Nhất Long chợt nắm lấy bàn tay thon, hàn khí mát rượi làm nàng thấy trơn tru thích thú. Nội lực đẩy ra, sợi dây lụa nhẹ nhàng trườn lên eo Từ Minh Nguyệt, buộc lại gọn gàng, đẹp đẽ. Gã nói:
– “Hôm nay Minh Nguyệt đẹp vô cùng. Đi dạo với ta không?”
Minh Nguyệt có nghĩa trăng sáng, cũng trùng với tên của nàng. Ngoài trời trăng sáng như ban ngày, phố thị náo nhiệt, là lúc đi dạo thích hợp. Một câu nói hai nghĩa, Từ Minh Nguyệt thầm khen gã khéo léo trơn tru, sượng sùng nói:
– “Minh Nguyệt thì có gì hay, chỉ vướng mắt ngươi thôi. Không cần ngươi nhọc công nịnh bợ! Sắc tâm không đổi! Có phải ngươi muốn dụ bản Thiên Vương ra ngoài để giở trò không?”
Nhất Long nói:
– “Hôm nay Minh Nguyệt đẹp như vậy, không ngắm nhìn thật lâu, qua đi rồi sẽ hối tiếc lắm. Nàng không đi thì thôi, ta đi một mình vậy.”
Đoạn bước ra ngoài phòng. Từ Minh Nguyệt dậm chân một cái, nói:
– “Đứng lại! Bản Thiên Vương chưa hề nói sẽ không đi cùng ngươi! Hừ, mặc cho ngươi có âm mưu quỷ kế gì, bản vương tin ngươi sẽ lộ mặt thật thôi!”
Rồi vội đi như chạy, theo Nhất Long phía sau. Gã mừng thầm trong lòng, nói:
Ly nhân vô ngữ nguyệt vô thanh…
Minh nguyệt hữu quang nhân hữu tình.
Biệt hậu tương tư nhân tự nguyệt…
Vân gian thuỷ thướng đáo Tằng Thành.
(Người ta sắp xa không nói gì, mặt trăng cũng im lặng…
Trăng có ánh sáng, người có tâm tình.
Sau khi xa rồi, có nhớ nhau, ta sẽ xem trăng là người…
Từ trong đám mây hay trên dòng sông, trăng sẽ đến Tằng Thành.)
Đây là bài thơ ‘Minh Nguyệt Dạ Lưu Biệt’ của thi sĩ, kỹ nữ Lý Dã thời Đường, nổi tiếng vì tài làm thơ cũng như sắc đẹp tuyệt trần. Nhất Long đi đến đâu cũng mua một đống sách để hấp thu tri thức, bây giờ trong đầu gã là cả một thư viện sách cổ.
Bài thơ ứng với tên của Từ Minh Nguyệt, khi trăng sáng nghĩa là người có tình với nhau, rất hợp lòng nàng. Từ Minh Nguyệt thẹn thùng quá đỗi, quát:
– “Nói nhăng nói cuội, trăng sáng sao soi được lòng người. Cũng như ngươi hình dung tà ác, rắp tâm hại người. Bản vương từ lâu đã biết ngươi là kẻ xấu xí độc ác!”
Nhất Long giở bút ra, họa gương mặt Từ Minh Nguyệt lúc nàng đẹp nhất. Gã phải mất mấy ngày chọn trong trăm ngàn bức ảnh mới ưng ý tấm này. Từ Minh Nguyệt biết gã họa tài như thần, nhìn thử xem sao, dù là lần thứ bao nhiêu xem ảnh, cũng mê say như lần đầu.
Bức họa Từ Minh Nguyệt quay nghiêng, ngắm con sông xa, hoa đêm nấp sau lan can gỗ, mái đình bên trên treo trăng sáng, quả là hài hòa. Ánh trăng dát lên tóc nàng một đường viền bạc, trong đêm như tỏa sáng lung linh, họa ảnh không khác gì ảnh chụp thời hiện đại.
Nhất Long bây giờ đã biết mua các que than, muội có màu khác nhau, mài vào nghiên sẽ có màu mực tùy ý, in ra ảnh chụp không thể nào dễ dàng hơn. Chọn một bức ảnh đẹp in ra tặng người, chứng tỏ trong lòng gã địa vị của Từ Minh Nguyệt không phải là nhỏ.
Từ Minh Nguyệt cầm lấy bức ảnh, sung sướng vô hạn, vội vã cuộn vào, giắt ngay vào thắt lưng, nói:
– “Hừ, tiểu chướng nhãn pháp, dối người gạt mình! Có phải gặp cô gái nào trên thiên giới, ngươi cũng làm như thế?”
Nhất Long mua mấy món đồ ăn vặt, đưa cho nàng một cái Đào Hoa Tô, nói:
– “Nàng là người đầu tiên ta họa đủ sắc màu như thế này. Ta rất yêu thích nàng nên mới làm như thế.”
Từ Minh Nguyệt líu cả lưỡi, không nói năng gì, hừ lạnh một tiếng, gặm nhấm Đào Hoa Tô. Hai người đi trên phố đông đúc, ánh đèn đỏ hồng trải dọc một con đường, cảnh sắc mông lung phồn hoa, người chơi xuân thưởng hoa mua hoa tấp nập. Qua hàng hoa, Nhất Long mua một bông mẫu đơn tím, cài lên tóc nàng. Từ Minh Nguyệt mua một bông mẫu đơn trắng, cầm trên tay. Đi đến một cái đình nhỏ không có ai, nàng đưa tay, bông mẫu đơn rơi xuống nước, trôi dần ra xa. Nàng nói:
– “Khi gặp Thánh cô, ngươi định làm gì?”
Nhất Long vung tay, bắt một cánh hoa đào bay trong gió giữa hai ngón tay, đưa nó chạm nhẹ vào môi Từ Minh Nguyệt rồi chạm vào môi mình, nói:
– “Nói rõ với nàng mọi việc. Dù sao ba ‘thiên thần’ chúng ta nhất định phải gặp lại. Ta đã có quyết định của riêng mình.”
Từ Minh Nguyệt run run đôi môi, hỏi:
– “Quyết định của ngươi là gì?”
Nhất Long nói:
– “Gặp được các nàng là một diễm phúc của đời ta. Sau khi đi các nơi, ta vẫn chưa thỏa mãn. Ta muốn đi khắp đất trời, phiêu du đến mọi nơi, sống bên các nàng đến đầu bạc răng long, qua một đời người. Khi đó ta mới trở về thiên giới.”
Từ Minh Nguyệt cúi đầu, mái tóc che một phần đôi mắt, nói:
– “Vậy ngươi còn yêu nàng không?”
Nhất Long ngắm nhìn hoa đào rơi, nói:
– “Còn.”
Từ Minh Nguyệt phẫn nộ, nói:
– “Nam tử các ngươi đều là như thế! Lúc chinh phục dỗ ngon nói ngọt, thành thân rồi năm thê bảy thiếp! Ta nghe có ‘thuật ngự nữ’ như sau: Hoàng đế ngự một ngàn hai trăm cung nữ mà không mệt sẽ đắc đạo thành tiên, tục nhân chỉ lo một vợ là yểu mệnh! Cút!”
Đoạn thi triển khinh công, áo lụa bay múa, nhảy ra khỏi đình, đạp trên mặt nước được mấy mét mới rơi xuống. Nàng chợt thấy thế rơi ngừng lại, một sợi dây nhỏ đã quấn quanh eo, kéo nàng trở lại.
Hai tay Nhất Long đã hợp nhất toàn bộ chân khí, điều khiển dây lụa chẳng khác gì bộ phận cơ thể, trong vòng mười mét bắt vật tùy ý. Từ Minh Nguyệt vừa thẹn vừa giận, nói:
– “Cậy võ công cao cường, hiếp đáp nữ tử yếu nhược! Ngươi không xứng làm thiên thần, bị đày hạ phàm là đúng! Ngươi đã có thánh nữ, còn trái ôm phải ấp, năm nữ chưa thấy thỏa, bây giờ còn câu dẫn cả bản Thiên Vương! Ngươi là cái thứ gì, xứng sao?”
Lời của Từ Minh Nguyệt rất độc địa, đụng trúng chỗ yếu trong lòng Nhất Long. Vốn gã không muốn bản thân lại đa tình đến thế, chỉ là hoàn cảnh xô đẩy, các nữ không nơi nương tựa, gã đáp lại là lẽ công bằng. Nay Từ Minh Nguyệt nhắc đến Thục Huyền, trong lòng gã xấu hổ với tình đầu, hoang mang với cảm xúc, chỉ muốn tự tận ngay tại chỗ. Nghĩ tới Thục Huyền, nhớ đến lần cuối gặp mặt bị nàng cào thê thảm, nước mắt gã chợt trào ra.
Từ Minh Nguyệt vốn ác miệng, nay thấy hai hàng lệ bên má Nhất Long thì lúng túng không biết nói gì. Gã đưa tay lau nước mắt, lại càng nhiều giọt lệ tuôn rơi. Một hồi sau, Nhất Long điều chỉnh tâm tình, nói:
– “Ta sống ở trên đời, yêu thì nói yêu, ghét thì nói ghét! Ta chỉ cần thống khoái, không thẹn với lòng! Nếu Mê Hoặc Thiên Vương thấy ta không xứng thì thôi, ta đây cũng không ép uổng. Mời nàng về bản phái, cũng không cần báo tin cho Thánh cô nữa. Chúng ta không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng, từ nay lưỡng đoạn!”
Nhất Long đứng lên, định đi về, thì một bóng dáng mê người đứng trước mặt, đó là Từ Minh Nguyệt. Nàng nói:
– “Ngươi ghét bỏ ta sao? Nếu ngươi yêu Thánh cô, có thể nhờ ta báo tin, việc gì phải lạnh nhạt với ta?”
Nhất Long nói:
– “Ta không thể vì được việc của mình, mà làm một người ta yêu thích đi căm ghét ta. Nỗi đau khổ đó ta không thể chịu được. Xin thứ lỗi cho ta ích kỷ! Tránh ra!”
Từ Minh Nguyệt càng gấp gáp hơn, nói:
– “Ngươi yêu thích ta, vậy trong lòng ngươi ai quan trọng hơn? Thánh nữ, hay Lục Quan Quan? Ta ở đâu trong lòng ngươi?”
Nhất Long hoang mang vô cùng, nói:
– “Ta không thể phân định được ai trọng yếu hơn với mình. Có lẽ ta là một tên khốn kiếp, chỉ đáng chết đi. Các nàng ai cũng hết lòng vì ta, mà ta thì không thể chỉ thuộc về một người. Phải chia sẻ tình cảm cho các nàng, không thể khống chế trái tim mình, ta cũng không muốn sống nữa.”
Đoạn tụ chưởng thành đao, tự chém vào đầu mình. Tay phải vận mười thành công lực, chấn đến rạn cả xương đầu, máu chảy lênh láng. Gã chưa kịp thổ kình phá não, máy tính chạy chương trình tự bảo vệ, chiếm quyền cánh tay, kình lực lại bị thu về. Gã thấy trước mắt tối sầm, ngất ngay tại chỗ.
Từ Minh Nguyệt không biết Nhất Long tự sát không thành, chỉ thấy máu bắn ra tung tóe, da đầu nứt ra thấy cả xương, luống cuống vô cùng.
Từ Minh Nguyệt bắt tay vào tâm mạch của gã, không thấy chút mạch đập nào, hoảng loạn cuống cuồng cả lên. Nàng không biết huyệt ở tay và ngực Nhất Long đã chuyển di tùy ý, máy tính tạm thời ngừng công năng ở tay, bảo vệ tâm mạch, tập trung chuyển máu lên đầu để duy trì não bộ.
Từ Minh Nguyệt vội ôm lấy Nhất Long, vận mười thành công lực, chạy thẳng về khách điếm. Nàng chỉ mong Tống Thanh Ngọc tinh thông y thuật, có cách nào cứu chữa cho gã, để lâu sợ muộn mất.
Tống Thanh Ngọc đang đối luyện cùng Trình Tiêu, cả hai người đều không mặc gì. Bình thường Nhất Long sẽ giữ ý tứ, không bao giờ nhìn trộm, các nàng cũng yên tâm hành công. Từ Minh Nguyệt đột nhiên tông cửa xông vào, Trình Tiêu vội đẩy khí đan điền, dừng việc luyện công. Nàng hỏi:
– “Có việc gì mà gấp vậy? Long ca ca? Sao lại thế này?”
Lam Linh Kiều nghe tiếng, cũng dừng luyện công, kinh hãi tột độ, hỏi:
– “Long ca ca sao lại chảy máu không ngừng thế kia? Từ Minh Nguyệt, ngươi đã làm gì?”
Cả Tống Thanh Ngọc và Lục Quan Quan đều đang hành công đơn số ‘Âm tiến’, tiềm tâm vật dụng, không biết gì tới ngoại giới. Lam Linh Kiều rút kiếm ra, chĩa vào Từ Minh Nguyệt, nói:
– “Nói mau, là chuyện gì xảy ra? Ngươi muốn một mình với Long ca ca để tạm biệt rồi về bản môn, ngươi đã gia hại huynh ấy ư?”
Từ Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng, chết lặng trong tâm, nói:
– “Là ta đã chất vấn tình cảm của chàng, khiến chàng đau khổ không thể lựa chọn ai, không có cách nào hóa giải, đành phải tự tận. Tâm mạch chàng đã không còn, Tống muội đang mải hành công, không còn kịp nữa rồi…”
Lam Linh Kiều rơi nước mắt, nói:
– “Ta tưởng ngươi cũng yêu Long ca ca, vậy sao ngươi lại ép huynh ấy đến nông nỗi ấy? Huynh ấy chỉ có một thân thể, một trái tim mà thôi, làm sao có thể chia đều cho chúng ta? Huynh ấy là người tốt, tốt nhất, ngọt ngào nhất mà Linh Kiều biết. Giờ thì hết rồi, ngươi đã hại chết huynh ấy.”
Từ Minh Nguyệt nói:
– “Ta cũng không ngờ, trong lòng một nam tử, một cô nương đã bị hàng ngàn tên Thát tử dày xéo như ta, lại có cân nặng đến như vậy. Chàng đều yêu chúng ta như nhau, ngang hàng với cả nữ thần trong lòng. Ta chính là kẻ đã làm ngươi mất đi Long ca ca. Hãy giết ta đi.”
Lam Linh Kiều giơ kiếm lên, sát cổ họng Từ Minh Nguyệt, nàng tuyệt vọng quá đỗi. Thấy Nhất Long không còn sinh cơ gì, nhìn ánh mắt thất thần của Từ Minh Nguyệt, phẫn nộ bùng lên, Lam Linh Kiều đẩy mạnh kiếm, máu tươi bắn ra, nhuộm vết lên y phục màu xám xanh nhạt của nàng.
Lam Linh Kiều định thần nhìn lại, thấy tay áo Trình Tiêu đứt ra, máu chảy ra thành dòng. Thì ra Trình Tiêu kịp vung tay ngăn lại vào phút chót, nhưng không có binh khí trong tay, liền cố đỡ gạt. Máu thịt không đọ nổi sắt thép, công lực nàng yếu hơn Lam Linh Kiều, kiếm đâm vào tay, bị thương không nhẹ.
Nàng vội quấn chặt vết thương, nói:
– “Lam muội, đừng hành sự lỗ mãng. Long ca ca dù có thế nào cũng không bao giờ muốn tỷ muội chúng ta tương tàn đâu.”
Sau đó nắm cổ tay Nhất Long, tìm tâm mạch. Vẻ mặt Trình Tiêu chợt biến đổi, hoa dung ảm đạm, trời đất như quay cuồng, hai chân bủn rủn, nàng nói:
– “Mẫu thân nói, hợp rồi tan, nhân sinh li hợp, cũng chẳng khác chi, phiền não làm gì?”
Tuy nói vậy, nhưng nước mắt không cầm được, lăn dài trên má. Trình Tiêu cầm kiếm của Lam Linh Kiều, vứt qua một bên, sau đó ôm lấy nàng mà khóc rống lên.
Lục Quan Quan có công phu Song Thủ Hỗ Bác, trong mông lung như cảm thấy bi thống cùng cực của biểu tỷ, liền dùng một nửa ý thức tiếp tục hành công, một nửa chia ra bên ngoài dò la. Cảnh tượng hãi hùng quá độ, Lục Quan Quan chấn kinh, suýt nữa ngưng cả hành công, may mà đã có kinh nghiệm một lần, vội bình lại nội tức.
Chỉ thấy Từ Minh Nguyệt quỳ dưới đất, đôi mắt vô hồn, ôm lấy Nhất Long, một tay bịt ở đầu chàng, máu từ đó chảy ra nhuộm đỏ cả tay áo nàng. Trình Tiêu thì ôm Lam Linh Kiều mà khóc. Lục Quan Quan tức giận, tuy không ngồi dậy được nhưng vẫn nói được, liền quát to:
– “Khóc lóc cái gì! Mau dùng ‘Kinh Dương Thần Long Công’ thăm dò nội tức Long ca ca!”
Lam Linh Kiều tỉnh hồn, vội đặt ngón cái vào đan điền Nhất Long, đẩy nội lực vào thăm dò. Nàng chưa đả thông toàn bộ huyệt đạo cánh tay trái, cảm nhận chân khí rất mơ hồ, không đưa đi xa được, chẳng thấy trong đó có phản ứng gì. Nàng khóc rống lên:
– “Không được, ta học nghệ không tinh a, chân khí không đi được một thốn đã hết sức rồi! Bên trong trống rỗng, không có phản ứng gì!”
Bây giờ đến phiên Lục Quan Quan hốt hoảng, đan điền mà không có khí tức gì thì chỉ có người chết mà thôi, nàng thúc giục nội tức chuyển vận nhanh hơn nữa để sớm kết thúc hành công, nói:
– “Bằng mọi cách phải cầm máu lại. Long ca ca từng nói một người chảy hết ba phần mười tinh huyết, thì chắc hẳn phải chết không nghi ngờ! Mau truyền nội lực cho Tống muội, để muội ấy tỉnh lại sớm hơn!”
Các nàng vốn có giao ước với nhau, khi hành công ‘Âm tiến’, nếu có sự việc khẩn cấp, truyền nội lực cho nhau liên tục, người nhận nội lực sẽ hiểu mà tăng tốc hành công, sớm kết thúc mạch luyện. Tống Thanh Ngọc vốn đã gần xong một mạch, thấy có nội lực lạ đẩy vào, liền biết có việc, liền cố gắng chỉn chu đi một lượt, tuy gấp mà cẩn thận, không phạm sai lầm gì. Nàng đẩy khí đan điền ra, mở mắt thổ nạp khí tức, liền thấy cảnh kinh hoàng máu me của Nhất Long.
Tống Thanh Ngọc đứng dậy, mở hộp nữ công, lấy kim chỉ, bẻ cong một cây, hơ qua lửa, điềm tĩnh ra lệnh:
– “Trình tỷ, lấy nước nóng cho muội. Lam muội, thắp tất cả nến lên, soi gần vào cho ta!”
Liếc nhìn Lục Quan Quan, thấy ánh mắt nàng nhu hòa van xin, Tống Thanh Ngọc gật đầu, trở nên quyết tâm gấp đôi. Nàng lấy một cái khăn tay, lay bớt vết máu trên đầu Nhất Long, thấy máu phọt ra, nói:
– “Nâng cao đầu Long ca ca lên! Máu vẫn chảy tức là tim vẫn đập! Vẫn còn có cứu!”
Từ Minh Nguyệt nghe vậy liền tỉnh ra, vội kê đầu Nhất Long cao hơn, khuôn mặt lo lắng vô cùng, nàng hỏi:
– “Đã lâu như vậy rồi, còn kịp chứ, Tống muội?”
Tống Thanh Ngọc dùng cả hai tay đè khăn tay vào vết thương, nói:
– “Da đầu rách ra lớn như vậy, phải khâu lại mới xong. Trước tiên phải ép chặt một khắc để cầm tinh huyết rồi mới được thả ra. Mau ép giúp ta!”
Từ Minh Nguyệt luống cuống ép chặt vào vết thương, máu thấm qua cả bốn bàn tay, nàng mếu máo, nói:
– “Chỉ tại ta, chỉ tại ta. Ta không nên ép chàng chọn lựa. Ta thật ngu ngốc. Nếu chàng có tỉnh lại, ta sẽ không tranh với các muội nữa!”
Tống Thanh Ngọc nói:
– “Tình cảm trong lòng hãy để tự nhiên, đừng cố nén nhịn. Tỷ đừng tự trách.”
Lam Linh Kiều cũng ép vào vết thương, đưa tay cấu vào má Từ Minh Nguyệt một cái rõ đau, nói:
– “Chỉ tại Từ tỷ tỷ có thân hình ma nữ, Long ca ca mới bỏ qua chúng ta, tự tận vì tỷ đây! Muội ghét tỷ! Nếu tỷ bỏ đi thì muội sẽ buồn lắm!”
Trình Tiêu mang nước nóng lên, ba người thấy máu đã ngừng chảy, bèn dở vết thương ra. Lam Linh Kiều ấn ngón cái vào huyệt Dương Bạch và Đầu Duy, đẩy nội lực vào, cầm máu lại. Tống Thanh Ngọc dùng khăn nước nóng lau hết máu đi, khâu da đầu lại từng mũi một.
Lục Quan Quan vừa hành công xong, nhảy một cái đáp bên cạnh Tống Thanh Ngọc, ấn ngón cái vào đan điền Nhất Long, nói:
– “Không tốt, tâm mạch vô cùng yếu ớt! Tống muội, nhanh tay lên!”
Luận về tinh thông chân khí, Lục Quan Quan không bằng Lam Linh Kiều, nhưng thắng ở công lực ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’ sắp đại thành. Ban đầu đẩy một ít nội lực vào không thấy gì, nàng tăng thêm, tăng nữa, đến khi mù mờ mò thấy chuyển động gì đó của khí huyết, như người mù mò mẫm trong đêm đen.
Khí hải của mỗi người chỉ như một cái hồ lớn, chân khí là nước, đổ vào là có gợn sóng phản hồi. Riêng Nhất Long thì như biển cả vô cùng vô tận, dò dẫm trong đó khác gì con thuyền nhỏ lao đao trong sóng, có đổ bao nhiêu chân khí cũng chẳng bao giờ đủ.
Lục Quan Quan chẳng nề hà khó nhọc, nàng dồn hết nội lực toàn thân chuyển di cho chàng, nhưng càng dồn càng thấy khó. Nghĩ nghĩ, nàng lấy bức tranh ảo ảnh ‘Kinh Dương Thần Long Công’ ra, vừa nhìn vào đó vừa truyền nội lực cho Nhất Long.
Trong lúc nguy cấp, Lục Quan Quan chỉ có một ý niệm phải cứu tình lữ, hy sinh bất kể. Thân thể nàng gỡ bỏ mọi cơ chế kiềm tỏa để bảo mệnh, tiêu hao tiềm lực toàn thân, đẩy chân khí ở cánh tay trái nhanh lên gấp mấy lần. Nhờ thế mà chân khí nàng được kích thích, mạnh mẽ đẩy hết vào người Nhất Long.
Lục Quan Quan dùng ngón cái chuyển vận chân khí, lục lọi trong cơ thể Nhất Long, phát hiện thấy khí huyết gần như khô kiệt, chàng bị mất máu quá nhiều. Nàng muốn cắt tay cho chàng uống máu, nhưng Nhất Long đã dặn đi dặn lại cách này không có hiệu quả gì.
Nhất Long đã nói với các nàng hàng trăm lần, trái với quan niệm của người xưa, người mất máu không được truyền bậy truyền bạ. Phép nhỏ máu cha con nhận nhau không thể phân biệt, không có cơ sở. Cách duy nhất để hồi máu là ăn uống tẩm bổ, nghỉ ngơi dài ngày, vì vậy máu vô cùng quý giá, tuyệt đối đừng để đổ.
Hai mắt đẫm lệ, Lục Quan Quan trong lòng tuyệt vọng dần, đẩy nội lực kích thích khí huyết của chàng, vuốt ve lên tâm mạch, như khích lệ trái tim hãy cố lên.
Tống Thanh Ngọc đã khâu xong vết thương, nàng băng bó xong hai vòng, nói:
– “Các tỷ muội, ta xin lỗi…”
Ai nấy đều hoang mang nhìn Tống Thanh Ngọc. Nàng rùng mình một cái, lắc nhẹ đầu. Từ Minh Nguyệt thất thần nói:
– “Quá muộn rồi sao?”
Tống Thanh Ngọc lùi một bước, ngã ngồi ra sau, nói:
– “Da lạnh ngắt, nổi vân tím. Hầu mạch yếu ớt, thở gấp đứt quãng. Ta xin lỗi, đã làm hết sức rồi…”
Ai nấy đều rã rời trong lòng, Lục Quan Quan cũng cay đắng nhận rõ hiện thực, mạch đập Nhất Long càng lúc càng yếu dần, chàng đã cách cái chết không còn xa.
Trình Tiêu chợt ôm lấy Nhất Long, đặt gã nằm lên giường, để hai tay ở ngực gã, đẩy tay liên tục, nói:
– “Không được bỏ cuộc! Lục muội từng kể khi chàng thấy ta trong Minh Cung, chàng tức đến cắn môi bật máu, nắm tay đến tự thương! Về sau chàng nhiều lần quay lại tìm ta, chưa hề bỏ cuộc! Khi ta bị giam cầm trong quân Thát, hết đường sống, chàng cũng chưa bao giờ bỏ cuộc!”
Tống Thanh Ngọc suy nghĩ thất thần, nói:
– “Phải rồi, Long ca ca từng nói khi người chết đuối không thở được hoặc tâm mạch yếu ớt, cần đẩy ngực kích tâm! Trình tỷ, dùng sức nặng để đẩy, gãy xương cũng được!”
Trình Tiêu yếu sức, đẩy một lúc là mỏi tay, Lục Quan Quan liền tiến tới thế vào, cố gắng làm theo hướng dẫn của Tống Thanh Ngọc.
Trong lúc các nữ đang chiến đấu giúp Nhất Long tìm lại mạng sống, ý thức của gã chợt tỉnh lại trong đầu.
Căn phòng tối om không có đèn đuốc gì, màn hình im re, ra lệnh mấy lần cũng không bật. Máy tính vẫn mở lên được, nhưng toàn thân mất cảm giác, không có thông tin từ bên ngoài.
Kiểm tra tất cả thiết bị thân thể, Nhất Long phát hiện ra cái gì cũng đã bị tạm ngưng hoạt động, lý do là “thiếu máu”. Thầm nhớ lại việc đã qua, gã ôm mặt xấu hổ, vì tình mà tự sát, nhục nhã đến mức nào. Tệ hơn nữa là dù nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu lần, gã thấy vẫn sẽ chọn phương án tự sát, thôi thì khỏi nghĩ nữa, thật nhục hết sức.
Thông báo: Máy tính còn có 5 phút nữa sẽ tắt vĩnh viễn.
Cụm từ ‘vĩnh viễn’ hiện ra làm Nhất Long thấy hoảng sợ. Gã cứ nghĩ trò chơi sẽ thất bại, chơi lại từ đầu hoặc là trở về thế giới hiện tại. Nếu được chơi lại, gã vẫn sẽ cứu năm nữ, nhưng sau đó sẽ chia mỗi người một số của cải, đường ai nấy đi, nhẹ gánh khỏi yêu đương gì cho mệt.
Chợt nhớ ra ở thế giới hiện tại mình vẫn còn đang gục chết trên bàn phím, Nhất Long tặc lưỡi, xem ra trò chơi chỉ có một mạng duy nhất, nếu chết là thua luôn. Có điều gã thấy hơi bất công, nếu Thục Huyền hoặc Quốc Hùng mà chết trong trò chơi, họ sẽ được trở về thế giới kim tiền khỏe mạnh vui sướng, coi tất cả như một giấc mộng. Còn gã thì một khi thua là về với hư vô, ‘nhàn du tiên cảnh’ luôn.
Nghĩ tới năm nữ tử như hoa như ngọc đang đợi mình, Nhất Long cảm thấy chết bây giờ thật không phải cho các nàng. Họ yêu gã, còn gã qua một thời gian gắn bó, cũng đã yêu thương các nàng thật lòng. Gã tự hỏi lòng một trăm lần, một trăm lần đều khẳng định yêu các nàng, không thể nào sai được.
Thông báo: Máy tính còn có 3 phút nữa sẽ tắt vĩnh viễn.
Còn có 3 phút để cơ thể thoát khốn, Nhất Long lục lọi trong máy tính, xem có tài liệu gì hữu ích không. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ‘Kinh Dương Thần Long’ là chưa phá giải hoàn toàn.
Thử ra lệnh cho huyệt đạo chuyển di chân khí, không có cảm giác gì đáp lại. Thử cho nòng nọc kích thích huyệt đạo, cũng không có kết quả gì.
Trong lúc mở loạn các tập tin lên, một tập tin ảnh mở ra, là album mấy trăm ảnh Lục Quan Quan đứng trên núi, ngắm nhìn hàng vạn quân Thát ở cách 1km. Vì mắt người có 2 góc nhìn giao thoa vào nhau, phần ảnh ở gần viền sẽ bị cong vòng đi, gọi là ‘hiệu ứng mắt cá’. Muốn in ra thành ảnh vẽ cho các nàng ngắm, phải cắt bớt phần khung xung quanh đi…
Hai góc nhìn giao thoa!
Khi nhìn những bức ảnh lặp đi lặp lại về hoa văn, nếu góc nhìn giao thoa nhau ở độ sâu khác, các hoa văn sẽ chập vào nhau, tạo thành ‘Ảo Ảnh Không Gian 3 Chiều’!
Thông báo: Máy tính còn có 60 giây nữa sẽ tắt vĩnh viễn.
Nhất Long vội mở ảnh ‘Kinh Dương Thần Long’ ra, mô phỏng cảm giác nhìn giao thoa gần hơn. Đầu tiên tập trung hai mắt vào sống mũi, sau đó kéo ra tấm ảnh…
Gã nhìn thấy một phần thân rồng, và hai cái chân có vẩy!
Thân rồng là ảnh huyệt đạo ở ngực bụng, chân rồng chính là hai ảnh tay trái tay phải.
Thạch Phá Thiên đã từng di chuyển nội lực theo đồ hình để cơ thể di chuyển theo luồng nội lực, nay Nhất Long cũng làm như thế.
Gã kêu gọi nội lực trong cơ thể mình đi theo từng đường nét, từng cái vẩy trên thân con rồng, dần dần bắt đầu cảm nhận được – trái tim mình đang nảy lên!
Thông báo: Máy tính còn có 10 giây nữa sẽ tắt vĩnh viễn.
Nhất Long thầm giục bản thân phải nhanh hơn nữa, tập trung hơn nữa, chuyển vận nội lực theo từng nét vẽ trong ‘Ảo Ảnh Không Gian 3 Chiều’, liên tục liên tục không ngừng lại. Gã nhìn cả vào ảnh hai chân rồng, chuyển vận nội lực theo cả 3 hình vẽ cùng một lúc.
Thông báo: Máy tính còn có 1 giây nữa sẽ tắt vĩnh viễn.
Trái tim Nhất Long đập một nhịp cuối cùng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20