Hai vợ chồng đã trở về nhà. Ngôi nhà, vốn là tổ ấm bình yên, giờ đây lại mang một không khí nặng nề đến ngạt thở. Cả ngày hôm đó, Nhi không nói với chồng được một lời nào. Huy cố gắng bắt chuyện, nhưng Nhi chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu và lắc đầu vô hồn. Chàng nghĩ rằng nàng vẫn còn mệt sau một đêm uống quá chén, chàng không hề biết rằng, trong sự im lặng đó, một cơn bão tố kinh hoàng đang gào thét trong tâm hồn người vợ sắp cưới của mình.
Cả ngày hôm đó, Nhi sống như một bóng ma. Nàng soi mình trong gương và không còn nhận ra chính mình. Nàng thấy một kẻ xa lạ với đôi mắt trống rỗng, một kẻ đã bị vấy bẩn, không còn xứng đáng với tình yêu trong veo của Huy, không còn xứng đáng khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh. Mặc cảm tội lỗi như một con quái vật gặm nhấm nàng từ bên trong.
Nhưng rồi khi đêm xuống, khi nhìn Huy lặng lẽ chuẩn bị bữa tối, nhìn tấm lưng vững chãi và hiền lành của chàng, một quyết định mãnh liệt đã trỗi dậy trong nàng. Nàng không thể xây dựng cuộc hôn nhân này trên một lời nói dối. Sự im lặng này, bí mật này, sẽ là chất độc giết chết tình yêu của họ một cách từ từ và đau đớn hơn bất cứ sự thật trần trụi nào. Nàng phải nói. Nàng muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của họ.
Và để cứu vãn nó, trước hết nàng phải cứu lấy chính mình. Nàng phải ngừng xem mình là một tội nhân. Nàng là một nạn nhân, và hơn hết, nàng là một con người. Một con người có những phút yếu lòng, có những phản ứng không hoàn hảo khi bị đẩy vào tận cùng của sự sợ hãi và dục vọng. Việc chấp nhận “tính con người” trong chính mình, chấp nhận sự không hoàn hảo và tan vỡ của bản thân, là bước đầu tiên để nàng có thể đối diện với Huy.
Bữa tối diễn ra trong im lặng. Sau khi dọn dẹp xong, Nhi nắm lấy tay Huy, kéo chàng ngồi xuống sofa.
“Anh Huy,” giọng nàng run rẩy, “em có chuyện muốn nói với anh.”
Huy nhìn nàng, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong đôi mắt vợ. Chàng gật đầu. “Anh nghe đây.”
Và rồi, Nhi bắt đầu kể. Nàng không kể lể chi tiết nhưng cũng liệt kê đầy đủ những hành vi đáng xấu hổ đêm qua. Nàng kể về sự nhầm lẫn trong cơn say với Dũng, về sự sững sờ và tê liệt khi nhận ra sự thật. Nàng kể về nỗi sợ hãi khi bị Cường dồn vào góc tường, về sự bất lực khi những lời đe dọa và con cặc to của hắn khóa chặt cổ họng nàng. Nàng kể về sự buông xuôi đến tận cùng khi đối diện với Hiếu, khi nàng cảm thấy mình đã chẳng còn gì để mất.
Mỗi một lời nói ra, là một giọt nước mắt lăn dài trên má. Nàng không khóc vì tội lỗi, nàng khóc cho chính bản thân mình, cho sự ngây thơ đã mất, cho một tâm hồn đã tan thành từng mảnh.
Huy ngồi đó, như hóa đá. Thế giới của chàng đang sụp đổ. Gương mặt chàng biến sắc liên tục. Đầu tiên là sự sững sờ, không tin nổi. Rồi nó chuyển thành một màu trắng bệch của sự kinh hoàng. Và rồi, một cơn giận dữ khủng khiếp bùng lên. Đôi tay chàng siết chặt lại, những đường gân nổi lên. Chàng giận những kẻ mà chàng từng gọi là bạn, những con quỷ dữ đã nhẫn tâm chà đạp lên người con gái của chàng. Một nỗi đau đớn, một sự mất mát mang tính chiếm hữu dâng lên, như thể một báu vật của riêng chàng đã bị kẻ khác làm cho vấy bẩn.
Nhưng rồi, khi nhìn vào Nhi, nhìn thấy thân hình đang run lên bần bật, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt và nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt nàng, cơn giận của chàng dần nguôi đi. Tình yêu và sự thương xót trỗi dậy, mạnh mẽ hơn cả lòng chiếm hữu và sự tức giận.
Đây là người phụ nữ của chàng. Người đã cùng chàng đi qua những tháng ngày đẹp nhất. Người đã tin tưởng chàng, yêu thương chàng. Và giờ đây, nàng đang phơi bày vết thương tồi tệ nhất, xấu xí nhất của mình ra trước mắt chàng, không phải để trốn chạy, mà là để cầu xin một sự cứu rỗi.
Chàng chợt nhớ lại giao ước của họ. Giao ước về sự thật. Nàng đã có thể im lặng, đã có thể chôn vùi bí mật này mãi mãi. Nhưng nàng đã chọn nói ra. Nàng đã chọn tin tưởng chàng. Trong khoảnh khắc đó, Huy hiểu ra rằng, sự thành thật của nàng chính là biểu hiện cao nhất của tình yêu. Nàng tôn trọng chàng, tôn trọng cuộc hôn nhân của họ, đến mức sẵn sàng mạo hiểm mất tất cả để giữ lấy sự chân thành.
Sự vui mừng vì được tin tưởng tuyệt đối, dù là một niềm vui nhuốm màu bi kịch, đã lớn hơn nỗi đau bị phản bội. Huy hít một hơi thật sâu. Chàng không tha thứ cho những hành động của lũ bạn khốn nạn kia. Nhưng chàng có thể tha thứ cho Nhi. Tha thứ vì nàng đã là nạn nhân. Tha thứ vì nàng đã đủ can đảm để đối diện với sự thật.
Sau một khoảng lặng tưởng chừng như vô tận, Huy vươn người tới, kéo Nhi vào lòng. Chàng ôm nàng thật chặt, không phải bằng một cái ôm của đam mê, mà là của sự bao bọc, chở che. Chàng như đang cố gắng dùng chính cơ thể mình để gom lại những mảnh vỡ trong tâm hồn nàng.
“Cảm ơn em…” Huy thì thầm vào mái tóc rối của vợ, giọng khàn đi vì xúc động. “Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết. Mọi chuyện ổn rồi.”
Chàng đẩy nhẹ nàng ra, lau đi những giọt nước mắt trên má nàng.
“Anh ở đây,” chàng nói, nhìn thẳng vào mắt Nhi, ánh mắt kiên định và chan chứa yêu thương. “Anh sẽ không đi đâu cả. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này.”
Cái ôm của Huy đã cứu rỗi Nhi khỏi bờ vực của sự tự hủy hoại. Nhưng khi cơn bão lòng của nàng vừa tạm lắng, thì những con sóng ngầm trong tâm hồn Huy lại bắt đầu trỗi dậy. Chàng ôm vợ trong tay, cảm nhận sự run rẩy của nàng, và một sự thật không thể chối cãi hiện lên rõ mồn một. Đâu đó trong thâm tâm, chàng cảm thấy một luồng điện kích thích khi nghe nàng kể lại câu chuyện đêm qua. Đó không phải là niềm vui trên nỗi đau của vợ. Đó là con quái vật với tính hiếu kỳ bệnh hoạn mà chàng đã phát hiện ra trong chính mình. Chàng muốn biết, muốn thấy, muốn sở hữu cả những khoảnh khắc tồi tệ nhất của nàng, như một cách để khẳng định rằng dù nàng có bị ai chạm vào, thì toàn bộ câu chuyện, toàn bộ sự thật về nàng vẫn chỉ thuộc về một mình chàng.
Chàng khẽ đẩy Nhi ra, nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn ngấn lệ của nàng. “Nhi à… còn thước phim mà Khiêm đã quay…”
Nhi khẽ gật đầu, giọng thành thật. “Em đã cố ngăn cậu ấy lại, nhưng không được…”
“Anh không sợ nó bị phát tán,” Huy nói, giọng trầm và kiên định, một sự thú nhận trần trụi. “Anh chỉ… tò mò. Anh muốn được thấy những gì em đã phải trải qua. Em… có thể bảo Khiêm gửi nó cho em được không?”
Nhi nhìn chồng. Nàng không thấy sự nghi ngờ hay ghen tuông. Nàng thấy một lời đề nghị kỳ lạ, một sự phơi bày tâm hồn của chính Huy. Nàng hiểu chồng mình. Đó là một tính cách méo mó và đầy đau đớn của chàng. Và nàng, sau khi đã được chàng chấp nhận tất cả, cũng sẵn sàng cùng chàng bước vào bóng tối đó.
Đêm đó, họ không làm tình theo cách thông thường. Họ nhận được thước phim từ Khiêm. Trong căn phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ chiếc tivi màn hình lớn. Huy kéo Nhi vào lòng, ôm nàng thật chặt từ phía sau, cằm tựa lên vai nàng. Anh vui thích nhìn lên màn hình tivi.
Đó là cái ôm trọn vẹn và ý nghĩa nhất từ trước đến nay. Họ đang cùng nhau đối diện thẳng thắn với những ham muốn, những góc khuất, những phần “con” nhất trong chính bản thể của mình. Trên màn hình, bi kịch của Nhi đang được tái hiện một cách câm lặng. Huy xem, gương mặt chàng là một sự giằng xé dữ dội. Có nỗi đau, có sự căm phẫn đến tột cùng khi thấy vợ mình bị giày vò. Nhưng đồng thời, máu trong người chàng lại nóng lên, dồn xuống con cặc đã cương cứng. Đó là sự thừa nhận cuối cùng về phần tâm hồn biến thái của chàng.
Nhi không nhìn vào màn hình. Nàng nhìn vào Huy. Nàng thấy chồng mình đang tự sục cặc và cảm nhận được hơi thở gấp gáp của chàng. Và nàng hiểu. Nàng khẽ khàng đẩy bàn tay đó của chồng ra và thay thế bằng bàn tay êm ái mềm dịu. Tay nàng từ từ di chuyển lên xuống để giúp chồng thủ dâm. Bàn tay nàng, không phải là một sự mời gọi của đam mê, mà là một hành động của sự thấu hiểu, một sự xoa dịu. Nàng đang giúp chàng giải tỏa không chỉ sự căng thẳng về thể xác, mà cả sự căng thẳng trong tâm hồn.
Và khi cặc Huy căng cứng hết cỡ, anh rùng mình nhẹ. Nhi biết ý liền cúi đầu xuống cặc Huy mà bú mút tất cả tinh dịch của chàng. Khi Huy giải tỏa trong vòng tay của vợ, đó không phải là một sự khoái lạc đơn thuần mà còn là một sự giải thoát. Nỗi đau, sự tức giận, ham muốn bệnh hoạn… tất cả được giải phóng trong một khoảnh khắc, để lại một sự bình yên kỳ lạ. Chàng quay lại ôm lấy Nhi, hôn lên mái tóc nàng.
Con đường hôn nhân phía trước vẫn còn rất dài và đầy chông gai. Nhưng đêm nay, họ biết rằng, chỉ cần họ còn có nhau, chỉ cần họ còn có sự chân thành đến tột cùng này, thì dù bão tố có lớn đến đâu, họ cũng sẽ tìm thấy bình minh. Tình yêu của họ, sau khi đi qua lửa đỏ của bi kịch và đối diện với những góc tối sâu thẳm nhất của tâm hồn, đã được tôi luyện để trở nên mạnh mẽ và bất diệt hơn bao giờ hết.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14