Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

“Bốp…” một cái tát nảy đom mắt, máu mũi cô trào ra…

– Im ngay! Kêu là nữa chết nha con!

Hắn rít lên qua kẽ răng khi tát cho Chi một cái rõ đau, chưa bao giờ cô bị đau thế này. Chi sợ hãi tới mức không khóc được, hắn lột áo cô ra làn da ngực trắng bóc và bầu vú hơi nhu nhú của con bé tuổi mười hai. Hắn khoái trá xoa nắn cái ngực còn cưng cứng nó, rồi mới tụt nốt cái váy học sinh cùng cái quần slip trắng con con… mắt hắn bỗng trợn lên. Không phải vì hắn lạ lẫm cái lồn trẻ con còn mum múp chỉ có một hai sợi lông mu, mà bên bẹn con bé là một cái bớt hồng khá giống hình trái tim.

Đang cơn say rượu hắn chẳng cần biết gì nữa, hắn cởi quần rồi banh chân con bé ra. Chi đau lắm nhưng cô cố mở mắt trừng trừng nhìn thẳng mặt kẻ cưỡng hiếp mình. Trớ trêu thay cái đèn trong khoang xe ôtô, đã bố trí sẵn một cách vô tình hay hữu ý mà không thể nhìn rõ mặt kẻ đó. Cái cô thấy là hắn đeo một dây chuyền vàng, có mặt dây chuyền hình con bọ cạp. Mỗi lúc hắn thúc vào trong lồn Chi người hắn chồm lên, cái hình con bọ cạp lại lắc lư trước mắt cô. Hắn đang cơn say chơi rất mạnh, nhưng hắn chỉ thấy con bé mặt mày nhăn nhó. Người nó co rúm lại khi bị nhưng phát thúc cực mạnh, kể cả lúc mất trinh nó có vẻ đau đớn cực độ.

Không đau sao được khi một cái buồi to ngoại cỡ như của hắn, đến cả những con cave từng trải vẫn rên rỉ thảm thiết. Nhưng con bé tuyệt nhiên không rên rỉ lấy một tiếng, chỉ có đôi mắt to tròn trong veo nhìn hắn trân trân. Hắn lấy hết sức trai trẻ chơi thật mạnh vào lồn nó, lòng tự ái đàn ông của hắn bị tổn thương. Chưa bao giờ như thế cả mà cái con bé nhỏ nhắn này làm hắn thấy như bị sỉ nhục… Con bé sau vài cái thúc trời giáng nó ngất lịm, hắn chơi thêm một lát thì xuất tinh vào lồn nó. Khi rút ra hắn còn nhìn lại cái lồn bé nhỏ sưng lên bầm dập, và tinh trùng quện lẫn máu trinh rớt ra nệm xe.

Do cái buồi quá cỡ của hắn khi tống vào, lồn nó đã bị rách ra máu từ chỗ rách vẫn đang rỉ ra… Chơi xong hắn mặc quần rồi ra ngoài châm điếu thuốc hút.

– Làm gì với nó đại ca? Em để lại đại ca dùng nhé!

Thằng đàn em hỏi hắn:

– Quẳng đi… Nhưng đừng để nó thương tích và cấm bán nó cho bọn buôn gái… vứt là vứt!

Hắn gằn giọng:

– Dạ! Đại ca!

Tên đàn em đáp lời, nó gọi thêm mấy tên nữa ở ngoài vào sau khi mặc lại quần áo cho con bé. Chúng mang cô lên một cái xe ô tô khác phóng vụt đi. Chi tỉnh lại thấy mình đang ở một hè phố xa lạ giữa đêm vắng, cô cố nhớ lại những gì đã diễn ra. Cô đang trên đường đi học về và đang dừng lại ở lối nhỏ quen thuộc trò chuyện với loài hoa cùng tên mình…

Hoa Xuyến Chi nó và cô là bạn, nó trung thành nghe cô kể lể chuyện mẹ mắng, chuyện gấu Pun bị con Lu lu của bố cắn nát… chuyện bạn bè mỗi ngày. Xuyến Chi không bao giờ nói với ai hết, nếu cô buồn nó khẽ rung cành hoa tán lá như an ủi cô. Bù lại Chi rất chăm nó nhặt những cành lá bông hoa bị người qua lại giày xéo. Cô khóc mỗi khi hoa bị dẫm đạp vô tình cảm thấy như chính mình đang tổn thương… Hôm ấy cũng như bao hôm chỉ khác lần này cô và Xuyến Chi chia xa mãi… Hai kẻ ác độc đã bịt mồm lôi cô lên xe ôtô, tiếp theo là bị hiếp…

Lưu Vỹ lướt trên phố đêm bằng chiếc BMW 428i mui trần sang trọng, với một đại thiếu gia như Vỹ thì muốn gì chả được. Vỹ đã quen với ánh mắt trầm trồ thán phục của mọi người, và ở thành phố này mọi chốn ăn chơi đại thiếu gia cậu đã nổi danh vô cùng. Vỹ nhìn phía trước xa xa có một bóng nhỏ bé đang đứng dưới gốc cây… ánh cao áp đèn vàng vọt rọi xuống cái bóng cô độc lẻ loi. Giờ này 3h sáng mà đứng đường hẳn con này ế lắm, chứ không chúng nó dạt hết rồi… giờ cao điểm phố này đông chặt gái đứng đường mời khách. Cái gì mình cũng biết trừ gái đứng đường, ha ha phải thử chứ! Xem cái loại phế vật này khác gì mấy em bóng bẩy trong sàn nào…

Lưu Vỹ xịch xe trước mặt Xuyến Chi hất hàm nói:

– Đi chứ!

Vỹ mở cửa xe, những tưởng cái BMW đỏ láng cóng sẽ làm cái đứa con gái đứng đường kia nhảy xổ tới mà xin ân huệ. Đằng này nó coi Lưu Vỹ và cả cái siêu xe không khác gì phế vật. Lưu Vỹ nghĩ hay nó chưa thấy mình trả giá lên sợ rẻ, mà loại hàng nát này thì biết gì siêu xe. Có lẽ con này nó nghĩ mình đi xe công nông thôi, phải trả giá cao bằng cả năm lê lết vỉa hè của nó. Để cho nó phải mừng quýnh lên mà nhảy bổ đến cậu:

– 200 Triệu hết đêm ok!

Nó vẫn im lặng đôi mắt tròn tròn treo veo, đang nhìn vào khoảng không vô định. “Con bà nó!” Con này dễ bị điếc hay sao ý? Hai trăm triệu với con đĩ rẻ tiền như mày sống cả năm đấy. Đã thế thì:

– 500 Tr hết đêm ok!

Lưu Vỹ quát vào mặt Xuyến Chi, cô vẫn đang mông lung bởi cú sốc quá lớn đời mình. Cô chả nghe và chả để ý gì xung quanh cả, cơ sự này làm Lưu Vỹ nhục quá đỗi. Người ta mà biết đại thiếu gia như cậu mà gọi một con điếm đứng đường không được, còn bị nó khinh rẻ coi như rác rưởi. Thằng xe ôm hay thợ xây nó còn chèo kéo mãi chưa chắc đã đi thế mà… Điên tiết Lưu Vỹ bế thốc lên Xuyến Chi lên xe và phóng đi.

Dừng trước cổng khách sạn, Xuyến Chi vẫn thẫn thờ trên băng ghế xe… Nhục nhã đã đủ rồi giờ mà vì con điếm này, để thằng bồi khách sạn nó biết thì e mai cậu chui xuống đất không hết nhục với lũ bạn. Không cần biết Chi như nào Lưu Vỹ kéo xềnh xệch cô vào sảnh. Lễ tân đã quá biết Vỹ lên sau khi chào hỏi đưa luôn cho cậu chìa khóa phòng vip. Đóng sập cửa phòng Vỹ mới ngắm con phế vật đã bánh bơ mình. “Xinh đấy chứ!” Lưu Vỹ thầm khen, mà con này còn mặc cả đồng phục học sinh giả nai lừa tình đấy…

– Vào tắm đi, hôi hám thế này mà còn đứng đó!

Vỹ quát Chi, từ lúc bị kéo lên xe thì cô đã thôi nghĩ miên man. Nhưng Chi cũng chả biết làm gì, cô chỉ là cô bé 12 tuổi sau trận cưỡng hiếp vẫn chưa hết sợ hãi bàng hoàng. Vì thế cô phó mặc khi Vỹ bảo cô đi tắm Chi lập tức đi như cái máy, nước lạnh làm cô tỉnh táo cô nghĩ chắc nó địt mình rồi. Thôi thà ngoan ngoãn may ra nó không đánh, nó hung dữ thế đánh mình chết thì làm sao trở về nhà được. “Mẹ ơi!” Chi muốn khóc qua nhưng cô tự nhủ hoa Xuyến Chi người ta dẫm đạp tan nát còn không khóc, mình cũng phải như bạn ấy…

Chi ra khỏi phòng tắm cô trần truồng đứng im, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn trừng trừng vào Lưu Vỹ. Lưu Vỹ nhìn bộ ngực mới nhu nhú của Xuyến Chi nghĩ thầm, nó bé quá chắc sợ tù đéo thằng nào dám ăn thảo nào nó ế hàng. Vỹ cười khẩy đại thiếu gia cậu đầu đội trời chân đạp đất ai dám bỏ tù. Cái thằng dám bỏ tù cậu thì chắc chưa sinh ra, vì bố cậu là quan chức to trong chính trường. Mà như người ta nói “dưới một người trên vạn người” cha cậu thậm chí nếu ông ấy đứng thứ hai, thì không còn ai dám đứng thứ nhất. Cho lên cậu ăn chơi chác táng thế nào thì trên mặt báo cậu vẫn là một ngôi sao sáng, chẳng một thằng nhà báo nào ngu tới mức phanh phui về cậu để thân bại danh liệt…

Chi nhìn Lưu Vỹ chằm chằm không chút sợ hãi, Vỹ cũng ngắm nghía cô. Cậu nghĩ nếu con này lớn tí nữa sẽ rất xinh, da trắng dáng cao ráo mặt đẹp thế mà đứng đường quá phí. Nhìn nó đáng yêu khiến Vỹ đã muốn chơi rồi thấy nó vẫn đứng trời trồng ở đấy cậu quát:

– Lại đây! Làm việc đi!

Chi lũn cũn đi đến rồi đứng im trước mặt Vỹ, cậu bực mình con này không biết vào nghề lâu chưa mà ngu thế! Kèn sáo cũng đéo biết thật quá dở, mà thôi để loại nhơ nhớp này ngậm miệng vào chả bỏ kinh. Vỹ chỉ ngăn kéo bảo Chi:

– Ra lấy bao nhanh!

Chi lại đi ra ngăn kéo đứng im đó, cô nào biết bao là gì vì ở đó chỉ có mấy hộp như hộp kẹo. Vỹ thì nhìn dáng Chi đứng thẫn thờ trước ngăn kéo, mái tóc dài xõa xuống ôm bờ vai trần, cặp mông tròn trịa cặp chân trần thon thả thì đã không chịu thêm được nữa. Cậu tự đến lấy bao rồi lôi Chi ra giường, đưa bao cho Chi ra lệnh:

– Đeo vào và ngồi lên!

Chi vẫn đứng đực ra đấy, Vỹ điên quá “con bà nó ngu hết phần chó, thế mà cũng đi làm cave”. Hay con này nó đói quá ù tai, mà kể thiếu gia như mình cũng tệ. Thôi mời em ấy ăn đã, cậu bảo:

– Ăn gì không?

Xuyến Chi gật đầu lia lịa, thực ra cô rất đói rồi nhưng sợ Vỹ đánh không dám nói. Vỹ nghĩ thầm “con này nó đói thật, thảo nào ngơ ngơ như bò đội nón”Vỹ gọi một suất ăn nhanh của Pháp lên phòng. Chi nào biết dùng dao đĩa ra sao cứ nhìn đĩa thức ăn, nhưng chả thấy đũa đâu nhưng đói quá rồi. Hơn nữa mình phải ăn để sống, và có sức không tí nó địt thì mình chết cô nghĩ bụng. Chi thò tay bốc miếng thịt, Vỹ bèn ngăn lại lấy khăn ăn quàng vào cổ cô, lấy dao dĩa cắt miếng thịt ra rồi bảo Chi:

– Há miệng ra!

Cứ thế Vỹ bón cho Chi ăn hết đĩa đồ ăn, xong rồi cậu hỏi:

– No chưa!

Chi gật đầu, Vỹ bóc nho bón cho Chi ăn tráng miệng khoản ga lăng này thì thiếu gia cậu rất giỏi. Chi tự nhủ “… nó hung hăng thế nhưng cũng đáng yêu, và đẹp trai nữa”Cô bật cười hàm răng trắng bóc lung linh dưới ánh điện, Vỹ ngẩn người tự nhiên thấy Chi cười. Nụ hàm tiếu nở trên đôi môi hồng bé nhỏ thật là đáng yêu, Vỹ không biết được cả đời cậu đã bị nụ cười ấy làm cho thay đổi.

Lát sau Vỹ bế chi ra giường, sự kiềm chế cũng có hạn cậu đã thích Xuyến Chi lắm rồi. Chi đã không còn ác cảm với Vỹ mấy, lên không biết vì phải cho hay tự nguyện dâng hiến nữa. Nhưng khi Vỹ hôn cô, cô hôn lại rất cuồng nhiệt… cái gì đến cũng phải đến. Vỹ cởi quần rồi cầm buồi nhét vào lồn cô, Vy nhăn mặt của cô vẫn còn rát và đau ở vết rách sau trận bạo dâm kia.

– Đau à!

Vỹ hỏi cô, khi nhìn xuống cái lồn bầm dập sưng tấy của Chi cậu đã lầm bầm chửi “con bà thằng nào bạo dâm với em ấy thế, không biết thương hoa tiếc ngọc”. Kinh nghiệm có thừa Vỹ đã khéo léo nhẹ nhàng với cô. Chỉ lát sau thì Chi đã quấn lấy Vỹ cô ưỡn lên ưỡn xuống khi Vỹ dấn vào lồn cô. Khuôn mặt xinh đẹp hồng rực lên, Chi rên rỉ bấn loạn, tay nắm chặt ga giường như muốn vò nát nó, hơi thở gấp gáp cô lần đầu biết cảm giác sung sướng của đàn bà…

Trời đã sáng nắng mai rọi qua tấm rèm ban công, Vỹ tỉnh giấc mà Chi vẫn còn ngủ. Chi nằm gọn như con mèo con trong lòng cậu, mái tóc lòa xòa xuống mặt. Cặp mi dài cong vút nhắm nghiền, ở khóe mắt vẫn đọng giọt lệ. Nhưng nụ hàm tiếu hồng xinh như đang mỉm cười hạnh phúc, Vỹ không nỡ đánh thức ngắm Chi ngủ cậu thấy đáng yêu và muốn che chở cho cô mãi…

Chi cuối cùng cũng bừng tỉnh thấy Vỹ nhìn mình cô xấu hổ quá vùng ngay dậy nói:

– Đừng nhìn em nữa!

Mặt Chi đỏ bừng, ngoài vụ hiếp dâm không nói đến thì đêm qua cô đã cùng anh ấy… cô xấu hổ cực độ một tay che ngực một tay che bên dưới chạy vào nhà tắm. Chi mặc xong quần áo ra lén lén nhìn Vỹ, rồi mặt đỏ bừng lên cô nhìn vệt nước loang trên giường dấu hiệu của lần yêu hôm qua lại càng ngượng chín mặt… Vỹ thấy Chi bối rối liền quay mặt ra hướng của sổ châm thuốc hút. Lại thấy ngón tay nhỏ của Chi khều vào sườn, tý nữa cậu sặc thuốc… Vỹ hỏi:

– Gì thế em?

Thật sự từ lúc nhìn Chi ngủ, cậu đã có chút tình cảm không còn quát nổi cô bé nữa.

– Em… em… xinh chứ!

Chi ngập ngừng hỏi, Vỹ gật đầu thế là Chi nhảy cẫng lên “yeahhh!” Nhìn kiểu vui sướng trẻ con cậu bật cười. Chi xấu hổ quá mặt đỏ dừ… rồi cô nghênh nghênh mặt lên nhắm mắt lại, chờ mãi không thấy Vỹ hôn cô mở mắt giục:

– Hôn em đi, thấy em xinh mà chả hôn gì hết ý!

Vỹ ghé môi hôn cô, Chi chu môi nhăn mặt:

– Mồm anh hôi không tả được!

Vỹ lại ngây người trước hành động yêu kiều đó, thì bị cô lôi xềnh xệch vào nhà tắm. Cô bảo Vỹ:

– Ngồi xuống há miệng ra em đánh răng cho!

Bị đánh răng bởi người khác thật cơ cực, Vỹ cố chiều cô mà thôi nhìn bầu ngực nho nhỏ như trái đào của Chi qua cổ áo trễ xuống thật quyến rũ. Chi phát hiện ra bực tức lầm bầm:

– Anh lại xấu tính rồi!

Chi đóng cúc áo lại cho kín đáo rồi tiếp tục lôi Vỹ ra đánh răng. Màn tra tấn cơ cực rồi cũng qua, ra khỏi phòng tắm Vỹ định hôn cô thì Chi chạy vuột khỏi tay nhảy tót lên giường thè lưỡi “… lêu… lêu…”. Vỹ nhào lại giường túm được cô định hôn, Chi lại đẩy ra…

– Không được!

Vỹ hậm hực, mình còn gì hôi nữa đây? Chi nhắm mắt mặt nghênh chỉ vào trán:

– Hôn chỗ này nà!

Tại trong thâm tâm Chi cha luôn tỏ ra yêu quý thì hôn vào trán cô. Cô muốn Vỹ làm thế chứ nào biết trai gái thì hôn môi. Chiều lòng Vỹ hôn lên trán cô, chờ Vỹ hôn xong cô ghé môi hôn lại vào má Vỹ chụt một cái. Vỹ chợt nhớ chuyện mình cần làm cậu rút ví lấy ra 500 triệu đưa cho Chi.

– Của em đấy!

Chi lắc đầu:

– Em không lấy!

Với một cô bé 12 tuổi tiền đã ý nghĩa gì đâu, sống trong vòng tay cha mẹ cô chả hiểu được số tiền đó có thể cho cô sống cả đời. Chỉ có Lưu Vỹ đại thiếu gia kia mới dám vứt 500 triệu cho một đêm vui thôi. Lẽ ra nếu là con đĩ thực sự cô đã rất mừng rồi.

– Nhà em ở đâu anh đưa về?

Lưu Vỹ hỏi cô, Chi bật khóc cô nấc lên:

– Em… em… không biết đường về! Người ta bắt em đi!

Thì ra là cô bé bị ép đi khách, bọn nào mà bất nhân thế! Để thiếu gia ta tìm được coi chúng mày kinh doanh nổi không? Để em ý về khổ với bọn bảo kê, bất biết thế nào nhìn chỗ bầm dập của con bé là Lưu Vỹ hiểu. Cậu đề nghị:

– Về nhà anh! Anh cũng chỉ ở một mình!

Chi gật đầu rồi định chạy hôn Vỹ, nhưng cậu cao quá kiễng chân cũng chả tới. Chi ngúng nguẩy bảo câu:

– Anh! Ngồi xuống đi!

Chi đặt lên má cậu một nụ hôn rõ dài, rồi kéo tay:

– Chúng mình đi a nhé!

Thể loại