Tôi quyết định viết cho em một lá thư, cũng giống lần trước, lần mà tôi đã gây ra hiểu lầm tai hại. Lần này tôi không thể nói chuyện cà giỡn như lần đó, bởi vì theo tôi, “tội” của tôi lần này nghiêm trọng hơn nhiều. Phải viết thôi, còn nước còn tát. Đôi khi cũng phải xuống nước, nhất là với những người mình thương.
Tôi không biết các bạn thế nào, chứ đứng trước nỗi buồn của một đứa con gái, tôi luôn cảm thấy day dứt, như thể tôi là người trực tiếp gây ra lỗi lầm ấy vậy, nhưng sự thật nhiều khi lại do một thằng ất ơ nào đấy. Hai đứa bạn thân của tôi là một ví dụ. Mỗi lần chúng nó giận bạn trai cái gì là lại lôi tôi ra làm thùng rác để xả. Nó chửi thằng kia mà cứ như chửi tôi. Bực hết cả người…
Thật lòng, tôi chưa bao giờ trách HN vì em đã thử thách tình cảm của tôi. Có nhiều lí do để giải thích cho điều này.
Thứ nhất, tôi yêu em trong một hoàn cảnh đặc biệt. Mặc dù tôi biết, tình cảm của tôi dành cho em là thật lòng, tôi yêu em vì chính bản thân em chứ không phải từ một tác động khách quan nào khác. Nhưng trong hoàn cảnh của em để hiểu trọn vẹn điều đấy là thật sự khó, nhất là đối với người có lòng tự trọng cao như em và đã một lần bị tổn thương bởi lá thư “không rõ nghĩa” của tôi.
Thứ hai, tình cảm em trao cho tôi nhiều quá nên chuyện em dễ giận hay ghen chỉ để chứng tỏ tình cảm của em mà thôi.
Thứ ba, tôi tin ngoài chuyện thử tôi em còn có lí do nào khác.
Thứ tư, biết đâu HN đang chờ tôi nắm tay nàng lại thì sao?
Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, tôi thương em thật lòng, vì vậy không có lí do gì để tôi không tìm cách vun vén. Tôi được dạy “một người đàn ông cần phải độ lượng, nếu bỏ qua được thì bỏ qua, đừng chấp nhặt để rồi phải hối tiếc”. Tôi đã làm theo bằng cách viết một lá thư cho HN và chưa bao giờ tôi hối hận về quyết định này…
Tôi viết và đến giờ vẫn không hiểu sao hồi đó mình lại có thể soạn một tâm thư chững chạc như vậy. Tôi nghĩ đó là phần quan trọng khiến em thay đổi mọi quyết định…
“HN …
Anh không phải là người giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng hôm nay anh sẽ mở lòng mình để em hiểu tất cả những gì anh đã và đang phải trải qua, mà có cái nhìn khách quan hơn. Hãy đọc hết thư của anh rồi quyết định. Dù là gì, anh vẫn tôn trọng nó…
Cuộc sống mang lại cho anh quá nhiều thứ mà nhiều khi nghĩ lại anh thấy mình được ưu ái hơn người khác nhiều quá. Anh cảm thấy rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình bài bản và có một người Mẹ nhân hậu và biết hy sinh cho người khác. Ngoài Mẹ, anh còn có bạn bè, và không ít trong số đó đối với anh rất thật lòng để anh có thể gọi là bạn thân. Nhưng, dù là Mẹ hay bạn thân thì cũng có những chuyện anh không thể gửi gắm. Vậy mà có người đã khiến anh trải lòng mình được… người đó là em.
Từ khi quen em, anh biết sống trách nhiệm hơn với bản thân và những người mình yêu thương. Bên cạnh đó, sự ích kỉ và trẻ con của anh dù chưa hoàn toàn mất hẳn, nhưng cũng chuyễn biến tích cực rất nhiều. Đấy chỉ là những thay đổi tích cực trong tính cách, còn những cảm xúc thăng hoa mà em, mối tình đầu của anh, mang lại thì không thể diễn đạt chỉ bằng một hay hai câu chữ. Điều đó là không đủ và sẽ không bao giờ đủ.
Sự “ra đi” của em thực sự khiến anh mất thăng bằng. Anh không phủ nhận tình cảm mình dành cho Hoài Anh. Nhưng, anh không muốn so sánh điều đó với những gì anh dành cho em, vì điều đó sẽ làm tổn thương Hoài Anh… Nó được chứng mình bằng khoảnh khắc mọi hình ảnh của Hoài Anh đều được thay thế bởi em, khi anh nghe QC nói lên sự thật. Anh không muốn mình phải mang nỗi ân hận suốt đời khi để tuột mất em như thế này…
Hãy cho anh một cơ hội để chứng tỏ những điều anh vừa nói là xuất phát từ trái tim, được không em… ”
…
Nàng: Em đang ở Đà Lạt này…
Tôi: Em online lâu chưa?
Nàng: Em mới thôi
Tôi: Ba mẹ với QC đâu?
Nàng: Đi chơi rồi. Em muốn ở phòng một mình
Tôi: Đà Lạt đẹp không?
Nàng: Đẹp mà buồn.
Tôi: Vậy à… – Tôi chẳng biết nói gì tiếp
Nàng: Anh với Hoài Anh thế nào?
Tôi: Trên mức bạn bè. – Tôi không dám giấu em
Nàng: Em hồi đó thì sao?
Tôi: Là thích, là yêu, là thương.
Nàng: Là hơn Hoài Anh?
Tôi: Ừm.
Nàng: Với mỗi người anh nói một kiểu phải không?
Tôi: Từ hôm gặp QC anh không liên lạc với Hoài Anh.
Nàng: Tại sao anh lại quen Hoài Anh?
Tôi: Anh chưa quen. Chỉ mới dám nói chuyện và tặng quà thôi.
Nàng: Tặng quà là anh thích người ta rồi.
Tôi: Anh không biết. Nhưng nói chuyện với HA không cho anh cảm giác như với em.
Nàng: Như thế nào?
Tôi: Bình thường. Không vui. Cứ đều đều. Hơi chán.
Nàng: Vậy tại sao anh tặng quà?
Tôi: …
Nàng: Em đỡ buồn nhiều rồi.
Nàng: Hôm em nói em đến trường anh, là lúc em bảo với ba là đi gặp anh.
Nàng: Em đang giấu ba chuyện của anh.
Nàng: Em băn khoăn quá. Không biết làm gì với anh bây giờ.
Tôi: Anh đã giải thích và xin lỗi rồi. Bỏ qua cho anh đi.
Nàng: Em chẳng biết nữa…
Tôi: …
Nàng: Nếu bảo là không nhớ anh thì chắc là em đang tự dối lòng mình.
Nàng: Anh đáng giận lắm, biết không?
Tôi: Đừng giận anh …
Nàng: Chỉ xin lỗi không vậy à?
Tôi: Anh phải làm gì?
Nàng: Làm gì để bù lại mấy lít nước mắt của em đi.
Tôi: :mặt buồn: Anh mua nước uống cho mát với đỡ mất nước nhé.
Nàng: Không đùa [mặc dù tôi biết em đang cười]
Tôi: Buồn cười thì cứ cười, giấu làm gì cho khổ ra
Nàng: Chỉ được cái dẻo mỏ…
Tôi: Không phải ai anh cũng vậy đâu…
Nàng: …
Tôi: …
Nàng: Nếu không phải QC tác động cộng thêm lá thư của anh chắc em quên anh mất.
Tôi: Ra số mình vẫn còn may chán :cười:
Nàng: Em tha cho, nhưng chỉ một lần thôi, anh nhé …
Tôi: Biết rồi mà. Trách hoài.
Nàng: Trách sao không!?
Tôi: Đi chơi đi, rồi xuống *** gặp anh.
Nàng: Em sẽ xin ba mẹ.
Tôi: Ráng nha.
Nàng: Vâng.
Tôi: Mong gặp em quá.
Nàng: Em cũng vậy …
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100