích thú quan sát cảnh tượng dâm loạn ngay sát cạnh bên mình như một màn giải trí suốt chuyến bay nhàm chán.
– Ưm…
Khánh Phương khóa chặt lấy đôi môi của Hoài Nam. Cơ thể trần truồng của nàng như một con rắn không xương quấn chặt lấy người anh. Sự mạnh mẽ bất ngờ của anh hôm nay làm nàng mê mẩn. Cảm giác sung sướng tràn ngập cả đầu óc làm gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương ửng hồng, hai mắt mê ly say tình thiêm thiếp. Cặp đùi thon dài trắng muốt của nàng mở rộng bờ mông ưỡn lên từng nhịp đón lấy từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của anh… Nàng lại nhận ra sự xâm chiếm thô bạo của Hoài Nam hôm nay làm cơ thể mình phản ứng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cảm giác sung sướng cứ dâng cao dâng cao như bất tận làm nàng ngất ngây.
– Ah…
– Ưm… ôi…
Hoài Nam đổ gục xuống trên cơ thể Khánh Phương vừa xuýt xoa rên rỉ vừa hôn lên gương mặt mịn màng của nàng. Khánh Phương ư ử mê ly rúc vào bờ vai anh.
Đột nhiên Hoài Nam đỡ Khánh Phương lên, để nàng choàng qua cổ, hai chân quặp quanh eo của anh. Nhưng không như Khánh Phương suy nghĩ Hoài Nam không về ghế ngồi mà bước thẳng lên bậc thang vào khoang lái của phi công.
– AAA… Trời ơi… Anh…
Khánh Phương hét lên, gương mặt đỏ như gấc chín chui rúc vào cổ Hoài Nam. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ anh đặt mình ngồi lên chỗ gác tay của ghế phi công. Một cánh tay đàn ông lông rậm rịt chạm vào bờ mông làm cả người Khánh Phương cứng đờ run rẩy. Nàng bấu chặt lấy Hoài Nam không buông, giấu gương mặt nóng ran như có lửa vào ngực anh.
– Ha ha… là Minh Tạo thôi mà. Em đâu phải chưa gặp…
Khánh Phương nghe được lời Hoài Nam nói. Nàng thoáng ngạc nhiên… Tại sao Minh Tạo đang là Giám đốc Đối ngoại của Bắc Nam lại trở thành phi công chứ? Chợt nhớ đến cảnh tượng hoang lạc giữa anh ta, Nhật Vy và người thuyền trưởng trên du thuyền, toàn thân Khánh Phương chợt nóng lên.
– Không cần xấu hổ như vậy… – Hoài Nam gỡ hai cánh tay Khánh Phương đang bám chặt trên người ra, vừa khuyên nhủ.
Hoài Nam vừa lùi lại Khánh Phương vội lấy tay che ngang ngực, gương mặt đỏ ửng cũng cúi gằm xuống không dám ngẩng lên.
– Minh Tạo chấp nhận làm phi công cho hai đứa mình lần này là vì… hâm mộ em đấy… Nói cho em một bí mật nhé… Minh Tạo luôn khen cơ thể em đẹp…
Khánh Phương cắn môi gương mặt đỏ như gấc chín ngẩng lên nhìn Hoài Nam. Nàng làm sao không hiểu lời anh vừa nói là có ý nghĩa gì chứ? Anh còn đưa cả hình khỏa thân của nàng cho Minh Tạo xem sao? Không hiểu sao lúc này nàng nên giận dỗi lại không tìm thấy chút cảm giác tức giận nào. Khánh Phương lúc này chỉ thấy trái tim mình đập rất nhanh. Nàng có cảm giác mình rơi vào một âm mưu đã sắp đặt từ trước. Nhưng bản thân nàng lại thấy mình đang tự nguyện từng bước dấn thân vào…
Một mùi đàn ông mới lạ từ bên cạnh thoang thoảng bay vào mũi làm ngọn lửa ham muốn trong cơ thể nàng một lần nữa nhen nhóm. Nàng cắn môi hai gò má đỏ ửng hai mắt long lanh quay sang nhìn người đàn ông ngay sát bên cạnh mình. Anh ta cũng đón ánh mắt nàng, khóe miệng còn nhếch khẽ nở một nụ cười từng làm nàng phải đỏ mặt bối rối.
Hai mắt Khánh Phương lúc này hiện lên một tia mê man nhìn chằm chằm vào Minh Tạo. Anh ta trong mắt nàng toàn thân huyết khí phương cương mạnh mẽ không hề kém với Lý Được. Nàng như thấy được những mạch máu đỏ hồng mạnh mẽ bên dưới chiếc cổ mạnh mẽ kia. Màu sắc đó như toát ra một hương vị thơm ngon làm cả người nàng khao khát không thể cưỡng nổi.
– Bỏ tay xuống đi… Chiêu đãi phi công của chúng ta một chút nào…
Lời nói của Hoài Nam cứ như anh đang xem nàng là một món đặc sản có thể đem ra đãi bạn bè. Nhưng lòng Khánh Phương lại không thấy khó chịu chút nào. Một chút cũng không. Vì bản thân nàng cũng muốn dùng thân thể mình để chiêu đãi người đàn ông trước mặt. Trong cơ thể nàng như xâm nhiễm bởi một loại ý thức hư hỏng cuồng loạn nào đó không ngừng ăn mòn lý trí của nàng.
– Em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp. – Anh ta khẽ vuốt dọc tấm lưng thon thả mịn màng của nàng, vừa nói.
– Không phải bên anh còn có Nhật Vy sao? Cô ấy cũng rất đẹp mà… – Gương mặt nàng ửng đỏ buột miệng hỏi.
Khánh Phương cũng không hiểu nổi vì sao mình lại hỏi ra như vậy. Chẳng khác nào thừa nhận ngày đó mình là kẻ xem lén chuyện hai người làm tình tay ba với người thuyền trưởng kia.
– Ha ha… Nhật Vy sao? Anh cũng là hưởng ké thôi…
– Ah hemmm… – Hoài Nam đang thích thú chụp hình chợt đằng hắng một tiếng.
Khánh Phương đã nghe được ý trong lời nói của Minh Tạo và thấy rõ biểu hiện lấp liếm của Hoài Nam. Nhật Vy có lẽ là một món đồ chơi được hai người chia sẻ cho nhau… Và trong vài ngày tới bản thân nàng cũng sẽ như vậy. Khánh Phương lại không thấy mình bị ngược đãi khuất nhục gì cả. Ngược lại nghĩ đến những ngày sắp đến giữa hai người đàn ông cơ thể nàng đã nhộn nhạo chờ mong.
– Anh không biết ghen sao? Hay em không đáng để anh ghen… như Nhật Vy vậy? – Khánh Phương nhìn lên Hoài Nam hỏi.
– Ha ha… Cái gì Nhật Vy chứ? Mà cho dù anh có ghen cũng không ghen với Minh Tạo đâu…
– Vậy… tức là em có thể thoải mái cắm sừng anh? – Khánh Phương ngẩng cái cằm nhỏ ương bướng về phía Hoài Nam.
– Ha ha… Nếu đối tượng em chọn là bạn anh, anh không ngại đâu… – Hoài Nam cười ha hả thích thú.
Khánh Phương mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng đều như ngọc, ánh mắt nàng đầy ẩn ý nhìn Hoài Nam. Chợt nàng mở thanh gác tay ghế phi công lên, ghé cặp mông mềm mại trắng ngần ngồi xuống đùi Minh Tạo. Cả người anh ta lập tức căng cứng. Nàng còn cảm nhận được một khối u cứng rắn bên dưới đội lên… Hai tay Minh Tạo đón lấy thân thể lõa lồ của Khánh Phương như nâng niu một món quà từ trên trời rơi xuống. Ánh mắt xâm lược nóng bỏng của anh ta nhìn ngắm khắp thân thể nàng như muốn ghi lại toàn bộ sự hoàn mỹ này vào trong trí óc.
Khánh Phương nhìn lên gương mặt căng thẳng phấn khích của Hoài Nam, kéo cánh tay của Minh Tạo vòng qua bờ eo nhỏ của mình. Cánh tay anh ta thật lớn, thật dài da thịt rắn chắc truyền đến một cảm giác ấm nóng làm trái tim nàng đập nhanh rộn ràng.
– Ha ha… Vậy mới thú vị chứ… – Hoài Nam cười ha hả không ngừng chụp hình.
Khánh Phương chợt choàng tay qua cổ Minh Tạo để gương mặt anh ta áp lên bầu vú căng tròn mềm mại của mình. Nàng nhận ra mình không hề cảm thấy cảm giác xa lạ đối với một người đàn ông không phải chồng mình. Hay nên nói dường như với bất kỳ người đàn ông nào cơ thể nàng cũng có thể sinh ra phản ứng ham muốn. Chỉ khác nhau về cường độ nhiều hay ít mà thôi.
Hơi thở ấm nóng của Minh Tạo lúc này làm đầu nhũ hoa Khánh Phương gai gai day dứt… Nàng vô thức ưỡn lên như muốn dâng nó đến sát miệng anh.
– Anh không muốn… hôn nó một chút sao?
Lời nói vừa ra khỏi miệng gương mặt Khánh Phương đã đỏ ửng gay gắt. Nàng thật sự không tin mình có thể đưa ra một lời đề nghị lẳng lơ như vậy với một người đàn ông không phải chồng mình.
– Ha ha… Anh sợ mình sẽ lạc tay lái mất…
Khánh Phương quay nhìn tay anh đang cầm cần điều khiển máy bay, khẽ cắn môi. Tay nàng chợt đưa xuống bên dưới tóm lấy cái cần cứng rắn trong quần Minh Tạo chọc vào mông mình từ nãy đến giờ.
– Vậy có muốn em… lái giúp anh không?
Thấy ánh mắt ngạc nhiên lẫn thích thú của Minh Tạo nhìn mình, gương mặt nàng đỏ rực lên. Nhưng tay vẫn nhẹ nhàng mân mê vuốt ve nó… Khánh Phương nhận ra từ sáng hôm nay đến giờ nàng làm ra những hành động hoàn toàn không giống bản thân nàng. Người ta nói từ suy nghĩ đến hành động còn một khoảng cách dài để đắn đo. Nhưng nàng lại thấy khoảng cách đắn đo của mình hôm nay gần như không tồn tại. Nàng chỉ nghĩ và làm một cách phóng túng, buông thả. Thậm chí không cho bản thân một cơ hội sửa đổi.
– Ha ha… Em làm anh điên lên rồi đấy…
Minh Tạo không nhịn được nữa, bấm nút Autopilot trên cần điều khiển. Anh ta nhổm người cởi khóa quần ra. Không thể chờ đợi nữa, anh ta dụi mặt vào hai bầu vú mềm mại của Khánh Phương mà hít hà mê mẩn. Hơi thở ấm nóng của anh truyền vào da thịt làm cả người nàng như muốn nhũn ra. Khánh Phương nhìn lên Hoài Nam, môi cắn nhẹ khi tay nàng mò vào trong quần lót của Minh Tạo đón lấy dương vật cứng rắn to lớn của anh ra ngoài mà vuốt ve.
Hoài Nam lúc này thật khó diễn tả cảm xúc của mình. Hắn dự định trong vài ngày tới từ từ thuyết phục Khánh Phương chấp nhận làm tình tay ba với mình và Minh Tạo. Hôm nay vốn Hoài Nam chỉ định xé nháp làm nóng một chút để nàng bớt cảm thấy xấu hổ trước mặt thằng bạn mình. Nhưng Hoài Nam lại không ngờ nàng lại chủ động lao vào cuộc chơi này như vậy. Nhìn thằng bạn mình mê mẩn xoa nắn hai bầu vú căng tròn của vợ mình, lại nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng không ngừng vuốt ve dương vật dựng đứng của hắn, máu nóng toàn thân Hoài Nam sôi lên ùng ục. Dương vật hắn vừa mềm xuống lại muốn cứng rắn trở lại…
– Ôi… Sao nó cứng như vậy chứ?!
Khánh Phương thủ thỉ bên tai Minh Tạo, rồi trao cho anh một nụ hôn. Anh khóa chặt lấy môi nàng, chiếc lưỡi tham lam của anh chui vào cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của nàng. Hai tay Minh Tạo trên bầu vú căng tròn của nàng xoa nắn vuốt ve rồi cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa đỏ hồng của nàng mà ngậm mút đến mê mẩn…
– Ưm…
Giây phút này Khánh Phương đã không còn là bản thân mình nữa. Nàng như một khán giả đứng xem màn trình diễn của chính cơ thể mình. Nàng không thể chi phối hành động của nó nhưng vẫn phải chia sẻ những xúc cảm nhục dục mà nó truyền đến. Nàng nhìn cái miệng đàn ông lạ lẫm kia ngậm kín lấy núm vú của mình, cái lưỡi của anh ta bên trong không ngừng đánh lên làm cơ thể nàng thổn thức ham muốn. Khánh Phương xuýt xoa khe khẽ, tấm lưng thon thả ưỡn cong lên như muốn dâng trọn hai bầu vú căng tròn của mình cho Minh Tạo ngậm mút. Bàn tay mềm mại của nàng như một con rắn không xương không ngừng cuốn quanh dương vật to lớn cứng rắn của anh ta như muốn siết nó gãy ra thành nhiều mảnh.
Hoài Nam phấn khích đến mặt mũi cũng đỏ bừng lên. Trước đây hắn vốn thích Nhật Vy vì cô ta rất phóng túng thoải mái trong chuyện nam nữ. Hoài Nam vẫn nghĩ mình rất khó đào tạo Khánh Phương trở thành một Nhật Vy thứ hai. Nhưng hôm nay Hoài Nam mới biết mình đã sai lầm. Người ta nói bên trong mỗi người phụ nữ là một con quỷ dâm dục. Vấn đề là nó có thức tỉnh hay không mà thôi. Lúc này Hoài Nam thậm chí muốn cảm ơn cái biến cố gì đó đã xảy ra với nàng đêm qua… Nó đã cho hắn một người vợ hoàn hảo nhất trên đời. Hoài Nam cầm điện thoại quay phim vừa vọc vọc dương vật mình không ngừng…
Khánh Phương chợt tuột xuống khỏi đùi Minh Tạo. Hai chân nàng quỳ xuống bên cạnh ghế phi công. Vén mái tóc dài đen óng qua một bên, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của nàng áp sát vào hạ thể Minh Tạo ngửi được mùi đàn ông mạnh mẽ đó làm nàng như mê man. Tay nàng mân mê vuốt ve cái dương vật to lớn dựng đứng ngay trước mắt mình. Đôi môi nàng hé mở để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo đường gân nổi cộm trên khúc thịt nóng hổi của anh ta. Thấy Minh Tạo thích thú qua sát mình, hai gò má nàng càng thêm ửng đỏ. Nhưng Khánh Phương nhận ra trong sự ngượng ngùng đó lại không có bao nhiêu phần là xấu hổ mà toàn bộ là một nỗi khao khát ham muốn một cách kỳ lạ mà chính nàng cũng không giải thích nổi.
Khánh Phương mê mẩn liếm dọc theo dương vật gân guốc của Minh Tạo. Cảm giác hừng hực nóng đó truyền vào đầu lưỡi làm cơ thể nàng nhộn nhạo không thở nổi. Nàng thấy mình như một kẻ nhịn đói nhiều ngày lại có một bữa ăn thịnh soạn xuất hiện ngay trước mặt. Một cơ thể đàn ông ấm áp chợt ôm chặt phía sau nàng. Hai tay Hoài Nam không ngừng vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Những ngón tay anh còn se se hai đầu nhũ hoa xinh xắn của nàng, làm cả người nàng run rẩy.
– Ưm…
Khánh Phương lim dim ư ử thích thú đưa chiếc lưỡi nhỏ không ngừng liếm quanh cái đầu nấm to bè bóng lưỡng trước mặt. Đôi môi nàng mở rộng ra phủ lên nó rồi chậm rãi nuốt vào thật sâu như đang tận hưởng một món ngon nhất trần đời. Mùi đàn ông tràn ngập cả khoang miệng làm ngọn lửa ham muốn trong cơ thể nàng lấn át mọi cảm xúc khác. Nàng cũng không nghĩ đến cái dương vật to lớn trong miệng không phải của chồng mình. Nàng chỉ biết mình không muốn nhả nó ra… Hoàn toàn không muốn.
– Ưm…
Khánh Phương như đắm chìm trong một thế giới hoang lạc chưa từng biết đến. Thân thể nàng run rẩy không ngừng được chồng mình vuốt ve mơn trớn. Miệng nàng mê mẩn ngậm mút khúc thịt nóng hổi cứng rắn của một người đàn ông khác. Nàng thật sự yêu thích cảm giác sung sướng tuyệt diệu này. Nàng thấy mình như tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình vậy.
– Ưm…
Hoài Nam vọc vọc dương vật mình một lúc nó vẫn không cứng lên nổi. Hắn chán nản nằm xuống khoảng trống giữa hai ghế phi công, lấy điện thoại ra tiếp tục quay phim vợ mình cùng Minh Tạo. Không như với cha nuôi, Hoài Nam chưa bao giờ có cảm giác ghen tuông với Minh Tạo. Ngay tại thời điểm này cũng là như vậy.
Nó là loại tâm lý trái ngược dành cho hai đối tượng khác nhau. Cha nuôi của hắn là người giàu có nhất nhì ở đất nước này, ông muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng có, lại cứ lấy vợ hắn ra để chơi đùa. Trong khi Minh Tạo trong mắt Hoài Nam là kẻ luôn phải nhìn lên mà hâm mộ mình. Đối với kẻ dưới biết phục tùng nghe lời Hoài Nam chưa bao giờ keo kiệt. Hoài Nam xem việc mình chia sẻ phụ nữ với Minh Tạo như một cách ban ơn, tưởng thưởng cho sự trung thành và tận tụy của hắn đối với mình.
– Lên đây với anh đi… – Minh Tạo háo hức, tuột luôn cái quần ném ra ngoài.
Khánh Phương ngoan ngoãn đưa tay cho Minh Tạo dìu đỡ mình. Nàng quỳ hai gối lên ghế phi công, hai chân mở rộng bên người anh. Hai tay choàng qua cổ Minh Tạo, nàng trao cho anh một nụ hôn cuồng nhiệt vừa cảm nhận một cái dương vật to lớn bên dưới đang chèn vào giữa hai mép âm hộ ướt át của mình.
– Ưm… ôi…
Khánh Phương chậm rãi hạ người thấp xuống, miệng xuýt xoa rên rỉ. Dương vật Minh Tạo còn lớn hơn nàng nghĩ. Nó ép bên trong nàng căng cứng không còn chút không gian trống trải nào. Khánh Phương chưa bao giờ biết làm tình ở tư thế này. Nàng chỉ đi theo hướng dẫn của bản năng và cảm giác sung sướng của bản thân mình. Cặp đùi thon dài của nàng kẹp sát vào người Minh Tạo, lưng ngửa ra sau để anh đỡ lấy, bờ eo nhỏ bắt đầu cong lên thả xuống để dương vật anh ra vào trong người mình.
– Ôi… ưm…
Hoài Nam nhìn Khánh Phương cưỡi trên người Minh Tạo trên ghế phi công mà ngơ ngẩn cả người. Nhìn nàng mê mẩn cuồng nhiệt như vậy lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác đố kỵ nho nhỏ. Hoài Nam cũng biết Minh Tạo cao to hơn, súng đạn cũng mạnh mẽ hơn mình. Nhưng từ trước đến giờ Hoài Nam không quan tâm đến điều đó. Vì hắn vốn ích kỷ trên giường, không rảnh rỗi suy nghĩ xem người phụ nữ bên dưới mình có thỏa mãn hay không… Nhưng Khánh Phương lại khác ah. Nàng không những là món đồ chơi xinh đẹp mà hắn lấy ra ban thường mà còn là vợ hắn. Không biết có khi nào vì lần này mà nàng mê mẩn Minh Tạo hay không?
– Ưm… ưm… Ôi… Em thích quá…
Bị suy nghĩ đố kỵ của mình giày vò đến lúc tiếng rên rỉ ngất ngây của Khánh Phương lọt vào tai thì Hoài Nam mới sực tỉnh. Toàn thân hắn lạnh toát đứng bật dậy như một cái lò xo. Hắn đã quên nhắc nhở Minh Tạo dùng bao cao su… Khốn kiếp. Cơ thể trần truồng của Khánh Phương cong ưỡn ra phía sau, gương mặt đã đỏ ửng lên không ngừng rên siết. Minh Tạo cũng đã ngất ngây sung sướng đến không thể chịu được lâu nữa. Nhìn hai người mà Hoài Nam vò đầu bứt tai không biết phải làm sao. Hắn vẫn nhớ rõ lời cha nuôi nói. Chỉ cần tiết ra dương khí trong người Khánh Phương thì cầm chắc cái chết. Minh Tạo chết thì chết. Nhưng hắn đang ở trên máy bay ah… Ai sẽ đáp thứ này xuống chứ?!
– Minh Tạo… Đừng… Không được… ra trong người vợ tao… – Hoài Nam không muốn chết, chỉ có thể lúng túng nói như vậy.
– Ưm… Ư…
– Tại sao? Mày… không phải sợ Khánh Phương… có thai chứ?! – Minh Tạo thở hổn hển hỏi.
Hoài Nam cắn chặt răng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn sang Khánh Phương thì toàn thân đã thấy lạnh lẽo. Hắn nhận ra nàng lúc này như hoàn toàn chìm đắm trong khoái lạc, thậm chí không nghe được lời mình vừa nói.
Hoài Nam còn không biết khi Minh Tạo tiết dương trong người Khánh Phương không cần phải trọn vẹn mà chỉ cần một tia nhỏ cũng đủ cho hắn không thể rời ra… Cho đến lúc hoàn toàn bị rút khô. Nếu hắn biết được điều đó thì có lẽ giây phút này đã phát điên mà tách hai người ra. Cho dù phải tàn nhẫn đánh chết Khánh Phương tại chỗ hắn cũng làm…
– Minh Tạo… Tao không thể giải thích với mày. Chuyện này rất quan trọng. Mày không muốn chết thì phải nghe tao…
– Tao… Tao đang… muốn chết đây ah… Ah…
Minh Tạo nghiến răng ken két mặt đỏ ửng lên. Hai tay hắn vòng dưới bờ eo nhỏ của Khánh Phương, mông nhổm lên khỏi ghế không ngừng đẩy dương vật vào sâu trong người nàng. Cảm giác sung sướng này làm hắn quên đi tất cả… Khánh Phương há hốc rên siết, nửa người nàng ưỡn cong ra phía sau, hai tay chới với quơ loạn rồi tóm được vật gì đó…
– ĐỪNG NẮM LẤY NÓ…
Chiếc Airbus H160 đang lao vun vút ngang bầu trời bất ngờ chao đảo rồi rất nhanh ổn định trở lại. Bên trong khoang lái Khánh Phương ngồi bệt dưới sàn, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng nhìn Minh Tạo. Vừa rồi nàng thật sự kéo cái cần điều khiển đó. May là Minh Tạo nhanh như cắt chồm lên giữ lại cân bằng cho máy bay. Cũng vì thế mà Khánh Phương té phịch xuống sàn nhưng nàng không đau đớn gì, chỉ thấy toàn thân lạnh toát sợ hãi.
– Em có đau không? – Minh Tạo kéo Khánh Phương đứng dậy, áy náy hỏi.
– Em không sao… Hi hi… Thật là hú hồn…
– Ha ha… Anh cũng sợ vãi cả ra quần… – Minh Tạo bật cười.
Sau cảm giác sợ hãi trôi qua, Khánh Phương chợt cảm thấy toàn thân nao nao khó chịu như vừa vuột mất một thứ gì đó. Ánh mắt nàng vô thức nhìn vật đàn ông còn ướt át của Minh Tạo đã mềm xuống. Lại nhìn xuống những vệt thấm ướt trên thảm dưới chân ghế phi công… Môi nàng khẽ mím chặt lại.
– Mày sung sướng xong là phũ phàng với vợ tao như vậy hả? – Hoài Nam từ sàn nhà đứng dậy nói đùa.
– Ặc… Tao không cố ý nha.
– Em có đau không? – Hoài Nam bước đến ôm quanh eo Khánh Phương, xoa mông chỗ té đau cho nàng – Để anh bắt đền nó nhá…
– Em không sao mà…
– Không sao cái gì… Sưng to thế này…
– Phì… Đáng ghét…
Hoài Nam tươi cười, ánh mắt nhìn thảm lót sàn dưới chân ghế phi công vung vãi những vết trắng trắng ướt át mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41