Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 19: Người con gái thôn quê – 4

Cuộc đời đôi khi hay đẩy con người ta đến hoàn cảnh trớ trêu. Ngày em nhận được kết quả thi là 14, 5 điểm. Tính cả điểm cộng thì mới được 15, 5. Và ngôi trường em đăng ký thi thì lại lấy điểm đầu vào là 16. Không nản chí, mình động viên em tiếp tục chờ đợi. Nhưng thời gian cứ trôi đi, ngay cả hai ngôi trường em nộp hồ sơ nguyện vọng cũng không thấy trả lời. Trong khi đám bạn em cứ liên tiếp nhận được giấy gọi nhập học thì em vẫn chưa nhận được một câu trả lời nào. Đến hết tháng 9 thì em gần như đã xác định rằng em không thể vào được trường nào. Mình vẫn động viên em, khuyên em hãy đi học tạm một trường cao đẳng nào đó rồi sang năm thi lại. Nhưng hoàn cảnh gia đình khiến em hoàn toàn chán nản, cái bằng cao đẳng cũng chẳng có giá trị gì ngày nay. Đầu tháng 10, em nhắn tin cho mình báo rằng em quyết định sẽ đi làm công nhân nhà máy ở một khu công nghiệp. Từ bỏ tất cả và không có ý định sẽ thi lại sang năm nữa. Mình đã rất buồn vì việc đó, mấy ngày trước khi em vào làm và ở luôn trong ký túc xá công ty. Mình lên thăm em và đưa em đi mua sắm một vài món đồ cần thiết. Mặc dù vậy, mình vẫn tranh thủ khuyên em đừng nản chí, cố gắng rồi sang năm thi lại. Lúc phóng xe về Hà Nội, nước mắt mình đã rơi vì cảm giác bất lực, dù đã cố gắng vẫn không thể giúp được người mình yêu và giận em vì đã sớm buông xuôi khi mà mọi thứ vẫn có thể giải quyết.

Những ngày sau đó, mình vẫn tiếp tục liên lạc với em. Nhà máy nơi em làm việc nằm ở giữa chặng đường từ nhà mình đến nhà em nên quãng đường mình đi thăm em trở nên ngắn hơn một nửa. Mặc dù vậy mình cũng chỉ có thể đến thăm em 2 tuần một lần do em phải làm việc đảo ca liên tục sáng và tối. Cứ cách 2 tuần thì nhà máy cho công nhân đảo ca, thời điểm đó công nhân sẽ dư ra được 1 ngày nghỉ đủ để hai đứa gặp nhau. Những lần ấy hai đứa lại đi đâu đó ăn và nghỉ trưa lại tại một nhà nghỉ nào đó gần nơi em làm. Mối quan hệ của hai đứa cuối cùng cũng bị bố mẹ mình phát hiện. Họ phản đối kịch liệt vì sự khác biệt thành phần xã hội của hai gia đình và giữa mình và em. Ban đầu mình dự định nếu em đỗ đại học sẽ đưa về ra mắt nhưng vì em thi trượt nên mọi thứ trở nên khó khăn, bố mẹ mình đều là người có học, đều từng được đào tạo ở Liên xô cũ nên nhất quyết không chịu chấp nhận việc phải có một cô con dâu mới học xong cấp 3, đang làm công nhân và nhà thì lại ở một vùng quê hẻo lánh. Nhất là mẹ mình, nhiều lúc mẹ mình còn lấy điện thoại của mình để nhắn tin cho em kêu em hãy đi tìm người khác. Thời điểm ấy mình giận bố mẹ lắm, nhiều khi tỏ ra chống đối. Mặc cho bố mẹ nói gì, mình vẫn lên thăm em đều đặn. Nhưng tinh thần em thì đi xuống nhiều lắm, sự tác động của bố mẹ mình khiến em ngày càng trở nên tự ti hơn và khủng hoảng với cuộc sống. Sang đến kỳ thi đại học năm 2014, dù mình đã động viên hết mức nhưng em vẫn nhất quyết không đi thi lại nữa, chấp nhận cuộc sống hiện tại. Một lần mình lên thăm em, sau cuộc ân ái đến mệt lả, em nằm gối đầu lên tay mình và nói với mình hãy quên em đi, em đã chấp nhận cuộc sống của em vẫn sẽ chỉ quanh quẩn nơi vùng quê, đừng cố gắng thay đổi số phận của em nữa.

Mặc dù sau đó hai đứa vẫn gặp nhau, nhưng em đã công khai với mình rằng em xác định đi làm mấy năm xong, em sẽ về quê lấy chồng, ngay lúc này đây em cũng đang liên lạc với một số người con trai khác và bảo mình nên sẵn sàng với mọi thứ có thể xảy ra. Nhưng em vẫn ở bên mình và khẳng định vẫn sẽ chỉ là của riêng mình cho đến khi em quyết định được người con trai nào phù hợp với em, em sẽ đi lấy chồng. Khi đó cũng sẽ là lúc hai đứa chia tay. Những ngày ấy mình rơi vào cảnh bị giằng xé dữ dội, đôi khi chỉ ước có thể bỏ đi tất cả để được ở bên em. Nhưng cuộc sống bộn bề có quá nhiều việc để cho người ta không thể nghỉ ngơi.

Tháng 5 năm 2014, Tàu Khựa kéo cái dàn khoan 981 chết tiệt vào Biển Đông, khiến cho phong trào biểu tình bài Hoa tăng cao. Một số nơi đã chuyển thành bạo động có người chết. Mà nếu chỉ có mấy công ty của Tàu bị đập phá đã đành, đằng này cả mấy doanh nghiệp của Nhật, Hàn, Đài Loan, Singapore, Mã Lai… cũng bị phá hết. Mấy nước kia dọa nếu không giải quyết được tình hình sẽ rút vốn làm mấy cha lãnh đạo Nhà nước như ngồi trên đống lửa. Vừa thầm chửi mấy thằng Tàu chơi đểu, vừa chê dân Việt mình dốt nát, đến phá mà cũng không phân biệt được đâu là công ty của Tàu, đâu là công ty các nước khác, phá bậy phá bạ cả lên. Các ông chẳng thèm quan tâm công nhân đập phá còn vì lý do điều kiện lao động tồi tệ, họ tranh thủ có bạo động là nổi loạn theo. Mấy cha chỉ đạo các địa phương muốn làm gì thì làm miễn là phải giải quyết được vấn đề, ngăn không cho công nhân biểu tình thành bạo động. Một câu chỉ đạo của các ông mà đám cán bộ quèn như mình khốn khổ. Gần như suốt 2 tháng trời mình chỉ có một việc là xách cặp tài liệu, phi xe đến các doanh nghiệp để hướng dẫn họ cách đối phó trong trường hợp có dấu hiệu công nhân biểu tình. Nhất là mấy doanh nghiệp của Tàu hay có người Tàu. Dặn họ là có cờ quạt hay biển hiệu chữ Tàu thì giấu hết đi, nếu không muốn có ngày ăn đòn.

Sau khoảng thời gian đó mình không thường xuyên lên thăm em được. Mặc dù vậy, cứ hễ khi nào có dịp được gặp nhau, hai đứa lại lao vào những cuộc ân ái không hồi kết. Kể từ ngày được biết mùi vị của chuyện chăn gối, em ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, cơ thể trở nên nảy nở, duyên dáng. Khi đó, em cũng có liên lạc với một vài người khác, trong đó có một gã cùng quê hiện đang làm trong cùng công ty tên là Kiên. Gã này thích em lắm nhưng vì cái thói làm đến đâu tiêu hết đến đấy, gã vẫn chưa làm được gì cho em ngoài suốt ngày hỏi vay tiền em. Ngoài ra nhìn gã cũng lẻo khẻo như bị thiếu đói lâu năm, cao thì chưa đến 1m60. Cũng vì lý do đó mà em vẫn không có ý định gì với gã này. Vào một buổi tối tầm hơn 9h, mình nhận được một cuộc gọi của em, nhấc máy nghe thì không thấy em nói gì, chỉ nghe thấy đầu bên kia có tiếng đàn ông quát tháo, tiếng vật lộn, tiếng em hét lên một tiếng rồi mất liên lạc. Đoán có việc chẳng lành nên mình vội điện thoại cho mẹ em, rồi lấy xe phóng đến nơi em làm. Từ chỗ mình đến công ty em làm phải mất hơn 1h đi xe máy. Lao xe trong màn đêm, mình cảm thấy 1h đồng hồ dài như cả 1 năm vậy. Đến công ty em, mình gọi điện vẫn chưa thấy liên lạc được. Mình liên lạc với phía bảo vệ ký túc xá công ty nhờ kiểm tra thì được trả lời là chưa thấy em về phòng. Mình lo lắng hỏi thăm người dân địa phương định báo tin cho Công an thì thấy cuộc gọi của em. Vội nhấc máy, ở đầu bên kia em đang khóc nấc, mình dỗ em bình tĩnh lại rồi gặng hỏi mãi em mới trả lời được vị trí em đang ở. Mình vội phóng xe đến đó, đó làm một căn nhà kho bỏ hoang nằm ở giữa cánh đồng, xung quanh không có lấy một căn nhà dân. Kiểm tra xem có ai xung quanh không, mình lật chiếc lưới mắt cáo lên rồi đi vào trong, vừa đi vừa gọi em. Có tiếng em trả lời yếu ớt, mình liền chạy vào trong.

Em đang nằm trên một tấm gỗ, trần truồng không một mảnh vải che thân, người lấm lem đất cát và chi chit nhưng vết trầy xước. Quần áo em bị vứt tứ tung, bên cạnh em là chiếc quần lót bị xé rách tả tơi. Nhìn em không còn một chút sinh lực, gương mặt ướt nhòe nước mắt, môi có vết cắn hơi rớm máu. Tay em vẫn đang cầm chiếc điện thoại đã bị nứt một vết lớn. Mình chạy lại đỡ em dậy rồi lấy quần áo che cho em và rút điện thoại ra định gọi cấp cứu thì em vội đưa tay chặn lại và nói với mình rằng em không bị thương, em không muốn mọi người biết chuyện này. Em kêu mình giúp em mặc lại quần áo và đưa em ra khỏi đó.

Mình đưa em vào trong một nhà nghỉ gần đó để tắm rửa. Em yếu đến nỗi không thể tự đứng vững được, mình phải dìu từng bước lên phòng. Vào trong nhà tắm, mình giúp em cởi quần áo. Cơ thể em lúc này tả tơi như một bông hoa vừa bị đạp nát vây. Những vết xước và thâm tím khắp cơ thể, cổ em đầy những vết thâm và dấu răng, hai bầu vú của em bị bóp mạnh đến chuyển thành màu đỏ hồng, nổi rõ những dấu ngón tay, đầu vú sưng vù, hằn lên vết răng của kẻ đồi bại, phần đùi non của em cũng thâm tím lại, hai mép bím đỏ au, sưng lên lộ hẳn ra ngoài, dấu vết để lại từ những cú dập không thương tiếc. Em ngồi lên bệ bồn cầu và đưa chân lên để mình giúp em cởi chiếc quần bò ra, khi em vừa hạ chân xuống và đứng dậy thì bỗng một dòng tinh dịch màu trắng đục trào ra từ trong lỗ bím em, chảy xuống hai bên đùi em như thác đổ, bốc lên một mùi tanh tưởi khắm lắp. Có lẽ hắn đã xuất rất nhiều vào trong em, tinh dịch của hắn cứ thế trào ra một lúc mà vẫn chưa hết. Khi dòng tinh dịch chảy từ trong bím em ra đã có vẻ chậm lại, chỉ còn rỉ ra từng chút một, em khẽ đưa tay xuống, đặt hai ngón tay lên hai mép bím, banh cho lỗ bím rộng ra rồi ấn nhẹ. Lại một đợt tinh dịch nữa trào ra, nhiều không kém gì lần trước, nhưng lần này chúng đặc quánh và chảy ra chầm chậm. Mình ngước lên nhìn em và hỏi nhỏ:

– Bọn chúng có bao nhiêu người vậy?
– Chỉ có một thôi, nhưng hắn… hắn…

Em không nói được nữa mà đứng khóc nức nở. Mình liền đứng dậy và ôm lấy em. Em chỉ gục đầu lên vai mình rồi lại khóc tiếp. Mình giúp em rửa sạch đám đất cát bám trên người và lấy hết đám tinh dịch ở trong bím ra, em có vẻ vẫn chưa hết hoảng loạn, cứ liên tục cho ngón tay giữa đâm sau vào trong bím như cố moi cho bằng hết số tinh trùng oan nghiệt còn sót lại ở trong bím ra. Sau khi giúp em tắm xong, mình quấn chiếc chăn lên người cho em và đưa em ra giường nằm. Em liên tục dặn mình sáng hôm sau nhớ mua thuốc tránh thai cho em, nhớ mua loại mạnh nhất. Mình cầm điện thoại lên gọi về báo cho mẹ em thì em bảo mình nói với mẹ em rằng em chỉ bị ngã xe, không có vấn đề gì hết, kêu bà và mấy đứa em đừng lo.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, mình nằm xuống bên cạnh và ôm em, được một lúc thì em có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Mình định hỏi đã có chuyện gì xảy ra nhưng chần chừ không biết hỏi lúc này có ổn không. Mình còn đang phân vân thì em đã lên tiếng trước. Vì câu chuyện em kể khá lộn xộn nên mình chỉ có thể hiểu được một số chi tiết là lúc tối cái cậu tên Kiên rủ em lên thị trấn đi uống nước nói chuyện, trên đường về đi qua khu cánh đồng vắng vẻ thì hai người họ bị lão chủ cửa hàng bán quần áo ở đối diện ký túc xá công ty chặn xe. Lão ấy gây chuyện với cậu kia rồi đánh cậu ta. Cậu này không nhưng thấp bé lẻo khẻo mà còn hèn nhát, bị lão kia đánh thì vội vàng nhảy lên xe bỏ chạy. Để lại em một mình với lão ấy. Lão liền lấy dao khống chế em, không cho em la lên và kéo em đi vào trong đường mòn, đến căn nhà kho bỏ hoang giữa cánh đồng.

Lão này thì mấy lần lên thăm em mình cũng từng gặp qua. Hàng quần áo của lão chỉ là một cái kiot lụp xụp nằm đối diện cổng ký túc xá công ty em. Lão này tên là Phúc, tầm gần 50, cao khoảng 1m70, khá to béo, đầu cắt trọc, chân tay xăm chi chit, vai có vết sẹo như là bị chém, nhìn qua là biết từng có thời làm du côn. Chả có vợ con gì sất. Cứ đến chiều chiều là lão vác ghế ra đầu cửa hàng ngồi ngắm gái công nhân đi qua đi lại. Em kể rằng thỉnh thoảng có cô công nhân đi làm đêm, khi về ký túc xá phải đi qua con đường cạnh cánh đồng mà đi một mình lại bị kẻ gian khống chế kéo vào ruộng hiếp dâm. Nhiều người nghi là do lão làm. Em cũng từng vài lần đến cửa hàng của lão mua quần áo, thấy lão bố trí chỗ thay đồ cho người ta thử quần áo rất hớ hênh để lão dễ nhòm trộm. Lão cũng từng gạ gẫm em, dụ em làm bồ của lão nhưng em kiên quyết từ chối, trong lúc bực tức còn nói “thà lấy chó, lấy lợn còn hơn lấy lão”. Lão có vẻ cay cú lắm. Những lần mình lên thăm em cũng để ý thấy lão lườm theo hai đứa ghê lắm, nhưng vi mình to con cộng với mình đi vào ban ngày ban mặt nên lão không dám làm gì. Lần này em lại đi với cái anh chàng lẻo khẻo kia vào ban đêm nên lão quyết định phục kích hai người trên đường về.

Lúc lão Phúc và cậu kia đang xô xát thì em bấm điện thoại định gọi mấy chị công nhân cùng công ty cầu cứu, luống cuống thế nào lại gọi vào số mình. Nhưng em còn chưa kịp biết gọi nhầm số thì bị xô ngã xuống đất, cái điện thoại tuột pin ra tắt phụp. Em đang loay hoay cố lắp lại pin điện thoại thì bị lão dí dao khống chế. Sau khi kéo em vào trong căn nhà kho, lão đè em xuống kề dao ở cổ rồi lột hết quần áo em ra. Riêng cái quần lót thì lão cố tình xé cho rách toác chứ không thèm cởi bình thường. Lột hết quần áo của em ra rồi thì lão cũng tụt quần lão xuống rồi chồm lên người em, nhét cái thứ của nợ của lão vào trong em mà hiếp dâm một cách thô bạo nhất như để trả thù em. Mặc dù em đã van xin lão hay dùng bao nhưng lão trả lời là lão không có, mà kể cả lão có mang thì lão cũng sẽ không đeo vì em đã dám chọc giận lão.

Nghe đến đoạn đó mình thực sự tức giận, mặc dù hai đứa quan hệ với nhau đã được hơn 1 năm, nhưng do không thể tính toán được ngày an toàn nên lần nào mình cũng dùng bao đầy đủ. Chưa bao giờ mình chơi trần với em cả. Vậy mà lão này không chỉ đã cưỡng hiếp em, mà còn dám vượt qua cả giới hạn mà mình và em chưa bao giờ bước qua. Lão chịch em khoảng nửa tiếng thì xuất đầy vào bên trong bím em bất chấp em van xin lão. Khi được biết đó là lần đầu tiên em bị xuất tinh vào trong bím và lão là người đầu tiên được hưởng cái ân huệ đó, lão đã cười ha hả như vừa trúng số độc đắc vậy. Nhưng như vậy là chưa đủ với lão, lão lôi từ trong túi ra hai xi lanh chứa chất dịch màu trắng đục, nói với em là một xi lanh là tinh dịch của chó, một xi lanh là tinh dịch của lợn. Lúc tối khi thấy em đi với cậu kia lên thị trấn là lão liền vào trong làng kiếm 2 thứ này về để trả thù em vì dám nói thà lấy chó, lấy lợn con hơn lấy lão. Rồi mặc em van xin, lão kề dao trên cổ để không cho em giẫy dụa rồi đâm lần lượt từng xi lanh vào trong bím em và phụt đám tinh dịch bẩn thỉu đó vào sâu bên trong đến tận cùng tử cung. Lúc đó em chỉ biết nằm khóc và cảm nhận đám tinh dịch đó ngập tràn bên trong cơ thể. Điều đó cũng lý giải cho việc tại sao tinh dịch từ trong bím em trào ra nhiều đến thế lại có mùi khắm lắp và hành động cố cho ngón tay vào moi cho bằng hết tinh trùng ở trong bím của em.

Nghe em kể vậy mình thương em lắm, nằm ôm em dỗ dành cả đêm. Sáng hôm sau, mình xin nghỉ một hôm để đưa em đến một bệnh viện ở Hà Nội khám cho chắc ăn. Chưa biết liệu em có bị thương tổn ra sao nhưng cái lão đó dám bơm cả một đống thứ linh tinh vào trong người em không khéo lại có bệnh tật gì thì khổ. Không thể chấp nhận để một kẻ như thế nhởn nhơ, mình quyết tâm xử lão bằng được. Nhưng vì em không muốn để người nhà biết việc bị hiếp dâm nên mình đành phải xử lý theo cách khác.

Phải nói là mình có cái may mắn khi có đám bạn học cùng khóa giờ về làm cán bộ khắp nơi. Một trong số những đứa cùng lớp với mình đang làm cán bộ ở vùng đó. Thằng này thuộc dạng con ông cháu cha, hồi đi học có chơi bời nhưng không dám để lộ cho bố mẹ biết nên vay tiền mình, giờ ra trường vẫn chưa trả hết. Nhưng được mình xí xóa không đòi. Không ngờ là bây giờ việc đó lại có ích như vậy. Tay này được cái quen biết nhiều và giỏi quan hệ nên đã sắp xếp cho mình một cuộc gặp với một ông sếp Công an địa phương trong một nhà hàng đắt tiền mấy ngày sau đó. Đưa cho ông này tờ quảng cáo bên trong kẹp chiếc phong bì dày cộp và hứa sẽ có quà hậu tạ khi xong việc, ông ta liền chuyển cho tay lính trẻ đi theo cất vào trong cặp rồi hỏi một anh hơn mình vài tuổi, có vẻ là người phụ trách địa bàn có nắm được về lão mà mình muốn giải quyết hay không? Anh này trả lời vanh vách tiểu sử lão này luôn, nói rằng lão này chỉ là dạng hổ báo làng, chỉ cần có ý kiến là giải quyết được ngay. Nghe xong ông ta quay sang bảo mình yên tâm rồi tiếp tục bữa nhậu. Tất nhiên là chi phí lo lót vụ này tốn hết mấy tháng lương của mình. Nhưng vì lúc ấy mình đang rất hận lão nên chẳng thấy tiếc rẻ gì.

Tối hôm sau, mình vừa đi tập thể dục về thì nhận được cuộc gọi của em. Em đang khóc và liên tục nói xin lỗi mình. Mình gặng hỏi thì được biết sáng nay em ra chợ gần ký túc xá mua đồ thì bắt gặp lão. Lão đưa cho em xem ảnh lão chụp lúc hiếp dâm em trên điện thoại và dọa sẽ gửi ảnh cho mọi người ở quê em. Kêu em nếu không muốn việc đó xảy ra thì theo lão vào trong hàng quần áo của lão. Em đã quá sợ hãi nên đã làm theo những gì lão bảo và lại bị lão ép phải làm tình lần nữa. Em cầu xin mình tha thứ và hỏi em phải làm gì bây giờ. Mình dặn em mấy hôm tới cứ ở yên trong ký túc xá, đừng ra ngoài nữa. Việc của lão mình sắp xử lý xong rồi. Sốt ruột, mình gọi cho ông anh phụ trách khu vực mình gặp hôm trước hỏi tình hình và nhờ ông này sau khi xong việc lấy cái điện thoại của lão cho mình thì ông này nói đang tiến hành rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.

Tối hôm sau nữa, gần 1h sáng mình nhận được tin nhắn của ông này ngắn gọn “đã giải quyết xong”. Mình gọi lại nhưng không được. Đến sáng mình gọi thằng bạn hỏi thăm tình hình thì được biết là lão đó đã bị bắt ngày hôm qua với 2 túi bột trắng trong cửa hàng. Sáng nay được phát hiện đã “treo cổ tự tử” trong phòng giam. Thằng bạn hẹn mình chiều rảnh thì qua chỗ nó. Khi mình đến chỗ hẹn thì nó và ông anh kia đang ngồi chờ sẵn, ông anh đưa cho mình cái thẻ nhớ điện thoại và nói lấy cái điện thoại thì ông không làm được, ông chỉ rút cái thẻ nhớ ra được thôi. Đưa cho ông này phần hậu tạ. Mình cảm ơn hai người họ rồi cầm chiếc thẻ nhớ ra về. Trên quãng đường phóng xe máy về Hà Nội, mình đã suy nghĩ rất nhiều xem nên làm gì với chiếc thẻ nhớ này. Nhưng trước hết, mình cần phải kiểm tra xem trong đó có những gì đã. Quãng đường trở về nhà cứ tối dần và màn đêm bắt đầu buông xuống.

Thể loại