Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 29

Tòa chung cư cao cấp Lotus gồm 40 tầng với mỗi mặt sàn khoảng 2000m2 và có khoảng 18 căn hộ. Nằm ngay tại gần trung tâm thành phố khu vực Liễu Giai, do vậy có thể nói bất cứ người bình thường nào đi qua đều mơ ước sở hữu một căn nhà tại đây.

Lúc này đã là chạng vạng chiều, từ khắp mọi nơi dòng người đổ ra đường càng lúc càng đông. Hiện tượng tắc đường, khói bụi từ lâu đã trở thành đặc sản của thành phố thủ đô này. Tiếng còi xe, tiếng động cơ, những tiếng ồn ào từ khắp nơi tạo ra một bản giao hưởng chả giống thứ gì, làm bất cứ ai cũng đủ mệt mỏi, khuôn mặt từng người đi đường phần lớn đều ảm đạm, chỉ cố gắng di chuyển, trở về ngôi nhà của mình sau một ngày làm việc vất vả.

ẦM!!!

Tất cả người đi đường theo phản ứng tự nhiên và độ hóng hớt quay mặt về phía phát ra âm thanh như tiếng súng nổ. Một vệt sáng như tia sao băng có thể nhìn thấy khá rõ dù nắng vẫn còn khá chói chang. Từ tầng cao tầm 20 của tòa nhà Lotus, vệt sáng đó bay thẳng về phía bầu trời và nhanh chóng biến mất không để lại vết tích gì. Cũng không thấy có hiện tượng gì bất thường. Những người rảnh rỗi tò mò tự nghĩ trong đâu xem đó là cái gì tùy thuộc trí tưởng tượng của mình, còn hầu hết người khác thì lại nhanh chóng trở lại tập trung vào những khe hẹp ít ỏi trên đường để luồn lách phương tiện của mình.

Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyensex68.com/duy-nga-doc-ton/

Thìn ngồi thở hổn hển, máu của anh đã lênh láng ra, chảy theo độ dốc của sàn gỗ tụ thành một vũng lớn gần chân tường phòng làm việc. Những vết thương trên khắp người anh, những vết nứt trên da thịt trong màu sắc tái nhợt bắt đầu có hiện tượng khép lại. Run rẩy, sợ hãi, không còn tí sức lực nào, Thìn cố gắng tập trung tĩnh tâm huy động chút sức mạnh nội khí từ mọi ngóc ngách trên cơ thể để hồi phục các vết thương. Mỗi lần luyện công tăng cấp ở mức độ nào đó đều gây ra những tổn thương nhất định do sự giãn nở tế bào và năng lượng. Nhưng lần này thật sự quá nguy hiểm, chỉ chậm một chút thôi là anh đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi từ đó bỏ mạng.

Số là, sau khi hệ thống tự ngắt điện trong nhà, không còn điện năng truyền vào người, nhanh chóng các khu vực huy động năng lượng trên người anh không đủ sức mạnh liên kết nên bắt đầu tan rã, không những thế, theo dòng chảy trước đó, năng lượng tiếp tục đổ vào ngón tay trỏ của anh mà không quay trở lại khôi phục cơ thể. Ngón tay trỏ của Thìn lúc đó chứa một lượng nội khí khổng lồ được nén lại giống như một viên đạn có sức công phá và sức nặng rất lớn. Và tất nhiên, đã dồn hết nội khí vào đó thì lấy đâu ra phần nội khí đóng vai trò làm thuốc súng để đẩy viên đạn đi.

Từng tích tắc trôi qua cơ thể anh lả dần, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái vô thức vì kiệt sức và cái chết không thể tránh khỏi. Thìn biết rõ điều đó nên anh đã cố hết sức, chặn nội khí không tụ lại tại ngón tay trỏ mà dừng ngay ở phía dưới nó, gồm bàn tay và một phần cánh tay. Anh chỉ có 1 cơ hội để phát ra toàn bộ phần năng lượng đang dồn lại tại ngón tay của mình.

Từng tích tắc trôi qua dài như cả thế kỷ, cho tới khi Thìn cảm thấy không còn chịu thêm được, chuẩn bị ngất đi, anh huy động sự phát xạ. Một tia năng lượng mạnh mẽ bắn ra từ ngón tay trỏ, lao về phía trước với tốc độ chóng mặt, đâm vào bức tường phía trước tạo ra một vết thủng lớn cỡ đường kính vài chục cm rồi bắn ra ngoài. Phát xạ được xong, Thìn bắt đầu hồi phục và hóa giải được nguy cơ.

“Thật quá nguy hiểm, cách thức này chưa hoàn toàn ổn, nhất định không thể liều như vậy được, nếu mình chết, tất cả những người xung quanh mình sẽ thế nào?” Thìn tự nhủ.

30 phút sau, anh đã phục hồi phần lớn được các vết thương, đã có thể cử động khá bình thường, dù mọi cử động sẽ gây ra đau đớn vô cùng. Nhưng cần phải che dấu hết dấu vết, động tĩnh anh gây ra không lớn nhưng chắc chắn sẽ bị để ý. Nói gì thì nói, đây là một chung cư cao cấp nên an ninh và quản lý rất chặt chẽ.

Quả nhiên không sai, chỉ ít phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Thìn cố gắn dấu nét mặt tái nhợt sau khi thay bộ đồ ngủ đi ra mở cửa. Ngoài cửa, 3 người bảo vệ và 1 người trong đội quản lý tòa nhà đứng chờ.

– Chúng tôi nghe tiếng động lớn phát ra tại tầng này của tòa nhà nên cần đi kiểm tra. Rất mong anh có thể giúp đỡ.

– Vâng, tôi đang ốm nên nghỉ ở nhà không rõ có chuyện gì ạ?

– Chúng tôi chỉ đi kiểm tra xem có gia đình nào có hoạt động gì bất thường gây ra tiếng nổ thôi, anh có phiền nếu cho chúng tôi xem nhanh một vòng căn hộ nhà mình không ạ?

– Không có vấn đề gì, mời các anh!

Nhìn vẻ mặt tái của Thìn, người quản lý và mấy người bảo vệ đều cho anh đúng là đang ốm. Nhanh chóng đi kiểm tra một vòng căn hộ, các phòng vệ sinh, phòng ngủ. Tại phòng làm việc của Thìn, nơi xảy ra vết vỡ tường đã được anh che lại bằng một bức tranh, rất may vị trí vết vỡ nằm ngang độ cao phòng bên tay trái bàn làm việc, nên có một bức tranh phong cảnh ở đó không có gì bất thường. Cũng chỉ là đi kiểm tra cho cẩn thận vì trước giờ hai vợ chồng Thìn chưa từng có vấn đề gì ở tòa nhà này. Máu và các mảnh tường vỡ Thìn cũng đã nhanh chóng dọn dẹp, riêng máu chảy ra anh có dung dịch để lau và đã phi tang đống giấy thấm vào bồn cầu nên chỉ còn để lại chút vết ẩm trên sàn nhà.

– Xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi, chúng tôi không thấy gì bất thường, xin phép kiểm tra các nhà khác!

– Không sao, chức trách của các anh thôi mà! Nếu kiểm tra đã xong thì tôi xin phép đi nằm nghỉ tiếp vì đang sốt quá.

– Anh nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, chúng tôi xin phép!

Tiễn đám bảo vệ và đóng cửa, Thìn ngồi phịch xuống ghế, nhắn tin cho Tam Sắc nhanh chóng tới xử lý, người anh uể oải vô cùng, các vết thương, nứt da chưa khôi phục nãy giờ lại rỉ huyết tương ra ngoài, bắt đầu thấm vào bộ đồ ngủ do anh nãy giờ cố gắng xử lý mọi thứ nhanh chóng và quá sức.

Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyensex68.com/duy-nga-doc-ton/

Thanh Dương hôm nay trở về nhà muộn hơn mọi hôm, mặc dù cô xin nghỉ làm cả buổi chiều. Vì tình trạng giảm ham muốn tình dục của cô kéo dài đã lâu, lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng nên cô quyết định đi khám và làm hàng loạt xét nghiệm. Mọi chỉ số khá bình thường và tâm trạng, tâm lý cô cũng ổn định sau khi cô đi khám tại một phòng khám nổi tiếng.

Sau cùng, bác sĩ kết luận có 2 vấn đề, vấn đề đầu tiên là có vẻ như cô có dấu hiệu về việc khó bị kích thích trạng thái ham muốn, mặt khác vấn đề chủ yếu đó là do bản thân cô. Có lẽ vì cuộc sống quá êm đềm và đầy đủ ngay từ bé, không gặp bất cứ sự cố, sự bất ngờ nào nên cô luôn hài lòng với cuộc sống có sẵn. Với rất nhiều người, khi khám phá và biết tới tình dục họ như khám phá ra một điều mới mẻ, bổ xung vào những thú vui, sự thích thú của cuộc sống.

Còn với cô, khám phá ra điều đó khá là bình thường và thừa thãi, do vậy cô không coi chuyện tình dục hay sự thăng hoa trong tình dục là điều quan trọng hay thích thú với mình. Trái lại, cô thấy nó mất thời gian và không đáng để quan tâm tới. Điều này dẫn tới tình trạng không còn ham muốn ân ái với chồng mặc dù trong lòng cô, cô yêu Thìn rất nhiều.

Bác sĩ đã căn dặn cô thử rất nhiều cách để tăng cảm giác chốn phòng the, kích thích tăng ham muốn. Thậm chí có thể xem phim sex trước khi hành sự để kích thích các hooc môn. Nhưng sau cùng, cô vẫn suy nghĩ như cũ, nghĩa là nó không quá quan trọng để mà để tâm tới. Nhưng điều này lại gây ra muộn phiền khác, đó là việc đáp ứng chồng mình. Vì cô yêu anh nên cứ nghĩ tới cảm giác của anh khi mà biết việc vợ mình không có cảm giác ham muốn, cô rất sợ chồng mình lại nghĩ rằng cô không còn yêu anh.

Nghĩ tới điều đó, cô nghĩ ngay tới những phương án mơ hồ trong đầu, giống như là cô vẫn thường xúi giục anh bóc bánh trả tiền bên ngoài. Nếu anh đồng ý cô cũng sẽ hoàn toàn thoải mái và được giải tỏa sự phiền muộn này. Còn cho anh có ai đó bên ngoài cô chưa dám nghĩ tới vì sợ anh sẽ đem lòng dành cho người khác. Không hiếm chuyện cho chồng ra ngoài để thoải mái rồi mất luôn cả chồng vào tay tiểu tam.

Tạm gạt những vấn đề đó sang một bên, cô chỉ muốn trở về nhà ngay sau khi khám vì nhớ chồng. Cất chiếc xe Liberty trắng vào hầm xe tòa nhà, cô nhanh chóng theo tháng máy trở về căn hộ ấm cúng của mình.

Đèn tắt tối thui, không hề có dấu hiệu của bếp núc như thường ngày, Thìn khá thích vào bếp nên hầu như a nấu cơm tối khoảng một nửa số ngày trong tuần. Nhất là khi vợ báo có thể về muộn như hôm nay. Ban đầu nghĩ có thể anh ra ngoài có việc, nhưng lại nhớ anh không báo gì về chuyện đó nên Thanh Dương bật hết đèn trong nhà và đi một vòng.

Chồng cô nằm đó, đắp chăn kín người và đang ngủ với một khuôn mặt nhợt nhạt, Thanh Dương tiến tới, chạm bàn tay thon thả lên trán chồng và lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Thìn đang sốt, cô lập tức như lửa đốt trong lòng, hơn 4 năm qua chưa bao giờ cô thấy anh ốm vì sức khỏe anh vô cùng tốt. Mỗi lần bắt chồng đi khám tổng quát đầy đủ hàng năm, bác sĩ luôn bảo chồng cô có sức khỏe rất lạ, các chỉ số đều tốt hơn người bình thường mấy lần.

Vội vàng chuẩn bị một nồi cháo, sau đó Thanh Dương xuống dưới siêu thị mua chút tía tô, rau thơm giải cảm và một ít thuốc. Cô trở lên, chuẩn bị xong một bát cháo nóng hổi thơm phức bê vào tận đầu giường. Cô lay một lát Thìn mới có thể mở mắt, mệt mỏi nhìn vợ.

– Ôi, vợ về từ bao giờ? Mấy giờ rồi vợ?

– 8H hơn rồi, em về lúc rồi, thấy anh ốm nên em nấu cháo và mua thuốc rồi, anh cố ăn chút rồi uống thuốc giải cảm. Anh thấy trong người thế nào? Hay ăn lấy sức rồi em đưa đi khám nhé? – Thanh Dương ân cần hỏi.

– Không cần đâu, chắc do sáng nay anh tập thể dục quá sức rồi tắm nước lạnh nên bị cảm. Ăn cháo uống thuốc lại khỏe ngay ý mà.

– Đấy, anh cứ chủ quan sức khỏe tốt. Thế anh cố ăn miếng cháo nhé?

– Ừ!

Thanh Dương nhẹ nhàng thổi nguội từng thìa cháo rồi đút cho chồng. Thìn không muốn bị lộ những vết thương khắp cơ thể của việc luyện công nên gần như chỉ hơi nhỉnh đầu lên còn cả người vẫn trong chăn. Anh dõi theo từng cử chỉ của người vợ “thường dân” này, sao mà cô có thể ân cần như thế, dịu dàng đến vậy. Quả là người vợ hiền trong mơ của bất cứ chàng trai nào. Trong thoáng chốc, bát cháo lớn đã được anh giải quyết gần hết.

– Cháo có ngon không anh?

– Ngon chứ, 5 sao luôn, vợ anh nấu gì chả ngon!

– Đừng có nịnh thối, hay cố ăn để nịnh em đấy?

– Anh đâu phải là Lệnh Hồ Xung, em cũng đâu phải Nhậm Doanh Doanh.

– Á à, ý là chê chứ gì?

– Nào dám, nào dám. Ngon thật mà, không ngon anh cố ăn làm gì.

– Được rồi, thế nghỉ chút rồi uống thuốc anh nhé!

– Dạ, tuân lệnh công chúa!

– Chúa cái gì, cứ cậy khỏe nữa đi, ốm ngay được, từ giờ đừng mở miệng kêu anh khỏe lắm nữa đấy.

– Anh khỏe thật còn gì, mỗi tội dạo này thiếu hơi vợ nên mới yếu đấy.

Thanh Dương hơi trùng mặt.

– Thực sự dạo này em thấy bản thân em sao sao ý, cảm thấy bị lười quan hệ chứ em yêu anh lắm, anh có tin em không?

– Anh tin chứ, thì mỗi người nhu cầu đều khác nhau mà, anh trêu vậy thôi.

– Em bảo em thả cho anh đi ra ngoài thoải mái mà anh không tin đấy chứ, em biết chuyện sex rất quan trọng với đàn ông. Mà em ngay từ ngày yêu nhau anh biết đó, em lại không ham chuyện này. Nên…

– Thôi được rồi, em cứ vẽ đường cho hươu chạy thế.

– Chạy kiểu gì miễn vẫn nhớ đường về nhà với cô vợ già này là được!

– Em mà già thì chắc anh thành ông cụ 70 rồi. Vợ anh có mà trẻ mãi.

– Lại nịnh thối, được rồi, em chốt lại thật sự là anh nếu có cách nào giải tỏa thì cứ việc nhé, coi như em không biết, mà biết em cũng không quan tâm. Đừng để bức xúc quá, chính thế có khi lại ảnh hưởng tới tâm trạng rồi cảm xúc giữa vợ chồng đấy.

– Hâm à, dù có thế nào em vẫn là người anh yêu nhất mà!

– Em yêu anh!

– Anh cũng yêu em!

Thanh Dương để bát cháo xuống bàn, chồm người ôm lấy chồng mình. Đối với cô, đây chính là báu vật mà cô may mắn tìm thấy.

Sau khi uống thuốc và dặn dò vợ không làm phiền, cũng tạm ngủ riêng một đêm vì anh sợ sốt lỡ là virus dễ lây. Thanh Dương đi tắm rồi sang chuẩn bị tại phòng ngủ còn lại của căn hộ. Vì việc em gái cô – Kim Dung sắp chuyển sang nên từ mấy hôm trước, Thìn đã nhờ nhân viên lên dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, chăn đệm cũng có sẵn, cô chỉ cần mắc màn chống muỗi là xong. Dù nói là tầng 20 nhưng vẫn có khả năng có muỗi lọt lên đây.

Tiếng tin nhắn liên tục đổ, Thanh Dương mới để ý điện thoại của chồng trên ghế sofa phòng khách. Mặc dù không có tính tò mò, ghen vu vơ nhưng không hiểu sao cô vẫn tiến tới và bật điện thoại lên. Tất cả mật khẩu của Thìn cô đều biết, zalo, fb, email hay điện thoại, do vậy dễ dàng cô vào được phần tin nhắn của messenger.

Không có nhiều kết nối tin nhắn chưa đọc, một tin từ Thảo – bạn cô:

– Anh Thìn ơi cái resort lần trước mình thuê trên Tam Đảo bị lỡ ý tên gì nhỉ?

Thanh Dương nhắn lại tên resort thay cho chồng, cô không biết đó chính là một câu hỏi kiểm tra mà Thảo đã bàn với Thìn. Khi nhớ anh, chính xác thì nhớ dương vật của anh, Thảo sẽ nhắn tin qua đâu đó hỏi một thứ công khai cả hai người đều biết. Nếu Thìn rảnh và an toàn sẽ nhắn tin lại rằng “Anh quên rồi, em search xem” đúng 6 chữ này. Còn nếu bận hay có người khác cầm máy thì người kia tự hiểu. Nếu Thìn muốn gặp Thảo cũng y như vậy.

Thanh Dương chú ý tới đống tin nhắn vừa gây ra hàng loạt tiếng động hơn. Từ một facebook không có avatar, đặt tên tạm bợ. Cô đọc một đoạn dài chỉ có người đó nhắn tin cho Thìn và lập tức chăm chú:

– Thìn à, bố đây!

– Bố lấy tạm facebook giả nhắn tin vì mẹ con hay đọc tin nhắn từ facebook bố lắm.

– Tình hình con xử lý việc của bố tới đâu rồi, mấy hôm nay bố nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của các cán sự trong tỉnh.

– Họ nói đang có 1 nhóm người bí mật yêu cầu triệu tập họ 1 buổi họp bí mật vào tuần tới.

– Nếu không tất cả sẽ có nguy cơ đi tù vì vụ thầu kia.

– Có phải là người con nói sẽ giúp được đang xử lý không?

– Bố hỏi luật sư rồi, nếu vụ này bung ra khả năng bố sẽ chịu án từ 25 – 30 năm dù thành khẩn.

– Một số nhà báo có vẻ đánh thấy động tĩnh rồi đang xin liên hệ tới tỉnh để được tới điều tra và đưa tin vụ việc.

– Bố nghĩ không ai có thể xử lý kịp việc này rồi.

– Bố và một số người liên quan tính chừng chỉ kéo dài bí mật được thêm 2 tuần trước khi nhà báo phóng viên tràn tới.

– Bố không qua khỏi việc này rồi con ạ.

– Con đừng cố quá sức rồi lại vạ lây nhé, con còn phải thay bố chăm sóc mẹ, vợ con và em Dung nữa đấy.

– Khi nào đọc được tin nhắn liên lạc với bố nhé!

Thanh Dương chết lặng người, hôm trước tại sinh nhật bố, cô cũng có để ý bố hơi buồn gì đó. Nhưng không bận tâm lắm vì trước giờ đâu có chuyện gì lớn, có thể do ông mệt. Không ngờ là có chuyện gì đó, chắc liên quan tới vụ thầu vài năm trước mà cô nhớ sau đó ông đã khá vui và mẹ khoe có một khoản tiền rất lớn bố vừa kiếm được, cho hai đứa thích mua gì mỗi đứa 3 món. Chả lẽ bố cô lại là một kẻ tham nhũng và giờ mọi chuyện sắp vỡ lở phải đi tù. Trong khi đó, chồng cô đã biết chuyện và đang tìm cách giúp ông.

Việc Thìn tìm cách giúp ông thì cô không có ý kiến gì, anh vốn luôn như vậy, hết lòng quan tâm tới cô và gia đình cô. Việc bố cô tham nhũng thì cũng bỏ đi, có quan nào mà không tham, không tham sao cô, em gái và mẹ cô có cuộc sống đầy đủ thoải mái như trước giờ được. Nhưng việc bố cô phải đi tù tới hết quãng đời còn lại làm cô sock vô cùng.

Cô vốn rất gần gũi và yêu thương bố từ bé, trong lòng cô, bố cô là một người chồng tuyệt vời, một người bố hoàn hảo, không đao to búa lớn, không gia trưởng bảo thủ. Luôn nhìn nhận và dạy dỗ hai chị em cô mọi vấn đề một cách thấu đáo, tri thức. Ngay chính việc khi cô yêu Thìn, mẹ cô ban đầu không ưng lắm, nhưng bố cô phân tích và chỉ ra con người của anh theo khả năng nhìn người của ông khiến mẹ nhanh chóng bị thuyết phục. Dù lúc đó Thìn chưa có gì nhưng chưa khi nào bố cô coi thường hay không tìm cách giúp đỡ để anh phát triển. Do là anh không cần mà thôi.

Cô đọc những tin nhắn mà vừa lo, vừa sợ, vừa thương bố vô cùng. Từ lúc nào hai hàng nước mắt đã chảy xuống. Nếu là liên quan tới vụ thầu xây dựng vài năm trước thì cô cũng loáng thoáng nghe mẹ nói, vì vậy cô cũng biết nếu nhà thầu tham nhũng xây kém chất lượng thì không thể nào cứu vãn được khi mà đôi tuần nữa phóng viên nhà báo kéo tới. Cô nhìn về phía cửa phòng ngủ của hai vợ chồng, chẳng lẽ vì tìm cách lo việc cho bố cô mà chồng cô mệt mỏi đổ bệnh. Dạo này anh cũng có nhiều biểu hiện như có vẻ quá sức.

Cô lại càng thấy thương và yêu chồng nhiều hơn, chắc chắn là vậy rồi chứ trước giờ anh đâu có mệt mỏi bao giờ. Còn công việc, anh luôn nói thích thì làm mà không thích thì chơi thôi, sao lại có vẻ quá sức như thời gian vừa rồi.

Trong cái rủi có cái may, Thanh Dương hiểu lầm nên lại càng yêu chồng và phục chồng mình hơn nữa. Đồng thời, qua nhiều sự việc, cô vẫn tin anh đã nói thì sẽ tìm được cách. Cô nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, lau nước mắt, mỉm cười nhìn chồng mình. Người đàn ông này, người đàn ông của đời cô, cô vẫn cảm giác mình có thể đặt hy vọng vào anh. Mặc dù cô không biết anh sẽ làn bằng cách nào, nhưng cô luôn có cảm giác khả năng của anh còn vô cùng lớn, không chỉ như tất cả mọi người kể cả cô nhìn thấy. Nếu bây giờ có một người có thể cứu bố cô khỏi cảnh tù tội, chỉ có thể là đức lang quân của cô mà thôi.

Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyensex68.com/duy-nga-doc-ton/

– Con gái khỏe không.

– Dạ con khỏe!

– Công tác điều tra của con tốt chứ?

– Không thành vấn đề!

– Con phải cẩn thận đấy, mọi hành động đều cần cẩn mật, các tổ chức lớn không phải dễ để trêu đùa đâu!

– Con đâu có trêu đùa, con làm việc rất nghiêm túc và quy củ đấy chứ.

– Con nhóc này, con càng tự tin càng nguy hiểm biết không?

– Mẹ cứ làm như con bé lắm, dù sao con cũng là một trong cửu sắc được tất cả công nhận cơ mà!

– Nhưng trong mắt mẹ, Bất Ái vẫn chỉ là đứa trẻ còn chưa hiểu sự đời thôi.

– Ai bảo, con không hiểu sự đời nhưng ít ra còn dám nói thẳng nói thật. Đâu như ai kia, yêu người ta mà không dám nói!

– A! Con ranh này lại dám trêu mẹ!

– Thế sao gặp lại người thương mà mẹ không biểu lộ gì thế? Chàng thật phong độ quá đi, trách nào mẹ của con liễu nhường nguyệt thẹn mà cứ đằng đẵng nhớ nhung.

– Cái con bé này, mẹ đánh cho con một trận bây giờ!

– Mẹ có giỏi thì chạy lên đây đánh con đi, con sẽ công bố với toàn bộ thế gian là Tứ Sắc sư tỷ yêu…

– Ơ cái con bé này! Mẹ gọi điện hỏi thăm cứ nói đi đâu.

– Còn khỏe, con an toàn và hành động rất cẩn thận, con luôn đổi phương thức liên lạc và mật mã mỗi tuần, con không cho bất cứ nhân sự nào biết mình là ai hay đi tới gần quá đội ngũ địch. Thế mẹ yên tâm chưa!

– Tạm thời yên tâm.

– Vậy được rồi, mà sao chàng xuất hiện lại rồi mẹ không tấn công chàng đi.

– Cái con bé này, không phải như vậy.

– Mẹ cũng như chị Nhất Sắc đều thầm thương trộm nhớ người ta bao nhiêu năm tháng, ít ra chị Nhất Sắc còn dám thổ lộ. Mẹ cứ âm thầm làm gì, hay tại vì có con nên…

– Mẹ không cho con nói như vậy, có con là may mắn nhất cuộc đời này của mẹ. Chỉ là… mẹ ngại…

– Ha ha, thế để con nói giùm mẹ vào lần tới.

– Mẹ cấ…

– Con bận rồi, con chào mẹ!

Tứ Sắc tắt điện thoại, cô luôn tranh thủ gọi về cho con gái cô cũng là Bát Sắc Bạch Long khi có thời gian. Đây không phải lần đầu con bé ra ngoài hoạt động một mình, nhưng trước đây đều là để xây dựng bộ máy thu thập thông tin bằng những đứa trẻ khắp các con ngõ, ngoài phố làm nghề đường phố. Lần này thì có mục tiêu cụ thể, tuy chỉ là thăm dò nhưng không loại trừ bị phát hiện.

Nói gì thì nói, Hắc Thủy Giáo và Lam Sơn Cốc là những giáo phái ngàn năm không phải tự nhiên tồn tại lâu tới vậy. Chỉ một sơ xuất nhỏ thì dù là trẻ em cũng không tránh được nanh vuốt bọn chúng. Bản chất của các ẩn giáo chẳng bao giờ phân biệt người già hay trẻ em. Nên vừa lo lắng, nhưng cũng vừa muốn để con gái mình tham gia hành động lần này, nhất là được bang chủ chỉ định đích danh. Đã là người trong ẩn giáo, trước sau gì rồi cũng sẽ tham gia những cuộc chiến mà thôi, thay bằng ngồi đợi không bằng tập luyện chuẩn bị cho nó trước.

Cô bước ra ngoài căn nhà gỗ, hai người Tứ Sắc và Lục Sắc theo sự phân công của Vô Sắc bang chủ đã vào miền nam mấy tuần nay. Tại đây đã có sẵn một căn nhà của giáo bao gồm căn nhà gỗ đơn sơ nhưng đầy đủ đồ dùng này và một vườn cao su khá rộng ước chừng 5 ha. Bình thường sẽ có một giáo chúng ở đây chăm sóc và nghe ngóng, cũng để sẵn sàng tiếp nhận, hỗ trợ thông tin cho những người trong bang có việc cần tá túc hay công việc.

Khu vực này vốn thuộc tỉnh Đồng Nai nhưng cách phà Cát Lái để sang phía Sài Thành không xa, phía đông và nam nếu cần có thể theo hàng chục con lạch, sông nhỏ để tẩu tán khi có biến. Một khi đã xuống được những con sông phía đông nam thì rất khó để truy đuổi và nắm bắt vì hệ thống chằng chịt như sông Đồng Tranh, Lòng Tàu, Đồng Nai, Thị Vải… Xung quanh đều là các vườn cao su cùng 1 số loại cây trồng lâu năm khác bạt ngàn lẩn trốn rất dễ, hàng xóm vô cùng thưa thớt nếu không muốn nói là hầu như không có. Do vậy là một địa điểm lý tưởng để đặt nhà an toàn.

Trước giờ Bạch Long Cửu Diện giáo chưa từng có ý đồ nhắm tới việc đối đầu với Thiên Địa hội, đơn giản vì đó là cuộc chiến của kiến đối đầu với voi. Thiên Địa hội quá hùng mạnh, quá nhiều tai mắt, giáo chủ Trần Lý Huỳnh lại càng nhiều bí ẩn nên chủ chương của bổn giáo là không nên có hành động làm họ khó chịu hay nghi ngờ. Cả vùng miền nam chỉ đặt duy nhất một nhà an toàn này, thực ra đa phần công tác ở phía nam chỉ là đi đấu giá trong những buổi giao dịch đen hoặc đi thăm thú cảnh vật.

Tất nhiên việc thu thập thông tin cũng quan trọng nhưng riêng với khu vực này Vô Sắc bang chủ có chỉ thị là không cần đi sâu, chỉ nghe ngóng những thông tin lớn chứ và đánh giá các thông tin nếu có liên quan tới bổn giáo. Còn nếu không thì bỏ qua hết, suy nghĩ của bang chủ là: Tại địa phận này, có nắm được hết thông tin thì cũng chả liên quan gì và cũng chả tác động được gì vào quyền lực hay vai trò của bổn giáo tại đây. Vậy tại sao cứ lao đầu vào rồi không khéo tạo ra một kẻ thù không thể chống lại thì sao?

Nhưng lần này thì khác, lần này có nhiệm vụ và mục tiêu rõ ràng, không nhưng vậy còn là mục tiêu rất khó: Tiếp cận riêng giáo chủ Thiên Địa hội. Chính vì vậy mà bang chủ xem xét kỹ mới quyết định điều Tứ Sắc và Lục Sắc tới đây.

Lục Sắc Bạch Long – Hoàng Vân Phong năm nay ngoài 30 tuổi, anh trai ruột của Ngũ Sắc – Hoàng Vân Sơn. Cả 2 anh em gia nhập giáo từ năm Vân Phong mới 3 tuổi còn Vân Sơn chưa tròn 12 tháng. Trong một vụ cháy viện cô nhi, các giáo chúng thời đó rủ lòng thương tới cứu, trong rất nhiều đứa trẻ được cứu lúc đó có hai anh em này. Điều tra lý lịch rất khó khăn vì toàn bộ giấy tờ liên quan đã mất hết trong vụ cháy. Nhưng như vậy lại là cái tốt, hai anh em lập tức được tuyển mộ vào hàng giáo chúng có tiềm năng dễ dạy dỗ. Càng về sau, cả hai đều bộc lộ phẩm chất hơn hẳn trong số huynh đệ cùng trang lứa.

Hoàng Vân Phong người mảnh khảnh, điển trai, giọng nói đầm ấm, là một tay sát gái khét tiếng, không có nhiệm vụ nào của hắn không có dấu vết của hoan lạc, không rõ có bao nhiêu cô gái đã ngã gục ngay khi nhìn thấy hắn cùng phong thái lãng tử của mình.

Thế nhưng dáng người mảnh khảnh đó đang cầm thanh Phong Tử trong tay, múa những đường kiếm vô hình mà chỉ còn nghe tiếng gió. Xung quanh chân của hắn, hàng ngàn chiếc lá bị chẻ làm hai dọc theo chính giữa, cứ mỗi khi gió thổi, lá rơi là hắn lại nhìn theo rồi vung kiếm. Phạm vi 4m xung quanh hắn, không có bất cứ chiếc là nào nguyên vẹn.

Vì ở đây nhàm chán, yên tĩnh lên việc tốt nhất là luyện công, chiều nào hắn cũng luyện kiếm tới 5 – 6 tiếng, vì ngoài phụ nữ ra, niềm yêu thích nhất của hắn chính là kiếm pháp.

Kiếm pháp hắn luyện được gọi tên là bộ: Liễu Liễu Tam Thập Lộ Kiếm Kỳ, bao gồm 30 chương, tương ứng với 30 kiếm chiêu vô địch. Cũng như các bộ khác, bang giáo không đủ cả 30 mảnh Long Đồ Chí này mà chỉ có 13 mảnh, tương đương 13 tầng đầu tiên. Hắn vốn đã luyện thành cả 13 mảnh vào năm 19 tuổi, hơn mười năm nay hắn chỉ có thể bổ xung thêm tốc độ, sức mạnh và sự chính xác của kiếm chiêu.

– Vẫn chưa đạt! Thật tức chết mà!

– Sao vậy Lục đệ?

– Ây da! Chị xem – Lục Sắc cầm vài chiếc lá đưa cho Tứ Sắc.

– Chị thấy lá nào cũng đều bị cắt làm đôi chính giữa mà, đâu có cái nào thoát được Phong Tử của đệ?

– Chị nhìn kỹ đi, mục tiêu em là chia đôi vào chính giữa, tức cắt đôi cả cái gân giữa của lá, nhưng khi xem lại đều có bên nhỏ bên to, không hoàn toàn chính xác vào giữa.

– Cậu thật cầu toàn quá đi, lưỡi kiếm thì to, gân lá thì nhỏ, lại còn gió thổi, lá rơi theo quán tính, sao mà có thể chính xác tới mức đó được.

– Không được, kiếm thì phải chính xác, 0, 01 mm cũng chưa đạt.

– Cậu luyện kiếm mà làm như chọn vợ, đào hoa quá nên mãi chưa chọn được ai!

– Đào hoa thì em không so được với bang chủ đâu, từ Nhất Sắc muội tới Tứ Sắc tỷ đều yêu say đắm bất chấp thời gian, bất chấp đơn phương…

– Ai bảo cậu… – Tứ Sắc quay mặt đi hơi ngượng ngùng.

– Chị không nói chứ suốt mấy tuần nay, cứ hai ngày chị gọi cho Bất Ái, chị quên dù có đôi ba chục m thì em vẫn nghe thấy rõ ràng à? Em đoán được ngay có gì đâu.

– Cậu chỉ đoán mò, không nói với cậu nữa… tôi đi dạo.

Tứ Sắc đỏ mặt bỏ lại đằng sau tiếng cười trêu của Lục Sắc đi về phía con lạch xa xa để dạo mát.

Thể loại