Sau khi nghĩ thông suốt lý do vì sao tiểu mỹ nữ cảnh sát tới nơi này, Hướng Nhật lại thò đầu ra rình xem, cô nàng kia đã thay xong một bộ đồng phục học sinh đơn giản.
Hướng Nhật thầm hối hận, đầu óc vừa rồi nghĩ vớ va vớ vẩn chuyện gì không biết, sớm biết vậy rình coi cho rõ ràng xong rồi nghĩ gì thì nghĩ, giờ lỡ mất một màn xuân sắc. Sau khi thay đổi xong y phục, tiểu mỹ nữ cảnh sát hình như cảm thấy có chút không ổn, soi gương kỹ lại mấy lần, cho đến khi nhìn thấy không có gì sai sót mới đi ra khỏi phòng thay đồ, ra tới cửa thuận tay tắt đèn đi.
Cùng lúc khi cánh cửa đóng lại, Hướng Nhật từ phía sau tủ quần áo nhanh chóng đi ra, mặc dù chỉ nhìn lướt qua rất nhanh, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng, bên ngoài gian phòng là một hàng lang đèn bật sáng choang.
Một thông tin quan trọng, ít nhất hắn không thể nghênh ngang đi ra ngoài, rất có thể sẽ chạm mặt nhân viên phục vụ trong hộp đêm. Tuy nói hắn có thể chế ngự đối phương trong nháy mắt, nhưng cũng có thể đả thảo kinh xà, mà hắn thì đang ngầm thám thính tình hình ở đây, trừ phi tìm được tung tích hai nha đầu kia, còn không cứ như vậy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể làm hai nha đầu kia rơi vào hiểm cảnh.
Thiệt hết cách, Hướng Nhật chỉ còn nước rời đi nơi khác, mặc dù có chút thất vọng nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn quay về tay không, ít ra hắn đã biết được tiểu mỹ nữ cảnh sát đang nằm vùng ở trong này.
Vừa nghĩ đến cô nàng Hướng Nhật liền cảm thấy hối hận, cũng không phải hối hận vừa rồi không nhìn lén cô nàng thay quần áo, mà hối hận vừa rồi vì sao hắn không bắt nàng truy hỏi, bằng không cũng có thể hỏi một chút tình hình trong hộp đêm có nơi nào vừa tối tăm lại vừa lạnh hay không.
Căn cứ lời Vưu Kỷ Tử thuật lại, Hướng Nhật thực sự không đoán được cái nơi vừa tối tăm lại hơi lạnh là ở đâu.
Thông thường ở nơi tối tăm không thấy được chút ánh sáng, đó phải là một căn phòng bí mật. Thế nhưng hiện tại là buổi tối, còn có một khả năng khác, nếu nhốt người ở một nơi bốn phía không có ánh đèn, cũng có thể tạo ra cảm giác như bị nhốt trong một căn phòng bí mật.
Nhưng đồng thời nơi đó lại lạnh, điều này giúp phạm vi tìm kiếm thu nhỏ rất nhiều, hơn nữa, hiện tại khí trời cũng không lạnh, mặc nhiều y phục một chút có thể cảm thấy nóng.
Hướng Nhật đã nhìn qua quần áo mặc trên người của Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ, tuyệt đối không phải vì thời tiết hiện tại mà cảm thấy lạnh, cho nên nơi nhốt hai người nhiệt độ nhất định thấp hơn so với bên ngoài.
Có thể là tầng hầm dưới đất? Hướng Nhật chột dạ, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất có thể.
Đầu tiên, trong tầng hầm dưới đất tuyệt đối không thấy được ánh sáng, vô luận là ban ngày hay ban đêm. Tiếp đó, tầng hầm dưới đất, bởi vì được xây dưới mặt đất nên nhiệt độ tuyệt đối thấp hơn nơi khác, làm cho người ta cảm thấy lạnh cũng không có gì kỳ quái.
Hướng Nhật vốn nghĩ đến hầm chứa đá, nhưng chỉ nghe Vưu Kỷ Tử nói “hơi lành lạnh”, mà không phải là “rất lạnh”, vậy có thể loại trừ khả năng này.
Xác định được nơi Vưu Kỷ Tử và Á Mỹ có khả năng bị giam giữ, trong lòng Hướng Nhật có chút kích động, hiện tại chỉ cần xác định trong hộp đêm có tầng hầm dưới đất hay không, tiếp đó căn bản có thể tìm ra đáp án.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật kéo màn cửa sổ định nhảy ra ngoài, bên ngoài hành lang vang lên một loạt bước chân, lại có người đi đến phòng này.
Hướng Nhật trong lòng khẽ động, nhanh chóng lẩn trốn vào tủ quần áo một lần nữa, Tuy nhiên hắn không có ý đồ đen tối muốn nhìn lén người kia thay quần áo, mà chỉ muốn tìm một người biết rõ hộp đêm này hơn hắn, đối phương có thể biết có tầng hầm dưới đất cũng không chừng.
“Tách -” Đèn bên trong phòng lần nữa được bật lên.
Hướng Nhật ló đầu ra, phát hiện tiểu mỹ nữ cảnh sát kia quay trở lại, không biết cô nàng này đang chơi trò điên khùng gì.
Thật đúng lúc, Hướng Nhật vốn đang lo lắng, nếu hắn chộp đại một vài tiểu thư trong hộp đêm ép hỏi, chắc cũng không hỏi được gì, còn nếu hỏi tiểu mỹ nữ cảnh sát nằm vùng ở đây, không chừng hỏi ra được nhiều thứ.
“A?” Hướng Nhật đang suy nghĩ nên dùng cách gì để ép hỏi đối phương, bỗng nghe tiếng tiểu mỹ nữ cảnh sát la hoảng một tiếng, sau đó thấy đối phương chạy thẳng đến cửa sổ bên cạnh.
Hướng Nhật thầm kêu hỏng, bản thân vừa rồi chỉ lo trốn nên quên kéo rèm cửa sổ lại như cũ, tiểu mỹ nữ cảnh sát phỏng chừng bắt đầu hoài nghi.
Quả nhiên, tiểu mỹ nữ cảnh sát khẽ quát một tiếng:
– Ai, đi ra!
Bởi vì nàng quát bằng tiếng Hàn, Hướng Nhật nghe chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Thấy đối phương đi thẳng tới tủ quần áo, không nghi ngờ gì nữa, cả phòng thay đồ cũng chỉ có phía sau tủ quần áo là có thể ẩn núp, tiểu mỹ nữ cảnh sát đương nhiên sẽ không tìm sai chỗ.
Không ngờ tính cảnh giác của cô nàng này rất cao, Hướng Nhật thầm khen, nếu hắn không hành động, đối phương sẽ phát hiện ra hắn.
Lực lượng vô hình xuất ra lập tức tạo ra một “lĩnh vực” ngay trong phòng.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát lập tức phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, hơn nữa ngay cả nói cũng nói không được. Bởi vì mở miệng không được, cả người nàng giống như bị nhốt vào trong một dung dịch bị đông lại, vẻ mặt nàng thể hiện rõ sự kinh hãi.
– Tiểu thư, tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề, xin cô yên tâm, tôi không muốn làm cô tổn thương.
Hướng Nhật cố gắng phát âm ồ ồ, giọng trầm xuống để tiểu mỹ nữ cảnh sát không nhận ra giọng nói trước kia của hắn.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát lúc này đang trong cơn hoảng sợ, đương nhiên không còn lòng dạ nào đi phân biệt thanh âm của người kia, hay đối phương đang dùng ngôn ngữ nào nói với mình. Mới đầu, nàng còn tưởng là một tên điên nào đó trốn ở trong này rình coi, nhưng theo tình hình kỳ quái vừa rồi, hình như cái tên điên rình coi kia không phải là nhân loại!?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát sợ run cả người, nhưng vì không động đậy được, ngoại trừ ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ vẻ mặt không chút thay đổi.
– Nếu như cô đồng ý không la lên, tôi có thể để cho cô nói chuyện.
Hướng Nhật từ tủ quần áo đi ra, tuy nhiên hắn đi ra đứng phía sau tiểu mỹ nữ cảnh sát, khỏi lo lắng đối phương nhìn thấy mình:
– Nếu đồng ý, gật đầu một cái là được.
Hướng Nhật hơi hạ thấp lực khống chế để đối phương có chút không gian gật đầu.
Nhìn thấy tiểu mỹ nữ cảnh sát rất thức thời gật đầu, Hướng Nhật khôi phục khả năng nói của nàng, tuy nhiên vẫn khống chế thân thể nàng.
– Ngươi là ai? Ngươi ở đâu? Ngươi là người hay là…
– Tôi là người!
Hướng Nhật ngắt ngang lời tiểu mỹ nữ cảnh sát:
– Chẳng qua tôi có một ít năng lực đặc biệt mà thôi.
Nghe đối phương nói bản thân là người, tiểu mỹ nữ cảnh sát không còn sợ hãi như trước, cuối cùng nhớ tới lời nói vừa rồi của đối phương liền hỏi:
– Ngươi muốn hỏi ta cái gì? Hỏi đi.
– Tôi muốn biết hộp đêm này có tầng hầm ngầm hay không?
– Tầng hầm ngầm?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát cảnh giác hỏi lại, sau khi biết đối phương là nhân loại, nàng từ từ khôi phục sự trấn tĩnh:
– Ngươi tìm tầng hầm ngầm làm gì?
– Là tôi đang hỏi cô, không phải cô hỏi tôi.
Hướng Nhật cảm thấy vừa rồi thật sai lầm khi nói bản thân là nhân loại, tuy nhiên lúc này nếu nói lại, bản thân không phải là người, không chừng có thể tạo ra hiệu quả ngược lại, bởi vì tiểu mỹ nữ cảnh sát đã hoài nghi.
– Ta không biết.
Không ngờ cô nàng này là một người ương ngạnh, đang bị người ta uy hiếp mà còn cứng cựa như thế.
– Xem ra cô không muốn nói thật, vậy được rồi, tôi cởi hết quần áo của cô rồi ném ra bên ngoài.
Hướng Nhật cũng không biết đối phương nói thật hay giả bèn hù dọa một phen.
– Ngươi dám…
Tiểu mỹ nữ cảnh sát rõ ràng sợ hãi, nếu không đã không mạnh miệng làm dữ như thế.
Hướng Nhật thấy hù có hiệu quả, hắc hắc cười nói:
– Tôi sao lại không dám, nếu như cô còn không nói thật, tôi làm cho cô xem.
– Hừ, ta biết ngươi là ai.
Không ngờ sau khi nghe lưu manh uy hiếp, tiểu mỹ nữ cảnh sát không những không sợ mà còn có chút tự đắc như vạch trần được âm mưu của hắn.
Hướng Nhật thấy thái độ của cô nàng như thế hơi sửng sốt hỏi:
– Vậy cô nghĩ tôi là ai?
– Ngươi chính là cái thằng khốn nạn đêm qua làm ta sợ!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát tức giận quát một tiếng, nếu như không phải nàng không thể nhúc nhích, nói không chừng đã xoay người cắn cho lưu manh một phát.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100