Sáng sớm khi đống lửa cũng vừa tàn, mùi khói củi nghe cay cay trong không khí. Thùy Dương đã tỉnh dậy, nàng ngồi lên, cơ thể trần truồng của nàng được đắp ngang bằng chiếc khăn tắm, Toàn nằm kế bên, thở đều đều. Mọi người còn ngủ say với đủ mọi tư thế, các cơ thể còn quấn lấy nhau, gác lên nhau, trên cơ thể trần truồng của Ngân và Trúc vươn vãi tinh trùng, bết cả vào tóc. Ngân nằm sấp, hai chân còn mở rộng, đúng vị trí hôm qua lần cuối Thùy Dương thấy nàng và Toàn. Nàng mỉm cười thầm nghĩ cuối cùng Toàn đã khuất phục được con ngựa hoang này.
Nàng nhìn thấy một chiếc tàu neo gần đảo, Nhân đang chèo chiếc thúng về phía bờ. Thùy Dương lúng túng, nàng vơ lấy cái khăn choàng dưới đất, nàng không muốn một người đang ông xa lạ thấy cơ thể của mình. Thùy Dương đứng đó chờ anh. Nhân vừa kéo chiếc thuyền thúng lên bờ, anh quay lại nhìn quanh, há hốc cả miệng, một bãi chiến trường ngổn ngang, cơ thể trần truồng của đàn ông phụ nữ quấn lấy nhau chưa rời. Khi anh nhìn thấy Thùy Dương quấn chiếc khăn tắm nhỏ bé đang nhìn mình mỉm cười, anh run động còn hơn những cơ thể trần truồng kia.
– Anh có nước sạch chứ? Tôi muốn tắm.
Thùy Dương nói nhẹ như không nhận ra ánh mắt hừng hực của Nhân.
– Ah… Nhân giật mình, ngượng ngùng đỏ mặt.
– Có chứ, tối qua có mang lên 2 can nước mà.
Vừa nói anh vừa lầm lũi bước nhanh về hàng dương sau lưng Thùy Dương, khi đi lướt qua người nàng, anh không dám nhìn lên, nhưng Nhân có thể ngửi mùi hương rất lạ, mà cũng khá quen thuộc, nó làm người anh nóng lên. Trong mắt anh, Thùy Dương đẹp như một thiên thần, một thiên thần không thể bị mạo phạm bởi phàm nhân… như anh.
Nhân xách ra 2 can nước đầy, để xuống chân, mắt anh cũng không dám nhìn lên. Đứng đó như chờ Thùy Dương sai khiến. Thùy Dương nhìn Nhân ngượng ngùng, nàng thấy thú vị, anh chàng này, sao khác hôm đó vậy nhỉ? Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, nàng quay đầu lại nhìn Thế Toàn, anh ngủ rất say, mọi người xung quanh cũng không khá hơn, quên cả trời đất.
– Tôi muốn nhờ anh xối nước cho tôi tắm, được không? – Thùy Dương nói nhỏ, nhưng với Nhân lời nói của nàng đầy uy lực.
– Được, được chứ… – Nhân gật gật đầu, nhưng chợt nghĩ gì, mặt đỏ lên.
Thùy Dương xoay người bước vào sâu trong rừng dương, khi đến sau một bụi cây cao quá đầu, nàng dừng lại. Quay người lại nhìn Nhân, Nhân đứng sững người ở đó, hai tay nắm chặt 2 can nước. Thùy Dương không nói gì, hai cánh tay nàng mở ra, chiếc khăn tắm rơi xuống, cơ thể hoàn mỹ của nàng phơi ra trước mắt Nhân, bộ ngực căng tròn, hai núm vú hồng đỏ còn vài vết răng mờ nhạt, di tích của đêm qua.
Nhân sững sờ, anh cứng đờ cả người, quần anh đội cao lên gần như ngay lập tức. Thùy Dương làm như không thấy gì, nàng đưa hai cánh tay ra, mắt nhìn can nước dưới tay anh. Nhân chợt tỉnh, bước đến, mở nắp một can nước, xối nhẹ xuống hai cánh tay đang mở ra của nàng. Bàn tay Thùy Dương đón dòng nước trong vắt, vốc đó lên ngực mình, xoa đều xung quanh hai bầu vú, nước lạnh làm đầu vú nàng săng cứng lại. Nhân đứng đó, mắt anh dại đi, dương vật anh chỉa ngược lên dưới chiếc quần cộc độc nhất trên người.
– Tại sao anh làm thế? – Thùy Dương chợt hỏi nhỏ, mắt nàng cũng không nhìn lên.
– Cô… cô hỏi gì? – Nhân lúng túng, không hiểu.
– Hôm đó anh mạnh dạng lắm mà, anh dám trước mặt chồng tôi sàm sỡ dưới váy tôi. Sao bây giờ ấp úng vậy? – Thùy Dương nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
– Tôi… tôi… tôi có làm gì đâu… tôi không biết mà. – Nhân bối rối.
– Anh muốn tôi?
Thùy Dương bước tới, ngực nàng ưỡn ra áp lên người Nhân, cảm nhận một vật cứng nóng chỏi vào giữa đùi nàng.
Nhân cúi gầm đầu, người anh run rẩy, đối với anh đây là lần đầu, lần đầu tiên tiếp xúc với cơ thể phụ nữ gần như vậy, mà lại là người phụ nữ đẹp nhất anh từng biết. Thùy Dương chờ đợi, núm vú nàng áp lên ngực anh, tay nàng vuốt ve ngực anh, làn da anh đen sạm thật chắc và ấm áp, cơ thể anh có mùi vị của biển pha với mùi khét nắng, thật đặc biệt. Nàng nhắm mắt chờ đợi, chờ Nhân vồ vập lấy nàng. Nhưng không, anh cứng đờ. Thùy Dương thở dài, nàng đứng lùi lại, không hiểu được anh chàng này, anh nhút nhát đến ngạc nhiên. Nàng định xoay người đi thì.
– Cô Dương… đừng đi. Tôi không biết làm sao. Nhưng tôi… tôi rất thích cô – giọng Nhân lí nhí như trẻ em nhận lỗi.
Thùy Dương thở dài, quay lại, nàng biết tại sao anh chàng này ngớ ngẩn như vậy. Đây là lần đầu của anh, với môi trường anh sống không hề có phim ảnh, văn hóa nam nữ phổ biến, anh chỉ biết anh muốn, anh thích phụ nữ, nhưng không biết phải làm gì.
Thùy Dương nắm hai bàn tay của Nhân, đặt lên hai vú nàng, tay anh run rẩy bắt đầu xoa nhẹ nhẹ thích thú. Nàng kéo đầu anh xuống, đưa vú vào miệng anh, Nhân hả miệng ra, nút chùn chụt như trẻ em bú sữa, Thùy Dương rùng mình, cảm giác thật lạ. Nhân không có cái chuyên nghiệp trải đời như những người đàn ông nàng gặp, nhưng anh có cái gì đó của thiên nhiên, bản năng cơ bản thuần túy nhất.
Nhân lúc này đã rất thích thú với bầu vú của Thùy Dương… hai tay anh nắm lấy… bóp nhẹ cho nó vun lên… anh mút lấy cái đầu đỏ hồng… bên này, rồi lại bên kia. Thùy Dương nhắm mắt, tận hưởng cảm giác mới lạ này. Nàng lùi lại sát tảng đá sau lưng, nàng ngồi lên, một chân gác lên bên cạnh, dạng hai chân ra hết cỡ, không để Nhân ngơ ngác, tay nàng kéo đầu anh xuống, vùi mặt anh vào âm hộ ẩm ướt của mình. Nhân hít một hơi thật sâu trong âm hộ nàng… anh thích mùi này, anh hít hà nó như đang hôn má một đứa bé sơ sinh.
Thùy Dương rùng mình, nàng tròn mắt nhìn xuống người đàn ông – trẻ em đang quỳ dùng mũi hôn hít âm hộ mình. Cách này không đúng, nhưng Thùy Dương vẫn cảm thấy nóng hừng hực hạ thể, dòng nước nhờn trong cơ thể nàng chảy ra. Nhân ngạc nhiên, thoáng chần chừ anh le lưỡi liếm, lại một giọt khác rỉ ra, anh lại liếm.
– Ưm – Thùy Dương khẽ rên.
Nhân nhìn nàng lim dim, miệng mở khẽ, môi phát ra tiếng kêu gợi tình, anh nghĩ có lẽ nàng thích anh làm thế. Thế là Nhân dùng lưỡi liếm liên tục, chỉ một kiểu vét từ dưới lên trên. Thùy Dương rên rỉ, nàng không hiểu sao mình lại thích kiểu oral sex giống chó con uống sữa thế này, nhưng nó rất khác biệt. Sau một lúc, Thùy Dương nâng cằm Nhân lên, mặt và miệng anh tèm nhem nước âm dịch của nàng, mắt anh sáng rực, miệng cười ngây ngô.
Thùy Dương kéo hông anh sát vào người mình, tay mò xuống lấy ra dương vật anh ra, nó cứng ngắt đen thui như khúc than. Nàng dạng một chân ra hết cỡ, chân kia gác lên vai anh. Nàng cầm đầu dương vật anh quét lên quét xuống mép âm hộ mình, nó truyền đến cảm giác thật nóng, đầu nó ướt đẫm, bóng loáng. Tay nàng run rẩy nhét nó vào âm hộ mình, Nhân ngây ngô, người gồng lên cứng ngắt. Thùy Dương cau mày, nàng bối rối thật sự, nàng chưa bao giờ dạy một người đàn ông làm tình. Theo suy nghĩ của nàng, những thứ họ biết thuộc về bản năng, sau nhiều chinh chiến thì sẽ có người hay kẻ dở mà thôi.
Sau một lúc đắn đo, Thùy Dương chợt nảy ra sáng kiến, nàng gác luôn chân còn lại lên vai Nhân, vòng tay qua cổ anh, đu người lên, vừa nhón người lên, dương vật của Nhân chụt tọt vào âm hộ nàng. Thùy Dương há hốc mồm, vì nàng cảm nhận của Nhân nông thật chặt thành âm đạo nàng, của anh to hơn hẳn của anh Phương. Thùy Dương nhắm mắt cảm nhận dương vật anh nằm im trong người mình.
Nàng có cảm giác như thời mình còn con gái, mới va chạm với Toàn một vài lần, đúng là cảm giác chật chội này.
Sau một phút làm quen, Thùy Dương bắt đầu nhún nhẹ người, hai cánh tay nàng đu cổ Nhân mỏi nhừ, gồng người đỏ cả lên. Nhân vòng hai tay mình bợ lấy mông nàng, cứ thế, anh nâng nàng lên nhẹ bổng, không chút miễn cưỡng. Thùy Dương ngạc nhiên trước sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể Nhân, nhìn anh thật ốm. Anh dập dương vật vào cửa mình nàng từng cái lại từng cái.
Thùy Dương cảm thấy như chơi vơi giữa không khí, nàng thả hai tay ra, một bàn chân nàng móc lên cổ anh, ngửa người ra sau, mắt nhắm nghiền tận hưởng giây phút lạ thường này. Tư thế làm tình này, với Toàn chồng nàng là nhiệm vụ bất khả thi, dĩ nhiên anh có thể nâng nàng lên, nhưng nâng lên và làm tình ở tư thế nâng không dùng đến sức lực của người nữ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhân bắt đầu thành thục hơn với những cú thúc của mình, hơi thở anh bắt đầu gấp gáp hơn theo từng cú nhấp nhanh và dứt khoát, Thùy Dương oằn người trên không, miệng nàng rên rỉ lớn. Sau vài phút, âm hộ Thùy Dương bắt đầu co bóp mạnh, cơ thể nàng co giật nhẹ, miệng thở dốc, Nhân cũng không chịu nổi, phóng tinh xối xả vào người nàng. Cả hai gục xuống đất, nằm lăn ra, thở hổn hển.
Tiếng sóng biển rì rào, Thế Toàn tỉnh lại, anh mở mắt thì bắt gặp ánh mắt của vợ trìu mến yêu thương đang nhìn mình, Thùy Dương cuối xuống hôn môi chồng. Mái tóc còn ướt của nàng thơm mùi dầu gội, rủ xuống má Toàn. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu tỉnh dậy, ai cũng mặt mày đỏ hồng vì nhìn tình trạng của mình. Trong cơn say, với ánh lửa bập bùng và hậu thuẫn của bóng đêm họ có thể buông thả, đốt lên hết dục vọng của mình, nhưng sáng hôm sau dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ minh bạch họ không thể né tránh cảm giác hổ thẹn trong lòng.
Thùy Dương giúp chồng mặc quần áo, chải tóc cho anh, Thế Toàn nhìn vợ, nàng thật đẹp, nàng mặc một chiếc váy trắng dài, khuôn mặt nàng sáng rỡ như một thiên thần. Nhìn Thùy Dương lúc này không ai có thể liên kết với hình ảnh của một trong những nhân vật chính đêm qua!
Mọi người lên xe về Sài Gòn, ai cũng nói cười tự nhiên, nhưng không hề đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm qua. Thùy Dương trong mắt họ như đẹp hơn, vẫn trong sáng thánh thiện, không hề vấn đục. Thùy Dương mỉm cười thật nhẹ nhàng, nàng nhìn qua cửa kính xe, nước biển thật trong xanh, tay nàng cầm chặt chiếc bóp tay, trong đó một chiếc thẻ nhớ nhỏ chứa đựng bí mật nhỏ chỉ riêng nàng và Phúc biết.
Chiếc xe đã khuất bóng, để lại một đám bụi đường bốc lên, nhưng ánh mắt Nhân vẫn dõi theo như vẫn có thể nhìn thấy Thùy Dương, anh thầm cảm ơn nàng, người phụ nữ đẹp nhất mà anh gặp, người phụ nữ đầu tiên của anh.
– Kế hoạch phát động sản phẩm chiến lược này là hết sức bí mật. Tôi không lặp lại. Nhưng các anh chị cũng tự ý thức được tầm quan trọng của nó. Nếu Alpha + không thành công thì tất cả chúng ta, dĩ nhiên là bao gồm cả tôi, đều không còn cơ hội. Ban Giám đốc bên kia đã rất kiên quyết về việc chúng ta thiếu doanh số và mất thị phần trong suốt 6 tháng qua.
Thùy Dương đang nhìn sếp Linh nói thao thao trong buổi họp cuối giờ sáng. Linh là Giám đốc điều hành Cty Thùy Dương đang làm việc, chuyên sản xuất phân bón 100% vốn nước ngoài, xuất xứ từ Thái Lan.
Lúc này anh đang nhìn quanh mọi người như khẳng định lại ý mình vừa nói, miệng anh mím chặt một đường, bao quanh là bộ râu cạo nhẵn thín, xanh rì nổi bật trên làn da trắng, đôi mắt anh nghiêm nghị với đôi lông mày rậm, ánh lên sau cặp mắt kính gọng vàng sang trọng. Linh khoảng 35 tuổi, anh du học Mỹ về, cũng giống Thế Toàn, nhưng anh có tới 2 bằng Thạc Sỹ Kinh tế và Luật, tới giờ cũng chưa lấy vợ, danh tiếng của anh không mấy tốt trong ngành, anh nổi tiếng với việc cặp bồ toàn là các cô người mẫu, diễn viên nổi tiếng, nhưng hễ cô nào nhắc đến kết hôn là anh biến mất như tan vào không khí.
Điện thoại Thùy Dương rung liên hồi trong túi quần nàng. Thùy Dương nhăn mặt khó chịu, nàng biết bọn con Ngọc đang gọi mình, nàng hẹn 12h00 ăn trưa với tụi nó tại quán quen Hồ Xuân Hương, nhưng cuộc họp triển khai sản phẩm phát sinh đột xuất tới giờ vẫn chưa xong.
Cuộc họp vừa kết thúc Thùy Dương chạy vù xuống cầu thang bộ, nàng không đủ kiên nhẫn chờ thang máy. Vừa xuống tầng trệt nàng thấy ngay Thục Nhi đang ngồi ngáp, mắt đờ đẫn tại chiếc ghế bảo vệ.
– Em thua chị luôn. Em đói sắp chết nè. – Thục Nhi cau có.
– Biết rồi còn nói. Đi nhanh. Tụi nó gọi muốn cháy máy điện thoại của chị rồi nè. – Thùy Dương vừa nói, vừa đi thẳng ra ngoài.
– Chú cho cháu cảm ơn nhé. – Thục Nhi chạy theo, nói với lại bác Tuấn bảo vệ dễ thương, nhường ghế cho nàng ngồi nhờ.
Khi cả hai đẩy cửa vào quán cafe, chỗ ngồi đã chật kín, toàn dân văn phòng quần áo tươm tất ngồi ăn, uống nước nói chuyện xôn xao. Hai nàng đi thẳng xuống chỗ cũ, Thuyên và Ngọc đang nữa nằm, nữa ngồi, trên bàn là ngổn ngang chén bác, chỉ còn vương lại vài hạt cơm, vài cọng rau muống.
Thục Nhi và Thùy Dương ngồi xuống, nàng tháo mắt kính râm, bàn tay ngay lập tức giơ lên ngăn ngang cái miệng mở ra chuẩn bị mắng nhiếc của Ngọc.
– Tao đói lắm. Cho tao ăn xong, tụi mày muốn mắng chửi gì cũng được. – Thùy Dương nói với giọng không thể thương lượng.
Ngọc hậm hực vì bị cụt hứng, nàng lầm bầm, nhưng tay vẫn đưa lên cao ngoắt ngoắt bồi bàn cho Thùy Dương.
Một ngụm lớn nước ép ổi xanh thơm ngọt trôi xuống cổ, Thục Nhi khoan khoái, tựa lưng vào ghế, tay xoa nhẹ bụng, nàng đưa mắt lên nhìn cả ba đứa con gái trong bàn đang nhìn mình. Hai đứa kia còn đỡ, còn Thùy Dương há miệng, tay còn cầm chén cơm. Nàng ngồi xuống ăn cùng lúc với Thục Nhi, vậy mà chưa xong nửa chén cơm, nó đã ăn xong phần mình.
– Làm gì nhìn ghê vậy? Chưa thấy người đẹp ăn cơm ah? – Thục Nhi trân tráo.
Cả bốn đứa phá ra cười nghiêng ngã, làm các cuộc nói chuyện xung quanh đều gián đoạn. Những khuôn mặt cau có đó nhìn qua, thấy bốn người phụ nữ đang đùa giỡn với nhau, họ đều im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt không khỏi tiếp tục liếc qua liếc lại.
– Rồi vào đề tài chính – Thuyên nói, giọng nghiêm túc hẳn.
– Thùy Dương khai báo mau, mày lặn đi đâu cả tháng nay – Ngọc nói với giọng tra xét không nhân nhượng.
– Tao… tao ở nhà với chồng chứ đâu. – Thùy Dương ấp úng.
– Ở nhà ah, ở nhà mà tao gọi điện di động không nhấc máy, máy bàn cũng không nốt, là sao? – Giọng Thuyên gay gắt, có lẽ nó giận thật.
Thùy Dương nhìn Thuyên, Ngọc rồi quay qua Thục Nhi cầu cứu, nhưng nhận được cái nhúng vai vô can của nàng. Nàng cắn môi nói:
– Tao và anh Toàn đi đảo Bình Ba chụp hình với bạn anh ấy – Thùy Dương thở dài thú nhận.
– Mày đi đảo ở 1 tháng ah? – Thuyên tròn mắt.
– Không, chỉ 3 ngày thôi, nhưng sau đó tao về… tao và anh Toàn có việc riêng cần giải quyết – Thùy Dương bịa đại.
Thuyên Ngọc nhìn nhau, cả hai nhìn Thùy Dương với ánh mắt lo lắng.
– Hôn nhân mày có trục trặc hả? Anh Toàn yêu mày lắm mà – Thuyên hỏi dồn.
– Trời ơi, không… sao tao và anh Toàn có gì được chứ, tụi mày nghĩ đâu vậy? – Thùy Dương hoảng hốt la lên.
– Nói chung là bọn tao có kế hoạch nhỏ, nên muốn tách biệt với thế giới bên ngoài chút thôi. – Thùy Dương không biết giải thích thế nào.
– Tao biết rồi, kế hoạch sinh em bé. Đúng không? – Ngọc xen vào.
– Trời, không… sinh gì lúc này, tao còn trẻ chán… chưa chơi đủ đâu – Thùy Dương bật cười, trả lời tinh nghịch.
– Thôi, không nói chuyện của tao nữa – Thùy Dương ngắt ngang – Thục Nhi với anh chàng kia thế nào rồi?
– Chị nói anh nào cơ? – Thục Nhi ngơ ngác.
– Anh Phước, hôm tao gặp mày đi chung ở khách sạn Hồng Hà đó – Ngọc nói xen vào như thật.
– Ah… anh Phước. Làm gì có… Hồng Hà nào? – Thục Nhi hoảng hốt, nói như thét lên.
Thuyên và Ngọc ôm bụng cười rú lên. Thục Nhi đỏ mặt biết mình bị gài bẫy. Nàng nhìn dáo dát xung quanh như thể sợ người quen bắt gặp.
– Ý chị hỏi anh Phước tròn tròn người, dược sỹ đó – Thùy Dương giải nguy.
– Ah… xong rồi. Không còn gì nữa. – Thục Nhi nhúng vai.
– Sao vậy? – Thuyên và Ngọc tò mò xông vào.
– Thì…
Thùy Dương trôi theo dòng suy nghĩ riêng của mình. Nàng không nghe câu chuyện của các bạn. Phước chỉ là một trong các anh mà Thục Nhi quen, nàng vì muốn hướng câu chuyện sang chủ đề khác nên đã lôi anh ta ra. Nàng đã thành công, lúc này ba đứa kia chụm đầu lại nói chuyện hăng say. Không lẽ đàn bà đều thế sao, Thùy Dương đã từng rất ghét mấy tay đàn ông nhận xét phụ nữ là giống nhiều chuyện, vì nàng cũng là phụ nữ. Nhưng bằng chứng trước mắt quá rõ ràng, nàng không thể nhìn nhận này khá đúng. Thật may, nàng không nằm trong số đông đó, nàng khá nội tâm, nàng chỉ thích suy nghĩ một mình, nhiều hơn chia sẻ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58