Bỗng có tiếng gọi anh, anh sao thế, anh, anh. Tao mở choàng mắt ra, thấy buồn đang ngồi cạnh giường. Tao trấn tĩnh lại, hóa ra vừa rồi là ngủ mơ, đm, mệt vl. Ơ mà sao Buồn lại ở đây, tao ngơ ngác nhìn buồn, Buồn bảo em tỉnh dậy, thấy sợ sợ không dám nằm 1 mình. Đệt, thế đâu có nghĩa là được trèo lên giường tao ngồi như thật, lỡ ai nhìn thấy có phải là tình ngay lý gian không.
Tao ngồi dậy hít thở vài lần cho tỉnh táo hắn. Tao hỏi em đỡ say đỡ mệt chưa, buồn bảo em đỡ rồi, cơ mà đói quá. Tao với điện thoại, 2h45, vừa nằm ngả lưng tí đã được mấy tiếng rồi. Tao dậy vào súc miệng rửa mặt cho tỉnh hẳn rồi vào phòng bảo đói thì giờ này cũng có gì ăn đâu, Buồn lại nói mấy quán ăn đầu ngõ mình mở cả đêm, hay anh đưa em đi ăn nhé, em không dám đi một mình.
Tao liếc mắt nhìn ẻm. Vẫn nguyên bộ quần áo mặc lúc đi ăn, chắc chưa kịp thay, tóc tai bơ phờ nhìn đến tội. Tao gật đầu bảo rồi, đi, anh cũng hơi đói.
Khoác chiếc áo đưa Buồn ra đầu ngõ, đúng là quán này vẫn mở cửa thật, có bàn khách vẫn đang ngồi ăn. Gọi 2 bát cháo to, tao ăn hết trước, buồn ăn mãi không xong. Tao mua luôn bao thuốc ra hút hết điếu buồn mới đứng dậy ra trả tiền, tao bảo trả rồi bà ơi.
2 đứa lững thững đi về, có tí thực vào người cũng thấy khỏe khoắn ra hẳn. Về phòng ngồi, tao hỏi làm gì mà phải sầu bi, không yêu nữa thì thôi, có gì đâu phải buồn thế. Ẻm cười nhẹ bảo vâng, giờ thì hết buồn rồi, say 1 trận quên luôn người đó rồi, giờ chuyển qua nhớ người khác. Tao không rõ ý ẻm là gì nên không hỏi thêm. Ngồi lúc ẻm kêu lúc nãy em say nôn, anh lấy chậu cho em, lấy nước cho em, lau mặt cho em, em cảm động lắm, chưa có người đàn ông nào chăm sóc em như vậy.
Tao quay sang nhìn Buồn, nét mặt của em chắc là nói thật. Tao bảo có gì đâu, anh thấy bình thường mà, Buồn lại cười khẽ nói nhưng em không thấy bình thường. Đm, nghĩ bụng không bình thường thì mời lên giường nhưng không dám nói ra, nói ra thế thô bỉ quá. Đành bảo thôi về ngủ đi mai còn đi làm, Buồn bảo anh ngủ đi, cho em ngồi đây được không, ở phòng 1 mình em sợ, em cũng không đi làm chỗ đấy nữa, sẽ tìm công việc khác.
Tao thở dài, ờ đúng, chia tay rồi thì nhìn mặt nhau đéo gì nữa mà đi làm ở đấy, tao chui lên giường đắp chăn bảo thế thông cảm nhé, anh phải ngủ đây, 6h phải dậy rồi, cố ngủ tí không mai lên mệt lắm, em ngồi chơi máy tính của anh, không ngại thì về cầm chăn sang đây mỗi đứa 1 chăn ngủ, không lo manh động. Buồn bảo vầng, anh cứ ngủ đi.
Tao nằm, ngủ thế đéo nào được nữa, một là tỉnh mất giấc rồi, 2 là có người đẹp cứ ngồi đực mặt ra ở kia, khó ngủ lắm. Cố nằm im, thi thoảng lại hé mắt nhìn xem buồn làm gì, thấy ẻm cầm điện thoại chán rồi lại vào máy tính của tao đọc báo xem phim, cỡ gần 1 tiếng trôi qua, thấy em quay qua nhìn tao, tao lại nhắm tịt mắt giả vờ ngủ say. Nghe tiếng em đứng dậy tao lại hé mắt ra nhìn, Buồn đi ra cửa phòng, tao đoán gần sáng rồi nên chắc ẻm đi về, ai ngờ 30s sau thấy em ôm chăn sang rồi trèo lên giường tao nằm, cuốn chăn, tự nhiên như ở nhà…
Cô nam quả nữ lại chếnh choáng men nồng. Thế là đắp chung chăn cho ấm, tay chân cũng mò mẫm sang, cơ mà chưa đến được chỗ cần đến thì bị chặn lại, Buồn nói anh ngủ đi mai còn dậy sớm đi làm, tao nhớ đến Lee lại thấy có 1 chút tự ái bèn ừ, vậy thì ngủ. Sáng dậy thấy buồn không còn nằm cạnh, chắc là ẻm về phòng rồi. Thay đồ đi làm, đi bộ ra điểm đón chờ xe, đường còn vắng, có vẻ hôm nay đi hơi sớm. Châm điếu thuốc, kiếm chỗ ngồi bệt đít xuống nhìn đường, phả vài làn khói cho ấm người, nghĩ lại hôm qua không chén Buồn đúng là sáng suốt, ngày trước bao lần bị lằng nhằng rối rắm trong lưới tình, mới dứt được ít thời gian lại vấp vào tiếp thì mệt lắm.
Có tiếng còi xe bíp bíp. 1 cái 4 bánh đỗ lại, kính mở ra, trong xe tối tối tao cũng không nhìn rõ. Tao kệ mẹ, nghĩ chắc đéo liên quan gì đến mình. Đéo ai ngờ có giọng nữ cất lên, anh có đi nhờ không. Giọng quen thuộc lắm, là ẻm người yêu cũ. Vl thật, đã lái 4 bánh rồi cơ à. Tao không nói gì, quay mắt đi nhìn chỗ khác, châm điếu thuốc mới.
Ẻm Cũ bước xuống xe rồi tiến lại chỗ tao, ẻm nói chào đồng nghiệp, từ hôm nay chúng ta là đồng nghiệp, anh có thể đưa em lên công ty không, em chưa quen với giờ giấc ở đó. Tao ngước nhìn, đm, con này đang trêu hay nói thật đây, đồng nghiệp cái beep gì. Bắt được ánh mắt khó hiểu của tao, Cũ cười nói em cũng phải đi làm chứ có gì mà anh ngạc nhiên thế, vô tình đúng lúc bên anh tuyển người, vị trí phù hợp thì em ứng tuyển vào được, anh thấy có gì không được sao.
Tao đứng dậy, búng mẩu thuốc đi, nói nhẹ, được, rất được, chào đồng nghiệp nhé. Đưa tay ra bắt tay, đm, thảo nào đợt này mình cứ có linh cảm và lại vô tình một cách cố ý chạm chán ẻm. Thôi, ngại đéo gì, coi như bạn bè thì có sao. Tao lên xe, ẻm phóng đi vèo vèo, tao cũng chả hỏi gì về xe cộ, để coi như là 1 người đồng nghiệp mới quen, ẻm cũng hỏi tao ba thứ lằng nhằng ở công ty, tao trả lời đầy đủ cho đúng mực.
Lên công ty sớm hơn thường ngày, 2 đứa đi vào canteen ăn sáng, tao cố gắng giữ thái độ thản nhiên nhất, ngồi được 10p thì Lee với béo bước vào canteen, thấy tao, Lee có vẻ rất ngạc nhiên hỏi sao đến sớm thế, Lee cũng đá mắt nhìn vào ẻm Cũ, chào chào hỏi hỏi. Lee bảo đây là người mới, vừa hôm qua phỏng vấn đó, sẽ thay cho Béo vì sắp tới Béo về hàn quốc.
Lee nói mà ra vẻ rằng béo về hàn quốc rồi, còn Lee ở lại tha hồ tung tăng với tao. Đéo ai ngờ Lee đâu biết lại dắt cọp về nhà. Ẻm cũ ngồi cạnh tao, cứ cười cười lịch thiệp xem chừng nhu mì ngoan hiền lắm. Đm, chỉ tao mới hiểu được trong đầu ẻm đang nghĩ cái gì mà thôi… Tao ngày hôm đó ít ngồi văn phòng mà ra ngoài suốt, trong đầu cứ nghĩ mông lung Cũ với Lee có bàn gì với nhau về chuối của tao không đây. Đm, nghĩ nhiều cũng không được gì, thôi kệ cụ chúng nó vậy. Trưa ăn cơm, như thường lệ thì Lee lại bê đĩa lại ngồi cạnh tao, Lee bảo anh bận rộn không mà không thấy mặt ở văn phòng.
Tao ậm ừ bảo bận lắm, chuyện trò tào lao, thỉnh thoảng lại có cảm giác gai gai như ai đang nhìn, ngoái cổ lại, bắt gặp ngay ánh mắt người Cũ, ẻm đang ngồi cùng béo nói chuyện gì đó, 4 mắt chạm nhau, ẻm cười, nháy mắt tao. Định mệnh nhà nó.
Lee hỏi anh với bạn mới kia quen nhau à, tao gật đầu, Lee cười nói quen thế nào, vô tình lại vào đây gặp nhau thì vui quá còn gì. Tao trầm tư nói, là người yêu cũ của anh đấy, một mối tình sâu đậm ngày xưa đấy. Lee há mồm oh God, thật thế á. Nhìn miệng ẻm và tiếng em kêu, đầu óc tao lại xuất hiện ngay ý nghĩ đen tối. Nhưng đang bữa cơm, lại chốn đông người, phải cố kìm lòng mà ấn thằng bé đang có ý định vùng lên xuống.
Lại nghe tiếng Lee nói, 2 người chia tay lâu chưa, bây giờ thế nào… Tao phát mệt phải giải thích lằng lằng các thứ, đến cuối bữa ăn, Lee nói con người anh thú vị thật, từ lúc yêu anh em trải qua bao điều thú vị tưởng chỉ có trên phim, không biết sắp tới có những gì thú vị nữa đây. Đcm, thú vị cái ccc. Chiều đó tao đi xe về cùng mọi người, đéo đi cùng em cũ nữa.
Ngồi trên xe nghe các cháu xì xào em nhân viên mới hot girl, xinh đẹp, đi 4 bánh… Tao ngao ngán nhắm mắt lim dim ngủ, Đúng là cơ duyên, trốn không được, chạy không xong, tự dưng bập vào em hàn quốc, rồi thì em hàng xóm chia tay người yêu, rồi lại người yêu cũ, mà toàn là gái đẹp, nếu bảo người bình thường chỉ được chọn 1 trong 3 ẻm thì có lẽ không chọn nổi vì không nỡ loại bỏ em nào.
Thế mà toàn mối không đâu vào đâu, người cũ thì không ham hố gì quay lại được, gái hàn thì yêu cũng chỉ biết yêu thôi chứ tương lai ai nói được thế nào, em Buồn cũng thế, xa xôi quá, quê đéo gì tận nha trang. Nói thật giai đoạn này tao cũng đã bắt đầu nghĩ đến sự ổn định, bạn bè bọn chơi thân cùng cũng lấy vợ gần hết, tự dưng cũng như có cái gì đó thôi thúc mình không lông bông nữa.
Đi ăn cơm bụi xong về nằm vắt chân nghe nhạc, hút thuốc, thầm nghĩ các cụ bảo lắm mối tối nằm không chính là thế này đây.
Tầm 8h thấy tiếng giày lộp cộp, đoán là chắc chỉ có hàng xóm, đúng là thế luôn.
Nghe giọng em Hoa Xanh ì èo với ai đó, chắc là nói qua điện thoại, nghe ngọt như mía, đm, nó nói thế thì giận mấy cũng thành thương, đang phê với chất giọng ngọt đấy thì nghe tiếng xì ồ xê ô lồn của thằng hàn, đm, đúng là cụt hết cả hứng. Chắc là đôi cẩu nam nữ này lại về đây hành lạc rồi. Một lúc sau thấy hoa xanh chạy sang phòng tao hỏi anh ơi có biết Buồn đi đâu không, tao lắc đầu bảo em ở cùng em lại hỏi anh.
Hoa xanh kêu bây giờ em mới về mà, tối qua nó ở cùng anh thì có, hihi. Bố khỉ, té ra là đi với thằng hàn lồn từ đêm qua đến giờ mới về, tao nhìn hoa xanh mà không khỏi nuối tiếc, người phụ nữ việt ngon lành thế kia sao lại để bọn chim ngắn hành hạ cơ chứ, nghĩ thế tự nhiên máu dân tộc trỗi dậy. Tao vùng dậy đi ra cửa, tao vẫy vẫy hoa xanh ra hiệu lại đây anh nói nhỏ.
Hoa xanh ngây thơ lại kề tai vào miệng tao, mùi thơm thoang thoảng, tao bảo thì thào là không có gì đâu, anh chỉ thơm má cái thôi, nói xong tao thơm chụt luôn phát…
Thằng hàn người yêu em hoa xanh không có tội tình gì, chưa kể tối qua nó còn trả tiền ăn, cộng với thái độ của nó cũng không kiểu kỳ thị hống hách như mấy thằng lồn khác. Tao nghĩ trêu em Hoa xanh thế thôi, gỡ gạc tí là được chứ để thằng hàn kia nó hiểu nhầm thì cũng không hay. Tao chụt xong quay vào nhà luôn, đếu ai ngờ hoa xanh nhảy chồm chỗm lên kêu á tên này dám lừa gạt lợi dụng bà, bà cho biết tay, ẻm lao lại nhéo tai, bẹo má tao, tao sau 1 lúc chịu đựng thì cũng phải phản kháng lại chứ, thế là 2 đứa giằng co cười sằng sặc, và ngã đổ phịch ra giường. Mặt sát mặt, mũi chạm mũi.
Tự dưng cả 2 im bặt rồi Hoa xanh vội vùng dậy, kiểu như nhớ ra ở nhà còn anh người yêu hàn quốc hay sao mà hoa xanh chạy về phòng như ma đuổi. Tao nằm cười 1 mình, kiểu này quen quen, giống như đã từng đùa với Bắc Ninh ngày xưa…
Khoảng 9h thì hoa xanh lại mò sang kêu anh ơi không biết Buồn nó đi đâu, em gọi điện cũng không được. Tao ngơ ngác bảo anh không biết, tối qua buồn ở đây nhưng sáng dậy đã không thấy đâu rồi, Hoa xanh bảo á à, tối qua ở đây cơ đấy. Đm, tao buột miệng nói ra nhưng không sao, tao bảo luôn là không làm ăn được gì đâu, gọi là ở cùng phòng 1 lúc thôi, nghĩa đen hoàn toàn.
Tao hỏi liệu ẻm có về quê không, hoa xanh lắc đầu. Tao thở dài, thôi kệ đi, ẻm ấy cũng không phải là bị phụ tình hay gặp cú sốc gì cả nên cũng không lo về làm điều gì dại dột, chắc là muốn đi đâu đó 1 mình để định thần, định hướng lại thôi. Tao bảo với Hoa xanh như thế rồi hỏi người yêu em về chưa, hoa xanh kêu về lâu rồi, tao cười nói anh hỏi thật nhé, nghe nói bọn hàn chim ngắn lắm, thằng người yêu em liệu có thế không.
Hoa xanh cũng chả ngại gì mà tủm tỉm cười kêu ngắn hay dài phải có thước đo, anh bảo bọn hàn ngắn thì anh chắc dài lắm nhỉ, hihi. Vãi lều con ranh, không phải dạng vừa đâu. Tao bảo lại là của anh thì đủ dùng, đủ làm cho gái hàn ngây ngất, hehe, em có muốn thử không. Hoa xanh lè lưỡi kêu gớm, hay ho lắm mà khoe đấy nhỉ, em về ngủ đây… Tao cũng đóng cửa, tắt điện lên giường.
Nằm cuốn chăn xem điện thoại 1 lúc thì cay mắt, vẫn giữ thói quen như vậy bấy lâu nay, cứ tầm 10h là ngủ, điện thoại rời tay lúc nào không rõ. Mê man chịch choạc với cả Britney spear thì nghe tiếng gõ cửa cồng cộc, đéo biết là mơ hay ngủ, 1 lúc lại thấy tiếng gõ cửa, tiếng gọi thì thào gọi anh ơi, anh ơi, tao mở mắt, lắng tai nghe, cầm điện thoại xem, hơn 1h đêm rồi.
Tao hỏi to ai đấy, nghe giọng bên ngoài kêu em, em Buồn đây… Đm, đi đâu giờ này mới về, mà về còn gọi tao làm đéo gì không biết. Tao lồm cồm dậy bật điện, mở cửa, buồn đứng ở ngoài cửa co ro, tao hỏi sao giờ mới về, buồn bảo em đi chơi về muộn, điện thoại hết pin từ tối, gọi con Hoa xanh nửa tiếng rồi mà nó ngủ như chết, bí quá lại sang gọi anh, hihi.
Tao bảo vào phòng đi kẻo lạnh, con gái con lứa đi chơi nửa đêm gà gáy mới vác mặt về là thế nào. Buồn cười nhẹ kêu anh nói giống như bố em ý. Tao vẫn đang bực dọc vì dở giấc ngủ, đéo nói nhiều nữa, leo lên giường cuốn chăn xong tao mới bảo thế lại định ngủ ở đây à… Buồn thản nhiên nói vầng, hôm qua ngủ ở đây tí hôm nay nghiện luôn rồi.
Gì chứ gái thì không bao giờ tao biết sợ. Chưa kể đã quen hơi nhau từ đêm qua.
Tao tự tin kéo buồn xuống nằm cạnh, tao hỏi ẻm hôm nay đi đâu mà giờ mới về, Buồn kêu đi qua nhà mấy đứa bạn linh tinh chơi rồi tối có đứa rủ đi bar nên về hơi muộn. Buồn hỏi em có làm phiền anh không, tao bảo thực ra là có phiền, nhưng cứ coi như là không đi. Buồn gối đầu vào vai tao, tao bảo em đừng nằm sát anh quá, anh không chịu được đâu đấy.
Buồn không nói gì, thở nhè nhẹ. Tao lại hỏi han vài câu rồi tự dưng kể qua chuyện hôm nay gặp người yêu cũ ngày xưa ở công ty, và lại thành đồng nghiệp, nó làm cùng nhóm Lee luôn, thấy ái ngại quá. Buồn nghe xong nói mỗi 1 câu, không thì anh nghỉ chỗ đó đi kiếm chỗ khác. Đm, nói như lồn, tao đéo buồn nói lại gì nữa, thấy tiếng thở của ẻm chậm chậm đều đều, hình như chìm vào giấc ngủ rồi chăng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151