Những tia nắng mai từ cửa sổ luồn lách qua tấm rèm mà gọi thẳng xuống một góc giường, nếu nhìn kỹ vào những tia nắng ấy người ta có thể thấy được hàng tỉ bụi bặm đang đùa nghịch với nhau.
“Rè rè rè…”
Tiếng rung của điện thoại trên sàn nhà vang lên, tuy âm thanh không lớn nhưng đối với một người đang ngủ ngon thì đó một loại tra tấn gây không ít khó chịu.
Linh hồn của Đại Vũ đang siêu thoát nơi nào thì giống như có ai đó đang gọi nó trở về. Mày rậm khẽ cau lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiềm, bàn tay khó khăn đang cố với lấy chỗ đang phát ra âm thanh… “Rầm” Đại Vũ rơi tọt xuống giường, điện thoại nó bỏ trong túi quần mà hôm qua cái quần nó vứt ở dưới giường nào ngờ hôm nay làm cái bẫy dụ nó mắc câu.
Cảm giác như rớt từ sân thượng xuống dưới đất, Đại Vũ ê ẩm mở mắt tìm cái điện thoại chết tiệt.
– Ôi cái đệt mía, tiêu rồi, không ổn… không ổn rồi…
Hơn ba chục cuộc gọi nhỡ và hơn chục tin nhắn của ba mẹ nó, chỉ cần nhìn thấy chữ ba mẹ hiện lên là nó đủ hiểu chuyện gì rồi. Đại Vũ dậy mà quên mất, nó hôm qua qua đêm ở ngoài. Nó nhanh chóng gọi lại và như đã dự đoán, toàn là những lời “hỏi thăm có cánh” đến từ ba mẹ nó, mà thiệt là có cánh chứ, nó bị mắng té tát đến nỗi hồn vía muốn bay về trời…
Khó khăn xin lỗi, vâng dạ các kiểu mới làm mẹ nó yên tâm mà cúp máy thì một vấn đề khác lại phát sinh: “9H sáng cmnr ư, tuyệt lắm lại nghỉ thêm một buổi học.”. Đại Vũ giày vò bức tóc bức tai các thứ thì chợt nhớ ra Bảo Ngọc đâu? Lúc mới dậy tới bây giờ không thấy nàng đâu hết. Ngay lập tức với lấy cái quần jean chồng vào Đại Vũ ba chân bốn cẳng kiểm tra phòng wc: “Không có”, chạy ra phòng khách: “Không có”, chạy tới nhà bếp: “Đây rồi, ứ hự… chết tui”.
Đại Vũ như bị trúng đạn vì sát thương quá nặng. Bảo Ngọc vậy mà mặc cái áo khoác của nó, bên dưới thì lấp ló mỗi cái quần lót ren hồng đang căng ra vì bờ mông tròn trịa săn chắc. Bảo Ngọc còn đang nhón người với tay lấy hộp Milo trên kệ tủ, cái chân vốn thòn dài bây giờ lại kéo dài thêm, da thịt láng bóng hiện ra… trong giây phút một tràng cảnh xuân quang phơi phới ập vào mắt Đại Vũ.
– CHÀO CỜ! CHÀO!!!
Trước cảnh xuân như vậy thì “long đầu” lại thức tỉnh rồi nhưng mà bây giờ trong lòng Đại Vũ lại dấy lên một sự sợ hãi. Sợ hãi về việc đã làm hôm qua, Đại Vũ biết rõ là vì do có hơi men mà Bảo Ngọc mới mở lòng với nó như vậy, còn bây giờ khi nàng đã tỉnh… nó sợ phải đối mặt với nàng. Phút chốc “long đầu” lại xìu xuống như cọng bún thiu.
– Làm gì đứng đó nhìn em dữ vậy? Ngủ gì như heo á, dậy rồi thì lại đây ăn sáng với em đi. – Bảo Ngọc xoay qua nhìn nó mỉm cười nói.
Đại Vũ không nói gì, bộ dáng thiu thỉu như đứa con nít bị lấy mất đồ chơi chậm chạp tiến lại bên cạnh Bảo Ngọc.
– Ngọc, anh xin lỗi, đáng lẽ hôm…
– Suỵt, không cho anh nói, em không say, em yêu anh và em tự nguyện!
Đại Vũ chưa nói hết câu thì Bảo Ngọc đã đặt ngón trỏ lên môi nó ngăn lại. Ôi tự nhiên Đại Vũ cảm thấy hạnh phúc quá, mắt nó muốn rớt nước mắt, nó vội ôm lấy Bảo Ngọc, ghì chặt thân thể của nàng vào người mình như muốn hoà tan cả hai vào nhau vậy. Đại Vũ rưng rưng thốt ra những câu sến súa:
– Bảo Ngọc, cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu anh, anh xin hứa sẽ mãi yêu em, yêu thương chăm sóc em, anh yêu em nhiều lắm!
– Hihi, em biết mà, Vũ của em là ngoan nhất – vừa nói Bảo Ngọc vừa vỗ về tấm lưng nó.
– Hic… hic… – Đại Vũ vui quá mà thút thít.
– Gì vậy ông tướng, hôm nay bày đặt khóc nữa, bình thường dữ dằn lắm mà, ăn hiếp tui nhanh lắm mà.
– Hic… người ta hạnh phúc chút mà cũng không cho sao.
– Rồi rồi rửa mặt đi rồi ăn sáng, nước mắt tèm lem hết rồi kìa.
– Yes madam!
Đại Vũ vâng lệnh xoay người đi làm nhưng chợt nhớ ra một điều rất hệ trọng, tự lấy tay đập trán một cái nó nói:
– Ây da, chết cha ngộ dồi lị ơi, chết ngộ dồi lị ơi… – nhái kiểu nói người hoa.
– Sao nữa dậy ông tướng – Bảo Ngọc cười cười hỏi.
– Hôm qua ngộ bắn dào trong lị hết dồi à, ây da, hỏng hỏng, dờ làm sao lây lị…
– Hihi, bây giờ mới nhớ thì có muộn quá không dậy, hay đợi chừng nào tui có bầu rồi hỏi cũng chưa muộn.
– Ây da, lị lày bậy hết sức à, như dậy là chết ngộ đó, ngộ chưa muốn chết lâu à.
– Cái gì? Nói vậy là ý gì, làm con người ta như vậy mà bây giờ chối à? – Bảo Ngọc xách cái lỗ tai Đại Vũ lên mà xoay 180*
– Ai ui… đau em, anh xin lỗi, ý anh hông phải vậy, đau quá e, nhẹ thôi em.
– Vậy là ý sao? – Bảo Ngọc nới lỏng tay hỏi.
– Thì là bây giờ tụi mình còn học sinh, lỡ có chuyện gì thì một mình anh gánh không nổi, a còn muốn chăm sóc cho em vẹn toàn trong tương lai nữa mà.
– Hừmmm… coi như anh dẻo miệng đi.
Bảo Ngọc buông tay ra rồi lại nói tiếp:
– Anh đừng lo, hôm qua vẫn còn trong ngày an toàn của em.
Đúng là Bảo Ngọc không rành về tình dục thật nhưng mà mấy cái kiến thức an toàn các thứ đều được bố nàng cẩn thận dặn chị Mơ phổ cặp cho nàng để phòng ngừa. Đại Vũ thì không rành mấy cái đó lắm nhưng mà nghe Bảo Ngọc nói an toàn thì nó biết an toàn, trong lòng như nhẹ đi 10 kg sắt. Bảo Ngọc xoay người mở tủ lạnh lấy ra mấy miếng pizza bỏ vào lò vi sóng rồi tiếp tục pha milo chuẩn bị cho buổi ăn sáng, nàng nói:
– Rửa mặt đi anh rồi còn ăn sáng nè.
Đại Vũ tai thì nghe nhưng mắt thì lại dán chặt vào cặp mông săn chắc của Bảo Ngọc, mới nãy còn ngại nhưng bây giờ làm đếch gì còn điều chi mà phải ngại. Kungfu tự lột quần lại được thi triển lần nữa, Đại Vũ hoàn toàn khoả thân nó tiến lại ôm lấy Bảo Ngọc từ phía sau. Đôi tay nhanh chóng luồng vào trong lớp áo khoác như vũ bão mà bóp nắn “màng thầu” rồi le se se nụ hồng. “Long đầu” đã sớm hồi sinh nay đang cạ cạ trên bờ mông Bảo Ngọc mà chờ thời. Bảo Ngọc thì bất ngờ đến nỗi xém làm rớt ly milo, nàng chu môi hồng càm ràm:
– Hư quá à, hôm qua chưa đủ hả, sắp ăn sáng rồi mà Vũ.
– Bây giờ không muốn ăn sáng mà ăn em được không? – Đại Vũ nói rồi liếm lên cái cổ nhỏ trắng ngần của Bảo Ngọc.
– Aa… anh này… – Bị liếm bất ngờ như giật điện mà rên 1 tiếng.
Người ta nói sau gáy phụ nữ là điểm mẫn cảm nhất của họ, quả đúng là như vậy. Sau một hồi kích thích, Bảo Ngọc không nói gì nữa, dừng tất cả hành động lại hai tay chống vào thành bếp mà nhắm mắt hưởng thụ. Đại Vũ luồn tay vào trong quần lót để thăm “cô bé” thì nó đã ướt át lắm rồi, nó bắt đầu day nhè nhẹ lên “hạt đậu nhỏ” làm Bảo Ngọc chỉ có thể cắn răng rên ư ử.
Trước áp lực cuộc biểu tình của “long đầu” Đại Vũ lại một lần nữa là kiềm chế không nổi, nó bất ngờ dùng lực ấn nhẹ sống lưng của Bảo Ngọc xuống thành bếp để hông của nàng ưỡn ra phía sau, nguyên bờ mông tràn đầy nhựa sống chu ra, nó lại vén cái quần lót ren sang một bên thế là nó và “cô bé” lại gặp nhau một lần nữa. Bảo Ngọc đang trong khoái cảm còn chưa hết bất ngờ thì “ọt” một tiếng.
– Aaa… Vũ, anh thiệt là… ơ ơ… hơ… hơ…
Đại Vũ lúc vén cái quần lót cũng là lúc “long đầu” của nó đang trước mặt “cô bé” mà gầm gừ rồi. Do đã có kinh nghiệm vừa mới hôm qua thêm cái Bảo Ngọc đang ướt át tạo điều kiện dễ dàng cho việc đột kích bất ngờ. Đại Vũ cảm thấy mới sáng nó thật sung sức, không cần nhấp nhô gì nữa mà trực tiếp nắc chục cú như vũ bão vào Bảo Ngọc.
– Bạch… bạch… bạch… bạch… bạch…
– Hơ… hơ… Khốn nạn… Vũ… chậm thôi… ơ… hơ…
Bảo Ngọc thật là vẫn chưa hồi phục sau nỗi đau phá thân ngày hôm qua, nàng cảm thấy khá đau nhưng ngặt nỗi là cơn đau lại làm nàng sướng đến lạ lùng. Đại Vũ trả lời bằng cách tiếp tục nắc lia lịa.
– Bạch. Bạch. Bạch. Bạch…
– Ai… a… ai… thốn… em… emm… sướng… ai… ai… a… ai… a…
Bảo Ngọc chịu không nổi áp lực nữa, nàng xoay người một tay vẫn chống thành bếp một tay cặp vào cổ Đại Vũ, môi hồng nhanh chóng tìm lấy môi Đại Vũ mà giải toả. Lưỡi của hai quyện vào nhau như hai con rắn, lại thêm những tiếng “sọp soạm” vang lên không ngừng. Sau vài phút xuất thần Đại Vũ không chịu nổi nữa gồng lên một tiếng rồi xuất hết tất cả vào trong Bảo Ngọc, tiếc nuối nhấp thêm vài cái Đại Vũ mới chịu thu lại “long đầu” mà ngồi bệt xuống cái ghế gần đó thở dốc, mặc cho “tinh hoa” theo khe hồng rỉ ra chảy dọc theo bắp đùi gợi dục của Bảo Ngọc, một số thì vương vãi trên cái quần lót ren hồng.
Bảo Ngọc như được giải thoát, nàng liếc nhìn Đại Vũ phùng má:
– Hay qua ha, làm dơ hết cái quần mới của người ta.
Đại Vũ gãi đầu cười trừ chứ biết trả lời làm sao? Không lẽ dặn: “Mai mốt gặp anh đừng mặc quần nhỏ!”À? Bảo Ngọc mặc lại áo khoác, chỉnh sửa trang phục lại ngay ngắn rồi dọn đồ ra ăn. Cả hai vừa ăn vừa tâm sự lại mấy chuyện cũ của cả hai rất vui vẻ rồi ra ghế sofa nằm ôm nhau xem TV như mấy cặp đôi quen lâu vậy.
Đầu giờ chiều cả hai tính vào học nhưng khi Bảo Ngọc đi tắm Đại Vũ thân dưới lại “động dục” xong vào phòng tắm “hấp diêm” Bảo Ngọc. Thế là cả hai lại điên loan đảo phượng làm ý muốn đi học lại bị dẹp bỏ không cần suy nghĩ. Đôi trai gái hạnh phúc ôm nhau ngủ trên giường một mạch đến 5h chiều không hay biết gì. Đại Vũ tiếc nuối phải chia tay Bảo Ngọc, nó là phải về rồi, nó cũng chuẩn bị tâm lý để đối mặt với “bản án” mà nó tạo ra cho gia đình. Lúc về cả hai còn bịn rịn âu yếm nhau thêm một chập nữa mới chịu dứt. Đại Vũ ngồi trên xe buýt mặc dù biết sắp ăn chửi nhưng miệng vẫn cười toe toét, con người ta là có ghệ rồi à, còn là hot girl nhà giàu nữa hỏi sao không vui cho được khà khà…