Hai phút sau, dưới bồn tắm đứng bốn cơ thể trần truồng ba nam một nữ đứng bên nhau cùng tắm rửa. Không còn những cái vuốt ve sờ soạng nóng bỏng, chỉ có những nụ cười ngượng ngùng. Ba người đàn ông vây quanh nhường Thùy Chi đứng dưới vòi sen tự tẩy rửa cơ thể.
Và cứ thế một cuộc họp của Tổ chuyên án Thiên thần Hội diễn ra ngay trong gian phòng tắm. Ngoại trừ vài ánh mắt ám muội lén lút nhìn ngắm cơ thể Thùy Chi, còn lại bầu không khí rất nghiêm túc.
– Xuân Nhi hiện đang ở một mình sao? – Giọng Thùy Chi lo lắng.
– Vâng, Trung Úy. – A Cửu nói. – Xuân Nhi đã tỉnh táo lại, không còn muốn tự tử nữa.
– Bên An ninh phản ứng thế nào? Họ không thử tìm tung tích của con bé sao? – Thùy Chi nhíu mày hỏi.
– Không. Hình như vậy… – A Cửu cũng nhận ra điểm bất thường quay sang nhìn anh Trung và anh Tuyên.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của ba người, lòng Thùy Chi trầm xuống. Nàng chợt hiểu ra mục đích của Thiên thần Hội ngay từ đầu chính là nàng. Xuân Nhi chết hay sống đối với họ cũng không phải chuyện gì quá lớn, cùng lắm là gây thêm chút rắc rối mà thôi. Rắc rối đó có thể gây bất lợi cho ông Phạm Công Định trong quá trình tranh cử… Còn lại, bằng chứng đó cũng không đủ khả năng đem Huỳnh Thiên tống vào tù. Trừ phi… có một người khác vươn lên hoàn toàn trấn áp quyền lực của ông Định.
Nhưng tại sao chúng muốn nhắm vào nàng? Vì nàng đang điều tra gần đến chân tướng của chúng sao? Thùy Chi chợt cảm thấy nghi ngờ điều đó. Chúng không hề e ngại nàng có thể điều tra ra thứ gì. Với quyền lực của ông Định có thể đơn giản bóp chết mọi chứng cứ từ trong trứng nước.
– Trung Úy, đoạn phim kia cũng đã được đội an ninh mạng chặn đứng phát tán… Hiện đã tra ra địa điểm phát tán đầu tiên… – Anh Tuyên nói.
– Ở đâu?
– Nhà riêng của Phạm Huỳnh Thiên…
– Điều này…
Thùy Chi thoáng nhíu mày. Kết quả này làm nàng ngạc nhiên. Làm sao một kẻ như Huỳnh Thiên lại sơ xuất như vậy? Phát tán một đoạn video có thể là bằng chứng truy tố mình lại dùng đúng mạng internet của nhà mình. Trừ phi hắn là một kẻ dốt kiến thức công nghệ thông tin cơ bản hoặc là một kẻ ngu ngốc. Nhưng điều này có thể sao? Trung Quân từng nói Huỳnh Thiên học rất giỏi.
– Được rồi. Bằng chứng đó sẽ kết hợp với những thứ chúng ta có càng làm Huỳnh Thiên khó thoát tội… – Thùy Chi nói.
– Bây giờ Trung Úy định lật mặt với Đại Uý Dũng chứ? Chúng tôi ba người có thể khống chế hắn… – A Cửu hỏi.
– Không. Bắt hắn vì tội gì? Bắt cóc tôi sao? Bằng chứng đâu?
Thùy Chi nhớ đến những gì Tiến Dũng đã làm với mình hai ngày qua, lạnh lùng cười nhạt. Nàng sẽ không để bất cứ kẻ nào từng dùng cơ thể nàng như một món đồ chơi có thể sống yên lành. Sau bao nhiêu năm làm cảnh sát lần đầu tiên Thùy Chi muốn phạm pháp… Nàng muốn giết người, nhưng không phải kết liễu một mạng người bằng cách thông thường. Trong đầu nàng đã có một cách trả thù đau đớn hơn dành riêng cho Tiến Dũng…
– Tôi tạm thời sẽ không trở về cùng ba người. – Thùy Chi bước ra khỏi buồng tắm, lấy khăn lau khô cơ thể, nói.
– Trung Úy muốn làm gì? – A Cửu lo lắng hỏi.
Thùy Chi không giải thích quấn khăn tắm quanh người, bật máy sấy bắt đầu hong khô mái tóc. Khi nàng mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, chợt quay lại nói:
– Ba người mặc đồ vào. Anh Trung và anh Tuyên dọn dẹp phòng tắm đừng để lại dấu vết ba người đã từng đến đây…
– Vâng, Trung Úy.
A Cửu nhìn theo Thùy Chi, ánh mắt hừng hực phấn khích. Đoá hoa hồng của ngành cảnh sát đã trở lại càng khoe sắc rực rỡ hơn. Anh mặc vội quần áo, bước ra khỏi phòng tắm tiến lại sau lưng Thùy Chi. Nàng đứng bên cạnh giường thu lại 4 mũi thuốc mê được A Cửu bắn ra. Mỗi mũi thuốc chỉ để lại trên cơ thể của người một chấm nhỏ li ti như muỗi đốt.
– Anh nói thứ này ngày mai… khi họ tỉnh lại sẽ không nhớ gì sao?
A Cửu nhận lấy những mũi thuốc, cho vào túi giấy gói lại cẩn thận, đút vào túi áo.
– Phải. Chúng được Phòng An ninh của Bộ Quốc Phòng nghiên cứu, pha trộn giữa thuốc an thần và thuốc ngủ cực mạnh. Khi nạn nhân bị bắn trúng, thậm chí chưa kịp thấy nhói đau đã gục xuống… Ba tiếng đầu ngủ say như chết, hai tiếng sau có ý thức mơ hồ nếu mạnh mẽ đánh thức sẽ tỉnh lại, hai tiếng cuối cùng có tiếng động sẽ tự tỉnh lại như một giấc ngủ đêm thông thường.
– Tốt lắm…
Thùy Chi cúi xuống nhặt quần áo của ông Châu lên lục trong túi quần của ông ta lấy ra một cái điện thoại. Nàng lại chồm lên giường với lấy bàn tay ông ta dùng vân tay mở khóa nó. Ngay lúc này, anh Tuyên và anh Trung cũng hoàn tất dọn dẹp phòng tắm vừa trở lại.
– Ông ta là ai vậy? – A Cửu hỏi.
– Chủ tịch HĐQT Sinhaco…
Thùy Chi trả lời ngắn gọn nhưng làm cả ba người đàn ông đều hít sâu một hơi.
– Anh Tuyên, tôi cần anh sao chép toàn bộ dữ liệu bên trong điện thoại này và trả lại cho ông ta… Mười lăm phút có đủ không? – Thùy Chi đưa anh cái điện thoại.
– Vâng, Trung Úy. Tôi phải dùng đến máy tính để trong xe.
– Anh Trung, anh đón đầu lối về của Đại Uý Dũng khoảng cách 1 kilomet. Có hắn xuất hiện lập tức báo A Cửu.
– Vâng, Trung Úy.
Sau khi Thùy Chi trở lại trạng thái bình thường, vẻ uy nghiêm của nàng cũng tự động phát huy, cả hai người Tuyên và Trung không dám vì chuyện vừa xảy ra mà xem nhẹ mệnh lệnh của nàng. Hai người lập tức bằng lối ban công, nhẹ nhàng leo xuống, rời khỏi căn nhà chia hai ngã chạy đi.
– Tôi phải làm gì Trung Úy?
A Cửu vừa hỏi chợt ngưng bặt. Anh thấy Thùy Chi cởi khăn tắm để rơi xuống chân. Dù một lần được gần gũi ân ái với nàng nhưng lúc này đối diện với cơ thể trần truồng của nàng anh vẫn thấy tim đập nhanh. Cổ họng A Cửu vô thức đánh ực một cái.
– Hừ… Đừng nghĩ lung tung… tôi cần anh chụp hình…
Thùy Chi thoáng đỏ mặt lườm anh ta. Nàng mím môi bò lên giường vào giữa cơ thể bốn người đàn ông trần truồng. Giở cánh tay của hai người gác lên cơ thể mình, rồi nằm sấp xuống. Thùy Chi còn dùng dùng mái tóc che mặt mình đi… Nàng quay lại thấy A Cửu vẫn ngơ ngẩn nhìn mình, liền đỏ mặt gắt lên:
– Thiếu Uý… còn đứng đó làm gì? Lấy điện thoại ra chụp hình đi…
– À… Vâng…
A Cửu lấy điện thoại ra liên tục chụp vài tấm hình. Tấm nào cũng rõ mặt của bốn người ông Hạnh, đang ngủ mê man thiêm thiếp bên cơ thể một phụ nữ trần truồng không rõ thân phận.
– Trung Úy. Cái này dùng làm gì? – A Cửu hỏi.
Thùy Chi ngồi dậy, choàng khăn tắm quanh người, vuốt lại mái tóc của mình. Nàng nhìn sâu vào mắt A Cửu hỏi.
– A Cửu, tôi có thể tin anh chứ? Tôi không nói về quan hệ đồng nghiệp, mà là cá nhân anh và tôi.
– Vâng, Trung Úy… À không. Thùy Chi. Em có thể tin tôi. – A Cửu gật đầu, lại lúng túng sửa lại cách xưng hô một chút.
– Lần này tôi đi, nếu an toàn trở về trước ngày diễn ra bỏ phiếu thì anh cứ giao chúng cho tôi. Còn ngoài ra, tôi muốn anh sử dụng những tấm hình cho hai mục đích…
Thùy Chi diễn giải cho A Cửu, nàng càng nói nét mặt anh càng nghiêm trọng. A Cửu vốn nghĩ rằng Thùy Chi muốn ở lại để hoàn thành nốt một vai diễn, sau đó đổ hết trách nhiệm những tấm hình lên đầu Tiến Dũng. Nhưng kế hoạch của nàng lại lớn mật đến mức làm anh cảm thấy ngột ngạt. Có thể nói, lý do trả thù Tiến Dũng còn chưa xứng để Thùy Chi tiếp tục trò chơi hy sinh thân xác. Anh ta cùng lắm chỉ là một cơn gió được nàng mượn để đẩy thuyền mà thôi.
– Tôi hiểu rồi… – A Cửu gật đầu.
– Vậy cảm ơn anh. Anh có thể đi được rồi.
– Nhưng Trung Úy tôi thấy… không giống lắm… – A Cửu chợt ấp úng ánh mắt nhìn qua Thùy Chi và bốn gã đàn ông phía sau nói.
– Ý anh là sao? – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.
– Trung Úy quá… sạch sẽ…
– Vả lại… qua một đêm chưa từng xuất tinh… họ sẽ không nhận ra sao?
Thùy Chi nhăn mặt vỗ vỗ trán mình. Đúng là suýt nữa nàng để lại hai sơ xuất lớn tự tố cáo bản thân mình.
“Trung Úy… Tôi đã sao chép xong…”
Ngay lúc Thùy Chi còn chần chừ thì giọng anh Tuyên vang lên ngoài ban công.
– Tốt… Cảm ơn anh Tuyên…
A Cửu nhận lấy cái điện thoại cho vào túi quần của ông Châu, trả lại chỗ cũ. Anh lại lấy thêm một vật nhỏ từ tay Tuyên đưa cho Thùy Chi.
– Trung Úy lần này đi một mình quá nguy hiểm. Đây là thiết bị định vị mới nhất, thụ động báo cáo tín hiệu. Máy dò tìm rất khó phát hiện ra ngoại trừ thời điểm máy mẹ đang dò tìm và nó hồi đáp thì mới có khả năng bị tìm thấy. Cô có thể cất vào người…
Thùy Chi nhận vật nhỏ bằng đầu ngón tay út, khẽ gật đầu. Thời điểm còn ở Mỹ nàng từng học qua loại thiết bị tối tân này.
– Được rồi. Ở đây tự tôi lo liệu được… Ba người về thành phố đi.
– Vâng, Trung Úy. Bảo trọng.
Thùy Chi quay lại nhìn A Cửu và Tuyên nhẹ nhàng nhảy qua ban công, nàng thoáng thở hắt ra. Chính nàng cũng không biết sau lần hành động này mối quan hệ trong tổ có còn được như xưa. Họ có thể vì sợ uy của nàng mà không dám nghĩ nhiều. Nhưng bản thân nàng thì sao? Nàng cũng là một con người không phải sắt đá.
Thùy Chi thở dài gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ. Nàng quay trở lại với công việc cần làm trước mắt.
– +++
Sáng sớm hôm sau…
Cánh cửa phòng ngủ hé mở. Tiến Dũng thò đầu vào lấm lét nhìn quanh. Căn phòng ngủ kéo kín rèm chỉ để vài tia sáng lọt vào, khá tối. Hắn hít hít ngửi được mùi tanh tanh hăng hắc của tinh trùng đàn ông thoang thoảng trong không khí. “Thật là bốn lão già dê ah… Hắc hắc…”
Tiến Dũng khép nhẹ cửa lại, rón rén bước đến trước giường. Cảnh tượng nhầy nhụa trước mắt làm hắn nhăn mặt thầm kinh tởm. Nhìn Thùy Chi toàn thân lõa lồ thiêm thiếp ngủ giữa bốn gã đàn ông trần trụi tuổi quá cha mình. Những vết tích của cuộc truy hoan đêm qua còn đọng lại trên da thịt mịn màng nàng. Trên hai bầu vú còn vài vệt tinh trùng ẩm ướt, còn bờ mu hồng hào lông tơ cũng dính bện lại nhơ nhớp kinh tởm. Thùy Chi, đoá hoa hồng rực rỡ của ngành cảnh sát đây sao? Trong lòng Tiến Dũng chợt dâng lên cảm giác hả hê thoải mái.
Sự khó chịu tức giận từ cú điện thoại sáng sớm nay báo tin thất bại của Thiếu Uý Đại trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào. Bên dưới bể nước chôn dưới sàn nhà không có bộ hồ sơ nào cả. “Em lại dám lừa gạt tôi… Hừ…” Nhìn gương mặt xinh đẹp ngủ thiêm thiếp yên lành của Thùy Chi, Tiến Dũng thầm hận nghiến răng. Nếu không phải vì lần thất bại này hắn có thể thoải mái giày vò nàng thêm hai ngày. Nhưng gã đàn ông kia vừa hay tin đã yêu cầu chấm dứt giao kèo… Tiến Dũng không cam tâm trao trả Thùy Chi cho Thiên thần Hội. Trong đầu vẫn cảm thấy nàng thiếu nợ hắn rất nhiều không thể trả hết đơn giản như vậy… Tiến Dũng đắn đo một chút, hắn rút điện thoại ra… Hắn biết chuyện này rất mạo hiểm, nhưng hắn chỉ muốn chụp Thùy Chi trần truồng nằm giữa những người đàn ông, không cần chụp rõ mặt họ.
– Ah…
Nhưng khoảnh khắc Tiến Dũng vừa giơ điện thoại lên, thì bất ngờ ông Hạnh nằm ngay bên cạnh Thùy Chi ngồi bật dậy. Ông dụi dụi mắt nhìn lên Tiến Dũng đang cầm ngang điện thoại sắc mặt liền trầm xuống.
– Cậu định làm gì? Chụp hình chúng tôi…
Tiến Dũng nghe được giọng nói lạnh lùng của ông cả người liền chết điếng. Bàn tay cầm điện thoại cũng run lên.
– Không… không có… Anh Hạnh… chỉ là hiểu lầm thôi… – Hắn luống cuống cầm điện thoại đưa cho ông Hạnh xem, miệng không ngừng phân bua.
Ông Hạnh liếc nhìn qua rồi ném trả điện thoại cho Tiến Dũng. Nhưng câu nói kế tiếp của ông làm hắn luống cuống khổ sở không biết nói gì.
– Hừ… Tôi còn cho rằng cậu là người thông minh. Xem ra tôi nhìn nhầm rồi…
– Ah… Trời sáng rồi sao?
Tiếng nói chuyện ồn ào làm ba người còn lại cũng thức giấc ngồi dậy. Thùy Chi dụi mắt vừa ngồi dậy liền xấu hổ mặt đỏ ửng che ngực co ro rúc sát vào người ông Hạnh. Ông Hạnh vỗ về trấn an nàng, chợt hơi nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn qua Tiến Dũng hỏi:
– Chiều qua cậu cho chúng tôi uống cái gì mà… đến giờ tôi không nhớ nổi đêm qua đã làm gì vậy?
Câu hỏi của ông Hạnh như làm ba người còn lại sực tỉnh, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau. Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của ông Hạnh, Tiến Dũng hai chân có chút run rẩy.
– Chú Hạnh… – Hắn mếu máo, cũng không dám xưng hô thân thiết nữa. – Đó là rượu thuốc thôi mà… Cháu cũng uống không ít có việc gì đâu ạ…
Thùy Chi cả người co ro nép trong ngực ông Hạnh khóe môi mím lại. Ánh mắt sắc lạnh rất nhanh đảo qua mặt Tiến Dũng rồi trở lại vẻ mềm yếu ngây ngô. Nàng đã phát hiện Tiến Dũng bước vào phòng. Khi hắn rút điện thoại ra muốn lưu lại cảnh tượng bê bết nhầy nhụa của mình, nàng liền lén lút bấm mạnh vào hông ông Hạnh để ông đau điếng người mà tỉnh giấc. Thùy Chi vốn chỉ muốn làm Tiến Dũng không thể chụp hình, lại không ngờ vô tình gieo rắc vào lòng ông Hạnh một sự nghi ngờ về hắn. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
– Hừ… Cậu ra ngoài đi. Chúng tôi cần tắm rửa. – Ông Hạnh buông lời lạnh lùng.
– Vâng, cháu đi ngay…
Nhìn Tiến Dũng cả người mềm rũ chán nản đi ra khỏi phòng, Thùy Chi thấy lòng mình hả hê đến lạ kỳ. Từ trước đến giờ là người thực thi pháp luật, nàng luôn rạch ròi giữa đúng và sai. Kẻ xấu phải để pháp luật trừng trì… Nhưng hôm nay lần đầu tiên nàng cảm nhận được khoái cảm của sự trả thù.
– Chúng ta đi tắm thôi…
Giọng nói của ông Hạnh vang bên tai. Thùy Chi được ông dìu đi cùng ba người khác. Bước vào gian phòng tắm rộng rãi, ông Hạnh mở vòi sen kéo Thùy Chi vào lòng ôm ấp vuốt ve. Ba người đàn ông khác cũng áp sát vào nàng, những bàn tay không ngừng sờ soạng khắp cơ thể nàng. Thùy Chi hơi thở bắt đầu nặng nề. Quanh bờ mông trước sau nàng cảm nhận được bốn cái dương vật to lớn cứng rắn không ngừng cọ quẹt. Nàng hơi cúi đầu che giấu ánh mắt bối rối sợ hãi của mình. Tính trước tính sau nàng cũng không nghĩ sẽ còn một tình huống như vậy vào buổi sáng. Đêm qua nàng đã dùng tay mình làm cho cả bốn người họ xuất tinh, nhưng xem ra qua một đêm họ lại khôi phục như bình thường.
– Em đẹp quá… Tối hôm qua thật tiếc không nhớ được gì…
Ông Hạnh cúi xuống vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn của Thùy Chi bắt đầu hôn hít. Nàng cắn môi thấp thỏm nhìn miệng ông thèm thuồng ngậm lấy núm đỏ đỏ hồng của nàng mút mút say mê. Cảm giác nhột nhạt rờn rợn của cái lưỡi ông làm đầu vú nàng day dứt, cơ thể nàng rạo rực khó chịu.
– Ư…
Thùy Chi bật rên khẽ khi bàn tay của ông Châu chui vào giữa hai chân vuốt ve âm hộ nàng. Ông Thanh ghé sát đặt lên đôi môi hé mở của nàng một nụ hôn. Lưỡi của ông chui vào miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ ngọt lịm của nàng. Thùy Chi toàn thân trần truồng thổn thức trong vòng vây của bốn người đàn ông.
“Mình sẽ phải làm tình với bốn người đàn ông này sao? Không… Mình không muốn.” Thùy Chi không chịu được diễn cảnh mình sắp phải luân phiên làm tình với bốn gã đàn ông đáng tuổi cha mình. Giây phút này nàng thà rằng mình vẫn ở trạng thái mộng mị của ngày hôm qua… Ít ra mọi chuyện dơ bẩn này sẽ diễn ra như một cơn ác mộng.
Nhưng nếu Thùy Chi lật mặt ngay giờ phút này, cũng đồng nghĩa với mất đi cơ hội xâm nhập Thiên thần Hội. Cũng là bỏ qua cơ hội tìm ra kẻ bí ẩn đã sát hại Anh Đào. Nếu Thiên thần Hội đã nhắm mục tiêu là mình, thì sớm hay muộn Tiến Dũng cũng phải giao trả nàng cho chúng. Anh ta trong vai trò người hợp tác lại thất bại nhiều lần có lẽ đã làm bọn chúng thiếu kiên nhẫn. Dưới thế lực ngập trời của cha Huỳnh Thiên, trở thành một nạn nhân là cách duy nhất để Thùy Chi tiếp cận Thiên thần Hội. Ba ngày. Thùy Chi chỉ còn ba ngày để tìm ra kẻ giấu mặt kia và trở về trước khi phiên tòa của Trung Quân diễn ra. Nàng sẽ tẩy trắng mọi bằng chứng buộc tội anh và tự mình thú tội đã gây ra cái chết cho Ngọc Ánh chấp nhận mọi hình phạt của pháp luật.
– Ưm…
Thùy Chi mím chặt môi vẫn không ngăn được bật rên khẽ. Nàng tựa lưng vào người ông Châu, một chân bị giở lên để cho ông Thanh quỳ mọp bên dưới rút vào âm hộ nàng hôn hít. Miệng ông ta ngậm kín âm hộ để cái lưỡi khao khát của ông liếm sâu vào hai mép thịt đỏ mọng ướt át của nàng. Thùy Chi hai mắt nhắm nghiền miệng há hốc thở dốc. Hai bầu vú nàng không ngừng được nhào nặn hôn hít, còn có cái lưỡi kia từng chút bào mòn chút lý trí còn lại của nàng. Ông Thanh chợt ngậm mấy mẩu thịt mồng đốc của nàng mút mút thật mạnh. Thùy Chi ưỡn cong người bật rên lớn…
– Ưm…
– Em nó ướt lắm rồi… Đại ca lên trước đi… – Ông Thanh chùi ngang miệng đắc ý nhìn ông Hạnh nói.
– Tôi sao?
Ông Hạnh nhìn Thùy Chi gương mặt xinh đẹp đỏ ửng hổn hển thở dốc, lại nhìn cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng, ông chợt tặc lưỡi gật đầu.
– Bác sĩ không cho phép hai ngày liên tục… Nhưng thôi rất khó có cơ hội thứ hai như vậy…
– Ha ha… phải rồi…
Ông Hạnh mỉm cười bước lên trước. Ông đón lấy Thùy Chi từ tay ông Châu, đè ép cơ thể nàng sát vào vách tường. Lớp gạch men lạnh lẽo trơn trượt làm nàng thoáng rùng mình. Nàng không phản kháng, để ông ta giơ một chân của mình treo dưới cánh tay. Ông Hạnh rất cao lớn, Thùy Chi phải nhón mũi chân để gối đầu lên bờ vai ông. Nàng mím môi thật chặt cảm nhận dương vật ông bên dưới từng chút đi vào âm hộ của mình.
– Ahhh…
– Ư…
Thùy Chi bật kêu khẽ khi âm hộ nàng bị dương vật ông lấp kín. Ông hít hà sung sướng vò nắn bầu vú nàng, hạ thể bắt đầu thúc ngược lên từng cú mạnh mẽ.
– Đã quá đi mất… Ahhh… Làm sao mà anh có thể quên được chuyện tối qua đã chơi em thế nào nhỉ? – Ông Hạnh vừa hì hục vừa lẩm bẩm.
Thùy Chi giấu gương mặt đỏ ửng uất nghẹn vào cổ ông, mặc cơ thể mình không ngừng bị thúc đẩy va mạnh vào vách tường lạnh lẽo. Trong đầu nàng lúc này chỉ có hình ảnh của Anh Đào nằm thoi thóp trên giường, hạ thể đầy máu. “Chị có thể nhận được cả một tảng băng nhọn đâm vào cơ thể, mình chịu đựng một chút này có là gì chứ? Anh Đào, tôi sẽ tìm ra kẻ giết chị… Tôi thề với chị…”.
Thùy Chi nhắm chặt hai mắt ngăn dòng lệ nóng chảy ra. Cơ thể nàng không ngừng rung động. Dương vật to lớn của ông Hạnh không ngừng đi sâu vào căng phồng chật chội trong âm đạo nàng. Mỗi lần ông thúc ngược lên, chân nàng như hổng khỏi mặt đất… Thân dương vật ông cong vòng không ngừng đè ép vào thành trong âm đạo của nàng đi sâu vào trong.
– Ưm… ôi…
Thùy Chi bắt đầu thở dốc, hai bấu chặt vai ông. Dù ngàn vạn lần không muốn nhưng cảm giác sướng khoái dơ bẩn này cứ ồ ạt dâng lên làm nàng không ngăn được tiếng rên rỉ… Tiếng rên xiết sung sướng của Thùy Chi như một liều thuốc kích thích cho ông Hạnh. Ông bắt đầu tăng tốc, hạ thể dồn dập đẩy dương vật thật sâu vào âm hộ nàng. Thùy Chi nhắm nghiền hai mắt, chân còn lại vô thức co lên quắp lấy hông của ông. Cả người nàng tựa sát vách tường được ông bợ đỡ bên dưới không ngừng lên xuống. Hai chân nàng không cần ông kiểm soát tự mở ra quấn chặt quanh eo lưng, đón nhận từng cú thúc ngược mạnh mẽ liên tục của ông.
– Ưm…
– Ahhhh…
Ông Hạnh hổn hển giữ chặt người đè cứng Thùy Chi trên vách tường… Dương vật ông giật giật rồi tuôn trào xối xả trong âm hộ nàng.
– Ư…
Thùy Chi hổn hển đê mê được dìu đỡ đứng xuống. Nàng đứng mà hai chân còn run rẩy cảm nhận bên trong người mình còn tuôn trào ướt át. Ông Hạnh rời đi, nàng lại được vây kín bởi ba người đàn ông khác. Những bàn tay không ngừng cọ rửa khắp cơ thể trần truồng của nàng để sẵn sàng cho người tiếp theo.
Ông Thanh nhẹ nhàng đỡ Thùy Chi quỳ xuống, hai tay chống ra trước. Ông quỳ gối sau lưng nàng, hai tay vòng xuống sờ nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Môi ông lại hôn lên khắp tấm lưng thon thả của nàng, đến cả hai bờ mông tròn trịa như mê say một tác phẩm nghệ thuật. Thùy Chi mím chặt môi lại cảm nhận hơi thở ấm nóng của ông chuyển dần xuống dưới… Bất chợt một thứ ướt át mềm oặt nóng hầm hập quét dọc một đường từ hai mép âm hộ lên đến nhuỵ hoa nho nhỏ của nàng, rồi ngậm lấy nó mút mút thật mạnh…
– Ưm…
Thùy Chi cả người run rẩy há hốc, hai tay chống trên sàn cũng siết chặt lại. Không ngờ ông Thanh lại ngậm lấy hậu môn của nàng mà hôn. Hai bàn tay ông bóp nghiến lấy cặp mông tròn trịa của nàng kéo rộng ra hai bên để cái lưỡi ghê tởm kia không ngừng ngoáy sâu vào chỗ nhíu nhíu nhạy cảm của nàng. Thùy Chi thật không tưởng tượng nổi có một ngày mình phải chịu đựng sự giày vò như vậy. Một ngón tay ông Thanh day day hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng, rồi từ từ luồn vào bên trong. Cảm giác nhột nhạt ở chỗ đó lại bị ngón tay ông móc móc trong âm hộ làm hai chân Thùy Chi muốn nhũn ra.
– Ưm… Ôi…
Thùy Chi bật rên lớn. Bên trong cơ thể nàng như có một con suối ngầm vừa khai phá, nước chảy tràn ra theo ngón tay ông. Ông Thanh lại như rất vui thích với trò chơi này. Miệng ông vẫn áp kín lấy nơi đó, tay liên tục móc ngoáy trong âm hộ nàng. Thùy Chi sướng đến há hốc thở dốc…
– Ưm…
“Tiến Dũng… khăn tắm sạch ở đâu?”
Đột nhiên giọng la hét tức giận của ông Hạnh vang vọng cả phòng làm mọi người ngạc nhiên nhìn lại. Thùy Chi lại giật thót sững người nhìn lên kệ để khăn tắm hoàn toàn trống rỗng. Dĩ nhiên nàng biết những cái khăn tắm kia có lẽ đã bị anh Trung và anh Tuyên sau khi sử dụng còn lau dọn hiện trường rồi thủ tiêu mất.
– Sao ạ? Khăn tắm sạch trong đó có không ít mà…
Tiến Dũng hớt hải bước vào phòng tắm, ngạc nhiên nhìn cái kệ trống rỗng. Nhưng trước vẻ thiếu kiên nhẫn của ông Hạnh, hắn hớt hải quay người chạy xuống lâu. Hai phút sau, Tiến Dũng trán rịn ướt mồ hôi quay trở lại, cầm theo một chồng khăn mới. Nhìn vẻ cuống quýt của hắn thật ít ai nghĩ đó là một Đại uý cảnh sát có danh tiếng ở thành phố. Tiến Dũng trước khi rời đi, ánh mắt thoáng nhìn qua Thùy Chi. Ánh mắt tràn ngập nghi ngờ đó làm Thùy Chi có chút lo lắng.
– Việc gì Đại ca khó khăn với Tiến Dũng thế? – Ông Châu hỏi.
– Tôi không tin nó… – Ông Hạnh vừa lau người vừa hậm hực nói.
– Tại sao vậy Đại ca? – Ông Thanh vừa vuốt ve cơ thể Thùy Chi, ngạc nhiên nhìn lên hỏi.
– Sáng nay, tôi tình cờ tỉnh lại… tôi thấy nó đang định dùng điện thoại chụp hình chúng ta…
– Hả? Khốn kiếp…
Ba người đàn ông giật thót, không ai bảo ai đều vội rời khỏi buồng tắm, hối hả lau người. Những kẻ như họ quý trọng nhất là danh tiếng và cái ghế của mình. Dù đoá hoa hồng của ngành cảnh sát có nóng bỏng thế nào cũng không thể so sánh với tương lai sự nghiệp của họ. Ngay cả công sức của Tiến Dũng cũng vì một chút nghi ngờ không cơ sở của ông Hạnh liền bị phủi sạch.
Thùy Chi đứng lên thong thả tắm. Nàng quay người vào trong để họ không thấy nụ cười nàng đang treo trên môi. Vài ngày sau khi những tấm hình kia xuất hiện Tiến Dũng dù có nước hoàng hà cũng không rửa sạch được nỗi oan ức này.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33