Sáng thứ hai mình phải dậy sớm để còn đi học. Lúc mình chuẩn bị sách vở, quần áo xong xuôi thì chị vẫn chưa dậy. Một lúc sau thấy có tiếng ông Mạnh gọi ngoài cổng hỏi chị Mai có đi học không? Chị bảo mình ra nói lại với ông là hôm nay chị mệt, nghỉ ở nhà. Nghe xong ông ngẫm nghĩ một lúc rồi phóng xe đi. Lúc ấy hai cô bạn thân cùng khu cũng sang để rủ mình đi học. Mình đành để chị ở nhà một mình, khi đi mình cẩn thận khóa cổng lại (khóa cổng nhà mình không cần chìa vẫn khóa được) rồi mới đi bộ đến trường dưới sự áp tải của hai cô bạn thân.
Buổi trưa khi mình về thì thấy cổng đã mở từ bao giờ, ông Mạnh đang loay hoay nấu ăn ở dưới bếp. Mình chạy vội vào nhà ngó xem chị có sao không thì thấy chị đang ngồi ở bàn học sắp xếp lại sách vở. Nhìn chị có vẻ đã tươi tỉnh hơn chút ít. Lúc ấy ông Mạnh đi từ bếp lên thấy mình liền bảo:
– Q về rồi đấy à, cháu thay quần áo đi, đợi ông mang đồ ăn lên rồi ăn trưa.
Nói xong ông lại lăng xăng chạy xuống bếp chuẩn bị bát đĩa. Mình quay lại nhìn chị với ánh mắt khó hiểu. Chị thì chẳng nói gì cả, chỉ tiếp tục sắp xếp lại sách vở với gương mặt đầy tâm trạng. Đến lúc ăn cơm, chỉ có ông Mạnh là hồ hởi nhất. Ông hết gắp thức ăn cho chị rồi lại gắp cho mình. Phải công nhận là ông này nấu ăn ngon. Có lẽ cuộc sống cô độc một mình đã buộc ông phải tháo vát mọi thứ. Chị Mai miễn cưỡng nhận thức ăn ông gắp cho vào bát rồi định chuyển sang cho mình thì ông đã nhanh tay gắp đầy thức ăn vào bát mình, làm chị đành phải nhận. Nhưng suốt bữa ăn chị vẫn chẳng nói lấy một câu nào cả. Bên ngoài, trời lại bắt đầu đổ nắng nóng.
Chiều hôm đấy mình phải đi học thêm nên ăn xong là mình phải chuẩn bị sách vở để 1 rưỡi là bắt đầu vào lớp. Tranh thủ lúc mình soạn sách ở buồng trong ông Mạnh cầm tay chị kéo ra ghế sa lông ngồi thủ thỉ gì đó. Đến hơn một giờ, vì lớp học thêm khá xa nên chị Mai dắt xe đạp chuẩn bị đưa mình đi thì ông xung phong lấy xe đưa mình đi học. Vừa thả mình xuống cửa lớp xong là ông vội vã quay xe phi về. Hôm đó mình ngồi học mà trong lòng thấy có gì đó thật bất an.
Đến 4 giờ chiều thì tan học, mình đứng chờ 30p mà không thấy ai đến đón nên đi bộ về. Về đến nhà cũng gần 5 giờ, mình thấy ông Mạnh từ trong nhà bước ra nhà tắm, lần này ông chỉ mặc chiếc áo ba lỗ, còn áo sơ mi vắt trên vai. Ông bước đi đầy vui vẻ, vừa bước chậm rãi từng bước vừa ngân nga, người ông lấm tấm mồ hôi ướt sũng lưng áo. Ông không để ý thấy mình đi đằng sau ông ấy vào nhà. Vào trong nhà, mình đi thẳng vào buồng trong xem chị Mai có sao không. Chị đang ngồi trên giường lúi húi cài lại cúc áo, nhìn chị còn nhễ nhại mồ hôi hơn cả chiều hôm qua. Nhìn thấy mình chị có vẻ hơi giật mình khẽ kêu “A” lên một tiếng nhưng xong lại bình tĩnh lại ngay. Chị hỏi mình:
– Lớp em học xong rồi à? Mấy giờ rồi nhỉ? Xin lỗi em nhé, chị không để ý.
Nói xong chị vội vã đứng dậy, chiếc quần vào của chị vẫn chưa kịp cài cúc và kéo khóa. Chị liếc trộm mình một cái ngượng ngùng rồi vội cài lại cúc và kéo khóa quần. Mặc dù vậy mình vẫn kịp để ý thấy lúc này chị đang không mặc quần áo lót. Ngó ra ngoài sân, ông Mạnh đang đi từ nhà tắm ra, tay ông cầm quần áo lót của chị gói vào trong chiếc áo sơ mi của ông. Thấy mình trong nhà, ông cười chào mình rồi vào nhà ngồi lên ghế sa lông uống nước. Chị Mai cầm chiếc lược đi ra chỗ tấm gương của tủ tường chải tóc, lần này trông chị có phần tươi tỉnh và vui vẻ, khác hẳn với hình ảnh đầy đau khổ của ngày hôm qua. Chị bắt đầu tết lại bím tóc, từ chiều hôm qua đến giờ chị mới tết lại bím tóc. Khi tóc chị được tết gọn lại mình mới để ý thấy trên cổ chỉ có mấy vết thâm, dấu vết để lại từ những cái hôn mút cuồng loạn của ông Mạnh lên chiếc cổ nhỏ nhắn trắng ngần của chị. Mình hỏi trên cổ chị có vết thâm kìa. Chị nhìn vào trong gương rồi vội vàng lấy tay che cổ xong quay lại lườm ông Mạnh, ông chỉ nhìn chị cười hề hề và chẳng nói gì. Chỉ bảo mình chỉ là vết muỗi đốt thôi rồi bảo mình ra nhà tắm rửa ráy tay chân chờ chị nấu cơm. Mình vừa ra khỏi cửa thì thấy ông Mạnh đứng dậy, mình liền nép vào cửa xem ông định làm gì. Ông bước lại gần chị Mai rồi vòng tay ôm chị từ phía sau, miệng ông tham lam hôn lên cổ, lên má rồi ngậm lấy vành tai của chị. Chị khẽ giẫy rồi gắt:
– Thôi mà! Vừa mới “ấy” người ta xong đã lại muốn nữa rồi à? Người ta tê hết cả hai chân rồi này. Người đâu mà khỏe thế không biết.
Ông Mạnh nghe vậy xong cười đến tít cả mắt, hỏi lại chị:
– Sướng thế còn gì. Vậy mà tối qua làm anh lo muốn chết, cứ sợ em bị sao thì chắc anh không sống nổi.
– Biết lo cho người ta vậy sao hôm qua ông còn làm? Đau bỏ xừ đi ấy chứ sướng cái gì. Sao mà nó lại có thể to đến thế được cơ chứ? Người ta bảo “đừng” rồi vậy mà vẫn cứ cố đút vào trong cho bằng được, cảm giác như bị chọc lên tận dạ dày đến rách đôi người ra ý. Rồi lại còn thúc người ta đến nôn thốc nôn tháo cả ra. Người đâu mà ác thế cơ chứ… – Chị bĩu môi.
Rồi chị hơi cúi mặt xuống, có vẻ suy tư:
– Cháu đã nói là cháu muốn gìn giữ cho chồng sau này, giờ ông làm vậy cháu biết phải làm sao? Sau này cháu lấy chồng kiểu gì?
– Thì lấy anh. Về nhà anh rồi anh chăm như bà chủ. – Ông cười hề hề.
Chị quay lại lườm ông:
– Ai thèm lấy ông già chứ, đã xấu lại còn đen, đẻ con ra giống bố, hàng xóm họ cười chết.
Ông ôm ghì lấy chị đáp lại:
– Già xấu mà khỏe còn hơn khối thằng trai trẻ mà chẳng làm ăn được gì. Đẹp mã đến đâu cũng chưa chắc đã bằng cái thằng “tốt giống” nhé.
Câu nói của ông khiến chị phải bật cười huých nhẹ ông một cái. Chị quay sang nói khẽ:
– Thôi ông trả lại quần áo cho cháu đi.
Ông Mạnh cười nham nhở hỏi lại…
– Quần nào gì nhỉ?
Chị đỏ ửng mặt, khẽ gắt:
– Quần áo lót ý. Thế ông định mang đồ lót của cháu về nhà thật à?
Ông ôm chị tựa vào người ông rồi nói:
– Để tối nay anh nhớ em thì mang ra ngắm cho đỡ nhớ chứ sao.
Chị nhìn ông lườm nguýt rồi cười:
– Rồi tự “ấy” chứ gì? Đúng là ông già dê cụ.
Ông xoay chị quay lại rồi hôn lên má chị và nói:
– Không thì sang bên nhà anh tối nay, anh “ấy” cho thêm 3 cái nữa là sáng mai không muốn về luôn.
– Còn lâu nhé, người ta không dại mà chui vào hang cọp đâu.
Chị nhéo vào hông ông một cái. Ông xoa xoa chỗ bị véo rồi thủ thỉ:
– Đã làm chuyện vợ chồng rồi, còn gọi người ta là ông nữa làm gì, gọi là anh em đi cho tình cảm.
Chị lườm ông rồi liếc mắt suy nghĩ. Ông ôm vai chị lắc lắc và giục:
– Gọi anh Mạnh đi.
Chị đỏ mặt cười ngượng ngùng gọi:
– Anh Mạnh.
Ông cười ngất, hôn tới tấp lên má, lên môi chị và nựng:
– Phải thế chứ, em Mai của anh.
Xong rồi không để chị nói gì, ông ấp miệng lên môi chị và hôn đắm đuối. Những tiếng “chụt”, “choẹt” vang lên đều đặn. Một tay ông luồn vào trong quần vuốt ve mông chị. Chị đẩy ông ra, quay mặt đi để thở và gắt:
– Đừng móc, kẻo nó trào hết ra bây giờ.
– Thế từ nãy đến giờ chưa rửa à? – Ông dí sát mặt ông vào mặt chị.
– Thì này giờ em đã ra khỏi nhà đâu, mặc quần áo vào thì thằng Q về, thế là ra đây chải tóc luôn. Người đâu mà xuất nhiều thế không biết? Giờ vẫn còn òng ọc trong bụng này.
– Ai chứ anh thì dĩ nhiên phải nhiều rồi. Có khi phải đầy một cái chén uống trà ấy nhỉ? – Ông Mạnh thích chí.
Chị cười tinh nghịch, một nụ cười vẫn còn mang nét trẻ con và bảo:
– Không biết. Anh tự đi mà tìm hiểu lấy.
Ông Mạnh cũng cười lớn, cánh tay ông trong quần chị sục sạo mạnh hơn. Chị hốt hoảng nói:
– Đừng mà, trào hết ra rồi.
Hai chân chị hơi ríu lại, từ trong ống quần chị, một dòng nước trắng đục chảy dọc theo hai chân nhỏ xuống đất. Chị lườm ông một cái rồi đẩy ông ra và gọi ra ngoài:
– Q ơi, em rửa ráy xong chưa để đến lượt chị.
Mình chạy vội ra nhà tắm dội nước lên chân và nói:
– Em xong rồi chị ạ.
Chị nhanh chóng bước ra ngoài đi thẳng vào nhà tắm. Mình đi lên nhà thì thấy ông Mạnh đang cầm quần lót của chị đưa lên mũi ngửi. Thấy mình vào ông vội giấu chiếc quần xuống dưới cái áo sơ mi ông vứt trên ghế. Tối hôm đó ông lại ở lại ăn cơm, rồi lại ngồi cùng chị ở ghế sa lông tâm sự. Mình ngồi học trong buồng có thể nghe thấy rõ những tiếng sột soạt khi ông Mạnh luồn tay vào quần áo chị sục sạo, tiếng chị thi thoảng khẽ gắt ông, tiếng hôn hít chụt choạt.
Đến khoảng 11 giờ tối, ông Mạnh bảo 2 đứa ngủ ở nhà không có người lớn thế này nguy hiểm, hay để ông ngủ lại đây tối nay cho an toàn. Chị lườm nguýt đánh nhẹ ông một cái rồi bảo để ông ngủ lại mới là không an toàn thì có, xong bắt ông ra về. Trước khi ra về ông còn cố kéo chị lại mép cổng rồi hôn hít thêm lần nữa, ông cứ ghì chặt chị lại trong nụ hôn tham lam ướt át cho đến khi có mấy người đi ăn nhậu khuya về đi ngang qua nhà thì họ mới vội vàng buông nhau ra. Chờ khi những người kia đi qua thì ông cũng nhẹ nhàng ra cổng và nhanh chóng về nhà. Lại thêm một đêm nữa trôi qua, nhưng đêm này chị không khóc như đêm qua mà thi thoảng lại nằm cười một mình, đôi mắt chị ánh lên một điều gì đó hạnh phúc, mơ mông. Rồi có lẽ đã quá mệt chị thiếp đi khi nụ cười vẫn còn vương trên gương mặt xinh xắn của chị.
Cho đến tận bây giờ mình vẫn không hiểu làm cách nào mà ông Mạnh có thể chinh phục được chị Mai nhanh như vậy, nhất là sau những gì xảy ra hôm trước đó. Có thể đó là cái duyên sát gái, hoặc là sự lão luyện của một kẻ đi săn già đời trước một con mồi ngây thơ. Có thể mình sẽ biết, hoặc cũng chẳng bao giờ biết. Trong lúc mình vẫn còn đang ngắm nhìn chị và suy tư, bên ngoài vọng lại những tiếng ai đó đang hô bắt trộm ở xa xa, như hú họa thêm cho cái cuộc sống rối ren, bộn bề này. Với mình, đó quả thức là một thời gian đầy biến động. Nhưng có thể với ai đó, hôm ấy chỉ đơn giản là lại thêm một ngày hè oi bức của năm 1997.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70