18h00…
Một chiếc xe cảnh sát chậm rãi rẽ vào cổng một căn biệt thự lớn ở Quận 7. Thùy Chi mở cửa xe cùng Bích Phương bước xuống. Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến nhà riêng của Bác sĩ Trung Quân. Nàng muốn nhờ anh giải thoát ý thức của Bích Phương ra khỏi ràng buộc của thôi miên sâu để lại. Một lần kinh nghiệm của Thuỳ Trang, nàng biết mình phải hành động sớm. Nếu để Bích Phương ở trạng thái này thêm vài ngày, cô ấy có thể dẫm vào bước xe đỗ trước đây của Thuỳ Trang. Khi đó không những Hoài Lâm, chồng sắp cưới của Bích Phương không thể chấp nhận, sợ rằng chính bản thân cô cũng không thể tha thứ cho mình.
Thùy Chi không có thời gian để lựa chọn một Bác sĩ có chuyên môn thôi miên khác và cũng không muốn tìm kiếm ai khác. Nàng muốn xem biểu hiện của Bích Phương khi gặp gỡ Trung Quân. Nàng cũng muốn xem anh ta có đủ can đảm ra tay thực hiện thôi miên phục hồi ý thức cho cô ấy không? Không phải lệnh của cấp trên, mà chính biểu hiện của Trung Quân hôm nay sẽ quyết định Thùy Chi có tiếp tục điều tra anh hay không?
– Thưa, mời hai cô vào. Bác sĩ Quân đang chờ trong phòng khách…
– Vâng, cảm ơn.
Thùy Chi đáp lại lời người phụ nữ trung niên nhìn như một người quản gia. Nàng bước theo bà ta, Bích Phương cứ líu ríu đi phía sau. Ánh mắt Thùy Chi đảo qua căn nhà to lớn trước mặt và vườn cây xanh ngát hai bên mà thầm thắc mắc về thân thế của Trung Quân. Theo nàng biết dù là Trưởng khoa của một bệnh viện lớn thì lương chính thức cũng không quá nhiều. Trong khi đó Trung Quân cũng không có phòng mạch riêng, dù có cũng không bao nhiêu khách thăm khám. Thần kinh học và Tâm lý học là hai ngành riêng mà cũng có nhiều điểm chung. Điểm chung lớn nhất là ít người bệnh.
Vậy thì cơ ngơi này đến từ đâu? Cha mẹ để lại sao? Thùy Chi từng đọc một bài báo viết về Bác sĩ Đỗ Trung Quân. Nhân thân của anh đến bây giờ vẫn là một điều bí ẩn. Nhiều phóng viên thử tìm kiếm thông tin về cha mẹ anh nhưng chưa ai thành công. Phòng cảnh sát quản lý địa phương cũng chỉ có thông tin của cá nhân anh. Sinh năm 10/10/1988 tại thành phố, chỉ vậy. Đỗ Trung Quân như được mọc ra từ một hòn đá.
– Chào em… Chào…
Thấy Thùy Chi và Bích Phương bước vào, Trung Quân đang ngồi trên sofa liền đứng dậy chào. Ánh mắt anh không nhịn được đảo qua trên dưới người Thùy Chi. Nàng còn mặc nguyên bộ đồng phục xanh cảnh sát. Bộ đồ lại rất vừa người tôn lên vóc dáng cao ráo thon thả rất có sức hấp dẫn riêng. Trung Quân đang thầm xuýt xoa trong lòng chợt nhận ra ánh mắt hình viên đạn của Thùy Chi liền thu ánh mắt lại, miệng mỉm cười.
– Đây là Bích Phương em đã kể với anh qua điện thoại. – Thùy Chi mặt còn hơi nóng lên, mím môi nói.
– Chào em – Trung Quân rất tự nhiên mỉm cười bắt tay Bích Phương.
– Em… chào bác sĩ…
Thùy Chi thầm quan sát hai người. Trung Quân không có biểu hiện đáng ngờ nào. Nhưng Bích Phương gương mặt đã đỏ ửng lên lúng túng thấy rõ. Đây cũng không phải phản ứng Thùy Chi tìm kiếm. Nàng chỉ nhìn Trung Quân mà thầm nghiến răng căm hận.
– Mời ngồi…
Thùy Chi cùng Bích Phương ngồi xuống ghế sofa dài, Trung Quân ngồi chiếc ghế đơn đối diện. Nơi này là một gian phòng khách này rất rộng, lại bày biện trang trí rất sang trọng tinh tế theo phong cách hiện đại. Trên bàn kính trước mặt hai người còn có một bình pha lê hoa lavender tím tỏa mùi hương thoang thoảng.
– Hai người ăn tối chưa? Hay là chúng ta cùng ăn tối rồi nói chuyện… – Trung Quân nhìn Thùy Chi và Bích Phương hỏi.
– Không. Em nghĩ chúng ta nên bắt tay vào việc… – Thùy Chi lắc đầu.
– Nhưng… – Trung Quân nhìn đồng hồ ra hướng cổng, vẻ mặt hơi khó xử.
– Có chuyện gì không tiện sao? – Thùy Chi hỏi.
– Không. Không có gì không tiện. Chỉ là người tôi hẹn vẫn chưa tới. – Trung Quân nói.
– Anh còn hẹn ai? – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.
– Vài người phụ giúp tôi thôi…
Thấy Thùy Chi có vẻ khó hiểu, Trung Quân nhìn nàng mỉm cười nói:
– Để gỡ rối một sợi dây người ta chỉ cần tìm nút thắt và đầu dây. Nhưng thần kinh con người không phải như vậy… Muốn giúp một người thoát ra khỏi trạng thái bị kềm hãm ý thức trước hết chúng ta phải tái lập hoàn cảnh mà cô ấy bị đưa vào trạng thái thôi miên sâu…
– Ý anh là…
Thùy Chi vừa ngờ vực đặt câu hỏi thì người phụ nữ quản gia đã bước vào.
– Cậu chủ… Người đã tới.
– Được… Đưa họ lên lầu một đi. Căn phòng cuối hành lang ấy. – Trung Quân đứng dậy, nói với bà ta.
– Vâng.
Người phụ nữ kia đi khuất, Trung Quân mới nhìn sang Thùy Chi và Bích Phương, nói:
– Quá trình thực hiện hồi phục ý thức của Bích Phương có thể sẽ gây cho em một chút không thoải mái. Nhưng nếu em tin tôi, tôi cam đoan sau tối hôm nay em sẽ trở về cuộc sống bình thường.
– Anh định làm gì?
– Em làm được. Vì anh ấy em sẽ làm được.
Thùy Chi vừa đặt câu hỏi thì Bích Phương đã kiên quyết nói, nàng đành im lặng gật đầu.
– Tốt… Đi thôi.
Thùy Chi và Bích Phương đi theo Trung Quân đi lên lầu. Căn biệt thự của anh chỉ có một tầng nhưng chỉ nhìn dãy hàng lang dài kia cũng có hơn năm cửa phòng đóng kín. Thấy ánh mắt dò xét của Thùy Chi, Trung Quân cười tủm tỉm nói:
– Căn phòng đóng cửa ngoài cùng kia mới là phòng ngủ của tôi. Trung Úy Chi cần tìm gì có thể vào đó không cần tốn nhiều thời gian.
– Hừ… Một ngày cầm trác tòa án trong tay tôi sẽ vào phòng anh tìm kiếm…
– Ha ha… được đó.
Bích Phương nghe hai người đối thoại hơi nghi hoặc nhìn, cũng không lên tiếng hỏi. Trung Quân dẫn hai người vào một căn phòng ngay bậc thang đi lên. Bên trong là một gian phòng ngủ đầy đủ tiện nghi bài trí sang trọng. Dù nói không có người ở nhưng Thùy Chi lại thấy tất cả mọi thứ rất sạch sẽ không dính một hạt bụi.
– Bích Phương… Em vào phòng tắm cởi quần áo ra… khoác cái này vào. – Trung Quân đưa cho Bích Phương một tấm áo choàng.
Thùy Chi nhìn Bích Phương ngoan ngoãn không một câu hỏi đi vào phòng tắm, lòng tràn ngập thắc mắc. Nhưng có vẻ như Trung Quân đang trầm ngâm suy nghĩ không có thời gian trả lời nàng. Không quá lâu, cửa phòng tắm bật mở, Bích Phương mặt thoáng ửng đỏ khép nép trong chiếc áo choàng bước ra ngoài.
– Em ngồi xuống đây…
Trung Quân chỉ vào cái giường. Bích Phương ngoan ngoãn ngồi xuống. Anh lại lấy ra một miếng bịt mắt choàng qua đầu cô.
– Đừng sợ gì cả chị Thùy Chi luôn đứng bên cạnh em… – Trung Quân nhìn lên Thùy Chi nháy mắt cười.
Thùy Chi mím môi hận đến nghiến răng kiểu ánh mắt đó. Ngay cả Trung Quân định làm gì với Bích Phương nàng cũng không biết, vậy mà anh ta lại xem nàng như người chịu trách nhiệm.
Lúc này Trung Quân đỡ Bích Phương nằm xuống giường, còn chỉnh cái gối thật ngay ngắn dưới đầu cô. Anh nắm hai bàn tay cô đặt lên bụng như tạo một tư thế ngủ thật thoải mái. Thùy Chi chợt nhìn thấy Trung Quân nét mặt chuyển thành nghiêm túc. Anh đứng trước người Bích Phương, mặt hơi cúi xuống đối diện cô ấy, giọng trầm thấp nói:
– Bích Phương lắng nghe tôi nói… Em hít sâu vào một hơi giữ trong lồng ngực năm giây rồi bắt đầu thở nhẹ ra… Thật nhẹ… Em đang ở trong một căn phòng mà chính em không biết làm sao mình đã tới đây…
Thùy Chi tập trung quan sát mọi thứ đang diễn ra với ánh mắt tràn ngập tò mò. Nàng chưa bao giờ xem một người bị thôi miên ngoài đời thật. Dĩ nhiên không tính bản thân nàng ngày hôm đó vô duyên vô cớ bị Trung Quân lấy ra làm ví dụ. Thùy Chi cảm nhận được giọng nói của anh lúc này rất khác lạ. Chất giọng đặc trưng Sài Gòn nhẹ nhàng vẫn vậy, nhưng âm điệu lại có chút cường hóa lên xuống như trầm như bổng rất kỳ lạ. Nhưng miệng anh rõ ràng không hướng về phía nàng, thanh âm cũng không lớn, Thùy Chi đứng sau lại có thể nghe được rõ ràng như nói kế bên tai. Ngay cả nàng lúc này cũng cảm thấy muốn chìm vào giấc ngủ.
“Cạch…” – Tiếng mở cửa phòng thật khẽ lại làm Thùy Chi bừng tỉnh nhìn ra. Nàng liền bưng kín miệng há hốc không thốt nên lời…
– Lúc này đây có năm người đàn ông bước vào phòng… – Trung Quân không quay lại nhìn, hai mắt khép hờ tiếp tục nói. – Họ sẽ vuốt ve cơ thể em… đưa em vào khoái lạc sung sướng…
Thùy Chi cắn chặt môi không lên tiếng nhìn năm người trùm kín áo choàng đen từ đầu đến chân. Ngay cả vị trí mắt cũng là một tấm màn đen mỏng, bên trong có thể nhìn ra, bên ngoài lại không thấy được ánh mắt họ. Nhìn những người này như năm bóng ma nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh mình, Thùy Chi thấy cả người lạnh lẽo. Thùy Chi bắt đầu hiểu Trung Quân nói “tái lập hoàn cảnh” có ý nghĩa gì… Nhưng tại sao họ phải che mặt? Nhân vật chính đêm nay là Bích Phương lại đang bịt kín hai mắt, vậy họ muốn che giấu thân phận với ai? Bên dưới lớp vải đen đó là những khuôn mặt thế nào? Thùy Chi mím môi cánh tay đặt hờ trên bao súng. Sự cứng rắn nổi cộm bên dưới vỏ bao súng làm nàng yên tâm hơn nhiều.
Năm người đàn ông ngồi xuống hai bên giường vây kín Bích Phương vào trong. Bích Phương hơi thở nặng nề cảm nhận hai vạt áo choàng của mình bị mở rộng ra hai bên. Một cơn gió mát lùa vào làm cơ thể nàng khẽ run rẩy. Chợt cơ thể Bích Phương chấn động, hơi thở dồn dập khi những bàn tay ấm áp chạm lên da thịt nàng.
– Ư…
Tiếng rên khẽ của Bích Phương làm Thùy Chi mím chặt môi gương mặt thoáng ửng đỏ lên. Nàng cũng không biết từ lúc nào mình đã tiến sát đến giường, bên cạnh Trung Quân. Ánh mắt nàng nhìn những bàn tay kia không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể trần truồng của Bích Phương. Cô hé môi thở dốc, hai bầu vú ưỡn căng lên đón nhận những bàn tay kia không ngừng dày vò xoa nắn.
– Đây là cách Thiên thần Hội thực hiện để biến một người phụ nữ bình thường trở thành… dâm phụ… Đưa nạn nhân đến ngưỡng sụp đổ của lý trí. Tại ngã ba lựa chọn của khoái cảm sa ngã và lý trí đạo đức… Chỉ cần một chút tiếp sức sẽ làm lý trí họ tan vỡ, đắm chìm vào khoái lạc… Sau đó lập lại vài lần như vậy họ sẽ như một con ngựa dẫm lên lối mòn mà đi…
Bên tai Thùy Chi vang lên giọng nói trầm ấm của Trung Quân, nàng cũng không nhận ra bàn tay ấm áp của anh đã đặt lên bờ eo nhỏ của nàng. Thân thể nàng lúc này rất yếu ớt, trái tim liên tục xao động nép sát vào người anh.
– Nhưng… anh muốn những người này thật sự làm… chuyện đó với Bích Phương sao? – Thùy Chi che miệng nói khẽ.
– Không cần nói nhỏ vậy đâu. Miễn em đừng hét lên, còn lại Bích Phương không thể nghe được em nói.
Trung Quân nói hơi thở anh lại sát bên làm vành tai nàng nóng lên. Anh cúi xuống hôn lên mái tóc đen mượt của nàng, không hiểu sao Thùy Chi không né tránh lại khẽ nghiêng đầu đón lấy anh.
– Họ thực sự có tiến xa như vậy hay không là hoàn toàn do lựa chọn của Bích Phương thôi. Tôi chỉ tái lập hoàn cảnh để cho cô ấy một lần lựa chọn nữa thôi… Dĩ nhiên tôi vẫn phải tiếp sức một chút, nếu không Bích Phương vẫn sẽ đi theo con đường cũ.
– Chúng ta qua đây chờ thôi…
– Ư… ôi…
Thùy Chi được Trung Quân dìu ra ghế sofa ngồi xuống. Ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía chiếc giường… Bích Phương rên rỉ thật khẽ, hai bầu vú căng tròn ưỡn cong lên cho những bàn tay mơn trớn tận tình. Hai chân cô mở ra để hai bàn tay khác lặng lẽ chui vào sờ soạng vuốt ve. Một cảm giác ấm áp ghé sát vào, bên gò má mịn màng của Thùy Chi cảm nhận được sự ướt át của một nụ hôn. Nàng sững người nhìn lại, gương mặt điển trai đang áp sát lại, hơi thở nóng bỏng của anh làm cả gương mặt nàng đỏ rực lên.
– Anh…
Thùy Chi đẩy tay lên ngực anh, bộ ngực anh truyền đến cảm giác rắn chắc tràn đầy mạnh mẽ… Cánh tay nàng lại yếu ớt kỳ lạ, rồi mềm nhũn khi bờ môi anh chạm đến môi nàng. Thùy Chi hai mắt mở tròn nhìn gương mặt anh cận kề, hai mí mắt anh lại có lông mi dài còn rậm như vậy. Cảm giác ướt át mềm mại trên đôi môi làm cả người nàng ngây dại. Hai mắt nàng khẽ nhắm lại, đôi môi đỏ mọng hé mở đón lấy nụ hôn của anh.
“Ầm…” Đầu óc Thùy Chi trống rỗng không gian xung quanh như hoàn toàn biết mất. Không còn năm gã đàn ông trùm kín áo vải đen kia, không còn tiếng ư ử khe khẽ của Bích Phương. Tất cả ý thức nàng lúc này chỉ có nụ hôn nồng nàn và chiếc lưỡi ấm áp của Trung Quân. Chiếc lưỡi anh như một vật sống cứ vờn quanh đầu lưỡi nhỏ của nàng, như tham lam cướp lấy vị thơm ngát ngọt lịm trong miệng nàng. Thùy Chi thổn thức cả người mềm nhũn ngã nghiêng trong vòng tay anh. Chiếc mũ cảnh sát rời khỏi đầu để mái tóc dài đen óng xõa tung ra.
– Ưmmmm… Ôi…
Tiếng rên rỉ sung sướng thật lớn của Bích Phương vang lên làm Trung Quân và Thùy Chi cùng bừng tỉnh, rời khỏi nhau. Thùy Chi bưng kín gương mặt đỏ ửng gay gắt. Còn Trung Quân lập tức đứng dậy bước lại cạnh giường. Trên giường Bích Phương oằn người há hốc rên rỉ. Hai đầu vú nàng săn cứng dưới những ngón tay se se liên tục của hai gã đàn ông. Âm hộ nàng nhòe nhoẹt ướt đẫm với những ngón tay ngoáy sâu vào, moi móc liên tục.
– Bích Phương… Nghe rõ lời tôi nói… Em hít thở thật sâu, hãy nhớ đến chồng sắp cưới của mình… Hãy nhớ đến…
– Hoài Lâm… – Thùy Chi đã lấy lại bình tĩnh, bước đến bên cạnh Trung Quân hỗ trợ.
Anh nhìn sang nàng mỉm cười làm gương mặt nàng nóng rang lên.
– Em hít thở thật sâu… giữ trong người. Quên đi những khoái cảm bên ngoài mà nhớ đến Hoài Lâm… Em có sự lựa chọn… Em hoàn toàn có quyền lựa chọn…
Thùy Chi mím môi quan sát. Bích Phương lúc này như đã bình tĩnh lại, hơi thở đỡ dồn dập căng thẳng. Dù những bàn tay kia vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khắp cơ thể cô, nhưng tâm trạng cô lại bình lặng khác thường.
– Bích Phương… bước đi đầu tiên rất khó, nhưng chỉ có hoàn thành bước đi này em mới vượt qua được. Những thứ khoái cảm kia chỉ là một giấc mơ… Năm gã đàn ông bên cạnh em cũng không có thật.
– Hãy nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ bên Hoài Lâm. Những nụ hôn và lồng ngực ấm áp của anh ấy… Em muốn mình được ôm trọn trong vòng tay của anh ấy… Cảm giác này thật dễ chịu, thoải mái. Em hít sâu một hơi, thở ra nhẹ nhàng rồi chìm vào giấc ngủ…
Thùy Chi nhìn Trung Quân liên tục nói mà lòng nao nao lo lắng. Nàng thấy vầng trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Bích Phương lúc này hoàn toàn bình lặng cơ thể không còn run rẩy nữa. Cô ấy như chìm vào giấc ngủ phút ban đầu. Năm người đàn ông cũng thu tay lại, ngồi yên lặng bên cạnh.
– Bích Phương… Lắng nghe lời tôi nói. Em sẽ tỉnh lại từ từ… – Trung Quân bắt đầu đếm ngược thật chậm, giọng nói anh ấm áp nhẹ nhàng. – Năm… Bốn… Ba… Hai… Một…
Khi Trung Quân ngừng đếm Bích Phương khẽ cử động ngồi dậy. Thùy Chi bước đến nhẹ nhàng tháo bỏ bịt mắt cho cô. Bích Phương dụi dụi hai mắt như vừa được ngủ một giấc sâu, chợt nhìn năm người xung quanh mình liền hoảng hốt kêu lên:
– Ah… Họ… Họ là…
– Đừng sợ. Họ là trợ lý của tôi.
Trung Quân trấn an nói. Anh chợt phán hiện ánh mắt nghi ngờ dò xét của Thùy Chi, chợt lắc đầu cười khổ.
– Các anh cởi áo choàng ra đi…
Năm người không có ý kiến gì lập tức theo lệnh của Trung Quân kéo lớp áo choàng phủ kín đầu. Bích Phương che mặt xấu hổ quay đi khi nhận ra bên trong họ không mặc gì cả. Năm cái dương vật to lớn dựng đứng đung đưa giữa hai chân. Thùy Chi mặt thoáng đỏ ửng, nhưng nàng lại nhìn vào những khuôn mặt kia.
– Mắt họ… – Nàng bật thốt lên.
– Họ là người khiếm thị bẩm sinh… – Trung Quân gật đầu nói.
– Tốt lắm. Cảm ơn các anh…
Năm người đàn ông gật đầu với Trung Quân, lại mặc áo choàng qua người rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Thùy Chi chú ý bước chân họ không lúng túng như dò đường, dường như rất quen thuộc với nơi này.
– Anh và họ thường xuyên hợp tác sao? – Thùy Chi chợt hỏi.
– Phải. Một trong những căn bệnh tâm lý thường gặp ở nước ta là nghiện sex. – Trung Quân kiên nhẫn giải thích. – Đàn ông thì không phiền hà về việc đó, nhiều khi còn tự hào… Nhưng phụ nữ dưới nền tảng văn hóa đè nặng, họ sẽ cảm thấy xấu hổ tự dằn vặt bản thân… Nên bệnh nhân của tôi với căn bệnh này phần lớn là phụ nữ.
– À… thường tôi chỉ cần một đến hai người trợ giúp. Hôm nay đặc biệt mới dùng đến cả năm người…
Bích Phương nghe lời Bác sĩ Trung Quân nói mà mặt đỏ bừng ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống. Nhưng Thùy Chi lại chỉ quan tâm tới những nghi vấn trong đầu.
– Tại sao dùng người khiếm thị? Vì bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân sao?
– Em nói đúng. Nhưng chỉ là một phần. Phần còn lại quan trọng nhất là… Người khiếm thị vì bẩm sinh không có thị giác nên các giác quan khác đều phát triển tốt hơn người bình thường. Thôi miên một người bình thường rất dễ, nhưng làm việc đó với một người khiếm thị rất khó thành công. Ý thức tinh thần họ rất mạnh. Vì thế khi làm việc họ không bị ảnh hưởng bởi lời nói của tôi.
– Giờ này chắc hai người cũng đã đói… – Trung Quân nhìn đồng hồ nói. Thùy Chi, em chờ Bích Phương thay đồ rồi cùng xuống dưới nhà… Tôi đi bảo người ta chuẩn bị cơm tối.
Trung Quân quay người bước ra khỏi phòng. Ánh mắt Bích Phương nhìn theo anh chợt cả người khẽ chấn động. Thân hình đó, vóc dáng đó thật quen thuộc trong trí não nàng. Đôi môi nàng hé mở khô khốc thì thào…
– Là anh…
Thùy Chi ngồi bên cạnh lại không nghe được gì. Ánh mắt nàng nhìn chiếc ghế sofa kia và chiếc mũ xanh cảnh sát còn trơ trọi ở đó, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vài phút trước của hai người. Thùy Chi mím môi hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại. Nàng bị ảnh hưởng bởi thôi miên sao? Thùy Chi khẽ đưa tay chạm nhẹ bờ môi. Nhưng cảm giác đó rất chân thật, không chút mơ hồ. Khi nàng nhớ đến khoảnh khắc nàng đáp trả nụ hôn của Trung Quân, trái tim nàng vẫn còn xao xuyến thổn thức.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33