Khi cánh cổng ấy mở ra, tôi đứng im rồi nhìn người con gái ấy thật lâu, cho đến khi cô bước đến và luồn tay qua ôm lấy tôi. Mùi hương trên tóc vẫn còn nguyên như cái thuở mới yêu nhau, đôi tay thon gầy chạm vào từng thớ thịt sau lưng làm tôi như bị luồn điện xẹt qua trong thoáng chốc. Khuôn mặt xinh đẹp ấy nép vào ngực tôi rồi dụi dụi như con mèo nhỏ đang cựa quậy. Tất cả đều rất đỗi ngọt ngào, nhưng làm sao tôi có thể quên được những việc khi nãy cơ chứ, chúng trôi qua chưa đầy một tiếng đồng hồ mà…
Đứng im tầm 5 phút thì cô giáo nhà tôi cũng chịu mở lời trước..
– Sao hôm nay không nói gì?
– Hôm nay là lúc nào?
– Thì lúc nãy… với giờ.
– Cô muốn em nói gì? Muốn em nổi khùng hả? – Giọng tôi đanh lại, chỉ cần nhớ đến lúc cha già Dương vừa hát vừa nhìn mê dại bả là tôi đủ tối sầm mắt lại rồi.
– Thôi về đi, khuya quá rồi.
– …
– Ngoan, về đi.
– Đừng nói như vậy nữa.
– Như vậy?
– Không thích cô nói em ngoan.
– Ừa, vậy về đi, cô thương.
Nhìn những biểu cảm quan tâm trên mặt bả, thêm một cái tát yêu nơi má, y như một liều thuốc thần giải cảm cho thằng đang chuẩn bị lên cơn như tôi. Con gái thường thì rất khác với chúng ta các bác ạ. Bản thân người con trai luôn muốn mọi chuyện phải rõ ràng, còn những người sẽ sánh đôi bên mình thì luôn tạo ra những thứ khó đoán, huyễn hoặc và đầy kì bí.
Tất nhiên tối đó tôi phần nào nguôi bớt và về nhà đánh một giấc. Nhưng không phải vì thế mà bỏ qua chuyện này.
– Gì sớm vậy?
– Thức giờ nào thì tới giờ đó thôi.
Bà bác vừa mở cửa ra thì tôi đẩy xe luôn vào rồi đứng chờ cô đóng cửa lại, xong theo cô vào nhà như mọi khi. Tất cả đều diễn ra hết sức bình thường, bả vẫn dựa vào lòng tôi vừa ăn trái cây vừa xem tivi, đang tính tìm lúc thích hợp làm rõ vụ hôm qua thì nghe tiếng xe ngoài cửa.
Là tiếng xe hơi.
Nhìn ra thì thấy một chiếc xe Audi đen bóng cực sang đang đậu trước cửa nhà bà bác, tôi thì mắt đã mở to ra rồi nhìn qua mặt bà bác không còn chút máu luôn. Nhưng rất nhanh sau đó bả trấn tỉnh lại vội quay qua:
– Tí có hỏi thì em cứ nói máy cô bị hư, em giỏi tin nên cô nhờ tới sửa, nhé.
– Ờ.
Lia mắt xem mọi thứ có gì khả nghi không rồi bả vuốt vuốt tóc ra mở cửa, tôi cũng líu ríu theo sau.
Từ lúc nhìn thấy xe cho tới lúc 2 người tôi ra ngoài mở cổng thì cái xe vẫn không nhúc nhích. Ngoài lần đầu tiên có bóp còi 2, 3 lần thì hoàn toàn không động tĩnh. Cánh cửa vừa mở ra thì tôi nhìn rõ ngồi kế tài xế là một cô bé tầm nhỏ hơn tôi đang nhìn nhìn cô Phương mỉm cười hí hửng, còn đằng dãy ghế sau không nhìn rõ. Mà… người nhà của bà bác đây ư?
Mở cửa cổng xong thì bà bác nhà tôi “đi theo” xe luôn, chỉ để mình tôi đóng cửa lại, đâu vào đó quay lại thì thấy cái biển số xe là 51- … 3333. Đù, dữ luôn.
Lúc bấy giờ bà bác đang tươi cười mở cửa sau xe rồi cúi xuống đỡ ai đó, 3s sau tôi mới nhìn rõ hình như là một ông cụ… chắc là ông của cô, 2s sau thì có một người phụ nữ cũng theo ông cụ mà rời khỏi xe. Đoán không nhầm thì chắc là mẹ bả… à không, phải nói là mẹ vợ tương lai nhỉ.
Còn cái con hí ha hí hồ khi nãy nhìn thấy thì ôm chầm lấy bà bác như mấy trăm năm á, nhìn chả mến tẹo nào.
Cả nhà mấy người vui vui vẻ vẻ vừa hỏi thăm nhau vừa bước vào nhà, bỏ lại một thằng nhãi đang đứng đực mặt ra nhìn theo, nhìn cảnh đó thấy buồn vãi.
– Ủa? Em là ai?
– Dạ? À, em là học trò của cô Phương – Tôi chợt nhận ra anh tài xế đang đứng gần tôi cười thân thiện hỏi, trông cũng rất có khí khái đàn ông.
– Ừ, anh là anh rể của cô em. Thôi vào nhà đi.
– Dạ.
Vâng, tại lúc đầu tuyệt nhiên tôi không hề chú ý đến anh “tài xế” này, chỉ là giờ nhìn lại thì cả nhà bà bác ai cũng có khí chất của dân nhà giàu danh giá. Cứ nhìn cái xe, đồ mặc này nọ, ngay cả thái độ với nhau cũng khác với những kẻ như tôi. Thực ra khi xưa là Điếc không sợ súng, quyết tâm cưa đổ bà bác mà không để ý, chứ bả cũng không phải là nhìn vào đã là một cô gái bình thường. Sự kiêu hãnh và nhu mì của tiểu thư đúng là do những hành động thân thiện của bả làm lu mờ đi, đánh lừa kẻ khác để che giấu thân phận.
Vào nhà thì bà bác đang ở dưới bếp, tự dưng nhìn qua bộ salon kia gồm 3 người rồi thêm ông anh rể của bả “nhập bọn” thì tôi có cảm giác mình giống như biến thành một gã tài xế bình thường luôn. Hic.
– Ủa? Cháu đây là…?? – Mẹ vợ hướng ánh mắt qua tôi hỏi.. Mà mẹ vợ đang chờ câu trả lời từ tôi sao?
– Dạ… con là bạ.. À không, con là học trò của cô Phương.
– À ra vậy, con cứ lại ngồi, sau lại đứng ở đó.
Đậu, nếu có mình mẹ vợ con có thể lết qua, chứ mà nhìn thái độ của ông bà bác có vẻ éo quan tâm, còn con nhỏ khi nãy cũng nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh, không ưa nó.
– Lại đây chú em, ngồi với anh.
– Dà.. dạ, để em xuống giúp cô.
Phun ra mấy từ xong tôi đi thật nhanh xuống bếp, cũng là lúc bà bác ôm mâm nước vừa chuẩn bị lên, bả nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên ý hỏi tôi xuống đây làm gì. Hỏi gì mà hỏi, ngại chết được.
Không nói gì, tôi đi theo sau bả từ từ lên phòng khách.
– Sao mẹ không chịu điện thoại cho con biết trước chứ, anh nữa? – Cô vừa nói với giọng trách cứ vừa để mấy ly nước xuống bàn.
– Nói làm gì, mẹ phải lên bất ngờ coi con có bạn trai không chứ.
– Ha ha, mẹ rất là mong được bắt gặp đó Phương.
– Em mới ra trường thôi, chưa nghĩ đến những chuyện như vậy.
Đù, lén nhìn bả một phát, đúng là nói dối không chớp mắt. Thế cái ôm tối qua là gì? Mới khi nãy còn ngồi ôm ôm ấp ấp tôi vậy mà giờ thái độ không gì biến đổi mà nói ra những lời như vậy. Nếu không phải nói để tránh rắc rối với gia đình thì khéo tôi đã nổi xung với bả rồi.
Ngồi nói mấy câu thì bà bác quay qua bóp tay chân của ông cụ đang ngồi đó, có vẽ lão ông rất hay bệnh tật, tuy cái nhìn còn sắc nhưng thân thể có thể liệt vào dạng yếu rồi.
– Kêu thằng bé ngồi.. đi. – Ông cụ lên tiếng.
– Dạ? Quên nữa, ngồi xuống Nguyên! – Bà bác quay qua nắm lấy tay tôi kéo ngồi xuống kế bả, giờ tôi mới nhận thức ra là tôi đang đứng chưng cái bản mặt khù khờ ra.
– Ủa đây là Nguyên hả chị? Em tưởng nhỏ hơn em chứ? – Con nhỏ đi chung với đoàn người chồm chồm soi mói nhìn tôi từ trên xuống dưới y như sinh vật lạ lạc vào địa bàn nó. Mà nó tưởng nó lớn quá, còn…
– Ừ, 2 đứa bằng tuổi. Mẹ, em này con từng kể mẹ nghe là con đang ôn thi cho em đó mẹ.
– Ủa vậy hả? Qua.. Qua đây với cô.
– Dạ?
– Mẹ cô kêu qua bên kia kìa! – Bả đập vô tay tôi rồi khẩn trương kêu tôi qua bên kia.
Sao giống vật trưng bày vậy???
– Nhìn cũng đẹp trai quá ta, cái mặt nhìn như búng ra sữa – Vừa nói mẹ vợ tương lai liền bẹo má tôi một cái, ngồi trước bao nhiêu người, bà bác thì bình thường nhưng con nhỏ đang ngồi kế tôi như đang trề môi kìa. Sao mà thấy nó… các bác thử trong tình huống đó thì sẽ cảm nhận được thôi mà.
– Ba mẹ con là ai? Làm gì?
– Dạ, ba mẹ con làm công viên chức… – Méo biết gọi mẹ vợ là gì nữa – Thôi bác.
– Mà bên ngành nào con?
– Dạ ba con là nhà báo, còn mẹ là bác sĩ.
– Hèn gì mà sinh được một cậu con giỏi giang thế này chứ, thiệt là…
– Ủa? Em nó học giỏi lắm hả mẹ? – Anh rể vừa uống nước vừa nhìn tôi hỏi.
– Tất nhiên là giỏi rồi, ai như con bé Thư nhà mình. Con người ta được đi Toán khu vực luôn đó.
– Ô, quá good luôn. Đúng là chung rọ với Phương nhà mình mà.
– Gì anh, hồi đó em đi thi Lý mà.
– À quên, ha ha, nhất Lý toàn quốc thì phải đào tạo được nhân tài chứ, phải hông ta, ha ha.
– Anh.. cứ chọc em!!!
Hê, biết rồi nhé, ra là nhất Lý toàn quốc cơ đấy, thế mà méo cho người ta biết nhá, giấu cho kỹ vào.
– Rồi giờ con tới vòng nào rồi? – Nãy giờ ngồi vểnh tai lên nghe rồi đắc ý khi thu hoạch được một thông tin khá tốt từ cuộc nói chuyện, tôi quên luôn là mình vẫn đang ngồi kế mẹ vợ.
– Dạ..con rớt rồi.
– Tiếc vậy – Mẹ vợ vừa cười vừa xoa đầu tôi, tự dưng tôi lại có cảm giác người này hệt như dì Tư của tôi vậy, có phần rất giống.
Cuộc nói chuyện tiếp tục diễn ra trong đại gia đình họ, tôi chỉ ngồi im lặng và nghe thôi. Chốc chốc nhìn xuống thì thấy mẹ vợ vẫn đang cầm tay tôi vuốt vuốt ra chiều cưng lắm. Ủa mà bộ bà bác nói tốt cho tôi dữ lắm hay sao mà thái độ mẹ vợ lại tốt như thế này nhỉ?
Nhìn chung thì tuy chưa thấy nhà cửa bả ở dưới Sài Gòn ra sao nhưng tôi cam đoan không phải là có vị thế cũng là nhà giàu nứt vách. Nhưng nếu soi kĩ thêm tý thì có lẽ nghiêng về khả năng có địa vị cao hơn vì rõ ràng nhìn ông của bà bác có phần rất nghiêm khắc, còn mẹ vợ thì hiền lành thục đức, nề nếp gia phong cực kì. Thêm nữa ông anh rể cũng không phải hạng vừa khi về làm rể nhà này, duy chỉ có con bé đang ngồi kế bên tôi thì có hơi.. lạc loài tí. Theo nhận xét của tôi là vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121