“Đây có thể xem như lấy thân báo đáp không?”
Nhìn gương mặt anh tuấn đang mỉm cười tà dị, con mắt bạc trắng nhìn chầm chầm vào mình, bên dưới hang động chật hẹp bị vật thể xa lạ lắp đầy…
Mộc Tử Âm vừa phẫn nộ vừa bất lực…
Đối phương cứu mạng nàng không giả, nhưng nàng đã là phụ nữ có chồng…
Cảm giác tủi nhục dâng lên trong lòng…
Mộc Tử Âm phẫn hận nhìn nam nhân này, hận không thể lập tức bóp chết hắn…
Bất quá dù đủ sức làm chủ tinh thần, nhưng thể xác của nàng đã quá mỏi mệt, muốn vận chuyển linh lực tự bạo cũng không làm được…
“A, Ưm”.
Lạc Nam mặc kệ nàng suy nghĩ gì, đâm lao thì phải theo lao, cúi đầu mạnh mẽ gặm lấy đôi môi chín mọng, bá đạo tách ra hai cánh môi, cái lưỡi tham lam thò vào thưởng thức nước miếng ngọt lịm…
Hắn biết nàng khác mấy người Nhược Tuyết, nàng là phụ nữ thành thục, từng trải… hắn không phải nam nhân đầu tiên của nàng, muốn khắc họa tên mình vào lòng nàng, không dễ dàng như vậy…
Ít nhất việc chiếm đoạt nàng là một bước tiến lớn trong công cuộc chinh phục nữ nhân này…
Nàng đã quan hệ cùng phu quân, hắn cũng phải quan hệ cùng nàng… từ đó để trong lòng nàng có ấn tượng khó phai với hắn…
Dù là yêu hay là hận…
Hận và yêu tưởng chừng như xa, nhưng nếu biết cách khai quật, chúng nó sẽ cách nhau rất gần…
Chụt chụt.
Lạc Nam điên cuồng nút lưỡi khiến đầu óc Mộc Tử Âm trống rỗng, nàng chưa từng bị đối xử mạnh bạo như vậy…
Doãn Chí Bình thực lực thậm chí còn kém nàng một chút, trong quan hệ vợ chồng rất quân tử lễ độ, sợ làm phật lòng nàng…
Lạc Nam sao có thể để nàng có thời gian suy nghĩ? Hiện tại là thời điểm phụ nhân này yếu đuối dễ xâm nhập nhất, nếu để nàng bình tĩnh khôi phục, khi đó nàng sẽ trở lại cao cao tại thượng Hóa Thần cường giả…
Hắn hai tay siết chặt eo nàng, ép sát bộ ngực hùng vĩ vào ngực mình, nhịp tim đập trong hai lòng ngực đối phương điều cảm nhận được…
Cảm giác ấm áp bầu vú nàng mang lại trong làn nước lạnh, Lạc Nam hưng phấn vô cùng…
Dương vật vốn nằm im trong âm đạo chật hẹp cũng từ từ chuyển động…
Mộc Tử Âm trong lòng hoảng hốt, biết hôm nay khó thoát kiếp này, nàng nhẫn nhịn tức giận, cố gắng đè nén khoái cảm ngày một gia tăng…
Quyết không phát ra âm thanh mê người thoải mái của mình…
Lạc Nam hôn nàng một chút, lúc này rời môi, nhìn đôi môi đã ửng đỏ lấp lánh, hắn cười mỉm, tiếp tục hôn khắp khuôn mặt như sứ kia, liếm láp vành tai tinh xảo, vùi đầu vào mái tóc bồng bềnh…
Ngửi lấy hương thơm thành thục quyến rũ của người phụ nữ, hắn khàn khàn thủ thỉ:
“Thê tử của Doãn Chí Bình đã chết trong tay thụ yêu, người ta cứu được là Mộc Tử Âm của Lạc Nam!”
Mộc Tử Âm trong lòng chấn động…
Hắn vậy mà biết danh tính phu quân mình?
Trong nhất thời, trong lòng Mộc Tử Âm cảm thấy bất an…
Bên dưới hai bộ phận tư mật vẫn từ từ cọ xát, dương vật Lạc Nam nhẹ nhàng ra vào, không nhanh không chậm…
Nhìn thấy nét bất an trên gương mặt thiếu phụ vì lo lắng, Lạc Nam hừ lạnh nói:
“Kẻ kia không xứng với Tử Âm nàng”.
Nói xong lại tiếp tục cướp lấy môi thơm, mặc cho nàng yếu ớt giãy dụa, bên dưới bắt đầu gia tăng tốc độ…
Chẹp chẹp.
Bên trong dòng nước, dương vật ra vào mãnh liệt nơi âm đạo, làn nước mát mẻ cuốn trôi toàn bộ dung dịch do hai người tiết ra…
“A”.
Mộc Tử Âm nhíu mày, của hắn quá lớn làm nàng đau đớn, lại thêm nước nhờn bị cuốn trôi khiến nàng hơi rát…
Lạc Nam nhận ra khó khăn của nàng, đưa tay bế phốc thân hình thành thục lên, hai bộ phận sinh dục vẫn chặt chẽ kết hợp…
Hắn phi người lên một hòn đá lớn, ngồi bịch xuống, đặt Mộc Tử Âm ngồi trên đùi, âm đạo càng thêm siết chặt côn thịt nóng bỏng…
Ở tư thế này, Lạc Nam thoải mái bú mút hai bầu vú thơm mùi sửa…
Mộc Tử Âm dần cảm giác được sung sướng tình dục mang lại, bất quá hận ý trong lòng không giảm, như gấu bông mặc nam nhân nhào nặn…
Gắt gao cắn chặt môi, không cho tiếng rên nơi cổ họng thoát ra…
“Của nàng còn khít quá, ta thích lắm” Lạc Nam nhả ra núm vú cương cứng ướt át, cảm nhận khe thịt bó sát, lên tiếng khen ngợi…
“Tử Âm của ta thật mẫn cảm, nhiều nước như vậy, thoải mái thật” Lạc Nam từ dưới thúc lên, dương vật chạm đáy tử cung nàng…
Lầy lội, trơn tuột, chật hẹp, mềm mại đầy sướng khoái…
Mộc Tử Âm nhắm lại đôi mắt đẹp, quyết không nghe kẻ xa lạ thô bỉ này, thầm nghĩ đợi khôi phục thực lực chuyện đầu tiên làm là giết chết hắn…
“Thả lỏng toàn thân, ta có chuyện muốn cho nàng xem” Lạc Nam báo hiệu, không đợi nàng phản ứng, một lần nữa hung hăng cướp đoạt cái lưỡi đinh hương trong miệng…
Bên dưới âm đạo, một tia hồn lực chuyển qua cơ thể nàng, mang theo một đoạn trí nhớ…
Trí nhớ tu sĩ phần lớn cất giấu trong linh hồn, đó là lý do vì sao nhiều người thường bị kẻ địch sưu hồn để cướp lấy trí nhớ…
Mà Lạc Nam chủ động truyền tải trí nhớ qua linh hồn cho nàng…
Mộc Tử Âm cũng cảm nhận được điều đó, nàng trong lòng cười lạnh, xem ngươi muốn giở trò gì…
Mặc kệ đoạn kia trí nhớ hòa nhập cùng linh hồn…
Chỉ thoáng chốc, sắc mặt nàng đại biến, làn da vốn dĩ khôi phục chút huyết sắc trở nên trắng bệch…
Lạc Nam thậm chí cảm nhận được thân thể ấm áp của nàng đang run lẩy bẩy…
Hắn đã truyền tải phần trí nhớ Doãn Chí Bình phản bội nàng, cũng không giấu diếm việc hắn giết đối phương…
Lạc Nam không muốn che giấu, cũng chả có gì phải che giấu, niềm kiêu ngạo không cho phép hắn làm thế…
Thả chậm tốc độ ra vào nơi âm đạo, ôm lấy thân thể run rẩy, bàn tay ôn nhu vuốt lấy mái tóc còn đẫm nước của nàng…
Mộc Tử Âm trong lòng trống rỗng, nước mắt chảy dài trên má, nàng ngơ ngạc mặc hắn bày bố, thậm chí vô thức tựa đầu vào lòng ngực săn chắc kia…
Nữ nhân bị phản bội là thời điểm yếu đuối nhất, đây còn là khi mình sẵn sàng hy sinh tính mạng vì đối phương nhưng vẫn bị phản bội…
Lạc Nam nhân cơ hội thủ thỉ bên tai nàng: “Đó là lý do vì sao ta nói Thê tử Doãn Chí Bình đã hết, sau này chỉ còn lại Mộc Tử Âm của ta…”
Mộc Tử Âm lại hơi run rẩy, nàng lúc này như người mất hồn, chỉ có cảm giác sung sướng nơi âm đạo vẫn không suy giảm…
Vì nam nhân kia lại bắt đầu di chuyển…
Lúc này Lạc Nam không tiếp tục ôn nhu nữa, hắn cần triệt để khắc tên mình vào lòng nàng vào thời điểm này…
Từ Linh Giới Châu lấy ra một tấm nệm, Lạc Nam đặt nàng nằm ngửa nhìn tấm thân quyến rũ mê người kia, hắn từ từ đè lên…
Bên trên chiếm lấy môi lưỡi thơm tho, tay bóp hai bầu vú…
Bên dưới dương vật ra vào âm đạo một cách liên tục…
Bạch Bạch Bạch…
Mộc Tử Âm rất muốn rên rỉ thành tiếng, khoái cảm dâng trào trong lòng người thục phụ, nhưng nghĩ đến người đang xâm phạm mình, lại là người giết chết trượng phu, nhưng trượng phu lại là người muốn phản bội chính mình…
Các cảm xúc mâu thuẫn tột độ đan xen khiến Mộc Tử Âm như muốn phát điên…
Nhưng lại có một tia kích thích…
“Nàng quả là vưu vật, Tử Âm, nhìn vào mắt ta”.
Lạc Nam vừa nhấp vừa nhìn nàng…
Mộc Tử Âm vô thức nhìn vào con mắt duy nhất trên khuôn mặt kia…
Ngoài vẻ tà dị, còn có thêm 1 tia ôn nhu, như muốn hòa tan toàn thân nàng…
Mộc Tử Âm hoảng hốt, quay đầu sang nơi khác, trong lòng thầm hận tâm cảnh yếu kém của mình…
Lạc Nam sao chịu buông tha?
“Không nghe lời? Xem ta làm nàng” Hắn hừ nói bá đạo, bên dưới bắt đầu chạy nước rút…
Bạch Bạch Bạch.
Da thịt va vào nhau, mỗi cú thúc chạm tận đáy tử cung, Lạc Nam nắc mạnh đến mức hai viên ngọc của hắn như muốn lấn vào hang sâu của nàng…
Mộc Tử Âm thân thể run lẩy bẩy, lỗ nhỏ của nàng đang bị mở rộng, thứ cứng cáp kia ma sát các mảnh thịt mềm mẫn cảm khiến nàng gồng mình chịu đựng không phát ra âm thanh…
“Nhìn ta?” Lạc Nam hỏi lại lần nữa, bên dưới gia tăng tốc độ…
Gương mặt người phụ nữ ngoan cố vẫn quay đi, nước mắt lăn dài trên má, lông mày nhíu lại vì âm đạo hơi đau đớn…
Lạc Nam trong lòng tê rần, biết nàng đau đớn, bất chợt thả chậm tốc độ, cúi đầu xuống lè lưỡi ôn nhu liếm láp nước mắt trên gương mặt mỹ lệ…
Giai nhân trong lòng run lên, nam nhân này khi thì bá đạo, khi thì dịu dàng khiến nàng không biết đâu mà lần…
Lạc Nam xoay người nàng nằm nghiêng, hắn cũng đổ thân xuống nằm đối diện…
Vòng tay ôm thân thể mê người vào lòng ngực, đem một chân nàng gác bên hông hắn, dương vật chầm chậm chuyển động…
Ở tư thế này thì Mộc Tử Âm không còn đường trốn tránh, đành phải nhìn khuôn mặt khiến nàng căm ghét…
“Ta đã có nữ nhân, hơn nữa còn không chỉ một người” Lạc Nam chợt nhu hòa nói, ánh mắt thoáng thẫn thờ, hiện lên một tia cưng chiều khiến trái tim Mộc Tử Âm hơi run…
“Các nàng ấy đều rất tốt, xinh đẹp không kém nàng, có các nàng là phúc phận của ta” Lạc Nam nhu hòa nói tiếp, dương vật vẫn ra vào ổn định…
“Lần đầu nhìn thấy nàng và Doãn Chí Bình, ta không hề hâm mộ hắn vì có người vợ sẵn sàng hy sinh vì hắn như nàng”.
“Bởi vì ta biết, nữ nhân của ta cũng có thể làm như vậy”.
“Nhưng ta thề, cho dù Lạc Nam ta chết cũng không để nữ nhân của mình rơi vào trường hợp đó”.
“Mặc kệ Tử Âm nàng hận ta bao nhiêu, thì không ai có thể chối cãi, giờ phút này nàng đang thuộc về ta, là người đàn bà của ta”.
Như muốn chứng minh lời mình nói, Lạc Nam bên dưới thúc mạnh vài cái, ngậm lấy môi nàng…
Mộc Tử Âm trong lòng mắng vô sỉ, nàng hiện tại toàn thân không thể hành động, kẻ này lại nói đường hoàng như vậy…
Nằm nghiêng thân mật cùng nhau hồi lâu…
Lạc Nam cảm thấy không hài lòng tư thế này, hắn muốn đánh sâu vào nàng nhất có thể…
Lật người nàng lên, để nàng chổng cao mông, ở tư thế này có thể thấy hai hang động thần bí nhất…
Âm đạo lầy lội chật hẹp đã sớm ướt đẫm.
Lỗ nhị nhỏ xíu không thấy lối vào, các nếp gấp hồng nhạt càng khiến nó trở nên thần bí…
Mộc Tử Âm xấu hổ phẫn hận đến cực điểm, biết người kia đang quan sát toàn bộ nơi thầm kín của mình…
Lạc Nam không nói lời nào, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, từ phía sau đâm phập vào âm đạo…
“Ư, Hừ”.
Rốt cuộc Mộc Tử Âm vô thức hé miệng rên rỉ, tư thế này nàng chưa từng thể nghiệm qua, khoái cảm dâng trào…
Lạc Nam nhấp mạnh…
Bạch bạch.
Một tay vỗ bờ mông tròn nút nít thịt, vừa vỗ vừa hung hăng nói:
Bốp.
“Hắn không thể bảo vệ nàng, ta bảo vệ”.
Bốp.
“Ta đã muốn thì nàng chạy không thoát”.
Bốp.
“Những thứ hắn đã làm với nàng, ta cũng đang làm, thậm chí làm tốt hơn hắn”.
Bốp.
“Ngoan ngoãn thả lỏng, ta trị thương cho nàng”.
Mộc Tử Âm nhắm mắt cam chịu, thân thể thành thục như con thuyền trên sóng lớn, bầu vú đung đưa theo mỗi lần ra vào của nam nhân…
Không biết vì sao, cảm giác tội lỗi với phu quân dần dần phai nhạt…
Trái lại, khoái cảm tràn ngập, miệng thơm hơi mở…
“Ưm, sướng”.
Đột ngột vô số linh khí từ bốn phương tám hướng truyền về khiến Mộc Tử Âm thốt lên rên rỉ…
Lạc Nam đã vận chuyển Long Tiên Thánh Điển, thu gom linh khí về thân thể nàng…
“Lão bà, sướng không?” Nghe nàng rên rỉ, hắn mở miệng cười trêu…
Mộc Tử Âm thầm hận, nàng sướng vì linh khí trị liệu, không phải vì giao hợp với hắn, hơn nữa ai là lão bà của tên này chứ?
Lạc Nam cũng không tiếp tục đùa giỡn, tập trung vận công liệu thương cho nàng…
Không lâu sau, linh lực Mộc Tử Âm khôi phục hai phần mười, thực lực miễn cưỡng sánh ngang Kim Đan kỳ…
Lạc Nam dừng vận chuyển công pháp, xoay người ôm nàng vào ngực nói:
“Ta mới không ngu trị thương toàn bộ cho nàng, sợ nàng lập tức giết ta mất, nàng phải yếu đuối ta mới dễ bắt cóc”.
“Ta không bao giờ tha thứ cho ngươi” Mộc Tử Âm lúc này đã đủ sức nói chuyện, trừng mắt nhìn Lạc Nam quát lớn.
Chụt.
Lạc Nam tinh nghịch đánh chụt vào môi nàng, vỗ ngọt nói:
“Mặc kệ yêu hay hận, chỉ cần nàng bên cạnh ta, ta đã mãn nguyện”.
Mộc Tử Âm chấn động, xoay mặt đi nơi khác, thầm mắng người này không biết xấu hổ, trong đời nàng lần đầu nghe tình thoại buồn nôn như vậy…
Nàng biết với tình trạng hiện tại, dù đã khôi phục nhưng muốn thoát khỏi người này là nằm mơ…
Về phần tự bạo, nàng làm được sao?
Mộc Tử Âm nàng không ngu đến mức chết thêm lần nữa vì kẻ phản bội mình…
Huống hồ ân tình đôi bên xem như trả hết, mặc dù cùng Doãn Chí Bình cưới nhau đã lâu, nhưng phần lớn thời gian tu sĩ đều dành để bế quan tu luyện, thời gian gắn bó rất ít…
Đó cũng là lý do Doãn Chí Bình có thể dứt khoát phản bội nàng, tình nghĩa phu thê được mai mối phải xây theo năm tháng, tuổi thọ tu sĩ hàng vạn năm, bọn hắn cưới nhau chưa đến 20 năm, lại dành thời gian tu luyện là chủ yếu, thời gian gần gũi rất ít…
Lạc Nam ôm ấp thân hình mềm mại đầy đặn, như nhớ đến điều gì, hắn thăm dò hỏi:
“Bao lâu rồi nàng chưa về Thiên Mộc Tông?”
Mộc Tử Âm cắn răng không thèm trả lời…
Bạch bạch bạch…
Lạc Nam nhấp mạnh kịch liệt…
“Gần 1 năm” Nàng chịu không nồi đành phải đầu hàng…
Lạc Nam thầm nói quả nhiên, hèn chi nàng không biết dung mạo của kẻ bị truy tìm như hắn.
“Sau này nàng không cần trở về”.
“Tại sao?” Mộc Tử Âm vô thức thắc mắc…
“Lão công của nàng giết thiếu chủ Thiên Mộc Tông, nàng đương nhiên chỉ có thể theo ta” Lạc Nam không sao cả nói…
“Lão công?” Mộc Tử Âm hơi khó hiểu, chợt hai má đỏ bừng, lạnh lùng nói:
“Muốn làm lão công ta? Nằm mơ!”
Lạc Nam cười quỷ dị, kề sát vành tai nàng thì thầm: “Không phải lão công? Vậy ai đang lấp đầy cô bé của nàng thế”.
“Vô sĩ” Mộc Tử Âm giận dữ, vung tay tát mạnh…
Lạc Nam nhanh trí chụp tay nàng, bất ngờ hé miệng ngậm lấy các ngón tay tinh xảo, nút chùn chụt…
Mộc Tử Âm phát điên, chưa từng gặp kẻ nào vô lại như vậy, nàng xoay người muốn chạy…
Lạc Nam sao có thể buông, vươn người đuổi theo, nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, tách chân nàng ra…
Dương vật lại chui vào nơi ẩm ướt…
Môi tìm đến môi…
Biết tạm thời không thể thoát khỏi người này, hắn quá mức xảo quyệt, Mộc Tử Âm đành thả mình cam chịu…
Bạch bạch bạch.
Vừa ra ra vào vào, Lạc Nam nhả môi nàng ra vừa ôn nhu nói:
“Ta muốn chiếm lấy nàng, vì nàng là một thê tử tốt, vừa xinh đẹp, vừa kiên cường chỉ có kẻ ngu mới bỏ lỡ”.
“Hừ” Mộc Tử Âm hừ lạnh, hai mắt khép hờ mặc hắn đoạt lấy, nàng vẫn chưa cởi được nút thắt mâu thuẫn trong lòng…
Biết mâu thuẫn trong lòng nàng phức tạp, Lạc Nam cũng không gấp gáp, trước hết cần dỗ ngọt nàng, ít nhất để nàng không tìm cách trốn đi, hắn ôn nhu thủ thỉ:
“Ta sẽ không cho nàng trốn, phu thê chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm”.
Vừa nói vừa gia tăng lực dập…
“Hừ, nằm mơ” Mộc Tử Âm phản bác, mặt mũi ửng hồng vì khoái cảm…
“Có được nàng, quả thật là giấc mơ của ta” Lạc Nam một mặt nghiêm túc nói.
“Vô sỉ, buồn nôn đến cực điểm, Ư, hừ” Mộc Tử Âm vừa mắng xong, côn thịt kia đã thúc mạnh đến nơi hạch tâm tử cung nàng, chỉ có thể hé miệng thở dốc…
Lạc Nam là nói thật, xuất thân từ trái đất như hắn chưa hề xem lớp màn mỏng manh kia là chuyện to tát, Mộc Tử Âm ở kiếp trước tuyệt đối đẹp hơn cả Hoa Hậu, là cấp bậc nữ thần tồn tại, có được nàng hắn còn mong gì hơn?
Vì là tu chân giả, thân thể các nàng hầu như không có mở, lại uyển chuyển linh hoạt, làn da láng mịn không nhiễm bụi trần, không trang điểm má vẫn hồng, không tô son môi vẫn đỏ rực…
Điều này là thứ mà các nữ nhân kiếp trước sống trong bầu không khí ô nhiễm, ăn thức ăn chứa hóa chất không thể nào so sánh được…
Mặc kệ Mộc Tử Âm có tin hay không, Lạc Nam ra sức chạy nước rút…
“Hừ, A, nhẹ một chút!” Mộc Tử Âm tiêu hồn rên rỉ, dương vật Lạc Nam quả thật lớn lắm, nó khiến nàng bị trướng đầy, hắn lại hành động mạnh mẽ làm nàng như muốn lên tiên…
“Lão bà, có bí quyết gì không? Sao của nàng khí thế? Ta như bị nàng bớp dẹp” Lạc Nam thở sung sướng khàn khàn nói…
“Là của ngươi quá lớn” Mộc Tử Âm gắt giọng, của Doãn Chí Bình chỉ bằng một nửa Lạc Nam, lúc giao hoan lại cực kỳ nhẹ nhàng, nào có ai như tên này, rõ ràng muốn làm chết nàng mới hả dạ…
“Sau này thứ to lớn này sẽ thuộc về nàng, thích không?” Lạc Nam vừa nhấp vừa bóp hai bầu vú, xoe đầu núm như trái nho kia…
“Quỷ mới thích ngươi” Mộc Tử Âm trợn tròn mắt, bất quá âm đạo lại chảy nước róc rách…
Lạc Nam mỉm cười, cảm thấy tiến triển giữa hai người không tệ, mặc dù nàng còn khắp nơi chống đối, nhưng ít ra đã chịu nói chuyện cùng hắn…
“Ta sắp ra, bảo bối chịu đựng một chút, làm mạnh đây” Lạc Nam trưng cầu ý kiến, thật ra hắn cảm giác nàng sắp ra nên muốn ra cùng nàng…
Tu luyện Song Tu công như hắn làm sao có chuyện dễ ra như vậy?
Không đợi nàng phản bác, hắn ra sức nhấp mạnh liên tục, chơi nàng trong tư thế đứng…
Bạch Bạch Bạch.
“Á, ta chết, giết ta đi, hừ hừ hừ”.
Mộc Tố Âm mắt đẹp ngập nước, mồ hôi đầm đìa, bầu vú lắc lư, âm đạo co thắt dữ dội, một luồng nước ấm phun trào…
“Ta cũng ra, hừ, nàng tuyệt vời quá” Lạc Nam gồng mình, cơn sướng dâng đến tận óc, côn thịt giật giật bên trong âm đạo…
“Bên ngoài, mau rút ra, ưm” Mộc Tố Âm rên rỉ, không quên lấy tay đẩy hắn…
Lạc Nam cứng đầu ghì chặt lấy nàng: “Nàng là của ta, ta muốn bắn bên trong, cấm ý kiến”.
Nói xong nhấp mạnh gần chục cái cuối cùng, dương tinh nóng hổi bắn thẳng…
“Á, nóng, Á Sướng, chết mất, Lạc Nam ta hận ngươi huhu”.
Nàng mắt mũi tèm lem, nước bọt chảy dài, miệng thơm thở hổn hển…
Đây là lần đầu tiên nàng được ra bên trong…
Lạc Nam ôm chầm thân thể mềm mại, đè nén cơn sướng bế vội nàng về đệm…
Đặt nàng nằm ngửa ra, tách hai chân thon dài ngắm nhìn huyệt động đang lầy lội đó…
Hai mép môi lúc này đỏ ửng nở rộ như cánh hoa, bên trong là hỗn hợp sinh mệnh màu trắng đang chảy dài ra ngoài…
Lạc Nam vội vàng khép lại cánh hoa, hy vọng nàng mang thai con mình…
Mộc Tố Âm là nữ nhân thành thục, quyến rũ lại từng trải, tu vi cao, so với Yên Nhược Tuyết các nàng thích hợp làm mẹ hơn…
Lúc này hắn mới nằm xuống, đưa tay vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên trán, dịu dàng hỏi:
“Còn giận ta không?”
“Muốn ta tha thứ ngươi? Nằm mơ đi” Mộc Tử Âm trợn tròn mắt kiên cường nói, nàng không muốn cho người này sắc mặt tốt…
Lạc Nam cười, không hiểu sao hắn lại thích bộ dạng tức giận này của nàng, hai người vẫn trần truồng, Lạc Nam ôm nàng.
Mộc Tử Âm mặc dù không ôm hắn nhưng vẫn nằm im…
“Như đã nói, chỉ cần nàng bên cạnh ta, hận hay yêu không quan trọng” Lạc Nam nắm bàn tay mềm mại thon dài của nàng nói.
Mộc Tử Âm trái tim hơi run, nàng xoay người, không thèm để ý tên này, trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ…
Nhìn trên da nàng vẫn còn các vết thương, Lạc Nam cúi đầu dịu dàng hôn lấy chúng, hắn nói lẩm bẩm trong miệng:
“Ta sẽ không bao giờ để nàng bị thương nữa”.
Không cho Mộc Tử Âm phản ứng, hắn nhay tay nhét viên đan dược thơm ngát vào đôi môi đỏ của nàng…
Đan vừa vào môi đã cấp tốc lan tỏa, một cảm giác thoải mái toàn thân chợt dâng lên…
Mộc Tử Âm cảm thấy da thịt mình như đang lột xác, các tế bào đều dồi giào sức sống, vết thương trên người nhanh chóng kết vảy, lại nhanh chóng lành lặn…
Chỉ thoáng chốc, một cỗ ngọc thể hoàn mỹ giữa thiên nhiên xuất hiện làm Lạc Nam hùng phong tái khởi, dương vật căng cứng…
Nàng thật quá đẹp…
“Ngươi cho ta ăn gì?” Mộc Tố Âm không nhịn được thốt lên, mặc dù thực lực chưa khôi phục, nhưng ngoại thương đã khỏi hẳn, thậm chí tốt hơn lúc ban đầu…
“Dưỡng Nhan Đan” Lạc Nam không giấu cười nói.
Mộc Tử Âm phức tạp nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nhìn nụ cười tươi tắn của hắn nàng muốn lao lên cắn một ngụm…
“Nàng mặc y phục vào, nơi này hoang vu, không may có người bắt gặp ta xem như lỗ lớn”.
Nhớ đến hoàn cảnh nơi này, Lạc Nam hấp tấp lấy ra một bộ váy dài màu bích lục, bên trên có thêu lấy từng con Hồ Điệp nhỏ đang bay lượn, ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt, chất liệu mềm mại như mây, vừa nhìn đã biết hàng cao cấp…
Mộc Cẩm Lan Y, Địa Cấp Hạ Phẩm Y Phục…
Thứ này Lạc Nam vốn định tặng Tình Nhi, nhưng hiện tại xem ra phải kiếm y phục khác cho nàng rồi…
Hắn cảm thấy Mộc Tử Âm càng thêm thích hợp bộ này…
Mộc Tử Âm lập tức bị hấp dẫn, kiến thức Hóa Thần Kỳ khiến nàng biết thứ này bất phàm…
Nếu biết đây là một kiện Địa cấp Y Phục không biết có cảm động không?
Lạc Nam cũng không nói, cầm lấy y phục định thay cho nàng…
“Không cần” Mộc Tử Âm vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, từ nhẫn trữ vật lấy ra một y sam màu tím…
Lạc Nam quê độ xụ mặt, tay cầm Địa Cấp Y Phục lúng túng vô cùng…
Mộc Tử Âm nhìn bộ dạng của hắn muốn phì cười, bất quá nhịn lại, cất lấy y sam, đưa tay chộp lấy…
Lạc Nam lập tức tiến một bước:
“Ta muốn thay cho nàng!”
“Nằm mơ, xoay mặt ra chỗ khác” Mộc Tử Âm sẵn giọng…
Lạc Nam lắc đầu, lấy ra Tiên Lữ Tình Duyên thay xong, lại khoác vào Áo Choàng Bóng Tối…
Xoay người nhìn lại, đã thấy một vị tiên tử đứng đối diện…
Mộc Tử Âm càng thêm cao quý, càng thêm hoàn mỹ, váy dài trơn bóng ôm lấy thân hình đầy đặn, mái tóc búi trên đầu tăng thêm vài phần trưởng thành, quyến rũ…
“Nàng sau này là Mộc Điệp Tiên Tử của Lạc Nam ta” Lạc Nam ôm nàng vào ngực tự hào nói…
“Tiên Tử sao?” Mộc Tử Âm lẩm bẩm, hiếm thấy không phản bác hắn…
“Ta cần yên tĩnh suy nghĩ một thời gian, được không?” Mộc Tử Âm nhìn hắn, biết nam nhân này sẽ không dễ dàng thả mình…
“Được” Lạc Nam ngoài ý muốn lập tức gật đầu, hắn nói: “Nàng tiến vào pháp bảo của ta từ từ suy nghĩ, dù bao lâu ta cũng chờ được”.
Mộc Tử Âm cũng không bất ngờ hắn có không gian pháp bảo, người này rõ ràng là đại thổ hào, cho dù nói hắn là tiên nhân hạ phàm nàng cũng có thể sẽ tin.
“Được” Gật đầu đồng ý, xem ra đây là biện pháp tốt nhất lúc này… Nàng cần tĩnh lặng một thời gian…
Lạc Nam ý niệm vừa động, hai người lập tức biến mất…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129