Aoshin cùng Lux, Garen, Xinzhao và một số chiến binh tinh nhuệ khác tới Ionia, họ cải trang tới pháp trường, nơi mà người ta đồn rằng Irelia, kẻ phản quốc bị xử tử. Aoshin là người mất bình tĩnh nhất, anh nhanh chóng tới pháp trường…
– Giờ hành hình đã tới! Mau giải phạm nhân ra đây!
– Xan Irelia, kẻ phản bội, âm mưu sát hại quốc trưởng Gundarn, người đứng đầu quốc gia! Hình phạt: Chém đầu thị chúng!
Irelia bị giải lên pháp trường, cô bị đánh đập tơi tả, quần áo rách rưới, mặt mũi bầm tím, tóc tai rũ rượi… Bước lên, cô khóc, không phải vì sắp phải ra đi, mà vì cô đã thất hứa với Aoshin. Mới gần đây, sau một lần nghe lén lão Gundarn, cô mới biết âm mưu của lão, thì bị tên lính canh phát hiện và bị gán tội mưu sát. Cô bị giải lên bệ chém, cô khóc:
– Aoshin à, em xin lỗi, em không thể chờ được anh nữa rồi. Xin lỗi vì đã không thể đi tiếp cùng anh được nữa…
Bỗng một đường kiếm lóe lên, tên đao phủ nằm đo đất. Aoshin nhảy lên pháp trường, hét lên:
– Cha! Hãy thả cô ấy đi! Hãy quay lại trước khi quá muộn!
– Cướp pháp trường! Quân đâu chặn hắn lại! Gundarn gầm lên.
Tức thì, quân lính mang xích lớn ném về phía anh, đó là loại xích làm từ kháng ma thạch, chuyên để bắt những tên khổng lồ đá. Anh bị xích cứng người, quỳ xuống đau đớn.
– Hôm nay không chém đầu nữa, lính đâu, thực hiện tử hình móc tim con ả kia cho ta!
– KHÔNGGGGG!!! TA CẢNH CÁO NGƯƠI HÃY TRÁNH XA CÔ ẤY RAA!! Aoshin gầm lên, tên kia cười một nụ cười đáng sợ, dài đến tận mang tai, đôi tay hắn có bộ móng kỳ dị, dài ngoằng. Hắn bước về phía Irelia. Ở dưới Garen định rút kiếm, Xinzhao ngăn anh lại:
– Bây giờ tướng quân làm thế, không những nguy hiểm cho chúng ta, mà còn là lời tuyên chiến với Ionia. Việc của chúng ta là đến thám thính tình hình…
Garen cất kiếm đi, mong chờ một phép màu. Nhưng không có phép màu nào cả, tên móng tay dài kia bước đến trước mặt Irelia, đâm tay vào ngực cô, móc ra quả tim vẫn còn đang đập, nuốt chửng…
– KHÔNGGGGGG!!!
Irelia đau đớn, thì thầm những lời cuối với Aoshin…
– Em… X x xin… Lỗi… Rồi đôi mắt cô vô hồn, môi trắng bệch, tay buông thõng…
Bỗng bầu trời tối lại. Aoshin khóc, nhưng không có nước mắt. Mắt anh chảy ra hai dòng máu, rơi xuống nền đất… Những sợi xích trói anh chảy ra, anh đứng dậy, rút kiếm, gầm lên:
– Các người phải trả giá! TUYỆT DIỆT!!! Anh triệu hồi sức mạnh màu tím kỳ bí vào thanh kiếm, cắm nó xuống đất, nhiều vết nứt xuất hiện trên mặt đất, những hồn ma, những con quỷ địa ngục… chui ra từ những vết nứt, cắn xé tất cả người dân cũng như quân lính xung quanh. Aoshin bế Irelia lên, giờ cô chỉ là cái xác không hồn, anh quay đi. Xung quanh anh, những hồn ma bay quanh, anh biến mất trong những tiếng gào thét kinh khủng…
“Thế giới mất đi một người, thế giới vẫn vậy. Thế giới của anh mất đi em, thế giới của anh sụp đổ. Ngày em ra đi, trái tim của anh cũng chết…”
Garen, Xinzhao và Lux cố gắng lắm mới có thể an toàn chạy khỏi vùng đất ma quỷ vừa rồi. Một lúc sau, trời sáng lại, thanh kiếm biến mất, những vết nứt khép lại, xung quanh chỉ còn lại những xác chết, máu chảy thành suối, thật kinh hãi… Lito tái mặt:
– Không ngờ anh hùng của Ionia lại là một kẻ tàn độc như vậy.
Lux chứng kiến cảnh tượng ấy, không khỏi bàng hoàng…
– Anh ta đáng sợ quá, huhu!
Garen cũng không kiềm được một cái rùng mình:
– Người yêu chết trước mặt mình, đúng là đau khổ thật… Nhưng khó có thể thông cảm cho sự tàn sát ấy được.
Họ trở về Demacia, án binh bất động, nhưng vẫn tăng cường phòng thủ ở biên giới Demacia – Ionia.
Một ngày sau vụ thảm sát ở Ionia… Aoshin bước tới trước một ngọn núi băng, hét lớn:
– Tôi muốn gặp Avinia, nữ thần bảo hộ Freljord!
Một cơn gió thấu xương thổi qua người anh, một giọng nói từ tất cả mọi hướng vang lên:
– Hỡi con người, khá khen cho ngươi đã tìm được tới tận đây, ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?!
– Tôi muốn xin ngài dùng phép thuật hồi sinh cho người này! Anh đưa cô gái anh cõng sau lưng ra.
– Cô ấy không có trái tim?! Ta không giúp được ngươi rồi. Nhưng đã đến tận đây gặp ta thì ta sẽ không để ngươi về tay không. Ngọn núi của ta được tạo ra từ hàn băng vĩnh cửu. Ngươi hãy đúc một chiếc quan tài bằng nó, nó sẽ giúp cô gái kia còn mãi, đến khi ngươi tìm ra cách cứu sống cô ấy thì hãy đưa cô ấy ra ngoài…
– Xin cảm ơn ngài! Anivia. Aoshin rút kiếm, đúc một cỗ quan tài rồi đặt Irelia vào…
Một thời gian sau, khắp cõi Freljord nổi lên về một chiến thần mặc một chiếc áo trùm đen che nửa mặt, khoác sau lưng một chiếc hòm phủ vải đen, đi cùng một cô bé tóc đỏ và một khuyển thần. Đó không ai xa lạ, chính là Aoshin. Đi cùng anh là cô bé Ainne, một cô bé có thể điều khiển lửa ma thuật, còn khuyển thần kia là Nasus, người trông coi thư viện Shurimar. Nasus nói với anh:
– Chủ nhân trước mặt có giao chiến, chúng ta nên tránh nó không?!
– Nếu tránh sẽ muộn mất, ta muốn đến lâu đài băng yêu sớm nhất có thể!
3 người tiếp tục bước đi. Đến nơi cuộc chiến giữa hai bộ tộc vùng Freljord, một bên do Ashe làm nữ hoàng dẫn dắt, một bên do Sejuani đứng đầu. Tộc người của Ashe yếu thế dần, cuối cùng chỉ còn lại Tryn và Ashe, Tryn đánh nhau với một con gấu điên cuồng, cao đến 3m, móng vuốt sắc nhọn, gầm lên như sấm. Anh chỉ có thể dùng cây đại đao chống đỡ yếu ớt.
Uỳnh!! Con gấu vả trúng Tryn, anh văng xa, cơ thể bầm giập, xương cốt nát vụn. Sejuani vung cây chùy gai về phía Ashe, cô bắn tên băng liên tục nhưng không ăn thua, cô giơ cung đỡ lấy đòn chùy ấy, cô bị đẩy lùi ra xa, thổ huyết, hai bàn tay không còn cầm được cây cung nữa, cô ngồi chờ kết cục xấu nhất sắp xảy đến với mình. Sejuani ném cây chùy băng về phía Ashe, một bóng đen lao đến đá văng cây chùy, bóng đen bỏ chiếc hòm xuống, nói với Nasus:
– Hãy bảo vệ chiếc hòm cẩn thận Nasus!
– Kẻ bề tôi xin dùng cả mạng sống để bảo vệ vật này, thưa chủ nhân.
Tức thì, bóng đen lao nhanh về phía quân Troll của Sejuani, Sejuani hét lên:
– Kẻ lạ mặt kia, nếu muốn sống hãy biến khỏi đây, nếu không ngươi sẽ chết không toàn thây!
– Hôm nay ta có việc muốn hỏi người cầm cung kia, cô chờ hôm khác nhé cô gái! Hắn kéo mũ trùm đầu ra sau lưng… Một gương mặt điển trai, có thể làm say lòng biết bao cô gái, Sejuani đứng hình một lúc, nhưng là người đứng đầu bộ tộc, cô không cho phép mình xao nhãng:
– Quân đâu xông lên! Hôm nay ta phải lấy mạng nữ hoàng Ashe của tộc Frost Archer!!
Aoshin rút kiếm:
– Cửu thức kiếm ma, thức 1 chiêu 3: NGÀN HOA RƠI RỤNG!
Thanh kiếm bừng sáng, từng dòng năng lượng lóe lên, một đám quân troll rụng đầu, như không biết sợ, chúng lao lên tiếp.
– Thức 1 chiêu 1: TAM BỘ QUỶ KIẾM.
Ba đường chém đầy uy lực, quét sạch một đám troll, Nasus vung cây thần trượng, một vùng lửa tím xuất hiện, đốt quân của Sejuani ra tro, ông niệm một quả cầu ném vào Sejuani:
– Lão hóa!
Sejuani cảm thấy mình yếu dần đi, hai tay nhăn nheo, cả người không còn đủ sức lực cầm cây chùy, buộc phải rút quân bỏ chạy. Aoshin trùm áo lên đầu như cũ, bước về phía Truyn đang nằm:
– Hồi phục! Một ánh sáng xanh lá xuất hiện tự bàn tay anh, chảy xuống người Tryn.
Các vết thương dần khép miệng, xương dần liền lại, Nasus đỡ anh dậy:
– Quốc vương tự đi được chứ? Chủ nhân ta đã giúp ngài hồi phục đáng kể rồi đó.
– Còn ta thì sao?! Ashe cong môi lên!
– Cô bị thương nhẹ, mau tự đứng dậy. Ta có việc muốn nhờ cô…
Họ đi về, trước mặt là một tòa thành băng. Ashe lấy lại giọng quyền uy:
– Ân nhân, ngài hãy chọn một phòng bất kỳ để nghỉ lại, trời đang tối dần rồi! Ngày mai ta sẽ trả lời bất kể câu hỏi gì của ân nhân.
– Hãy cho ta phòng trên cao nhất, cấm bất kỳ kẻ nào được bén mảng vào, và đừng cố để nhìn mặt ta, cô sẽ hối hận đó.
Rồi anh đi một mạch lên tầng 10. Đêm ấy, Ashe thấy trong đầu có gì khác lạ. Cô động lòng trước một người cô mới gặp?! Lần đầu tiên cô thấy mình có cảm giác yêu, dù đã có chồng là Truyn, nhưng đây là cuộc hôn nhân chính trị, không tình yêu. Cô rất muốn có tình yêu nhưng vị trí của cô quá cao, không phải ai cũng có thể với tới. Đêm hôm ấy, Anine biến về thân thể thật, 1 cô gái 16 tuổi, tóc đỏ bồng bềnh, thân hình bốc lửa, dùng ma thuật ảo giác lên Aoshin, làm anh tưởng đó là Irelia. Anh hôn cô say đắm, trong khi nửa mê nửa tỉnh, anh hạnh phúc biết bao khi thấy người mình yêu thương xa cách sinh tử trở về. Anh hôn cô, ôm chặt cô, đưa tay ra sau eo, và đặt tay lên ngực nắn bóp…
– Anh à, Anine nóng, anh từ từ thôi được không?
Aoshin choàng tỉnh, hơi đẩy Anine ra. Mặt nghiêm nghị…
– Em… Em… Em chỉ muốn bù đắp cho anh thôi chứ không có ý gì đâu, anh ngày nào cũng tiều tụy, ngắm nhìn cô gái kia… Em muốn giúp anh… Rồi biến lại hình dạng một cô bé. Anh xoa đầu cô:
– Lần sau đừng làm thế nữa, anh luôn coi em là em gái, không thể làm những điều như vậy. Giờ ngủ đi, mai chúng ta nên đường.
Anine ngoan ngoãn leo lên giường ngủ. Cô trùm chăn, xấu hổ về việc làm vừa rồi. Nếu cô không nên tiếng, không biết mọi việc sẽ đi xa đến đâu…
Nữ hoàng Ashe không ngủ được, đến phòng của Aoshin định kiếm anh nói chuyện. Cô bước vào, anh đang ngủ gục trên bàn, cô nhẹ nhàng kéo chiếc mũ trùm đầu của anh xuống. Một khuôn mặt thật đẹp! Như một nam thần, làm trái tim cô loạn nhịp. Cảm thấy có người lạ, anh bừng tình, tay chộp lấy thanh kiếm:
– Nasus! Ta bảo ông canh gác?!
– Thưa chủ nhân, là nữ hoàng, người nói muốn gặp ngài.
Aoshin cởi bỏ chiếc áo choàng, nói với Ashe.
– Ta là kẻ bị quê hương ruồng bỏ, không xứng để nữ hoàng nhìn mặt. Ta tới đây chỉ muốn hỏi về lâu đài băng yêu của “phù thủy băng”.
– Là Lisandra?! Ngài không nên đến đó, mụ phù thủy ấy sống một mình ở đó hàng trăm năm rồi, bà ta rất hứng thú với những người đàn ông đi lạc, và tra tấn họ đến chết…
– Cô chỉ cần chỉ cho tôi vị trí của lâu đài băng ấy, còn lại thì kệ tôi…
– Ngài đi ra ngoài cổng thành, rẽ phải. Một đoạn sẽ gặp một cây cổ thụ xanh tốt giữa băng tuyết, từ đó đi theo hướng Bắc, khoảng 3 ngày đường là tới.
– Ba ngày hả?! Không sao, cảm ơn nữ hoàng, nữ hoàng hãy về đi, chúng tôi ngày mai sẽ đi sớm.
– Nếu ngài không chê, ân nhân! Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một cỗ xe sói tuyết, sẽ giúp ngài đi nhanh, chỉ còn 1 ngày đường. Nhưng bọn sói tuyết thể lực không tốt bằng ngựa, ngài đi hết 2 ngày, chúng sẽ kiệt sức. Ngài thả chúng đi, chúng sẽ tự tìm về đây.
– Cảm ơn ý tốt của nữ hoàng! Chúng tôi tự đi được. Nữ hoàng hãy trở về phòng đi!
Sáng sớm hôm sau, khi lâu đài của Ashe vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Aoshin, Anine, Nasus đã ra ngoài thành. Họ đi đến một cái cây lá đỏ, tươi tốt giữa những cơn gió rét thấu xương của Freljord.
– Tôi đoán cái cây này đã hấp thụ được sức mạnh cổ ngữ từ cuộc chiến cổ ngữ.
– Thật đẹp phải không anh trai!
– Ừ, rất đẹp.
Họ đi xác định hướng Bắc. Rồi Aoshin nói với Nasus:
– Ông có thể mở cổng dịch chuyển chứ?
– Có thưa chủ nhân, nhưng tôi chỉ dịch chuyển đến nơi mà có một người mang một sức mạnh lớn mà tôi cảm nhận được, hoặc một nơi tôi đã từng đến.
– Vậy sức mạnh của ta ông có cảm nhận được chứ?
– Sức mạnh của ngài tôi có thể cảm nhận được từ Shurimar tới đây.
– Vậy khi nào ông thấy năng lượng của ta được tỏa ra cực mạnh thì hãy dịch chuyển đến chỗ ta nhé. Nhớ đừng quên chiếc quan tài băng kia.
– Vâng chủ nhân, bây giờ ngài chuẩn bị làm gì hả?!
Aoshin hô lớn:
– Bộ pháp hắc ám!! Rồi phóng đi với tốc độ kinh hoàng. Chỉ một thoáng sau, Aoshin đã thấy một lâu đài màu xanh đen, u ám, cổ kính. Anh dừng lại cách lâu đài băng ấy một đoạn, vận sức:
– Nasus! Hãy đưa chiếc quan tài và Anine tới đây!!
Một cánh cổng ma thuật hiện ra, Nasus tay ông chiếc quan tài, tay dắt cô bé Anine bước ra.
– Tốc độ của ngài thật ấn tượng, chủ nhân!
– Lâu đài ấy kia rồi! Đi thôi!
Ba người bước tới trước lâu đài, nó không có cửa. Aoshin đập vào lâu đài ấy mấy cái:
– Này!! Chúng tôi cần gặp chủ nhân của lâu đài này!!!
Bức tường lâu đài chia ra làm hai, mở ra một đường vào. Họ bước vào trong, đường vào biến mất. Trung tâm lâu đài, một chiếc ngai vàng, một người ngồi trên đó, cất tiếng, một giọng nói lạnh lẽo, đáng sợ khiến cô bé Anine đứng nép sau Aoshin:
– Thật ngạc nhiên khi có kẻ dám tới đây, còn gọi cửa nữa… Lại còn là đàn ông!!! Hahaha!!! Lâu rồi lại mới có một kẻ đến tiêu khiển với ta!
Lissandra phóng một bàn tay băng về phía Aoshin, cây quyền trượng của Nasus đánh bay nó, Lissandra dụi mắt nhìn Nasus chằm chằm:
– Là ông sao Nasus??? Hắn đã làm ông ra nông nỗi này hả?!
Nasus bước đến gần, Lissandra liên tục ném những mảnh băng sắc nhọn về phía Nasus:
– Đồ độc ác! Đồ bội bạc! Ông dám bỏ tôi ở lại rồi đi trông cái thư viện chết tiệt đó, ông bảo tôi ở đây chờ ông, ông sẽ sớm quay lại đón tôi, sẽ cưới tôi làm vợ! Ông biết tôi mòn mỏi ở đây chờ ông lâu thế nào không!! Huhuhu!!!
Nasus bước đến, mặc cho băng găm đầy người, máu chảy không ngừng. Ông bước đến, ôm lấy Lissandra, trút bỏ lốt địa ngục khuyển, trở lại thành một người đàn ông:
– Là do ta không tốt, ta bắt nàng phải chờ đợi ta lâu như vậy. Nhưng giờ ta ở đây rồi, nàng mắng chửi ta đi!
Lissandra cắn tai Nasus một cái chảy cả máu, Nasus đau lắm, nhưng ông vẫn giữ giọng của một người đàn ông mắc lỗi đang xin lỗi người yêu:
– Nó không đau bằng việc nàng ở đây chờ ta hàng trăm năm…
Chờ họ ôm hôn nhau, ngắm nhìn nhau một lúc lâu, Aoshin mới tằng hắng…
– È è hèm… Còn việc tôi đến đây nhờ cô, Lissandra?!
– Ngươi muốn nhờ gì?! Lissandra tháo bỏ chiếc mũ băng trên đầu, trở lại thành một cô gái có hai cái tai cáo tuyết, xinh đẹp vô cùng…
– À, cô gái này, bị mất trái tim. Tôi muốn nhờ cô dùng phép thuật băng tạo ra một trái tim cho cô ấy rồi hồi sinh cho cô ấy.
– Cô ta là gì của ngươi?!
– Là vợ chưa cưới của ta!
– Ngươi có đến ba trái tim, tượng trưng cho ba dòng máu chảy trong ngươi, sao không lấy ra một trái cho cô ta?!
– Aoshin tuốt kiếm, toan mổ phanh lồng ngực thì Lissandra ngăn anh lại:
– Ta không có quyền năng để thay thế cho cô ta một trái tim. Đừng lãng phí nó ở đây.
– Vậy ở đâu có đủ quyền năng để hồi sinh cô ấy?!
– Với một điều kiện: Ngươi phải để lại tên này ở đây với ta. Cô ôm cổ Nasus.
– Chủ nhân! Vì nương tử của ngài, hãy để tôi ở đây!
– Có phải thế không?! Hay ông muốn ở cùng người thương, chán ghét việc đi cùng một kẻ bị ruồng bỏ! Hahaha!!!
Nasus gãi đầu:
– Cuối cùng vẫn bị nhìn thấu! Haha!!!
– Ông hãy ở lại đây hoàn thành nghĩa vụ với người ông đã hứa yêu thương đi. Ta cũng không nỡ để Lissandra chờ thêm vài trăm năm nữa.
– Quyết định rồi hả? Vậy ngươi hãy lên đỉnh núi Targon. Ở đó có một cánh cổng dẫn lên vùng đất tiên tộc, hay gọi là thiên thần. Ở đó sẽ có cách lấy trái tim của ngươi và đưa vào người cô gái kia. Ta nói trước, bộ tộc Targon không hiếu khách đâu. Còn bây giờ bọn ta bận rồi. Nasus bế Lissandra lên, bước về phía sau lâu đài.
– Khoan đã Nasus! Tôi muốn ông đưa Anine quay lại Shurimar, chỗ của Amumu đó. Chuyến đi này quá nguy hiểm, ta không mang cô bé theo được.
– Vài ngày nữa nhé chủ nhân. Giờ tôi bận rồi!
Aoshin xoa đầu Anine:
– Em về nhớ ngoan nhé, anh sẽ quay lại đón em sớm thôi! Đừng khóc nhè và đốt mọi thứ xung quanh nhé!
Anine cố nén đi những giọt nước mắt, nở 1 nụ cười:
– Anh đi mạnh khỏe nhé, em sẽ không khóc đâu!
Rồi anh quay bước, rời khỏi Freljord.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32