Trong lúc Đạo Lãng không hiểu ra sao, Lạc Nam cũng không hề dễ chịu…
Chỉ thấy hai cánh tay của hắn đã bị cháy đen như mực, lớp Mình Đồng Da Sắt bị chấn vỡ, Niết Bàn Linh Thủy với Sinh Mệnh Huyền Mộc vẫn đang ra sức chữa trị.
Hiển nhiên mặc dù Lạc Hồng Kiếm hấp thụ bớt một phần Lục Sắc Lôi Kiếp, nhưng Lạc Nam vẫn phải gánh chịu một phần…
Đôi tay của hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất…
“Ngay cả Dị Thủy và Dị Mộc chữa thương cũng có?” Nhìn thấy hai loại Dị thuộc tính luân chuyển trên đôi tay Lạc Nam, Đạo Lãng một lần nữa sinh lòng ghen ghét.
Dù là Vương Cấp Thế Lực như Đạo Huyền Tông thì lượng Thiên Địa Dị Vật cũng không nhiều như tên khốn kiếp này…
“Chết!”
Lạc Nam nhìn thấy vết rạn trên Lôi Ngâm Kiếm, hắn cười gằn thích ý… thô bạo nâng lên Lạc Hồng Kiếm dùng lực nện xuống.
Không có chiêu thức hoa mỹ, không có Kiếm pháp lợi hại… chỉ đơn giản là xách Kiếm và nện, toàn lực nện!
KENG KENG KENG KENG…
Theo từng cú nện, Lôi Ngâm Kiếm trong tay Đạo Lãng càng run rẩy dữ dội hơn…
“Ngươi nằm mơ!” Đạo Lãng phẫn nộ gầm rú, là một Kiếm tu… hắn không chấp nhận Kiếm của mình sinh lòng sợ hãi…
Chân đạp Phi Kiếm dùng tốc độ nhanh nhất tránh thoát một nện của Lạc Nam, sắc mặt nghiêm nghị, bàn tay Đạo Lãng ầm ầm tụ chưởng:
“Vương Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ – Kiếp Thiên Chưởng!”
OÀNH OÀNH OÀNH…
Ba cột Lục Sắc Lôi Kiếp trên thiên không như sinh ra cộng minh, chúng nó đánh xuống lòng bàn tay của Đạo Lãng, gia tăng sức mạnh cho chưởng pháp đang tích tụ của hắn…
Nhìn thấy uy thế của một chưởng này, sắc mặt Lạc Nam triệt để thay đổi:
“Quả nhiên không phải cùng một cấp bậc!”
Thực lực của Đạo Lãng vượt xa đám Ngọc Tiên ở Tiểu Tiên Giới, lúc này ngay cả Vương Cấp Vũ Kỹ cũng xuất hiện rồi.
Thật tình Lạc Nam không biết, Vương Cấp Hạ Phẩm đã là đẳng cấp cao nhất mà Đệ Tử Nội Môn có thể tu luyện, đẳng cấp phân chia ở Đạo Huyền Tông cực kỳ sâm nghiêm.
Đạo Lãng ngoài mặt thì tỏ vẻ xem thường Lạc Nam, nhưng khi ra tay lại trực tiếp dùng đến Chưởng Pháp mạnh nhất mà mình sở hữu.
Bởi hắn biết Đấu Chuyển Tinh Di kia dù có phản được một chưởng này… thì Lạc Nam cũng sẽ bị phản phệ đến trọng thương.
Đạo Lãng không muốn rơi vào vết xe đổ của Lam gia, Lạc Nam muốn dùng lực đả lực đối với hắn… cũng phải trả một cái giá đắt.
“Kiếp Lôi Chưởng!”
Một chưởng kinh thiên động địa đánh ra, sáu tia Lôi Kiếp gầm thét ngang trời, hung hăng bắn thẳng về đầu của Lạc Nam…
Chỉ bất quá… ngoài dự liệu của đám người và Ngọc Lãng.
Trước một chưởng khủng bố này, Lạc Nam không sử dụng đến Đấu Chuyển Tinh Di, thay vào đó là trầm giọng quát:
“Hồn Địa!”
Một lĩnh vực Linh Hồn bao trùm xung quanh, tách biệt với thế giới bên ngoài…
Ở trong Hồn Địa, chỉ có công kích Linh Hồn mới đánh trúng Lạc Nam…
Kiếp Thiên Chưởng đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, bởi vì nó là Lôi Đình dữ dội, xuyên thấu mà qua Hồn Địa… ngay cả một cọng tóc của Lạc Nam cũng không làm gì được.
“Cái quỷ gì?”
Đạo Lãng cùng Đạo Trần không dám tin vào mắt mình, Lạc Nam lại hoàn hảo vô hại xuất hiện trước mắt bọn hắn…
“Khụ khụ… kẻ này là Hồn Tu, thủ đoạn quỷ dị… hai vị cẩn thận!” Ngọc Quán trưởng lão của Ngọc Tiên Môn không biết từ bao giờ đã lê lết đứng dậy sau khi ăn một Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam, vừa thổ huyết vừa nhắc nhở.
“Kiếp Thiên Chưởng mạnh đấy, nhưng liệu có mạnh bằng Hợp Linh Chưởng của ta không?”
Lạc Nam cười gằn… Đế Diễm, Lôi Kiếp, Dị Kim, Dị Mộc, Dị Quang, Dị Thổ điên cuồng dung hợp…
Vừa rời khỏi Hồn Địa, một chưởng đã nhắm ngay Đạo Lãng bắn mạnh, thế phải nhất chưởng diệt sát đối phương…
“Ta cũng muốn xem!”
ẦM ẦM ẦM…
Lục Sắc Lôi Kiếp ngập trời, Đạo Lãng một lần nữa thống ngự Kiếp Thiên Chưởng, không lùi mà tiến… toàn lực đối kháng chính diện với Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam.
OÀNH…
Thiên địa hoang tàn, vô số người bị chấn đến hộc máu, ngay cả Địa Ngọc Huyền cũng phải thi triển Thiết Thổ bảo vệ toàn thân… mắt đẹp phủ đầy lo lắng nhìn chăm chú chiến trường, sợ mình bỏ sót một giây phút nào đó.
PHỐC…
Lạc Nam như diều đứt dây bay ngược, toàn thân nám đen… đôi tay lộ ra xương cốt dữ tợn…
“Lục Sắc Lôi Kiếp… thật là mạnh!” Lạc Nam hít sâu một hơi, nén đau nhức trên khắp toàn thân đứng bật dậy.
Mà đối diện hắn, Đạo Lãng cái đầu trọc lóc, y phục rách lả tả, miệng liên tục thổ huyết, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Hiển nhiên Hợp Linh Chưởng và Kiếp Thiên Chưởng không phân thắng bại, chúng nó bạo tạc nổ tung, hai người đều bị thua thiệt…
Trước tình cảnh này, vô số người khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc Nam đang chật vật đứng dậy…
Bọn hắn vốn cho rằng Đạo Lãng ra tay sẽ bắt lấy người này dễ như trở bàn tay, dù sao uy danh của Đạo Huyền Tông thật sự quá to lớn.
Đáng tiếc sau vài trận chiến dài, Lạc Nam vẫn khỏe như trâu cùng Đạo Lãng cầm cự… thậm chí Đạo Lãng có dấu hiệu sắp lật thuyền.
“Tên tà tu… chỉ là Chân Tiên mà thôi!”
Đúng lúc này, có người như nhớ đến gì đó… vội vàng thốt lên.
Vô số người lúc này mới định thần hít một ngụm khí lạnh…
Nhìn thấy Lạc Nam chiến ngang tay với Đạo Lãng, bọn hắn vô thức quên rằng hắn chỉ là một Chân Tiên, đang vượt cấp chiến đấu ngang tay với Ất Tiên Viên Mãn, thiên tài của Đạo Huyền Tông.
“Kẻ này một khi trưởng thành, chỉ sợ là đại họa của Đạo Huyền Tông!” Trong đầu vô số người đột nhiên xuất hiện ý nghĩ mà ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy hoang đường.
Một Chân Tiên có thể uy hiếp đến địa vị của Đạo Huyền Tông sao? Nói ra người khác sẽ cười rụng răng.
Nhưng lúc này đây, khi chứng kiến tiềm lực và thiên phú của “tà tu”, không ai cho rằng ý nghĩa kia là hoang đường cả.
Nếu để tên này đạt đến Ngọc Tiên, nói không chừng Tiên Vương cũng không làm gì được hắn…
“Đạo Lãng! Chơi đùa đủ rồi, đừng để ảnh hưởng đến uy danh của Đạo Huyền Tông!”
Đúng lúc này, Đạo Trần không nhịn được nghiêm nghị nhắc nhở, mà thân ảnh của hắn cũng xuất hiện bên cạnh Đạo Lãng.
Hiển nhiên Đạo Lãng cũng đã nhìn ra nguy cơ tiềm ẩn đến từ Lạc Nam, quyết tâm ra tay… lấy hai chiến một, để loại bỏ kẻ có khả năng uy hiếp đến Đạo Huyền Tông từ trong trứng nước.
“Kẻ nào dám tiến vào thêm một bước, chết!” Đạo Trần lên tiếng uy hiếp gằn giọng nói.
Đám người xung quanh đã sớm bị dư ba đại chiến bức ra xa chiến trường, lúc này muốn lén lút trộm lấy Nhẫn Trữ Vật của ba vị Tiên Vương vẫn nằm im tại chỗ dưới mắt của hắn không hề dễ…
“Là ta có chút sơ suất, thật sự xem thường kẻ này!” Đạo Lãng lau nhẹ vết máu trên miệng, ánh mắt sát khí đầy rẫy khóa chặt Lạc Nam.
Hắn không từ chối trợ giúp của Đạo Trần… bởi vì đối kháng với yêu nghiệt như thế này, phải toàn lực giết chết… không để cho đối phương có chút cơ hội trở mình nào.
Có thể trở thành thiên tài Vương Cấp Thế Lực, cả Đạo Lãng và Đạo Trần đều không phải kẻ ngu, chỉ vì một chút sĩ diện mà để lọt mất đại địch không phải chuyện mà bọn hắn có thể làm ra.
Lấy hai đánh một thì đã sao? Dùng tu vi cường đại chèn ép thì đã sao?
Chỉ cần chiến thắng, lịch sử sẽ do bọn hắn quyết định…
“Rốt cuộc toàn lên rồi sao?” Lạc Nam thản nhiên nhìn hai người, trong lòng lại không dám thả lỏng.
Dựa vào lời nói vừa rồi của hai người, chẳng lẽ Ngọc Lãng vẫn còn bài tẩy?
“Có thể chết trong tay chúng ta, đối với ngươi sẽ là một loại vinh hạnh!”
Không đợi Lạc Nam chờ lâu, theo tiếng Kiếm ngâm vang vọng trường không, hai luồng Khí thế bàng bàng lan tỏa khắp vòm trời, trực tiếp đem Lạc Nam nhấn chìm vào trong đó…
Lạc Nam nghiêm nghị cảm giác thân thể mình như chiếc lá nhỏ trôi dạt giữa lòng sông tùy thời sẽ bị nhấn chìm, lạnh lùng thốt ra hai chữ:
“Kiếm Ý?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106