Từ đằng xa, hai con ngựa đi nước trung chạy tới, có hai người ngồi trên lưng ngựa. Nhất Long nheo mắt, nó thấy hai người đàn ông đội mũ lông, giữa trán đều có một chỏm tóc dài đến sống mũi. Họ mặc áo dày, lông xù ra ở cổ tay bám bẩn màu xám xịt, chân đi ủng da tới gần đầu gối, sắc mặc đỏ chót như vừa uống rượu. Hai bên hông mỗi người đều giắt một cây đao, một cây cung lớn, lông chim dày đặc sau vai, bao tên sau lưng họ dễ phải có mấy chục mũi tên.
Nhìn phục trang và hoàn cảnh, Nhất Long đoán ngay ra đây là phim trường, diễn viên thế kia chắc là quân Mông Cổ, dù sao cái chỏm tóc giữa trán và bộ đồ lông xù mì quá dễ nhận ra, nó mới cầm quân Mông Cổ đánh chiếm bản đồ trong Đế Chế 2 xong, rồi làm sao lại rơi vào trong game… khoan đã, có gì đó không đúng.
Hai kẻ đi ngựa đã thấy Nhất Long, họ quất ngựa chạy thẳng tới, nhìn nhau một cái đầy ganh đua, song vừa phi nước đại vừa rút tên, giương cung, ngắm bắn, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi hoàn thành trong nháy mắt, cánh tay cầm cung không hề lay động chút nào dù ngựa phi hết tốc lực, hai mũi tên rời dây cùng một lúc.
Nhìn chuỗi động tác như đã thực hiện hàng triệu lần của hai kẻ lạ mặt, Nhất Long hiểu ra đây không phải là phim trường gì cả, mà chính là thế giới trò chơi Đế Chế II, chiến dịch 4. 3 xâm lược Trung Hoa!
Trong lòng chửi thầm một câu, Nhất Long nhanh chóng phân tích, mình là người Việt, nếu ở trong game thì chính là phe bị đánh dẹp, còn kẻ địch là phe Mông Cổ người đông thế mạnh, tài nguyên không dứt, trên nguyên tắc bảo tồn chính mình, trước hết phải sinh tồn, sau đó là, hắc hắc, sinh dân, sinh dân, sinh dân, đào tạo binh chủng, sinh dân, xây nhà dân…
Nghĩ thì nghĩ, tay chân lại không ngừng lại, Nhất Long định nhảy lui về sau nhưng chợt nhớ trong Đế Chế khi 2 đội cung thủ gặp mặt thì tiểu xảo né ngang, bắn, né ngang mới là vương đạo, nó nhảy qua một bên, mũi tên xé gió lao vút qua, sượt qua bắp chân lưu lại một đường máu đỏ tươi.
Thầm nghĩ bị bắt thì chỉ có chết, ngựa phi rất nhanh, chỉ khoảng mười giây nữa sẽ tới nơi, hai tên Mông Cổ lắp mũi tên mới, chuẩn bị bắn thì chợt ngừng, con mồi nhảy vô trong miếu, mất dạng trong đó.
Hai tên Mông Cổ ghìm cương trước tòa miếu cao ngất đang cháy ngùn ngụt, ánh mắt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên vì chúng cứ nghĩ con mồi sẽ chạy ra đường cái, quăng thòng lọng là bắt được ngay, hành động của tên dân đen thật khó hiểu, mà quan trọng hơn là hắn ta… không mặc gì cả.
Mùa đông xứ Nam không có tuyết, nhưng vẫn lạnh giá vô cùng. Hai tên Mông Cổ nhìn nhau, đây là một trong những dân chúng bản địa hiếm hoi mà chúng gặp được trong thành Nhất Long Phượng, mấy ngày trước hai bên đánh nhau to ở sông Cà Lồ, quân Đại Việt lui về, Mông Cổ thúc ngực truy đuổi nhưng gặp phải kháng cự dữ dội, đành dàn trận nghiêm chỉnh, công binh đi đầu dọn hết cạm bẫy, mới từ từ hội họp ba quân trước thành.
Thám tử chạy ba vòng, sau đó truyền tin về, trong thành… cọng lông cũng không còn.
Ngột Lương Hợp Thai không tin, lệnh thám báo chạy thêm ba vòng cho chắc, kết quả, cọng lông còn đầy đất, nhưng mà người… ma còn không có, nói chi là người.
Quân Mông Cổ kéo vào chiếm kinh đô Đại Việt, lật tung hết cả trong lẫn ngoài, không có một bóng người, chỉ thấy trong thiên lao có hai tên sứ giả ngày trước phái sang chiêu hàng vua Đại Việt, dây tre trói hãm sâu vào trong da thịt, cởi ra thì một tên đã tắt thở từ khi nào.
A Thuật về bẩm báo với phụ thân Ngột Lương Hợp Thai, hắn nổi giận lôi đình, hạ lệnh… đồ thành!
Đồ thành tức là giết sạch, cướp hết, đốt trụi, gà chó không tha, khổ cái là… chẳng còn cái gì để giết để cướp.
Ba quân khó xử, đành đốt hết nhà cửa, thám tử dò la khắp thành, xem còn có gì có giá trị thì cướp đem về, phát hiện kho tàng, lương thảo phải bẩm báo ngay, tình hình quân lương đang rất khẩn cấp.
Hai tên thám tử đang dò quanh, chợt thấy có luồng sáng rơi xuống phía đông, nghĩ bụng thần tích giáng trần, vội thúc ngựa chạy tới, thì thấy một tên “thiên tướng” người… trần trùng trục, chưa kịp so tài thì thiên tướng đã chui trở lại vào miếu.
Hai tên Mông Cổ xuống ngựa, cảnh giác đi vào cửa miếu, không nao núng trước cái lầu gỗ cháy dữ dội. Chúng quyết tâm phải bắt cho bằng được vị thiên tướng này, mang về cho đại tướng quân, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.
Bên trong, Nhất Long đang chạy từ nhà này qua miếu khác, sân quá rộng và rối rắm, nó biết nếu đụng mặt thì phần thắng là số không tròn trĩnh, vì vậy phải tìm cách thoát thân. Theo tình tiết trong các truyện nó đọc, nhân vật chính rơi vào hiểm cảnh chắc chắn có đường thoát, tới vài cái té núi lượm bí kíp, Cửu Âm, Cửu Dương cái gì, chỉ xin một cái Lục Mạch Thần Kiếm thôi, không cần nhiều!
Trong mỗi đại điện là một pho tượng, Nhất Long không nhận ra là ai, nhưng theo nguyên tắc dân gian kính cẩn không dám đụng vào tượng thờ, nó mò từng kẽ hở, lay từng ngón tay ngón chân, soi mói từng bộ phận, mong tìm ra được một cơ quan ngầm nào đó.
Tiếng quát tháo của hai tên Mông Cổ ngày càng gần, Nhất Long càng gấp gáp hơn, lau cái trán mồ hôi nhễ nhại, chạy thẳng tới đại điện cuối cùng, nếu ở đây không có cơ quan, mật thất hay bí kíp gì, thì đành phải chấp nhận bị bắt làm tù binh.
Lại là một pho tượng thánh hiền không rõ là ai, Nhất Long lại lần mò, moi tới móc lui, bẻ cái tay, xoay cái tai, bóp mũi, chọt mắt, ấn bụng, xoa ngực…
Tượng đá…
Xem chừng không chịu nổi sự xúc phạm báng bổ quá mức của Nhất Long, pho tượng đá cũng phải chịu thua, khi nó cầm cái đầu đá xoay, nhổ, kéo, vặt mạnh, thì cạch một tiếng, cái cổ xoay một vòng, bức tường đá phía sau chuyển dịch, để lộ một lối đi.
Nhất Long mừng quá đỗi, nó cười:
– “Chỉ cần quyết chí tới cùng, thánh nhân cũng phải cúi đầu!”
Đoạn nhặt một thanh gỗ đang cháy rồi nhảy vào trong đó, vừa đi được hai bước, phiến đá dưới chân chịu sức nặng kêu một tiếng, cánh cửa phía sau liền đẩy vào đóng khít như ban đầu. Nhất Long chép miệng trầm trồ:
– “Đế Chế 2 đúng là thần kỳ. Mình chơi game bao nhiêu lần chưa bao giờ thấy có chỗ này. Hướng dẫn tân thủ thật thú vị.”
Mật thất khá chật hẹp, đi xeo xéo xuống dưới, tối om om không thấy rõ đường lối. Nhất Long mặc kệ, vội bước xuống từng bậc đá, nó không muốn ánh lửa trên cây gỗ len lỏi qua bức tường chỉ dẫn cho hai tên Mông Cổ phát hiện ra mật thất này.
Xuống dưới cùng, lối đi rộng rãi hơn, dốc nghiêng dần lên trên, Nhất Long vừa run rẩy bước đi giữa trời đông giá lạnh mà lòng hồi hộp, không biết có bí kíp võ công hay bảo bối gì giấu trong này hay không, chăm chú quan sát từng phiến đá, từng góc cạnh, xem có cơ quan gì bí mật không.
Trời không phụ lòng người, sau khi mò mẫm đẩy kéo mấy chục tảng đá trong hang, Nhất Long phát hiện một tảng đá hơi lung lay, nó hồi hộp đẩy thử, hơi rung rung nhưng không có gì xảy ra. Nó thử nhấc lên, quá nặng không nhấc nổi, liền đưa tay lần mò nghiên cứu, chợt phát hiện ra vấn đề.
Tảng đá này khá nặng, nằm đè lên một tảng đá khác. Nhất Long dồn sức đẩy tảng đá bên dưới mấy lần, cọc cạch mãi cũng ra khỏi chỗ, phiến đá ở trên liền từ từ trôi xuống chỗ thấp, để lộ một gian phòng rộng rãi.
Xem chừng là kho tàng, tim đập thình thịch, Nhất Long cầm khúc gỗ đang cháy đi vào, bên trong có một bộ bàn ghế đá, trong góc bếp có mấy cái nồi, bình gốm trống không, cạnh đó có 4 cái rương lớn nằm lặng lẽ, viềng vàng phản chiếu ánh lửa bập bùng.
Cái đầu tiên đựng trâm cài bằng vàng, ngọc bội, cái rương thứ hai có đầy quan tiền bằng bạc, cái thứ ba có hai bộ quần áo đầy đủ cả khăn quấn tóc và giày vải, một bộ màu xanh mộc mạc đơn sơ, một bộ màu vàng, thêu hình rồng, nạm vàng sáng long lanh, nó biết đây là quần áo của nhà vua, liền cất bộ vàng vào lại, mặc lên người bộ xanh rồi tự ngắm nghía, có vẻ hơi rộng, nhưng Nhất Long không còn nỗi lo bị chết cóng giữa trời đông lạnh giá nữa.
Ánh lửa tắt dần, thấy trong góc có mấy cây đuốc, nó nhặt lên tiếp lửa, rồi mở chiếc rương thứ ba, bên trong chỉ có một cuốn sách và một cái bình sứ.
Bí tịch võ công đây rồi! Nhất Long hồi hộp lật ra, toàn là ký tự lạ, không thể hiểu được một từ nào. Nó thấy cũng phải, thời này người nước mình vẫn dùng chữ viết Hán Việt, thôi thì cất vào áo trong, lúc nào học được chữ viết, lúc đó lại tu luyện võ công sau.
Mở bình sứ ra, mùi thuốc hòa trộn nhân sâm ngào ngạt tỏa ra, chắc là thuốc trị thương thế, theo thuật ngữ trò chơi thì Nhất Long gọi là Bình HP.
Cái rương thứ tư đựng đầy những gói vải dầu, Nhất Long loay hoay mở gói, ồ lên một tiếng, vật tròn tròn dẹp dẹp đen sì này chắc hẳn là lương khô, nó thử cắn một cái xem sao, muốn gãy cả răng, như nhai phải đá, không có vị mặn hay ngọt gì cả. Chắc là phải xử lý bỏ vô nồi nấu nướng hay sao đó, Nhất Long nhủ thầm.
Trên chiếc bàn đá có một chiếc gương bằng đồng, một cái giá gỗ, trên có thanh đoản kiếm chỉ tầm nửa mét, chạm nổi tinh xảo trên lớp mạ vàng, vỏ khắc đầy hình rồng bay múa, đính sợi dây vải có mặt ngọc ở đuôi và chùm vải đỏ rực, chuôi gỗ tròn chắc chắn, tỏa ra khí thế uy nghiêm không thể khinh nhờn.
Nhất Long liên tưởng ngay đến thanh Thượng Phương Bảo Kiếm trong phim Bao Thanh Thiên, thử rút ra thấy lưỡi kiếm sáng lấp lánh, tiếc là chỉ dài khoảng 35 – 40cm, nghĩ nghĩ thấy cũng hợp lý, thanh dài được vua dắt bên mình khi ra trận, hiệu triệu thiên hạ. Thanh ngắn để phòng thân, làm tín vật cho thân tín khi cần sai sử, trảm trước tấu sau.
Đồng thời, Nhất Long cũng đoán được nội dung cuốn bí kíp trong chiếc rương thứ ba là gì. Ở đây chỉ có vật dụng của nhà vua, vậy võ cung cũng chỉ có hoàng thất sử dụng, ắt hẳn là một bộ võ công quen thuộc: Hoàng Quyền.
Cương mãnh vô bờ, khi ra chiêu thì bá khí chấn nhiếp tứ phương, đế vương khí vận cuộn trào, ẩn hiện hình tướng long vương… Nhất Long bật cười xua tan tưởng tượng hão huyền, tóm lại là, bộ võ công này không thích hợp.
Quân vương phải khí thế tuyệt luân, tinh quang rực rỡ, thiên mệnh chi tử, khí vận gia thân, nghĩa là chỉ được phép dùng nắm đấm, đi thẳng về thẳng, mỗi tư thế phải vừa ưu nhã vừa trang trọng xen lẫn bá khí, không âm hiểm, không dùng cước, không chú trọng nội công vân vân vân…
Dù sao hoàng đế là vua của một nước, bao nhiêu chính sự phải lo, làm gì có thời gian đi tu tập nội công.
Đây cũng là lý do vì sao Nhất Long không mặc bộ long bào, rất đơn giản, thiên tử nắm cả thiên hạ, lòng dân hướng về, tranh đấu chính trị, đấu trí đấu dũng, nghĩ tới đã nhức cả đầu, hơn nữa, dù không biết đây là thời đại nào, nhưng nó biết vó ngựa Mông Cổ chỉ tới Trung Hoa là dừng, không thể xâm phạm Đại Việt mảy may, rõ thấy vua tôi con dân nước Việt đoàn kết một lòng bền chắc như keo sơn, việc của nó chỉ đơn giản là nằm chờ thắng lợi.
Có dễ như vậy không thì Nhất Long không biết, nhưng trước hết Hoàng Quyền có tồn tại, vậy những bộ võ công tâm pháp khác cũng vậy, đã rơi vào trò chơi thì phải kiếm lợi, nó đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ: Học được cái Lục Mạch Thần Kiếm, bắn laser chíu chíu chơi!
Cầm ngọn đuốc trên tay soi đi chiếu lại, Nhất Long phát hiện ra một phiến đá ở góc phòng. Nó kéo trái phải một hồi, phiến đá dịch qua một bên, một cánh cửa tròn lộ ra, là một gian phòng khác, trong đó có một chiếc giường đá.
Nhất Long bước vào, tò mò đẩy một phiến đá có khe hở qua một bên, bên trong là một cuộn dây thừng, chăn gối và quần áo mỏng, hẳn là xiêm y đi ngủ. Nó rờ tới rờ lui, bóp nắn một hồi, thất vọng vì trong mấy lớp vải không giấu đồ vật gì. Nó phàn nàn:
– “Gói quà tân thủ gì mà nghèo nàn, được mỗi cái dao găm với bộ võ công bèo bọt. Không có hòa thị bích, long ấn, tiên đan, Trường Sinh Quyết gì hết. Chán vãi!”
Than phiền thì than phiền, chỗ tốt vẫn phải thu, Nhất Long kiểm kê lại đồ đạc, đeo dây thừng qua vai, giắt thanh đoản kiếm vào đai lưng, giấu sau một lớn quần áo. Đồ vật còn lại cất sâu vào túi ở ngực cả, rồi cầm đuốc nhìn quanh, lại phát hiện một phiến đá trồi lên ở trong góc phòng.
Quen kiểu cơ quan này rồi, nó thử đẩy mạnh qua bên trái, phiến đá dịch qua, một cánh cửa tròn nửa mở ra, một thông đạo mới hiện ra.
Đi theo hàng bậc thang chênh chếch hướng lên, quẹo rẽ năm lần, nghe văng vẳng tiếng nước, thêm chừng mấy trăm bước nữa thì ầm ầm bên tai, ánh sáng tự nhiên bên ngoài chiếu vào thông đạo rõ ràng. Nhất Long đi tới hết thềm đá, có một lỗ vừa người chui ở trước mặt, cỏ cây che khuất lối ra rất kín đáo.
Sóng nước cuồn cuộn, xiết hai bên bờ, là một con sông bên ngoài. Vách đá hai bên cao vút, sừng sững giương cao, gió lạnh gào thét, Nhất Long thầm đoán đây chính là sông Hồng, còn tòa miếu nơi nó xuất hiện nằm trong hoàng thành thì mới có quy mô to lớn như vậy, tòa thành bị giặc đốt cháy chính là kinh thành Thăng Long.
Lối ra đã có, nhưng Nhất Long chưa vội rời đi. Nó biết bản thân yếu nhược, chưa có thân thủ gì, bỏ chạy không được bao xa chắc hẳn sẽ bị phát hiện và bắt lại. Hai chân không nhanh bằng bốn, đối phương là kỵ binh thiện chiến học cưỡi ngựa từ khi còn biết bò, Nhất Long lại không biết quân dân Đại Việt đang tập kết ở đâu, chạy loạn lên không phải là cách hay.
Bọn Mông Cổ không thể ở thành Thăng Long được lâu, quân Đại Việt sẽ sớm quay lại đánh bật chúng ra khỏi kinh đô, như vậy mới có 3 lần Nguyên Mông xâm lược, Nhất Long kết luận.
Nghĩ nghĩ một hồi, thầm mong quân ta sẽ không mất quá lâu để phản công, Nhất Long đi trở ngược vào trong thám hiểm thêm, phát hiện ra chỗ hang rộng lớn có nhiều tảng đá còn có một thông đạo nữa.
Thỏ khôn đào ba hang, người khôn tính ba nước, Nhất Long thầm thán phục cha ông ta dày công kiến tạo hệ thống mật thất này, nó liền đi thử theo một lối, được nửa đường thì cây đuốc tắt dần.
Nhất Long đứng lại, quay lưng đi lần ngược về đường cũ để lấy cây đuốc mới, trong đầu mường tượng quang cảnh cũ, nó phát hiện ra một điều thú vị.
Trí nhớ lưu ảnh!
Trong lòng kích động, nó không biết có nên gọi là trí nhớ hay không nữa, vì mọi thứ quá rõ ràng trong đầu, rõ tới mức không thể tin nổi, cảnh tượng như những bức ảnh chụp chất lượng cao được thực hiện bằng đôi mắt in sâu trong suy nghĩ, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy rõ như mở bằng phần mềm Acdsee 3. 2. 2…
Phải rồi, phần mềm máy tính.
Nhất Long hiểu ra, nó cười sung sướng với suy đoán của mình. Lúc sắp chết hồn lìa khỏi xác, sáu luồng điện chập lại đóng vai trò cái cột thu lôi, sấm sét tích tụ trong cơn giông đánh xuống, đẩy hồn vía của nó vào trong chiếc máy tính đang chạy, nhập thẳng vô trò chơi Đế Chế 2.
Như vậy thế giới này không có thực, Nhất Long chỉ là dòng điện linh hồn, du tẩu trong một trò chơi được lập trình bằng ngôn ngữ C ở trong hệ điều hành Windows đang chạy trên máy tính, còn thân xác của nó ngoài hiện thực thì vẫn đang gục chết trên bàn phím.
Mở rộng suy nghĩ, có thể hành trình trải nghiệm diệu kỳ này sẽ kết thúc ngay khi mẹ Nhất Long hốt hoảng gọi cấp cứu đưa nó tới bệnh viện, không biết thời gian trôi qua trong này so với hiện thực như thế nào, lo lắng chủ yếu của Nhất Long là… có kịp học Lục Mạch Thần Kiếm, đem ra đời thực bắn bỏ mẹ thằng Hùng hay không.
Nghĩ tới khả năng sử dụng mọi phần mềm đang có trên máy tính, Nhất Long phấn khởi mừng thầm, bàn tay vàng gian lận của ta là đây chứ đâu, bảo sao hắn có thể tránh được tiễn thuật như thần của hai tên Mông Cổ, là vì suy nghĩ não bộ được tính toán bằng vi xử lý Intel Pentium II, nhanh hơn phản xạ người thường không biết bao nhiêu lần.
Mải mê suy nghĩ, cây đuốc bập bùng muốn tắt, Nhất Long vội chĩa hướng xuống đất để lửa bám vào cây gỗ, rồi thử nghĩ đến Windows Media Player và nút chạy nhạc, quả nhiên một chàng trai áo đen mặc quần jean màu hồng hiện lên trước mặt kèm chữ BECK, giai điệu vô cùng quen thuộc vang lên trong đầu mà hắn không biết ý nghĩa là gì:
♪~Ooh such a beautiful way, to break my heart~♪
Toét miệng cười ngây ngô như trẻ thơ tìm được món đồ chơi mới, Nhất Long nghĩ thầm:
– “Xem video mật thất ta vừa vào.”
Nhạc dừng, hình ảnh sống động hiện lên rõ nét ánh lửa trên tay, góc quay nhìn xuống, khung cảnh hơi rung lắc, chính là lúc Nhất Long bắt đầu bước vào mật thất!
Có một thước phim để đối chiếu trong đầu thì những đoạn đường đã qua chẳng khác gì nhà mình, Nhất Long hân hoan chạy chậm về gian phòng đá cũ lấy hai cây đuốc, rồi tiếp tục… vẽ bản đồ.
Tâm niệm vừa chuyển, phần mềm Paint mở ra trong tâm tưởng, tự động vẽ những nét đen trên nền trắng, hình thành một địa đồ 2D đơn giản trước mắt Nhất Long. Vị trí hắn đang đứng là một chấm tròn, đi một bước, thử dùng suy nghĩ điều động, cục tẩy xuất hiện, xóa đi chấm cũ, chuyển qua bút, vẽ một cái chấm khác ở vị trí mới.
Trong lòng mừng như điên, Nhất Long tiếp tục khám phá lối đi ban nãy, khi đến cuối là đường cụt, hắn không nản chí, mò mẫm một hồi, phát hiện ra một cái tay gạt ở trên đầu, được giấu rất khéo, khít khao vào bức tường đá mấp mô.
Vận sức kéo tay gạt, tiếng cơ quan vận chuyển, các phiến đá chà lên nhau lạo xạo, mở ra một ngã ba, trước mặt là hai lối đi trái và phải, có phần rộng hơn hẳn địa đạo chỗ Nhất Long đang đứng.
Bước vào lối đi mới, Nhất Long mò tìm cơ quan, có một cái hốc vừa tầm mắt, nó nhìn vào thấy một cái tay nắm bằng đá, liền thử kéo, đẩy, cánh cửa lúc nãy liền đóng lại, khít khao vô cùng, trông như vách đá bình thường.
Đứng trong địa đạo, nhìn trước và sau không biết chọn hướng nào, thôi thì đi lụi để còn vẽ bản đồ, Nhất Long vừa đi vừa quan sát thật kỹ, xem còn có cơ quan nào không.
Sau khi xem đoạn đầu cuốn phim khám phá địa đạo của chính mình, Nhất Long chợt bình tĩnh lại, phát hiện ra bản thân vẫn còn ngu muội lắm.
Đây là hệ thống địa đạo được thiết kế công phu, dùng cho hoàng thất nương náu khi cần, như vậy cũng sẽ không thiếu những cạm bẫy chết người để ngăn cản bước chân kẻ thù.
Thầm nghĩ địa đạo nhiều lối đi rắc rối, không biết gặp phải hiểm cảnh khi nào, Nhất Long rút cuốn bí kíp Hoàng Quyền ra, chụp ảnh qua một lượt tất cả trang, lưu lại đặt vào một thư mục riêng. Hắn làm thế là để tránh việc bí kíp võ công bị tước đoạt, đánh rơi hoặc hư hỏng, lưu một bản trong đầu là tốt nhất.
Nhất Long rút cây đuốc còn lại ra khỏi thắt lưng, chống mạnh về trước làm vật dò đường, vừa đi vừa cẩn thận quan sát bốn bên, nhất là những bậc đá, vì chúng rất có thể là công tắc kích hoạt những cái bẫy nguy hiểm.
Quả nhiên, đi được tầm chục mét thì chọt trúng một nắp hầm, tấm đá xoay tròn lật một vòng, để lộ ra một cái hầm vuông toàn chông bên dưới. Thật may là Nhất Long có cây gậy để thăm dò, hắn cắn răng ghê sợ, bê một tảng đá quăng qua bờ bên kia, không thấy động tĩnh gì, liền lấy đà, nhảy qua cái hầm chông.
Lại thêm gần trăm mét nữa, một cái cần gạt lộ ra rõ ràng bên tay phải, Nhất Long vội lùi lại, dùng đuốc gạt mấy lần không được, bèn bê một tảng đá, quăng về chỗ cái cần gạt.
Hồi lâu không thấy mặt đất chỗ đó có động tĩnh gì, hắn yên tâm bước lại cột dây thừng vào cần gạt, đoạn lui về sau, nhìn hai bên tường, thấy không yên tâm lắm, bèn nằm sấp xuống rồi mới dám kéo dây thừng.
Loay hoay mãi không kéo được, Nhất Long đành đứng dậy, lại gần hơn, dồn sức mà kéo, vừa gạt được một cái, hắn ôm đầu nằm sấp xuống đất, đợi chừng vài giây, vù vù một tiếng, một cây gỗ to tướng cắm đầy cọc nhọn từ chỗ cao rơi vù xuống, đong đưa như con lắc, mấy cây cọc chà xát mặt đất phát ra những tiếng loạt xoạt ghê rợn, cách chỗ hắn chỉ hơn một mét. Trên đầu và phía sau lưng có tiếng lạo xạo, tường đá xê dịch để lộ những khe hở, hàng loạt mũi tên bắn ra, đụng vào tường kêu những tiếng trầm đục, rơi lộp bộp xuống lưng hắn.
Lau mồ hôi lạnh thầm cảm ơn trời đất vì lối đi chỗ miếu thờ không có cạm bẫy gì, chắc tại bên đó chật hẹp hơn bên này nhiều không đủ chỗ đặt bẫy, Nhất Long lè lưỡi gạt mấy cái mũi tên ra, nhìn mấy cái cọc nhọn hoắt mà ê cả răng, hắn nhẹ nhàng leo qua cái cây gỗ, tâm thần siết chặt, tinh thần đề phòng đẩy lên tới cao nhất.
Cái tay gạt này có công dụng ngăn cản kẻ truy đuổi, người đứng chỗ cần gạt sẽ không bị sao, nhưng ở phía sau thì lãnh đủ cọc nhọn với ám tiễn. Cũng may là người xưa chưa hiểu tư thế nằm sấp ôm đầu lợi hại như thế nào, không thiết kế thêm một hàng tên nỏ sát đất, không thì Nhất Long đã về chầu ông bà.
Đi tiếp một hồi nữa không thấy cạm bẫy gì thì có tiếng nước chảy từ xa vọng lại, Nhất Long nhìn bản đồ 2D trong đầu, nhận ra đường này song song với lối ra sông Hồng ở bên kia, mười phần chắc chín là dẫn ra sông.
Quả không đoán sai, cẩn thận dò dẫm một hồi lâu, tiếng nước rõ ràng hơn, gần lối ra có một tảng đá lớn, ở dưới là một phiến đá nhỏ, có dòng chữ tiếng Hán khắc vào tường ở bên cạnh.
Có chữ tức là công tắc này rất quan trọng, Nhất Long không dám manh động, nhìn cánh cửa tròn có chiếc vòng bằng đồng, đẩy ra, thò đầu qua dò xét rồi ồ lên một tiếng, cửa ra nằm bên dưới một chiếc cầu đá, nắp cửa đầy rêu, khuất kín vô cùng khó phát hiện.
Gần đó là một chỗ bến cảng đầy các lối đi nhưng không thấy có chiếc thuyền nào, có một đội binh lính Mông Cổ khoảng 10 người đang đi tuần ở xa xa, hắn liền rụt đầu lại kéo cửa về như cũ, ai mà biết trong đó có cao thủ tuyệt thế nào không, bị nhìn một cái là phác giác được ngay, lần theo ánh lửa mà đuổi tới.
Bước vào trong thông đạo, Nhất Long vừa đi vừa sắp xếp lại thông tin, lấy thanh đoản kiếm ra đo được hai gang tay, đặt trên mặt đất, rồi vẽ đoạn ngắn này vào địa đồ trong đầu. Coi như thanh kiếm dài 40cm, hắn nhân bản đoạn ngắn này đặt lên khắp nơi trong bản đồ, cuối cùng có được chiều dài của địa đạo.
Từ miếu tới sông Hồng hơn 3km, tới ngã ba gần 2km, từ ngã ba tới sông gần 2km. Cũng may có đôi giày vải, không thì đi bộ xa như vậy, đôi bàn chân của hắn đã sưng bầm tóe máu từ lâu.
Lúc nãy hắn rẽ phải, như vậy đi rẽ trái, ngược lại chính là hoàng cung, chính là hướng thẳng trước mặt.
Đi qua cây gỗ, Nhất Long cắn răng leo qua, bò sấp một đoạn, sợ mấy cái khe hở lại bắn một đợt cung tiễn nên phải cực kỳ cẩn thận. Lại nhảy qua cái hố chông, đi tiếp ba trăm mét, ở đây có ba lối rẽ.
Nhìn bản đồ, Nhất Long đoán ba lối này dẫn đến ba nơi khác nhau trong hoàng cung, hắn thử đi một lối, thấy quả đúng vậy, ngõ cụt, có công tắc cuối đường. Nhất Long đẩy hòn đá, cơ quan vận chuyển, mở một lối đi nhỏ, bên kia là một căn phòng gỗ sực nức mùi trầm hương, hít một hơi liền thấy sảng khoái tinh thần.
Hắn lùi sâu vào thông đạo, để đuốc xuống đất để, rút kiếm ra lăm lăm trên tay, tới cửa hang đứng quan sát cảnh vật, chờ đợi đôi mắt làm quen với bóng tối.
Nhìn một hồi, Nhất Long gật gù hiểu, đây là ngự thư phòng, bàn ghế gỗ, kệ sách đổ ngang đổ ngửa, không thấy cuốn sách nào, dấu vết bị cướp phá còn rõ ràng, xem chừng không còn có gì đáng giá, hắn lắc đầu lui lại, kéo cơ quan đóng cửa vào như ban đầu.
Nhất Long thầm ghi chú vào địa đồ, khám phá tiếp hai lối đi còn lại, đi một lúc thấy cuối đường có ánh sáng, hắn liền để cây đuốc lại, rồi mới dò dẫm trong hang động tối om, nhìn qua khe cửa để xem bên kia là phòng gì.
Phòng rất nhỏ nhưng trông sang trọng quý phái, lụa là gấm vóc sáng loáng trong ánh nến, họa tiết phượng hoàng bay múa thêu trên chăn gối và tấm thảm, ắt hẳn đây là tẩm cung của hoàng hậu.
Nhìn xuống giường, Nhất Long phát hiện ra một tên Mông Cổ nằm ngủ say sưa, trong vòng tay rắn chắc là một cô gái nhỏ ước chừng 15 tuổi, nước da trắng ngần, khuôn mặt tròn trịa nhưng đã có nét thiếu nữ kiều mị, có điều trên bầu má đỏ bừng là hai hàng nước mắt lăn dài, cô bé thút thít khóc thầm nhưng không dám kêu thành tiếng, nhìn bông hoa sáng trong uất ức mất đi tiết hạnh mà hắn căm hận, trừng trừng nhìn tên Mông Cổ, giá mà biết võ công thì hắn đã nhảy ra chém quân thù thành trăm mảnh.
Sát khí quá thịnh, tên Mông Cổ chợt có cảm giác nguy hiểm, mở mắt ra nhìn quanh đầy nghi ngờ, Nhất Long vội quay đầu vào chỗ tối, hai bàn tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén cơn phẫn nộ.
Tất cả chỉ là một đám số liệu trong một trò chơi, Nhất Long tự an ủi mình để tỉnh táo lại, dù hắn biết ngoài đời thật thì quân Mông Cổ đi tới đâu là cướp giết hiếp, bắt gái đẹp về làm nữ nô vô số kể, lòng căm phẫn tới đâu nhưng bây giờ không phải là lúc nhiệt huyết dâng trào, nhào ra chỉ có đưa đồ ăn, ship tặng đầu người, chứ không được ích gì.
Cắn môi tới bật máu, cơn đau làm hắn tỉnh mấy phần, vội xoay người, nhẹ nhàng thối lui.
Đến khi cầm đuốc lên, tâm tình bình phục lại, Nhất Long chợt ngạc nhiên thấy tay mình đầy màu đỏ, mở lòng bàn tay ra, hắn chợt thấy ba vết móng tay cắm sâu vào da thịt tới bật máu, thầm cảm khái, mình quá dễ mất bình tĩnh, khi gặp kẻ thù đao thật kiếm thật đánh nhau, chẳng biết còn luống cuống tới mức nào.
Còn lại mỗi một lối đi cuối cùng, Nhất Long đoán đường này sẽ dẫn tới tẩm cung của nhà vua, hắn cẩn thận dò tìm xem có bẫy không, dù gì cũng là lối thoát hiểm của bậc đế vương, phải gấp đôi thận trọng.
Đi tới hết đường mà không có cản trở gì, hắn nhận ra điểm đặc biệt của nơi này, có hai chốt mở ở trên đường, chắc để mở thêm một đường khác, hoặc dẫn tới bảo khố.
Lại vẫn bỏ cây đuốc lại, mò mẫm trong bóng tối đi tới nhìn vô khe hở, Nhất Long thấy bên này ánh nến nhiều hơn, sáng tỏ hơn nhiều, chiếc giường thêu hình rồng tỏa bá chí chấn nhiếp nhân tâm trống trơn, vẫn chưa có ai trong phòng.
Kiên nhẫn chờ đợi một hồi, Nhất Long thầm tự hỏi vị tướng cầm đầu xâm lược Việt Nam là ai, nghĩ mãi không ra, nhưng ắt hẳn tên đó phải sử dụng phòng ngủ của nhà vua để hưởng dụng mấy cô bé nô tì vừa bắt được.
Chắc là các cô sơn nữ dân tộc thiểu số ở các tỉnh phía Bắc nước ta không may bị quân Mông Cổ bắt, Nhất Long tự nhủ thầm, thật khốn kiếp, nếu có một cơ hội nhỏ nhoi nào cứu được các nàng, hắn xin nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng…
Đưa tay lên miệng cắn một ngón tay để xua đi ý nghĩ kỳ quái, Nhất Long lắc đầu, hắn không phải thánh mẫu, trong giới hạn bản thân an toàn tận khả năng cứu giúp là chắc chắn, nhưng hy sinh mình vì người là hành vi ngu xuẩn, điên mới làm, chợt giật tay ra vì đau quá, nhìn vết răng rướm máu, nó thầm nghĩ, cái cơ thể này cũng thật quá yếu mềm mà cũng muốn hy sinh cứu người, về phòng đánh một giấc xuân thu đại mộng đi thôi.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, cửa phòng chợt mở, một đám nô tì khiêng một cuộn chăn tròn trịa vào, nhìn kỹ mới thấy ở giữa là một thiếu nữ, tóc đen dài thướt tha, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt hung ác trừng trừng bọn hạ nhân, đôi môi xinh bị nhét một miếng giẻ, ú ớ phản đối dữ dội.
Dù có vặn vẹo đủ kiểu như con sâu đo, cô bé thiếu nữ không thể làm gì được, bị đặt lên chiếc long sàng, giương mắt căm tức nhìn bọn hạ nhân như muốn ăn tươi nuốt sống chúng, nửa chừng lại đổi thành ánh mắt van xin.
Phận nữ nô chỉ biết phục dịch, chúng không dám nhìn vào mắt nàng, mau chóng rời đi, có đứa còn nhăn nhó ghen tức, đều là bèo trôi trong nước, công cụ thỏa mãn dục tính của lũ đàn ông, chỉ biết nhắm mắt đưa thân, nhưng con bé này sẽ được hầu hạ tên tướng lĩnh đứng đầu đội quân Mông Cổ, một bước lên đầu cành thành phượng hoàng, không ghen tị không được a.
Từ đằng xa một tên Mông Cổ cao to đi tới, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt hung ác liếc nhìn bọn nữ nô đầy dâm sắc, cười ha hả bước lại, thanh đao bên hông khảm nạm bảo thạch đá mắt mèo, sáng lấp loáng dưới ánh trăng rằm.
Thắng trận, chiếm được kinh đô quân Nam khiến Ngột Lương Hợp Thai hứng chí bừng bừng, uống rượu với tướng lĩnh tới tận canh hai, trời giáng điềm lành ban cho thần nhân thiên tướng, lão vô cùng đắc chí, quân Đại Việt đã tan rã chỉ còn một lũ ô hợp, bây giờ chỉ cần tập kết binh lực, đánh lên phía đất Tống, phối hợp với Đại Hãn Mông Kha đánh từ trên xuống thành thế gọng kìm, nhà Tống bại vong không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới quân tình, lão cười khà khà, khi nam chinh Đại Lý mất một vạn quân, đổi lại hoàng gia họ Đoàn phải đầu hàng, đến vua Đại Lý Thiên Định Thiền Vương Đoàn Hưng Trí còn phải dẫn 2 vạn binh đi đầu làm khiên thịt cho quân Thát, phi, Nhất Dương Chỉ họ Đoàn cũng chỉ đến thế mà thôi!
Quân đi đến đâu, máu chảy thành sông, thành diệt đến đó, khói lửa khắp nơi, bách tính chết vô số kể, bắt được hàng ngàn mỹ nữ, ban phát cho tướng lĩnh có công. Trong đám mỹ nữ, nổi bật nhất là đôi tỷ muội hoa đang trốn ở một thôn làng hẻo lánh.
Hai bông hoa tươi non trắng tinh, vừa chớm nở đầy thẹn thùng, lão thích lấy đi trong trắng của những thiếu nữ đang phát dục, không còn gầy còm, thân thể mềm mại, ngực mông nở nang, nét xuân mơn mởn đầy nữ tính làm lão thấy như được trẻ đi chục tuổi mỗi lần hưởng dụng.
Ngặt nỗi con trai của lão A Thuật cũng có chung sở thích với phụ thân, năn nỉ một thôi một hồi, lão đành ban cho hắn một con bé rồi đá vào mông đuổi đi chỗ khác, dục hỏa kìm nén nhiều ngày đã khó nhịn nổi.
Bỗng có thám tử cấp báo truyền về, trong thành có hai nơi thiên tướng giáng trần, bắt được một người, kẻ còn lại tiêu thăng ngay tại văn miếu, hiện vẫn đang lục soát tra tìm.
Diện kiến thiên tướng, Ngột Lương Hợp Thai ngạc nhiên khi “thiên tướng” ăn mặc rất lạ lùng, áo quần mỏng manh giữa trời đông, biết tiếng Hán, nhưng nói không sõi, có rất nhiều từ ngữ lạ lùng chưa được nghe bao giờ, cũng phải, thiên đình trời Nam làm sao lại nói chung ngôn ngữ với dân trung thổ cho được.
Quát hỏi một hồi, tên thiên tướng nhận sợ, một lòng hiệu trung, nhưng khi cho quân thử sức thì lão vô cùng thất vọng.
Hắn không biết võ công! Hai tay trói gà không chặt! Yếu ớt còn thua cả thư sinh đất Tống!
Thầm nghĩ thiên tướng trời Nam giáng trần để giúp quân Đại Việt, rơi vào tay địch không phát huy được thần lực mảy may, Ngột Lương Hợp Thai quyết định giam lại để về trình Đại Hãn, sai người viết thư cho Đại Việt, nội dung đại thể là thiên binh thần tướng của các ngươi đã rơi vào tay ta, thiên đình cũng chỉ đến thế mà thôi, mau mau chiêu hàng.
Thầm tự đắc đến trời cũng phải thua ta, bàn tay sờ soạng mấy con nữ nô đầy thô bỉ, lão ngửa mặt cười khả ố đầy dâm loạn, trên người mặc long bào của vua, ngủ giường của hắn, chơi mỹ nhân đẹp nhất, phong quang vô hạng, trên đời chỉ có một lần được như bậc đế vương thế này thôi.
Cũng may Đại Hãn chưa lập quốc, thân binh thủ khẩu như bình, lão mới dám mặc long bào. Việc này mà truyền đi thì phạm phải tội đại bất kính, mưu đồ bất chính, chết trăm lần cũng không đủ.
Hát hừ hừ một khúc dân ca trong miệng, lão bóp nặn đến sướng cả tay, hai con nô tì đau trắng bệt cả mặt nhưng không dám hé một lời, chừng thấy thỏa mãn, lão mở cửa tẩm cung ra, hân hoan ngắm nhìn mỹ nhân nhỏ bé ở trên giường.
– A, người đâu?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20