Nhã Phương thấy lòng nao nao khó chịu. Vừa rồi để tránh cho Hoàng Thái tử nghi ngờ hai người Trần Minh và Mộc Miên bàn kế hoạch trong phòng, Nhã Phương giả vờ khóc lớn để đánh động hai người. Dù nàng không khóc do ghen tuông, nhưng những giọt nước mắt của nàng hoàn toàn là thật…
Mộc Miên nghiến răng co chân đạp thẳng vào ngực Trần Minh. Hắn bất ngờ, ngã nhào xuống giường… Mộc Miên cúi gằm gương mặt đỏ bừng như tức giận, hai cánh tay vẫn bị trói sau lưng. Giây phút vừa rồi nhận được cảnh báo của Nhã Phương, ngay tức khắc hai người phối hợp diễn một màn kịch cho Hoàng Thái tử xem. Chỉ có lý do tình dục là có thể ngăn chặn sự nghi vấn của Hoàng Thái tử về sự có mặt của Trần Minh trong phòng Mộc Miên. Và với tính cánh của Mộc Miên dứt khoát không dễ dàng đồng ý, thế là nàng đóng vai nạn nhân bị khống chế…
Trần Minh lồm cồm ngồi dậy, nuối tiếc nhìn Mộc Miên, rồi quay lại gãi gãi đầu cười giả lả với Hoàng Thái tử:
– Ha ha… Xin lỗi… Nghe Nhã Phương nói Mộc Miên không bị trói, tôi vào trói lại… Không nghĩ ra cô ta không mặc gì… nhất thời không kềm lòng được thôi…
– Không sao… Không sao… Ha ha… Không trói và lấy quần áo của cô ta là lỗi của tôi… – Hoàng Thái tử tươi cười thoải mái, kéo Nhã Phương ngồi xuống ghế sofa. – Anh cứ tiếp tục đi… Tôi không có vấn đề gì đâu…
– Tôi… – Trần Minh hơi bối rối nhìn qua Nhã Phương, nàng lại quay mặt đi né tránh ánh mắt hắn. – Tôi không làm được…
– Sao vậy?! Mất tự nhiên hả?! Vậy để tôi và Nhã Phương về phòng bên kia nha… – Hoàng Thái tử dửng dưng đứng lên, kéo tay Nhã Phương theo.
– Không… Không được… – Trần Minh bước nhanh ra chặn Hoàng Thái tử.
– Vậy… Làm cho tôi xem…
– Được…
Trần Minh mím môi quay người đi về phía giường. Ánh mắt hắn nhìn về phía Mộc Miên lóe lên một tia hiểm độc tàn nhẫn.
– Khốn nạn… Các người không thể đối xử với tôi như vậy…
Mộc Miên tức giận hét lên. Hai tay trói ngược phía sau, nàng có lùi người tránh né vẫn không thoát khỏi vòng tay của Trần Minh. Hắn kéo tuột cơ thể trần truồng của Mộc Miên về phía mình. Cả người hắn đè nặng mở rộng hai chân nàng ra hai bên. Trần Minh mở khóa quần, dương vật căng cứng bật tung ra ngoài.
– Ấy ấy… Nhẹ nhàng một chút… Phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ?!
Nghe lời nói của Hoàng Thái tử, Trần Minh mím môi lùi người lại. Ngay lập tức hai cú đá mạnh mẽ của Mộc Miên lao đến trước mặt. Như đoán biết trước, hắn đưa tay bắt gọn cổ chân nàng… Lật mạnh cơ thể Mộc Miên, cả người nàng bị kềm cứng dưới một thế khóa chân Nhu đạo… Trần Minh dùng tay còn lại kéo dây rút, nối lại với nhau… Hắn thô bạo bẻ quặp chân trái Mộc Miên ra sau, rút dây siết chặt chân nàng cặp sát vào mông… Rồi đến chân bên kia. Mộc Miên nghiến răng tức giận đến đỏ mặt, nhưng không thể phản kháng. Cả người nàng giờ đây không còn gì che giấu trước ánh mắt của Trần Minh và Hoàng Thái tử. Cặp đùi trắng muốt của nàng bị trói quặp ra sau mông, hai mép âm đạo xinh xắn đỏ hồng cũng không có gì che đậy.
Trần Minh không nhìn ánh mắt tức giận của Mộc Miên, quỳ xuống sàn nhà giữa hai chân trói quặp của nàng… Hắn cúi xuống…
– Khốn nạn… Ư… Đừng…
Mộc Miên hét lên, gồng cứng người đến dây trói cũng kêu lên bừng bực. Nhưng nàng không thể cử động, không thể né tránh cái miệng hắn ngậm kín lấy âm hộ nàng. Lưỡi hắn quét sâu vào hai mép âm hộ làm cả người nàng căng cứng, hổn hển.
– Ư… Đừng… Tôi… sẽ giết… anh… Ư…
Nhã Phương im thin thít, không muốn nhìn quan cảnh phía trước. Lòng nàng nôn nao khó chịu vì phải chứng kiến Trần Minh làm chuyện đó với người phụ nữ khác… Tiếng rên rỉ kềm nén của Mộc Miên trong tai nàng lại có một chút sướng khoái khó tả mà khi xưa Nhã Phương đã nghe cô rên rỉ trong vòng tay Nhất Huy. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc này, sự ghen tức của nàng lại xen lẫn chút rạo rực khó giải thích.
Bàn tay Hoàng Thái tử đặt trên vai Nhã Phương chợt động. Hắn vuốt ve bờ vai trần của nàng, rồi chậm chậm luồn vào cổ áo nàng. Nhã Phương hơi nhíu mày nín lặng để mặc bàn tay to lớn của Hoàng Thái tử luồn vào lớp áo ngực ôm gọn lấy bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Nhưng không có cảm giác ghế tởm như lần trước, ngược lại sự ấm áp từ bàn tay hắn làm Nhã Phương dễ chịu. Nàng thở nhẹ nhẹ hơi ngữa người tựa lưng ra ghế, để mặc những ngón tay hắn mân mê, se se đùa giỡn làm núm vú nàng săng cứng rạo rực.
Bàn tay còn lại của Hoàng Thái tử đặt nhẹ lên đùi Nhã Phương vuốt chậm chậm ngược lên. Nhã Phương cắn môi, nhìn xuống bàn tay hắn khuất dần dưới lớp váy mỏng… Nàng muốn khép chân lại, nhưng không hiểu sao có gì đó thôi thúc nàng giữ nguyên như vậy… Một cảm giác ấm nóng hừng hực bao trùm lên khoảng da thịt mềm mại giữa hai chân Nhã Phương. Hơi thở nàng nặng dần, ánh mắt nhìn về phía chiếc giường… Nơi đó, Trần Minh đang vục mặt vào giữa cặp đùi trói ngược trắng muốt mở rộng của một người phụ nữ khác.
– Ưm… Ư…
Mộc Miên gồng cứng người chịu đựng. Trần Minh liên tục xì xụp dùng lưỡi vét sâu vào âm hộ nàng, hai tay hắn đưa lên vò nắn hai bầu vú mơn mởn của nàng. Âm hộ nàng đã ướt đẫm khao khát… Cảm giác giận dữ vì bị làm nhục dần dần lùi lại, thay thế bằng sự sung sướng râm rang khắp cơ thể. Mộc Miên không còn chửi bới, bắt đầu vặn vẹo ư ử liên tục.
Trần Minh ngồi thẳng lên, kéo khóa quần. Dương vật hắn bung ra cứng ngắt… Hắn cầm dương vật cọ dọc theo hai mép âm hộ mọng nước của Mộc Miên. Tay luồn bên dưới đỡ lấy eo nàng… Chợt ánh mắt đờ đẫn của Mộc Miên chợt lóe lên tia ngạc nhiên nhìn sững Trần Minh. Hắn vừa nhét vào tay nàng một vật nhỏ rất sắt nhọn, dường như được chế tạo để khi nắm tay lại, mũi dao nhọn đưa qua kẽ tay. Trần Minh nhìn xuống nàng, đôi môi hắn mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh… “Xin lỗi”… Hạ thể hắn chậm chậm đẩy tới.
– Ưmm… Không… Ư…
Mộc Miên ưỡn cong người, hai bầu vú mơn mởn vung tròn, đón nhận một khúc thịt to lớn nóng bỏng thứ tư trong đời nàng. Nó như lấp kín tất cả mọi khoảng trống trong cơ thể nàng. Hai chân nàng căng ra, hai mép âm hộ ướt đẫm bị chèn cứng, rạo rực áp chặt vào phần lông hạ thể gai góc của Trần Minh. Hai tay trói chặt dưới người, Mộc Miên không ngăn được tiếng rên rỉ ngắt quãng.
– Ưmmm… Ôi…
Trần Minh nghiến răng, hai tay bóp chặt bờ eo Mộc Miên bắt đầu nhấp dương vật ra vào. Âm hộ xinh xắn của nàng bóp nghiến lấy dương vật hắn… hai mép thịt ướt đẫm lăng tăng gợn sóng theo những đường gân nổi cộm trên thân dương vật hắn. Mộc Miên nhắm mắt, há hốc, đôi môi run rẩy chịu đựng… Nàng nghĩ đến Nhất Huy, nghĩ đến mỗi lần anh làm tình với nàng… Lại nghĩ đến con dao nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay… Nàng muốn ngay lập tức cắt giây trói… Đâm lút mũi dao này vào tim Trần Minh… Không… Hoàng Thái tử. Rồi cả người nàng run rẩy khi nhịp độ của Trần Minh nhanh dần. Một cơn sướng khoái không mong muốn lại đến một cách mãnh liệt… Mộc Miên ưỡn cong cả người, tay siết lấy lưỡi dao mà không hề đau đớn…
– Ưmmm… Ôi…
– Ah…
Trần Minh nghiến răng rùng mình, một suối nóng tuôn trào lấp kín sâu trong âm hộ Mộc Miên. Hắn gục xuống ngực nàng, miệng ngậm lấy núm vú nàng mút mút đê mê… Một tiếng nói thì thầm thật nhỏ chui vào tai nàng:
“Chuẩn bị…”
Trần Minh đứng dậy thở dài, kéo quần lên vừa, nhìn Mộc Miên quay mặt vào trong vách như cam chịu. Hắn quay lại, thì thấy Hoàng Thái tử vẫn ngồi y nguyên bên cạnh Nhã Phương, không có động thái gì kì lạ… Chỉ có mặt Nhã Phương còn hơi ửng đỏ, né tránh ánh mắt hắn.
– Tốt… Thõa mãn rồi chứ…
Hoàng Thái tử đứng dậy, cười thoải mái, đi về phía giường. Trần Minh gật gật đầu bước qua hắn, chìa tay về phía Nhã Phương…
– Về phòng thôi…
Nhưng khi Nhã Phương vừa đứng lên, bất ngờ Trần Minh nhanh như cắt quay lại lao đến Hoàng Thái tử.
“Hừ”…
Hoàng Thái tử như có mắt sau lưng, quay phắt lại… Trần Minh lao đến như một cơn lốc, tay choàng qua người hắn, siết cứng lấy hai cánh tay hắn, đẩy cả người theo hai chân hắn trượt dài về phía giường. Hoàng Thái tử ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Đây là cách tấn công ngu ngốc nhất đối với một đặc nhiệm như Trần Minh… Kềm giữ hai tay, bỏ trống toàn bộ phần ngực cho đối thủ công kích… Quả là ngu ngốc… trừ khi có người khác tập kích phía sau… Hoàng Thái tử chợt bừng tỉnh, chân phải toàn lực thốc đầu gối ngược lên… “Hự” Cả người Trần Minh cong lại, nhưng vẫn giữ chặt ngang người hắn… Nhã Phương bưng kín miệng, mắt đỏ hoe… Nàng có thể nghe được tiếng xương lồng ngực của Trần Minh gãy vỡ… Trần Minh miệng đầy máu, gào lên:
– Mộc Miên…
Tiếng gào thét tuyệt vọng của Trần Minh vừa dứt… Sau lưng Hoàng Thái tử, một cơ thể trắng muốt bay bổng lên… Mộc Miên ánh mắt đầy sát khí, hai chân nàng xoải rộng tuyệt đẹp như ngừng lại trên không… Vút vút… Tiếng không khí dồn nén rít lên cùng hai chân nàng cùng kích vào trung tâm… Một cú đá hai chân tấn công màng tang địch thủ hiểm độc. Hoàng Thái tử cố ngoái đầu ra phía sau… nhưng chỉ thấy một vệt trắng sáng ập tới.
“Chátttt”.
Hai tiếng va chạm chát chúa vang lên gần như cùng thời điểm, vang vọng cả căn phòng. Hai bên đầu Hoàng Thái tử như lãnh trọn hai nhát búa từ hai phía đối nghịch cùng giáng vào. Đầu óc hắn mông lung chao đảo… Mộc Miên từ trên không, ánh mắt lạnh lẽo, đấm thẳng xuống… Một tia sáng sắc bén lóe lên trên tay nàng, rồi mất hút sâu trong da thịt Hoàng Thái tử…
– AAAAAA…
Hoàng Thái tử gào thét như một con thú dữ… Một cơn đau thấu tim gan đâm sâu vào sau gáy, rồi chạy dọc xuống sống lưng… Mộc Miên rơi xuống giường, lưỡi dao nhỏ trong tay nhỏ giọt máu tươi. Lưng áo Hoàng Thái tử rách dài một đường thẳng, phất phơ lộ ta một đường cắt từ gáy xuống đến eo lưng đầy máu sâu hoắm như thấy được cả xương cột sống bên trong.
– Buông hắn ra đi… – Mộc Miên nói.
Trần Minh hơi chần chừ, buông lỏng tay. Hắn ngạc nhiên nhận ra Hoàng Thái tử từ từ ngã ngữa ra giường… Khuôn mặt trắng bệt, hai mắt nhắm nghiền. Nhã Phương chạy ào lại, chưa kịp lên tiếng thì Trần Minh xua xua tay, quay sang thì thào yếu ớt hỏi Mộc Miên:
– Cô trói hắn lại đi…
– Không cần…
Mộc Miên xua tay, bước thẳng vào phòng tắm. Trở ra, trên người nàng đã quấn tạm một chiếc khăn tắm… Mộc Miên không muốn mình đạt giải đặc nhiệm khoe thân nhiều nhất của năm.
– Hắn đã chết?! – Trần Minh lại ho ra một ngụm máu, yếu ớt hỏi nàng.
– Không… Nhưng cuộc đời này, có lẽ hắn không bao giờ rời khỏi giường được nữa.
Một lưỡi dao cắm sâu vào cột sống, rạch thẳng từ gáy xuống eo lưng, thiết nghĩ cơn đau đó không mấy ai có thể chịu đựng nổi. Mộc Miên lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền của Hoàng Thái tử. Nàng hơi cảm thán thầm nghĩ.
“Xin lỗi, nếu có súng trong tay… ta sẽ giữ lời cho ngươi ba phát đạn… có lẽ được chết như vậy sẽ tốt cho ngươi hơn.”
“Cốc cốc… cốc…” – Có tiếng gõ cửa vang lên.
– Suỵt, có người lên…
Nhã Phương thì thào, ánh mắt lo lắng sợ hãi nép sát vào Trần Minh. Có lẽ tiếng la hét của Hoàng Thái tử đã đánh động những tay súng bên dưới.
Mộc Miên bước nhanh đến giường, tìm quanh người Hoàng Thái tử. Có thể Hoàng Thái tử quá tự tin với thân thủ của mình hoặc không muốn tạo cơ hội cho Mộc Miên giết mình, nên hắn không mang theo súng bên người. Mộc Miên hít sâu một hơi, ra hiệu cho Trần Minh đã trọng thương và Nhã Phương nép vào sát tường… Lộn lưỡi dao nhỏ vào trong lòng bàn tay, Mộc Miên áp sát cánh cửa. Áp tai vào cánh cửa, nàng nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài…
“Mở cửa vào đi…”
“Mày muốn chết sao?! Hoàng Thái tử không dễ chọc giận đâu…”
“Câm miệng…”
Ngoài kia có 3 người đàn ông. Mộc Miên không những nghe âm thanh nói chuyện của họ, nàng còn lắng nghe được cả hơi thở của họ. Qua giọng nói của họ có lẽ đều là người Việt hoặc sinh sống ở Việt Nam lâu năm. Mộc Miên nghiến răng căm giận, nàng luôn căm thù những kẻ phản quốc… Ánh mắt nàng chợt nhìn về phía Trần Minh, khẽ thở dài.
“Cộc cộc cộc” – Tiếng gõ cửa một lần nữa vang, có vẻ dồn dập thiếu kiên nhẫn.
– Ai vậy?!
Mộc Miên xoay nắm cửa. Vẻ mặt thoải mái điềm nhiên trước ba họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía mình.
– Hoàng Thái tử đâu?!
Mộc Miên không trả lời, cũng không nhìn ba gã đàn ông hai trước một sau đứng chật hành lang trước cửa phòng. Nàng cúi xuống chỉnh chỉnh lại chiếc khăn tắm ngắn củn cỡn, siết chặt lại. Bất chợt Mộc Miên động, nàng lướt đến như một bóng ma… bắt lấy tay cầm súng của hai gã phía trước, bé quặp… bàn chân nàng đá thẳng vào khẩu súng thứ ba… Đầu ngữa ra sau, tuyệt đẹp như một điệu múa.
‘Chíu’…
Khẩu súng thứ ba cướp cò, một viên đạn lao qua nòng giảm thanh bắn trượt qua đầu Mộc Miên, đục một lỗ thủng trên tường. Ba khẩu súng còn chưa kịp rơi xuống đất… Bàn tay Mộc Miên đã nhoáng lên, mang theo một tia sáng sắc lạnh chém ngang qua lại vào cổ hai gã đàn ông hai bên. Nàng lại vung tay thẳng về phía trước… Thời gian như dừng lại, mọi hành động diễn ra chớp nhoáng liền kết thúc.
“Phịch… Phịch… Phịch…”
Ba khẩu súng rơi xuống sàn nhà, đi theo là ba thân hình mềm nhũng như bún… Hai gã đàn ông phía trước, tay che cổ không ngăn được dòng máu đỏ trào ra không ngớt. Kẻ thứ ba ánh mắt trợn trắng nhìn lên một vật sáng lấp lánh cắm sâu vào giữa trán mình.
Mộc Miên phủi tay vừa đứng lên. Đột nhiên cả người nàng giật nảy mình vì một luồng sát khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Hai mắt nàng mở to nhìn thẳng về phía trước như không thể xác định điều mình đang nhìn thấy. Ngay trước mặt nàng còn một người đàn ông khác… Gã đàn ông thứ tư, mà chính nàng không nghe được hơi thở của hắn, thậm chí nàng không phát hiện ra sự hiện diện của hắn… cho đến lúc ba gã Việt gian đổ gục.
Hắn chỉ đơn giản đứng yên tại chỗ, hơi thở cũng không phát ra chút âm thanh… Hắn như hòa hợp một thể với không gian xung quanh, như cái bàn chiếc ghế… như một vật chết. Ánh mắt hắn nhìn Mộc Miên, nhưng lại không nhìn… Vì trong ánh mắt đó không ánh lên một tia ánh sáng của sự sống, chỉ trong veo vô hồn như đôi mắt được làm bằng thủy tinh của một con búp bê…
Mộc Miên nheo mắt, toàn bộ cơ thể vận động hết khí lực. Nàng lướt nhanh đến, bay người đá thẳng vào gương mặt đờ đẫn vô hồn đó… Một mét rưỡi, một mét… Nửa mét… Hắn động. Một nắm tay trắng nhợt lao vút ra đấm thẳng vào bàn chân của Mộc Miên.
– Áhhhh…
Mộc Miên hét lên đau đớn. Cả người bắn ngược vào phòng như diều đứt dây, va mạnh vào tường, ngã sõng soài trên sàn nhà… Trần Minh và Nhã Phương sững người ngơ ngác, nghe Mộc Miên thều thào yếu ớt trước khi ngất lịm.
“Mắt Thủy tinh… Mắt Thủy tinh… Đệ nhất…”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69