Hướng Nhật cũng không giết người, chỉ đánh bọn chúng ngất đi, sau đó lại đặt chúng trong tư thế nghiêng người tựa vào vách tường nhà kho, làm giả như đang ngủ gà ngủ gật.
Làm xong hết thảy, Hướng Nhật mới tiến vào trong nhà kho. Khác hẳn với bên ngoài, trong nhà kho đèn điện sáng trưng, bên trong chất một đống thùng lớn, chỉ là không biết bên trong chứa gì.
Để cẩn thận, Hướng Nhật bước từng bước thật thận trọng, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà lại đi men men dưới những thùng hàng, bởi vì hắn không biết bên trong nhà kho này có người hay không, tuy nhìn có vẻ rất yên lặng, hơn nữa cũng không có bóng người, nhưng nhỡ đâu lúc nào đó lại có người chui ra từ góc nào đó.
Theo lời của tiểu mỹ nữ cảnh sát, trong nhà kho này có đường dẫn tới cửa vào tầng hầm ngầm. Gần như là đi vòng quanh một lượt qua những thùng hàng trong nhà kho, nhưng Hướng Nhật vẫn không có phát hiện ra tung tích bóng người nào, hắn không khỏi sinh lòng hoài nghi, tin tức tiểu mỹ nữ cảnh sát nghe ngóng được không biết có phải là giả hay không.
Lúc này, ở bên trái cách hắn không xa chợt vang lên một loạt tiếng két két nghe rất chói tai.
Hướng Nhật nín thở, nhún người một cái, nhảy vọt lên trên một chồng thùng lớn cao tới mấy mét, sau đó nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy ở giữa hai chồng thùng hàng bất thình lình xuất hiện một cái động chừng một mét vuông, hơn nữa còn không ngừng được mở rộng, mặt sàn vốn lát ở trên đó cứ như là bị người ta điều khiển vậy, chậm rãi tách sang hai bên. Đến khi tiếng két két chói tai biến mất, cái động kia cũng ngừng mở rộng, cửa động ban đầu chỉ rộng chừng một mét vuông, thế mà lúc này đã biến thành một hang động miệng dài bốn mét rộng hai mét, phía dưới rõ ràng lấp lóe ánh đèn.
Hướng Nhật đứng trên cao nên quan sát càng rõ, sau khi cái động lộ ra, phía dưới là một bậc thang thật dài, phải hơn 40, 50 bậc. Xem ra cái tầng hầm ngầm này xây rất sâu. Hướng Nhật cũng càng thêm khẳng định là Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ bị nhốt bên trong, bởi vì trong nháy mắt lúc động khẩu mở ra, hắn gần như cảm giác được luồng khí lạnh thổi ra từ bên trong.
Hai thanh niên mặc y phục đen cười cười nói nói bước ra, hướng về phía ngoài nhà kho.
Hướng Nhật thấy vậy liền cả kinh, chắc hai gã kia đi thay ca cho hai gã xui xẻo bên ngoài bên ngoài. Lập tức phi thân lao xuống, đánh xỉu hai gã kia, sau đó mỗi tay nhấc một tên ném lên mặt trên của chồng thùng hàng cao mấy mét.
Xong xuôi, Hướng Nhật mới đi vào trong động. Khi đã tiến vào, Hướng Nhật càng thêm thận trọng. Thấy Ngô Thế Tiến bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với kẻ canh giữ, hắn không dám sơ suất, cho nên nhất định phải chế ngự những người bên trong thật nhanh.
Xuống bậc thang, là một hành lang thật dài, hai bên có đèn huỳnh quang để chiếu sáng.
Đang đi, ở hành lang đối diện bỗng nhiên có hai người cùng mặc y phục đen đi ngoặt ra, khi thấy người lạ tiến vào, sửng sốt, định la lên.
Hướng Nhật thuấn di một cái, xuất hiện trước mặt bọn chúng, sau đó bóp chặt cổ họng hai người, bắt những lời chúng sắp nói ra phải nén vào trong bụng. Bởi vì sẽ không biết tiếng Hàn, không có cách nào hỏi chuyện, cho nên Hướng Nhật cũng không cần thiết phải giữ chúng làm con tin để hỏi nơi nhốt Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ, trực tiếp bóp cổ chúng bất tỉnh luôn.
Chuyện này thiếu chút nữa làm hắn đứng cả tim, Hướng Nhật trực tiếp sử dụng thuấn di đi xuyên qua cả hành lang, vì sợ lại xảy ra chuyện như vừa rồi.
Chỉ trong nháy mắt, Hướng Nhật đã tới cuối hành lang, tiếp đó bên phải lại xuất hiện một hành lang khác, mơ hồ thông tới một gian phòng, hình như còn có tiếng động truyền ra. Hướng Nhật biết, phía trước chính là đích đến của mình.
Khi thuấn di đến cửa gian phòng kia, Hướng Nhật ngừng lại, trước tiên hắn muốn dò xét rõ ràng tình huống bên trong rồi mới quyết định nên làm gì. Lẳng lặng ló đầu vào, bên trong là một tầng hầm ngầm đúng nghĩa, hơn nữa ánh đèn cũng chuyển sang trạng thái u ám, đại khái là muốn giữ lại chút cảm giác thần bí, hoặc là cảm giác sợ hãi.
Bốn thanh niên ăn mặc y phục đen đang ngồi ăn uống quanh một chiếc bàn nhỏ, hình như là lẩu, vừa tranh giành đồ ăn bên trong, mấy tên còn vừa cười mắng nhau.
Mà ở đối diện với bốn tên này, là ba cái buồng trông như nhà tù. Trong hai buồng bên trái và bên phải cũng không có người, vẫn để không, chỉ có cái ở giữa là giam người.
Nhìn xuyên qua chấn song sắt của buồng, Hướng Nhật phát hiện người bị gian bên trong chính là Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ. Xem ra tình cảnh có phần thê thảm. Hai người đều bị dây thừng trói lại, giống như là trói xác ướp vậy, bị trói chặt từ đấu đến chân, hơn nửa con mắt cũng bị che bởi một miếng vải đen, chỉ chưa bị thứ như tất thối nhét vào miệng, đây coi như là đại hạnh trong bất hạnh rồi.
Hướng Nhật rốt cuộc biết vì sao trong điện thoại Vưu Kỷ Tử lại nói là tối, hóa ra là bị miếng vải đen che mắt, thế nên bất luận là chỗ nào cũng sẽ trở nên tối tăm không gì sánh được. Vừa nghĩ như vậy, Hướng Nhật lại cảm thấy có chút may mắn, may mà mình đoán đúng địa phương, quả đúng là ngay trong tầng hầm ngầm. Tuy nhiên nhìn tình cảnh bi thảm hiện tại của hai cô bé, Hướng Nhật vẫn cực kỳ giận dữ, hai cô bé chưa bao giờ trải qua chuyện bắt cóc, trước không nói đến chuyện nội tâm các nàng sợ hãi đến thế nào, chỉ riêng chuyện bị ngược đãi như vậy cũng đủ làm cho Hướng Nhật phát hỏa.
Không chút nghĩ ngợi, Hướng Nhật thuấn di một cái, tiến vào, đánh bất tỉnh bốn gã thanh niên đang hùng hùng hổ hổ ăn lẩu, sau đó mới đi tới trước mặt căn buồng giam ở giữa.
Vươn hai tay ra, bắt lấy hai chấn song sắt, Hướng Nhật hơi dùng sức kéo chúng sang hai bên, chỉ thấy chấn song sắt giống như sợi mì vậy, bị kéo sang hai bên một cách dễ dàng, lộ ra một không gian vừa đủ cho người trưởng thành đi qua.
Hai cô bé nghe được tiếng động, sợ hãi co quắp người lại cùng một chỗ.
Hướng Nhật nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa đầu hai cô bé, nhỏ giọng nói:
– Vưu Kỷ Tử, Á Mỹ, đừng sợ, là anh.
– Ca ca…
Vưu Kỷ Tử đã khóc nức nở, giãy giụa muốn đứng lên. Thân hình Anh Tỉnh Á Mỹ cũng run rẩy kịch liệt, vẻ mặt vừa kích động vừa mừng rỡ.
Hướng Nhật tháo miếng vải đen che mắt hai cô bé xuống, lại kéo đứt dây thừng trói quanh người các nàng.
Hai cô bé liền nhào vào trong lòng hắn, lớn tiếng khóc nức nở.
Được một hồi, hai cô bé dần dần ngừng khóc, Hướng Nhật lúc này mới hỏi:
– Các em không sao chứ?
Hai cô bé lắc đầu, Vưu Kỷ Tử mặt đẫm lệ, nhìn Hướng Nhật, nói:
– Ca ca, sao anh lại tới đây, lẽ nào anh cũng bị bọn chúng bắt?
– Ngốc ạ, sao anh lại bị bọn chúng bắt cơ chứ?
Hướng Nhật cười cười, chỉ chỉ vào bốn thanh niên mặc đồ đen đang nằm ngoài buồng giam.
– Ca ca thật lợi hại nha!
Vưu Kỷ Tử nín khóc, cười vui, liếc mắt nhìn thoáng qua chấn song sắt bị phá hỏng đến nỗi không còn ra hình dạng gì, không khỏi lè lưỡi. Bởi vì lúc trước ở Nhật bản cũng đã chứng kiến vị ca ca thần bí này dùng tay không bẻ lưỡi con dao bấm thành từng mảnh, cho nên hai cô bé cũng không ngạc nhiên, ngoại trừ kính phục ra, phần nhiều vẫn là ngưỡng mộ.
– Đừng vội nịnh anh, nói ra thì, em mới là người lợi hại nhất.
Hướng Nhật nói đùa.
– Sao lại là em?
Vưu Kỷ Tử lộ vẻ hiếu kỳ.
– Nếu không phải em nói địa phương rất tối lại hơi lạnh, sợ là anh nghĩ không ra các em bị nhốt tại chỗ này. Em nói đi, có phải chính em cũng rất lợi hại hay không?
Hướng Nhật vừa cười vừa nói.
– Nói như vậy, chuyện cứu em và Á Mỹ cũng có công lao của em nữa?
Vưu Kỷ Tử thoáng cái liền trở nên hưng phấn, ôm chặt lấy cánh tay Á Mỹ bên cạnh.
– Đúng vậy, công lao em lớn nhất.
Hướng Nhật vỗ nhẹ đầu nàng một cái.
– Được rồi, chúng ta đi thôi, có chuyện gì ra ngoài rồi hãy nói.
Hai cô bé gật đầu, đang muốn cất bước, bỗng nhiên chân mềm nhũn, không khỏi ngã nhào xuống đất. Nếu không phải nhờ Hướng Nhật đỡ lại, sợ rằng các nàng đã sớm té xuống mặt sàn cứng rắn rồi.
– Các em…
Nhìn hai cô bé xoa xoa cẳng chân của mình, Hướng Nhật cũng thở phào, chắc là vì các nàng bị trói quá lâu, khí huyết không lưu thông, cho nên chân bị tê.
– Anh ôm các em ra.
Nói xong, mỗi tay một người, ôm lấy hai cô bé đi ra khỏi buồng giam.
Hai cô bé mặt đỏ ửng, Vưu Kỷ Tử cũng xuất hiện vẻ xấu hổ hiếm thấy. Nếu như là hai tiểu cô nương 7, 8 tuổi thì cũng không có gì, nhưng vấn đề then chốt là hai nha đầu này cũng 15, 16 tuổi rồi, hiểu được một số chuyện giữa nam và nữ. Hơn nữa, không giống chuyện nữ hài tử chủ động làm nũng, lần này là Hướng Nhật chủ động ôm các nàng, đương nhiên sẽ phải có một chút suy nghĩ khác.
Hướng Nhật cũng cảm thấy ôm như vậy rất không được tự nhiên, nhưng không phải vì nghĩ tới chuyện xấu hổ gì, mà là nguyên nhân khách quan. Thân hình hai cô bé suy cho cùng vẫn khác với trẻ con, bản thân mỗi tay ôm một người, luôn luôn có chút cảm giác dở dở ương ương, hơn nữa còn bị ngăn trở tầm mắt. Nhưng Hướng Nhật cũng không thể bỏ các nàng xuống rồi dùng cánh tay kẹp lấy được, tuy như vậy bản thân sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng hai cô bé có lẽ sẽ phải chịu khổ. Không có cách nào khác, Hướng Nhật đành ôm như vậy đi ra.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100