Tôi đi học ngay hôm sau. Trước khi đi tôi không quên ôm mẹ, sờ ti mẹ và không quên chào cô bé của mẹ… Mẹ rơm rớm nước mắt khi chia tay tôi, lần nào cũng vậy…
Tôi nhìn khắp cơ thể mẹ từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng in dấu của tôi, rồi chào mẹ ra đi…
Tôi vẫn gọi điện về cho mẹ hàng ngày, vẫn tán tỉnh, vẫn ong bướm những lời có cánh với mẹ… Mẹ e thẹn không đề cập gì đến chuyện đó, lúc nào cũng dặn tôi học tốt…
Gần tháng sau trong khi tôi đang ngồi học trong phòng trọ thì mẹ tôi đi vào. Tôi ngạc nhiên vô cùng.
– Sao mẹ lên làm gì, con định cuối tuần về.
– Mẹ lên có việc gấp con à.
– Chuyện gì vậy mẹ? Bố lại về và đánh mẹ sao? Hay là lại chuyện bán nhà? Hay ly hôn?
– Không?
– Vậy chuyện gì?
– Con cứ từ từ, tối ăn cơm xong mẹ nói.
– Không, mẹ vất vả từ quên lên chứng tỏ có chuyện quan trọng, mẹ nói đi.
Tôi nắm tay mẹ giật giật.
Mẹ khóc tu tu như đứa trẻ, tôi ôm mẹ vào lòng không hiểu tại sao.
– Bố lại đánh mẹ à?
– Không, hu hu…
– Vậy tại sao?
– Tại con đấy.
– Sao tại con?
– Mẹ chậm kinh rồi…
Tôi ôm mẹ ngồi bệt xuống sàn nhà… Lạnh….
Tôi im lặng trong giây lát rồi ngồi bệt xuống nền nhà. Mẹ tôi đứng như trời trồng không nói. Định mệnh! Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi?
– Liệu có thật không mẹ? Mẹ thử chưa? Tôi nhìn vào mắt mẹ đong đầy lo lắng.
– Mẹ chưa thử nhưng mẹ ít khi chậm kinh lắm.
– Có khi nào do tâm lí, hay do đợt đi chơi với mọi người làm mẹ thay đổi sinh lí nên vậy? Tôi cố gắng tìm ra lý do để mong một sự thật nào đó nhỏ nhoi sót lại.
– Mẹ không biết, chỉ có cách thử thôi. Nhưng mẹ biết rõ cơ thể mẹ mà, 99% là có rồi.
Mẹ run run nhìn tôi trách móc. Tôi thấy sự lo sợ hiện lên trong khuôn mặt mẹ, mệt mỏi!
– Con nhớ là con cho ra ngoài mà nhỉ? – Tôi cố nhớ lại.
– Không mà, con có bắn một ít vào, mẹ chủ quan quá…
Mẹ lại rưng rức khóc…
Tôi đứng dậy ôm mẹ vào lòng, an ủi mẹ. Mẹ gục đầu vào vai tôi thút thít như cô gái lần đầu ăn vụng rồi để lại hậu quả. Nước mắt mẹ ướt đẫm bờ vai tôi. Im lặng…
Tôi dìu mẹ vào nhà ngồi nghỉ, không ai nói gì, rồi nước mắt mẹ cũng ngớt, một nét buồn khó tả trên khuôn mặt mẹ. Tôi định đi nấu cơm nhưng không còn tâm trạng nào nữa, cũng cứ ngồi trên ghế ủ rũ.
– Nếu có thì sao hả mẹ? – Một cậu bé chưa từng trải qua chuyện đó như tôi tò mò lẫn lo sợ.
– Mẹ không biết, nhưng mẹ hy vọng không có. Bao nhiêu lần chúng ta quan hệ mẹ đã cố tránh để không có chuyện gì xảy ra, nhưng…
– Nếu có thì sao hả mẹ? – Tôi lặp lại câu hỏi chỉ mong mẹ trả lời khác đi…
– Mẹ không biết… Rồi mẹ lại ôm mặt khóc…
– Con trưởng thành rồi, con có thể nuôi mẹ và em bé… – Tôi khờ khạo….
– Không phải vấn đề đó con à.
– Vậy thì sao? Còn vấn đề nào khác nữa? – Tôi hỏi liên tục.
– Nhiều vấn đề lắm con à. Vấn đề đạo đức, xã hội, y học….
– Con chưa hiểu?
Mẹ thở dài, trầm ngâm nhìn xa xăm đăm chiêu…
– Đạo đức thì mẹ con sao lại có con được, mẹ sinh ra con trong tử cung me, con chào đời trong cơ thể mẹ, rồi bây giờ con lại nuôi sự sống trong bụng mẹ, con thụ tinh cho mẹ…
– Rồi sao?
– Xã hội nào chấp nhận chuyện đó? Mẹ con ta đối mặt sao với người đời, mẹ còn mặt mũi nào nhìn ông bà, người thân, ngay cả bố con cũng sẽ nghĩ gì? Bao năm qua mẹ chung thủy là vậy?
– Con hiểu rồi. – Tôi lí nhí.
– Còn về y học, mẹ con không thể sinh con lành lặn được, đứa trẻ không thể phát triển như những đứa trẻ bình thường khác.
– Nhưng…
– Nhưng sao? Chưa kể đến cách xưng hô như thế nào nữa. Mẹ chết mất. Nó là em con nhưng thực ra là con của con, mẹ là mẹ của em bé nhưng lại là bà của nó. Loạn hết rồi. – Mẹ lại nức nở.
Tôi gục đầu xuống bàn, khổ sở quá…
– Thôi mẹ con mình đi ăn cơm đã rồi tính, mẹ đi xa nên mệt rồi, mẹ tắm đi rồi ăn. Chuyện đó tính sau.
Mẹ thở dài, lặng lẽ lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước chảy róc rách lâu hơn mọi khi, có lẽ mẹ muốn gột rửa những nhơ nhớp còn vương lại trên cơ thể mẹ…
Mẹ bước ra với cơ thể trần truồng không ngần ngại, chưa bao giờ mẹ như vô ý như thế, lúc nào mẹ cũng ý tứ, kín đáo che đi mọi thứ, kể cả khi tôi và mẹ làm chuyện vợ chồng bao nhiêu lần rồi.
– Mẹ hôm nay đẹp quá, sao lại khỏa thân trước mặt con thế này, có bao giờ mẹ như vậy đâu, tôi tò mò!
– Mẹ muốn cho con xem cơ thể mẹ có khác biệt gì không thôi.
– Con không thấy khác gì cả, mẹ xinh hơn thôi. – Tôi gật gù.
– Ừ. Nếu có thì cơ thể cũng không thay đổi gì cả, vì mới mà.
Tôi ôm mẹ vào lòng, mẹ trần truồng trong vòng tay tôi nhưng tôi không có cảm giác gì cả, tôi lo sợ điều gì đó…
Hai mẹ con đi ăn tối xong tôi đưa mẹ ra công viên quen thuộc, nơi mà tôi và mẹ ra đó nhiều lần trước đây. Mẹ ôm chặt eo tôi khi ngồi trên xe, tôi biết mẹ yếu đuối nhất những lúc như này…
Tôi chọn ghế đá nơi ít người qua lại để tâm sự cùng mẹ, hai mẹ con có nhiều điều để nói nhưng không ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng thở dài xen lần những tiếng cười đùa của các cặp đôi khác.
– Lát về mua que thử thai nhé. – Tôi bắt chuyện.
Mẹ thở dài rồi gục đầu vào vai tôi, ôm tôi không nói. Cả hai lặng lẽ trong góc khuất… Im lặng!
– Mẹ nhớ nơi này không?
– Nhớ, sao lại không. Con đã cho mẹ như cảm giác hẹn hò yêu đương ở nơi này mà. Mẹ chưa có cảm giác như thế trước đây.
Tôi hôn lên bờ môi của mẹ, mẹ nhẹ nhàng đáp lại, tôi luồn tay vào bụng mẹ, xoa lên bụng mẹ. Liệu trong bụng mẹ lúc này có giọt máu của tôi không. Nếu là trước đây tôi đã trượt tay xuống cô bé khóc nhè của mẹ, nhưng…
Mẹ hiểu tôi nghĩ gì, đặt tay mẹ lên mu tay tôi trên bụng mẹ, cả hai im lặng…
Tôi chở mẹ về khi ánh đèn đêm dần tắt, ánh trăng tỏ rõ đường đi, khi các cặp nam nữ chìm đắm trong những nụ hôn ngây ngất. Qua hiệu thuốc, mẹ bịt khẩu trang đi vào. Tôi biết mẹ mua gì, nhìn xa xa suy nghĩ… Tội lỗi, định mệnh… Nghịch tử như tiêu đề của câu chuyện thật cuộc đời tôi vậy.
Hai mẹ con ôm nhau ngủ, cả hai cứ trằn trọc, không ai nói với ai câu nào, không ôm cũng không âu yếm, mỗi người một góc, tiếng thở dài, tiếng trở mình khiến cho cả hai mệt mỏi…
…
2h sáng…
Tôi vẫn thấy mẹ nhắm mắt nhưng còn thức…
– Mẹ ngủ đi. Mai dậy thử.
– Ừ. Con cũng ngủ đi, sáng mai mẹ thử, sáng thử chính xác hơn.
Tôi kéo mẹ lại gần, để đầu mẹ lên tay tôi:
– Nếu có thì sao hả mẹ? Tôi thì thầm vào tai mẹ hỏi lại câu hỏi ban chiều.
– Nếu mẹ hỏi con câu đó, con tính sao?
– Con không biết. – Tôi trả lời như mẹ.
– Mẹ cũng vậy. Mẹ có lỗi với tổ tiên quá. Sao lại có người mẹ như mẹ trên đời. Mẹ đã loạn luân với con lại còn có em bé…
Mẹ khóc…
– Chưa có kết quả mà mẹ. Tôi động viên.
3h sáng…
Thức đêm mới biết đêm dài… Quả đúng như vậy. Tôi mong mau đến sáng nhanh nhưng…
– Con ngủ đi, muộn quá rồi. – Mẹ giục…
– Nếu có em bé, mình giữ lại nhé. – Tôi nói.
– Không, không thể nào, mẹ không thể giữ em bé lại được, còn tương lai của con, con muốn em bé sinh ra không được bình thường sao?
– Nhưng con muốn giữa chúng ta có kết quả tình yêu, con muốn làm cha..
– Rồi con sẽ gặp người phụ nữ khác, sẽ có những đứa con hoàn thiện, mẹ sẽ là bà nội của chúng… Mẹ và con mãi mãi là mẹ con, không có tình yêu nam nữ gì cả. Mẹ chỉ xem con là đứa con bé bỏng của mẹ…
– Nhưng con đã cho mẹ một giọt máu rồi?
– Thì sao? Hãy quên mọi chuyện đi con à…
Tôi thở dài… Mẹ đưa tay tôi vào bụng mẹ ấm áp.
– Mẹ không biết có hay không nhưng nếu có thì một sinh linh đang tồn tại trong cơ thể mẹ, đó là kết quả của sai lầm giữa chúng ta. Mẹ cũng muốn làm mẹ lần nữa nhưng…
Tôi hôn lên trán mẹ, tay mẹ kéo tay tôi từ bụng xuống bướm mẹ, khô khan!
– Trước con chào đời, mẹ bị rạch chỗ này mấy mũi, vì con sinh ra to quá, giờ con lại chui vào, mẹ không bị rạch nữa nhưng…
Tôi xoa lên bướm mẹ, khô khan nhưng múp mĩm. Tôi cứ day day chỗ ấy, tò mò dù bao lần quen thuộc quá rồi. Mẹ chủ động dạng hai chân ra để tay tôi vào sâu hơn, hồi lâu nước nhờn cũng chảy ra ướt đẫm tay tôi.
– Con tôi…
Tôi cởi áo mẹ ra, ánh đèn lờ mờ toát lên ngực mẹ căng tròn, cứng hơn mọi khi. Có lẽ.. Tôi tự nhủ. Mẹ mạnh dạn kéo quần tôi xuống lôi chú bé ra xóc nhẹ… Chú bé của tôi lớn nhanh trong tay mềm mại của mẹ. Mẹ đẹp quá, đẹp như thiên thần…
– Mình dừng lại nhé, con không muốn làm chuyện đó lúc này, con lo lắm…
Mẹ không nói, nhắm mắt đưa chú bé vào cô bé của mẹ, quần lót của mẹ chỉ được vén qua một bên, chưa tụt hẳn ra…
Chú bé dễ dàng tách đôi ngã ba của mẹ ra chui vào, ấm áp…
– Mọi chuyện đã xảy ra rồi, biết đâu hôm nay sẽ là lần cuối mẹ con mình âu yếm bên nhau thế này?
– Là sao? Ý mẹ là…
Mẹ không nói, ấn sâu cô bé vào chú bé của tôi, rồi mẹ ngồi lên bụng tôi, dập mãnh liệt như chưa bao giờ được làm thế. Chiếc quần lót vẫn trên người mẹ, chỉ có chiếc áo lót rũ rượi nằm chỏng chơ dưới góc giường. Tôi thì ngược lại, chiếc quần đã nằm dưới đất, chỉ còn chiếc áo lót trên người…
Mẹ day day liên tục trên bụng tôi, chú bé xoáy đều trong cơ thể mẹ, nước nhờn ra quá nhiều làm ướt đẫm lông mu tôi. Mẹ ngồi hẳn lên phi ngựa trên bụng tôi, hai tay mẹ chống lên ngực tôi mà dập xuống. Hồi lâu mẹ mệt, nằm gục trên bụng tôi thở dốc. Tôi đặt mẹ xuống, banh hai bên mép cô bé ra, sâu thẳm…
Tôi nhìn vào nơi mà tôi đã ra đời và là nơi tôi đã gieo giống cho mẹ… Nó huyền bí đến lạ kì, những chùm lông đen xoăn tít đan xen vào nhau, che lấp đi môi bé đỏ hồng.
Mẹ kéo đầu tôi vào môi mẹ, thủ thỉ vào tai tôi:
– Giá như…
– Giá như?
– Giá như con không phải là con của mẹ… Thì giây phút này sẽ là hạnh phúc nhất cuộc đời mẹ…
– Nhưng…
Tôi xoa lên ngực mẹ căng tròn, chú bé thúc liên tục vào tử cung mẹ, lôi ra những dòng nước nhờn ào ạt chảy xuống giường… Mẹ nhằm mắt rên khẽ, hai tay bám chặt hai đùi tôi, cào xé…
– Ngực mẹ căng hơn thì phải. Tôi nói nhỏ qua tiếng thở nhẹ…
– Có lẽ mẹ…
Tôi đặt hai chân mẹ lên vai, thúc sâu vào bướm mẹ, hai bên mép cô bé ửng đỏ, tách ra khi tôi ấn sâu vào. Mẹ bấu hai tay vào mép giường, ngực tưng tưng theo nhịp dập…
Mẹ ôm chầm lấy tôi, hai mẹ con ôm nhau trong tư thế đối mặt, mẹ đấy ra, tôi thúc vào, nhịp nhàng…
Tôi xoay người mẹ lại, mẹ chổng mông lên, hai chân đè lên gối, tôi thúc từ phía sau. Ngực mẹ lủng lẳng, mông mẹ tròn lẳn chóp chép…
Gần ra, tôi nằm đè lên mẹ, truyền hơi ấm cho mẹ thông qua chú bé tìm về nơi nguồn cội, mẹ hứng những giọt tinh dịch đặc quạnh trọn vẹn, tôi ra…
– Ngày mai…
– Ừ, ngày mai…
– Lâu rồi con mới ra trọn vẹn trong mẹ… Mẹ thích không?
– Suỵt!
Tôi mệt quá, ngủ thiếp đi, chú bé teo dần…
Sáng, tôi bừng tình trong giấc mơ, một giấc mơ hãi hùng… Dấu vết cuộc giao hoan còn đây, trên chiếc giường này vẫn còn những vệt nước loang lổ của hai mẹ con, những cộng lông trên giường lả tả, nhưng không thấy mẹ đâu…
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, không thấy, chạy ra ngõ, không thấy…
Tôi sợ, sợ khi nhớ đến giấc mơ đêm qua….
Tôi ngồi bệt xuống giường nhìn những vệt loang lổ ấy… Mẹ đâu?
Tôi nhìn lên bàn học, một gói nhỏ, một que thử thai đã bóc, một tờ giấy nhỏ…
Vậy đấy, mẹ đã rời đi như thế sau đêm đầy cảm xúc. Cảm xúc còn lại trong tôi bây giờ là một mớ hỗn độn tạp nham. Mẹ đi đâu được chứ? Tại sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong tôi. Tôi ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn lên bàn, nơi có que thử thai mẹ để gọn ghẽ, ngăn nắp như tính cách của mẹ vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52